Chương 38
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Thượng Quan Thiển lúc này đang dùng bữa, nhìn đám thị vệ xông vào phòng, chốc lát hoảng hốt mà đứng dậy.
“Thượng Quan Thiển, cô quả nhiên là người của Vô Phong.” Giọng Cung Viễn Chủy từ phía sau truyền đến.
“Chủy công tử đây là có ý gì?” Thượng Quan Thiển cau mày.
“Công tử, tìm được rồi ạ.” Thuận Diên đem cây nến đặt vào trong tay Cung Viễn Chủy, Thượng Quan Thiển đồng tử đột nhiên co rút.
Cung Viễn Chủy lộ ra một nụ cười lạnh: “Trong cây nến này có chứa băng chi cực hàn. Trên thế gian rất khó có thể tìm được băng chi, ngoại trừ Cung gia thì chỉ Vô Phong mới có. Lần này, cô trốn cũng không được.”
Cung Viễn Chủy lạnh lùng nói: “Người đâu! Đưa cô ta vào địa lao!”
Thượng Quan Thiển lùi lại một bước: “Chờ một chút! Cây nến này, là ta lấy được ở chỗ Vân Vi Sam, là nàng đưa cho ta!”
Cung Viễn Chủy nhướng mày: “Ồ? Vân Vi Sam? Thú vị thật đấy, các ngươi không phải là tỷ muội tốt sao? Bây giờ xảy ra chuyện liền mỗi người bay một hướng rồi?”
Thượng Quan Thiển thanh âm hơi run run: “Chủy công tử nếu như không tin, có thể đi Vũ Cung lục soát, ta không cần thiết phải lừa ngài.”
“Vậy cô cần băng chi này để làm gì? Cô bị trúng chí dương chi độc nào à?” Cung Viễn Chủy thờ ơ nhìn nàng ta.
“Chủy công tử tinh thông y thuật, không thể không biết băng chi có thể giúp Giang cô nương đẩy chí hàn chi độc ra khỏi cơ thể chứ?”
Giọng nói của Vân Vi Sam từ ngoài cửa truyền đến. Mọi người quay đầu lại, thấy nàng đang cầm giỏ thức ăn trong tay, còn có Cung Tử Vũ ở bên cạnh.
“Các ngươi sao lại tới đây?” Cung Viễn Chủy hiển nhiên là khó chịu.
Vân Vi Sam mỉm cười nhẹ: “Sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, ta đến tìm Thượng Quan muội muội nói chuyện gia yến. Vốn dĩ muốn mời Tri Vân muội muội đến cùng, chỉ có điều, nghe hạ nhân nói rằng muội ấy không có ở đây, nên ta mới đến Giác Cung.”
Cung Tử Vũ nhìn bốn phía: “Ngươi dẫn nhiều người như vậy tới phòng Thượng Quan cô nương để làm gì? Vì cây nến trên tay ngươi sao?”
“Cung Tử Vũ, ngươi có biết băng chi là vật gì không? Cái này...”
Cung Tử Vũ ngay lập tức nói: “Ta biết, A Vân đều nói với ta rồi. Cái này là sư phụ Chuyết Mai của nàng ấy truyền lại.”
Trên mặt Cung Viễn Chủy hiện lên một tia tức giận: “Cô ta nói cái gì ngươi đều tin? Nếu cô ta là người của Vô Phong, ngươi sẽ xử trí như thế nào?”
Vân Vi Sam nhìn y: “Chủy công tử, mặc dù ta là đệ tử của Chuyết Mai, nhưng bây giờ ta cũng là Chấp Nhẫn phu nhân, đương nhiên sẽ không làm ra việc gì chống lại Cung gia.”
Cung Viễn Chủy cười lạnh: “Vậy à? Lòng người chính là thứ khó đoán nhất.”
Vân Vi Sam bình tĩnh nói: “Lời ta nói câu nào cũng là thật.”
Cung Tử Vũ bất bình lên tiếng: “Cung Viễn Chủy, ngươi đừng có hùng hổ doạ người!”
Cung Viễn Chủy phẫn nộ: “Câm miệng! Cung Tử Vũ, ngươi thân là Chấp Nhẫn, nhưng có từng suy nghĩ đến sự an nguy của Cung gia, có bao giờ đặt các thành viên trong gia tộc vào tim không? Bây giờ ngươi đối với một nữ nhân thân phận không rõ lại bất cẩn như vậy, ngươi mà cũng xứng với xưng hiệu Chấp Nhẫn này sao?”
“Ngươi!” Cung Tử Vũ tiến lên nắm lấy cổ áo y, mắt thấy hai người sắp đánh nhau, ngoài phòng truyền đến một tiếng quát nghiêm khắc.
“Còn ra thể thống gì nữa! Đây là phòng của Thượng Quan cô nương, các ngươi đều đang làm gì vậy hả?!”
“Nguyệt Công Tử?”
Nguyệt công tử gật đầu: “Các vị nên là đến Trưởng Lão Viện bàn bạc thêm nhé.”
TRƯỞNG LÃO VIỆN
“Chí hàn chi độc trong cơ thể Giang cô nương đã được chữa khỏi, hiện tại vẫn phải ở núi sau tu dưỡng một thời gian mới có thể quay lại.”
“Chỉ có điều, ta có một thắc mắc, Vân Vi Sam cô nương, cô làm sao lại biết về loại độc mà Giang cô nương trúng phải, và làm sao biết phương pháp giải?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro