Cùng ta vui vẻ được không - Chương - 35
Thiện ác khó phân (tam)
Từ lúc vào cửa đến khi tắm rửa thay quần áo xong, Kim Nhật Lãng vẫn không để ý đến Liên Tống.
Trên giường, Kim Nhật Lãng nghiêng người, đưa lưng về phía Liên Tống. Liên Tống ngủ ở phía trong. Vài lần nàng muốn chạm Kim Nhật Lãng đều bị hắn né tránh. Nàng cố gắng không ngừng, một chân khóa lên lưng hắn, hai người dùng chân chiến đấu. Kim Nhật Lãng không kiên nhẫn nữa liền điểm huyệt đạo của nàng.
Liên Tống cầu xin tha thứ nói: “Đồ nhi không làm loạn nữa, giải huyệt cho đồ nhi đi, như vậy rất khó chịu.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng lạnh lùng cảnh cáo nàng, sau đó lấy tay giải huyệt đạo cho nàng, rồi quay lưng lại như cũ.
Chờ Kim Nhật Lãng hô hấp đều đều, tay chân Liên Tống nhẹ nhàng vượt qua Kim Nhật Lãng bước xuống giường. Chân vừa mới tiến tới bên cạnh hắn, Kim Nhật Lãnh đột nhiên trợn mắt, giơ hai ngón tay lên.
Liên Tống lập tức cái lấy cớ: “Đồ nhi khát nước, khát nước.”
Kim Nhật Lãng chậm rãi buông tay, vẫn nhắm mắt ngủ.
Nói khát nước thực sự có chút khát nước , Liên Tống bưng chén nước lên vừa uống vừa thừa dịp ánh trăng tiến vào phòng ngủ mà ngắm Kim Nhật Lãng. Tuy là ngủ, nhưng trên người hắn vẫn có sát khí. Khi bọn họ tiến vào khách điếm, tiểu nhị nhìn thấy thì hơi lui ra sau hai bước.
Đóa hoa sen giữa mi tâm của hắn càng rõ hơn so với ban đêm.
Nếu hiện tại có thể cùng hắn...Không biết ngày mai hoa sen có thể nhạt bớt hay không.
Nàng buông cái chén, nghĩ rằng mình nên đem quần áo cởi sạch rồi nhào vào người hắn! Nhưng hành vi này dù sao cũng quá mức lớn mật, trong lòng nàng đang phân vân! Khi đang giãy dụa thì không biết vì sao có một luồng nhiệt khí từ dưới chui lên tứ chi, toàn thân như có lửa đốt.
Kim Nhật Lãng nghe hô hấp của nàng bỗng nhiên tăng lên thì bắt đầu cảnh giác.
“Sư phụ...”
Liên Tống bị chính thanh âm của mình dọa. Nàng không biết bản thân mình lại có thể nói ra tiếng mềm mại đáng yêu thế này.
Kim Nhật Lãng nhanh chóng đi tới bên người nàng, nàng nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn.
“Sư phụ, đồ nhi, đồ nhi bị trúng mê hương.” Giọng Liên Tống mềm nhũn.
Kim Nhật Lãng nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt nàng, khóe miệng khẽ nhếch, mang Liên Tống đang dán trên người hắn ném tới ghế rồi trở về ngủ.
“Đồ nhi thật sự ngửi được mê hương.” Liên Tống ngượng ngùng nói: “Chẳng qua đồ nhi từng được một vị thần tiên dùng thuốc nuôi vài năm, trong máu vẫn còn giữ lại một chút dược lực nên có thể tự động hóa giải chút ít độc dược, a, đồ nhi đã biết…”
Liên Tống bừng tỉnh đại ngộ: “Bởi vì đồ nhi có thể chất đặc thù hấp thu nhiều tinh hoa của thuốc cho nên khi cùng sư phụ làm cái chuyện kia, không những giúp sư phụ thanh hỏa lạnh huyết, còn có thể bổ tinh khí. Khó trách sau khi sư phụ với đồ nhi đồng tẩm (cùng ngủ) thì ma tính càng ngày càng yếu…”
Bị ánh mắt âm u của Kim Nhật Lãng nhìn, thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, bắt đầu ngượng ngùng.
“Thì ra là thế.” Hắn vươn tay ra: “Ngươi lại đây đi.”
Liên Tống đỏ mặt đi qua, Kim Nhật Lãng bắt lấy nàng xoay người một cái đã áp nàng ở dưới.
“Nhưng mà sư phụ…” Liên Tống đánh gãy triền miên của hai người: “Đồ nhi không thích có người ở bên ngoài nghe lén.”
Kim Nhật Lãng chế nhạo nàng một câu: “Ngươi cũng lúc e lệ.”
Từ tay áo hắn bắn ra ám khí, chỉ nghe ngoài cửa có một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng một người bị rơi xuống đất, sau đó không còn tiếng vang nào.
“Vì sao không bắt lấy hắn?” Liên Tống hỏi.
“Có quan hệ gì với ta đâu.”
“Nếu là trước kia, sư phụ sẽ không như vậy.”
“Ngươi còn chưa hiểu được sao? Trước kia và hiện tại là hai người khác nhau.”
“Đồ nhi không hiểu.” Tay Liên Tống vuốt mặt sư phụ nói: “Dung mạo của sư phụ vẫn như vậy, thanh âm vẫn như vậy, sao lại có thể là người khác?”
“Ha ha ha ha...”
Kim Nhật Lãng bỗng nhiên cười rộ lên.
Liên Tống không rõ vì sao hắn cười, chỉ thấy biểu tình của hắn càng dữ tợn. Hắn thống khổ ôm cái trán, giống như có người nào đó đang cố chui ra từ trong đầu hắn.
“Sư phụ làm sao vậy?” Liên Tống nắm cánh tay hắn.
Kim Nhật Lãng hơi dời lòng bàn tay, đóa hoa sen màu hồng giữa trán lúc sáng lúc tối, có đôi khi không còn nhìn thấy, có đôi lúc lại như lửa cháy.
Trong thống khổ, hắn gọi một tiếng: “Tống nhi, ôm lấy ta.”
Liên Tống không hiểu gì liền sửng sốt một chút, lập tức vòng qua ôm lấy cổ hắn.
Đầu Kim Nhật Lãng vùi thật sâu vào cổ Liên Tống, trên người Liên Tống mang theo hương vị thuốc nhàn nhạt có thể làm giảm bớt đau đớn của hắn. Hắn ôm nàng nói từng chữ gian nan: “Tống nhi, chuyện tới nước này ta phải nói cho ngươi…”
“Nói cho đồ nhi chuyện gì?”
“Một khắc kia khi ngươi nhảy xuống vách núi, ta cũng đã tẩu hỏa nhập ma.”
“Đồ nhi biết, sư phụ, đồ nhi biết.”
“Có một việc ngươi không biết. Vốn dĩ ta có thể khống chế bản thân mình không nhập ma đạo, nhưng ngươi đã chết….Ta nghĩ đến sau này ngươi đã chết, bản thân lại mất hết can đảm, không lưu luyến với cuộc sống, chưa từng cố gắng, cứ để ma tính tùy ý phát sinh trong cơ thể. Ngày ấy chợt thấy ngươi trở về nhất thời ta mừng như điên, ý thức mới sống trở lại, nhưng chỉ qua một ngày một đêm lại bị ma tính áp chế.”
Liên Tống lắp bắp kinh hãi: “Nói cách khác, thật ra có hai sư phụ, một thiện một ác sao? Ngày đó ở khách điếm với đồ nhi là sư phụ, cách một ngày giết người ở Linh Nham sơn trang là sư phụ khác?”
“Không sai.” Kim Nhật Lãng nói: “Mọi người đều có hai mặt thiện ác, sâu trong nội tâm của ta cũng có dục vọng xưng bá thiên hạ. Trước kia ta có thể áp chế nó, hiện tại nó lại muốn khống chế ta. Ngày đó ta thay áo trắng, đó là lúc thanh tỉnh, ta không ngờ ma tính lại mạnh như vậy, chỉ cần thấy máu là lại trào ra. Nhưng có một việc ngươi phải tin, hắn cũng yêu ngươi, chỉ là hắn muốn báo thù ngươi lại không cho hắn báo thù, hắn muốn giết người ngươi lại không cho hắn giết người, ma tính này mất đi kiên nhẫn nên phế võ công xem như trừng phạt ngươi. Khi nãy ngươi nói thể chất của ngươi đặc biệt, cùng ta ân ái sẽ áp chế ma tính, hắn cũng biết, ta không biết hắn sẽ làm chuyện gì với ngươi. Tống nhi, đồng ý với ta, nếu hắn muốn giết ngươi, ngươi liền…”
“Chẳng lẽ không có cách nào làm hắn biến mất sao?”
Kim Nhật Lãng mỉm cười nói: “Hắn tức là ta, ta tức là hắn a.” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra thì thần sắc đã khác.
“Sư...” Liên Tống không biết nên gọi hắn là sư phụ, hay là Kim Nhật Lãng.
“Sư phụ ngươi đã biến mất rồi.”
Hắn khẽ mỉm cười, so với trước kia cái miệng sắc bén hơn một chút.
Đến giờ khắc này, Liên Tống rốt cuộc mới ý thức được những gì nàng chứng kiến không phải là mộng. Người trước mặt tuy rằng có dung mạo giống sư phụ, nhưng hắn lại không phải là sư phụ mà nàng quen biết từ nhỏ. Trên đời này có rất nhiều chuyện ly kỳ, nàng cũng thấy qua không ít nhưng chưa lần nào khiến nàng đau lòng như hiện tại. Trúng nhiều loại độc lạ có thể giả, bị đánh gãy xương toàn thân cũng có thể cứu, nhưng loại ác niệm không có hình dáng thế này nàng thật sự không có cách nào giải quyết. Ngay cả sư phụ luôn chỉ điểm cho nàng cũng không có biện pháp.
Lúc này đây, nàng thật mê man.
“Ngươi không cần khổ sở.” Kim Nhật Lãng ngả ngớn nâng cằm nàng lên nói: “Sư phụ ngươi âu yếm ngươi, ta cũng không chán ghét ngươi. Đáng tiếc…” hắn dán sát vào người nàng một chút, nàng có thể ngửi được hương hoa của sư phụ trên người hắn.
“Đáng tiếc ta không thể làm chuyện kinh thiên nghĩa địa giữa nam và nữ kia với ngươi.”
Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, xuống giường, sửa sang lại quần áo.
Lúc này, ngoài cửa sổ có một mảnh sương khói màu lam bao phủ, trời đã sáng.
Kim Nhật Lãng hỏi Liên Tống đang ngồi yên đờ đẫn: “Không theo ta trở về Trung Nguyên sao?
Cổ Liên Tống cứng ngắc nhìn hắn: “Chúng ta không phải muốn ngồi thuyền đến Tuyết Sơn sao?”
Kim Nhật Lãng mỉa mai nói: “Loại chuyện nhàm chán kia chỉ có sư phụ ngươi mới muốn là. Điều ta muốn là chiếm lĩnh trung nguyên võ lâm. Ngươi đi cùng hay không?”
Liên Tống hỏi: “Cùng thì thế nào, không cùng thì thế nào?”
Kim Nhật Lãng xoay người, nắng chiếu vào áo trắng của hắn thành màu lam quỷ dị.
“Theo ta, ngươi bất tử, không theo ta, ngươi tự sinh tự diệt.”
Liên Tống sửa sang lại quần áo, đi đến cạnh cửa.
Kim Nhật Lãng gọi nàng: “Liên Tống, ngươi đã không còn võ công, đi ra ngoài chỉ có con đường chết.”
Liên Tống lộ vẻ sầu thảm mà cười: “Ta đã chết qua một lần, không sợ.”
Nàng đẩy cửa ra, hơi lạnh sáng sớm phả vào mặt. Nàng quay lại thấy Kim Nhật Lãng chỉ mặt một bộ quần áo mỏng manh, muốn không quan tâm nhưng lại không thể, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói một câu: “Chăm sóc sư phụ của ta cho tốt.”
“Đi ra khỏi cửa, ta sẽ không còn là sư phụ của ngươi.”
Liên Tống khinh thường nói: “Ngươi vốn không phải sư phụ của ta.”
Ta khỏi khách điếm, nàng lập tức mang cây kiếm của mình đeo ở bên hông, đón ánh sương loãng sớm mai mà ra đi.
Cùng ta vui vẻ được không - Chương - 36
Hành tẩu giang hồ (nhất)
Cách bờ biển còn có một đoạn rất dài phải đi. Liên Tốngmang theo hành lý, trong lòng chua chát. Vài canh giờ trước nàng còn đắm chìmtrong niềm vui với sư phụ, nhoáng một cái trời đất xoay chuyển, sư phụ khôngcòn là sư phụ.
Tuyết Sơn trăm dặm không đi được, nàng chuẩn bị đổithuyền đi Cao Ngạo sơn.
Nàng nghĩ, trong thiên hạ, người có thể cởi bỏ machướng trên người sư phụ chỉ có Bồ Y Tử.
Không có võ công thật là bất tiện, tốc bộ đi bộkhông những chậm, đi hơn nửa ngày vẫn chưa ra khỏi rừng cây, bụng cũng nhanhđói hơn trước.
Trên người nàng chỉ có trân châu mà sư phụ đưa. Sưphụ lo nàng quên mang bạc nên buộc túi trân châu ở bên đai lưng của nàng, vừanhẹ vừa có giá trị. Nhưng lúc này trước không có thôn, sau không có điếm, trânchâu cũng không thể làm cơm ăn a.
Vì giải quyết vấn đề sống còn, nàng tìm trong rừngcây những loại quả có thể ăn. Dường như là nhìn thấy một gốc cây lê, nàng ngẩngđầu đi qua, nửa đường lại đâm vào một cái cây khác.
Nàng ai u một tiếng suýt nữa ngã sấp xuống, giương mắtvừa thấy, không phải cây, là người.
“Ngươi...” Liên Tống biết người này nhưng không thểgọi ra tên.
Phương Kính Liên cũng ở trong rừng tìm chút quả dại,nhìn thấy Liên Tống thì chấn động, mặc dù nữ tử này ở thời khắc mấu chốt giúp họchắn một đao, nhưng là ở cùng Kim Nhật Lãng chắc không phải người lương thiện.
“Cuộc sống thật bất ngờ, không ngờ ở nơi này cũng cóthể gặp cô nương.” Phương Kính Liên làm như vui mừng.
Liên Tống lại cảm thấy da mặt tươi cười của hắn cóchút dữ tợn.
“Hôm qua đa tạ cô nương ra tay cứu giúp.” PhươngKính Liên ôm quyền với Liên Tống.
Liên Tống nói: “Không cần khách khí, mọi người hànhtẩu giang hồ đều không dễ dàng.”
“Không dễ dàng không dễ dàng.” Phương Kính Liên cười:“Người xem, hôm nay sắc trời cũng không sớm, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Liên Tống buồn bực nói: “Rất sớm a.” Mới qua nửangày thôi mà.
Khi nói chuyện thì đệ tử đi theo Phương Kính Liên chạytới. Đại đệ tử Hàn Lạc Tùng kia thấy Liên Tống thì đưa tay đặt lên thanh kiếm ởbên hông, nhảy ra trước người Phương Kính Liên nói với Liên Tống: “Hồng Liêngiáo các ngươi giết chưởng môn Thục Sơn của ta, ta muốn cùng ngươi liều mạng!”
Liên Tống tránh ra vài bước.
Phương Kính Liên ngăn Hàn Tùng Lạc lại nói: “Ta đã bảobao nhiêu lần, bảo vệ người của Thục Sơn mới là quan trọng, việc tranh đấu chémgiết có thể tránh thì tránh, không thể hành động theo cảm tính.”
“Đúng đúng đúng.” Liên Tống phi thường đồng ý với lờinói của Phương Kính Liên. Nhớ lại năm đó một mình nàng đại chiến với võ lâm quầnhùng, giáo chủ ma giáo cũng e ngại nàng vài phần, hiện tại ngay cả tiểu tử nàngcũng phải e ngại, ngẫm lại thật chua a.
Hàn Tùng Lạc nói: “Sư thúc, ngươi không thấy nàng đãđuổi theo tới cửa sao, rõ ràng là hối hận khi thả chúng ta, muốn diệt cỏ tận gốc!Những ngày này chúng ta gặp còn thiếu sao, bọn họ dựa vào võ công cao cường củamình muốn khi dễ nhục nhã chúng ta!”
Thì ra hiểu lầm ở chỗ này, Liên Tống suy nghĩ nói:“Tiểu tử này dáng vẻ mi thanh mục tú tâm địa đơn thuần, sao lại nghĩ ta đen tốinhư vậy. Nếu ta đã để giáo chủ thả các ngươi, thì chưa từng nghĩ tới chuyện đuổigiết. Cô nương ta rất quang minh lỗi lạc.”
“Giáo chủ các ngươi dựa vào cái gì mà nghe lờingươi!”
“Việc này...”
Mặc dù Hàn Tùng Lạc tuổi không lớn nhưng tâm tư tinhtế khó đối phó. Liên Tống muốn nói để hóa giải hiểu lầm, Hàn Tùng Lạc lại sẵngiọng nói: “Đừng cho là ta không biết ngươi đang tính toán lừa chúng ta khôngchú ý sẽ ra tay. Nếu lật lọng cũng đừng có lấy cớ. Ra tay đi!”
Liên Tống bày ra tư thế khinh thường, nắm kiếm haitay vòng ra sau lưng.
“Ngươi biết ta là ai không?” Nàng hỏi.
“Ta quan tâm ngươi là ai làm gì?” Hàn Tùng Lạc giơkiếm chờ đợi nàng ra chiêu.
Phương Kính Liên kinh nghiệm nhiều năm, nghe Liên Tốnghỏi xong thì suy nghĩ, hình như nhận ra vấn đề gì kêu lên: “Đợi chút.”
Hàn Tùng Lạc lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng xem LiênTống vẫn không ra chiêu, liền cảnh giác chậm rãi hạ cánh tay xuống.
Phương Kính Liên nói: “Tuy rằng trước kia chúng rachưa bao giờ đặt chân ra khỏi Thục Sơn, nhưng có nghe qua chuyện của giang hồ.Năm đó Kim Nhật Lãng ở Trúc Vong Nhai thành ma, là vì đệ tử Liên Tống của hắn.Mà nhiều ngày nay chúng ta hành tẩu giang hồ nghe không ít tin đồn, nghe nóiLiên Tống vốn bỏ mạng ở Trúc Vong Nhai đã sống lại, hơn nữa đã trở về bên cạnhKim Nhật Lãng. Mấy ngày trước đây, có người chính mắt thấy nàng đến Linh Nhamsơn trang, sau đó toàn bộ người của Linh Nham sơn trang đều chết trong taynàng.”
“Ngươi là nói...” Hàn Tùng Lạc mạnh mẽ quay đầu xemLiên Tống.
Phương Kính Liên nói tiếp: “Ta còn nghe nói Liên Tốngkia là nữ tử tuấn tú, chiều cao khoảng năm thước, dáng người linh hoạt, môi hồngrăng trắng…Tóm lại là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa hay mặc nam trang, đặc biệtlà áo trắng.”
Liên Tống cúi đầu nhìn chính mình, vì để tiện đicùng sư phụ nên mấy ngày nay nàng đều mặc áo bào trắng. Tuy rằng nhân sĩ gianghồ thêm mắm thêm muối nhiều chuyện nhưng nói nàng xinh đẹp nàng rất vui a.
Hàn Tùng Lạc nhìn nàng đối mặt với kẻ muốn giết mìnhmà vẫn duy trì tư thế không hề sợ hãi, nghĩ rằng nếu không phải yêu nữ sao cóthể trấn định tự nhiên như vậy? Nhất thời hắn kiêng kị vài phần với nàng.
Liên Tống vốn dĩ còn sợ sau khi nói ra thân phận họcàng muốn giết nàng, dù sao trên giang hồ nàng cũng là yêu nữ, chưa từng nghĩ đếnhọ lại e ngại nàng. Nàng đột nhiên nghĩ đến, bọn họ căn bản không biết nàng mấtvõ công, Trong lòng sinh ra một kế to gan nói: “Căn bản ta không muốn nói ratên của mình, ngươi đã nói thì ta cũng không giấy diếm. Đúng vậy, ta chính làngười năm năm trước đã đại chiến với võ lâm quần hùng ở Trúc Vong Nhai, năm nămsau giang hồ nghe tin còn sợ mất mật, Liên Tống.”
Nàng liếc mắt nhìn Hàn Tùng Lạc: “Còn muốn đánh vớita sao?”
Phương Kính Liên giành nói trước: “Hiểu lầm hiểu lầm.Với địa vị trên giang hồ của cô nương, tất nhiên sẽ không so đo với chúng ta.Là hiểu lầm thôi.”
Phương Kính Liên phủ nhận, Liên Tống cũng leo thangxuống, xua tay nói: “Không sao, tiểu bối trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngườikhông biết không có tội. Ta chỉ phụng lệnh sư phụ đi làm việc, đi trước một bước.”
Liên Tống lưu luyến liếc mắt nhìn cây lên, ôm kiếmbình tĩnh bỏ trốn trước mặt phái Thục Sơn.
Cuối cùng gặp nguy hiểm mà an toàn thoát, nàng bướcchân không ngừng đi hồi lâu, vốn tưởng đi nửa ngày mới ra khỏi cánh rừng, khôngngờ chưa đến một canh giờ đã ra khỏi. Nàng tựa vào một thân cây nghỉ ngơi.
“Cô nương.”
Nàng nghe được một tiếng gọi, ngẩng đầu đã thấy mộtnam tử mặc áo xanh, dáng người nhỏ gầy, có chòm râu. Dung mạo bình thường nhưngcực kỳ quen mắt.
“Huynh đài có chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Tại hạ là Giang Tài Lang, thương nhân buôn hàng hóatrên biển, hôm nay hẹn bằng hữu nhận đơn hàng nhưng tôi không thể nhớ rõ là chiếcthuyền nào.” Giang Tài Lang mở quyển sách trên tay nói: “Đây là thư của bằng hữu,trên đó có nhắc tới hình dáng con thuyền, tôi có tật ở mắt, không thể nhìn thấyrõ, cô nương làm ơn nhìn giúp tôi đươc không?”
“Đương nhiên có thể.” Liên Tống nói.
Giang Tài Lang mới đưa cuốn sổ lên, khi Liên Tốngđang xem bỗng nhiên hắn đem khăn bịt vào mũi nàng.
Trên khăn có mê dược, Liên Tống giãy dụa mấy cái liềnhết hơn, chậm rãi xụi lơ xuống.
Giang Tài Lang cười đắc ý khiêng Liên Tống lên.
Liên Tống làm bộ bị hôn mê choáng váng, thừa dịpGiang Tài Lang sơ ý thì đánh lên lưng hắn một cái, Giang Tài Lang kêu thảm mộttiếng rồi quăng nàng xuống.
Liên Tống nhận ra tiếng kêu thảm thiết của hắn, làhái hoa tặc đánh lén nàng hôm qua.
Nàng chỉ hắn mắng: “Ngươi thật không biết xấu hổ, dướiban ngày ban mặt mà cũng dám cướp dân nữ!”
Giang Tài Lang ôm thắt lưng nói: “Xú nha đầu, dámđánh ta, hôm nay ta cướp người chắc rồi!”
“Ngươi có biết ta là ai không?” Nàng muốn dùng tròcũ.
Giang Tài Lang là người nôn nóng, cũng không có quantâm: “Ta quản ngươi là ai làm gì, chỉ cần là cô gái thanh xuân, ta sẽ…”
Nàng vô kế khả thi, chỉ có thể chạy, vừa chạy vừakêu: “Cứu mạng a!”
Chết tử tế không bằng không chết, nàng lại đâm vàoPhương Kính Liên. Bất chấp tất cả, nàng trốn sau lưng Phương Kính Liên nói: “Cứu,cứu ta!”
Phương Kính Liên nghĩ Liên Tống võ công cao cường,làm sao có thể nhờ người cứu giúp, nghĩ rằng nàng đang giở trò gì đó, nhất thờikhông động đậy.
Giang Tài Lang nhìn ra được Phương Kính Liên khôngcó ý cứu nàng thì cười nói: “Các ngươi chỉ là người qua đường, ta không so đo,tránh ra đi đường của các ngươi đi.”
“Chớ đi!” Liên Tống nắm chặt vạt áo Phương Kính Liênnói: “Hắn là hái hoa đạo tặc, hắn muốn bắt ta.”
Phương Kính Liên nói: “Cô nương ngươi võ công cao cường,cái dạng hái ha tặc thế này sao có thể đụng đến ngươi, Đừng lấy chúng ta ra đùagiỡn.”
Giang Tài Lang nghe thấy cười nói: “Nàng có võ côngcao cường? Hahaha, đừng chọc cười lão tử, hơi thở của nàng ngắn, không có nội lực,ngay cả điểm ấy cũng nhìn không ra, các ngươi xứng đáng hành tẩu trên giang hồsao?”
Phương Kính Liên kinh ngạc xoay người, lấy ánh mắttìm kiếm chân tướng. Liên Tống chỉ có thể gật đầu nói: “Ta không có võ công. Việcnày nói ra rất dài, ta tuyệt đối không có ác ý. Người này gọi là Giang TàiLang, hắn mới có ác ý a. Các ngươi không thể thấy chết mà không cứu được, lấyoán trả ơn!”
Liên Tống còn chưa kịp nói xong, Giang Tài Lang đãđâm kiếm đến, nếu Phương Kính Liên không nhanh né tránh thì có thể một cái lỗtai đã bị liên lụy.
Phương Kính Liên thấy Giang Tài Lang thủ đoạn đê tiệnthì rút kiếm ra đối phó với hắn.
Liên Tống hèn mọn tránh sau lưng một đám trẻ xem cuộcchiến.
Phương Kính Liên võ công thường thường, mắt thấy bảnthân không phải đối thủ của Giang Tài Lang thì hét với phía sau: “Thất tinh trận!”
Mấy tiểu hài tử trước người Liên Tống liền lao rabày thế trận.
Thất tinh trận như sao trên trời, biến hóa rấtnhanh, thay nhau chuyển động. Đừng nhìn tuổi còn nhỏ nhưng võ công của ai cũngnghiêm túc.
Nhưng Giang Tài Lang lại ứng phó rất tự nhiên, Thấttinh trận bao vây lấy hắn, nhưng không thể trực tiếp làm hắn bị thươn.
“Đánh sau lưng hắn, chỗ yếu của hắn là ở Chuy Huyệt.”Liên Tống nói.
Phương Kính Liên nghe xong bay ra một chưởng đánhGiang Tài Lang, hắn va vào một thân cây, Liên Tống hơi kinh ngạc, mặc dù chiêuthức của Phương Kính Liên bình thường nhưng nội lực lại không thể khinh thường.
“Sư thúc, ta đi giết hắn.” Hàn Tùng Lạc xung phongnhận việc.
Phương Kính Liên đồng ý.
Liên Tống lại không đồng ý nói: “Ai, các ngươi khôngphải không có tiền sao. Ở thị trấn gần đây có treo giải thưởng bắt tên hái hoatặc này, các ngươi trói hắn mang đến có thể đổi chút bạc.”
Phương Kính Liên hiển nhiên động tâm với đề nghịnày: “Đa tạ cô nương chỉ giáo.”
Liên Tống nói: “Không cần khách khí, coi như báo đápơn cứu giúp của các ngươi.”
Phương Kính Liên nhìn rừng cây nói: “Chỉ là không biếtlà đây đi về thôn như thế nào?”
Liên Tống nói: “Vòng qua cánh rừng này, đi mấy dặm vềhướng đông nam. Chỉ là đường đi hơi xa. Di, khi đi các ngươi không đi ngang quatrấn kia sao?”
Mặt Phương Kính Liên đỏ hồng nói: “Bởi vì gặp cônương cùng với ma…Là bởi vì gặp thầy trò cô nương, chúng ta biết võ công khôngbằng ai nên không đi đường đó.”
Liên Tống ngượng ngùng, Phương Kính Liên là một ngườithành thật lại cẩn thận,quả là người tốt.
Phương Kính Liên lệnh Hàn Tùng Lạc mang theo hai đệtử đem Giang Tài Lang áp giải đến thôn trấn.
Nhìn bọn họ đi xa. Phương Kính Liên hỏi Liên Tống:“Không biết cô nương có tính toán gì không?”
Liên Tống nói: “Đến đây đương nhiên là muốn ngồithuyền, ta muốn đi về hướng nam. Ngươi đi đâu?”
“Ta...”
Phương Kính Liên đối với Liên Tống còn chưa hoàntoàn tín nhiệm, lo lắng có nên đem hành tung của mình nói cho nàng hay không.
Liên Tống đã h quyết tâm đồng hành cùng bọn họ. Nàngkhông có võ công, dọc đường đi chắc chắn không yên ổn, tuy rằng nàng cũng khônghoàn toàn tính nhiệm Phương Kính Liên, nhưng trước mắt cũng không có cách nàokhác.
Liên Tống nói: “Còn chưa thỉnh giáo tôn giá tínhdanh.”
Phương Kính Liên nói: “Tại hạ họ Phương, tên KínhLiên.”
Liên Tống cười kêu một tiếng Phương đại hiệp: “Tuy rằngphái Thục Sơn ít giao tiếp với bên ngoài, nhưng ta biết Thục Sơn là danh mônchính phái, tất nhiên sẽ không như ma giáo. Không nói gạt ngươi, ta nghèo túngnhư hôm nay là vì khinh thường ma giáo, muốn cùng bọn họ tuyệt giao, giáo chủsau khi phế đi võ công của ta thì đuổi ta khỏi Hồng Liên giáo. Mọi việc thậtgian nan, ta là một nữ tử không có võ công lưu lạc giang hồ, chỉ có thể đi thuyềnvề nhà, tìm gia đình nương tựa.”
Trên mặt Phương Kính Liên dần hiện lên vẻ kính nể,chắp tay nói: “Cô nương đại nghĩa như thế thật là làm tại hạ hổ thẹn. Nhưng màmột thân nữ tử đi ngoài giang hồ rất nguy hiểm, chúng ra đều hành tẩu giang hồcũng không câu nệ tiểu tiết. Nếu cô nương không chê, thì đồng hành cùng chúngtôi đi.”
Gãi đúng chỗ ngứa, Liên Tống nói: “Tốt tốt tốt, vừamay chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, thật tốt quá, đúng rồi, tôi muốn đi phủ TrữChâu, ngươi thì sao?”
Phương Kính Liên vui vẻ nói: “Chúng ta cũng vậy.Chúng ta cùng cô nương rất có duyên .”
“Đúng vậy đúng vậy.” Liên Tống cười, nghĩ rằng, TrữChâu là địa giới của Cao Ngạo sơn, bọn họ đến đó làm cái gì.
Hàn Tùng Lạc đi đến trấn cũng chưa về ngay, Liên Tốngđi trước thuê một cái thuyền, kêu Phương Kính Liên chờ ở trên thuyền.
Phương Kính Liên hiển nhiên đã tín nhiệm Liên Tống,hai người nói chuyện phiếm vài cái canh giờ, hắn đem chuyện của Thục Sơn kể choLiên Tống nghe.
Thục Sơn cùng Huyền Tông Môn giống nhau. Tổ tiên củaThục Sơn thông thiên văn địa lý cùng diệu thuật, hắn tính được trong vòng mộttrăm năm Thục Sơn nhất định gặp một tai kiếp, mà tai kiếp kia là từ người ngoàimà đến. Vì tránh tai kiếp, tổ tiên mệnh lệnh cho đệ tử Thục Sơn trong vòng mộttrăm năm không được xuống núi. Sao biết được, mười năm trước, một vị sư huynh vụngtrộm xuống núi du ngoạn mấy ngày mới trở về, không ai phát hiện. Qua vài năm, đệtử này kế thừa chưởng môn Thục Sơn. Ngày kế vị, có một nữ nhân lên núi, tự xưnglà thê tử kết tóc với chưởng môn muốn đưa hắn xuống núi. Chưởng môn không đồngý, nữ tử này cũng biết hắn sẽ không đồng ý, tuyệt vọng tự sát trước mặt hắn.Chưởng môn lúc đó đang tu luyện thần công bí truyền của Thục Sơn, đã đến giaiđoạn quan trọng, bị nàng kích thích bỗng nhiên nổi cuồng tính, giết hơn một nửađệ tử Thục Sơn, toàn bộ cơ ngơi trên núi đều san thành bình địa.
Các đệ tử Thục Sơn còn lại không thể tiếp tục sốngtrên núi, chỉ còn cách xuống núi kiếm chỗ an thân. Tuy rằng Thục Sơn tan nátnhưng đệ tử còn lại không nản lòng, quyết tâm muốn chấn hưng Thục Sơn phái, Ngườikế vị chưởng môn của Thục Sơn là Thiệu Khắc Tiến. Thiệu Khắc Tiến này là ngườikeo kiệt lại tham lam, khiến bọn họ chịu không ít khổ.
“Lúc trước sư điệt Hàn Tùng Lạc vì cái chết của chưởngmôn mà oán hận cô nương, thỉnh cô nương đừng trách tội. Dù sao Thiệu Khắc Tiếncũng là chưởng môn của chúng ta, huống hồ cũng chỉ có hắn mới đủ tư chất luyện“Thiên ngoại phi tiên”.”
“Thiên noại phi tiên?”
“Ách...”
Phương Kính Liên khó khăn lắm mới có một cơ hội tâmsự không để ý bản thân đã nói hơi quá. Hắn tự che miệng, vòng vo chuyển đề tài:“Trời đã tối rồi, sao Tùng Lạc còn chưa trở lại.”
Liên Tống biết hắn nhất thời lỡ lời cũng không hỏinhiều: “Ta từ trấn đó đến đây mất hai canh giờ, hắn đi nhanh hơn ta thì đi và vềcùng lắm là ba canh giờ. Sẽ nhanh thôi.”
Nàng nói xong, Hàn Tùng Lạc liền mang theo các sư đệđã trở lại.
Hành tẩu giang hồ (nhị)
Sắc trời đã tối muộn, bọn họ quyết định ở trên thuyền,trời sáng mới đi. Vì có nhiều người nên họ thuê thuyền khác. Khoang thuyền củaLiên Tống cách nơi bọn Phương Kính Liên một phòng của gã sai vặt.
Ban ngày thì không có gì, nhưng đêm vừa đến Liên Tốnglại nhớ tới sư phụ. Nàng ngủ không được liền mở cửa sổ ra ngắm sao. Phương KínhLiên ở cách vách cũng không ngủ được, nàng nghe bọn họ nói chuyện.
Hàn Tùng Lạc nói: “Vì sao đồng hành với yêu nữ kia,nàng có liên quan với ma giáo, vạn nhất hãm hại chúng ta thì sao bây giờ?”
Phương Kính Liên mang lí do của Liên Tống nói choHàn Tùng Lạc, Hàn Tùng Lạc vẫn lo lắng nói: “Nàng có thể đến vì bí tịch haykhông?”
“Điểm này ta đã thử qua. Khi ta nhắc đến “Thiên ngoạiphi thiên” ánh mắt nàng rất bình thường, chỉ là có chút tò mò, hình như khôngbiết “Thiên ngoại phi thiên” là gì.”
“Vậy thì tốt.”
Một thiếu niên khác chen vào: “Nhưng dù sao nàngcũng là một cô nương, một cô nương lớn như thế đồng hành cùng chúng ta cũng sẽbị người ta nói cười.”
Phương Kính Liên nở nụ cười: “Giai Định, người ta làcô nương cũng chưa nói cái gì, ngươi sao phải ngượng ngùng. Giang hồ không phảinhư Thục Sơn, rất phức tạp, chuyện kinh ngạc cổ quái nào cũng đã có qua. Cùng đồnghành với nữ tử thì người giang hồ cũng không xem là chuyện lớn. Chúng ta hành tẩugiang hồ, phải thích ứng với mọi loại tình huống mới có thể sống yên ổn.”
Thiếu niên kia còn nói: “Ta còn ngóng trong sớm muộncó thể trở về Thục Sơn. Thục Sơn tốt hơn so với ở đây.”
Không ai lên tiếng nữa. Một lát sau hình như đềuđang ngủ. Lại thêm lát nữa, cửa sổ đẩy ra, Hàn Tùng Lạc tựa bên cửa sổ nhìn trời.
Liên Tống cũng đang ở bên cửa sổ, quay đầu đã nhìnthấy Hàn Tùng Lạc ở cách vách. Tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng khuôn mặt luônmang theo sự nghiêm túc, hiện tại nhìn sao không nháy mắt thế này lại lộ ra néttrẻ con.
Hàn Tùng Lạc cúi đầu cũng thấy nàng. Sự trẻ con trênmặt không kịp che giấu, xấu hổ ngượng ngùng vài phần.
“Còn chưa ngủ a?” Liên Tống hỏi.
Gió biển thổi mái tóc ở sau đầu của nàng phất phơbên hai má khiến khuôn mặt của nàng ôn nhu thêm vài phần. Hàn Tùng Lạc hơi thấtthần, lập tức ý thức được chính mình đang nhìn chằm chằm người ta, không nóihai lời khép cửa sổ lại.
“Tiểu tử này giống như thực chán ghét ta.” Liên Tốngnói thầm.
Sáng sớm, Liên Tống bị thanh âm của một trận đấu kiếmđánh thức. Nàng hốt hoảng suy nghĩ, chẳng lẽ có người đến xâm phạm bọn họ, thậtkhông yên ổn.
Đi ra khoang thuyền, thì ra là đám nhỏ của Thục Sơnđang luyện kiếm.
Phương Kính Liên nhìn đến nàng nói: “Cô nương sớma.”
Nàng nói: “Sớm.”
“Tỷ tỷ sớm!”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang bên tai. Liên Tốngnhìn qua, là vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhẩ đang đứng tấn.
Nhìn thấy tiểu hài tử thì nàng rất vui liền cườinói: “Luyện công a. Đệ tên gì?”
“Đệ gọi là Tiểu Thất.”
Tiểu Thất đang nói chuyện, bụng lại thì thầm vanglên hai tiếng, hắn ngậm miệng hai gò má đỏ hồng.
“Chưa ăn điểm tâm sao?” Liên Tống hỏi.
Tiểu Thất nói: “Ăn rồi, bánh bao.”
“Lại là bánh bao a. Chờ, ta làm canh cá cho các người.”
Liên Tống chạy đến đuôi thuyền, nhà đò lưng còngđang đốt bếp lò. Nàng mượn cần câu, chốc lát đã câu được mấy con cá lớn. Giếtcá nấu canh, tiểu huynh đệ đang luyện võ ở trước thuyền ngửi thấy mùi canh cánhịn không được cũng nhìn lại đây.
Canh cá chín, Liên Tống gọi bọn họ đến ăn.
Phương Kính Liên do dự một chút, đau lòng các đệ tửmấy ngày đã không ăn uống tử tế, liền không từ chối nữa.
Mặt trời lên cao, bọn họ mỗi người cầm một cái bát,ăn rất dũng mãnh. Vài đệ tử kiêng kị nàng là nữ tử đều ngồi cách xa nàng, chỉcó Tiểu Thất ngồi gần nàng. Nàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tiểu Thất nói:“Đừng nóng vội, ăn từ từ, cẩn thận bị mắc xương.”
Nàng vừa nói xong thì Tiểu Thất liền bị ho. Nàng vộilấy dấm chua đổ ra cho Tiểu Thất uống một ngụm. Tiểu Thất uống xong giấm chuathì mặt nhăn thành một đống, cái miệng nhỏ dẩu lên. Nàng bị dáng vẻ của hắn chọccười, lấy khăn tay lau miệng cho hắn.
Những người khác nhìn Liên Tống cùng Tiểu Thất, lòngđều chua xót. Bọn họ phần lớn đều không cha không mẹ, hoặc là từ nhỏ cha mẹ đãchết, một mình phiêu bạt khắp nơi, chỉ vì có chút khả năng luyện võ công mà lênThục Sơn. Thục Sơn đều là nam, bọn họ đều thiếu tình cảm của mẫu thân. Nay cóLiên Tống ở đây, so với họ lớn tuổi hơn, lại cười dịu dàng, tiếp xúc trong khoảngthời gian ngắn không khỏi phát sinh cảm tình không muốn rời xa với nàng.
“Nhà đò, còn bao lâu đến Trữ châu a?” Liên Tống hỏi.
Nhà đò thu thập bát đũa nói: “Còn ba ngày.”
“Ta rửa cho.”
Khi Liên Tống đứng dậy cầm chén, Tiểu Thất ở bên cạnhbỗng nhiên ngã xuống, bát đũa trên tay rơi trên sàn tàu.
“Làm sao vậy Tiểu Thất?” Nàng nâng Tiểu Thất dậy, lạinghe được tiếng nói bên tai.
“Ngươi, ngươi hạ độc!” Hàn Tùng Lạc oán hận nhìnLiên Tống, toàn thân hắn vô lực, ngón tay cũng không thể cử động.
Liên Tống chỉ nói một câu: “Không phải ta.” Nàng ômlấy Tiểu Thất lui đến bên người Phương Kính Liên, cảnh giác nhìn nhà đò: “Xin hỏicác hạ, những người này có thù gì với ngươi?”
Nhà đò lưng còng lau chùi trên mặt, thì ra là mộtnam nhân trung niên gầy gò.
“Ác Đại Thông!” Phương Kính Liên bất đắc dĩ nói: “Lạilà ngươi.”
Ác Đại Thông là ác nhân nổi tiếng Giang nam. Vì muốnxưng bá trong giang hồ, hắn đi xung quanh tìm kiếm những kỳ công của võ lâm đểtu luyện, nghe nói Thục Sơn có võ công kỳ lạ nên hắn tìm đến người của Thục Sơngây không ít rắc rối.
Vài lần trước có Thiệu Khắc Tiến võ công cao cường,hắn không thực hiện được.
Lúc này không giống như xưa.
Ác Đại Thông cười hắc hắc nói: “Ngươi muốn trách thìtrách giáo chủ Hồng Liên Giáo kia, nếu không phải hắn giết Thiệu Khắc Tiến, takhông thể nào hành động dễ dàng như vậy. Nếu không phải hắn phế mất võ công củanha đầu kia, ta cũng không có can đảm mà trực tiếp hạ độc.”
Liên Tống kinh ngạc: “Ngươi đều biết hết sao?”
Ác Đại Thông đắc ý dạt dào lấy ra binh khí nói: “Nhữnggì hai ngươi nói ở bên bờ hôm qua ta đều nghe được. Hôm nay rốt cuộc các ngươicũng mắc câu. Phương Kính Liến, mang bí tịch “Thiên ngoại phi tiên” giao rađây, bằng không ta sẽ dùng cái chùy này đâm ngươi dẹp.”
“Tư chất của ngươi không luyện được võ công của“Thiên ngoại phi tiên”.” Phương Kính Liên ôn nhu dỗ nói: “Không bằng ngươi thảchúng ta ra, ta dạy cho ngươi “Thất tu kiếm pháp”…”
“Phi, đừng cho là ta không biết, “Thất tu kiếm pháp”là các ngươi dùng để rèn luyện thân thể thôi, ta mới không cần học.”
“Ngươi nghe ta nói, “Thất tu kiếm pháp” này tuy rằngchiêu thức đơn giản, nhưng nếu học tốt…” Phương Kính Liên muốn giải thích.
Ác Đại Thông lại xì một tiếng khinh miệt: “Đừng dongdài với lão tử, ngươi giao hay không giao. Nếu ngươi giao, ta liền tha cho cácngươi một con đường sống. Nếu không giao, ta giết sạch đám đồ đệ này.”
Khi hắn đang nói chuyện, Liên Tống liền nhéo cáimông của Tiểu Thất để hắn kêu oa oa.
Hai mắt Ác Đại Thông nhìn qua, tiến tới, cầm Tiểu Thấtnói: “Mượn tiểu tử ngươi khai đao.”
“Tiểu Thất!” Mọi người kêu sợ hãi.
Liên Tống xem đúng thời cơ, khi Ác Đại Thông xoayngười thì vọt lên ôm thắt lưng của hắn.
Ác Đại Thông dùng khuỷu tay đánh trúng hõm vai LiênTống, hắn lại vung tay lên, chùy sắt cắt qua cánh tay Liên Tống, máu tươi chảyròng.
“Ngươi không trúng độc sao?” Ác Đại Thông hỏi.
Liên Tống ôm cánh tay nhịn đau nói: “Ta được caonhân cứu, ăn kỳ dược, trên người bách độc bất xâm.”
Ác Đại Thông cười nói: “Cho dù không trúng độc,ngươi cũng không giết được ta, ngươi thật không biết tự lượng sức mình.”
Liên Tống cũng cười cười: “Ta căn bản là không muốngiết ngươi, chỉ là muốn mượn chùy sắt của ngươi dùng một chút thôi.
Bỗng nhiên, nàng mở hàm dưới của Phương Kính Liênra, đưa cánh tay lên để máu nhỏ vào miệng hắn.
Phương Kính Liên không biết dụng ý của nàng, chỉ lotrừng mắt nhìn nàng, bị bắt nuốt vào một búng máu. Tuy là máu nhưng không cómùi, ngược lại có một mùi thơm ngát, chỉ chốc lát sau, hắn thấy tay chân đềunóng lên, cảm giác nặng nề cũng biến mất.
“Ngươi làm cái gì?” Ác Đại Thông hỏi.
Liên Tống không nói.
Phương kính dùng ánh mắt hỏi nàng: “Máu của ngươi cóthể giải độc?”
Liên Tống gật đầu nói: “Ta cũng mới phát hiện gầnđây.”
Phương Kính Liên âm thầm vận công một hơi, đột nhiênra chưởng, nhảy dựng lên, đánh về Ác Đại Thông.
Ác Đại Thông khiếp sợ giơ chùy ra chắn.
Khi hai người đang đấu, Liên Tống liên tiếp đem máucho những đệ tử phái Thục Sơn uống, đến Hàn Tùng Lạc thì máu còn ít, đã bị quầnáo hút đi. Nàng kéo tay áo, đưa cánh tay đầy máu đến bên miệng Hàn Tùng Lạc.
Hàn Tùng Lạc mới mười sáu tuổi, ngay cả cánh tay củacô nương hắn còn chưa thấy qua, chứ đừng nói là liếm, cho dù thế nào hắn cũngkhông chịu mở miệng. Liên Tống nắm hàm dưới của hắn, hắn đã sớm đề phòng nênkhông mở ra.
Liên Tống tức giận nói: “Ngươi muốn khoanh tay đứngnhìn nhìn sư thúc bị người ta giết sao?”
Trong lòng Hàn Tùng Lạc giãy dụa .
Máu đã đọng lại, Liên Tống nhịn đau ấn vào miệng vếtthương, tiếp tục đưa tay đến môi hơi mở ra của Hàn Tùng Lạc. Hàn Tùng Lạc nhắmmắt lại nhanh chóng liếm một ngụm.
Thân thể năng động, hắn nhảy dựng lên, sắp sửa laora bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Liên Tống nói: “Ta sẽ thú (lấy) ngươi.”
Liên Tống ngây ngốc.
Hàn Tùng Lạc rút kiếm cùng các sư đệ tạo thành ThấtTinh trận. Ác Đại Thông lợi hại hơn Giang Tài Lang một chút, Thất tinh trậnkhông làm khó được hắn. Hàn Tùng Lạc chợt nảy ra ý, sử dụng kiếm như dây thừng,cùng các sư đệ cuốn lấy Ác Đại Thông.
Phương Kính Liên dùng kiếm pháp lưu loát sinh độngnhư nước chảy mây bay, đem nội lực tụ trên thân kiếm.
“Bằng kiếm pháp mèo cào của người mà cũng muốn pháThiết bố sam của ta!” Ác Đại Thông hét lớn một tiếng, cơ bắp toàn thân căng rađánh gãy dây thừng.
Phương Kính Liên múa kiếm đánh đến, Ác Đại Thông ưỡnngực đón nhận.
Trong nháy mắt mũi kiếm chạm đến ngực của hắn,thương một tiếng, giống như đâm vào đồng thiết.
Ác Đại TThông ngửa mặt lên trời cười to. Ngay sauđó, tiếng cười của hắn ngừng lại, trên mặt thống khổ trông vô cùng dữ tợn.
Kiếm Phương Kính Liên, xuyên phá ngực của hắn.
“Ha!” Phương Kính Liên chưởng một chưởng vào chuôikiếm, lúc này Ác Đại Thông bị đâm xuyên lưng.
“Ngươi cư nhiên...” Ác Đại Thông vừa nói vừa phun mộtbúng máu.
Phương Kính Liên rút kiếm ta, máu tươi bắn đầy thân.Hắn cười nói: “Ta muốn dạy ngươi “Thất tu kiếm pháp”, ngươi không học. Ta nghĩnói ra một chút công dụng kỳ diệu của nó, ngươi không nghe. Phải ăn đau khổ mớitỉnh ngộ. Ai, kiếp sau làm người nhớ khiêm tốn một chút, chúng ta hành tẩugiang hồ, không nên vênh váo hung hăng.”
Ác Đại Thông đã không còn nghe được lời của hắn nói,nôn mấy ngụm máu tươi, ngã về sau.
Tất cả mọi người đều bị chiêu thức của Phương KínhLiên làm kinh sợ.
Tiểu Thất dẫn đầu chạy tới ôm lấy thắt lưng PhươngKính Liên nói: “Sư phụ thật là lợi hại nha.”
Phương Kính Liên từ ái vỗ vỗ đầu của hắn. Đột nhiên,hắn rùng mình một tay đẩy Tiểu Thất ra.
Sau đó mọi người nghe một tiếng hét thảm, chùy sắt lạnhnhư băng đâm thủng ngực Phương Kính Liên.
Ác Đại Thông cúi đầu nhắm mắt.
Phương Kính Liên nhìn chùy sắt trước ngực mình, hìnhnhư có chút không tin.
Hàn Tùng Lạc khóc ôm lấy hắn đang lung lay sắp đổ.
Phương Kính Liên chống đỡ trong chốc lát, rốt cục chốngđỡ hết nổi quỳ xuống đất.
Các đệ tử quỳ gối bên người hắn gạt lệ. Hắn nhìn mặtmọi người một lần nói: “Sư thúc không thể cùng các ngươi đến Trữ Châu…”
“Sư thúc, sư thúc ngươi đừng chết!” Tiểu Thất gàokhóc.
Phương Kính Liên thở dài nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ,chúng ta hành tẩu giang hồ, lúc nào cũng phải đề phòng người khác. Sư phụ thậtlà quá sơ suất.
Ánh mắt vô lực của Phương Kính Liên vòng vo rồi dừnglại trên người Liên Tống.
“Liên cô nương…” Hắn nói: “Cám ơn ngươi hôm nay đã cứuchúng ta.”
Liên Tống rơi lệ: “Phương đại ca, đừng nói như vậy.”
Phương Kính Liên nói: “Đại ân của ngươi, đời này tạihạ không thể đáp, thật hổ thẹn, tại hạ còn có yêu cầu quá đáng muốn làm phiền.”
Liên Tống việc nói: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thểlàm nhất định hết sức làm tốt cho ngươi.”
Phương Kính Liên vói tay vào trong lòng, lấy ra mộtkhối ngọc bài dính máu giao cho Liên Tống.
“Tôi muốn cô tiếp nhận chức vị chưởng môn Thục Sơn.”Hắn nói.
“Ta?” Liên Tống không nghĩ tới yêu cầu này của hắn.
Đệ tử khác cũng kinh ngạc, nhưng sư thúc sắp hấp hối,không ai có tâm tư đi phán đoán quyết định của sư thúc.
Phương Kính Liên cầm chặt tay Liên Tống nói: “Ta kéongươi đồng hành kỳ thật có tư tâm, ta biết quan hệ của ngươi cùng giáo chủ HồngLiên giáo không phải là ít, cho dù hắn giết cả võ lâm cũng không giết ngươi.Cho nên…Cho nên, tại hạ muốn mượn ánh sáng của ngươi để bảo vệ mấy đứa nhỏ này.Ta biết, cho dù xuống dưới cửu tuyền ta cũng không có mặt mũi nhìn ngươi, nhưngchuyện này cho dù ta mất hết mặt mũi ta cũng chỉ có thể cầu xin…Làm ơn, cônương.”
Liên Tống chảy lệ nói: “Khổ tâm của ngươi ta hiểu được,ta hiểu được. yên tâm đi, Liên Tống ta còn ở trên đời này một ngày nhất định sẽbảo vệ họ một ngày. Ta quyết không để Thục Sơn thất truyền.”
Phương Kính Liên nhìn chằm chằm Hàn Tùng Lạc nói:“Còn không mau mang theo các sư đệ bái kiến chưởng môn?”
Hàn Tùng Lạc lĩnh mệnh, mang theo chúng sư đệ quỳ gốihành lễ: “Đệ tử bái kiến chưởng môn!”
Trong lòng Liên Tống bi thương.
Phương Kính Liên nhìn thấy các đệ tử hành lễ thì chậmrãi nhắm mắt lại.
Gió thổi đến, thuyền tiếp tục đi, tiếng khóc thêlương của nhóm thiếu niên kéo dài trên mặt biển ngàn dặm.
Hành tẩu giang hồ (tam)
Đêm đã khuya, trên biển rất lạnh, Liên Tống đông lạnhđến run run. Mấy thiếu niên quỳ gối bên cạnh thi thể của sư phụ không chịu hoạtđộng. Liên Tống đành phải đốt một chậu lửa nhỏ ở bên cạnh bọn họ. Nàng luôn nhớđến sự phó thác của Phương Kính Liên, coi chừng bọn họ.
Ban ngày nàng đến khoang lái, nàng lớn lên trên thuyềnđánh cá nên lái thuyền không khó khăn gì.
Buối tối, bọn nhỏ vẫn không chịu động đậy cũng khôngăn cơm. Cứ cách chốc lát nàng lại khuyên nhủ một lần, dỗ dành họ ăn vài thứ,lái thuyền đã khiến nàng hao tổn không ít khí lực, còn phải vừa nấu cơm vừachăm sóc mấy đứa nhỏ này, đột nhiên nàng cảm thấy cuộc sống cũng thật khó khăn,đối với Phương Kính Liên càng không dễ dàng.
Ngày thứ ba, thi thể không chờ lên kịp bở đã bắt đầuhư thối. Bọn họ bọc Phương Kính Liên lại, an táng hắn ở trong nước. Mọi việc đãxong, mấy thiếu niên cũng dần tỉnh táo lại, nhận ra mấy ngày nay đều do một vịcô nương lo lắng cho cuộc sống của họ mà thấy băn khoăn.
Trong bảy người thì lão nhị Tôn Giai Định phụ tráchnấu cơm, lão tam lão tứ phục trách giặt quần áo, lão ngũ phụ trách trông chừnglão lục lão thất, dẫn bọn họ đi luyện kiếm. Còn Hàn Tùng Lạc thì đi giúp Liên Tốnglái thuyền.
Cách Trữ Châu không còn xa nữa. Nghĩ rằng hôm nay cóthể lên bờ nên tâm tình Liên Tống thoải mái hẳn lên, tìm vài lời thoải mái nóivới Hàn Tùng Lạc vẫn đang chết lặng ở bên cạnh.
“Ai, ta là chưởng môn đời thứ mấy của Thục Sơn a?”Nàng hỏi.
“Thứ tám.” Hàn Tùng Lạc nói.
“Nga, vậy Thục Sơn không thu nữ đệ tử a?”
“Không thu.”
“...”
“Ngươi là chưởng môn, không phải đệ tử.”
“Nga... Vậy, làm chưởng môn Thục Sơn thì cần làm nhữnggì?”
“Thứ nhất, bảo quản lệnh bài chưởng môn. Thứ hai, bảoquản “Thiên ngoại phi tiên”. Thứ ba, tu luyện “Thiên ngoại phi tiên”. Thứ tư, bảovệ đệ tử của môn phái. Thứ năm, tuyển chọn ra đệ tử có đủ tư chất tu luyện“Thiên ngoại phi tiên” để tiếp nhận vị trí chưởng môn đời tiếp theo. Thứ sáu…”
Liên Tống ngăn hắn lại: “Ai ai, được rồi được rồi, đạikhái ta đã biết. Tuy rằng ta chưa từng làm chưởng môn nhưng đã thấy người kháclàm chưởng môn.” Hình ảnh của Kim Nhật Lãng lại nhảy lên trong lòng. Nàng chờ hắnbiến đi thì nói tiếp: “Những cái vừa rồi ngươi nói ta đều có thể làm được, cònviệc tu luyện “Thiên ngoại phi tiên”, ngươi muốn ta làm sao?”
“Ngươi...” Hàn Tùng Lạc cũng không ngờ nàng sẽ hỏithế này.
Liên Tống nói: “Không bằng như vậy đi. Mặc dù ngươituổi còn nhỏ, chờ thêm vài năm lớn một chút, trải qua sóng gió của võ lâm, pháiThục Sơn cũng tìm được chỗ dừng chân, đến lúc đó ta liền đem vị trí chưởng môntrả lại cho ngươi. Ta sẽ không luyện “Thiên ngoại phi tiên”.”
“Ta không nhỏ.” Hàn Tùng Lạc không thích Liên Tốngxem hắn như tiểu hài tử.
“Dù sao cũng nhỏ so với ta.”
“Ngươi... Thật sự không luyện “Thiên ngoại phi tiên”sao? Đây chính là võ công mà người trong võ lâm mơ ước tha thiết.”
“Không luyện.” Liên Tống xoay cái thắt lưng: “Mệt chết,ta đi ngủ một giấc, giao thuyền cho ngươi.”
Liên Tống quay lưng đi vào khoang thuyền.
Hàn Tùng Lạc ở sau kêu nàng: “Cánh tay bị thương củangươi không có việc gì chứ?”
Liên Tống vỗ vỗ cánh tay nói: “Không có việc gì, rấtnhanh đã liền lại.” Nói xong thì nàng vào khoang thuyền.
Hàn Tùng Lạc điều khiển thuyền, có thể nhìn được ngọnnúi Cao Ngạo ở xa xa. Đến đất liền, hắn phải bắt đầu lo lắng cho con đường đi củaThục Sơn. Liên Tống lại không có dã tâm với “Thiên ngoại phi thiên”, hắn nghĩđây cũng là nguyên nhân sư thúc mang bọn họ giao cho nàng. Nhưng dù sao nàngcũng không phải là người của Thục Sơn, bọn họ có thể đồng hành với nàng baolâu, có rất nhiều chuyện đại sư huynh như hắn phải dự bị trước mới tốt.
Trong khoang thuyền, Liên Tống vừa nằm xuống. HànTùng Lạc gõ cửa nói: “Chưởng môn, người đã ngủ chưa?”
Liên Tống ngồi lên sửa sang lại quần áo nói: “Vàođi.”
Hàn Tùng Lạc đẩy cửa ra, nhìn thấy Liên Tống tháotóc thả trên đầu vai, hắn hơi cúi đầu, đặt một quyển sách lên bàn gỗ.
“Tuy rằng ngươi không muốn luyện “Thiên ngoại phithiên”, nhưng hành tẩu giang hồ không có võ công cũng rất bất tiện. Đây là “Thấttu kiếm pháp”, ngươi luyện cái này không lâu sau có thể tăng nội lực.”
Liên Tống ngồi ở mép giường, nhìn hắn mỉm cười gật đầu.
“Cám ơn.”
“Ngươi là chưởng môn, không cần nói khách khí với tanhư vậy.”
Đóng cửa đi ra ngoài, Hàn Tùng Lạc sâu kín thở dài.Nàng là chưởng môn, thân phận cao hơn hắn một bậc, hắn không thể nào thú nàng.
Ánh sáng bao phủ, hoàng hôn bốn phía, sau hành trìnhba ngày, thuyền cập bờ Trữ Châu.
Chờ mọi người rời thuyền, Liên Tống đứng ở bên bờ đếmsố người. Một cô nương lớn thế này mang theo bảy đứa nhỏ đứng ở bên bờ khiếkhông ít người chú ý.
Có vài vị phụ nhân lớn tuổi cực kỳ tò mò, tiến lại hỏi:“Cô nương, đây đều là hài tử của ngươi sao?”
Liên Tống vội kéo Tiểu Thất qua cười tủm tỉm: “Đâylà do ta sinh, mấy đứa khác là do ta nhặt về.”
Nhóm phụ nhân phát ra tiếng than sợ hãi: “U, ngươinhặt nhiều hài tử về nha vậy làm gì nha?”
Ánh mắt Liên Tống xoay tròn một vòng, ra dáng suynghĩ.
Nhóm phụ nhân trông mong nhìn mắt nàng.
Hàn Tùng Lạc trừng mắt liếc nàng một cái.
“Các vị đại nương hiểu lầm.” hắn nói, “Chúng ta hànhtẩu giang hồ, vì này là tân chưởng môn của chúng ta.”
“Chưởng môn? Tuổi trẻ vậy a.” Một đại nương nhìnLiên Tống từ trên xuống dưới. Một đại nương khác nghe nói là hành tẩu giang hồthì giữ chặt những người khác nói: “Những người này đều tập võ, không thể chọc,chúng ta nên đi thôi.”
Chờ nhóm đại nương cẩn thận bước ta xa, Hàn Tùng Lạcnhịn không được mà giáo huấn Liên Tống: “Ngươi đừng tùy tiện nói giỡn, cũng đừngtùy tiện tiếp chuyện với người khác. Trên giang hồ có biết nhiêu người có lòngdạ khó lường nhằm vào chúng ta, ngươi lại không có võ công, ngươi…”
“Được rồi, ta đã biết.” Nàng cười nói sang sảng: “Tatrời sinh vốn thích náo nhiệt, tính tình tự do không muốn bị quản thúc, sau nàyta sẽ cố gắng sửa chữa. Đi thôi, đi thôi, ta mang các ngươi đến một chỗ.”
“Đi chỗ nào?”
“Cao Ngạo sơn.”
“Ngươi cũng đến đấy sao?”
Nghe Hàn Tùng Lạc nói như vậy, Liên Tống dừng lại bướcchân quay đầu hỏi: “Sao, ngay từ đầu các ngươi cũng tính đi Cao Ngạo sơn sao?”
Hàn Tùng Lạc hơi hơi vuốt cằm nói: “Phái Thục Sơn củachúng ta với Huyền Tông Môn căn bản là cùng tổ tông, vài năm trước nghe nói HuyềnTông Môn bị giết, lúc ấy chúng ta có di huấn của tổ tiên không thể xuống núi,nên chưa đi tế bái. Lúc này xuống núi, sư thúc liền mang chúng ta đến Cao Ngạosơn tế bái một chút. Thuận tiện…”
“Thuận tiện nhìn xem Cao Ngạo sơn này có thể là nơidừng chân hay không?”
“Uh.”
Hàn Tùng Lạc ừ một tiếng sau đó ánh mắt nhìn xuống đấtbất động.
Tôn Giai Định đi đến bên cạnh Hàn Tùng Lạc nói: “Sưhuynh, chúng ta đi đi.”
Hàn Tùng Lạc dùng sức gật đầu.
Cách Cao Ngạo sơn ngày càng gần, một sự thương cảm lạibốc lên trong lòng Liên Tống. Lần trước đến chân núi đã bị người ta bắt, đây làđầu tiên sau năm năm nàng bước đến Cao Ngạo sơn.
Truyền thuyết trên Cao Ngạo sơn thi thể ngang dọc khắpnơi, không ai dám đi lên. Trong núi chỉ là sự lạnh lẽo âm u.
Tiểu Thất cùng Tiểu Lục sợ hãi ôm nhau, Liên Tống imlặng dẫn đường ở trước.
Đến trước cảnh cửa lớn đóng chặt của Huyền Tông Môn,Hàn Tùng Lạc cùng các đệ tử bái ba bái.
Trong lòng Liên Tống bỡ ngỡ, trời đã tối rồi, khôngbiết trong cánh cửa này là cảnh tượng thế nào, chính nàng cũng không thể nào khắcchế được sự sỡ hãi trong lòng, huống chi là những đứa nhỏ này. Cân nhắc một hồilâu, nàng dẫn bọn họ đế một căn nhà gỗ nhỏ ở dưới núi, những người ở đây đồng ýcho họ ngủ lại.
Chờ họ ngủ rồi, Liên Tống lặng lẽ đứng dậy ra cửa,đi tới sau núi.
Nàng muốn nhanh chóng tìm Bồ Y Tử, nàng biết Bồ Y Tửnhất định sẽ không vui khi có người ngoài đến làm phiền, liền thừa dịp mấy đứanhỏ ngủ để đi đến con đường dẫn vào Trúc Vong Nhai.
Dựa vào ký hiệu để lại, nàng tìm được cửa vào, phủiphủi chừng hai thước dây dày nàng lấy tay sờ sờ, chỉ đụng đến một lớp đá. Sợ kýhiệu mình để lại bị nhầm, nàng lại sờ soạng những nơi khác, nhưng khắp nơi đềulà đá không thấy cửa vào.
Nàng vỗ vào đá kêu to: “Bồ Y Tử, lão thần tiên!”
Núi rừng che khuất mọi ánh sáng, chỉ có tiếng côntrùng kêu vang.
Ngày hôm sau lên núi, bầu trời quang đãng. Tiểu LụcTiểu Thất chạy nhảy trong rừng cây rất vui vẻ. Đến trước cửa Huyền Tông Môn,Liên Tống để Tiểu Ngũ mang Tiểu Lục Tiểu Thất đi chơi ở xa, nàng cùng Hàn TùngLạc và những người còn lại đẩy cửa ra vào trước xem tình thế.
Trong Huyền Tông Môn, khung cảnh tiêu điều.
Cỏ dại rậm rạp chui ra, bùn đất cùng đá vụn phủ kínmặt đường. Đi dạo một vòng, lại không thấy thi thể nào.
Sợ là có người thu dọn qua nơi này, Liên Tống đi raVân Điện, Thiên Điện, Hậu Điện, tìm toàn bộ một lần nhưng không thấy dấu vếtnào của hài cốt.
Hàn Tùng Lạc gọi ba đứa nhỏ kia trở về. Vài ngườinhìn thấy Vân Điện thì sợ hãi than: “Kiến trúc nơi này giống Thục Sơn như đúc.”
Tiểu Thất hỏi: “Chưởng môn, chúng ta ở chỗ này sao?”
Lòng Liên Tống tràn đầy mất mát thẫn thờ, miễn cưỡngcười nói: “Có thể a. Ngươi cùng các sư huynh đi quét tước một chút, thu dọn mấycăn phòng có thể ở. Nếu có thấy thi thể hay động vật nào thì đừng sợ.”
Tiểu Thất cười lên tiếng trả lời.
Những người khác đi quét tước. Một mình Liên Tống đivào Lãng Phong Viên đã từng ở với Kim Nhật Lãng.
Trong viện ngoại trừ có chút cũ kỹ thì cái gì cũngkhông biết mất.
Nàng đẩy căn phòng Kim Nhật Lãng từng ở ra, cănphòng vốn dĩ tràn đầy mùi thơm giờ đã bị bụi bặm vùi lấp, chỉ còn không khí bayở không trung. Nàng nhìn màn che, bàn trang điểm, trên đó vẫn có lư hương của hắn,cảnh vật trước mắt đã không còn rõ ràng như trong mộng.
Nàng đi qua, nhẹ nhàng chùi đi bụi trên lư hương,khuôn mặt nàng phản chiếu trên gương cũng không còn như trước.
Cảm khái ngàn vạn lần hóa thành thở dài, nàng ôm lưhương, khi đầu ngón tay chạm vào thì nàng trở nên căng thẳng.
Lư hương ấm.
Mở lư hương ra cho ngón tay vào trong. Bên trong trobụi quả là ấm, ở trung tâm của lư hương còn nóng hơn một chút. Nàng biết Kim NhậtLãng vốn không dùng hương, chỉ dùng dược đốt để đuổi muỗi. Nàng cầm lư hươngxem cẩn thận. Khi nãy nàng không chú ý, hiện tại mới phát hiện rèm trong phòngbuông xuống. Nếu là sau khi nàng rời đi chưa có ai tiến vào thì nếp gấp trênmàn rèm phải mờ nhạt đi mới đúng, đằng này nếp gấp trên đó rất rõ ràng.
Nàng muốn xốc màn giường lên, nhưng khi vừa vươn tayra bỗng nhiên nhận thức, hiện tại nàng không có võ công. Chẳng may ở đây có ngườiđó võ công cao cường sống nhờ, vậy không phải nàng tự tìm đường chết sao?
Nhất thời vô ý lại có thể đưa đến nguy hiểm, nànglàm ra âm thanh ai oán thương tiếc, trấn định rồi đi thả lư hương lại chậm rãiđi ra ngoài.
Ra sân, nàng chạy nhanh không ngờ đụng vào một người.
Tiểu Thất bị đụng ngã trên đất, nhìn thấy nàng thì bấtchấp cái mông đau nhu môi nói: “Chưởng môn, có người đến chỗ của chúng ta!”
Liên Tống nghe vậy thì chạy nhanh tới. Trên đường điTiểu Thất đem mọi chuyện kể lại một lần. Hắn nói khi bọn họ tiến vào một cănphòng thì thấy một lão già đang ngủ. Bọn họ nói hắn đứng yên rồi chạy đến đây.
Liên Tống nghĩ tám phần là hiệp khách độc hành khôngmôn không phái trên giang hồ thấy nơi này không có ngườithì đến đây ở tạm.
Nàng hỏi: “Lão già kia võ công có lợi hại không?”
Tiểu Thất nói: “Rất lợi hại. So với lão bá trên thuyềnkia lợi hại hơn nhiều.”
“Lợi hại như vậy sao...”
Liên Tống ngừng bước chân, nếu lợi hại như vậy, nàngkhông có võ công, đi tới cũng không giúp được việc gì.
“Chưởng môn đi mau a.” Tiểu Thất thúc giục nói.
“Đợi chút a, chờ một chút.”
Liên Tống lấy “Thất tu kiếm pháp”, nhìn vài tờ rồingồi trên chiếu bắt đầu vận công. Có chút nội lực, nàng rút kiếm luyện tầng thứnhất của kiếm phổ.
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn nàng chưa đến hơn nửa nénnhang đã tu luyện hơn một nửa “Thất tu kiếm pháp”. Sư thúc Phương Kính Liên củahắn mất mười mấy năm tu luyện cũng chỉ đến tầng thứ năm mà thôi.
Luyện đến chiêu thứ sau, nội lực của Liên Tống đãtràn đầy, người nhẹ nhàng như chim yến, kiếm cùng cơ thể hợp nhất, nàng dẫntheo Tiểu Thất chạy đến nơi ở của các đệ tử.
Tiểu Thất vừa chạy vừa cảm thán nói: “Chưởng môn,sao người lại lợi hại như vậy?
Liên Tống cười nói: “Ta là chưởng môn mà.”
Hành tẩu giang hồ (tứ)
Đi vào nơi ở của các đệ tử, Liên Tống liền suy nghĩmột ít lời nói nhún nhường với đối phương hi vọng có thể giải quyết tranh chấpmà không cần dùng đến võ thuật. Vừa đến chỗ này đã thấy lão già đó không phảilà ai khác mà chính là người từng làm giáo chủ ma giáo Hiên Viên Bất.
“Nha đầu!” Hiên Viên Bất nhìn thấy nàng thì kêu nhỏ.
Những người khác nhìn thấy lão nhân này có quen biếtvới Liên Tống thì dừng tay.
Liên Tống đỏ hai mắt, kích động hỏi: “Hiên Viên bábá, người còn sống sao?”
Hiên Viên Bất cười nói: “Lão phu cầm tinh con mèo.”
Liên Tống nín khóc cười nói: “Còn sống là tốt rồi.Nhưng mà sao người lại ở chỗ này? Những người khác đâu?”
“Ta ở chỗ này.”
Có thanh âm từ ngoài sân truyền đến, sau đó có mộtthân hình béo tròn nhấc chân, nói bay cũng không phải bay nói chạy cũng khôngphải chạy, lướt qua người Hàn Tùng Lạc cùng Tôn Giai, hai người cảm thấy thânthể bị huých nhẹ một chút, khi đưa tay ra chắn thì thân hình kia đã ở trước mặtLiên Tống.
“Diêu đại ca!” Liên Tống kêu.
“Ai ——” cổ họng của Diêu Kim phát ra một từ, sau đónhéo mặt Liên Tống: “Nha đầu chết tiệt kia, mạng cũng thật lớn. Ta còn tưởng rằngngươi đã sớm tan xương nát thịt.”
Liên Tống xoa mặt cười.
Lúc này có một thư sinh áo xanh, tay cầm quạt thảnnhiên thong dong bước tới.
“Lâm Thiên Hàn?” Liên Tống kinh hô.
Lâm Thiên Hàn lắc lắc cây quạt nói: “Xem như ngươithông minh, vừa rồi nếu ngươi xốc tấm màn lên thì hiện tại đã mất cánh tay rồi.”
Hàn Tùng Lạc thấy Diêu Kim động tay động chân vớiLiên Tống vốn cũng đã giận dỗi chút ít. Hiện tại lại thêm một người, nghe hắnnói thì xem ra cũng không phải là người lương thiện. Cẩn thận quan sát, hắn hỏiLiên Tống: “Chưởng môn, những người này là…”
Diêu Kim xông về trước nói: “Ta họ Diêu tên Kim, làngười Hồ Châu, Tứ đại thánh sử của Thương Thiên Giáo…”
“Thương Thiên Giáo!”
Hàn Tùng Lạc cùng vài sư đệ đều rút kiếm ra.
Liên Tống đè tay hắn lại nói: “Đừng xúc động. Ta lấytính mạng bảo đảm, bọn họ không phải là người xấu. Năm đó họ từng cứu ta, còn dạyta võ công.”
“Nhưng bọn họ giết người như ma.”
“Đều đã là chuyện cũ, từ khi lão yêu ta đây đến nơinày thì nhiều năm đã không giết người.”
Diêu Kim tiếc nuối vuốt cái mũi.
“Các ngươi thu kiếm về đi.” Liên Tống đẩy Hàn Tùng Lạc,Hàn Tùng Lạc vẫn chưa tin nàng.
“Này, tiểu tử.” Lâm Thiên Hàn nói: “Khi nãy đánh vớicác ngươi vài chiêu là giáo chủ Thiên Thiên Giáo Hiên Viên Bất, năm đó toàn bộvõ lâm cũng không đấu lại ông ấy, chỉ bằng mấy tiểu tử mới ra đời như các ngươicũng dám bao vây tấn công ông ấy, chưa bị ông ấy đánh chết thì nên vỗ ngực thấymay mắn, giờ muốn chết thật sao?”
Hàn Tùng Lạc cũng không ngốc, suy nghĩ cẩn thận lợihại rồi thu kiếm.
Diêu Kim thấy Hàn Tùng Lạc tuấn mỹ thì trái tim nhịnkhông được mà ngứa ngáy, tiến lên nói: “Ngươi hỏi chúng ta là ai, ta còn chưa hỏicác ngươi là ai nha?”
Lâm Thiên Hàn xuy một tiếng nói: “Không phải ngươiđã biết hết sao, lão Vạn đã sớm mang tin tức của bọn họ nói với chúng ta.”
“Lão Vạn? Tiền bối Ngàn Vạn Lý?” Liên Tống nhớ lại.
Diêu Kim nói: “Lão Vạn am hiểu thuật dịch dung, vàinăm nay hắn thường ngụy trang xuống núi, dựa vào tay nghề buôn bán kiếm khôngít ngân lượng. Trước khi các ngươi gặp gỡ Ác Đại Thông vài ngày hắn đã thu mộtđồ đệ. Khi các ngươi gặp gỡ Ác Đại Thông thì hắn đã ở gần đó. Khi đó hắn liềndùng bồ câu đưa tin cho chúng ta, nói chuyện của ngươi, còn có chuyện của ThụcSơn. Chỉ là không nghĩ tới, các ngươi sẽ đến nơi này, mà ngươi lại thành chưởngmôn của bọn họ.”
“Chúng ta gặp biến cố ở trên thuyền.” Liển Tống sợ gợilên sự thương tâm của mấy đứa nhỏ liền nói ngắn gọn: “Trưởng bối của bọn họ trướckhi lâm chung đã phó thác họ cho ta. Còn đem vị trí chưởng môn giao vào tay ta.Vì muốn hắn an tâm nên ta liền tiếp nhận. Chờ qua vài năm, bọn họ võ nghệ thànhtài, có thể sống yên ổn trong chốn giang hồ ta liền đem vị trí chưởng môn giaolại cho bọn họ.”
Diêu Kim nói: “Ngươi nói Ác Đại Thông kia giết sưthúc Phương Kính Liên của bọn họ sao?”
Liên Tống gật đầu. Hàn Tùng Lạc cùng những người khácđều cúi mặt bi thương.
“Cái lão bất tử Ngàn Vạn Lý kia biết rõ Ác Đại Thôngmuốn giết Phương Kính Liên mà hắn lại khoang tay đứng nhìn. Cái tính thấy chếtmà không cứu này đến chết cũng không đổi.” Diêu Kim dậm chân nói: “Năm đó ởTrúc Vong Nhai, nếu không phải hắn điểm huyệt chúng ta, chúng ta đã sớm lao racứu ngươi. Cho dù lúc ấy có chết cũng tốt hơn là mấy năm sau này bị xú tiểu tửKim Nhật Lãng kia chỉ trích truy giết chúng ta.”
Liên Tống hỏi: “Đúng rồi, làm sao mọi người lại đếnCao Ngạo sơn?”
Diêu Kim lắc đầu thở dài nói: “Ngươi không còn, nămđó Kim Nhật Lãng hoàn toàn điên cuồng, huyết tẩy Trúc Vong Nhai. Khi chúng tatrốn xuống núi thì chỉ còn nửa cái mạng. Mà hắn thì sao, giết mọi người hắnnhìn thấy, quần áo nhuộm đầy máu đỏ. Chúng ta liền tránh ở trong bụi cỏ, nhìn hắnnhư quỷ mà kéo kiếm một đường xuống núi. Cây Huyền Thiết kiếm ngàn năm của hắngõ lên đá kêu những tiếng lách cách, đó là thanh âm của đời ta không thể quênđược, cho tới bây giờ còn thường xuyên mơ thấy a…”
“Được rồi, đừng nói những lời này nữa.” Lâm ThiênHàn đánh gãy lời hắn, hiển nhiên hắn cũng rất chán ghét đoạn trí nhớ kia.
Diêu Kim lắc lắc cái đầu nói: “Không nói không nói.Sau khi tránh được một kiếp, chúng ta nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi antoàn nhất. Trên Cao Ngạo sơn là một bãi máu tươi, không người nào dám đặt chânlên. Cho dù ngẫu nhiên có người đi lên, cũng bị chúng ta giả thần giả quỷ mà dọađi. Kim Nhật Lãng nhất định không thể tưởng được chúng ta ở chỗ này. Vài nămnay chúng ta ở trên núi rất thanh tĩnh, chỉ có chút…nhàm chán! Tức chết lãonương, cả ngày toàn cây với cỏ a, chỗ nào cũng không đi được!”
“Nhưng mà hiện tại thì tốt rồi!” Trong mắt Diêu Kimlóe lên tia sáng nhìn Liên Tống: “Ngươi còn sống trở lại, ma chường của Kim NhậtLãng có gì đáng ngại, chỉ cần ngươi theo chúng ta, mạng của chúng ta liền đượcbảo vệ a, chỗ nào cũng có thể đi. Ta nghĩ Phương Kính Liên kia giao Thục Sơnphái cho ngươi cũng là vì mục đích này.”
Ánh mắt Liên Tống ảm đạm nói: “Không lạc quan như vậyđâu. Sư phụ của ta đã nhập ma quá sâu, đánh mất bản tính. Ta cãi với hắn một trậnmới chạy đến đây. Ta vốn định đi Trúc Vong Nhai để tìm vị lão thần tiên từng cứusống ta, nhưng cho dù tìm thế nào cũng không tìm được con đường đi xuống đó.”
Vừa nghe Liên Tống nói như vậy, ánh sáng trong mắtDiêu Kim cũng tắt đi, cúi đầu dựa vào ghế.
Lâm Thiên Hàn suy nghĩ nói: “Tình thế này, chắc chắnlà Kim Nhật Lãng xưng bá võ lâm rồi. Chỉ là trước kia hắn giết rất nhiều người,các môn phái đều có thù oán với hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục. Tuyrằng đã có môn phái quy thuận hắn, nhưng nếu hắn muốn yên ổn ngồi trên địa vịvõ lâm minh chủ sợ là phải trải qua một phen tinh phong huyết vũ (gió tanh mưamáu). Võ lâm lại trải qua thêm một tai kiếp. Trừ khi, có một người có võ cônghơn hắn…”
“Đúng vậy, sao ta có thể không nghĩ tới.” Diêu Kim lạinhảy dựng lên vui mừng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi là kỳ tài luyện võ, võ công củangươi lại được chúng ta truyền thụ, nếu ngươi cùng sư phụ ngươi luận võ, khôngchắc là đã thua hắn.”
Ánh mắt Liên Tống ảm đạm: “Khi ta gây cùng sư phụ,võ công đã bị hắn phế đi…”
Diêu Kim lại như bị người ta đánh một phát, cả ngườihéo rũ.
Khi mọi người đang yên lặng thì nghe có tiếng ngáytruyền đến. Quay đầu lại đã thấy Hiên Viên Bất ngủ từ lúc nào. Lâm Thiên Hàn giảithích: “Giáo chủ lớn tuổi, lại bị thương quá nặng, tinh thần đã không bằng nhưtrước kia. Không thể là đối thủ của Kim Nhật Lãng.”
Nói chuyện hồi lâu thì tất cả mọi người đều đói bụng.Liên Tống ra sau núi hái chút rau dưa, mọi người theo sự phân công đến phòng bếpnấu cơm. Sau đó Diêu Kim cùng mọi người thoải mái chè chén. Đệ tử Thục Sơn gặpngười của ma giáo nhưng thấy họ không ác như lời đồn, làm việc càng hào sảnghơn so với những người thuộc võ lâm chính phái mà bọn họ gặp trên đường, dần dầnbọn họ cũng quen. Tiểu Thất còn vụng trộm chạy đến hỏi Hiên Viên Bất có muốn uốngmột chén rượu không.
Sau khi thương lượng xong mọi người đã phân chiaphòng ngủ, không ai quấy rầy ai.
Ban đêm, Liên Tống nhìn cảnh thương tình, đi rangoài đã thấy Lâm Thiên Hàn. Liên Tống hỏi những thi thể ở nơi này xử lý rasao.
Lâm Thiên Hàn đưa nàng đến Trúc Vong Phong. Tuy làmùa xuân nhưng trên Trúc Vong Phong lại rét lạnh, sương mù dày đặc. Nhìn thấynhững bộ xương trắng chất đầy, suýt nữa Liên Tống đã kêu thất thanh, Nàng khôngcần suy nghĩ cũng có thể biết năm đó nơi này thảm thương thế nào.
Liên Tống hỏi: “Vì sao không đem bọn họ mai táng?”
Lâm Thiên Hàn nói: “Nhiều quá, chôn không hết.” Đợimột lát sau lại nói: “Tiểu Tô cũng ở trong đó.”
“Tô Triều Sinh?” Trong đầu Liên Tống hiện lên thân ảnhmột thiếu niên mặc áo đen.
“Vì che giấu chúng ta, hắn chạy ra ngoài đánh lạc hướngnên đã bị sư phụ ngươi giết chết. Ngươi xem trên những thi thể này…” Lời nói củaLâm Thiên Hàn vang vọng trong gió rét: “Tầng cuối cùng của Lưu Phương công tênlà Vạn Cổ Lưu Danh, hiện tại nhìn xem, quả thật là lưu phương vạn cốt a.”
Mùa xuân, gió thổi đến mùi hoa, ánh trăng hiện lênmiệng vết thương ở trước mắt, áp lực lâu ngày trong lòng Liên Tống nổi lên.Nàng hít sâu một ngụm nói: “Là ta không tốt. Nếu ngày đó không phải do ta đượcăn cả ngã về không, thì sự việc cũng không đến mức như hôm nay.”
Lâm Thiên Hàn nói: “Ngươi không cần tự trách mình.Ngươi là người chết nhưng cuối cùng vẫn theo ý trời mà đứng đây, làm chưởng mônThục Sơn, sau này ngươi có tính toán gì không?”
Liên Tống nói: “Ta muốn tìm cách có thể giúp sư phụkhôi phục bản tính. Muốn ngăn hắn tiếp tục tàn sát.”
Lâm Thiên Hàn chỉ nói một chữ: “Khó.”
Liên Tống thở dài, không nói.
Lâm Thiên Hàn lại nói: “Ngươi nói bị phế đi võ công,nhưng ta nghe hơi thở khi ngươi nói chuyện, cả tiếng đi đường không giống ngườikhông có chút võ công. Chuyện này là sao?”
Liên Tống nói: “Sư phụ phế võ công của ta, nhưngkhông tổn thương đến gân mạch. Vì tự bảo vệ mình, ta luyện “Thất tu kiếm pháp”của phái Thục Sơn.”
“Thì ra là thế.” Lâm Thiên Hàn nói: “Phái Thục Sơnngoài “Thất tu kiếm pháp” thì lợi hại nhất chính là “Thiên ngoại phi tiên”. Tụctruyền rằng võ công này vô địch thiên hạ nhưng người có thể luyện thành cực kỳhiếm, mà người của Thục Sơn lại không xuống núi, trên giang hồ chưa có ai thấyqua uy lực của “Thiên ngoại phi tiên”. Nhưng theo truyền thuyết thì nó khôngthua gì “Lưu Phương công” của sư phụ ngươi đâu.”
“Thiên ngoại phi tiên không truyền ra ngoài. Ta chỉlà chưởng môn tạm thời, không thể tập võ công này.”
“Ngươi không tập, thiên hạ sẽ không có ai có thểngăn cản Kim Nhật Lãng.”
“Nếu uy lực của Thiên ngoại phi tiên thật sự lớn nhưvậy, ta sẽ nói đệ tử Thục Sơn tu luyện.”
“Người có tư chất thì luyện một môn võ công cũng mấtít nhất ba đến năm năm, khi đó võ lâm sớm đã là của sư phụ ngươi. Ngươi cóthiên phú bẩm sinh, nói không chừng chỉ vài ngày là có thể luyện thành, trừngươi ra, không nên hi vọng vào người khác.”
Liên Tống không hứa hẹn gì, dù sao uy lực của Thiênngoại phi tiên cũng chỉ là phỏng đoán. Phương Kính Liên vì Thiên ngoại phi tiênmà đánh mất mạng, có thể thấy bí tịch này là thánh vật quan trọng của Thục Sơn.Nàng không thể xúc phạm đến sự cấm kỵ của các đệ tử Thục Sơn.
“Không đến vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không đibước này. Ta không muốn làm mấy đứa nhỏ thất vọng.”
Một đám mây đen thổi qua ánh trăng trong suốt, LiênTống có chút lạnh cũng có chút mệt mỏi. Nàng tạm biệt Lâm Thiên Hàn rồi xuốngnúi theo đường cũ. Trước khi đi nàng nói một câu: “Hiện tại dù sao ta cũng làchưởng môn Thục Sơn, tất cả bọn họ là do ta bảo vệ. Ta không cho phép bất cứ aidùng bất cứ lí do gì xúc phạm đến họ dù chỉ là một chút. Ngươi có hiểu không?”
Lâm Thiên Hàn hiểu ý gật đầu.
Liên Tống xuống núi.
Hàn Tùng Lạc tránh ở sau tảng đá cũng đứng đi đitheo. Trong đêm tối, hắn yên lặng cô độc đi theo phía sau nữ tử, âm thề muốn bảovệ nàng cả đời cả kiếp này.
Đại hội võ lâm (nhất)
“Thục Sơn của các người cũng là môn phái lớn trêngiang hồ. Nay đến Cao Ngạo sơn lại lập chưởng môn mới cũng nên thông báo cho võlâm đồng đạo a.”
Đệ tử Thục Sơn vừa mới luyện kiếm xong, người đóingười mệt, sốt ruột ăn điểm tâm, nghe Diêu Kim nói thế đều ngừng đũa nhìn nhau,cuối cùng đều nhìn về Hàn Tùng Lạc. Hàn Tùng Lạc già dặn nói: “Nghe theo chưởngmôn.”
Trong lòng Lâm Thiên Hàn cười thàm, tiểu tử này lạitin tưởng Liên Tống như vậy.
Liên Tống đang bưng cháo thổi thổi nghe Hàn Tùng Lạcném câu chuyện sang cho nàng thì dừng lại suy nghĩ: “Tin tức đương nhiên phảithông báo. Nhưng mà trên giang hồ người thông thạo tin tức có rất nhiều, nóikhông chừng chuyện của chúng ta đã sớm lan truyền ra ngoài. Thục Sơn nay chỉcòn vài đứa nhỏ nên chắc giang hồ cũng không để ý, yên lặng vẫn tốt hơn.”
Diêu Kim muốn náo nhiệt, hắn yên lặng đã đủ rồi. Hắnchụp chiếc đũa nói: “Cho dù không thông báo thiên hạ, Thục Sơn các người thay đổichưởng môn, vẫn nên làm nghi thức gì đó. Ta thấy các người nên làm yến hội mờibạn hữu giang hồ đến cho náo nhiệt.”
Liên Tống đang định không đồng ý, Lâm Thiên Hàn đãnói trước: “Liên Tống dù sao cũng là nữ. Trên giang hồ, trừ bỏ phái Thương Ngôcùng phái Hằng Sơn thì chưa bao giờ từng có nữ tử làm chưởng môn. Lại nói, nànglà một cô nương lớn như thế, dẫn dắt bang hội còn chưa dứt sữa…”
Nghe được bốn chữ còn chưa dứt sữa, đệ tử Thục Sơn đềungẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Hàn.
Lâm Thiên Hàn làm như vô tình nói tiếp: “Trên gianghồ có người cũng rất bảo thủ, khẳng định sẽ chỉ trích Thục Sơn, làm thế nàykhông phải giống như khiêu khích đám người bảo thủ kia sao. Vẫn là nên quên đi,yên lặng tốt hơn.”
Lâm Thiên Hàn nói có rất có lý, mọi người cũng đềunhất trí.
Trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn mất hứng, than thở nói:“Xem ra những ngày lành của lão nương còn thật lâu mới đến a…”
Nhưng mà, một tháng sau, ngày lành của hắn đã đến.
Bọn họ vẫn chưa mang tin tức phái Thục Sơn lên địnhcư ở Cao Ngạo sơn lan truyền, tiến lên núi cũng có hai ba người, phần lớn lànghe tiếng trên giang hồ đây là nơi không ai đặt chân nên muốn đến để kiếm lời,lại bị Diêu Kim nấp ở gần đó trêu đùa vài lần, bọn họ liền mặt mày xám xịt màxuống núi.
Hơn một tháng, Liên Tống đã luyện “Thất tu kiếmpháp” hoàn hảo. Trong bảy đệ tử của Thục Sơn chỉ có Hàn Tùng Lạc là có võ côngtốt hơn chút. Hiên Viên Bất tán thưởng hắn có tư chất bất phàm, nguyện ý chỉ hắnmấy chiêu. Nhưng Hàn Tùng Lạc không chịu nhận sự chỉ dạy của người ngoài, mộtlòng tự mình luyện, chỉ khi Liên Tống nói vào vài câu hắn mới nghe.
Diêu Kim thường cười nói với Liên Tống: “Thật ra hắncũng ngu ngốc giống ngươi năm đó.”
Nhớ lại năm đó, Liên Tống cảm thấy như đã qua một kiếp.
Ngày nọ, ở dưới chân núi có một vị hòa thượng tựxưng là chân tăng của Thiếu Lâm, vội tới truyền tin cho chưởng môn của ThụcSơn, nhưng tăng nhân kia có việc vội nên chỉ đưa thư đến rồi liền đi.
Trên thư chỉ có vài câu ngắn gọn, Thiếu Lâm muốn bangày sau tết Trung Nguyên tổ chức đại hội võ lâm, đề cử tân minh chủ. Hy vọngvõ lâm đồng đạo đều tới tham gia.
Khi Liên Tống xuống núi thường nghe được tin tứcGiáo chủ Hồng Liên Giáo hôm nay thế nào hôm qua như thế nào. Các môn phái dướisự uy hiếp của Hồng Liên Giáo không khuất phục thì trốn đi xa, chỉ có Thiếu Lâmtrấn giữ võ lâm, lù lù bất động. Lần này Thiếu Lâm hành động cấp bách như thếxem ra là tình thế đã rất gấp.
Liên Tống quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phátđi Thiếu Lâm. Buổi chiều, có một vị khách đến. Diêu Kim vừa thấy người này đãnhảy ra đón tiếp.
“Lão Vạn, ngươi đã về rồi.” Diêu Kim cười đến mức thịttrên mặt dồn lại: “Có mang rượu thịt ngon cho chúng ta không?”
Ngàn Vạn Lý mang mặt nạ sắt, chỉ lộ ra hai con mắt.Hắn ném một cái túi lớn cho Diêu Kim. Diêu Kim vui mừng tiếp nhận. Liên Tốngcũng đến chào hỏi, Ngàn Vạn Lý lại không để ý đến nàng.
Diêu Kim nói nhỏ ở bên tai nàng: “Hắn vì Tiểu Tô màgiận chó đánh mèo lên người ngươi. Không cần để ý đến hắn.”
Liên Tống không nói gì nữa, tự đi chuẩn bị mọi thứcho ngày mai ra đi.
Hiên Viên Bất thương lượng với mọi người, quyết địnhđại hội võ lâm bao nhiêu năm mới có một lần thế này nhất định phải đi, nhưngđương nhiên họ sẽ không đồng hành với Thục Sơn. Dù sao họ cũng từng là ma giáo,đi cùng Thục Sơn nhất định mang đến rất nhiều phiền toái, chuẩn bị xuất pháttrước Liên Tống một bước.
Ngàn Vạn Lý là cao thủ dịch dung, trước khi xuốngnúi, hắn liền hóa trang cho mọi người, trở thành thương nhân bình thường.
Liên Tống mang theo đệ tử đến cửa, nàng nói ở bêntai Tiểu Thất mấy câu. Tiểu Thất chạy đến bên cạnh Ngàn Vạn Lý cười hì hì nói:“Gia gia, râu của người thật dài a.”
Ngàn Vạn Lý tuy ý chí sắt đá, nhìn thấy đứa nhỏ đángyêu như vậy trong lòng cũng mềm đi, vuốt râu cười với Tiểu Thất. Tiểu Thất nóicâu Liên Tống đã dạy: “Trên mặt gia gia dán cái gì thật là lạ, cũng cho cháu mộtcái được không?”
Khóe miệng lạnh lùng của Ngàn Vạn Lý nhếch lên: “Làchưởng môn của cháu bảo tới hỏi ta sao?”
Tiểu Thất ngu ngốc nói: “Chưởng môn dặn cháu nói làdo cháu muốn.”
Liên Tống ở bên cạnh ôm trán trợn trắng mắt, nàng thấyNgàn Vạn Lý lại lấy hộp dụng cụ ra. Nàng kinh ngạc nhìn qua, Ngàn Vạn Lý nhìnnàng nói: “Có cái gì thì trực tiếp nói với ta, không nên làm phiền đứa ngốckia.”
Liên Tống sờ sờ cái mũi ngượng ngùng cười: “Chỉ làmuốn mượn của người vài thứ để dùng thôi.”
Ngàn Vạn Lý nói: “Ta không có nhỏ nhen như vậy.Ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi. Nhưng mà ta nghĩ ngươi không cần dùng.”
“Chỉ giáo cho?”
“Hiện nay, trên võ lâm hiện nay những người từng thấyqua mặt ngươi hầu như đã bị Kim Nhật Lãng giết hết. Ngươi đã quên ngày đó pháiThanh Y từng phái người đi bắt ngươi, để người ta nhận khuôn mặt mà hắn còn nhậnsai sao?”
“Ngươi làm sao có thể biết?”
“Ngày đó người ở trong phòng giúp bọn họ làm ngườigiả mạo ngươi là ta.”
“Ngươi thật sự là...” Liên Tống vốn định nói cáitính thấy chết cũng không cứu của hắn đã thành tánh. Nhưng nghĩ lại tính tình củahắn vốn kỳ lạ, nên lười nói nữa.
Ngàn Vạn Lý thừa nhận: “Tính tình ta là như thế, ngườikhông quan hệ với ta, cho dù chết trước mặt ta ta cũng không quan tâm.”
Liên Tống quay lưng lè lưỡi.
“Nha đầu.” Ngàn Vạn Lý hạ thấp âm thanh nói vớinàng: “Hiện tại người trên võ lâm biết ngươi không nhiều lắm. Ngươi có thể côngkhai mà đi. Nhưng mà dù sao ngươi cũng là chưởng môn của Thục Sơn, trong lúc tụhội nhất định võ lâm sẽ chú ý đến ngươi. Thân phận yêu nữ của ngươi sớm hay muộncũng bị tố giác, tự giải quyết cho tốt đi.”
Đám người Hiên Viên Bất rời đi, ngày kế, Liên Tốngcũng đi.
Nàng mặc nam trang như bình thường, nhưng không dịchdung. Có lẽ quả thận không ai có thể nhận ra nàng.
Đường từ Cao Ngạo sơn đến Thiếu Lâm Tự đường xá xôi.Bọn họ mất hai ngày đi ra khỏi Trữ Châu, đến giao giới giữa hai phủ là một vùnghoang sơ, đêm đó chỉ có thể ở tạm trong ngôi miếu đổ nát. Đi được ba ngày, rốtcuộc cũng đi đến một vùng náo nhiệt, nhìn thấy người ở, ngửi được khói lửa.Liên Tống tìm một khách điếm đặt chân. Vì không muốn người ta chú ý nên nàngcúi đầu đi sau các đệ tử, vào đại sảnh liền ngồi vào bàn ở góc. Tuy rằng như thế,một hàng thiếu hiệp áo trắng nối đuôi nhau đi vào vẫn khiến vài người xungquanh ngẩng đầu nhìn. Vài nhân sĩ giang hồ âm thầm đoán thân phận của bọn họ.
Trong đó có người nói: “Xem họ mặc đồ như thế, cóchút tương tự như Huyền Tông Môn khi đó.”
“Nói Huyền Tông Môn làm gì a, chết hết rồi.” Tên cònlại ngữ khí tức giận nói: “Lúc này Thiếu Lâm mở đại hội võ lâm, là khiêu chiếncông khai với Hồng Liên Giáo. Chúng ta đi lần này có thể nói là tập trung lựclượng để tiêu diệt Hồng Liên Giáo. Nhưng nếu không thể tiêu diệt, chỉ sợ cũng sẽbi thảm như Huyền Tông Môn.”
“Đừng bi quan vậy.” Người khi nãy lại nói: “Đến lúcđó chúng ta sống chết mặc bây, chờ thế cục đã định thì quyết định gia nhập bênsống sót. Chúng ta chỉ là phái nhỏ, không thù hận với Hồng Liên Giáo, chỉ mongđược giữ mình.”
Liên Tống dựng thẳng lỗ tai nghe bên ngoài nói chuyện,Tiểu Thất thấy nàng không động đũa liền ân cần gấp cái chân gà cho nàng nói:“Chưởng môn, ăn a.”
Thanh âm của đứa nhỏ trong trẻo lập tức bị ngườixung quanh nghe rõ ràng.
Vài vị đại hán thô lỗ mang đao tinh tế nhìn Liên Tống,nhận ra nàng là nữ, phát ra tiếng cười quỷ dị với nhau: “Giờ chuyện gì cũng thấya, một người đàn bà nhỏ thống lĩnh vài đứa tiểu tử rêu rao khắp nơi, haha, đâylà một phục bảy hay bảy phục vụ một a, ở Túy Hồng Lâu cũng chưa thấy qua thể loạiđa dạng thế này, hắc hắc…”
Hàn Tùng Lạc tức giận vỗ bàn đứng lên.
Liên Tống giữ chặt tay hắn, nói với hắn một chữ nhẫn.
Hàn Tùng Lạc nắm chặt nắm tay, chịu đựng tức giận ngồixuống.
Bọn kia lại được một tấc tiến thêm một thước: “Cưnhiên lại sợ nữ nhân a, xem ra ván này là một bảy người phục vụ một người rồi.”
Đệ tử Thục Sơn nghe xong không thể nhịn được nữa đềuđứng lên.
Liên Tống đè người này lại ấn người kia xuống đềukhông được, lúc này Tôn Giai Định là người nhảy ra trước.
Đại hán đã sớm có chuẩn bị, Tôn Giai Định còn chưa tớigần, đao của bọn họ đã từ bốn phương tám hướng chém tới.
“Giai Định, cẩn thận!” Liên Tống quát to một tiếng,rút mấy chiếc đũa bắt tới trên mặt đao của mấy đại hán. Vài tiếng leng kengvang lên, bọn đại hán rút lui ba bước, toàn bộ đao trong tay đều bị đũa bắn bayra ngoài.
Toàn bộ đại sảnh, người đứng người ngồi, toàn bộ đềukhiếp sợ. Mà Liên Tống khiếp sợ cũng không thua gì bọn họ. Nàng chưa từng nghĩbản thân mình dưới tình thế cấp bách lại có thể phát ra nội lực lớn như vậy.Xem ra “Thất Tu kiếm pháp” còn cao thâm hơn những gì nàng biết, không chỉ làgia tăng nội lực đơn giản như vậy.
Thấy thần lực như thế mọi người không ai dám tiếnlên nữa. Bọn đại hán nhặt đao chạy cuống quít. Hai người nói chuyện khi nãyđánh giá bàn của đám thiếu niên áo trắng một lần nữa.
Một người nói: “Ngươi nói xem bọn họ là môn pháinào?”
Một người khác nói: “Ta nghe nói thư sinh nhiều mặtGiang Tài Lang vừa bị người ta bắt giao cho quan phủ, bắn hắn là phái Thục Sơn.Ta còn nghe nói Ác Đại Thông có ý cướp “Thiên ngoại phi tiên”, không ngờ tới lạibị người của Thục Sơn giết ở trên thuyền. Thi thể hắn trôi nổi trên biển bangày mới bị người ta phát hiện. Hai sự kiện này đều liên quan đến một cô nương.Cùng lúc đó, yêu nữ Liên Tống mới sống lại kia lại không có tin tức.”
“Ý tứ của ngươi...”
“Ý của ta là...”
Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Liên Tống,lại nhìn nhau, sau đó đột nhiên đồng thời đứng dậy, thả bạc vụn trên bàn rồi bỏchạy.
Liên Tống nghe được tiếng lau bàn ghế bén nhọn thìngẩng đầu lên nhìn đã thấy hai người giang hồ kia chạy như gặp phải quỷ, khi chạyđi còn hoảng sợ liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng lập tức biết thân thế của nàngcó thể đã bị bại lộ.
Tôn Giai Định cũng đã nhìn ra, hổ thẹn nói: “Chưởngmôn, thực xin lỗi, là do ta không nhẫn nhịn.”
Liên Tống an ủi hắn, nói: “Không phải lỗi của ngươi.Thân phận của ta sớm muộn gì cũng bị vạch trần, là các ngươi bị ta liên lụy a.”
Hàn Tùng Lạc mở miệng muốn nói gì đó, nhanh thanh âmthanh thúy của Tiểu Thất đã vang lên trước: “Chưởng môn mới không có liên lụy đếnchúng ta đâu. Khi ở trên thuyền, nếu không phải chưởng môn cho chúng ta uốngmáu, nói không chừng chúng ta đã sớm chết. Mạng của chúng ta đều là của chưởngmôn, không có gì là liên lụy hay không liên lụy.”
Liên Tống có chút không thể tin được nói: “Ngươi chỉlà một tiểu hài tử, sao có thể nói được như vậy, ta thật cảm động nha.”
Tiểu Thất cười hớ hớ nói: “Ta nói thật thôi. Nga,còn nữa, ta không nhỏ, ta đã chín tuổi rồi. Chưởng môn đừng xem ta là tiểu hàitử.”
Liên Tống cười toe toét: “Được được được, không gọingươi là tiểu hài tử, gọi là tiểu ca nhi có được không?”
“Tiểu ca nhi?” Tiểu Thất chưa từng nghe qua xưng hônày, còn thật sự suy nghĩ có thể gọi thế này hay không.
Hàn Tùng Lạc lại biết Liên Tống trêu ghẹo Tiểu Thất,nếu là trước kia hắn sẽ tức giận, nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, Liên Tống tuy làcô nương nhưng có tính không kiềm chế như nam tử, mặc kệ nàng đi.
Ăn xong bữa tiệc, bọn họ ngủ lại ở khách điếm, ngàyhôm sau lại khởi hành.
Đại hội võ lâm (nhị)
Trên đường đi không khỏi đụng độ với võ lâm đồng đạo,không nhận ra họ, chỉ là nhìn thoáng quan. Nếu nhận ra thì đều né tránh. Nếuthân phận đã bị vạch trần rồi thì Liên Tống cũng không sợ hãi nữa, nàng đi đằngtrước, ngẩng cao đầu ưỡn ngực dẫn dắt đệ tử Thục Sơn. Tuy rằng võ công của họkhông cao cường nhưng mọi người thấy khí thế này thì cũng không dám đến tìm phiềntoái. Liên Tống một đường thuận lợi đến Thiếu Lâm Tự, trong lòng không khỏi mừngthầm: chiêu này của nàng quả thật không tồi.
Đến Thiếu Lâm, nhóm cao tăng bảo vệ nghe nói phái ThụcSơn đến thì lộ ra vẻ mặt quái dị. Chỉ chốc lát sau, vị sư tiếp khách nhận đượcthông báo liền tiến đến dẫn đường.
Thiếu Lâm Tự rất lớn, vào cửa lớn còn phải đi qua mộtcon đường núi dài mới đến đại điện. Hai bên con đường núi có nhiều cao tăng củaThiếu Lâm luyện công, nhìn thấy họ đi qua, cho dù không dừng việc tu luyệnnhưng ánh mắt không ngừng về bên này. Đi qua sơn đạo là một vũng bùn, đi thêm nửanén hương thì đến cửa trước, qua cửa trước là đến một vùng đất bằng phẳng rộnglớn, sau đó là chính điện của Thiếu Lâm Tự.
Bình thường, trước chính điện chỉ cho phép tăng nhânluyện công, không cho phép người khác ở đây với bất lý do gì. Hôm nay nơi này tụtập phần đông giang hồ hào kiệt, ong ong thảo luận nói chuyện với nhau còn cóngười bàn luận cả võ công.
Người tiếp khách dẫn đoàn người của Liên Tống đitrong đám người hô to một tiếng: “Phái Thục Sơn đến!”
Hơi thở của tăng nhân này hùng hậu, thanh âm rõràng, mặc dù tiếng không to nhưng mọi người đều có thể nghe rõ nội dung hắnnói, tất cả ánh mắt đồng loạt vọt tới hướng Liên Tống.
Đột nhiên bị rất nhiều nhìn, Liên Tống có chút luốngcuống, nàng nghĩ những người này tám phần đều biết nàng là ai, nhưng mà lạikhông biết võ công của nàng không còn như xưa, cho dù hận nàng nhưng cũng khôngdám tiến lên. Nghĩ đến đây, nàng có lo chút lo lắng nhưng vẫn duy trì tư thế ưỡnngực ngẩng đầu mà đi.
Mọi người thấy nàng tiến lên thì tự giác lui về sauđể cho nàng một lối đi. Như nàng dự đoán, có mấy người muốn xông lên mắng nàngyêu nữ nhưng đều bị người bên cạnh ngăn lại. Trong lòng nàng trấn đi tiếp tụcđi đường của mình.
Đệ tử Thục Sơn chưa từng thấy qua trận thế như vậy,khi đi xuyên qua mọi người thì nhịn không được mà nhìn trái nhìn phải. Nhữngngười đó đều nhường đường cho họ, ánh mắt nhìn Liên Tống chằm chằm, chắc làđang nể mặt Liên Tống. Bọn họ tò mò, Liên Tống có mặt mũi lớn thế sao?
Đến trước cửa chính điện, tăng nhân tiếp khách vàothông báo, khi đi ra thì nói, phương trượng mời Liên Tống vào, đệ tử Thục Sơn ởbên ngoài chờ.
Theo như sự an bài của phương trượng, Liên Tống dặnđệ tử im lặng ở ngoài cửa, một minh nàng đi vào.
Trong đại điện, bức tượng phật Như Lai uy nghi, ba vịphương trượng Phàm, Trần, Duyên đang ngồi ngay ngắn dưới bức tượng, trong tay cầmvòng châu, miệng lẩm bẩm. Liên Tống vào cửa thì hành lễ với ba vị này.
Phương trượng Phàm lớn tuổi nhất thay ba người mở miệngnói: “Ngã phật từ bi, Liên Tống thí chủ có thể chết mà sống lại quả thật làkhông dễ.”
Liên Tống nói: “Phật tổ phù hộ, may mắn nhặt về mộtmạng.”
Phàm híp mắt nói: “Thí chủ đến Niết Bàn nhưng đã sốnglại, chuyện trước kia chắc hẳn đã nhìn thấu.”
“Vâng.” Liên Tống thở dài nói: “Chuyện cũ nhưng cáchmột kiếp. Chỉ là mặc dù ta đã giải thoát nhưng ta có quá nhiều tội nghiệt, vẫncòn kéo dài đến nay, sao ta có thể siêu thoát một mình.”
Phàm mở mắt, Trần và Duyên cũng ngừng việc tụng kinhmà liếc mắt nhìn nhau. Theo như bọn họ tra xét thì họ đều nắm rõ đường đi nướcbước của Liên Tống từ khi trở về giang hồ cho đến nay, họ gọi nàng đến, vốn làmuốn thuyết phục nàng, nếu đã làm chưởng môn Thục Sơn thì hãy một lòng gia nhậpchính đạo, trợ giúp họ tiêu diệt ma giáo. Không ngờ tới, bọn họ chưa khuyên bảocâu nào Liên Tống đã chủ động nhắc đến với bọn họ. Hơn nữa, nhìn qua thái độ củanàng không phải là nói cho có lệ, mà là xuất phát từ thật tình.
Phàm chấp tay trước mặt hô khẩu hiệu nhà Phật: “A diđà Phật, thí chủ có thể rộng rãi thấu đáo như thế, quả thật là may mắn. Nếu thíchủ không ngại những chuyện trước kia mà giúp đỡ võ lâm chính nghĩa, ta nhất địnhvô cùng cảm kích.”
Phàm không ngừng cúi mình tỏ vẻ kính trọng Liên Tống.
Liên Tống trả lễ nói: “Phương trượng không nên dùngđại lễ thế này. Thiện ác thị phi ta có thể phân biệt, ta không muốn hắn mắcthêm lỗi lầm nữa. nếu phương trượng có thể thu phục hắn, xin hãy giữ lại tính mạngcủa hắn.”
Hạt tràng trên tay Phàm dừng lại, liếc mắt nhìn nhauvới hai vị phương trượng kia, đầu ngón tay chần chờ vuốt hạt châu, chậm rãinói: “Nghiệp chướng của hắn quá nặng, chúng ta giữ mạng của hắn chỉ sợ các mônphái không đồng ý. Ba người chúng ta chỉ có thể cam đoan, nếu có thể thu phục hắn,chúng ta sẽ đưa hắn trở về Thiếu Lâm.”
Liên Tống nghe ra ý tứ của bọn họ, cho dù Kim NhậtLãng có giải trừ được ma tính cải tà quy chính thì bọn họ cũng không để hắn tựdo. Nàng phải nghĩ biện pháp khác.
“Liên thí chủ.” Phàm nói: “Có giữ mạng của hắn haykhông nên nói sau. Quan trọng bây giờ nhất là, với sự hiểu biết của thí chủ vềhắn, có biết nên thu phục hắn như thế nào hay không.”
Mặt Liên Tống đỏ hồng, lo lắng một lát nói: “Biệnpháp duy nhất có thể khắc chế “Lưu Phương công” là…”
Nói đến đây thì tăng nhân ngoài cửa vội chạy vào bẩmbáo: “Bẩm sư thúc, phái Thục Sơn cùng phái Hoa Sơn đánh nhau ở ngoài cửa.”
Liên Tống nghe thấy phái Thục Sơn thì bái chào ba vịphương trượng rồi ra điện xem xét.
Ngoài điện, Tôn Giai Định cùng với một vị thiếu hiệpcủa Hoa Sơn đang cầm kiếm đánh nhau. Hai người đánh nhau rất hăng. Ở bên ThụcSơn phái thì Tiểu Thất hô to: “Cố lên nhị sư huynh.” Ở bên kia, có một vị sư muộicủa Hoa Sơn trừng mắt nói: “Mạch Sênh, chém tay hắn!” Các môn phái khác thìbàng quan đứng xem, hứng thú dạt dào, ngẫu nhiên còn hô hào vài tiếng.
Triệu Mạch Sênh kia nghe sư muội cổ vũ thì đường kiếmcàng hung ác. Nếu cứ đánh tiếp như thế thì một chết một bị thương. Liên Tốngrút kiếm nhảy ra, lượn vòng xung quanh hai người, kiếm trong tay như đóa hoamàu bạc cứng cỏi, khiến hai người đang giao chiến kia không thể đến gần nhau.Liên Tống sử dụng chiêu bình thường nhất của “Thất Tu kiếm pháp” là “Hoành phithứ”, chẳng qua nàng dùng tốc độ đánh quá nhanh chứ nhìn qua cũng không có uy lựcmạnh như thế. Sau khi hù dọa Tôn Giai Định cùng Triệu Mạch Sênh kia, nàng biếnhóa chiêu thức đánh rớt kiếm trong tay hai người.
Có người khe khẽ nói nhỏ: “Nàng dùng võ công gì vậy,vì sao chưa thấy bao giờ.”
Tên còn lại nói: “Hẳn là võ công Thục Sơn. Chiêu thứccủa nàng khi nãy cùng với chiêu thức của đệ tử Thục Sơn kia là cùng một loại. Đệtử kia đánh máy móc nên bình thường, nàng lại có thể đánh ra chỗ kỳ diệu củanó.”
“A.” Có người sợ hãi than: “Nghe nói võ công năm đócủa nàng đã khiến toàn bộ võ lâm không dám khinh thường, hiện nay nàng lại cóđược sự chân truyền của Thục Sơn, không biết võ công của nàng có thể cao đến mứcnào.”
“Ai, ngươi nói xem, sao nàng có thể lên làm chưởngmôn Thục Sơn, không phải là…”
Tiếng bàn luận nho nhỏ không dứt.
Liên Tống kiểm tra thương thế của Tôn Giai Định, chỉcó vết thương nhỏ ở tay, nàng thả lỏng tâm rồi hỏi hắn: “Vì sao đánh nhau?”
Tôn Giai Định ủy khuất nói: “Chưởng môn còn nhớ rõhái hoa tặc Giang Tài Lang kia không. Lúc trước chúng ta giao hắn lấy tiền,nghe người ở trấn nói có mấy người phái Hoa Sơn đến nhận tiền nhưng không bắtđược hắn còn bỏ chạy. Đúng lúc này mấy sư huynh đệ chúng ta thấy phái Hoa Sơnthì không thể không nghị luân vài câu, bọn họ nghe thế đương nhiên là mất mặt nêngiải thích rằng lúc ấy chỉ là nhất thời thất thủ. Chúng ta nói thêm hai câu họliền thẹn quá hóa giận muốn cùng chúng ta luận võ.”
Trong lòng Liên Tống biết Tôn Giai Định là ngườithành thật, sẽ không nói dối, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng đắc tội với người tanên giáo huấn hắn: “Ngươi a, cho dù nói chuyện thì đừng có nói trắng ra, chừacho người ta chút mặt mũi, ngươi cũng tránh được xung đột không đáng có.”
Mặt Tôn Giai Định đỏ lên: “Khi họ nói luận võ, tacũng biết mình đã nói quá, nghĩ rằng xin lỗi một tiếng thì không sao. Nhưng màbọn họ còn nói, vài ngày này chúng ta đi theo…Đi theo một người đàn bà như hìnhvới bóng, không biết chừng còn làm ra việc cẩu thả gì. Ta càng nghe càng tức giậnnên mới đánh nhau với họ.”
Hiểu rõ mọi chuyện, Liên Tống không hề trách cứ TônGiai Định, ngược lại nhìn chăm chú phái Hoa Sơn. Không chỉ phái Hoa Sơn, mọingười khi thấy nàng làm chưởng môn chắc chắn có kin đáo bàn luận, chẳng qua làvài đệ tử không hiểu chuyện của Hoa Sơn lại nói ra. Nếu nàng không mượn cơ hộinày để chấn chỉnh thì chỉ sợ sau này phái Thục Sơn sẽ trở thành trò cười.
Nàng đi đến trước mặt phái Hoa Sơn hỏi: “Xin hỏi ailà chưởng môn?”
Đệ tử áo trắng của phái Hoa Sơn liếc mắt nhìn nàng mộtcái: “Chưởng môn của chúng ta không ở đây.”
Thì ra không có người quản, khó trách nói năng lỗmãng như vậy. Dù sao nàng cũng là chưởng môn, trực tiếp giáo huấn đệ tử của mônphái khác cũng không tốt, chỉ có thể chờ chưởng môn Hoa Sơn đến, sau đó trước mặtnhân sĩ võ lâm mà làm sáng tỏ mọi chuyện.
Ngay lúc đó, vị tăng tiếp khách hô to: “Chưởng mônHoa Sơn đến.”
Liên Tống theo âm thanh nhìn lại, một nam tử đang điđến, dung mạo tuấn dật, nhìn rất quen mắt.
Đối xử rất khác với nàng, chưởng môn kia đi tới,trên đường không ngừng có người ôm tay nhìn hắn mở miệng: “Thôi hiền đệ, nghenói ngươi nhận chức chưởng môn, đại ca ta không có thời gian đến chúc mừng, thứlỗi thứ lỗi.”
Thôi, Liên Tống nghe cái họ lập tức nhớ tới ngườinày. Người này chính là thiếu hiệp lén vào phái Thanh Y để cứu người, cùng têncùng họ với Thôi Anh đã chết kia. Mà vị cô nương vừa rồi trợn mắt với nàng,cũng chính là cô nương bị bắt nhốt với nàng khi đó. Không ngờ tới họ là ngườiphái Hoa Sơn.
Thôi Anh nhìn thấy Liên Tống cũng sửng sốt. Phái HoaSơn thấy chưởng môn đến liền hành lễ. Tiểu sư muội kia nói vài câu bên tai ThôiAnh, ánh mắt Thôi Anh nhìn Liên Tống lại thay đổi. Nhớ ngày đó, hắn bị Liên Tốngđiểm huyệt, không thể đuổi theo nàng, trong lòng sớm nhận định Liên Tống đã bịKim Nhật Lãng giết, vì thế mà tinh thần hao tổn một thời gian. Hôm nay không ngờgặp được nàng, càng không ngờ tới nàng là yêu nữ Liên Tống mà giang hồ đồn đạiđã dùng thủ đoạn để làm chưởng môn Thục Sơn.
Hai người đều kinh ngạc, nhất thời không nói chuyện.
Liên Tống phản ứng lại trước, ôm tay đến trước mặtThôi Anh nói: “Hạnh ngộ. Không ngờ tới ngươi chính là chưởng môn Hoa Sơn,chúng ta thật có duyên.”
Sau đó Thôi Anh cũng trấn định lại, nghĩ đến nhiềungày hắn vì nàng mà vướng bận, còn nàng lại sống êm đẹp, còn hành lễ với hắn, hắntức giận nói: “Không ngờ tới Liên Tống nổi danh giang hồ, khó trách ngày đóngươi nhất định đuổi theo Kim Nhật Lãng. Hiện tại nghĩ lại, là do ta nhiều chuyệnrồi.”
Liên Tống cũng không biết hắn vì nàng mà vướng bậnlo lắng nhiều ngày, chỉ nghĩ hắn tức giận vì nàng điểm huyệt hắn, nàng cườinói: “Lúc trước là do ta quá mức vội vàng, nhưng tình cảnh đó nếu ta nói rathân phận không phải là càng hỗn loạn hơn sao, đã hiểu tội của mình, hi vọngchưởng môn bao dung.”
Thôi Anh cũng không phải người keo kiệt, chỉ làkhông biết vì sao thấy Liên Tống thì cảm xúc lại phập phồng. Liên Tống thànhtâm xin lỗi hắn, hắn cũng không nghĩ truy cứu, miệng chưa mở thì tiểu sư muộiHoàng Vũ Dao của hắn bất mãn chưởng môn sư huynh của nàng trò chuyện vui vẻ vớiyêu nữ nên hét lớn: “Chưởng môn sư huynh, yêu nữ này khi nãy đã thả đồ đệ củanàng ra cắn người.”
“Ngươi nói cái gì?” Hàn Tùng Lạc tức giận nhảy dựnglên.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoàng Vũ Dao kéo tay TriệuMạch Sênh cho mọi người thấy: “Đây không phải là phái Thục Sơn làm bị thươngsao, khi nãy mọi người đều nhìn thấy.”
Tôn Giai Định tức giận: “Rõ ràng là các người nói lờitổn thương người ta trước.”
Hoàng Vũ Dao cười lạnh nói: “Các người phá vỡ quy tắccủa giang hồ cong không cho người ta nói sao?”
Hàn Tùng Lạc đi ra nói: “Không biết cô nương nóichúng ta phá vỡ quy cũ nào?”
Hoàng Vũ Dao xem thường nhìn Liên Tống, nói: “Từ trướcđến nay, nữ tử làm chưởng môn trên giang hồ chủ có phái ni cô cùng đạo cô. PháiThục Sơn các người lại lập nữ tử làm chưởng môn, sao lại như thế? Theo ta thấy,phái Thục Sơn các người toàn là môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, chẳng lẽcác người là ni cô nữ mặc nam trang sao?”
Trong giang hồ có hai phái nổi danh là Hằng Sơn cùngThương Ngô, nàng lại gọi thành phái ni cô cùng phái đạo cô, liên tục đắc tộihai phái lớn lại châm biếm Thục Sơn là nữ mặc nam trang, tức là đắc tội với baphái lớn, chọc Thôi Anh mất hết mặt mũi.
Hắn tức giận quát: “Vũ Dao, không thể vô lễ, mau xinlỗi.”
Hoàng Vũ Dao hừ một tiếng quay mặt đi không xin lỗi.Cô nương này là con gái duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm phái Hoa Sơn, từ nhỏmẫu thân đã mất, phụ thân cực kỳ sủng ái. Chưởng môn Hoa Sơn giao chiến cùng HồngLiên giáo chủ bị trọng thương rồi chết, mọi người ở Hoa Sơn thương tiếc nàngkhông cha không mẹ, đều thuận theo ý nàng, cổ vũ tính tình tùy hứng làm bậy củanàng.
Phái Hằng Sơn cùng phái Thương Ngô bị điểm danh nêncũng đi từ nơi hẻo lánh ra để xem tình huống. Thôi Anh bước lên trước xin lỗi từngngười. Chưởng môn Hằng Sơn là Tĩnh Dật sư thái, chưởng môn Thương Ngô là LăngVân sư thái đều là người rộng lượng nên không so đo.
Liên Tống lại không thể không so đo, thừa dịp mọingười tụ lại xem náo nhiệt thì lớn tiếng nói: “Các vị võ lâm đồng đạo, ta nghĩmọi người rất ngạc nhiên khi ta tiếp nhận vị trí chưởng môn của Thục Sơn. Khócó dịp thế này, ta xin thông báo tình huống này với các vị.”
Đại hội võ lâm (tam)
Thấy mọi người đều tò mò lắng nghe, Liên Tống nói tiếp:“Ngày đó ta cùng phái Thục Sơn tình cờ gặp nhau ở bờ biển, mọi người đi cùng hướngnên ngồi chung thuyền đến Trữ Châu. Trên thuyền, chúng ta trúng cạm bẫy của ÁcĐại Thông, tiền bối Phương Kính Liên của Thục Sơn đánh gục Ác Đại Thông, nhưngcũng bất hạnh mà gặp độc thủ. Trước khi chết hắn sợ những đệ tử Thục Sơn nhỏ tuổikhông có người chiếu cố liên phó thác bọn họ cho ta. Ta chỉ là chưởng môn tạm thời,chờ đại đệ tử Thục Sơn là Hàn Tùng Lạc trưởng thành rồi sẽ đem vị trí chưởngmôn trả lại cho hắn. Trong lúc ta làm chưởng môn, mong các vị thông cảm, thỉnhchỉ giáo nhiều hơn.”
Tống Thanh Sơn chưởng môn của Thái Sơn cũng khôngtin lời của nàng, hắn vỗ vai Hàn Tùng Lạc nói: “Tiểu tử, là thế sao? Nếu cácngươi bị ức hiếp, có thể nói với chúng ta. Ở đây có nhiều người như vậy, khôngtin yêu nữ này có thể làm cái gì.”
“Là như vậy.”
“Là như thế.”
Không chỉ có Hàn Tùng Lạc, các đệ tử khác đều nóichuyện giúp Liên Tống.
Chưởng môn Hà Hướng Nguy của phái Tung Sơn hỏi:“Liên cô nương, ngươi và Kim Nhật Lãng còn có quan hệ sao?”
Trong lòng Liên Tống đau xót cười khẽ nói: “Ta cùnghắn đã đoạn tuyệt quan hệ.”
Có người hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Chưởng môn của chúng ta đã bị KimNhật Lãng phế võ công. Trên người của nàng hiện giờ chỉ có “Thất Tu kiếm pháp”của phái Thục Sơn.”
Tống Thanh Sơn ý bảo chưởng môn phái Thương Ngô làVõ Lăng Vân đi kiểm tra một phen.
Võ Lăng Vân cầm phất trần cúi đầu làm lễ với Liên Tống,được Liên Tống cho phép thì bắt mạch của nàng. Nghe trong chốc lát, nàng nói vớimọi người: “Trên người Liên chưởng môn chân khí tinh thuần, quả thật chỉ tu luyệnmột môn võ công.” Trước khi Liên Tống nhảy xuống vực từng giao đấu với các đạimôn phái, hấp thụ chân khí của nhiều người, nếu không phải bị phế võ công tuluyện lại lần nữa, chân khí tuyệt đối không thể tinh thuần thế này.
Mọi người vẫn lo lắng, chưởng môn phái Hằng Sơn cũngtiến lên tìm tòi, đưa ra kết luận giống nhau.
Chứng minh như thế, đã có hơn phân nửa người tin tưởngLiên Tống bỏ gian tà theo chính nghĩa. Lại có người lo lắng đây là quỷ kế củaKim Nhật Lãng, Liên Tống là nội gian hắn phái tới.
Mọi người bắt đầu tranh luận không ngớt.
Cửa đại điện Thiếu Lâm Tự mở ra, ba vị phương trượngPhàm, Trần, Duyên đứng trong cánh cửa niệm kinh, thi lễ rồi bước ra ngoài, đi đếntrước mặt mọi người. Mọi người đều lui về sau, để chỗ cho các vị phương trượngnói chuyện.
“Chư vị.” Phàm bình tĩnh nói: “Ma giáo càng ngàycàng bành trướng, vô số anh hùng hảo hán của võ lâm đã chết dưới tay chúng. Nayđã đến lúc ta đồng tâm hiệp lực chống lại ma giáo. Lần này triệu tập chư vị đếnđây, mục đích là muốn đề cử ra một vị minh chủ võ lâm. Người này làm lãnh tụ củachính phái chúng ta, có thể thống lĩnh các đại môn phái. Vì đảm bảo công bằng,ba sư huynh đệ chúng ta quyết định dùng phương thức tỷ võ để tuyển chọn, khôngbiết ý các vị thế nào?”
“Chúng ta nghe đại sư!”
“Đúng, nghe đại sư .”
Mọi người giơ kiếm tỏ vẻ tán thành.
Phàm hơi hơi vuốt cằm, lập tức mệnh lệnh cho tăngnhân Thiếu Lâm ở trước đại điện dựng sàn tỷ võ.
Sàn tỷ võ kia cao hơn nửa người, sơn hồng, mặt sànphản quang, rất dễ xem.
Mọi người thấy sàn tỷ võ thì nôn nóng muốn thử, bỗngnhiên gió thổi lên, một thanh âm cười càn rỡ của nữ tử từ gió truyền đến.
“Ha ha ha ha...”
“Người nào!”
“Người nào dám can đảm đến Thiếu Lâm tự làm càn!”
Mọi người kêu la, theo tiếng nhìn lại.
Trên tường cao màu vàng, một nữ tử áo trắng đứng đóngió
Liên Tống nhận ra nàng, kinh kêu một tiếng: “BìnhBa!”
Mọi người cũng nhận ra nàng, mắng: “Yêu nghiệt magiáo, dám tới nơi này giương oai!”
Bình Ba thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn mọi người:“Giáo chủ bảo ta tới hỏi một tiếng, các người ở đây tổ chức đề cử minh chủ võlâm sao lại không mời giáo chủ của chúng ta, là vì duyên cớ gì?”
“Phi!” Trưởng lão phái Không Động mắng nàng: “Nếuyêu nhân kia dám bước tới nơi này một bước, chúng ta lập tức bầm thây hắn vạnđoạn, yêu nữ, chịu chết đi!”
Chưởng môn Không Động nhảy lên tường, xuất quyền tấncông. Bình Ba chỉ phòng thủ nhưng không tấn công. Chưởng môn phái Không Độngkhông chạm được tới nàng thì càng đánh càng gấp, lộ ra vô số sơ hở, Bình Ba bỗngnhiên thay đổi thân mình. Chưởng môn Không Động chưa kịp chuẩn bị đã trúng mộtchưởng vào ngực, toàn thân run rẩy vì trúng độc, thống khổ ngã từ trên tường xuống,nằm trên mặt đất rên rỉ.
“Ti bỉ!” Thôi Anh rút kiếm truy kích Bình Ba.
Bình Ba không ham chiến, sử dụng khinh công tuyệt diệubay vọt hơn mười thước, dừng ở ngọn cây quan sát mọi người: “Giáo chủ của chúngta khai ân, cho các ngươi thời gian ba ngày. Ba ngày sau các ngươi hãy chọn rangười có võ công giỏi nhất cùng giáo chủ của chúng ta luận võ. Nếu các ngươithua, từ nay về sau võ lâm thiên hạ thuộc về Hồng Liên giáo của ta, nếu thắng,Hồng Liên giáo vĩnh viễn không đặt chân vào giang hồ nữa.”
Mọi người tức giận bất bình: “Vì sao chúng ta phải đồngý với quyết định của hắn, hắn nghĩ hắn là ai vậy?”
Bình Ba cười lạnh ba tiếng: “Đây là trò chơi mà cácngười đã khơi mào, giáo chủ của chúng ta chỉ là chơi theo các người thôi. Nếucác người không đáp ứng, ba ngày sau, Hồng Liên giáo huyết tẩy Thiếu Lâm!”
Lời nói dữ tợn sắc bén hướng về phía mọi người, BìnhBa nhanh chóng đạp ngọn cây bay đi
“Yêu nữ đừng chạy!” Tĩnh Dật sư thái không cam lòngđuổi theo, mệt mỏi đến chết nhưng cũng không thấy được bóng dáng, trở về tức giậnnói: “Chỉ là một thị tỳ mà đã lợi hại như vậy, không biết giáo chủ Hồng LiênGiáo kia đã đạt đến cảnh giới nào?”
Võ Lăng Vân nói: “Ta biết hắn tính toán cái gì, tấtcả chúng ta mà cùng đánh thì còn có phần thắng, hắn lại muốn chúng ta chọn ra mộtngười đơn độc đấu với hắn, căn bản là muốn chúng ta đem vị trí minh chủ võ lâmhai tay dâng lên cho hắn.”
Tống Thanh Sơn nói: “Không nên coi nhẹ bản thânmình, võ công của chúng ta cũng không yếu, nhưng Kim Nhật Lãng đã sớm thành ma,không phải là người mà chúng ta có thể thu phục được.”
Tĩnh Dật hỏi: “Vậy chưởng môn có đối sách thế nào?”
Tống Thanh Sơn lắc đầu: “Ta nghĩ chúng ta vẫn nênthương lượng với ba vị phương trượng đi.”
Mọi người đều đồng ý, đi kêu gọi tất cả chưởng môn,cuối cùng đếm lại thì thiếu một người, là chưởng môn Viên Đại Bằng của Không Độngkhi nãy ngã từ trên tường xuống. Tình thế khẩn trương nên họ đã quên mất hắn.
Có một người không quên.
Khi mọi người đuổi theo Bình Ba, Liên Tống chạy đếnbên cạnh Viên Đại bằng xem xét thương thế của hắn. Ngoại thương của hắn khôngnghiêm trọng, nhưng thân trúng độc kịch liệt, miệng sùi bọt mép. Nàng kéo hắn đứnglên dùng lực chặn độc chạy trong cơ thể, thế này mới tạm thời bảo vệ được tínhmạng của hắn. Tiếp theo, Liên Tống lại phân tích dược tính của độc mà hắn trúngphải, dặn dò đệ tử Không Động nhớ kỹ dược liệu giải độc mau chóng đi tìm. ViênĐại Bằng trúng độc như có vạn con trùng từ tim chui ra nhưng vẫn nghe được cóngười đang cứu hắn. Hắn miễn cưỡng mở mắt nhìn ân nhân.
“Liên, Liên cô nương…”
“Ngươi đừng nói chuyện. Ta đã điểm huyệt đạo củangươi, trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, tránh để độc khí khuếch tán.”
“Tạ... Tạ...”
Viên Đại Bằng liều mạng dùng một hơi nói lời cảm ơn.
Liên Tống quỳ gối bên cạnh hắn, đối với hắn mỉm cười.
Đám người Tống Thanh Sơn tìm đến Viên Đại Bằng, nhìnthấy cảnh tượng này thì trong lòng không khỏi chấn động. Năm năm trước Kim NhậtLãng đuổi giết một vòng trên giang hồ, chưởng môn tiền nhiệm của họ đều bị giết,họ là chưởng môn mới, chưa từng chính mắt gặp qua Liên Tống, chỉ biết nghe từmiệng của tiền bối, Liên Tống là tai họa của võ lâm, là yêu nữ ác độc. Nhưng giờchứng kiến mới biết không như những gì tiền bối đã nói. Liên Tống chẳng nhữngkhông ác độc mà còn có dáng vẻ lương thiện. Chẳng lẽ yêu nữ cải tà quy chính?
“Tùng Lạc, ngươi lại đây.” Liên Tống không đợi đượcđệ tử Không Động nên vội vã gọi Hàn Tùng Lạc: “Ngươi mang Viên chưởng môn đến đạiđiện, hắn không thể phơi nắng ở đây.”
Hàn Tùng Lạc nghe vậy, cùng Tôn Giai Định hợp lực mangViên Đại Bằng đi chính điện. Bọn họ vừa thả người xuống thì đệ tử Không Động chạyvào nói: “Liên chưởng môn, chúng ta tìm cả Thiếu Lâm nhưng không thể nào tìm thấyHuyên Hoa. Dược này rất quan trọng sao, có thể dùng dược liệu khác thay thế haykhông?”
Liên Tống nói: “Thuốc giải này quan trọng nhất chínhlà Huyên Hoa không thể thay thế. Các ngươi tìm đi, Huyên Hoa cũng không phải làdược liệu quý giá.”
“Liên chưởng môn còn có điều không biết.” Một tăngnhân Thiếu Lâm nói: “Trước đây không lâu sau núi chúng ta có một trận lửa lớn,rất nhiều loại dược liệu đã bị thiêu hủy, trong đó có Huyên Hoa, trong thờigian ngắn quả thật không thể tìm thấy nó.”
“Vậy phải làm sao đây?!” Đệ tử Không Động gấp đến mứcsắc mặt trắng nhợt: “Độc của sư phụ ta, một khắc cũng không thể chậm trễ. Liênchưởng môn, mời người nghĩ biện pháp đi, ta van cầu người!”
Mấy đệ tử kia trước mặt mọi người quỳ gối dập đầu vớiLiên Tống
“Đừng lạy đừng lậy!” Chịu không nổi người khác hànhlễ lớn với mình như thế, Liên Tống kéo các đệ tử đứng lên nói: “Ta có phươngpháp cứu hắn, các ngươi đừng kích động như vậy, cẩn thẩn bị thương!”
Đệ tử tranh nhau hỏi nàng: “Không biết Liên chưởngmôn có biện pháp nào?”
Những người không liên quan đến việc này cũng hiếu kỳnhìn Liên Tống.
Liên Tống quỳ bên cạnh Viên Đại Bằng đang dần hônmê, để đệ tử Không Động mở miệng Viên Đại Bằng ra. Dưới ánh mắt tò mò của mọingười, Liên Tống rít kiếm ở bên hông nhẹ nhàng cắt vào tay. Máu đỏ tươi chảyra, Liên Tống đưa tay đến miệng Viên Đại Bằng cho hắn uống máu.
“Liên chưởng môn, người là…” Đệ tử Không Động muốnnói lại thôi.
Liên Tống thu hồi tay nói: “Khi ta ngã từ trên váchnúi xuống mệnh ở sớm tối thì được một vị cao nhân giúp đỡ. Không biết hắn dùngdược liệu gì cho ta ăn, không những chữa trị vết thương của ta mà ta còn pháthiện máu của mình có thể giải độc.”
Chung quanh phát ra âm thanh cảm thán: “Lại có chuyệnnhư vậy sao!!!”
Liên Tống lại nói: “Nhưng mà ta không xác định đượcmáu của ta có thể giải được tất cả mọi loại độc hay không, tình hình của Viênchưởng môn vẫn cần quan sát.”
Đệ tử của Không Động nói: “Đa tạ Liên chưởng môn, nếusư phụ ta bình an thoát hiểm, Tống Liên ta cùng tất cả sư đệ tuyệt đối khôngquên đại ân đại đức của Liên chưởng môn.”
Liên Tống nói câu “Nói quá lời”, tiếp theo dò xét mạchđập của Viên Đại Bằng, đã phát hiện có chuyển biến. Nàng nhẹ nhàng thở một hơinói: “Yên tâm đi, sư phụ của các ngươi không có chuyện gì.”
Toàn bộ đệ tử Không Động đều lộ ra vẻ vui mừng, nhìnlẫn nhau, dưới ý bảo của Tống Liêm thì cúi đầu thật sâu với Liên Tống nói:“Liên chưởng môn, sau này phái Không Động của chúng ta cùng với phái Thục Sơn kếtgiao trọn đời.”
Liên Tống cười nói: “Phái Không Động ở trong võ lâmhết sức quan trọng, có thể giao hảo với Không Động là vinh hạnh của Thục Sơnta.”
Không Động đệ tử cảm kích lại cảm kích. Viên Đại Bằngdần dần từ trong mê man tỉnh lại, rên rỉ một tiếng. Đệ tử Không Động lập tức tiếnlên, kêu sư phụ không ngừng.
Liên Tống thối lui đến bên cạnh đệ tử Thục Sơn, nóinhỏ bên tai Hàn Tùng Lạc: “Lần ngoại giao này của ta làm rất tốt đi.”
Hàn Tùng Lạc không có vui mừng như nàng dự kiến, sắcmặt hắn khó chịu nói: “Ngươi cho là bản thân mình có rất nhiều máu sao?”
Nói xong câu này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếngđánh nhau. Không biết đệ tử phái nào chạy vào hô: “Vạn Kiếm sơn trang cùng pháiThái Sơn đã lên lôi đài đánh nhau.”
Hàn Tùng Lạc nhìn Liên Tống, đẩy nàng lập tức đi racửa. Liên Tống không biết hắn tức cái gì, muốn hỏi Tôn Giai Định một chút,không ngờ vẻ mặt của Tôn Giai Định thật ngây thơ, hắn nhìn Hàn Tùng Lạc rồi lạinhìn Liên Tống, nhìn Liên Tống rồi nhìn Hàn Tùng Lạc ra ngoài. Tiểu tam, tiểu tứ,tiểu ngũ, tiểu lục, tiểu thất đi sát theo sau. Tiểu Thất ngẩng cái đầu tròntròn nhìn nàng: “Chưởng môn, hình như đại sư huynh tức giận, huynh ấy tức giậncái gì a?”
Liên Tống nhún nhún vai: “Ta cũng không biết. Ai, cóthể tính tình của hắn là như vậy, lúc lạnh lúc nóng.”
“Không có a, đại sư huynh của ta không có…”
“Quên đi, xem như không có gì, chúng ta ra ngoài xemhọ đấu võ đài.”
Trên lôi đài, nhị công tử Tu Vọng Nguyệt của Vạn Kiếmsơn trang cùng đại đệ tử Trần Tất Võ của phái Thái Sơn đang đấu kiếm, chiêu thứcvõ công của hai người bình thường, trình độ cũng tương đương, đánh hồi lâu vẫnchưa phân biệt cao thấp, người xem cũng chán nản.
Tôn Giai Định buồn bực nói: “Ta nghe nói nhị công tửcủa Vạn Kiếm sơn trang võ công bất phàm, có một chiêu tuyệt kỹ là Tề Mi VọngNguyệt, làm sao lại có thể là loại trình độ này, ngay cả Trần Tất Võ cũng đánhkhông lại.”
“Hắn là cố ý.” Hàn Tùng Lạc nói: “Lần luận võ nàyngười thắng cuối cùng phải đấu với Hồng Liên giáo chủ. Đây không khác nào tự đitìm con đường con đường chết, cho nên không muốn đánh hết sức. Nhưng không thểkhông lên võ đài, bản thân lại nhát gan sợ phiền phức, vì thế mới bất đắc dĩ phảilà ra vẻ, trong lòng thì lại ước gì bị đối phương đánh bại.”
Vừa mới dứt lời, Tu Vọng Nguyệt đã rơi từ trên võđài xuống, tỷ thí kết thúc.
Trần Tất Võ có chút ngoài ý muốn. Võ công của hắnthường thường, làm người cũng rất nghiêm túc, hắn nói với Tu Vọng Nguyệt: “Đa tạ.Lần sau chúng ta hãy thật sự tỷ thí một lần.”
Những người nhìn ra sự ẩn dấu trong cuộc đấu võ nàyđều nhìn Tu Vọng Nguyệt khinh thường. Chưởng môn Tung Sơn là Hà Hướng Nguy nhảylên võ đài khiêu chiến Trần Tất Võ. Trần Tất Võ vẫn dùng toàn lực ứng chiến nhưtrước. Giao chiến hơn nửa canh giờ, Hà Hướng Ngụy nhất thời vô ý bị Trần Tất Võđánh rớt xuống lôi đài.
Khi Trần Tất Võ chờ người tiếp theo lên khiêu chiến,Phàm phương trượng đi ra nói với mọi người: “Hoàng hôn đã buông xuống, chư vị,tỷ thí hôm nay dừng ở đây, mời mọi người đến Thiên Điện dùng cơm.”
Mọi người nghe xong liền đi đến Thiên Điện. Trần TấtVõ từ trên lôi đài nhảy xuống. Hắn mới vừa rơi xuống đất, chưởng môn Tống ThanhSơn liền hung hắn trừng mắt liếc hắn một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói hồi lâu. MặtTrần Tất Võ chuyển từ hồng sang trắng, bất đắc dĩ gật đầu.
Liên Tống theo mọi người đến Thiên điện dùng bữa, mọingười nói chuyện rất to ăn cũng vội vàng, sau đó trở về chính điện thương nghịchuyện đại sự.
Phàm dẫn đầu nói: “Theo giáo quy của bản giáo, tăngnhân không thể có lòng tham, cho nên không thể tham gia tranh đấu võ lâm minhchủ. Ba người chúng ta mặc dù hổ thẹn nhưng không dám vi phạm giáo quy đã batrăm năm này.”
Chưởng môn Tung Sơn Hà Hướng Nguy nói: “Phương trượngkhông cần hổ thẹn, dù sao Thiếu Lâm cũng là cửa phật thanh tịnh, quy củ của ThiếuLâm chúng ta có thể hiểu được. Đây là lúc an nguy nếu có thể làm việc cho chínhnghĩa ta chết cũng không từ chối. Chỉ tiếc, võ công của ta không bằng người,không thể thắng địa vị minh chủ.”
Trần Tất Võ thắng Hà Hướng Nguy trên lôi đài đứng dậynói: “Là Hà chưởng môn nương tay, đa tạ.”
“Thắng thì đã sao?” Thanh âm mềm mại đáng yêu của nữtử nói: “Võ công của ngươi kém xa với giáo chủ Hồng Liên giáo. Theo ta thấy, tấtcả ngồi ở đây, ngay cả vài vị phương trượng cũng không phải là đối thủ của HồngLiên giáo chủ.”
Thôi Anh lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng!”
Hoàng Vũ Dao nắm túi gấm trên quần áo hừ một tiếngxoay mặt đi.
Phàm bình tâm tĩnh khí nói: “Vị cô nương này, ngươikhông khỏi đã xem thường mọi người đang ở đây rồi. Phàm là người thành lập mônphái, người nào cũng có một hoặc hai môn võ công tuyệt học. Kim Nhật Lãng muốnđơn độc thi đấu với võ lâm minh chủ mà chúng ta chọn ra, tuy là ngạo mạn tự đạimột chút, nhưng đối với chúng ta đây là cơ hội. Thiếu Lâm ta không thể tham dựtranh võ lâm minh chủ quả thật trong lòng có tiếc nuối, bù lại, ta cùng với haivị sư đệ đã thương nghị quyết định cho võ lâm minh chủ lần này mượn báu vật củaThiếu Lâm chúng ta chính là “Tẩy tủy kinh”, tu luyện ba ngày sẽ có thành tựu,kinh mạch toàn thân như hồi sinh, có thể đạt được nội lực mà một người phải luyệnbảy mươi năm mới có thể đạt tới.”
Nghe xong lời này, trong mắt mọi người lập tức sángrọi. ý chí chiến đấu sôi sục.
Tu Vọng Nguyệt chau mày hối hận không ngừng, sớm biếtvậy hắn đã không tự cho mình thông minh mà thua một ván hôm nay.
Tống Thanh Sơn nói to: “Phương trượng, tiêu diệt magiáo là bổn phận của chúng ta, cho dù tan xương nát thịt cũng không từ chối.Chúng ta không tham lam tuyệt học của Thiếu lâm, nhưng mà Kim Nhật Lãng quả thậtrất mạnh, nếu Thiếu Lâm có thể cho mượn “Tẩy tủy kinh” vậy thì vô cùng cảmkích.”
Mọi người cùng kêu lên phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy,vô cùng cảm kích!”
Chưởng môn Côn Lôn là Hách Na Thông hét lớn một tiếng:“Các vị đồng đạo!”
Mọi người nhất tề nhìn lại chờ hắn nói chuyện.
Hắn nói: “Nếu phương trượng Thiếu Lâm đã trượngnghĩa nư thế, chúng ta không thể phụ thanh ý của phương trượng. Nhưng dù sao “TẩyTủy kinh” cũng là tuyệt học của Thiếu Lâm, lần này tình thế cấp bách nên mớicho mượn. Mặc kệ là ai trong chúng ta có may mắn tu luyện thì cũng không thểtruyền ra ngoài, lại càng không thể đem bí quyết “Tẩy tủy kinh” lộ ra. Mọi ngườinói có đúng không?”
Mọi người lên tiếng trả lời: “Hách chưởng môn nói rấtđúng! Hôm nay chúng ta thề trước mặt các vị phương trượng, tuyệt không mang “Tẩytủy kinh” truyền ra ngoài, cũng tiết lộ một chút gì!”
Vài vị phương trượng cùng chắp tay hành lễ: “A di đàPhật, đa tạ chư vị.”
Mọi người nói lời khách áo, còn hùng hồn nói kiênquyết đối kháng với ma giáo.
Tiểu thất kéo tay áo của Hàn Tùng Lạc nói: “Sưhuynh, “Tẩy tủy kinh” rất lợi hại sao, so với “Thiên ngoại phi tiên” của chúngta còn lợi hại hơn sao?”
Hàn Tùng Lạc hạ giọng nói: “Tẩy tủy kinh luyện khí,thiên ngoại phi tiên luyện kiếm pháp, tính chất khác nhau.”
Tiểu Thất lại hỏi: “Nếu đánh với nhau thì sao?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Khó biết được. Một bên là nộicông thâm hậu, một bên là chiêu thức tuyệt kỹ, nếu đánh nhau thì phải xem xét đếntrình độ tu luyện của của hai bên.”
Tiểu thất tự hào nói: “Nói như thế Thiên ngoại phitiên của Thục Sơn chúng ta cũng rất lợi hại đúng không?”
Hàn Tùng Lạc cười sờ đầu tiểu thất.
Liên Tống lẩm bẩm: “Muốn đánh bại hắn, Tẩy tủy kinhkét hợp với Thiên ngoại phi tiên xem ra có thể có phần thắng.”
Được phương trượng Thiếu Lâm cổ vũ, mọi người thừa dịpánh trăng lên lại lên võ đài tỷ thí.
Lần này so với ban ngày náo nhiệt hơn.
Các anh hùng hảo hán xông lên, Trần Tất Võ chống đỡhai trận đã bị hạ. Tống Thanh Sơn từng dạy dỗ hắn cũng nhảy ra chiến hơn mườitrận.
Đệ tử Thục Sơn nhìn Hàn Tùng Lạc xin chỉ thị muốn đikhiêu chiến, Hàn Tùng Lạc lại nhìn Liên Tống hỏi.
Liên Tống ngáp nói: “Các ngươi muốn lên so thì so,nhưng mà phải chú ý an toàn. Nếu bọn họ có hỏi ta, nói ta về phòng ngủ, đừng đểhọ đến quấy rầy ta.”
Tiểu thất đuổi theo nàng kêu: “Chưởng môn, chơi vuinhư vậy sao người không xem a?”
Nàng vừa đi vừa vẫy tay nói: “Không xem. Dù sao tacũng không thể so với bọn họ.”
Vào căn phòng mà Thiếu Lâm tự chuẩn bị cho nàng,nhìn xung quanh xác định không có ai đi theo nàng mới nhỏ giọng nói: “Lâm đạica, xuất hiện đi.”
Từ sau giường nhảy ra một thân ảnh màu đen, LâmThiên Hàn hỏi: “Chuẩn bị tốt cả chưa?”
Liên Tống nói: “Đều chuẩn bị tốt. Phiền toái ngươi ởtrong này giúp ta che giấu, có người tới thì tìm mọi cách đuổi đi.”
“Ta hiểu được, chính ngươi phải cẩn thận.”
Liên Tống còn có chút lo lắng, lại hỏi: “Lão Diêu, bọnhọ đâu?”
Lâm Thiên Hàn nói: “Xem diễn ở lôi đài. Yên tâm đi,thuật dịch dung của lão Vạn là thiên hạ vô địch.
“Vậy là tốt rồi.” Liên Tống lấy từ trong lòng ra nhữngdụng cụ mà Ngàn Vạn Lý đưa cho nàng rồi đeo lên mặt. Nhìn trước gương là mộtkhuôn mặt của nữ nhân trẻ tuổi, nhan sắc bình thường không nổi bật, rất hợp ýnàng.
Đi đến trước nói với Lâm Thiên Hàn: “Hừng đông ta sẽtrở về, đa tạ Lâm đại ca.”
Lâm Thiên Hàn khoát tay với nàng.
Ra cửa, nàng lại liếc mắt nhìn chung quanh một cái.Lúc này mọi người đều tập trung ở đại điện, hậu viện không có một ai.
Nàng tránh thoát được các tăng nhân canh giữ, đitheo con đường xuống núi. Nàng không biết Kim Nhật Lãng ở đâu, nhưng theo hướngđào tẩu của Bình Ba hôm nay, nàng tin tưởng nhất định có thể tìm thấy bọn họ.
size:z�p;'�vP+wht:115%;font-family:"Times New Roman","serif"">Hoàng Vũ Dao xem thường nhìn Liên Tống, nói: “Từ trướcđến nay, nữ tử làm chưởng môn trên giang hồ chủ có phái ni cô cùng đạo cô. PháiThục Sơn các người lại lập nữ tử làm chưởng môn, sao lại như thế? Theo ta thấy,phái Thục Sơn các người toàn là môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, chẳng lẽcác người là ni cô nữ mặc nam trang sao?”
Trong giang hồ có hai phái nổi danh là Hằng Sơn cùngThương Ngô, nàng lại gọi thành phái ni cô cùng phái đạo cô, liên tục đắc tộihai phái lớn lại châm biếm Thục Sơn là nữ mặc nam trang, tức là đắc tội với baphái lớn, chọc Thôi Anh mất hết mặt mũi.
Hắn tức giận quát: “Vũ Dao, không thể vô lễ, mau xinlỗi.”
Hoàng Vũ Dao hừ một tiếng quay mặt đi không xin lỗi.Cô nương này là con gái duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm phái Hoa Sơn, từ nhỏmẫu thân đã mất, phụ thân cực kỳ sủng ái. Chưởng môn Hoa Sơn giao chiến cùng HồngLiên giáo chủ bị trọng thương rồi chết, mọi người ở Hoa Sơn thương tiếc nàngkhông cha không mẹ, đều thuận theo ý nàng, cổ vũ tính tình tùy hứng làm bậy củanàng.
Phái Hằng Sơn cùng phái Thương Ngô bị điểm danh nêncũng đi từ nơi hẻo lánh ra để xem tình huống. Thôi Anh bước lên trước xin lỗi từngngười. Chưởng môn Hằng Sơn là Tĩnh Dật sư thái, chưởng môn Thương Ngô là LăngVân sư thái đều là người rộng lượng nên không so đo.
Liên Tống lại không thể không so đo, thừa dịp mọingười tụ lại xem náo nhiệt thì lớn tiếng nói: “Các vị võ lâm đồng đạo, ta nghĩmọi người rất ngạc nhiên khi ta tiếp nhận vị trí chưởng môn của Thục Sơn. Khócó dịp thế này, ta xin thông báo tình huống này với các vị.”
Minh chủ võ lâm (nhất)
Xuống núi đi đước mấy dặm, nàng nghe thấy tiếng nước,nhìn thấy lửa và lều trại. Tiếng nước là phát ra là từ nước chảy xuống trênvách núi. Dưới vách núi là một cái hồ trong xanh, ban ngày sẽ phản xạ lại màuxanh của bầu trời. Nhìn ban đêm, mặc dù không rõ nhưng hai bên bờ cỏ vẫn bay ranhiều con đom đóm thản nhiên khiêu vũ giữa vùng sông nước, tựa như mộng ảo.
Sư phụ nàng quả nhiên là lịch sự tao nhãn, ôm cây đợithỏ cũng lựa nơi sông núi hữu tình thế này.
Từ trên cây nhảy xuống phía trước, nàng sờ cái túibên hông, lấy ra hai viên xuân dược sét đánh vô địch vũ trụ mà nàng đã cẩn thậnnghiên cứu trên núi Cao Ngạo. Khi Phàm hỏi nàng làm cách này để thu phục Kim NhậtLãng thì mặt nàng cũng đỏ như bây giờ.
Nhìn trước mắt, ngoại trừ việc vui vẻ với hắn có thểgọi sư phụ trở về, nàng không còn biện pháp nào khác.
Mang xuân dược giấu trong túi, nàng ngừng thở thảngười nhảy xuống, khi chạm đất lại đụng vào một nhánh cây.
Có tiếng nam tử từ trong lều trại truyền ra: “Ai?”
Nàng vốn tưởng rằng sẽ có Bình Ba và Nguyệt Ảnh nhảyra đón nàng, nhưng đợi nửa ngày chỉ có Kim Nhật Lãng thản nhiên từ trong lều đira, đôi mắt không gợn sóng nhìn nàng.
“Liên Tống.” Hắn liếc mắt một cái nhận ra nàng.
Liên Tống cười hì hì tháo mặt nạ ở bên ngoài ra, rũmắt xuống lấy lại bình tĩnh, tự nói với bản thân người trước mắt không phải làsư phụ của nàng, hắn chỉ là kẻ điên máu lạnh tim lạnh với dã tâm bừng bừng.
Lộ ra nụ cười thoải mái, nàng nói: “Sư phụ, đã lâukhông thấy.”
Hắn nói: “Ta không phải sư phụ của ngươi.”
Nàng nói: “Ta cũng không phải nói với ngươi.”
Hắn cười nói: “Ngươi không bao giờ còn có thể nói vớihắn.”
Nàng cứng đờ hỏi: “Ngươi đã làm gì sư phụ của ta?”
Hắn cười to, đi đến bên người nàng, thân mật vén tóctrên nàng nói: “Ngươi xác định là ngươi yêu sư phụ sao?”
Nàng hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”
Hắn nói: “Từ khi sư phụ ngươi bắt đầu động tình vớingươi, ta đã sinh sôi ở trong lòng hắn. Khi cảm xúc của hắn dao động, ta sẽ ngẫunhiên hiện ra. Mà người duy nhất có thể làm cảm xúc của hắn dao động, chính làngươi. Cho nên, từ mười năm trước ngươi cùng hắn sớm chiều ở chung, thì có hơnmột nửa thời gian là đối mặt với ta.”
Liên Tống mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, đồng thời cũngcảm thấy ý tứ của hắn khi nói những lời này không chỉ có như vậy.
Nàng hỏi: “Thì tính sao?”
Hắn nói: “Thật ra ngươi cũng hiểu được, kỳ thậtngươi cũng có yêu ta. Điều này khiến ta thỏa mãn.”
“Có yêu thì thế nào?” Nàng trừng mắt nói với hắn:“Dù sao hiện tại, giờ phút này, người ta yêu tuyệt đối không phải ngươi.”
Mắt hắn chợt lạnh, trong mắt nổi lên băng sương.
“Hiện tại, giờ phút này, ta cũng không để ý đến tìnhyêu của ngươi.”
Hắn xoay người nói: “Nói đi, ngươi mạo hiểm tới đâytìm ta là có chuyện gì?”
Nàng chuyển tới trước mặt hắn nói: “Đương nhiên là tớidò hỏi quân tình.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng nói: “Trở về nói cho bọn họ.Ta không có mười vạn đại quân, cũng không có ba đầu sáu tay. Nhưng mà, nếu bangày sau bọn họ không giao ra một võ lâm minh chủ quyết đấu với ta, ta nhất địnhsẽ san bằng Thiếu Lâm thành bình địa.”
Nàng bị sự thô bạo trong mắt hắn đâm trúng tim, đaulòng nói: “Ngươi muốn giết họ dễ như trở bàn tay, cớ sao lại xem bọn ta như nhữngcon chuột mà chơi đùa?”
Hắn nói: “Ta đã vô địch thiên hạ, nếu không tìm chútniềm vui thì còn có ý nghĩa gì!”
Liên Tống oán thầm nói, thật sự là người điên.
Như nhìn thấy suy nghĩ của nàng, hắn lơ đễnh cườinói: “Tốt lắm nha đầu, ngươi tới có mục đích gì cứ nói thẳng đi. Dù sao ngươicũng là người ta cùng đồng giường cộng chẩm, ta sẽ không giết ngươi.”
Liên Tống chần chờ trong chốc lát, nhìn thác nướcphía xa xa, làm như đang trông thấy chuyện cũ.
“Ngươi đã quên, hôm nay là sinh nhật của ngươi.”Nàng nói, “Ngươi từng nói với ta, từ lúc nhà tan cửa nát đến Cao Ngạo sơn,ngươi chưa từng trải qua sinh nhật. Nghe ngươi nói thế ta liền để ý trong lòng,có một năm sinh nhật của ngươi, ta đã chuẩn bị rượu cùng thức ăn để chúc mừng.Ngươi uống rất vui vẻ, sử dụng khinh công mang ta đến Trúc Vong Nhai ngắmtrăng. Không phải mười lăm, ánh trăng không tròn, ta hỏi ngươi có gì đẹp màxem. Ngươi cười ha ha nói, nói trong lòng của ngươi đã có một vầng trăng tròn,nhìn cái gì cũng thấy viên mãn.”
Khi đó nàng khi biết sư phụ động tâm với mình, nàngcăn bản cũng không biết cái gì gọi là động tâm. Nhìn mặt sư phụ đỏ hồng, mặtnàng cũng nóng lên, nàng lại nghĩ là do uống rượu.
Cùng một ngày này nhiều năm sau, bọn họ đứng dướiánh trăng, nàng đã hiểu tình là gì, nhưng sự viên mãn lúc trước đã không còn nữa.
Kim Nhật Lãng nhìn ánh trăng cảm thán: “Nếu ngươikhông nói, ta thật không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của ta. Như vậy đi, ta đilấy rượu, cùng uống với ngươi mấy chén.”
Kim Nhật Lãng rất có hứng thú, nhanh chóng lấy từtrong lều ra một vò rượu cùng hai cái chén. Vò rượu mở ra trong gió, một mùihương nồng đậm lan tràn. Hắn rót đầy chén rượu, cạn ly cùng Liên Tống.
Liên Tống uống rượu nên nóng dần lên. Gió trong núiquất vào mặt thật thích thú.
Kim Nhật Lãng nheo lại mắt nói: “Lại nói tiếp, ngươichỉ cùng ta trải qua một lần sinh nhật kia. Sau vài năm, hoặc là ngươi mất trínhớ, hoặc là nhảy xuống vách núi, chúng ta quen biết mười năm, gần nhau thì ítmà xa cách thì nhiều.”
“Vâng... Đúng vậy...”
Liên Tống thỉnh thoảng lên tiếng trả lời, giống như ởtrong lòng đang hồi tưởng lại chuyện xưa, thật ra là nàng đã bí quá hóa liều,ngón tay giữa lặng lẽ nghiền xuân dược thành phấn bỏ vào vò rượu.
“Mà ngươi vốn không nên nhận tất cả những chuyệnnày. Ngươi không hận sao, không hận giang hồ này sao?”
Hắn nghiêm túc hỏi nàng.
Khi hắn nhìn nàng, nàng thu tay, ho nhẹ một tiếng:“Nên hận hay không nên hận ngươi đều giết, nói lại những chuyện này còn có ýnghĩa sao?”
Kim Nhật Lãng cảm thán nói: “Quả thật ngươi đã trưởngthành không ít. Ta nghĩ sư phụ của ngươi chắc chắn không thể tưởng tượng được,có một ngày ngươi cùng hắn lại như bằng hữu ngồi dưới trăng, đối ẩm tâm tình.Cuộc đời thật sự là bất ngờ.”
Liên Tống nói: “Ta cũng không tưởng tượng được là sẽcó hôm nay.”
Kim Nhật Lãng một lần nữa nâng chén rượu: “Ngươi nóixem, nếu võ lâm đồng đạo của ngươi nhìn thấy hai người chúng ta nói chuyện vuivẻ như thế này, sẽ có suy nghĩ thế nào?”
Liên Tống cảnh giác nhảy lên, nhìn về phía sau xemxét.
Kim Nhật Lãng nói: “Đừng khẩn trương, không ai đitheo ngươi.”
Liên Tống buông lỏng.
Kim Nhật Lãng khinh thường nói: “Ngươi làm chưởngmôn của Thục Sơn là tốt rồi, cần gì phải để ý đến cái nhìn của đám võ lâm chínhđạo kia.”
Liên Tống nói: “Không phải tất cả bọn họ đều ra vẻ đạomạo. Chưởng môn Viên Đại Bằng của Không Động từng cứu giúp rất nhiều ngườitrong thiên tai, nhân dân địa phương rất cảm phục hắn. Chưởng môn trước kia củaHoa Sơn trước khi bị các ngươi giết cũng là hào kiệt trừ bạo an dân. Tĩnh Dậtsư thái chưởng môn của Hằng Sơn hằng năm đều cứu giúp người. Có rất nhiều mônphái mặc dù không có sự tích gì đặc biệt nhưng cũng không hại người. Chỉ là vìhọ phản đối ngươi, nên ngươi giết họ sao?”
Kim Nhật Lãng nói: “Ta mời ngươi uống rượu, không phảimuốn nghe người dạy dỗ ta.”
Liên Tống buông chén rượu, lạnh lùng nói: “Ta vớingươi uống rượu, cũng không muốn dạy dỗ ngươi.”
Kim Nhật Lãng nhìn chén rượu của nàng, lại nhìn ánhmắt của nàng. Nàng chột dạ cúi đầu.
Hắn hỏi: “Bỏ vào trong rượu cái gì?”
Nàng cúi đầu không nói.
Lòng bàn tay của hắn chợt nóng, tinh thần tan rã, thầnsắc cúi đầu của nàng trong mắt hắn mềm mại đáng yêu không thôi.
“Xuân dược?” Hắn hỏi.
Nàng nói: “Là... Là xuân dược sét đánh vô địch vũ trụ…”
Hắn chẳng những không tức giận, ngược lại cười rộlên.
Nàng nghe hắn cười hoảng hốt hỏi: “Ngươi cười cáigì?”
Trên trán hắn toát ra một lớp mồ hôi, ánh mắt đầysương mù nói: “Vì gạt ta uống xuân dược, ngươi không tiếc hi sinh chính mình uốngtheo ta?”
Nàng nói: “Đúng vậy. Muốn gạt ngươi, nói dễ hơnlàm.”
“Ngươi cũng biết, muốn gạt ta, nói dễ hơn làm.”
Hắn dùng tay áo lau đi cái trán đầy mồ hôi, sương mùtrong ánh mắt bỗng nhiên biến mất.
“Ngươi không có việc gì?” Nàng kinh ngạc hỏi, nhưnglúc này, xuân dược trên người nàng bắt đầu phát tác, toàn thân khô nóng.
Hắn đồng tình nhìn nàng. Nàng cầm lấy áo rất muốnkéo xuống, dựa vào ý chí giãy dụa cái đầu đầy mồ hôi.
“Ngươi đã quên ta bách độc bất xâm sao?”
“Ta, ta hạ xuân dược chứ không phải độc dược.”
“Ta biết y thuật của ngươi cao minh, y thuật của taso với ngươi cũng không thấp” Hắn hảo tâm vén mái tóc ẩm ướt trên trán nàngnói: “Khi lấy chén rượu đi ra, ta đã bôi vào chén Bằng Phách Tử của hàn tính rấtmạnh, xuân dược là nhiệt tính, gặp phải Băng Phách Tử sẽ bị triệt tiêu.”
“Nhưng mà sao ngươi biết ta sẽ hạ xuân dược?”
“Trên đời này, người hiểu biết ngươi nhất còn có aingoài ta!” Hắn nâng cằm nàng lên nói: “Ta là sư phụ của ngươi, ngươi là đồ đệ củata, cho dù như thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tayta.”
Ánh mắt của nàng tan rã, toàn thân cao thấp bị lửathiêu rất khó chịu, vươn tay nói: “Cho ta…Băng Phách Tử.”
Hắn cười nói: “Dám can đảm ám toán sư phụ, đươngnhiên phải để ngươi chịu đau khổ một chút. Ở đây này mà suy nghĩ cho tốt.”
Hắn mang vò rượu xoay người trở vào lều.
Nàng cố gắng hết sức đứng lên đuổi theo hắn hai bướcrồi gục bên người hắn, ôm lấy thắt lưng của hắn từ sau.
“Chớ đi, sư phụ...” Nàng cảm thấy thanh âm của mìnhphát ngấy.
Kế này là sắc dụ. Tuy rằng hắn không trúng xuân dược,nhưng nàng không tin một cô nương lúc này mềm nhũn cầu khẩn mà trong lòng hắn lạikhông loạn.
“Sư phụ...” Nàng gọi hắn thêm một lần, trong lòng cảmthán sao nàng có thể đến tình huống này, phải hi sinh sắc tướng mới có thể lọtvào mắt xanh của sư phụ, vì hòa bình võ lâm sao?
Nghe Liên Tống gọi, Kim Nhật Lãng không động tìnhchút nào, hắn cầm lấy hai cái tay ôm trên lưng kéo nàng đến trước ngực.
Đôi mắt trong suốt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng kiều diễmướt át.
Nàng dán lên người hắn, uyển chuyển ôn nhu hỏi hắn:“Sư phụ, người…Không muốn cùng đồ nhi hoan hảo sao? Những gì trước kia người đãquên rồi sao?”
Khi nàng nhắc tới, trong mắt Kim Nhật Lãng đủ loại cảmxúc. Hắn nhớ rõ tình cảm muốn nói lại thôi khi họ còn là thầy trò, nhớ rõ saukhi nàng mất trí nhớ, hắn nản lòng thoái chí tuyệt vọng. Càng nhớ rõ khi nàngnhảy xuống vách núi, trong tai hắn nghe được thanh âm đất trời sụp đổ từ đáylòng.
Hắn ôm lấy hai gò má của nàng, ôn nhu nhìn nàng nói:“Nếu ngươi có thể vô tâm vô tư tiêu sái như trước đây thì thật tốt.”
Nàng gắt gao ôm cổ hắn hỏi: “Vì sao?”
“Như vậy, ngươi mới có thể nhận ra sự thật…” Hắn cúiđầu lướt qua đôi môi của nàng nói: “Sư phụ ngươi đã không còn ở trên cõi đờinày.”
Nàng hôn hai gò má của hắn nói: “Không sao, qua đêmnay hắn sẽ xuất hiện. Ai nha!”
Thân thể của nàng bỗng nhiên nhẹ bẫng, nàng bị hắnnhấc lên ném vào trong hồ nước lạnh như băng.
Hồ nước không sâu, nhưng tứ chi của nàng vô lực,giãy dụa hồi lâu mới có thể đứng vững trong hồ nước.
“Ngươi, ngươi...” Nàng lau khuôn mặt đầy nước, nóikhông nên lời.
Kim Nhật Lãng ngồi xổm bên bờ, trong mắt lộ ý cười,nói: “Đây là hồ nước lạnh trăm năm, ngâm một chút sẽ giúp ngươi giải trừ xuândược trên người.”
Nàng vừa tức vừa vội. Tức là hắn mang nàng ném, vộilà xuân dược lợi hại trên người nàng không phải ngâm nước lạnh là có thể giải.
“Đây, đây không phải là xuân dược bình thường.” Răngnàng run lên nói: “Đây là sét, sét đánh vô địch, vô địch vũ trụ, vũ trụ xuân,xuân dược…”
“Nga, như vậy a.” Hắn trêu tức cười nói: “Xem ra nửakhắc chắc không thể giải được, vậy ngâm thêm vài canh giờ đi.”
“Ngươi...”
“Ha ha...”
Hắn cười lớn, cầm lấy vò rượu phất tay áo bỏ đi.
Minh chủ võ lâm (nhị)
Nàng nhìn một thân quần áo đỏ tươi của hắn biến mấttrong tầm mắt, nhất thời cảm thấy bốn phía đều vắng lặng xuống. Đom đóm cũngkhông thấy, gió lạnh nơi ngọn núi thổi qua, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếngdã thú lui tới.
Một mình đứng trong nước trong lòng nàng không tránhkhói e sợ. Nàng mở mắt ta, nhìn cái lều của hắn cách đó không xa thì sự sợ hãiđã bớt đi một ít. Nàng biết, tuy rằng hắn không phải là sư phụ trước kia, nhưngchắc chắc hắn đối với nàng còn chút nhớ nhung, nếu nàng có nguy hiểm, tuyệt đốihắn sẽ không thấy chết mà không cứu.
Trong lòng yên ổn hơn một ít, nàng thong thả đi đếnnơi cạn hơn ở trong hồ, ngồi xuống, nước chạm đến đầu vai. Kim Nhật Lãng nóiđúng, hồ nước lạnh trăm năm này có thể giải xuân dược trên người nàng. Giờ phútnày, nàng đã thấy thần trí nhẹ nhàng khoan khoái, trên người không còn cảm giácnóng rực.
Tịnh tâm ngồi một canh giờ, khí nóng trong người dầndần tản ra chưng nước bốc hơi, hơi nước lượn lờ bay xung quanh.
Lại thêm một canh giờ nữa đi qua, xuân dược trên ngườiđã giải xong. Nàng đi lên từ trong làn nước, nhưng vừa cử động đã choáng vángkhông thể đứng lên được. Nằm trong chốc lát, nàng nhìn lên bầu trời.
Sao Bắc Đẩu lóe sáng, màn đêm dày đặc.
Cần phải có chút lửa để hong khô quần áo. Nàng đứnglên, muốn đi tìm củi nhóm lửa.
Kim Nhật Lãng từ xa ôm củi tới. Hắn nhóm lửa bênchân nàng, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
“Hôm nay ta thật sự là ăn trộm gà không thành còn bịmất nắm gạo a.” Nàng ngồi bên đống lửa tự giễu.
Hắn ném cho nàng bầu rượu để nàng làm ấm người.
“Đời này, ngươi không có cơ hội thắng ta.” Hắn tựtin nói.
“Đúng vậy.” Nàng uống một ngụm rượu, nghĩ đến khinãy bị hắn bỏ rơi trong lòng lại thấy khổ sở. Nhìn hắn gần trong gang tấc nhưnglòng xa vời vợi, nàng chảy nước mắt nói: “Ta yêu ngươi, cho nên ta thua.”
Trong chốc lát, nàng nghĩ lại, cảm thấy những lờinày không đúng. Nàng lau nước mắt oán hận nói: “Không phải ta bại bởi ngươi, talà thua sư phụ của ta. Ta nhất định phải đánh bại ngươi đổi lấy sư phụ ta trở về!”
Hắn miễn cưỡng nhìn nàng: “Ngươi định làm thế nào đểđánh bại ta?”
Nàng nói: “Ta muốn đi tranh minh chủ võ lâm, ta muốnluyện thành thần công tuyệt thế để đánh bại ngươi!”
Hắn thản nhiên cười: “Nếu ngươi cũng có thể giành đượcchức minh chủ võ lâm thì Thiếu Lâm Tự cùng một những danh môn chính phái kia thậtsự là một đám giá áo túi cơm.”
Trong lòng nàng không phục nói: “Ngươi đừng khinhthường ta, ta đã luyện được võ công.”
Hắn lại miệt thị: “Thất Tu kiếm pháp mặc dù không tồi,nhưng ở trước mặt ta thì không thể nào chịu nổi một kích.”
Nàng ngạo nghễ nói: “Nếu ta có thể trong một thờigian ngắn học Thất Tu kiếm pháp thì những môn võ công khác cũng không thành vấnđề.”
Hắn nói: “Ngươi và ta đều là kỳ tài luyện võ. Đángtiếc, ngươi là nữ nhi. Võ công tuyệt thế thiên hạ đều là dành cho nam nhân. Cólẽ ngươi có năng lực thắng ta, nhưng chỉ sợ không có cơ hội.”
Tuy rằng hận người này nhưng hắn nói nàng có năng lựcthắng hắn vẫn làm nàng giật mình cảm kích. Nàng quả thật có thể thắng hắn sao?Có thể thắng được sư phụ võ công cái thế, sư phụ vĩnh viễn cao cao tại thượngnày sao? Điều này trước kia ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ, bây giờ ýnghĩ này khiến nàng hưng phấn hẳn lên.
Không phải Thiếu Lâm Tự sẽ mang “Tẩy tủy kinh” rasao, sao nàng không thừa dịp này bắt lấy Tẩy tủy kinh. Ba ngày cho đến năm ngàysẽ có thành tựu thì với tư chất như nàng, không chừng chỉ cần một ngày. Đến lúcđó, nếu võ công có thể thắng Kim Nhật Lãng thì nàng cần gì xuân dược, chỉ cầnnàng thu phục hắn, vậy không phải “Muốn làm gì thì làm” sao?
Tóm lại, chỉ cần có thể đem sư phụ trở về, cái gìnàng cũng có thể làm.
“Ngươi chờ đó.” Nàng kích động đứng lên nói: “Nhất địnhta phải giành được chức minh chủ võ lâm, nhất định cùng ngươi quyết đấu.”
Nói xong, nàng khẩn cấp xoay người.
Hắn nhìn nàng đi ba bước kêu lên: “Chậm đã.”
Nàng dừng lại nhìn hắn.
Hắn nói: “Không ai có thể ngăn cản ta xưng bá võlâm, bao gồm cả ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn quyết đấu với ta, tuyệt đối ta sẽkhông hạ thủ lưu tình. Ngươi đừng không biết tự lượng sức mình.”
Nàng ngẩng đầu cười nói: “Ngươi không cần phải hạ thủlưu tình với ta. Vừa vặn cơ hội này, hai người chúng ta so chiêu, xem ai mới làkỳ tài luyện võ đệ nhất thiên hạ.”
“Tốt.” Hắn nâng chén với nàng: “Ta mỏi mắt mong chờ,chờ đợi ngày ngươi quỳ xuống nhận thua.”
Ánh mắt khinh thị của hắn khiến toàn thân nàng khóchịu, giống như rơi vào một cái bẫy, bị trói chặt giãy dụa muốn thoát lại thoátkhông ra. Không muốn lại bị hắn liếc nhìn nữa, nàng phi thân xẹt qua cành lá,biến mất giữa cây rừng.
Trước khi hừng đông Liên Tống đã trở lại Thiếu Lâm Tự,cuộc tỷ võ vẫn còn tiếp tục. Nàng tránh mọi người trở về phòng của mình.
Lâm Thiên Hàn ngồi ở trên giường, nàng dùng ám hiệuvới hắn, hắn nghe được âm thanh thì xuống giường mở cửa.
Nàng vừa vào cửa liền hỏi: “Không ai phát hiện chứ?”
Lâm Thiên Hàn nói: “Không có.”
Liên Tống thở dài một hơi. Nhìn lại vào phòng thì thấytrên giường có một người đang ngáp dài.
“Ta nói ngươi, xuống núi chơi cũng không mang tatheo.” Diêu Kim xoa mắt nói.
Liên Tống nhìn kỹ lại, Hiên Viên Bất cũng ngủ trêngiường, Ngàn Vạn Lý thì ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Thiên Hàn hỏi: “Chuyện của ngươi thế nào rồi?”
Vẻ mặt Liên Tống cô đơn. Trong lòng Lâm Thiên Hàn biếtnàng không có thành công, không truy hỏi thêm nữa.
Liên Tống cũng không nghĩ giải thích, nói với mọingười trong phòng: “Thừa dịp các ngươi đều ở đây, ta muốn nhờ một việc. Ta muốntham gia lần luận võ lần này. Những gì học ở vài năm trước ta không còn nhớrõ.”
Diêu Kim ngoáy lỗ mũi nói: “Sao bỗng nhiên lại muốnđi tranh võ lâm minh chủ, chẳng lẽ ngươi muốn quyết đấu với Kim Nhật Lãng?”
“Đúng vậy. Ta chẳng những muốn cùng hắn quyết đầu màta còn muốn thắng hắn.”
“Ai u.” Diêu Kim kêu lên một tiếng, thiếu chút nữađã ngoáy lủng cái lỗ mũi của mình: “Ta không có nghe lầm đi nha đầu. Ngươi muốnthắng hắn sao? Hắn là Kim Nhật Lãng a. Trong một đêm toàn bộ cao thủ võ lâm đềuchết trong tay hắn a! Làm sao ngươi có thể thắng hắn?”
Liên Tống sống nửa đời này, chưa bao giờ nghĩ tới việcso sánh cao thấp với ai. Nàng sống đạm bạc không ham muốn, tùy người ta nóinàng cái gì, cho dù có làm nhục hạ thấp nàng đi nữa nàng cũng không thèm để ý.Nhưng lần này, nghe xong lời của Diêu Kim, nàng lại tức giận.
“Ngươi nhớ hắn năm đó, vậy ta ở đâu?” Nàng bất giácmà cao giọng: “Ta cũng từng có võ công cái thế, ta cũng từng một người đốikháng mấy trăm cao thủ võ lâm. Chẳng lẽ chỉ vì ta là nữ tử, cho nên dù ta họcvõ công cao tới trời thì cũng nhất định không bằng hắn sao?”
Ngoại trừ Hiên Viên Bất, những người khác đều yên lặngnhìn nàng, coi nàng như người xa lạ.
Diêu Kim nói: “Nha đầu, ngươi cũng nhập ma rồi sao?”
Liên Tống xoay người nói: “Ta không có nhập ma. Chỉlà trong lòng bị đè nén. Chuyện trước khi rơi xuống vách núi không nhắc tới. Từngày ta trở về, người giang hồ biết ta thì đều khinh thường ta, không biết tacũng không để ta vảo mắt. Hiện tại những người đang đánh nhau ngoài kia, có mấyngười thật sự tôn trọng ta!”
Càng nói càng tức giận, nàng cắn môi, ổn định cảmxúc mới nói tiếp: “Như thế cũng cho qua đi, bọn họ cũng không cần phải coi trọngta, ta cũng không quan tâm. Nhưng mà…Nhưng mà, ngay cả hắn cũng như thế. Ngay cảhắn cũng xem thường ta!”
Trong đầu Liên Tống vang lên lời nói của Kim NhậtLãng---
“Ngươi không thoát được lòng bàn tay của ta.”
“Có lẽ ngươi có năng lực thắng ta, nhưng đáng tiếcngươi không có cơ hội.”
“Ta chờ ngày đó ngươi quỳ xuống nhận thua.”
Lời nói của hắn làm nàng cảm thấy, nàng quyết chiếnkhông phải là vì cứu sư phụ đã nhập ma mà là vì lòng tự trọng của nàng. Nàngkhông muốn bị hắn khinh thị!
Diêu Kim nghe ra điều lạ thưởng ở trong đó, hắn duỗitay duỗi chân, duỗi thắt lưng nói: “Xem ra ngươi ra đi lần này, chẳng nhữngkhông hoàn thành công việc mà còn bị sư phụ của ngươi kích một tướng a. Khiến mộtcô nương sống đạm bạc không tranh cầu hai mươi năm phát ra dã tâm.”
Liên Tống nắm chặt tay nói: “Cho dù thế nào đi nữa,ta muốn thắng hắn.”
Lâm Thiên Hàn nói: “Vì sao hắn lại kích tướng ngươi,không phải ngươi trúng kế gì của hắn chứ?”
Lời của Lâm Thiên Hàn nhắc nhở Liên Tống, nàng cẩnthận tỉnh táo mà suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng.
Nàng ba phần hoài nghi bảy phần xác định nói: “Hắn từngnói với ta, trong võ lâm hiện tại không có đối thủ của hắn, khiến hắn thấykhông thú vị. Mà ta là đồ đệ mà hắn nhìn từ nhỏ đến khi lớn lên, biết ta có khảnăng luyện võ thiên phú. Trong những người đang ở trên Thiếu Lâm này, người duynhất hắn chưa từng đánh nhau qua chính là ta. Vì muốn sảng khoái một trận, hắnbức ra tiềm lực của ta, có lẽ vì thế mới khích tướng ta.”
Nàng vừa nói xong những người này đều gật đầu.
Diêu Kim bắt chéo chân lên nói: “Sư phụ của ngươi a,càng ngày càng biến thái.”
Nên nghĩ nên nói, cũng đã nói, về cái khác nàngkhông quan tâm hết được. Chỉ còn hai ngày nữa để giao thủ với Kim Nhật Lãng,nàng phải nắm chặt thời gian.
“Việc này không nên chậm trễ, các ngươi dạy ta võcông đi.”
Diêu Kim nhìn Lâm Thiên Hàn, Lâm Thiên Hàn nhìn NgànVạn Lý. Ngàn Vạn Lý lại không tỏ thái độ.
Liên Tống hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì khó xửsao?”
Lâm Thiên Hàn nói: “Không phải chúng ta không giúpngươi. Chỉ là ngươi đã quên sao, trải qua nhiều tai biến, ngươi đã không còn làThực Dương đồng tử. Mấy người chúng ta luyện võ công không giống nhau, nội lựctâm pháp biến hóa kỳ lạ quái dị. Ngươi dùng tâm pháp của Thục Sơn tu luyện nộilực, những gì chúng ta dạy chắc chắn ngươi không thể học được.”
Liên Tống bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, ta lại quênmất điều này.Chẳng lẽ ta lại phải phế võ công thêm một lần nữa?”
Diêu Kim bĩu môi nói: “Ngươi đừng có ngốc nữa. Phếvõ công không có dễ dàng như thế. Nếu không phải sư phụ ngươi có nội lực mạnh mẽđể che chở, một lần phế võ công kia nhất định sẽ tổn thương gân cốt của ngươi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Dễ lắm.” Ngàn Vạn Lý bỗng nhiên mở miệng nói: “Biệnpháp ở ngay trước mắt.”
Liên Tống hỏi: “Biện pháp gì?”
Ngàn Vạn Lý nói: “Thiên ngoại phi tiên.”
“A.” Diêu Kim vỗ tay hoan nghênh nói: “Sao ta lạikhông nghĩ tới. Ngươi tu tâm pháp của Thục Sơn, hơn nữa Thiên ngoại phi tiên khẳngđịnh là võ công tuyệt thế. Loại võ công này tuy rằng ta chưa thấy qua, nhưng đãsớm nghe nói, là võ công đệ nhất thiên hạ, nói không chừng ngay cả Lưu Phươngthần công của sư phụ ngươi cũng kém xa.”
Liên Tống do dự : “Thiên ngoại phi tiên là tuyệt mônđộc học của Thục sơn, đệ tử Thục Sơn xem nó như sinh mạng mà bảo vệ, bọn họ sẽkhông đồng ý chưởng môn tạm thời như ta tu luyện đâu.”
Diêu Kim chụp cái bàn nói: “Bọn họ không đồng ý,ngươi liền cướp a!”
Diêu Kim còn muốn nói thêm điều gì, Lâm Thiên Hàndùng động tác ra hiệu chớ có lên tiếng. Giữa yên lặng, Liên Tống nghe được tiếngbước chân rất nhỏ bên cửa sổ. Quay người lại đã không thấy những người ở trongphòng. Hiên Viên Bất vốn dĩ nằm trên giường, nay cũng chỉ còn chăm đệm hỗn loạn.
Gần như là cùng lúc đó, có người gõ cửa nói: “Chưởngmôn, người tỉnh rồi sao?”
Là tiếng của Tiểu Thất.
Liên Tống nhẹ bước chân đến giường, vừa làm mái tócrối loạn vừa nói: “Tỉnh rồi, có chuyện gì?”
Tiểu Thất nói: “Người mau đi xem một chút, nhị sưhuynh tam sư huynh tứ sư huynh cùng người ta tỷ võ trên lôi đầi, tất cả đềuthua. Bọn họ đang nhục nhã phái Thục Sơn của chúng ta nha.”
Liên Tống mở cửa, miệng cắn một cây trâm, tóc quấnsau đầu, làm bộ như mới tỉnh ngủ nói: “Ta rửa mặt xong sẽ đến lập tức.”
Tiểu Thất gật đầu rời đi.
Liên Tống tính toán ở trong lòng, có lẽ thừa dịp nàyđến nơi đó hỏi Hàn Tùng Lạc về Thiên ngoại phi tiên xem sao.
Khi đến dưới lôi đài thì Hàn Tùng Lạc đang tỷ thí vớiThôi Anh, chưởng môn của phái Hoa Sơn. Các đệ tử Hoa Sơn đều trầm trồ khen ngợi,còn kêu gào với đệ tử Thục Sơn: “Công phu chỉ có công phu mèo quào, vẫn nên vềnhà đi, đứng ở chỗ này thật mất mặt xấu hổ.”
Đệ tử Thục Sơn mặc dù phẫn nộ nhưng không có lời nàođể nói, chỉ hận công phu của mình không luyện giỏi.
Nhìn Liên Tống tới, một đám lại cúi đầu. Ở chung nhiềungày, bọn họ đã rất coi trọng Liên Tống. Trước mặt người kính trọng lại mất hếtmặt mũi bọn họ càng không thể ngẩng đầu.
Liên Tống cũng hiểu tâm tư của họ, làm bộ lơ đãngnói: “Võ công của Hoa Sơn thật lợi hại, cho dù là chưởng môn Không Động hayTung Sơn lên giao chiến chỉ sợ cũng không thắng nổi.”
Tôn Giai Định ngẩng đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, mớivừa rồi chưởng môn Tung Sơn, chưởng môn Hằng Sơn còn có đại đệ tử của Không Độngđều thua dưới tay hắn.”
Vừa dứt lời, Hàn Tùng Lạc bị Thôi Anh đánh ngã xuốngđài.
Đệ tử Hoa Sơn càng đắc ý, cười lớn nói: “Một đám vôdụng, cút trở về đi.”
Thôi Anh trừng mắt nhìn thì các đệ tử Hoa Sơn mớiyên lặng bớt.
Chưởng môn Côn Luân là Hách Na Thông mới vừa bịa dướitay Thôi Anh nên cực kỳ ghét Hoa Sơn. Hắn giật giây Liên Tống nói: “Liên chưởngmôn, nhìn người khác vũ nhục Thục Sơn, ngươi có thể chịu đựng được sao? Cònkhông lên cho bọn họ thấy bản lĩnh của ngươi?”
Hoàng Vũ Dao kêu gào nói: “Đúng vậy, Liên chưởngmôn. Nếu ngươi không ra tay ta thật hoài nghi ngươi mang theo đệ tử chỉ là mộtđám nữ nhân giả trang.”
Đệ tử Thục Sơn tức giận đến đỏ mặt, lại không hề cãilại. Công lực của Liên Tống bọn họ biết. Dù sao Thất Tu kiếm pháp chỉ là mộtmôn võ công bình thường, cho dù có luyện thành thục thì dưới bảy mươi hai chiêukiếm tuyệt học sắc bén của Hoa Sơn căn bản cũng không có phần thắng.
Để Liên Tống đi lên ứng chiến là tự rước lấy nhục.
Liên Tống hiểu được ý nghĩ của bọn nên pha trò nói:“Ta mới ngủ dậy, hiện tại trong bụng rất đói, chờ ăn no xong thì đại chiến đi.”
Mọi người phát ra tiếng cười nhạo.
Liên Tống làm như không có nghe, nói với vài cái đệtử: “Các ngươi cũng đều chưa ăn đi. Đi, theo ta cùng đi ăn chay cơm.”
Các đệ tử ủ rũ ủ rũ đi theo sau.
Đến trước cửa phòng ăn chay, Liên Tống gọi Hàn TùngLạc đến một bên, dặn các đệ tử khác vào ăn trước..
Liên Tống đi thẳng vào vấn đề hỏi Hàn Tùng Lạc: “Tacó thể đánh thắng Thôi Anh, nhưng ngươi có thể cho ta mượn Thiên ngoại phi tiênhay không?”
Ngoài dự đoán của Liên Tống, Hàn Tùng Lạc lập tức gậtđầu đồng ý.
“Ngươi có thể luyện võ công của Thiên ngoại phitiên, nhưng ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ngươi phải làm chưởng môn phái Thục Sơn, cả đời.”
“Cả đời?”
Điều kiện này khiến Liên Tống bất ngờ.
Nàng nói: “Nhưng mà ta là nữ nhân.”
Hàn Tùng Lạc nói: “Thiên ngoại phi tiên tuyệt đốikhông truyền ra ngoài, nếu ngươi muốn tu luyện môn võ công này nhất định cả đờiphải ở lại phái Thục Sơn.”
Liên Tống thầm nghĩ, sau khi nàng học Thiên ngoạiphi tiên, nếu có thể đánh bại Kim Nhật Lãng thì sẽ giam hắn ở bên cạnh, từ nayvề sau cùng hắn quy ẩn núi rừng. Võ công của Thiên ngoại phi tiên sẽ không tiếtlộ nửa phần. Nàng ôm quyết tâm liều chết quyết đấu với Kim Nhật Lãng, nếu đánhbại thì chỉ có một đường chết, đương nhiên sau đó thì không để lộ võ công này rồi.Mặc kệ thắng hay bại, nàng tuyệt đối sẽ không truyền Thiên ngoại phi tiên rangoài.
Hắn muốn nàng ở lại, không phải là muốn bảo đảmThiên ngoại phi tiên không lưu truyền ra ngoài sao, một khi đã như vậy, cho dùnàng không phải làm chưởng môn của bọn họ cả đời thì cũng không tính là phản bội.
Lo lắng sau một lúc lâu, nàng nói: “Được, ta đáp ứng.”
Sắc mặt Hàn Tùng Lạc vui mừng nói: “Ngươi thật sự nguyệný cả đời ở lại phái Thục Sơn sao?”
“Ta nguyện ý.”
“Thật tốt quá!”
Hàn Tùng Lạc cười đến thập phần thoải mái, không hợpvới dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng của hắn, Liên Tống nhìn mà có chút không hiểu.
Ý thức được chính mình cười hơi quá, Hàn Tùng Lạc khụkhụ hai tiếng, tận lực thu hồi tươi cười trên mặt: “Theo ta đi, ta đưa kiếm phổThiên ngoại phi tiên cho ngươi.”
Liên Tống theo Hàn Tùng Lạc vào phòng hắn, dường nhưsợ người khác phát hiện nên Hàn Tùng Lạc đóng cửa chính cùng cửa sổ lại, saukhi xác định không có ai rình coi, hắn đi đến trước mặt Liên Tống, xoay ngườisang chỗ khác bắt đầu cởi áo.
Thấy hắn cởi áo khoác, Liên Tống đỏ mặt nói: “Ngươimuốn làm gì vậy?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Sư phụ sợ Thiên ngoại phi tiên bịngười ta đoạt đi, trước lúc lâm chung đem kiếm phổ khắc lên sau lưng ta, chỉ cóchưởng môn mới được xem, ta không thể tự mình chép ra được, hi vọng ngươi có thểghi nhớ.”
“Nga, vậy... Nhìn xem đi.”
Liên Tống có chút ngượng ngùng. Tuy rằng không phảichưa thấy qua nam tử trần truồng, nhưng ngay cả lỗ chân lông cũng thấy rõ nhưthế này thì là lần đầu a.
Hàn Tùng Lạc cởi hết áo. Liên Tống tiêu trừ tạp niệm,một lòng nhìn sau lưng hắn sao chép kiếm phổ.
Sau khi chép xong nàng nói: “Tốt rồi.”
Hàn Tùng Lạc mặc xong quần áo, thấy Liên Tống trên mặtđỏ bừng, thương tiếc nói: “Ủy khuất cho ngươi, một cô nương mà phải nhìn thânmình nam nhân.”
Liên Tống thật muốn tiêu sái mà nói: cũng không phảichưa thấy qua. Nhưng nghĩ lại, nói như vậy tám phần uy nghiêm của nàng sẽ bịquét đi như rác. Vì thế nàng chỉ cười, không nói gì. Phải làm chưởng môn cũngthật không dễ dàng.
Hàn Tùng Lạc thấy nàng tự nhiên hào phóng như thếthì trong lòng tán thưởng, tự giác nói sang chuyện khác: “Ngươi cất kiếm phổcho kỹ, thừa dịp không có người thì tu luyện. Đừng để người ta nhìn lén.”
Liên Tống nói: “Hiện tại ta trở về phòng luyện, cơmchiều đừng có gọi ta.”
Hàn Tùng Lạc nói: “Thiên ngoại phi tiên không phải dễdàng luyện như vậy, năm rộng tháng dài, không vội, trước cùng ta đi ăn điểm tâmđi.”
Liên Tống nói: “Trước giờ cơm chiều ta nhất định cóthể luyện xong, ngươi cứ chờ không cần lo lắng.”
Hàn Tùng Lạc lại kêu nhưng nàng không trở lại. Hắncho là Liên Tống chỉ nói mạnh miệng, khi ăn điểm tâm thì luôn suy nghĩ, buổi tốinay nàng luyện công chưa xong mà đi ra thì hắn nên nói như thế nào để nàng khỏikhó xử.
Đến buổi tối trên lôi đài đã đánh rất náo nhiệt.
Các môn phái cơ bản đều đã giao thủ, có ưu thế nhấtlà Hoa Sơn cùng Thái Sơn. Chưởng môn hai phái so chiêu trên võ đài khó phân caothấp.
Đến tối, hai người ngừng chiến, mọi người lại đếntrai đường dùng cơm.
Lúc này Liên Tống xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy nàng, thì khinh thường kêu mộttiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Người của phái Không Động thì hành lễ vớinàng, các môn phái khác thì làm như không thấy nàng đến.
Nàng không nói một câu, ngồi xuống liền ăn. Một ngàychưa ăn cơm, lại luyện một ngày công, nàng đói bụng lắm.
Thấy nàng ăn như thế thì Hàn Tùng Lạc cũng không quấyrầy nàng.
Tiểu Thất hỏi một câu: “Chưởng môn, cả ngày người ởchỗ nào vậy? Người của phái Hoa Sơn vẫn chờ người để tỷ thí với chưởng môn củahọ nha.”
Tôn Giai Định gõ đầu Tiểu Thất: “Ăn cơm của đệ đi.”
Liên Tống nuốt xuống một miếng cơm nói: “Ta đi luyệncông. Sau khi mọi người ăn xong rồi thì ta cùng họ tỷ thí.”
Những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái. Tiểutam nói: “Chưởng môn, người không cần vì câu nói của họ mà xuất đầu lộ diện. Tabiết võ công chúng ta không bằng người ta, không sao đâu.”
Liên Tống nói: “Thục Sơn ở trên giang hồ không códanh tiếng lại rất ít khi xuất hiện, từ trước đến nay họ đều khinh thường cácngươi. Hiện nay các người đã xuống núi muốn sống yên ổn ở trung nguyên thì quyếtkhông được để họ coi thường.”
Tiểu Tam nghĩ rằng Liên Tống đánh không lại bọn họnhưng lại không nói ra sợ làm tổn thương tự tôn của nàng. Hắn nhìn Tiểu Tứ. Tiểutứ ngầm hiểu ý nói: “Chưởng môn, vạn nhất người đánh thắng thì phải quyết đấu vớiKim Nhật Lãng. Cho dù luyện Tẩy tủy kinh cũng không nhất định là thắng được hắn.Nếu người cùng tác chiến với mọi người thì không chừng còn có thể sống. Nếu ngườicùng hắn đơn đấu, khẳng định là chết không nghi ngờ.”
“Ừ, ta biết.” Liên Tống chuyên tâm gắp một khối đậuhủ nói: “Ta chỉ là muốn lên lôi đài đánh thôi, chưa chắc đã thắng mà, các ngươilo quá xa.”
Vài người lại nhìn lẫn nhau.
Cơm nước xong, lại một vòng so đấu bắt đầu.
Thôi Anh khi nãy thắng lên đài ôm quyền nói: “Các vị,mới rồi đa tạ đã nương tay, nếu có ai còn muốn cùng Thôi Anh tỷ thí mời lênđài.”
Trước khi người khác kịp lên thì Liên Tống đã bay đếntrước mặt hắn.
Thấy nàng xuất hiện, Thôi Anh chỉ là cười nhạt nói:“Liên chưởng môn, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Liên Tống rút kiếm nói: “Cứ việc đến.”
Thôi Anh thầm nghĩ giao đấu với nàng thì không cầnrút kiếm nên không rút. Sau ba chiêu, hắn kinh ngạc vì võ công của nàng tiến bộkhông ít, hắn khó có thể chống đỡ. Lại cố gắng đỡ thêm hai chiêu, hắn buộc phảirút kiếm toàn lực đấu với nàng.
Hai người đánh khó phân cao thấp.
Các môn phái khác nhìn thấy Liên Tống hạ kiếm nhưmưa, tốc độ cực nhanh thì đều kinh ngạc dị thường, không còn tiếng khinh thịnào nữa. Còn có người nói Liên Tống quá mức giảo hoạt, bảo tồn sức lực đến cuốicùng mới chịu ra tay.
Đệ tử Thục Sơn cũng kinh ngạc không thua gì mọi người.Tôn Giai Định hỏi Hàn Tùng Lạc: “Ngươi mang Thiên ngoại phi tiên đưa nàng sao?”Hàn Tùng Lạc nói: “Đúng vậy, nhưng mà nàng đã đáp ứng vĩnh viễn ở lại phái ThụcSơn.”
“Thật vậy chăng, thật tốt quá.” Tiểu thất đưa tay đến.
Nếu Liên Tống đồng ý như thế, các đệ tử khác của ThụcSơn cũng không có ý kiến gì. Bọn họ đều là cô nhi, cùng lắm chỉ trên dưới mườihai mười ba tuổi, cùng Liên Tống ở chung thời gian dài như thế, sớm đã xem nànglà mẫu thân là tỷ tỷ, ai cũng hi vọng nàng ở lại.
Trên đài không biết đã qua mấy chiêu, Thôi Anh đánhcho có chút chật vật, Liên Tống trấn định tự nhiên. Kiếm vẫn nhanh như vậy,chiêu thức vẫn linh hoạt, mặt Liên Tống không đỏ tim không đập nhanh, phi thânnhẹ nhàng như chim yến, lướt qua lướt lại, Thôi Anh mệt mỏi ứng phó với sự biếnhóa của nàng, chỉ có thể phòng thủ.
Mắt thấy Thôi Anh sắp bại, Liên Tống sử dụng chiêu đầutiên của Thiên ngoại phi tiên. Thôi Anh còn chưa thấy rõ kiếm từ nơi nào đếnthì cả người đã bay xuống đài.
Nơi Thôi Anh rơi xuống mọi người tự động tản ra. Ngườiphái Hoa Sơn nhanh chóng đến đỡ hắn đi qua một bên.
Thôi Anh đi qua một bên, mọi người cũng không vây lại.
Trên đài, quanh thân Liên Tống tản ra luồng khí sắcbén, như là ngọn lửa bùng nổ tận trời khiến bọn họ không dám tới gần.
Liên Tống để kiếm ra sau lưng, nhìn dưới đài nói:“Còn nhờ các vị chỉ giáo.”
Mọi người không một ai lên tiếng trả lời. Đa số họđã bị Thôi Anh đánh bại, mà Liên Tống đánh bại Thôi Anh, đương nhiên họ sẽkhông lên đài rước nhục.
Duy nhất chưởng môn của Thái Sơn là Tống Thanh Sơnchưa bị Thôi An đánh bại bay lên đài. Hắn không nắm chắc phần thắng nhưng dùsao Liên Tống cũng là nữ tử, hắn liều chết cũng không thể để một nữ tử làm minhchủ võ lâm, nếu thế thì đàn ông như bọn họ sao có thể ngẩng đầu làm người.
Trải qua một phen thử luyện khi nãy, thiên ngoại phitiên của Liên Tống đã bắt đầu thành thục. Đánh bại Thôi Anh dùng hai mươichiêu, lúc này đánh bại Tống Thanh Sơn chỉ dùng mười chiêu.
Sau mười chiêu, Tống Thanh Sơn suy tàn rơi xuốngđài, phun ra một ngụm máu tươi.
Liên Tống làm cái lễ với Tống Thanh Sơn giương giọngnói với dưới đài: “Còn ai muốn chỉ giáo không?”
Hỏi ba tiếng, không có người lên tiếng trả lời.
Võ lâm minh chủ (tứ)
Lúc này Phàm mang theo hai vị sư đệ cùng mộtđám người ở sau đi đến.
Hắn đứng dưới đài đối mặt với mọi ngườinói: “Ai di đà phật, xem ra minh chủ võ lâm đã định. Không biết cácvị còn có ý kiến gì không?”
Mọi người yên lặng trong chốc lát, người đầutiên xông ra phản đối là một đệ tử của Tung Sơn: “Ta không đồng ý,nàng là nữ tử, nữ tử sao có thể thống lĩnh võ lâm?”
Một câu nói kích lên nhiều sóng gió, mọingười đều nhấc tay phản đối.
“Một nữ nhân, không có tư cách thống lĩnh võ lâm!”
“Phải chọn lại một lần nữa từ các vịchưởng môn nam nhân!”
“Chúng ta không tiếp nhận nữ tử là minh chủvõ lâm!”
m thanh phản đối, tiếng sau còn cao hơn tiếngtrước.
Hai vị nữ tử chưởng môn là Tĩnh Dật cùng VõLăng Vân tuy trong lòng có bất bình, nhưng ngại người khác phái thếmạnh người đông, võ lâm quả thật cũng chưa từng có minh chủ là nữtử, các nàng không thể hé răng nói gì.
Vài vị phương trượng cũng thấy không ổn, xoay ngườinhìn về phía Liên Tống ở trên đài, hi vọng nàng tự động rút lui.
Liên Tống từ trên đài nhảy xuống, trấn địnhtự nhiên đi đến trước mặt mọi người, nhìn quanh liếc mắt một cái.Ánh mắt của nàng kiên định mà mãnh liệt, người nào bị nàng nhìnkhông hiểu sao lại sợ hãi.
Nàng khẽ mở môi, nhẹ giọng hỏi: “Nữ nhân thìkhông thể làm minh chủ võ lâm sao?”
Tiếng nói mềm nhẹ của nàng giảm đi sát khí,mọi người khôi phục lại kêu la: “Không thể! Chỉ là ngươi có vận maynhất thời nên tỷ thí mới thắng thôi. Một nữ nhân thì tuyệt đối khôngthể lãnh đạo nhiều anh hùng hảo hán như vậy!”
Liên Tống nghe xong, chỉ cười rút kiếm ra.
Mọi người thấy nàng rút kiếm, nghĩ là nàngthẹn quá hóa giận nên muốn phản kháng, ai cũng cầm lấy chuôi kiếmchuẩn bị ứng phó nàng,
Bọn họ vừa rút kiếm ra thì không thấy LiênTống nữa. Chỉ thấy một bóng dáng màu trắng xoẹt qua vù vù ở bêntai, quay đầu nhìn lại cũng không thấy gì, khiến bọn họ than lên mộttiếng sợ hãi.
Mỗi người than thở xong rồi, Liên Tống lạibình yên vô sự đứng trước mặt họ.
Mọi người không hiểu nàng muốn làm trò gì,đang muốn lên tiếng chất vấn bỗng nhiên một người thét chói tai, tiếptheo có những tiếng thét chói tai khác vang lên. Thanh âm quần áo rơixuống đất liên tiếp vang lên.
Trừ bỏ phái Hằng Sơn, phái Thương Ngô cùngvới phái Thục Sơn, đai lưng các anh hùng hảo hán của các phái khácđều lả tả rơi xuống. Các hảo hán có người nắm áo có người giữquần, rất chật vật.
Người phái Hằng Sơn cùng phái Thương Ngô đềucúi đầu, trong đầu nhớ lại một màn không cẩn thận nhìn thấy khinãy, đều che miệng cười rộ lên.
Liên Tống đút kiếm vào vỏ, cũng không thèmnhìn tới bọn họ nói: “Trước khi luận võ, các người đều đã định ra,chỉ cần là người chính phái, chỉ cần đánh thắng mọi người có thểlàm minh chủ võ lâm. Ta là chưởng môn Thục Sơn, đương nhiên là ngườichính phái, ta đơn độc chiến đấu quang minh chính đại thắng trên lôiđài, đương nhiên vị trí minh chủ võ lâm là của ta. Lúc trước cácngười cũng không nói nữ tử không được tham gia, hiện tại lại muốnbội ước sao? Lật lọng như thế cũng gọi là anh hùng hảo hán sao?”
Khi mọi người bị cắt mất dây lưng thì khíthế đã không còn. Hiện tại bị hỏi như thế, không ai có thể cãi lạimột câu.
Vài vị phương trượng thấy tình hình thế nàythì chỉ có thể tuân thủ ước định, phong Liên Tống làm minh chủ võlâm, đưa Tẩy tủy kinh cho nàng mượn.
Liên Tống cầm Tẩy Tủy Kinh lập tức trở vềphòng bế quan tu luyện.
Nàng tự thấy rằng với ngộ tính của nàngthì chỉ cần một ngày là có thể luyện xong Tẩy Tủy Kinh, nhưng võcông của Thiếu Lâm rộng lớn tinh thâm, có nhiều chỗ nàng phải mấtchút ít thời gian mới có thể hiểu được. Luyện thành xuất quan đãlà hai ngày sau. Bầu trời đen kịt khiến nàng không nhận ra đã là canhmấy, nàng không thể xác định được đã đến thời gian mà Kim Nhật Lãngước định chưa, muốn tìm một người tới hỏi nhưng dạo một vòng trongsân đều không thấy một bóng người. Đến gõ cửa phòng người khác,cũng không thấy ai trả lời.
Nàng có dự cảm không tốt, chạy đi đến đạiđiện.
Đến đại điện, toàn là những người ngã xuốngđất rên rỉ.
Nàng nâng một người ngã ở cửa hỏi: “Cácngươi làm sao vậy, tại sao lại như thế này?”
Người nọ ói ra một búng máu, hoàn toàn khôngnói ra lời. Nàng kiểm tra mạch đập biết hắn trúng độc. Nhất thờinàng không nhận ra hắn trúng độc gì đành phải tạm thời ngăn chặnkhí huyết của hắn, kéo dài sự sống.
“Chưởng môn...”
Nghe được thanh âm của Hàn Tùng Lạc, nàng vộivàng ngẩng đầu tìm kiếm.
Hàn Tùng Lạc dựa vào một cây cột trong đạiđiện.
Nàng chạy tới giúp hắn che khí huyết hỏichuyện gì đã xảy ra.
Khí độc bị che lại, không còn đau nữa, HànTùng Lạc thở hổn hển nói: “Có người hạ độc trong giếng của ThiếuLâm Tự, tất cả mọi người đều đau đớn không thể động đậy, không có aimay mắn thoát khỏi.”
Liên Tống nhìn quanh bốn phía, quả thật khôngthấy ai khỏe mạnh cả. Ngay cả ba vị phương trượng cũng đang ngồi vậncông. Nàng nhớ rõ Thiếu Lâm Tự vì phòng ngừa bị hạ độc nên đềuphái người canh giữ bên cạnh giếng nước cùng phòng bếp, làm sao cóthể dễ dàng bị hạ độc?
Hàn Tùng Lạc bỗng nhiên rên rỉ một tiếng,nàng lập tức hoàn hồn, đè mạch đập của hắn lại, lại hỏi hắn vềtriệu chứng khi trúng độc.
Theo như lời của Hàn Tùng Lạc, nhìn như đãtrúng độc “Thập bát man châu”, một độc bí ẩn của Đường Môn. Thậpbát man châu là một loại độc rất kỳ dị. Biểu hiện rõ ràng nhất làtrên mu bàn tay của người trúng độc sẽ dần hiện ra một dấu ấn màuđỏ. Dấu ấn đần dần lan ra, càng ngày càng giống một đóa mạn châu sahoa. Khi mạn châu sa hoa đủ mười tám cánh hoa thì người trúng độc sẽ chết.
Độc này kỳ dị nhưng giải không khó. Đường Môndùng độc rất có quy luật, dùng mấy vị thuốc lần trước định giảiđộc cho chưởng môn Không Động sửa lại một chút là được rồi.
Nhưng cho dù sửa thế nào thì nhất định phảicó Huyên hoa.
Liên Tống đi đến bên cạnh Phàm hỏi: “Đại sư,lần trước ta từng nhắc với người về Huyên hoa, không biết người đãcho xuống núi thu thập chưa?”
Phàm lắc đầu nói: “Đệ tử ta phái xuống núi đềubị ma giáo giết chết. Sau này tình thế khẩn trương nên ta cũng khôngphái người xuống nữa.”
Trong lòng Liên Tống chợt lạnh. Không có Huyênhoa, nàng không thể chế dược, chỉ có thể dùng máu của mình để cứungười. Nhưng mà nàng cũng không thể xác định được máu của nàng cóthể giải được mọi loại độc hay không, chẳng may không được thì làmsao bây giờ. Thứ hai, người trúng độc quá nhiều, nếu nàng cho mỗingười một búng máu, chỉ sợ cho mới được một nửa nàng đã mất máumà chết.
Khi nàng đang do dự, thoáng nhìn qua mu bàn taycủa Phàm đã hiện ra sáu bảy cánh hoa rồi, công lực của Phàm thâmhậu còn như thế thì cũng biết được các đệ tử nội lực suy yếu sẽthế nào. Nàng khẽ cắn môi, quyết định dùng máu của mình thử xem,có thể cứu được ai thì cứu.
Rút dao ra cắt ngón tay, nàng mời Phàm hémiệng. Phàm từng thấy nàng giải độc cho chưởng môn Không Động, do dựmột chút liền mở miệng ra nuốt vài giọt máu của nàng.
Nàng đợi trong chốc lát hỏi: “Phương trượng,thấy thế nào?”
Phàm vận công điều chỉnh huyết mạch, đau đớntrên người giảm bớt, sau một lát thì không còn đau đớn. Hắn mở tomắt gật đầu với Liên Tống. Liên Tống xem xét mu bàn tay của hắn,phát hiện đóa hoa đã giảm đi hai cánh, hơn nữa hai cánh còn lại cũngđang chậm rãi mờ đi.
Trong lòng mừng rỡ, nàng lấy đĩa trái cây dướitượng Phật, để máu chảy vào đó rồi đưa cho những người trúng độcđể họ tự chia.
Thời gian cấp bách, nàng không quản được aitrước ai sau, cái đĩa đầy máu thì đưa cho người gần nhất.
Sau bốn năm đĩa, nàng cảm thấy cả đầu choáng váng nên nghỉ ngơi một chút. Điểm huyệt trên cánh tay để máu ngừng chảy, nàng lau mồ hôi quan sát người bốn phía.
Vài môn phái uống xong máu thì sắc mặt tốt lên. Những người nằm ở cửa do quá xa nên không thể nhận được máu, khí sắc trên mặt tiều tụy đi không ít.
Nàng thấy vậy nhưng dưới chân tượng phật không còn cái đĩa nào, liền đi tới bên cạnh phái Không Động hỏi về cái đĩa của bọn họ. Đệ tử Không Động đã tốt hơn nhiều nên đưa đĩa ngọc cho nàng, cúi đầu với nàng thật sâu. Nàng tiếp nhận, không nhiều lớn cầm đĩa đến bên cạnh phái Hoa Sơn.
Miệng vết thương không còn máu chảy ra, nàng lại rút dao cắt vào miệng vết thương lần nữa, máu nhanh chóng tràn ra đĩa. Người phái Hoa Sơn thấy máu nàng chảy nhiều như vậy thì có chút sợ hãi, bội phục nàng có thể vì người khác mà ra tay ngoan độc với mình như thế.
Máu đầy đĩa, nàng đưa cho Thôi Anh. Thôi Anh uống một ngụm, rồi chuyển cho những người khác. Đến lượt Hoàng Vũ Dao thì máu đã không còn.
Liên Tống nghĩ dù sao nàng cũng là nữ, không cần để ý. Nàng ôm vết thương ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng Vũ Dao, trực tiếp đặt miệng vết thương lên miệng nàng. Thân mình của Hoàng Vũ Dao mảnh mai, uống máu xong vẫn vô lực nằm xuống, không thể ngồi dậy để vận khí hóa độc tính được. Liên Tống nhìn trên mu bàn tay của nàng đã có mười bảy cánh hoa, độc tính quá mạnh rồi, nếu không giải kịp sẽ nguy hiểm, Liên Tống liền mang nàng dậy dựa vào mình, giúp nàng vận công. Sau một lát, Hoàng Vũ Dao thấy thân mình nhẹ đi, tay chân khôi phục lại sức lực từ trong cổ họng phun ra một ngụm đàm. Thấy nàng như thế Liên Tống yên tâm.
Khi nàng buông Hoàng Vũ Dao ra, Hoàng Vũ Dao nắm chặt tay nàng suy yếu nói tiếng cảm ơn. Nàng thấy dáng vẻ chân thành của Hoàng Vũ Dao thì cảm thấy nàng cũng không đáng ghét như bản thân đã nghĩ.
Khi đứng lên, Liên Tống liền thấy choáng váng đầu óc. Mê muội nhìn qua thấy người của Thục Sơn vẫn chưa được giải độc. Nàng lấy đĩa ngọc mang qua vừa ngồi xổm xuống, Phàm đi tới nói: “Khẳng định là người của ma giáo hạ độc, chắc hẳn bọn họ hiện tại đã thu được tin tức mà chạy tới. Việc rất gấp, chúng ta phải cho người đi bảo vệ cửa lớn, ngăn cản bọn họ lên núi.”
Liên Tống gật đầu: “Đươc, ta sẽ lo ở nơi này.”
Phàm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng lại nhìn đến vết thương trên tay của nàng, tính tình lương thiện của nàng đã làm rung động lòng hắn. Hắn dẫn dắt hai vị sư đệ quỳ xuống trước nàng.
Liên Tống đang lấy máu vào đĩa thấy họ làm như thế thì thả xuống nâng họ dậy.
Phương trượng cẩn thận đặt tay nàng vào đĩa, vỗ tay ca tụng nói: “A di đà phật, thí chủ không tính toán chuyện trước kia mà cứu mọi người lúc nguy nan, thật là tâm địa như bồ tát. Lúc trước lão nạp cho rằng thí chủ là nữ nhân không xứng làm minh chủ võ lâm, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn. Lấy đức hạnh của thí chủ đương nhiên là người xứng đáng nhất đảm nhận chức minh chủ võ lâm.”
Liên Tống nói: “Đại sư nói quá lời. Ngài đã trao tặng danh hiệu minh chủ võ lâm cho ta lại cho mượn Tẩy tủy kinh, đây đã là ân huệ sâu nặng, ta chỉ là mất chút máu mà thôi, vẫn chưa đủ để đền đáp.”
Vài vị phương trượng nghe xong thì đều cảm phục trong lòng. Tình thế không thể chậm trễ, họ không nhiều lời nữa, cảm tạ Liên Tống rồi chạy vội xuống núi.
Liên Tống nhìn thấy người của Thục Sơn đã uống máu xong thì yên tâm, lại chuyển hướng đến môn phái kế tiếp.
Cách Thục Sơn gần nhất là phái Thương Ngô, xa hơn phái Thương Ngô là Vạn Kiếm sơn trang.
Liên Tống cứu xong phái Thương Ngô thì hô hấp đã có chút khó khăn, nâng chân không nổi. Nàng ngồi tại chỗ điều dưỡng, thần trí dần dần mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng đánh nhau. Nàng nghĩ là người của ma giáo tấn công, buộc bản thân mở mắt ra, mười thân ảnh đánh nhau ở trước mắt không phải là người Ma giáo.
Võ lâm minh chủ (ngũ)
Tiểu Thất thấy Liên Tống tỉnh lại thì vuimừng khóc lóc nói: “Chưởng môn, rốt cuộc người cũng tỉnh.”
Liên Tống giật giật đôi môi khô khốc nói: “Saohọ lại đánh nhau?”
Tiểu Thất thở phì phì nói: “Vạn Kiếm sơntrang cùng người của phái Tung Sơn thấy người ngồi bất động thì saimột vài đệ tử đã được giải độc đến lấy máu của người. Chúng tarất sốt ruột nhưng lại không có khí lực. May mắn có phái Hoa Sơncùng Không Động tiến đến ngăn cản họ.”
Tiểu Thất nói xong thì nằm trên đùi Liên Tốngkhóc lớn. Liên Tống đau lòng sờ sờ cái đầu của hắn, lại liếc mắtnhìn những người đánh nhau ở trước, trong cuộc đời này đây là lầnđầu tiên nàng cảm nhận được sự ấm áp khi có nhiều người bản vệ.
“Đừng đánh .” Nàng kêu lên.
Mọi người nghe thấy đều dừng tay, những ngườibảo vệ nàng chia làm hai phần, phái Hoa Sơn ngăn ở ngoài không đểnhững người kia lấy máu của nàng, còn phái Không Động thì đến bêncạnh hỏi xem nàng có chuyện gì không.
Sự việc liên quan đến sống chết của nhiềungười, Liên Tống cảm thấy thân thể như không còn là của nàng nữa,không thể hàm hồ nên nói: “Làm phiền các vị Thiếu Lâm đi tìm mộtchút tảo, cây long nhãn cùng củ từ mài thành phấn, nếu có thêm agiao thì mang a giao đi chưng, nếu có thể bắt thêm được chim chóc thìcàng tốt, đem nấu lên. Ngoài những thứ này nếu có thứ gì bổ máuthì mang đến đây.”
Đệ tử Không Động liên tục gật đầu, bảo nàngyên tâm chờ.
Liên Tống nói với các đệ tử Không Động khác:“Nếu các ngươi có sức lực thì làm phiền các ngươi xuống núi háimột ít huyên tiêu, càng nhiều càng tốt.”
Vài đệ tử lĩnh mệnh đi xuống núi.
Không đến nửa canh giờ, tất cả những thuốcbổ nàng dặn đã mang lên. Nàng không kể ăn có ngon hay không đều nuốthết vào bụng.
Lúc này phái Thương Ngô cùng phái Thục Sơnđều khôi phục khí lực, tụ lại bao quanh nàng. Người của Vạn Kiếm sơntrang cùng Tung Sơn không còn cơ hội nữa nên ngồi tại chỗ đợi LiênTống uống thuốc bổ máu.
Khi Liên Tống mở mắt ra thì ngẫu nhiên nhìnthấy một đám người nhìn nàng như hổ rình mồi, nhất thời cảm thấycả người nàng như bị bao vây trong nguy hiểm. Nàng chưa từng có cảm giácdiệu kỳ này, nhịn không được mà bật cười.
Mọi người nghe thấy tiếng cười đều ngạcnhiên, sau đó lại nghĩ, trong lúc gặp nguy không loạn, đối mặt vớingười muốn giết mình mà còn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, là người đạitài, thậm chí có tác phong của lão tổ bồ đề.
Nghĩ đến thế này, mọi người đều vô cùngkính nể Liên Tống, hoàn toàn xem nhẹ chuyện nàng là nữ tử.
Khí huyết lại lần nữa tràn đầy kinh mạch,Liên Tống cảm thấy thời cơ đã đến liền lấy dao cắt lên tay mình.Thấy những giọt máu cứu mạng kia chảy xuống, hai mắt của người VạnKiếm sơn trang tỏa sáng. Đĩa ngọc còn chưa đưa tới trước mặt họ, bọnhọ liền chém giết tới giành giật, gần như là đánh nhau với ngườicủa Tung Sơn. Liên Tống bất đắc dĩ bỏ thêm một cái đĩa nữa thì mớihết tranh giành.
Người của Vạn Kiếm sơn trang cùng phái TungSơn đông hơn mấy môn phái khác đến hai ba lần, hai đĩa máu tươi căn bảnkhông đủ, bọn họ lại giành giật nhau.
Liên Tống cũng rốt cuộc ăn không tiêu .
May mắn người đi tìm huyên hoa đã trở lại,mang về vài túi huyên hoa. Liên Tống chống đỡ tinh thần dặn dò mọingười cách chế thuốc giải, chờ thuốc được mang lên mới té xỉu.
Tuy rằng hôn mê nhưng nàng không ngủ yên ổn mộtkhắc nào. Ánh mắt vừa nhắm lại đã mở ra. Phát hiện bản thân mìnhđang nằm trên giường trong phòng khách. Hàn Tùng Lạc canh giữ bên cạnhnàng.
Không đợi Hàn Tùng Lạc quan tâm, nàng lập tứchỏi đã là khi nào.
Hàn Tùng Lạc nói: “Cách hừng đông còn bốnnăm canh giờ, người yên tâm ngủ đi.”
Nàng lo lắng hỏi: “Ma giáo có tấn công lên đâykhông?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Không có. Ba vị phương trượngcùng mọi người chắn giữ ở chân núi. Lúc này mọi người đều đã đươcgiải độc, thân mình cũng khôi phục, ma giáo không dám hành động thiếusuy nghĩ.”
Liên Tống thở dài, vừa muốn nhắm mắt lạinhớ đến một chuyện: “Ngày mai là ngày quyết đấu với giáo chủ magiáo sao?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Hai canh giờ trước giáo chủma giáo cho người đến hẹn lại giờ mẹo ngày mai quyết đấu tại ThiênTrúc Phong ở Thiếu Lâm Tự.”
Lúc này Liên Tống mới yên tâm mà ngủ.
Giờ dần, nàng tỉnh lại.
Cách cuộc quyết đấu còn một canh giờ.
Nàng triệu tập mọi người đến họp ở đạiđiện. Trước khi xuất chiến, ai cũng có lời muốn nói.
Nàng nói: “Lần này xuất chiến, nhất định ta sẽdốc toàn lực. Cho dù không thắng được Kim Nhật Lãng, ta cũng sẽ cùnghắn đồng quy vu tận.”
Nói ngắn gọn mấy câu, vài hán tử đã bắtđầu đỏ mắt.
“Liên... Không, minh chủ...” Chưởng môn Không ĐộngViên Đại Bằng rưng rưng nói: “Người cùng hắn tỷ thí, cố gắng hếtsức là được rồi. Người không thắng được hắn thì còn chúng ta. Vạnlần không thể vì chúng ta mà hi sinh tính mạng.”
Liên Tống rất ngạc nhiên khi nghe được nhữnglời như vậy nên nhất thời không biết nói gì cho phải.
Tĩnh Dật sư thái dẫn dắt đệ tử phái HằngSơn quỳ xuống trước Liên Tống. Trước khi Liên Tống kịp phản ứng lại,bọn họ đã nặng nề dập đầu ba cái.
Tĩnh Dật nói: “Minh chủ, người là ân nhân củaphái Hằng Sơn chúng ta. Cũng là ân nhân của toàn bộ võ lâm. Lúc nguynan nhất người không bỏ mặc chúng ta, còn không ngại cắt thịt lấymáu cứu chúng ta. Đại ân đại đức này Hằng Sơn không thể nào báođáp, chỉ có thể thề với trời, cho dù là Hằng Sơn còn một ngày,nguyện trung thành vì minh chủ một ngày. Vì minh chủ, cho dù Hằng Sơnchết vạn lần cũng không từ chối!”
Liên Tống không quan tâm hơn thua nói: “Sư tháikhông cần như thế. Ta cứu các ngươi, cũng là cứu chính mình.”
Một âm thanh quen thuộc của nữ tử nhảy ra:“Minh chủ đừng khiêm tốn, người vì cứu chúng ta mà suýt nữa mấtmạng. Ai có thể tận tâm hết sức như người. Nếu không phải người, chỉsợ hôm nay ở đây chỉ là một đám tử thi. Đám ni cô này nói nhiều lờibuồn nôn như thế ca ngợi người là đúng, người cứ nhận đi.”
Liên Tống vừa nhấc mắt lên đã thấy Hoàng VũDao ngẩng cao đầu nói.
Nghe Hoàng Vũ Dao nói như thế, các môn pháikhác cũng không do dự, cùng nhau quỳ xuống dập đầu. Liên Tống ngăncản không được, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngay từ đầunàng chỉ nghĩ đến dùng võ lực để thu phục người ta thôi, căn bảnkhông hề nghĩ tới muốn người khác kính nể nàng. Nàng đã suy nghĩkỹ, nếu thật sự không thể đánh bại Kim Nhật Lãng liền cùng chếtvới hắn. Cuộc đời của nàng đã có một hồi oanh liệt rồi, đáng giá.
Nhưng hiện tại lại thế này khiến nàng cóchút luyến tiếc khi chết.
Trước kia không có được nên không cần, nàngkhông biết thì ra được mọi người tiếp nhận tán thành là một chuyệnvui vẻ như vậy.
Quay đầu ngẫm lại, vì những người này hy sinhtính mạng, không chỉ đáng giá mà là buôn bán có lời.
Nước mắt chảy ra nàng ngẩng đầu nhìn trời:“Được rồi, mọi người đừng hành lễ nữa, nếu thật muốn cảm tạ tathì hãy thay ra cầu khẩn trời đất để ta thắng trận quyết đấu nàyđi.”
Đang nói thì một tiểu hòa thượng ôm vò rượuđi đến, phát mỗi người một cái bát.
Liên Tống cười: “Trong chùa sao lại có rượu?”
Phàm đi đến nói: “Chiến sĩ xuất chinh sao cóthể nào thiếu rượu. Thiếu Lâm Tự của chúng ta vì người phá giớimột lần cũng đáng giá.”
Liên Tống cười to nói một tiếng nói: “Được! Mặckệ trước đây Liên Tống ta cùng mọi người có ân oán gì, hôm nay cạnchén rượu này, ân oán xóa bỏ!”
Mọi người cùng kêu lên nói: “Được, chúng ta xóabỏ ân oán.”
Mấy trăm cái bát hướng lên trời, sau khi cạnrượu thì ném vỡ trên mặt đất. Mọi người lau rượu bên môi, nhìn nhaucười to. Tiếng cười vang vọng đại điện.
Mọi người vây xung quanh Liên Tống đi đến ThiênTrúc Phong. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh núi đã có một thân ảnhđứng ở chỗ cao nhất, gió thổi quần áo lửa đỏ trên người tung bay,hình như còn có tiếng vang phần phật.
Liên Tống thoáng vận khí, chuẩn bị bay lên đỉnh.Trước khi nàng đi, Phàm gọi nàng lại: “Liên thí chủ, lần luận võnày cho dù thắng hay thua, nhất định phải sống sót trở về.”
Mọi người đi theo dặn nói: “Nhất định phải còn sốngtrở về, mọi người chúng ta cùng nhau đối kháng ma giáo.”
Liên Tống gật đầu, mới vừa đi từng bước lại bịngười gọi lại.
Thôi Anh muốn nói gì đó lại thôi, trong mắthắn tràn đầy lo lắng.
Nàng mỉm cười nhận lấy sự quan tâm của hắn,cất bước đi cánh tay lại bị nắm chặt.
Hàn Tùng Lạc nhìn nàng thật sâu nói: “Người đãnói cả đời làm chưởng môn Thục Sơn, đừng quên.”
Liên Tống lại gật đầu lần nữa, mỉm cười sáng lạn .
Nhiều năm sau, có người nói, ngày đó bọn họtừng thấy được một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tăm tối của nàng.
Nàng đạp nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàngxẹt qua thiên không dừng lại trên đỉnh núi Thiên Trúc Phong.
Lưng nàng nghênh đón cuồng phong, mặt hướngtrời xanh, tay nắm một thanh trường kiếm như thiên tiên.
Bao nhiêu năm trôi qua, trong chốn giang hồ vẫnluôn có người nhớ rõ mái tóc dài tung bay của nàng cùng màu áotrắng phất phơ trong gió, nàng hình dáng mảnh mai nhưng kiên định nhưbàn thạch đứng sừng sững trên ngọn núi.
Gió vĩnh viễn vẫn điên cuồng như thế, trờivĩnh viễn vẫn trong xanh như thế, nàng ở trong trí nhớ của toàn võlâm cũng như bầu trời xanh và cuồng phong ấy, vĩnh viễn không mất đi.
Cùng ta hoan hảo (Kết)
Mặt trời chiếu cao, Liên Tống tỉnh lại từtrên lưng ngựa. Nàng không nhớ rõ đang đi chỗ nào nên hỏi sư phụ: “Sưphụ, chúng ta đi chỗ nào a.”
Kim Nhật Lãng nói: “Chúng ta đến Tuyết Sơn ngàndặm hái Thiên Sơn Tuyết Liên cho ngươi dưỡng nhan, lại quên rồi sao?”
Liên Tống ngáp một cái ngồi thẳng nói: “Ngủđến hồ đồ. Sau lần lấy máu quá nhiều ở vài năm trước, dường như sauđó đồ nhi ngủ thế nào cũng không đủ.”
“Ai bảo ngươi không chú ý thân thể mà cứ cứungười lung tung.” Kim Nhật Lãng trách cứ.
Liên Tống ủy khuất nói: “Nếu không phải sư phụbảo bọn Diêu Kim hạ độc, lại sai thiêu hết toàn bộ Huyên hoa củaThiếu Lâm Tự, đồ nhi còn cần cắt thịt lấy máu sao?”
Kim Nhật Lãng nói: “Ta chỉ muốn ngươi cứu mộtít người thôi, Huyên Hoa có một bãi dưới núi, cho người xuống hái làđược rồi. Ai bảo ngươi liều mạng cứu người?”
“Làm sao đồ nhi biết được.” Liên Tống tức giậnnói: “Kế sách của sư phụ quá cao minh a. Trước tiên giả bộ nhập ma,gạt đồ nhi rằng sư phụ đã chết, thân thể hiện tại này chỉ là củamột linh hồn tà ác khác, buộc đồ nhi rời đi. Sau khi đồ nhi rời đingười lại an bài đồ nhi gặp người của phái Thục Sơn để đồng hànhcùng bọn họ, vốn là người muốn đồ nhi gia nhập Thục Sơn để đồ nhicó cái danh phận danh môn chính phái. Không ngờ Phương Kính Liên lạichết, đồ nhi thành chưởng môn Thục Sơn. Việc này là một sự thuậnlợi rất lớn cho kế hoạch của người. Vì thế người bắt đầu tấn côngvõ lâm để Thiếu Lâm Tự tổ chức đại hội tuyển minh chủ võ lâm. Ngườidự đoán được đồ nhi sẽ đến tìm người nên sử dụng phép khích tướngbức đồ nhi tham gia tuyển lựa. Quả nhiên đồ nhi không phụ sự mong đợicủa sư phụ lên làm minh chủ võ lâm. Sư phụ lại sợ kẻ dưới không phụctùng đồ nhi nên cho Diêu Kim hạ độc để đồ nhi cứu. Kế tiếp người chỉchờ thời điểm quyết đấu để bị đồ nhi đánh bại, sau đó đồ nhi hoàntoàn yên ổn trên ngôi minh chủ võ lâm, lúc đó muốn uy vọng có uyvọng, muốn danh tiếng có danh tiếng, cuối cùng không còn ai dám khinhthị gọi đồ nhi là yêu nữ. Như thế là kế sách của sư phụ đã viênmãn. Đồ nhi nói đúng chứ?”
Kim Nhật Lãng mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Liên Tống nhíu mày hỏi: “Nhưng có một vấn đề đồnhi nghĩ không thông suốt. Nếu sư phụ đã tính để đồ nhi làm minh chủvõ lâm còn người trốn ở một nơi nào đó phụ giúp đồ nhi, vì sao tạithời khắc cuối cùng lại thay đổi? Vì sao giả bộ muốn cùng đồ nhirơi xuống vách núi, đồng quy vu tận?”
Kim Nhật Lãng cúi đầu, hôn lên khuôn mặt của nàngnói: “Khi sư phụ nhìn thấy ngươi bị mọi người bao vây ở Thiên TrúcPhong, bỗng nhiên nhận ra rằng, nếu ngươi trở thành võ lâm minh chủ,ngươi không thể hoàn toàn thuộc về ta. Ta không muốn chia xẻ ngươi vớingười khác, biện pháp duy nhất chính là làm cho bọn họ nghĩ ngươiđã chết. Như vậy, không chỉ ngươi thuộc riêng một mình ta mà còn khôngbao giờ nhạt phai trong ký ức của bọn họ.”
Liên Tống nghe xong, ai thán nói: “Trí tuệ của sưphụ thật là khiến người ta theo không kịp a, xem ra đời này quả thậtđồ nhi không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của sư phụ.”
Kim Nhật Lãng gõ cái ót của nàng nói: “Đừngcho là ta không biết, khi đó ngươi thật có dã tâm đánh thắng ta. Nhađầu, không có cơ hội này đâu. Ta sẽ ngày ngày đem ngươi đặt dướithân.”
Mặt Liên Tống đỏ hồng, nhìn thấy phía trước cómột quán trà thì xoay người xuống ngựa, rời đi vòng ôm ấm áp kia.
Kim Nhật Lãng cũng đi theo xuống ngựa, đi bộ vàoquán trà.
Hai người ngồi dưới mái che nắng bên ngoài,bên trong có một lão già đang kể chuyện giang hồ cho một nhóm thiếuniên nghe.
Lão già vung bàn tay khô héo, cao giọng nói:“Liên Tống kia, là vị nữ minh chủ đệ nhất giang hồ. Nàng không chỉxinh đẹp, mà võ công còn cao cường. Năm đó trên Thiên Trúc Phong, nàngcùng giáo chủ ma giáo quyết chiến mà tuyệt mệnh, đó là một trậntrời long đất lở kinh thiên động địa!”
Liên Tống lắng nghe, trên vài năm đi đường nàynàng cũng nghe được nhiều không khác thế này là bao, nhưng lão giànày lại nói sinh động như thật, thậm chí còn ngoạn mục hơn so vớitrước kia.
Sau khi nghe xong, nàng bắt đầu hoài nghi vịtiên nữ hạ phàm trong miệng bọn họ có phải là nàng hay không.
“Liên Tống kia, tóc như mây đen, áo dài tuyếttrắng, đứng đón cuồng phong trên đỉnh núi sừng sững…”
Một trận gió thổi tới, Liên Tống ngửi được mùi hoa.
Theo gió nhìn ra ngoài, nàng nở nụ cười, cầmtay hắn nói: “Sư phụ, hoa đoàn tụ nở rồi.”
Sư phụ cũng nhìn hoa kia tươi cười nói: “Rấtđẹp, rất đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro