Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

"Giang cô nương vẫn đang nghỉ ngơi, hai vị công tử..."

"Không sao, bọn ta sẽ ở đây đợi cô ấy thức dậy."

"Nhưng..." Hoàn Nhi nhìn hai người trước mặt, muốn nói lại thôi.

Bạn nghe thấy tiếng động bên ngoài liền đứng dậy, toàn thân không còn chút sức lực nào, đặc biệt là đôi chân.

"Bịch!"

Cửa phòng được người mở ra, Hoàn Nhi với vẻ mặt hoảng hốt chạy vào và đỡ bạn lên khỏi mặt đất.

"Cô nương, cô không bị ngã đấy chứ? Cô dậy rồi sao không gọi cho nô tì?" Hoàn Nhi nói với giọng điệu có chút trách móc.

Bạn ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Ta muốn lấy ly nước, dù sao cũng không xa lắm."

"Giang cô nương..."

Bạn nghe thấy tiếng gọi, quay đầu liền nhìn thấy hai người Tuyết Trùng Tử và Tuyết công tử đang đứng ở cửa. Cũng không biết lấy sức lực từ đâu, bạn lập tức đứng dậy đóng sầm cửa lại.

"Thôi xong...Giang Tri Vân giận rồi." Tuyết công tử lo lắng nhìn Tuyết Trùng Tử, lưng cứng ngắc.

Tuyết Trùng Tử mím môi, hắn hắng giọng: "Giang Tri Vân, ta mang rượu cô thích nhất tới, còn có..."

Lời còn chưa kịp nói xong, cánh cửa lần nữa được mở ra, bạn nhìn hai người bọn họ một cách vô cảm.

"Nói thẳng ra đi."

Tuyết Trùng Tử sờ sờ mũi: “Cái đó...chuyện tối qua thực sự xin lỗi, cô biết mà...tối qua hai bọn ta đều say. Nếu không làm thế, Cung Viễn Chủy chắc chắn sẽ phá nát cái Tuyết cung của ta mất!"

Bạn trừng mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi có biết tối qua Cung Viễn Chủy suýt nữa đã xé nát ta ra không?!”

Hai người nhìn nhau, Tuyết công tử ánh mắt đảo quanh nói: “Chỗ ấy có thể giống nhau sao?"

"Ngươi! Còn nói chúng ta là huynh đệ tốt! Việc các ngươi làm có phải việc người không?!" Bạn tức giận nhìn bọn họ, nhưng vẫn nghiêng người để họ vào phòng.

Hoàn Nhi tự giác đi ra ngoài cửa để canh chừng.

"Aiya, đừng tức giận mà! Cô chắc chắn sẽ cần những thứ này, còn có cái này, để bình phục sức lực."  Tuyết công tử cười hì hì lấy từng món đồ đặt lên bàn.

Bạn nhìn qua, thần sắc có hơi mất tự nhiên, nên nhanh chóng nhét chúng vào túi rồi đặt sang một bên.

Tuyết Trùng Tử từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc: “Cái này cho cô, đây là những viên thuốc được chế ra từ Tuyết Liên và Ô Hàn. Mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn chí hàn chi độc trong cơ thể, nhưng năm đến sáu phần thì không thành vấn đề.”

Bạn cầm lấy, bình thuốc ấy có màu vàng kim, hơi lạnh. Bạn mở nút bình rồi ngửi thử, là hương thơm ngọt ngào của Tuyết Liên.

"Cô nương cô nương! Chủy công tử về rồi!" Hoàn Nhi ở ngoài cửa nhỏ giọng nói.

Bạn nhanh chóng cất đồ họ mang đến vào tủ. Lúc quay người lại, hai người sớm đã từ cửa sổ thoát ra.

“Tỷ tỷ, tỷ đã nghỉ ngơi tốt chưa?”

Khóe môi Cung Viễn Chủy hiện lên một nụ cười. Bạn thấy y tùy ý buộc mái tóc dài lên, không cần bất cứ trang sức nào mà y vẫn đẹp như vậy.

Bạn bước về phía y, nhưng chân lại mềm nhũn ra. Nếu Cung Viễn Chủy không ôm bạn kịp thời, bạn sợ là đã ngã xuống đất rồi.

"Tỷ tỷ, xem ra về sau cần phải rèn luyện thường xuyên hơn. Bằng không thể lực không theo kịp, tỷ tỷ sau này sẽ rất khó chịu." Y khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Bạn nhếch môi: "Vậy thì ta sợ là mình...sẽ chết ở trên giường."

"Tỷ tỷ nói gì vậy? Tối qua tỷ tỷ không thoải mái sao?" Y nói, bàn tay đang ôm eo bạn cố tình siết chặt hơn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người các bạn.

Bạn nhìn vào đôi mắt câu nhân đó của y, vội vàng né tránh ánh mắt ấy, không dám cùng y đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro