Cuộc Chạy Trốn! [7.5 Chap 1: Bắt cóc,không thấy à! ], Còn ai khác ngoài Giun Múp ♥ Mực Còi đây!
_____________________________________________Chap 1
Seoul 29.4.2010!!
10:00am
Hú hú hú~~~
Cả ngóc phố náo loạn đến mất trật tự,những chiếc xe cảnh sát réo còi in õi nối đuôi nhau đuổi theo chiếc Lexus màu đỏ..chạy ngoằn ngèo
-Kẻ phản động trên xe nhanh chóng cho xe dừng lại,đừng để chúng tôi sử dụng biện pháp mạnh..!!
Viên cảnh sát thò đầu qua cửa sổ cánh xe nói lớn yêu cầu chiếc Lexus dừng lại
-Hừ~ mấy người muốn bắt được tôi sao,mười năm nữa nhé.
người ngồi trên chiếc Lux nhếch mép rồi nhấn ga cho chiếc xe tăng tốc nhanh hơn..đoàn xe nối đuôi nhau cố gắng bắt kịp được chiếc Lux đỏ,ngược lại sự khó khăn về việc bắt kịp chiếc xe của mình,cô nàng dễ dàng trốn thoát khỏi sự vây bắt chặt chẽ của đám "chó săn".
Ngày 5.5.2010
11:00am. Trung tâm phòng phòng chống tôi phạm xuyên quốc gia..
Phòng họp.
-Tên:Jessica.
Tuổi: không rõ
Quốc tịch: U.S.A. Góc Hàn Quốc
Nơi sinh:không rõ
Bí danh: Ice Pricess.
Là người của tổ chức ám sát xuyên quốc gia có tên L.O.D viết tắt của từ Live or Die,cô ta thuộc hàng TOP về việc ám sát các quan chức có thẩm quyền cao cách nhanh gọn,nói cách khác cô ta cực kì nguy hiểm,một khi con mồi đã nằm vào tầm ngắm thì không còn lối thoát.
Theo thông tin mà chúng tôi mới cập nhật trong 168h qua,ngày 29.4 cô ta đã xuất hiện trong buổi lễ khánh thành công ty liên doanh lớn nhất nhì châu á và đã ám sát thành công ông Cha TheWon.Họ nói cố gái này xuất hiện chưa đầy 5p'.
Trên đây là 1 số hình ảnh mà máy quay an ninh đã thu được.
Theo như cuốn băng nghi hình thì cô ta đi qua chiếc camera 2 lần mỗi lần chưa đầy 3s.
Cô ta đã dùng khẩu bắn tĩa AWSM của Anh,chúng tôi đã cho thu chậm cuốn băng,chỉ có thể phỏng đoán vóc dáng và mái tóc,còn khuôn mặt thì máy qua không quay rõ.
Và lần này cô ta trở lại Hàn Quốc không phải chỉ với 1 con mồi,theo thống báo đầu giờ sáng nay chúng tôi đã khoanh vùng được các đối tượng có nguy cơ lọt vào tầm ngắm của tổ chức L.O.D này.
Mục tiêu của chúng lần này là Thượng Nghị Sĩ Quốc Hội Hàn-Nhật Choi SooYoung~
Cô ta tuy còn trẻ tuổi nhưng đã đứng vào hàng ngũ Quốc Hội đất nước,là nhân vật quan trọng trong các cuộc hội thảo đối tác nước ngoài nhất là Nhật Bản.
Sở dĩ cô ta lọt vào tầm ngắm của nhóm L.O.D là bởi vì đường dây buôn bán vũ khí trên tuyến đường biển từ Hàn Quốc sang Nhật bị Thượng Nghị Sĩ điều tra và thông báo cho hình cảnh quốc tế vây bắt,làm chúng tổn thật nặng trong vụ mua bán đó.
Chưa hết đợt phục kích lần này chúng tôi còn không dám chắc là bọn chúng có 1 tên hay nhiều tên khác.
Ánh sáng đèn phong họp bất sáng,những quan chức cấp cao trong phòng đều đăm chiêu suy nghĩ,họ đang tìm các biện pháp để hộ tống ngài Thượng Nghĩ Sĩ thật an toàn.
-Này Thiếu Tá,anh cho chúng tôi biết kế hoạch bảo vệ lần này là gì?
Người đàn ông mang quân hàm lớn hơn hỏi vị thiếu tá vừa thông báo những nội dung trên.
-Tôi sẽ giao nhiệm vụ lần này cho đội đặc nhiệm dày dặn kinh nghiệm,cậu ta là người xuất sắc nhất trong các đặc phái viên của chúng ta.
-Tốt,vậy thì nhanh chóng giao nhiệm vụ cho cậu ta tiến hành,đừng vấp phải những lỗi nhỏ nào dẫn đến hậu quả khó lường nhé.
-Yes' Sir!.
Ngày 5.5.2010.
16:46 pm. Phòng huấn luyện nghiệp vụ.
Đoàng..đoàng đoàng~~~
Bốp bốp~~
-YA~~~ Daniel~ cậu cừ thật đó.bắn mấy phát đều trúng hồng tâm
cô gái tóc đen,da đen,mặc áo khoác đen,vỗ tay chạy đến khoác vai anh chàng Daniel cao lớn. mồm cười toe toét
-Hey~ cậu làm tớ gãy cổ mất.
-Thật mà..cậu cừ thật đó,tớ với cậu vào cùng 1 lúc vậy mà 3 năm,nhớ là 3 năm đó,tớ chả được đụng vào bất cứ thứ gì ngoài việc chạy đi mua cafe cho mấy sếp.Còn cậu thì nhận đủ thức bằng khen,tớ ghen tỵ với cậu đấy Daniel ạh~.
-Ah~~ Yuri!! cậu có thôi cái kiểu tự "chà đạp" bản thân mình đi.
-Chà đạp là sao,tớ học chậm thì hơi chậm thật nhưng chà đạp thì còn lâu,ai có thể vượt qua được cái S-line hoàn hảo của tớ chứ,hơi bị hoàn mĩ đấy....mà hoàn mỹ thì hoàn mỹ thật,nhưng mà tớ trù dập đứa nào trộm xe tớ,cuộc đời nó sẽ không yên vì dám ăn trộm 1/2 cuộc sống của tớ,nó là mặt hàng mới nhất trên thi trường,năn nĩ dập cả lưỡi Pa~ vs Ma mới gật đầu mua cho,tớ đi nó còn chưa được dăm bữa nữa tháng...
-Tớ biết rồi.tại cậu bất cẩn không khóa cửa xe đó chứ lần sau thì nhớ cẩn thận hơn nha.Mình về thôi.
-Cậu phải đãi tớ ăn cơm vì tội nói tớ "chà đạp" bản thân.
-Oke!
Daniel lắc đầu mĩm cười cô bạn bướng bĩnh.
-Hey! Daniel.Đợi chút.
tiếng gọi với làm cả 2 quay đầu nhìn lại.Thì ra đó là ông Thiếu Tá Kim JeaDong.
-Daniel tôi có việc quan trọng giao cho cậu,cậu đi theo tôi.
Kim JeaDong ngoắc tay vẫy Daniel đi theo mình.
Tôi cũng muốn đi theo,vì Daneil đi đâu là tôi muốn theo đó,chúng tôi là bạn thân với nhau mà.
-Cô đi theo làm gì hả Kwon Yuri?
Cái lão chết tiệt,đứng ám ngay trước mặt,nhìn tôi với đôi mắt mở hết cở của ông ta không bằng 1/5 tôi ti hí mắt mình lại...khịt mũi đôi lần tôi trả lời ông ta
-Thì tôi đi theo Daniel đó Sir.
Tôi chỉ trỏ ngón tay về phía Daniel,cốt là mong cậu ta sẽ hiểu và lôi tôi theo,nhưng ai ngờ cái tên đó nó ngốc đến kì lạ,cứ nghệch cái mặt ra mà nhòm tôi...chậc..hết cách rồi.
-Không có việc của cô,đi về đi,ngày mai còn đến tập luyện,tôi không hiểu như thế nào mà cô lọt được vòng loại để vào được khoa huấn luyện nghiệp vụ chuyện nghiệp cảnh sát cơ chứ.
Lão còn nhếch môi lên cười đểu tôi mới sợ...thôi dù gì cũng là cái mác học viên,thua xa người ta là thành phần "tỏa sáng" trong đám bình dân..Tôi tỉu ngiu tạm biệt cậu bạn tốt rồi ra về.
Cả ngày hôm nay tôi chưa có cái gì vào bụng,đi ngang qua quầy hàng bán bánh cá trên đường tôi mua vài cái nhai tạm,hết tiền rồi,không dám xài sang.Dù gì trời ngày càng lạnh có mấy cái bánh cá nóng cũng ấm người,vừa đi vừa ăn tôi thấy thế giới quanh mình thật tươi đẹp....mặc dù 30p' trước tôi còn thấy nó không công bằng vì Daniel được làm các nhiệm vụ đặc biệt còn tôi thì không.Đang ăn mấy cái bánh thì.
-Ouch~~
Tôi ngã cái phịch xuống đất,bình thường tôi đi về con đường này cả trăm cae nghìn lần có thấy vậy gì cản mũi đâu,hôm nay lại lăn đùng ra,còn bẩn hết cả mấy cái bánh cá,quanh tôi bỗng có cái kính đen từ đây rơi ra lúc đấy mới phát hiện là mình đâm trúng người ta....mà cũng không chắc.
-Cô có sao không? không đau đâu chứ?? trầy trụa gì không,xoay 1 vòng tôi xem nào...
Nói tóm lại là tôi hỏi han cô ta rất nhiệt tình,nhưng càng nhiệt tình bao nhiêu cô ta lại câm như hến bấy nhiêu,hay cô ta bị câm nhễy???.
-Cô sao thế??hay tôi đâm vào đâu nên giờ cô không nói được,mà cô có phải bị câm bẩm sinh không thế??.Nói cho tôi biết mức độ thương tật của cô đi nào cô gái.
Tôi lại hỏi cô ta,mặc dù trời nó âm vài độ mà sao tôi thấy mồ hôi nó cứ rịnh ra trên trán~.
-Cô nói nhiều quá đấy.
-Chậc.
Tôi tặc lưỡi,chưa có khi nào mà tôi lại thấy đứa con gái nào lại thô lỗ cọc cằn đến thế,không có tý gì lịch sự,ít nhất thì cũng nói tôi không sao,hay tôi ổn,đằng này....
-Hế hế,vậy là cô biết nói,cô không bị câm.
tôi cười như ngố vì cô ta không sao,tôi chắc chắn.
-Tránh ra để tôi đi,cô đang làm vướng chân tay đấy.
-Cô bất lịch sự thế?
tôi chu mỏ
-Nếu cô không muốn chết thì tránh ra.
-Ômô! cô dọa tôi đấy à?
Ẹc!!! chúa ơi!!! cô ta lườm tôi...nỗi hết cả da gà~~.Tôi đơ ra đó,còn cô ta thì bỏ đi lâu rồi,hoàn hồn lại tôi chỉ thấy mái tóc màu vàng...lúc này chỉ là đốm nhỏ ở tít đằng xa kia.
Tôi đứng trước cửa nhà,mà ai đời cái chìa khóa tôi để trong túi áo lại bay đâu mất tiêu,đạp,đá,đập!!! cái cửa nó chẵng thèm xi nhê gì,mà sao tôi lại thay khóa phòng mình bằng loại khóa của ngân hàng mà lại là loại 1 chìa thế mới đau....thôi coi như hôm nay mình xui xẽo.!!
22:00 pm Trụ sở trung tâm cục hình sự
-Kế hoạch lần này là như thế,cậu có chắc là mình sẽ đảm nhiệm tốt chứ?
Kim JeaDong nhướng mày,trong đợi thứ gì đó từ phía Daniel.
-Tất nhiên rồi thưa Sir. sáng sớm ngày mai tôi sẽ bắt đầu kế hoạch.
-Vậy thì tốt,đừng để tôi thất vọng về cậu. Chỉ cần bảo vệ tốt Thượng Nghị Sĩ trong buổi diễn văn ngày mai là mọi chuyện xem như hoàn tất. Giờ cậu có thể về.
23:30 pm~ nhà Yuri.
Tivi gì mà chán chết,chả có cái gì coi được,toàn thông tin vớ vẫn về cái người nào có tên là Nghị Sĩ gì gì đó,tôi nghe mà cứ ong hết cả đầu,nhìn đồng hồ giờ này chắc là tên Daniel đó cũng về nhà rồi,điện thoại chọc hắn chơi.
Call-»Daniel~ngố
tút..tút..~
-Ahlo~ tớ đang tắm.!!
Eo ơi khiếp~ đàn ông con trai gì mà thô thiển,tắm mà cũng khoe cần gì hét to thế..
-Ya~ cậu tắm cần gì phải hét to thế,lũng tai tớ rồi nè.
-Nước ồn tớ sợ cậu nghe không rõ.
Daniel phản bác lại
-Xời,tớ là ai chứ Kwon Yuri đấy.
tôi hất mặt lên tự hào vì mình là Kwon Yuri.
-Ừ,thế Kwon Yuri có việc gì mà gọi cho tớ giờ này,đáng nhẽ giờ cậu phải đi ngủ kìa.
Lại thế,tên này là học sinh tiểu học đấy à,hay là kẻ khó tính lập dị.~ làm như lớn hơn tôi lắm ấy.
-Dẹp nó qua bên đi,ngủ ngủ suốt ngày,đang rầu thúi ruột đây. haizzz.
-Ai làm gì à?
-Hôm nay đen đủi lắm,khóa nhà tớ lại phải dùng cưa máy để cắt đấy Daneil ah~,hay ngày mai cậu sang lắp cái khóa khác cho tớ nhớ.
-Mai sao,không được ngày mai tớ có nhiệm vụ quan trọng lắm.
-Gì nữa đây,cậu cả gan dám từ chối đề nghị của Kwon Yuri này à,hay không muốn sống nữa rồi?
tôi biết thừa là có đánh nhau thật thì tôi thua cậu ta là cái chắc,vì tôi là đứa dở nhất còn cậu ta thì ngược lại..nhưng mà lợi thế của tôi là gì,là tôi đe dọa cậu ta từ cái thủa 2 đứa còn ở truồng tắm mưa cho nên khoản này tôi thắng chắc.
-Không phải thế,ngày mai tớ sẽ bảo về ngài Thương Nghị Sĩ đấy. Cậu không xem tivi à?
-Thương Nghị Sĩ..Cậu cũng biết cái người có cái tên quái gỡ nhất thế gian này à?
tôi trố mắt hỏi ngược lại cậu ta.
-Tên gì? cô ta tên là Choi SooYoung,người có vai vế trong Quốc Hội Hàn Quốc này đấy cô ạ.
Ồ!! bây giờ thì iêm đã hiểu,tôi gật gù rồi "Ồ" lên 1 tiếng trong điện thoại,nói thật có cái tôi rất am hiểu còn có cái thì tôi chả biết tí tẹo teo nào.
-Thế ngày mai tớ đi ké vs cậu được không??
-Ké,không được,cậu phải ở trung tâm huấn luyện.
Đó,lại bắt đầu lên mặt,huấn với luyện,dẹp~!!
-Luyện với chả huấn,cũng có vất được cái danh tiếng tệ trên tệ của tớ đâu,thôi cho tớ đi ké cậu đi...đi mà Daniel~~coi như là mở mang đầu óc,thu thập kiến thức.
tôi phải uốn lưỡi mấy lần để dỗ ngọt tên cứng đầu này,nói thật tôi chỉ cần hứa,thề thốt,hay nói với cậu ta cố gắng học hành là cái gì cũng xong tuốt.
-Ưm~ nhưng cậu không được làm phiền tớ,chỉ được đứng xem thôi hiểu chưa?
-Hiểu hiểu
làm như má mình không bằng.
-Vậy sáng mai tớ sang đón cậu,nhớ dậy sớm đấy.
-Biết thừa tớ dậy sớm lắm mà,nước ma,nước ma!!!
Haizzz!!! cuối cùng thì kết thúc 1 ngày của tôi cũng không tệ nhờ,ngày mai sẽ không phải gặp cha già Kim JeaDong với mấy con mụ dỡ hơi ở đó,chậc..thôi đi ngủ vậy.
Ngày 6.5.2010
Seoul 7:00am
Chết tiệt!! tên Daniel dám lừa mình,nói sẽ đến đón rồi bây giờ là tôi phải đi tự thân vận động,còn tốn cả tiền xe bus mới đau.Đã nghèo rồi còn bị đen,tôi chạy nhanh đến phía sau cái bục được dựng cao để chút nữa cái người có tên Thượng Nghị Sĩ gì đó phát biểu đôi lời.
-Cô đến đây làm gì,không phận sự miễn vào.
gã áo đen to con chặn ngay trước mặt tôi,suýt chút nữa hú hồn mà chết.
-Tôi có phận sự mà
-Thẻ của cô đâu!
-Thẻ,thẻ gì cơ?
mà sao cái lúc này tôi ngơ thế nhỡ,còn hỏi ngược lại nó thẻ gì cơ...Yuri ơi là Yuri~
-Vậy làm phiền cô tránh xa khu vực cấm này.
-Không có đâu,tôi có phận sự ở đây thiệt mà,không tin ông hỏi người nào có tên Daniel Henney thì biết. Cậu ta là tinh hoa của nghành cảnh sát Hàn Quốc đấy.
Tôi chũng chả biết là mình có nói quá không,nhưng chắc chắn là tôi phải được vào bên trong.
-Hey với Hen,tôi không biết,cô làm ơn tránh xa ra cho đừng bắt chúng tôi nặng tay.
-Thôi được rồi,tôi thua mấy người rồi.
biết làm sao giờ,tôi mà lằng nhằng với mấy người này thì có chuyện chẵng lành chứ chả chơi. Tốt nhất là nên đứng ở cái góc nào nó tốt tốt tí.Tôi tìm cho mình cái bàn ở ngoài ban công quán cafe trên tầng 2 có thể nhìn đến chổ cái bục đằng kia.
8:00am dinh thự Thượng Nghị Sĩ.
-Mời Nghị Sĩ Choi.
người vệ sĩ mở cánh cửa chiếc xe hơi màu đen bóng nhoáng,người con gái cao gầy mái tóc ngắn ăn vận bộ comlet lịch lãm từ tốn bước vào bên trong,chiếc xe lăn bánh đến điểm cần đến.
9:30 am~ Lầu 3 khu chung cư phía nam bục diễn văn.
-Tôi đã vào vị trí..over!
chiếc rèm hoa cửa sổ che gần hết tầm nhìn,nòng súng ngắm chĩa ra 1 khoãng nhỏ đủ cho tay sát thủ nhắm thẳng mục tiêu và..bụp.
Cô gái tóc vàng tựa lưng vào khung cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài bằng kẽ hở nhỏ của tấm rèm,cô lặng người chờ đợi thời cơ đến..Đôi mắt trầm tư u buồn...
-Chỉ lần này nữa thôi,tất cả sẽ chấm dứt
Cô nói khẽ trong khoãng không trước mặt.
9:45 am~ ban công tầng 2 tiệm cafe
Tôi nằm dài ra trên chiếc bàn tròn phủ chiếc khăn trải bàn màu trắng tinh,thật là chán khi chả có cái gì để nhìn ngắm ngoài dòng người đổ sô đến cái bục chết tiệt kia mỗi lúc 1 đông thì tôi chả thấy có cái gì khác lạ mà cần triệu tập cả trăm cảnh sát như thế...thật là mất hết cả tự do mà~."Sát thủ" á~ tôi chỉ mới xem trên phim mà thôi,nhưng cái từ "sát thủ" thốt ra tự miệng Daniel nghe nó rụng rợn thật~.Cậu ta không biết làm gì khác ngoài hù dọa tôi về khả năng hoạt động nhiệm vụ đặc biệt nhiều hơn những người khác,còn không thì cậu ta thật sự giống với 1 kẻ khờ khạo và ngốc nghếch...tôi thở dài chán nãn.
10:00 am tại quảng trường chính
Khà khà cuối cùng thì cái khoãng khắc *** cấn nhất cũng đã đến,tôi ngó nghiêng thỉnh thoảng lại nhón chân vươn người ra bên ngoài chiếc lan can,chiếc xe Mec đen nhoáng rẽ đám người tiến từ từ đến thảm đỏ,cứ làm như diễn viên "Hô ni Út~" bước trên thảm đỏ mới chịu.
Cánh cửa xe mở ra,bóng người tóc ngắn dong dõng cao lộ hẳn ra bên ngoài,vẫy tay chào mọi người,các nhân viên cảnh sát đều ở bên cạnh túc trực bảo vệ sự an toàn của cô bước lên trên bục cao kia.
Lúc này phía trong căn phong có cánh cửa sổ hướng thẳng đến chiếc bục,cô nàng tóc vàng ngắm nòng súng phía sau gáy nạn nhân,ngón tay chuẩn bị bóp cò
BÙM!!!!!!
AAAAA á á á á~~~
-Ngài Thượng Nghị Sĩ bị bắn,cấp cứu...cảnh sát~~~
Sự nhốn nháo,hổn loạn diễn ra như ong vỡ tổ.
-Chết tiệt,chưa có lệnh của tôi sao anh lại bắn cô ta..
tiếng cô nàng tóc vàng rít qua tai nghe
-Tôi cũng vì tổ chức mà thôi..kết thúc nhiệm vụ,rút lui. over!
tiếng người đàn ông mất hẳn
-Này~...Chó chết~
ném phăng chiếc tai nghe xuống sàn cô gái tóc vàng rút nhanh khỏi căn phòng.
Ở bên dưới,các bộ phận cảnh sát thay nhau truy tìm nơi lẩn trốn của kẻ bắn tĩa..
-Ở kia,trên tầng 3 khu nhà đó,có vật phản chiếu lại ánh nắng,nhanh lên.
mọi sự tập trung giờ đổ dồn về phía ô cửa sổ tầng 3 căn nhà chung cư.
có vật sáng lóe lên bởi ánh sáng mặt trời chiếu vào,có thể là nòng ngắm bị lộ.
Cô nàng tóc vàng đội vối mũi chiếc áo khoác đen lên đầu,bước thật nhanh xuống cầu thang cứu hộ bên ngoài khu nhà,lẫn thật nhanh vào bên trong..cố gắng không gây ra sự chú ý cho người qua lại nào.
-Cô ta kìa.,nhanh lên
Giật mình bởi tiếng nói của viên cảnh sát Sica chạy đi thật nhanh
Bùm~
-Khỉ thật,mất dấu cô ta rồi,nhanh đuổi theo.
Sica cố gắng chạy thật nhanh đến chiếc Lex màu đỏ
-Cô làm cái quái gì ở đây?
Sica quát lên
-Ơ...
-Không nói nữa lên xe,nhanh lên!!
Sica dí súng vào người lạ
-Ớ..làm..làm trò gì thế??
-Bắt cóc,không thấy à,bước vào xe nhanh lên.
Sica mở cửa đạp ga xe hết cỡ,phá vòng vây của đám cảnh sát đeo bám mình.
-Khỉ thật,..báo cáo cô ta có con tin.
________________________
Tôi giật mình sau khi nghe tiếng súng vang lên,rồi tôi ngọ nguậy không yên,đang rất tò mò xem cái người có tên Thượng Nghị Sĩ ấy liệu đã chết hay chưa,và tôi thấy lúc mà cô ta ngã xuống Daniel là người chạy đến bên cô ta nhanh nhất,còn phát hiện được nơi phát ra tiếng súng,đúng thật là niềm tự hào của ngành cảnh sát Hàn Quốc.
Nhưng đây không phải là lúc nói miên man,tôi cần phải nhanh chóng chạy đến đó xem xét tình hình..đúng theo nghĩa mở mang đầu óc và thu thập kiến thức.
Để xuống đó nhanh hơn tôi chạy băng qua cái hẽm nhỏ,có cái đã thu hút sự chú ý của tôi rất nhanh,đó là chiếc xe Lexus GS 460. đời mới nhất~~ nó chỉ mới được tung ra thị trường vào năm nay.Tôi đi hết 1 vòng quanh chiếc Lex không thể thốt nên lời
-Cô làm cái quái gì ở đây?
Ối dời ơi giật nãy mình,hôm nay cứ suýt rơi tim mấy lần
-Ơ...
-Không nói nữa,lên xe nhanh lên.
Chả chịu để tôi nói năng gì cả cô ta dí ngay khẩu súng vào người tôi,lại còn quát bắt tôi trèo vào xe.
-Ơ..làm..làm trò gì thế??
-Bắt cóc,không thấy à,bước vào xe nhanh lên.
thiệt là chưa hết bất ngờ này lại lòi thêm sự cố khác,lên xe chưa ngồi ấm mông,chưa gái dây an toàn thì bị khéo giật ngược về phía sau,cô ta đạp gas xe chạy như tên bắn...đến khi tôi hoàn hồn thì cái khuôn mặt xinh đẹp,lừa tình dính ngay trên mặt kính..
____________________________
-Báo cáo,cô ta đã bỏ trốn,còn bắt theo con tin.
-Con tin? có nhận rõ hình dáng con tin không?
Thiếu Tá Kim JeaDong trợn tròn đôi mắt híp.
-Cô ta có làn da ngăm đen,dáng người cao,khuôn mặt thanh tú.nếu về phác họa lên máy tính tôi chắc chắn sẽ nhận ra.
nhân viên an ninh nói.
-Không lẽ lại là nó.!! Daniel,Daniel!
-Có tôi thưa Sir!
Daniel đi ra từ khu vực bị phong tỏa
-Hôm nay Kwon Yuri cô ta có đi theo cậu không?
Kim JeaDong nhìm chằm hẵm vào Daniel.
-Với tính cách của cậu ấy thì chắc là có.
-Thôi xong rồi~!.Tiêu rồi.
Kim JeaDong thở hắt ra,mặt mày bần thần~
-Cậu ấy có chuyện gì hả Sir?
Daniel lo lắng.
-Nó bị tên bắn tĩa bắt cóc rồi chứ còn gì...giời ơi là giời,còn không mau triển khai đội hình bám theo cô ta.
____________________________
Nói làm sao cho hiểu được tình hình hiện tại của tôi nhỡ,tôi đang ngồi cùng xe với 1 tên bắt cóc,mà lại là kẻ bắt cóc xinh đẹp,tôi nói thật,cô ta đẹp đến hoàn hảo,cũng giống như tôi tự tin bản thân mình đến hoàn mỹ,chỉ có điều lùn hơn tôi tí.
Cái cảm giác ngượng ngịu,khó cứ động khi cứ bị dí sát ngồi yên trên ghế xe mà hỡ có động đậy là bị cô ta lườm...mà cái lườm này cực kì quen nhớ...mà cái cảm giác ngồi trong chiếc xe này cũng cực kì quen nhá.Cô ta chăm chú lái xe,nhưng khẩu súng thì vẫn lăm lăm về phía tôi.
-Hề hề,cô..cô gì ơi,bỏ cái này xuống rồi từ từ nói chuyện.
tối lấy ngón tay đẩy nhẹ nòng súng lục ra 1 bên....vừa mới chạm vào nó là cô ta quắc mắt nhìn ngược lại tôi liền.
-Im lặng.
-Ừm..thì tôi cũng muốn im lặng lắm đó chứ,nhưng mà cái này...nhìn nó kinh quá.
tôi lại chỉ vào khẩu súng.
Cô ta lại không thèm nói gì,cứ im im như bị câm....bị câm???
-A~~ là cô.
-Tôi cô gì,im lặng nếu không muốn tôi bắn lũng sọ.
Sica liếc mắt thật nhanh rồi lại tập trung lái xe.
-Hờ hờ...bình...bình tĩnh~~ tôi im lặng là được mà.
Khiếp thật,lũng sọ...cô ta có thật là con gái không thế??
-Này! cô..
Không đáp lại Sica chỉ liếc sang Yuri.
-Ít nhất thì cũng cho tôi biết tên cô đi chứ,cứ gọi cô này,cô nọ không thấy chướng tai à?
tôi lại liếm mép.
-Jessica.
không rời mắt cô ta trả lời tôi.
-Ô.thế cô không thắc mắc vì sao tôi lại muốn biết tên cô à?
-Không.
-..............
cô ta chắc là đứt dây thần kinh cảm xúc rồi,hay đại loại là cô ta có trái tim băng.tôi cũng không rõ,nhưng mà mắt cô ta mỗi lúc 1 trắng ra,nhìn sợ thật.
-Này~ Jessica..mặt cô sao bạc thế?
-Không liên quan đến cô.
cô ta quắc mắt rồi lại nói không liên quan gì đên tôi,thiệt là phát điên mà,2 lần tôi bị bơ vì lí do hỏi thăm cô ta nhiệt tình rồi đấy.
Giờ thì có lẽ là tôi thấy mình bĩnh tĩnh hơn hồi nãy rất nhiều,bằng chứng là tôi nói chuyện rất nhiều.Giờ thì tôi nhìn cô ta 1 lượt từ trên xuống,và tôi tập trung hầu hết các thức được gọi là "Giác" tại vùng eo của cô ta.
-Nhìn cái gì.!
Cô nàng này lại dí súng vào tôi,lần này là ngón tay tí nữa là bóp cò.
-Cô...chảy máu!!!.
-Không liên quan đến cô.
1 tay Sica đặt lên vùng bị thương.
-Chắc là đau lắm.
tôi tần ngần nhìn chằm chằm vào vùng bị thương cô ta,máu không ngừng chảy.
-Để tôi bắn thì cô biết.,với ra ghế sau lấy hộp cứu thương cho tôi.
-Ờ.
tôi ngoan ngoãn như con mèo,nhoài người ra phía sau lấy hộp cưu thương cho cô ta.
-Của cô đây.
Cô ta mở hộp rồi lấy gạc cá nhân vo thành 1 búi lớn áp lên vết thương để cầm máu,lúc này khẩu súng lại được chuyển sang tay cầm volang...nó vẫn hướng về phía tôi.
Quan tâm đến nó lúc này cũng chả còn ý nghĩa gì,nếu tôi làm gì phật ý cô ta thì..bụp 1 phát là "lũng sọ".Tôi dành thời gian cho việc ngắm chía xe,tôi khịch mũi,càng nhìn chiếc xe bao nhiêu tôi lại thấy sót xa bấy nhiêu,nó giống hệt con Venus.. của tôi. tôi đặt tên cho nó đấy,vì tôi thích sao kim~.chiếc Lex này vs chiếc tôi vừa bị mất tuần trước giống nhau như tạc..Từ cái vỏ bọc ghế xe cho đến dây an toàn đều giống y chang,nếu có khác biệt thì đó là tên chữ cái của tôi được khắc phía sau mác võ ghế,nó chỉ được khắc duy nhất ở ghế lái xe thôi.Hay mình thử xem cô ta có khắc tên như mình không.Tôi nhoài người ra phía sau chiếc ghế,còn cô ta thì không quan tâm đến hành vi ngớ ngẩn ấy của tôi.
-Chữ Y!
-Thì sao?
Cô ta thình lình hỏi lại tôi.
-Chả..chả sao cả. mà xe này là của cô hả??
tôi liếm mép.
-Ăn trộm.
Sica đáp gọn lõn
-Ya~~ đây là xe của tôi đó.Làm thế nào...
-Im mồm nếu cô còn muốn sống.
-Ực!!! O..ke...
Cô ta là đồ lập dị~ đã ăn cướp còn la làng,hết thứ rồi sao cứ thích dí sung vào người mình,tức không chịu được. tôi đang chìm vào suy nghĩ của mình thì cô ta lại lên tiếng
-Chó chết,bám theo hoài!
Sica nhấn ga nhanh hơn
Cái gì ...cô ta chữi bậy~
Không còn thời gian để suy nghĩ gì nữa,tôi chỉ biết là tim tôi đang đánh trống liên hồi trong lòng ngực,2 tay tôi nắm chặt vào khung xe,đến thở mạnh tôi còn không dám,cô ta phi xe giữa dòng người đông đão,lách,luồn qua những khoãng cách tưỡng chừng như chiếc Lexus thể thao,hiên đại,sành điệu này có mõng đến đâu cũng khó mà luồn qua được,ấy vậy mà cô ta làm cái vèo~~ rồi bắt đầu chẽ đầu xe khác,kiếm đường thoát thân cho cô ta.Nhìn từ gương chiếu hậu trong xe,tôi thấy mình không khác gì đống phim hành động Mỹ,những chiếc xe tuần tra mất lái đâm vào lẫn nhau,còn gây ra những vụ nỗ,tai nạn,kẹt xe,làm như thế thì cô ta mới có thể thoát thân,còn tôi thì thấy xót,họ cũng là người mà,họ cũng có gia đình,họ làm vì an ninh cho mọi người,còn cô ta chỉ vì mục đích cá nhân mà làm tổn hại đến biết bao nhiêu người,tự dưng tôi thấy lòng căm phẫn~
Chiếc xe rẽ ngoặt gấp khúc ở con hẽm góc nhọn,trốn được tầm nhìn của những chiếc tuần tra phi như bay.
-Đừng nhìn tôi như thế.
Sica khó nhọc,vì vết thương
-Tại sao không.Cô thật là tàn nhẫn mà.
tôi nhìn chăm chằm vào cô ta,tự dưng cảm giác tực giận nó cứ ngút đầu,trong phút chóc tôi cứ nghĩ nếu họ là người thân của tôi thì sao.
-Cô đang tức giận. Hừ thừa thãi,chết thì ai cũng sẽ chết,chết chúng 1 lần sẽ bớt cô đơn.
Mặt cô ta còn chẵng thay đổi cảm xúc khi nói lên những lời cay độc như thế.
-Cô giết người vì mục đích gì chứ,không phải cô cũng muốn được sống sao?
tôi như gào lên
-Cô còn quá non nớt,giỏi sống phụ thuộc như cô thì hiểu được gì,khi người ta không thể làm người tốt được thì hãy xấu xa đến mức có thể.Cuộc sống của tôi và cô khác nhau.giờ thì im mồm,nếu không khẩu súng này nghim vào đầu cô đấy.
Tôi chẵng nói gì,im lặng,tôi không ngờ là mình lại đang tranh luận với 1 tên sát nhân...mà thôi gọi cô ta là sát nhân tôi cũng thấy rùng rợn,sát thủ cũng còn đỡ hơn cảm giác bị giết bởi sát nhân~..tôi đang tự lừa dối bản thân mình đấy!!!
-Cô ngồi yên đi!
tôi gạt cánh tay đang cố giữ không cho máu ở vết thương chảy thêm từ cô ta,mặc kệ ánh nhìn không có tí thiện cảm nào,tôi nhìn vào vết thương.
-Cô đang giở trò gì đấy,ngồi yên.
-Không thì cô bắn lũng sọ tôi chứ gì,yên tâm tôi chẵng giở trò gì với cô đâu,tôi biết băng bó để tôi giúp cô lấy viên đạn ra.
tôi vớ tay lấy hộp cứu thương phía sau xe.
-Cô là bác sĩ?
-Không! tôi là học viên cảnh sát thôi.
tôi chắc chắn là cô ta có giật mình,vì tôi chưa chạm vào vết thương cô ta,cả người cô ta tự dưng giật nhẹ.
-Hừ,đúng là đen đủi.
cô ta cười đểu nữa miệng rồi ngã lưng ra sau ghế.
-Tôi mới là người đen đủi,máu của cô vấy hết chiếc xe yêu quý của tôi đấy.
tôi làu bàu y như 1 ajuma~
-Làm nhanh đi.
Có thể nói tôi có bàn tay khéo léo,chuyên nghành cấp cứu này tôi phải mất 6 tháng mới có đủ can đảm để cầm con dao rạch rách 1 đường. mà chuyện đó xưa như trái đất rồi
-Tôi cần khử trùng.
tôi nói với cô ta.
-Cầm lấy
Cô ta ném cho tôi chiếc Zipo màu bạc,trên trán lấm tầm mồ hôi.
Tôi lặng lẽ hơ chiếc dao rạch nhỏ có trong hộp cứu thương khá đặc biệt của cô ta,cảm thấy đủ nóng và khử trùng tốt tôi lau lại con dao rạch bằng bông.
-Cô cắn vào cái này đi.
tôi vo 1 phần nhỏ chiếc áo khoác gió màu đen của mình lại và yêu cầu cô ta cắn chặt lấy nó.
-Nếu đau thì cứ bấu vào tôi hay đâu đó cũng được.
tôi thấy miệng cô ta mấp máy như nói điều gì đó nhưng không kịp nữa rồi,đường dao sắc lẽm cắt 1 đường lên da thịt,tiếng kêu ứ lại trong cổ họng cô ấy,các đầu ngón tay bấu chặt lấy bờ vai của tôi,viên đạn đi không sâu vào bên trong,rất may là nó lệch hướng đi 3cm găm vào phần thịt,còn nếu không chắc cô ta sẽ không còn chịu được đến lúc này đâu.lấy phần đầu đạn ra khỏi phần trên hông,tôi băng bó thật nhẹ nhàng cố không làm nhức nhối thêm vết thương.
-Phù~ cô chưa chết!
tôi ngã vật người ra sau ghế,thở phào lau mồ hôi rịnh ra trên trán.2 tay tôi toàn là máu của cô ta.
-Hừ! tôi sống dai lắm.
cô ta cười nhạt,thở dóc đầy khó khăn,sau khi chịu đựng sự đau đớn về thể xác mà không có lấy mũi thuốc gây mê nào.Tôi thấy phục cô ta đấy.
-Chúng ta cần nơi nghỉ ngơi.
Tôi đề nghị cô ta.
-Cô lái xe đi theo hướng dẫn của tôi.
cô gái này đúng là khó lường,rõ ràng tôi vừa giúp cô ta lấy đạn ra khỏi người mà bây giờ cô ta lại dí cái của nợ ấy vào đầu tôi.
-Tôi vừa cứu mạng cô đấy.
-Lái đi.
cô ta không nói gì,lặng lẽ ngồi yên trên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro