Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30.

Trên đường về nhà, Phong Cẩm vẫn luôn cười híp mắt nhìn hai chú cún ôm trong tay, ông đi bên cạnh tiểu tâm nhìn sợ cậu không cẩn thận vấp chân té ngã.

"Tiêu, em muốn làm nhà cho bọn chúng" Ngước mặt lên nhìn người đàn ông to lớn ở bênh cạnh đang cẩn thận che chở cho mình, Phong Cẩm nói.

"Để anh làm, chút nữa về nhà anh sẽ đi chặt một ít cây, một mình em ở nhà có thể chăm sóc được cho mấy chú cún này không."Vương Lão Đầu gật đầu sẵn tiện nói ra lo lắng của mình.

"Anh đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc cho chúng cẩn thận."

"Ừm, vậy tất cả chúng nó đều nhờ vào em vậy."

"Cứ để đó em lo." Câu trả lời đầy tự tin của cậu làm Vương Lão Đầu không khỏi bật cười."Tiêu, cún con chắc đối bụng rồi, một chút về nhà em pha sữa cho chúng uống được không?"

"Không cần, trong nhà có sữa hộp, em lấy sữa đổ vào bát cho chúng uống là được, không cần nấu nước nóng."

Phong Cẩm cẩn thận nghe ông dận dò, chăm chú nhìn ông vừa cười híp mắt vừa gật đầu.

"Vui vẻ đến như vậy."

Phong Cẩm nhanh chóng gật đầu rồi nói ra suy nghĩ trong lòng." Em cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ vậy, có chút không chân thật."

"Sao lại có suy nghĩ như vậy trong đầu, hử."

Giọng nói trầm ấm chàn đầy sủng nịnh của ông phát ra, nghe vào tai Phong Cẩm làm trong lòng cậu càng thêm sung sướng." Tại trong lòng em cảm thấy đặc biệt, đặc biệt vui vẻ nên mới cảm thấy không chân thật thôi mà."

"Đừng suy nghĩ lung tung." Vừa nói ông vừa cúi người hôn lên đỉnh đầu cậu, vì hai tay đã bế mấy chú cún, nên ông không thể nào ôm cậu vào lòng được, không khỏi cảm thấy có chút tiết nuối.

Hai người vừa về đến nhà, Vương Lão Đầu buông mấy chú cún trong tay ra, vào trong nhà kho một lúc trong tay đã xách theo một cây búa, tiếp đón với Phong Cẩm một tiếng liền đi lên núi chặt cây.

Phong Cẩm cũng không nhàn rỗi, cậu lấy một chiếc áo cũ trải xuống mặt đất, cẩn thận đặc mấy chú cún vào trong liền vào trong bếp lấy một cái bát cũ đổ sữa vào, bưng ra cho chúng uống. Nhìn chúng uống sữa mà cơ thể không ngừng nghiên qua nghiên lại, té lên té xuống Phong Cẩm không khỏi vui vẻ cười híp cả mắt.

Không bao lâu Vương Lão Đầu khiên theo một góc cây về để trước sân nhà, Phong Cẩm nghe được tiếng động liền chạy ra xem, thấy ông cả người đầy mồ hôi trên người dính không ít bụi, cậu liền vội vã chạy vào trong nhà lấy nước lấy khăn cho ông.

Tiếp nhận ly nước cậu đưa qua ông uống một hơi cạn sạch, dự định lấy chiếc khăn trên tay cậu qua, Phong Cẩm cũng đã nhanh chóng trực tiếp nhón chân lao mồ hôi giúp ông, thấy cậu cố gắng vươn tay nhưng mãi vẫn không với tới được, Vương Lão Đầu chỉ có thể sũng nịnh cười, cuối người xuống.

Động tác trên tay Phong Câm rất vụng về nhưng lại rất nghiêm túc.

Cả người đổ mồ hôi Vương Lão Đầu có chút khó chịu, vừa về đến đã cởi áo ra, lúc này ông cúi người xuống làm Phong Cẩm rõ ràng thấy được vệt đỏ lớn trên vai ông, cậu đau lòng nghiên đầu qua thổi thổi."Đau không."

"Không đau."

Ông vừa trả lời Phong Cẩm liền ngước mắt nhìn ông, ánh mắt cậu đỏ hoe, môi mếu máo như muốn khóc.

"Anh không đau, thật sự." Khiên một thân cây từ trên núi xuống đối với Vương Lão Đầu cũng không phải chuyện gì khó khăn, vết đỏ cũng là do đè nặng ma xát ra mới có, ông da dày thịt béo cũng không có cảm giác đau đớn gì.

Thấy cậu nhìn ông vẫn không lên tiếng, bây giờ trời lại nắng rất ông sợ cậu bị cảm nắng, bèn hôn lướt lên môi cậu một cái, bảo cậu đi vào nhà.

Phong Cẩm nhìn ông nghe lời gật gật đầu, cậu chuyển mấy chú cún qua trước cửa nhà, một bên đùa giỡn với chúng, lâu lâu lại ngước mắt lên nhìn hoặc chạy qua đưa nước cho ông uống.

Thấy động tác trên tay Vương Lão Đầu không ngừng, nhìn thời gian cũng gần đến cơm chiều, Phong Cẩm lướt nhìn Vương Lão Đầu một cái liền dời những chú cún vào trong nhà, làm xong hết thảy cậu vào bếp rửa tay chuẩn bị nấu cơm.

Từ khi chân Vương Lão Đầu khỏe lại, đến nay Phong Cẩm vẫn chưa được vào bếp, mỗi lần cậu muốn giúp đỡ ông, ông điều tìm lý do không cho cậu đụng vào.

Mấy hôm trước, bọn người Đinh Khiêm mua không ít vật tư đem về,
trong đó có cả tủ lạnh và máy giặt, hàng hóa mua quá nhiều trong nhà không có chỗ để, chỉ có thể đem vào nhà kho để cất, nếu cậu cần gì chỉ cần ra nhà kho lấy thì chắc chắn sẽ có.

Phong Cẩm do cơm xong để vào khây,  ghim điện rồi bật núc, tiếp theo liền mở ra tủ lạnh, cậu lấy mấy quả cà chua, cùng với mấy củ cải trắng cải đỏ ra để bào vỏ, chuẩn bị nấu canh, một cá sốt cà, cùng với trứng chiên.

Trong lúc cậu đang tập trung, thanh dao nhẹ nhàng gọt lấy vỏ, thì nghe tiếng Vương Lão Đầu từ sau lưng phát ra.

"Đừng làm, để anh." Vương Lão Đầu lo lắng nhìn thanh dao trên tay cậu, sợ cậu sơ ý tự làm mình bị thương.

"Em làm được mà, anh vào đây làm gì nhà cho cún làm xong rồi?" Phong Cẩm lắc đầu nhìn ông, cũng không quên mở miệng hỏi.

"Không có." Trả lời ông đưa tay từ từ lấy thanh dao trên tay cậu ra.

Phong Cẩm nhìn ông, tay cầm cán dao nắm chặt không buông.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro