Gia quyến
Tôi xin nói ít lại phần này. Vì như bạn biết những gì chúng ta yêu thương nhất lại là những thứ giày vò chúng ta nhất.
Tôi yêu họ, biết ơn họ
Tôi đau đớn, tôi bị giam bởi họ
Một chiếc lồng vô hình.
Mang tên sự kì vọng.
Tôi chỉ muốn ở một mình
Nhưng tôi muốn họ quan tâm tôi
Đừng ràng buộc tôi
Tôi đau lòng
Đôi lúc lại hạnh phúc.
Đừng nói nữa
Đừng như thể thấu được tôi
Tôi ổn
Tôi không ổn.
Đi đi
Đừng bỏ tôi một mình...
Tôi sợ
Sợ
Sợ
Sợ
Họ không biết
Họ biết nhưng giả vờ như không biết
Những cú lườm
Những lời trách móc than thở
Những cơn nhức đầu
Những lúc phớt lờ
Những sự quan tâm
Tôi bị ám ảnh.
Tôi muốn thoát ra khỏi
Nhưng tôi sợ rằng mình sẽ nhớ về
Gia quyến của tôi
Phức tạp.
Nhưng nó lại là thứ đẩy tôi đến tình trạng hiện tại.
Đơn giản là...buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro