C3: Cuộc vui chưa kết thúc
Sau chiến thắng trước nhóm Peanut, không khí trong nhóm Faker trở nên thoải mái hơn. Faker nhìn quanh, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán: "Đi uống đi." Cả nhóm đồng loạt đồng ý.
Cả nhóm cùng nhau ra khỏi quán, gọi taxi đến một quán bar gần đó.
--
Mọi người vừa bước vào quán bar, tiếng nhạc mạnh mẽ vỗ về các giác quan. Cả nhóm nhanh chóng tìm bàn, chén ly được đưa ra, và mọi thứ trở nên thật náo nhiệt. Các thành viên trong nhóm, dù không phải ai cũng thích ồn ào, nhưng hôm nay thì họ không ngại gì cả. Họ có lý do để vui vẻ, và không ai muốn bỏ lỡ dịp này.
Cả năm thành viên đều nâng ly vui vẻ hưởng ứng.
"Chúc mừng chiến thắng!" Oner và Zeus cùng đồng thanh nói và nhấp một ngụm rượu.
"Điều này xứng đáng," Keria thêm vào, mắt sáng lên, "Nhưng đừng quên tối nay là của chúng ta."
"Đã lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp ăn mừng kiểu này," Gumayusi cười toe toét, khuôn mặt ửng đỏ vì men rượu.
Oner rút điếu thuốc ra, châm lửa. Keria lập tức nhăn mặt, quát: "Mày lại bắt đầu rồi đấy à? Mồm hay cái bát hương mà lúc nào cũng nghi ngút khói thế hả?"
Oner nhếch mép, tắt thuốc, lẩm bẩm:
"Lúc nào cũng khó tính."
Faker chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Anh là người khá ít nói, nhưng trong những dịp thế này, anh cũng rất tích cực tham gia góp vui cho bầu không khí buổi tiệc bằng những câu nói 'hạt nhài' của mình.
Đến khi tất cả đã hơi quá say, Faker đứng dậy, giọng nói trầm xuống: "Thôi về thôi, ai cũng say rồi."
Cả nhóm nhìn nhau, có vẻ không ai muốn rời đi, nhưng tất cả đều gật đầu theo. Tuy nhiên, Gumayusi và Oner thì lại khác. Oner nhảy dựng lên, ánh mắt sáng rỡ. "Còn sớm mà, đi karaoke đi!" Anh ta vỗ vai Gumayusi.
Gumayusi hứng thú đáp lại: "Đúng rồi, đi luôn!"
Faker nhìn họ, vẻ không vui nhưng cũng không muốn cản. Anh thở dài. "Cẩn thận . Nhớ về sớm."
Trên đường đi karaoke
Gumayusi và Oner đi bộ trên con đường vắng, ánh đèn đường vàng vọt lướt qua từng bước chân của họ. Không khí ban đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng cười nói của hai người, như thể thế giới này chỉ có họ.
"Trận đấu hôm nay đúng là nhạt," Oner nói, phá vỡ im lặng. "Chả biết bọn kia nghĩ gì nữa, cứ lao vào như kiểu không biết sợ."
Gumayusi nhún vai: "Cũng đúng. Chắc toàn cắm đầu vào đánh nhau thôi, đâu có chiến thuật gì đâu."
Oner hắng giọng, giễu cợt: "Mày thì sao? Toàn đứng đợi cơ hội rồi lao vào như 'thợ săn' ấy."
Gumayusi cười lớn, mắt sáng lên:
"Đúng rồi, thợ săn mà. Mày thì lúc nào cũng là 'quản lý chiến thuật,' đúng kiểu phải chờ đợi, nhưng lúc nào cũng trễ."
Cả hai bật cười, như thể chẳng có gì quan trọng hơn cuộc trò chuyện lúc này. Họ bước đi, không nhận ra rằng có những ánh mắt sắc lẹm đang dõi theo từ trong bóng tối. Những bước chân của họ vẫn cứ nhịp nhàng, hồn nhiên giữa đêm khuya, trong khi phía sau là một nhóm thanh niên đang chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt rình rập, chờ đợi thời điểm thích hợp để hành động.
Chỉ có tiếng cười của Gumayusi và Oner là phá vỡ không gian tĩnh lặng, hoàn toàn không hay biết rằng nguy hiểm đang tiến lại gần từng bước.
Cái không khí vui vẻ bỗng chốc biến mất khi nhóm thanh niên bất ngờ lao tới. Mới đầu, Oner còn chưa kịp nhận ra điều gì, nhưng rồi cảm giác lạnh lẽo, nặng nề như một cái bóng bao trùm lấy họ. Gumayusi quay lại, chỉ kịp nhìn thấy những chiếc bóng mờ ảo lao nhanh về phía mình.
"Chết tiệt!"
Oner quát lên, cố gắng tránh đòn, nhưng sự say rượu khiến cơ thể anh không thể phản ứng kịp. Một cú đấm trúng mặt, khiến anh loạng choạng ngã ra đất.
Gumayusi cũng không khá hơn, tay đỡ mặt, nhưng không thể tránh được những cú đấm tới tấp. Cả hai cố gắng đứng dậy, nhưng sức lực yếu dần vì vết thương và cơn say. Chưa bao giờ họ cảm thấy mình yếu đuối đến vậy, khi chẳng thể nào phản kháng nổi.
Nhóm thanh niên kia không dừng lại, chúng đánh tới tấp, chẳng thèm nói một lời. Cả hai chỉ kịp nghe tiếng cười khúc khích và hơi thở nặng nề của những kẻ xung quanh.
Cả Gumayusi và Oner đều loạng choạng, không kịp phản kháng khi những cú đấm của nhóm thanh niên liên tiếp đánh tới. Họ cố gắng đứng vững, nhưng chẳng thể nào thoát khỏi sức mạnh của những kẻ này, dù muốn hay không. Máu bắt đầu rỉ ra từ môi và mũi của cả hai, khiến họ đau đớn, hoa mắt chóng mặt.
Nhưng ngay khi mọi thứ đang đi vào đường cùng, tiếng động từ xa thu hút sự chú ý. Một vài người qua đường nghe thấy tiếng ồn ào, bất ngờ hô hoán gọi cứu viện. "Có đánh nhau! Có đánh nhau!" Một người phụ nữ hét lớn, khiến đám đông xung quanh quay lại nhìn. Những tiếng la hét vang lên, và một vài người chạy đến gần để xem xét tình hình.
Nhóm thanh niên kia dường như sợ bị phát hiện, vội vàng bỏ chạy, không để lại dấu vết gì ngoài sự hỗn loạn trong đêm tối. Gumayusi và Oner đều đã kiệt sức, không thể tiếp tục đứng dậy. Cả hai mệt mỏi, máu me đầy mặt, nhưng trong khoảnh khắc ấy, sự giúp đỡ từ người qua đường đã khiến nhóm thanh niên kia phải bỏ đi. Một người trong đám đông vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Trong lúc tình hình trở nên hỗn loạn, Faker nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
"Alo! Có phải anh là Lee Sang Hyeok không, bạn anh có hai người bị đánh ngoài phố. Chúng tôi đang ở gần khu vực này và đang xử lý tình huống.Mời anh đến đây nhanh cho."
Faker không nói một lời, chỉ cúp máy và lập tức gọi taxi. Anh biết rõ phải đến ngay lập tức để đưa Gumayusi và Oner về. Sau khi xuống xe, anh nhanh chóng tìm thấy cả hai, trong tình trạng tồi tệ. Không một lời trách móc, chỉ im lặng, Faker giúp đỡ Gumayusi và Oner lên xe.
Trên đường về, không ai nói gì. Những ánh đèn đường vụt qua, và trong cái tĩnh lặng ấy họ chỉ cảm nhận được sự im lặng đáng sợ. Anh đưa từng người về nhà. Khi Faker về đến nhà Gumayusi mẹ cậu đứng ở cửa, ánh mắt hoang mang khi nhìn thấy con trai mình với thân thể bầm dập, máu me vương vãi. "Min Hyung à ! Con sao vậy?!" Giọng bà run rẩy, đầy lo lắng.
Faker đứng im lặng, chỉ biết nhìn bà mà không thể lên tiếng. Mẹ Gumayusi vội vã lao đến, ôm chặt lấy con trai, nước mắt tuôn rơi. "Trời ơi, sao lại thế này? Em nói chỉ dẫn nó đi ăn thôi mà, sao lại thành ra thế này?"
Bà quay sang nhìn Faker, đôi mắt đẫm lệ, giọng nghẹn lại đầy tức giận. "Sang Hyeok à, sao thằng bé Min Hyung lại ra nông nổi này? Em là chú nó, phải theo sát bảo vệ nó chứ? Em không thấy nó là đứa nhỏ sao? Làm sao để nó bị đánh đến như thế này?"
Mẹ Gumayusi không thể kìm nén được cảm xúc, bà khóc nức nở, không ngừng than thở. "Con tôi, con tôi... Huhuhu..."
Faker chỉ đứng yên, im lặng nghe những lời trách mắng từ bà. Anh không biết phải giải thích thế nào, dù là chú cháu, nhưng cả hai chỉ hơn kém nhau có một tuổi, và việc "trông nom" thực sự là một điều hơi quá. Nhưng trong tình huống này, Faker không có cách nào để biện minh cho mình.
Gumayusi, dù thân thể còn loạng choạng, đã lên tiếng: "Mẹ, con mệt rồi, muốn nghỉ một chút."
Mẹ Gumayusi ngừng khóc, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng. "Được rồi, con vào nghỉ đi, mẹ sẽ không làm phiền con nữa."
Gumayusi lặng lẽ bước vào trong nhà. Faker cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, anh biết mình không thể ở lại thêm nữa. Anh cúi đầu nhẹ, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự mệt mỏi, rồi khẽ chào bà một tiếng: "Chào chị, em xin phép về trước ạ. Chuyện hôm nay chị cho em xin lỗi."
Mẹ Gumayusi chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn đượm buồn, không nói thêm lời nào.
--
Faker ngồi im trong taxi, suy nghĩ vẩn vơ. *Tại sao lại thế này?* Anh tự hỏi, ánh mắt lướt qua những con phố vắng. *Hai đứa nó đâu có gây thù với ai đâu?* Cảm giác bất an cứ lặng lẽ bao trùm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro