Chương 19
CHÚ Ý: CHƯƠNG NÀY SẼ TIẾP TỤC CỦA CHƯƠNG PHIÊN NGOẠI TRƯỚC CHỨ KHÔNG PHẢI CHƯƠNG 18 NHE!!!🍑💙
"Tri Vân, xem ta mang cho ngươi cái gì đây?" Cung Viễn Chủy cầm trên tay một vật giống như rối gỗ chạy về phía bạn.
"Rối gỗ?" Bạn cầm lấy rồi nhìn chăm chú. Trên đó rõ ràng là diện mạo của bạn.
"Ngài làm sao?"
Cung Viễn Chủy có chút xấu hổ: "Ngươi...thích không?"
"Ta...lần đầu tiên làm cái này, nếu nhìn không đẹp, ta sẽ đi khắc lại cho ngươi." Y có chút lo lắng, thấy bạn hồi lâu không có phản ứng, liền muốn đưa tay ra lấy lại.
"Không có, ta rất thích, chỉ có điều, sao đột nhiên lại nghĩ tới tặng cho ta cái này?" Hôm qua không phải vẫn còn giận sao?
“Ta...vừa nhìn thấy, liền muốn khắc một cái tặng ngươi.” Cung Viễn Chủy mím môi.
Bạn ngước mắt lên, lại thấy trên tay y có vài vết thương nhỏ.
"Ngài sao lại bị thương rồi?"
Bạn lấy lọ thuốc, cẩn thận bôi thuốc cho y.
“Rối gỗ này ngài đi mua một cái là được rồi, vậy mà lại để tay bị thương."
Y vội vàng nói: “Mua làm sao có thể giống nhau được? Tặng quà đương nhiên phải do chính mình làm mới có thể nói lên thành ý. Như vậy sau này khi ngươi nhìn vào nó, sẽ biết là ta đang nhớ ngươi."
Quả nhiên, cứ tưởng rằng y đã quên chuyện ngày hôm qua rồi cơ.
"Cung Viễn Chủy, cái này của ngài, không phải là tặng ta tín vật định tình đấy chứ?" Bạn cầm rối gỗ lên, nghiêng người lại gần về phía y, nhướng mày nhìn y.
Cung Viễn Chủy cảm giác hô hấp ứ đọng, yết hầu không nhịn được mà chuyển động lên xuống.
Bạn đương nhiên không chú ý đến sự khác thường của y, trong lòng tràn ngập sự vui sướng nhìn rối gỗ trong tay.
“Nếu vậy, ngươi có nguyện ý không?” Cung Viễn Chủy căng thẳng nắm chặt chuôi đao bên người, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.
"Hả? Nguyện ý cái gì?" Bạn có vẻ mơ hồ.
Y đột nhiên nói lắp: "Không...không có gì."
Trong mắt bạn hiện lên một ý cười, vừa định mở miệng, một giọng nữ thanh tú vang lên từ bên ngoài phòng.
“Aiya, phải chủ động chúng ta mới có chuyện để nói nhỉ~”
Hai người các bạn đối diện nhìn nhau, ánh mắt Cung Viễn Chủy lập tức né tránh: "Ta...ta nói là, ngươi có nguyện ý hay không cùng ta..."
"Giang muội muội! Tỷ tỷ đến thăm muội đây!"
Nửa câu sau bị Cung Viễn Chủy nuốt lại, y tức giận trừng mắt nhìn Cung Tử Thương: “Tỷ đến đây làm gì?"
Cung Tử Thương cũng trừng mắt nhìn y: "Làm sao, tỷ tỷ ta không thể đến à? Ta đến xem em dâu tương lai thì làm sao? Phạm pháp không?"
Cung Viễn Chủy nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rút lại, mặt bất giác đỏ bừng: “Ta…đương nhiên có thể."
Nói xong câu này, y còn có chút lúng túng khi nhìn bạn, ngay sau đó nhanh chóng di chuyển ánh mắt.
Cung Tử Thương cẩn thận nhìn, che miệng cười khoa trương: “Một số người ấy mà~ rõ là ăn nói ngang ngạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro