[3]
" Cạch "
- Công tử?
Nhãn Hoa chào theo nghi lễ rồi nhìn Doãn Chính dè chừng, lo sợ mình đắc tội
- Uyển Nhi sao rồi?
- Tiểu thư đã được băng bó vết thương! Người đang nằm tịnh dưỡng ạ...
- Vòng tay đó là ở đâu mà nàng ấy có?
- Dạ!? Chiếc vòng tay ạ?
- Chiếc vòng lúc nãy rớt dưới sàn? Có phải là của nàng ấy?
- Vâng ạ! Đó là vòng tay từ thuở bé mà tiểu thư được tặng! Còn cơ sự ra sao nô tì không rõ ạ!
- ...
- Công tử có gì không ạ?
- Không có gì! Ngươi lui đi! Ta sẽ chăm sóc cho nàng ấy!
- Chuyện này...
- Lui xuống!
- D... ạ... Nô tì xin cáo lui ạ!
Nhãn Hoa sợ sệt tuân theo. Cô ta cúi đầu chào rồi vội vã đi tìm Ngô gia.
***
- Ngô gia!
- Chuyện ta dặn ngươi làm ngươi làm như thế nào rồi?
- Chuyện này... Nô tì đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ! Mong Ngô gia tha tội!
- Cái gì? Ngươi...
- Tần công tử đã gặp được tiểu thư! Có vẻ công tử đã vừa ý rồi ạ!
- Vô dụng! Có chuyện cỏn con đó cũng làm không xong! Lần này thì tiêu rồi...
- Ngô gia tha lỗi! Nô tì vô dụng...
Nhãn Hoa cúi đầu tạ lỗi liên tục.
Trên bậc thềm. Ngô Văn đứng ngồi không yên.
***
#Yuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro