Chương 35
Đối với Cung gia lớn như vậy, bạn đến đây cũng đã hơn nửa năm, nhưng gặp được người thực ra lại rất ít.
"Ấy? Giang cô nương? Cô sao lại tới đây?"
Nghe thấy tiếng người gọi, bạn mới phát hiện bản thân đã bất tri bất giác đi tới sân nữ khách viện. Chưởng sự bà bà đang đứng ở cửa cũng có chút kinh ngạc.
Bạn xin lỗi: “À…ta ra ngoài cho khuây khỏa, làm phiền bà bà rồi."
"Nói cái gì vậy chứ, cô đến Chủy Cung cũng đã lâu như vậy rồi, có hay không..." Vừa nói, bà vừa nhìn vào bụng bạn.
Bạn hơi e ấp rồi đột nhiên phản ứng lại: "A..bà bà..."
"Này là sao? Bà bà cũng là người từng trải, chẳng lẽ Cung Tam tiên sinh không giỏi ở phương diện đó sao?" Bà lại gần, nhỏ giọng nói.
“Không có không có, aiya, bà bà, bà đừng hỏi nữa mà.” Bạn đỏ mặt giả vờ tức giận.
Bà cười nói: "Được được được, aiya, những tân nương được đưa về, không ít người trong số đó đã ở lại. Bây giờ a, đều đang ở sân trong làm việc, cô có muốn vào xem không?"
Bạn gật đầu, men theo kí ức rồi đến căn phòng nơi bạn ở trước đây. Vừa bước vào cửa, một mùi hương đã xộc thẳng vào mũi bạn.
"Thơm quá, bà bà, đây là cái gì?"
Bạn ngoảnh lại, nhưng không thấy bóng dáng bà đâu cả, đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng mắng mỏ từ dưới lầu truyền đến. Bạn thở dài, chưởng sự bà bà chắc hẳn là người to tiếng nhất Cung gia.
Bày biện trong phòng so với trước đây vẫn như vậy. Bạn xoay người định đi ra cửa, bỗng nhiên lồng ngực đau nhói, bạn vịn vào khung cửa hơi cúi người xuống.
Cơn đau trở nên kịch liệt hơn, cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, mồ hôi lạnh từ trán trượt dần xuống má.
Bạn cắn chặt răng, vội vội vàng vàng tạm biệt chưởng sự bà bà, trên đường lảo đảo đi về phía núi sau.
"Ấy? Giang cô nương..."
Trong lúc gấp gáp, không cẩn thận mà đụng phải người thị vệ. Bạn không có thời gian để nói chuyện với hắn, nên chỉ nhanh chóng xin lỗi sau liền rời đi.
Thuận Diên là thị vệ của Chủy cung, thường ở gần Cung Viễn Chủy, nên đương nhiên là quen biết bạn. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng bạn như này, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng chạy về Chủy cung báo tin.
Thật không dễ dàng mới đến được Tuyết Cung, toàn thân bạn đông cứng không thể cử động. Rồi một trận gió tuyết phả thẳng vào mặt, bạn không thể chống cự được nữa mà ngã xuống nền tuyết trắng xoá.
Khi tỉnh lại lần nữa, toàn thân ấm áp. Bạn từ từ ngồi dậy, nhìn thấy người ngồi bên cạnh là một vị nam tử anh tuấn, đang nhàn nhã hầm tuyết liên.
"Tỉnh rồi à?'
Hắn đứng dậy đi tới với bát cháo vừa mới được múc ra khỏi nồi.
"Tuyết...Trùng Tử?" Bạn có chút kinh ngạc.
“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại.
Thấy bạn mãi không trả lời, hắn nhấc tay bạn lên rồi đặt bát cháo vào.
“Ta biết mình trông khá hơn Cung Viễn Chủy, nên Giang cô nương không cần mê mẩn như vậy.”
Bạn nhếch môi: “Mùi vị của cháo này sao khác với lúc trước thế?”
“Đây là tuyết liên trong Hàn Băng Trì. Nếu không phải nhìn thấy cô sắp chết, ta cũng không nỡ lấy ra cho cô.” Nói xong, hắn quay đầu hơi cười với bạn.
Bạn cười gượng hai tiếng: “Vậy thật sự phải cảm ơn ngươi nhỉ.”
"Tất nhiên phải cảm ơn rồi."
"..."
“Ta khuyên cô nên ở lại đây thêm hai ngày nữa. Tuy rằng tuyết liên này rất hữu hiệu nhưng phải dùng liên tục, nếu không sau này sẽ phát tác càng thêm thường xuyên."
"Cô sợ Cung Viễn Chủy hiểu lầm?"
Bạn trầm mặc, Tuyết Trùng Tử hoán đổi ngoại hình sao còn có thể đọc được suy nghĩ rồi?
CHỦY CUNG
"Chủy công tử, thuộc hạ ban nãy nhìn thấy..." Thuận Diên muốn nói lại thôi.
"Nói."
“Thuộc hạ nhìn thấy Tuyết Trùng Tử bế Giang cô nương vào Tuyết Cung.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro