Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

“Tại sao cô vẫn còn chưa rời đi?”

Bạn đưa mắt về phía Vân Vi Sam, lông mày nhíu lại.

Còn nàng nhìn bạn một cách sâu sắc, đặt lọ thuốc vào tay bạn rồi nhanh chóng rời đi.

“GIANG TRI VÂN ĐÂU?!” Tiếng gầm của Cung Viễn Chủy từ ngoài phòng lập tức truyền đến.

“Chủy công tử đừng lo lắng, đêm qua Giang cô nương bị tập kích, hiện tại thì đang dưỡng thương trong phòng, ngài...”

Thượng Quan Thiển còn chưa kịp nói xong, cánh cửa đã bị đá tung một cách thô bạo.

“Tri Vân!” Cung Viễn Chủy vội vàng chạy đến.

Bạn khẽ nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu.

Bạn mở miệng muốn gọi y, nhưng cổ họng lại chẳng phát ra được âm thanh nào. Phút chốc, trái tim bạn rơi xuống, ánh mắt liền chuyển hướng về phía Thượng Quan Thiển đang đứng ở phía sau.

Thượng Quan Thiển lập tức nói: “Giang cô nương đêm qua bị trọng thương, không biết đắc tội với ai mà cổ họng cũng bị tổn hại.”

Cung Viễn Chủy bỗng đứng dậy, hai mắt đỏ hoe lên tiếng: “Nói nhảm, Tri Vân trước giờ vốn luôn an phận, trong cung từ trưởng lão đến người hầu ai cũng quý mến nàng, làm sao nàng có thể bị kẻ nào âm mưu hãm hại? Nhất định là các ngươi đang giở trò. Có phải Tri Vân đã biết bí mật của các ngươi nên các ngươi muốn giết người diệt khẩu đúng không?”

“Ta tuyệt đối không có, ta xin thề. Giác công tử, ngài nhất định phải tin ta.” Thượng Quan Thiển trong mắt tràn đầy nước mắt, trông thật đáng thương.

“Giang muội muội đã đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn không nói rõ thân phận, ngộ nhỡ...”

“Thượng Quan Thiển! Ngươi!” Cung Viễn Chủy tiến về phía trước hai bước, dọa Thượng Quan Thiển sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.

Cung Thượng Giác liếc nhìn nàng ta một cái rồi cất giọng bảo: “Viễn Chủy, trước tiên đệ hãy đưa Giang cô nương về Chủy Cung dưỡng thương đi.”

Cung Viễn Chủy cắn chặt răng bế bạn ra khỏi giường xong rời đi.

Ngay sau đó, y mang một ít thuốc đến và cẩn thận đút cho bạn. Vị đắng chảy qua cổ họng đang bị thương khiến bạn đột ngột ho hai lần.

“Viễn Chủy, ngài rất để tâm đến lời nói của Thượng Quan Thiển đúng không?”

Sau khi từ Giác Cung trở về, Cung Viễn Chủy vẫn trầm mặc không nói gì.

“Đúng vậy.”

“Đưa tay ra.”

Bỗng Cung Viễn Chủy đeo găng tay vào, từ trong túi ám khí lấy ra một con côn trùng đặt vào lòng bàn tay bạn.

“Cổ trùng này có thể nhìn thấu lòng người. Nếu ngươi có nửa lời nói dối, nó sẽ đâm xuyên qua da thịt rồi để ngươi trúng độc cho đến chết.” Vẻ mặt của y cực kỳ khoa trương nhìn bạn.

Bạn cầm con côn trùng lên, mỉm cười lên tiếng: “Ấu trĩ.”

“Ngươi!” Lông mày Cung Viễn Chuỷ khẽ cau lại, sắc mặt có vẻ tức giận. Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám nói như vậy, y là thiên tài độc dược được người người kính trọng.

“Ta không phải Vô Phong.” Bạn trả lại con côn trùng cho y.

“Dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi? Ngược lại ngươi năm lần bảy lượt tiếp cận ta, đến cuối cùng là muốn làm gì?”

“Ta đã nói rồi, là vì chấp niệm của ta.”

“Vậy à?” Y cười nhạt.

Ngay giây tiếp theo, một con dao lớn rực lên ánh sáng lạnh lẽo kề vào cổ bạn.

Phút chốc tim bạn nguội lạnh, bạn nhẹ nhàng đẩy nó ra: “Ta tội gì phải nói dối ngài? Và nếu ngài thật sự muốn giết ta, tại sao lại dùng sống dao?”

“Ta...” Âm thanh của Cung Viễn Chuỷ lập tức bị chặn lại, y có chút không nói nên lời.

“Cung Viễn Chủy, ngài từ đầu đến cuối đều chưa từng tin ta.” Cổ họng bạn như có thứ gì đó khiến bạn nghẹn lại.

“Ngươi chỉ là người ngoài, ta làm sao có thể tin ngươi?” Giọng nói của Cung Viễn Chủy lạnh lùng, cứng rắn đập tan chút hy vọng còn xót lại.

Mắt bạn đỏ hoe, không ngờ rằng y sẽ nói như thế.

“Đúng thật là một trái tim bằng đá, chăng thể nào sưởi ấm nổi.” Bạn thấp giọng tự giễu.

Bỗng một giọt nước mắt từ mắt trái khẽ rơi xuống: “Ta còn tưởng rằng... chúng ta đã khác...”

“Giang Tri Vân, nếu một ngày nào đó ta phát hiện ngươi cùng Vô Phong có quan hệ, ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro