Bộ 1
Part1
“A….”
Cảm giác đau đớn vì một cử động nhỏ mà càng thêm rõ ràng. Kim Jaejoong cắn răng ngồi dậy, nhìn vết máu trên người, xác nhận lại lần nữa mình vẫn chưa chết.
Jaejoong nhớ rõ ràng mình và em gái lên núi dạo chơi, chẳng may nửa đường gặp tai nạn, từ trên sườn núi rơi xuống đây. Sau đó, chính là tình huống hiện tại, anh phát hiện mình đang nằm ở một nơi vô cùng lạ lẫm.
Jaejoong đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng có chút cũ kĩ, vật dụng trong phòng đều rất đơn giản sơ sài, thậm chí có vài thứ chẳng còn nguyên vẹn.
Anh nghĩ thầm chắc là mình đang ở một vùng quê xa xôi hẻo lánh nào đó. Vết thương trên người đã được băng bó sơ qua, vốn dĩ anh muốn xuống giường đi tìm hiểu xung quanh, thế nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn, khiến anh chẳng dám động đậy gì thêm.
“Cậu tỉnh rồi sao!” ,Jaejoong nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lên.
Là một thanh niên trẻ tuổi cường tráng, quần áo trên người trông thật đơn sơ , mặt mũi lấm lem, trên tay cầm một vật gì đó không rõ, biểu cảm khuông mặt bởi vì cười quá khích nên nhăn tít vào nhau.
“Ba ơi! Mẹ ơi! Câu ấy tỉnh rồi!” .
Kim Jaejoong còn chưa kịp mở miệng nói một lời nào, cậu nhóc đã hồ hởi khoa chân múa tay chạy ra ngoài.
Hẳn là mình đã được gia đình họ cứu về đây.
Kim Jaejoong đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đằng xa kia là ngọn núi nơi mình gặp nạn, vậy thì làm sao mình có thể đến được chỗ này?
Khi Jaejoong vẫn đang trầm tư suy nghĩ, không hề nhận ra có một đôi vợ chồng cao tuổi đã bước vào, phía sau họ là cậu nhóc vui vẻ hồ hởi vừa rồi.
“Cậu thanh niên, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Lại đây, uống miếng nước đi”.
Kim Jaejoong nhận lấy ly nước từ tay cụ bà, ngoan ngoãn uống một ngụm.
“Tại sao cháu lại ở đây?”
“À” ,cụ ông chỉ chỉ cậu trai phía sau, “Là Yunho nhà chúng tôi hôm đó lên núi đi dạo, thấy cậu bị thương nên đã cõng về. Thằng bé đã cõng suốt 5 dặm đường mới mang được cậu về đây”.
Cậu trai được gọi là Yunho đang dùng sức gật đầu, nhìn thẳng Jaejoong, trên mặt vẫn chưa tắt nụ cười.
“ Cảm ơn mọi người. Cháu muốn hỏi, cháu đã hôn mê bao lâu?”, Kim Jaejoong nhíu nhíu mi. Di động và xe có lẽ đều đã hỏng hết cả rồi, nhìn hoàn cảnh xung quanh nơi này, hẳn là chưa tiên tiến đến mức có thiết bị liên lạc. Chỉ đành ngồi chờ người nhà sẽ tìm đến đây.
“Cậu đã hôn mê một tuần rồi”. Cụ bà tiến đến đỡ Jaejoong, cẩn thận giúp anh nằm xuống.
Một tuần, hẳn là mọi người đều đã phát hiện mình bị tai nạn xe mất tích mới phải.
“Bác trai, bác gái, cảm ơn mọi người đã cứu mạng cháu, Ân tình này cháu nhất định sẽ báo đáp”.
Jaejoong nói ra một câu khẳng định chắc nịch.
Cậu trai được gọi là Yunho nghe xong có chút gấp gáp, miệng ô a phát ra tiếng nhưng không thành lời. Tựa như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Bác trai, bác gái. Kia là con trai của hai người sao ạ?”
“À, Yunho là do chúng tôi nhặt được mang về, chúng tôi đã lớn tuổi vậy rồi làm sao có thể đẻ ra thằng bé chứ. Chẳng qua Yunho nhà tôi có hơi ngốc nghếch, mong cậu đừng để trong lòng”.
Một lần nữa nhìn kĩ cậu trai trước mặt, Kim Jaejoong không khỏi cảm thán, người đã cõng mình đi suốt 5 dặm đường đúng là sức khỏe phi thường. Ngoại hình cao to vạm vỡ, biểu cảm trên mặt phong phú cực kì.
“Yunho ngoan, ở đây chăm sóc cho anh, ba mẹ phải ra ngoài vội”.
Đôi vợ chồng nói xong liền rời khỏi phòng, để lại cậu trai ngốc nghếch cười hì hì nhìn Jaejoong đang nằm trên giường bất động.
“Tên tui là Jung Yunho, còn cậu tên gì?”
“Kim Jaejoong. Kim nghĩa là vàng, Jaejoong tức là ở trung tâm.”
Nhìn vẻ mặt Yunho ngơ ngác mơ hồ, Jaejoong chợt nhớ ra mình đang phân tích chữ nghĩa với một đứa trẻ thiểu năng, việc này thật là ngớ ngẩn!
“Jae….Joong?” Jung Yunho ngờ nghệch thốt lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của Kim Jaejoong, cứ thế ngốc nghếch mỉm cười. Cậu rất thích người bạn xinh đẹp mà mình đã cõng về.
“Jaejoong có đói bụng chưa? Tui lấy đồ cho cậu ăn”
“Jaejoong có muốn nghe chuyện cổ tích không?”
“Jaejoong…”
Jung Yunho ngồi ở bên giường, hỏi một câu lại hỏi một câu. Còn Kim Jaejoong vẫn bị đau đớn thể xác cùng lo lắng trong lòng làm cho phiền não, không còn sức lực chịu sự “tiếp đãi” của Jung Yunho, chỉ uể oải đáp lại hai câu, sau đó nhắm mắt lại không thèm nhìn đến người bên cạnh.
Jung Yunho tự luyên thuyên một hồi cũng thấy buồn chán, vì thế ngồi dậy cầm chăn lên cẩn thận đắp lại cho Kim Jaejoong. Nhìn ngắm gương mặt ngủ say của người trên giường, cậu nhóc vô thức nở một nụ cười, ngọt ngào như mật.
Part 2
Kim Jaejooong chưa từng có ý khinh miệt người nghèo, anh cũng chẳng phải là người không chịu được khó khăn, thế nhưng giờ đây nhìn đến những món trên bàn, dù cho đang rất đói anh cũng có chút chần chừ.
“Jaejoong a, hai lão già chúng ta đã lớn tuổi rồi không thể làm gì nữa, cả gia đình đều dựa vào tiền công Yunho đi làm ở công trường dưới chân núi để đắp đổi qua ngày…” Bác trai nhìn dáng vẻ chần chừ khó nuốt của Jaejoong, ái ngại nói.
“Bác trai, bác đừng nghĩ nhiều, là do cháu không được khỏe nên ăn không vô, thật ra thức ăn rất được mà”, ý thức được mình hơi thất lễ, Jaejoong đành miễn cưỡng cố gắng nuốt cơm vào.
Ngồi trên bàn ăn, mặc cho cả người không chút sức lực nhưng Kim Jaejoong vẫn nhiệt tình trò chuyện với hai vị trưởng bối, chỉ có Jung Yunho là lặng im không nói một lời.
“Bây giờ thân thể Jaejoong không được khỏe, lẽ ra nên được ăn những thứ có dinh dưỡng, nhưng mà ở nhà bác gái lại không có thứ gì ngon bổ. Thật là cực khổ cho cháu quá”. Bác gái là một người phụ nữ giàu tình thương, nhìn Jaejoong suy yếu mệt mỏi nên trong lòng không khỏi xót xa .
Luôn được ca ngợi là một thanh niên ưu tú giỏi giang, bỗng chốc giờ phút này Kim Jaejoong chẳng biết an ủi hai bác như thế nào cho đúng, rõ ràng chính mình mang ơn người ta, lẽ ra mình là người thấy ngại mới phải , vậy mà mình lại khiến họ phải bận lòng. Chỉ mong ba mẹ mau chóng tìm đến nơi này, sau đó mình nhất định sẽ báo đáp cho họ thật đầy đủ
Bữa cơm chiều xong xuôi, Jung Yunho im lặng khi nảy lại quay về làm đứa trẻ hoạt náo vui tươi. Cậu lôi kéo Jaejoong nói muốn dẫn anh đến chỗ này ngắm hoàng hôn. Nhưng mà toàn thân Jaejoong đã bị vết thương phủ đầy, chỉ đi vài bước đã mệt lả người huống gì là đi tản bộ?
“Có cách rồi!” , Yunho đột nhiên hét lên tựa như vừa phát hiện ra lục địa mới rồi ào chạy ra ngoài, chỉ trong tích tắc, ngoài cửa nhà xuất hiện một chiếc xe kéo nhỏ thường dùng kéo xi măng ở công trường, một cảnh tượng không khỏi làm Kim Jaejoong dở khóc dở cười.
Ước chừng xe đẩy chỉ chứa vừa hai bao xi măng, chẳng lẽ Jung Yunho định cho thân thể cao 1m8 của mình cuộn lại trong xe, sau đó để cậu ta đẩy ra ngoài? Cảnh này không phải rất giống mấy anh chàng mua vợ về nhà sao? *Đoạn này lẽ ra là giống bọn buôn người mà thôi mình chém lại thành mua vợ lấy cảm hứng từ anh Tràng nhặt vợ cho nhẹ nhàng =)))*
“Jaejoong, Jaejoong, ngồi!”, Yunho cười đến hai mắt díu lại, nắm tay Jaejoong ngồi lên xe kéo.
“Tôi không muốn đi…. Này,cậu không biết là tôi đang bị thương sao?” , vốn dĩ Jaejoong muốn tránh xa cậu ngốc trước mặt, nhưng bây giờ anh chẳng còn một chút sức lực nào nữa, huống chi đứa trẻ trong hình hài thiếu niên này lại mạnh khỏe hơn người.
“Jaejoong ah, cháu cứ đi cùng nó thôi. Thằng nhóc này nếu cháu không đồng ý, nó sẽ không bỏ cuộc. Huống hồ cháu đã ở trong nhà lâu vậy rồi, cũng nên ra ngoài hít thở một chút không khí”. Bác trai cười nói hiền hòa, một tay còn giúp Yunho đỡ Jaejoong lên xe.
Và rồi cứ thế, đường đường cậu chủ của công ty tầm cỡ, thanh niên kiệt xuất soái khí ngời ngời Kim Jaejoong vậy mà lại ngồi xổm trong một chiếc xe con, an phận bị đẩy đi "tản bộ" khắp khu rừng.
Vốn dĩ trong lòng anh luôn lo lắng về địa hình hiểm trở khó lường, nhưng rồi Kim Jaejoong đã được Jung Yunho vững vàng đẩy đi một đoạn đường dài, cuối cùng an tâm bước xuống xe, có thể thả lỏng tâm tình ngắm cảnh, hưởng thụ khí trời.
Không thể không thừa nhận, Kim Jaejoong anh đã sống nhiều năm ở nơi thành thị phồn hoa, nhìn muôn vàng điều mới lạ cũng không tìm được cảm giác thanh bình như bây giờ
Không có những loài hoa rực rỡ,chỉ là cảnh sắc tự nhiên, nhưng chính vì vẻ đẹp hoang sơ tự nhiên đó đã đủ khiến con người ta cảm thấy thư thái trong lòng.
Jung Yunho hết sức chú tâm kéo xe, cậu không dám phân tâm nói chuyện với Jaejoong, chỉ sợ mình không cẩn thận lung lay sẽ làm động đến vết thương chưa lành của người nọ. Nhưng mà nhìn thấy gương mặt Jaejoong không chút cảm xúc, Yunho vẫn cảm thấy vui vẻ ngập tràn, nở ra nụ cười sáng lạn tựa như sao.
Dạo chơi thăm thú cỡ khoảng nửa giờ, mặt trời dần lặng về Tây, khu rừng vốn dĩ đang còn yên tĩnh bỗng chốc có chút đáng sợ. Kim Jaejoong ôm lấy cánh tay, cơn gió lạnh khiến anh có chút mệt mỏi. Vào thời khắc anh sắp run lên vì lạnh, bỗng có một đôi tay cẩn thận khoác cho anh tấm áo đã cũ mèm:
“Jaejoong, không lạnh”
Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn cậu nhóc to xác đang cười hì hì. Tuy rằng chính cậu cũng đang lạnh vô cùng, ấy vậy mà lại đẩy xe cho mình đến toát cả mồ hôi, khiến anh không khỏi có chút cảm động trong lòng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi ở trên đường, nếu Jung Yunho gặp được đàn ông thì sẽ gọi một tiếng anh à, nếu gặp phụ nữ liền sẽ gọi một tiếng chị ơi, nhưng đối với mình thì cứ một tiếng “Jaejoong” hai tiếng “Jaejoong” , không lớn mà cũng không nhỏ. Cậu nhóc này cũng thiệt tình... tại sao không gọi mình bằng anh chứ? Thật đúng là một đứa trẻ đáng yêu!
Cứ im lặng suy nghĩ một lúc, đến khi Jaejoong hồi thần lại đã về đến cửa nhà. Bác trai bác gái vội vàng đỡ khách xuống xe, vì anh ngồi xổm quá lâu chân cũng tê cứng, muốn đi một bước cũng khó khăn vô cùng. Thấy Jaejoong như thế, bác trai bắt đầu nhìn Yunho cằn nhằng:
“Tại sao lại ở bên ngoài lâu vậy chứ, chắc tại thằng nhóc này mê chơi quên đường về nữa rồi. Haizz ”
“Cũng không biết hỏi thăm Jaejoong hyung có mệt hay không nữa. Thật là…”
Linh tinh linh tinh vài câu trách cứ khiến cho Jaejoong cảm thấy ngại ngùng. Liếc mắt nhìn sang Jung Yunho bên cạnh, không đáp lại gì chỉ biết cười ngốc, Kim Jaejoong cũng không nhịn được, len lén bật cười.
Người này không phải kẻ ngốc mà là đứa trẻ lớn xác Jung Yunho, một đứa trẻ có ma lực kì lạ, khiến mọi người xung quanh khi thấy cậu có thể vui vẻ nở nụ cười. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là không được chọc cho cậu nhóc kích động quên mình trở nên ầm ĩ.
Ban đêm, nằm nghe tiếng côn trùng rả rít bên tai, Kim Jaejoong đột nhiên cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng không phải quá khắc nghiệt như mình tưởng.
Nghĩ đến đây, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt chất phác lúc nào cũng tươi cười.
A, rõ là một em trai đáng yêu vô cùng.
Part 3
Bác gái bê lên cơ hồ thật nhiều những món rau xanh, còn cả một tô canh đặt trên bàn nhỏ.
“Jaejoong a, chịu khó một chút ha. Chờ vài ngày nữa Yunho lãnh lương rồi bác gái sẽ mua cho cháu thật nhiều đồ ăn ngon”.
Kim Jaejoong đang chuẩn bị ngồi xuống bàn ăn, bỗng nhận ra Jung Yunho không ở đây, thường ngày thì giờ này hẳn phải về rồi chứ.
“Yunho đâu rồi ạ?”, Jaejoong thành thật hỏi.
Miệng vết thương vì không được đắp thuốc tử tế mà vẫn chưa thể phục hồi, chỉ bằng số thảo dược bác trai bác gái lên núi hái về nên giờ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ cần nói chuyện cũng sẽ thấy đau.
“Chắc là trên đường về nó tìm được cái gì vui, lại ham chơi nên về trễ rồi”
Bác trai cưng chiều nói. Jaejoong có thể nhìn ra cả bác trai và bác gái đều rất yêu thương đứa con không cùng chung huyết thống này.
“Chỗ làm của Yunho cách nhà có xa lắm không ạ?”, Jaejoong có chút tò mò, nhà của bọn họ nằm ở lưng chừng núi. Dân số lưa thưa vài hộ, việc trồng trọt rất ít mà chăn nuôi cũng không nhiều
“Ừm, xuống chân núi đi thêm vài dặm đường là đến công trường. Có điều thể lực Yunho nhà tôi tốt lắm, nó leo núi còn nhanh hơn người ta đi bộ. Haha” , bác gái nói xong còn cười thật vui vẻ.
“Lại đây lại đây, Jaejoong ngồi xuống ăn đi. Không cần chờ nó đâu. Bác đã chừa phần cho nó rồi”, bác trai vội vàng mời anh dùng bữa. Mà giờ phút này bỗng nhiên trong lòng anh có chút xót xa.
Tuổi của cậu ấy và mình cũng không chênh nhau là mấy, mỗi ngày lại phải đi một quãng đường xa, nỗ lực kiếm sống, thật sự không hề dễ dàng. Chờ khi người nhà tìm được mình rồi, nhất định sẽ biếu cậu chút tiền, để cậu không phải cực khổ thêm nữa.
“Ba ơi! Mẹ ơi! JAEJOONGG. Con về rồi đây!”, Jung Yunho cười to bước vào nhà, thế nhưng nụ cười hôm nay lại kém sức sống hơn mọi ngày.
“Mau đi cất đồ đạc rồi lại đây ăn cơm ”
“Dạ!”, Jung Yunho đặt xuống một cái túi đại bự , từ trong túi lấy ra một túi đồ nhỏ hơn.
“Jaejoong, ăn cái này đi” , Jung Yunho cẩn thận mở túi ra.
Tay Kim Jaejoong đang định gắp rau xanh chợt dừng lại ở lưng chừng.
Trong chiếc túi được Jung Yunho cẩn thận giữ gìn là hai củ khoai lang và một quả bắp ngọt. Kim Jaejoong biết, đó là phần cơm trưa của cậu ở công trường. Trước kia đã từng nghe cậu kể qua rồi.
“Ăn cái này bổ hơn mấy thứ kia nhiều nhiều lắm nha. Jaejoong mau lại đây ăn ăn!”
Jung Yunho mở to hai mắt, vẻ mặt hết sức chờ mong.
Kim Jaejoong bỗng thấy sóng mũi có chút cay cay, đưa tay nhận lấy phần ăn, lặng im không nói lời nào.
“Jaejoong a, hôm qua tui nghe mẹ nói cậu cần ăn đồ có dinh dưỡng, tui liền nghĩ nếu cậu ăn thứ này sẽ mau khỏi bệnh hơn. Đợi tui lãnh lương rồi, sẽ mua thịt cho cậu ăn ha”.
Jung Yunho cười rộ lên trông cực kì vui vẻ, chiếc bụng đói đang rột rột biểu tình, bởi vì cậu đã nhịn bữa trưa, đến chiều thì sức lực cạn dần, thành ra việc leo núi về nhà có phần chậm chạp hơn mọi ngày.
Jung Yunho cầm chén cơm lên ăn khí thế, tuy rằng thức ăn thật nhạt nhẽo bình thường, nhưng nhìn cách cậu ăn, dù cho có là cơm trắng cũng thấy ngon miệng vô cùng.
Củ khoai trên tay Kim Jaejoong, bất ngờ bị Jung Yunho lấy về.
“Để tui lột cho… A, nó nguội hết rồi, mẹ ơi, Mẹ! Đem khoai vào bếp nướng lại.” Jung Yunho tay cầm củ khoai, miệng thì lẩm bẩm lầm bầm. “Jaejoong ăn bắp trước đi, chỗ làm của tui phát cho bắp ngọt lắm”.
Đột nhiên Jaejoong rất muốn khóc, mở miệng cắn miếng bắp đầu tiên, anh nhìn thấy Jung Yunho bất chấp bụng đói giúp mình lột vỏ khoai lang, nghĩ đến cả buổi chiều cậu nhóc làm việc với cái bụng rỗng, càng thấy xúc động cuộn trào.
Bác trai nhẹ nhàng nói, chờ ngày mai Yunho đi làm về, bác gái sẽ lại nướng khoai lang, còn cậu ngốc họ Jung cẩn thận lột lột một hồi, sau đó đặt lên bàn một củ khoai sạch vỏ, lại cầm chén lên tiếp tục ăn cơm ngon lành.
Nhìn mọi người đối với minh nhiệt tình như vậy, Kim Jaejoong run run mở lời:
“Bác trai, bác gái, và cả Yunho nữa. Cháu cảm ơn nhiều lắm”.
Ăn xong cơm chiều, Yunho vẫn như cũ muốn đẩy Jaejoong ra ngoài tản bộ, hôm nay anh đã không còn muốn cự tuyệt lời đề nghị của cậu, đương nhiên cũng không chịu ngồi xổm như hôm qua.
Ngồi trong cái sọt trên xe, Kim Jaejoong cảm tưởng như mình là một đứa trẻ còn trong nôi, tò mò nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Cũng rất giống a,cho dù có hơi khoa trương, nhưng thật sự rất kì lạ, ngay cả chú chó già ở nhà hàng xóm cũng tò mò nhịn không được hóng xem vài lần.
Tất cả đều là trải nghiệm thực tế của chính mình, đứng giữa núi rừng bao la, mang theo hơi thở trong lành, vừa tạo cảm giác chân thật mà cũng rất tự nhiên.
Khi anh quay đầu lại nhin Jung Yunho, vừa lúc hai ánh mắt chạm nhau ngại ngùng. Bánh xe ngừng lăn, Kim Jaejoong vươn tay lau đi mồ hôi đang chảy dài trên mặt cậu.
“Jaejoong thật tốt”, Jung Yunho ngây ngô mỉm cười.
Part 4
Thật lòng mà nói, suốt ngày quanh quẩn trong nhà khiến anh chán muốn chết. Nơi này không Park Yoochun ầm ĩ ồn ào, không có thần ăn Shim Changmin suốt ngày tìm mình đòi nấu nướng, càng không có TV, Laptop, điện thoại gì.
Haizzz…. Nếu như bọn họ biết giờ phút này Kim Jaejoong đang nhớ nhung bọn họ, có phải sẽ cảm động đến chết không?
Ngay cả người bạn duy nhất có thể khiến mình vui vẻ là Jung Yunho cũng phải đi làm cả ngày, cứ như vậy hoài, miệng vết thương chắc chẳng thể nào lành, ngược lại sẽ mốc meo lên mất.
Kim Jaejoong buồn chán cắn cắn móng tay, bác trai bác gái đã ra khu đất ngoài xa để hái rau về cho bữa cơm trưa, nghĩ ngợi một hồi anh lại có chút cảm động.
Cứ ngồi yên như vậy chờ ba mẹ tìm tới quả thật khiến anh cảm thấy tuyệt vọng. Nếu như một năm sau họ mới tìm đến đây, vậy là mình phải chờ đợi tận một năm trời hay sao?
Không chừng đến lúc về nhà mình đã thành một cục thịt mốc meo, trở thành tên nhà quê phèn mặn.
Ngày hôm qua anh đã thử hỏi bác trai bác gái, quả nhiên câu trả lời không ngoài dự đoán, ở đây không hề có điện thoại. Tuyệt vọng nhất là khi bác trai còn bồi thêm một câu
“Viết thư thì được rồi, nhưng ở chỗ này không có ai đưa thư cả”
Nghe bác trai nói xong, Jaejoong thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng càng hạ quyết tâm, sau này quay về nhất định sẽ lập kế hoạch cải thiện đời sống của bà con ở vùng quê nghèo nơi đây.
Đêm qua, khi nhìn những căn nhà sáng đèn, Jaejoong lại chợt nhớ tới công trường chỗ Jung Yunho làm việc chẳng phải sẽ có xe tải ra vào sao? Chỉ cần nhờ người tài xế giúp chuyển thư là được thôi. Hớn hở trình bày ý tưởng của mình, cuối cùng lại bị Jung Yunho tạt một gáo nước đá
“a..a mấy người đó là vận chuyển sang bên ngọn núi bên kia. Xa ơi là xa”
Khổ công chính mình đã hy vọng thật nhiều, đưa mắt nhìn theo hướng Jung Yunho chỉ chỉ ngọn núi xa tít mù liền cảm thấy mọi hy vọng đều tiêu tan sạch sẽ.
Cậu nhóc này có đôi khi thật nhàm chán, mấy ngày đầu biết nhau, Jung Yunho thường mang anh ra ngoài đi dạo, anh cảm thấy nơi này cũng không tồi. Nhưng mà đi xem hoài xem mãi cũng là những thứ đó hoa hoa cỏ cỏ núi núi sông sông, nhàm chán đến độ không thể chán hơn.
Kim Jaejoong ngồi ngốc trong nhà hết một buổi sáng, đến trưa thì bác trai bác gái trở về chuẩn bị nấu cơm.
Cùng hai bác trò chuyện, có đôi khi còn nghe được nhiều điều thú vị, tỷ như họ đối với thành thị hoàn toàn xa lạ, tỷ như việc họ trìu mến kể về Jung Yunho và những chuyện hằng ngày.
Anh mới biết được thì ra Jung Yunho là đứa trẻ bị người ta bỏ lại trước cửa nhà hai bác. Đêm ấy mưa rơi nặng hạt, đứa trẻ Jung Yunho chỉ vài tháng tuổi suýt chút nữa đã bị mưa tưới chết, thật may là bác trai đã ra ngoài đi vệ sinh, nếu chờ đến khi trời sáng, nói không chừng đã chẳng có Jung Yunho của ngày hôm nay.
Nghe đến đây,trong lòng Kim Jaejoong nảy ra một sự thương cảm không lời . Đứa trẻ này thật mạnh mẽ biết bao, vừa kiên cường sinh tồn trong nghịch cảnh, lại có thể lớn lên thật khỏe mạnh, và còn rất giỏi rất ngoan…
“Jaejoong! JAEJOONG ơiii!”
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Kim Jaejoong bị tiếng gọi mừng rỡ của Jung Yunho hù cho giật mình.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên tay Jung Yunho đang xách một con thỏ, cả người dơ bẩn hề hề đứng ngay cửa nhà.
Bác gái nhận lấy con thỏ, nói là tối nay sẽ làm một bữa ra trò để đãi Jaejoong, mà Kim Jaejoong dường như không nghe được gì nữa, bởi ánh mắt lẫn tâm hồn đều đang hướng về Jung Yunho. Anh cứ ngồi thừ ra đó, nhìn về phía cậu trai đã vì mình không ngại gió sương.
Quần áo trên ngưòi cậu đã bị rách vài chỗ, những vết thương rướm máu cũng vì vậy mà phô ra không che đậy. Vừa rồi có nghe Jung Yunho nói với hai bác cái gì mà ôm cây đợi thỏ, trần đời làm gì có con thỏ nào đang sống nhăn răng mà lao vào cây cho người ta bắt, lại còn vào đúng tay Jung Yunho.
Chắc hẳn là cậu nhóc đã đuổi theo con thỏ thật lâu, vì đuổi theo nên mới té ngã rồi bị thương như thế.
“Lại đây”, Kim Jaejoong ngoắc ngoắc Jung Yunho. Tỉ mỉ giúp cậu phủi bẩn trên người, vừa làu bàu trách cứ, “Nhìn xem đã bẩn hết rồi này, sao lại vụng về như vậy chứ”.
Đem Jung Yunho kéo vào sàn nước, cẩn thận rửa miệng vết thương, sau đó loay hoay tìm vải sạch, tìm mãi không được. Mới nhớ ra bác gái từng nói đã đem vải sạch này nọ băng bó cho mình hết cả rồi.
Kim Jaejoong đi quanh nhà tìm được cái kéo, đứng trước ánh mắt hoảng sợ của Jung Yunho dứt khoát cắt đi chiếc áo sơ mi mà bác gái đã thay cho mình.
“Jae...Jae…” , Jung Yunho lắp bắp không thành lời.
“Có sao đâu, tôi mặc quần áo của cậu cũng được, vết thương quan trọng hơn”.
Giọng nói mềm mại của Kim Jaejoong khiến Jung Yunho ngơ ngẩn một hồi, vừa nói tay vừa nhẹ nhàng băng bó, đầu vẫn cúi gằm thật chú tâm.
Bác trai đứng bên này lo làm thịt thỏ, nhìn thấy Jung Yunho đang cười vui vẻ như thế cũng thấy phấn khởi trong lòng.
Thằng con nhà mình từ nhỏ đến lớn không có bạn chơi cùng, bây giờ nhìn thấy có một người đối xử chân thành với nó như thế, người cha già lặng lẽ mừng vui.
Vậy cho nên, cái chuyện Jung Yunho nói dối việc bị thương ông bà cũng tha thứ hết, miễn là con trai vui vẻ, ông bà cũng không cần gì nữa.
Bữa cơm tối hôm đó tuy rằng món thịt thỏ không hề ngon như mình đã từng ăn trước đây, thế nhưng Kim Jaejoong đã ăn đến vui vẻ nhiệt tình.
Là con trai duy nhất trong gia đình, anh nhớ lại ngày nhỏ mình vẫn thường ầm ĩ đòi ba mẹ sinh thêm cho mình một đứa em trai nữa, ầm ĩ như vậy vài năm, ba mẹ mới nhận nuôi một bé gái, thành ra thường ngày Kim Jaejoong đặc biệt yêu chiều em gái
Bây giờ lại vô tình quen biết cậu nhóc lớn xác Jung Yunho, anh cảm thấy dường như đã được hoàn thành điều ước của nhiều năm về trước. Cậu trai này đã cứu mạng của mình, làm cho mình vui vẻ, khiến cho mình cảm động.
Nghĩ đến đây, nhìn qua Jung Yunho đang ăn uống nhiệt tình, Kim Jaejoong vươn tay nựng nựng đôi má thịt thịt đang phồng ra nhai nuốt, trước vẻ mặt ngơ ngác của Jung Yunho, Kim Jaejoong dịu dàng mỉm cười.
Kim Jaejoong không hề phát hiện, thì ra cảm giác của mình đối với Jung Yunho có điểm khác thường. Đó là cảm giác đau tận tâm cang mà đối với em gái cũng chưa từng có .
Kim Jaejoong càng không biết được, một Jung Yunho lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, đó không phải là ngốc, mà là thất thần.
Part 5
Ngày lại ngày trôi qua, vết thương trên người cũng dần lành lặn mà vẫn chưa thấy ai đến tìm.
Hai tên Park Yoochun và Shim Changmin chẳng biết đang làm gì? Không lẽ việc mình mất tích chả hề tác động chút nào đến bọn nó sao? Chẳng lẽ không gặp mình lâu như vậy cũng không thấy khó chịu sao? Chẳng lẽ không hề nóng vội đi tìm mình sao?
Kim Jaejoong độc thoại trong lòng, ngồi tự kỉ ai oán hết sức thê lương.
Tuy rằng uất ức là vậy, nhưng không thể phủ nhận ràng mình đã quen với lối sống nơi đây, tựa như việc ăn uống, trong lúc đói đến rã rời thì thức ăn ở đây cũng không đến nỗi tệ, tựa như việc đứng trước cửa nhà nhìn ra ngoài đó không phải rừng cũng là núi. Vẫn có thể chịu được.
Đáng nói nhất là, cậu ngốc Jung Yunho kia thường xuyên làm ra những chuyện kì lạ, tạo cho anh những trải nghiệm ngộ đời không thể nào quên.
Cũng tốt thôi, cuộc sống thú vị như thế ở nơi thành thị nhà mình làm sao tìm thấy, xem như một kí ức đẹp đẽ, lưu giữ trong tim.
Nói đến những chuyện kì lạ mà Jung Yunho đã làm, trừ bỏ vài lần “tản bộ” bằng xe đẩy, bắt thỏ bị thương khiến anh phải ra tay băng bó. Mấy chuyện đó cũng tính là thường thôi.
Ấn tượng nhất phải kể đến một lần nọ…
Hôm đó cũng là một ngày bình thường như mọi ngày, Kim Jaejoong ở nhà một mình đang thiu thiu ngủ, bỗng bên tai vang lên tiếng đập cửa ầm ầm. Kim Jaejoong bừng tỉnh bật dậy. Tự hỏi trong lòng có phải là cướp bóc thổ phỉ gì không? Đến khi tỉnh táo một chút lại nghĩ “Ặc, có khi nào là tới đòi nợ không?”
Mở cửa bước ra ngoài, vừa xoay lưng lại đã nhìn thấy một cảnh tượng hết hồn.
Hai người đàn ông lạ hoắc lạ huơ đang “áp giải” Jung Yunho, người đàn ông bên trái còn xách theo một con gà chết, người đàn ông bên phải thì cầm theo một ổ trứng gà. Còn Jung Yunho đứng ở giữa lúc này đang sợ sệt cúi đầu, lặng im như người câm, trông vô cùng yếu thế.
“Các anh muốn làm gì?”, Kim Jaejoong dù chưa hiểu ngọn ngành, nhưng đại khái cũng đoán được Jung Yunho đã gây ra họa rồi.
Thế mà nhìn thấy hai tên kia “áp giải” Yunho, hơn nữa dường như Yunho đã bị bọn chúng đánh không nhẹ, trong lòng Kim Jaejoong nổi lên lửa giận bừng bừng, giọng nói càng trở nên dữ tợn, giống như gà mẹ muốn bảo vệ gà con * =))))*
“Mày là ai vậy, hai lão già họ Jung đâu?
Tên đàn ông bên trái nhăn nhó khó chịu, nhe răng trợn mắt làm lộ ra hàm răng ố vàng.
“Tôi là anh trai của Jung Yunho!”, Jaejoong lớn tiếng đáp lại một câu, bất chấp vết thương trên người nhào ra muốn kéo Yunho về, sau đó lại bị hai tên thô lỗ đầy ngã sõng soài trên mặt đất.
“Jaejoong…” , Jung Yunho nôn nóng muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng cũng đành bất lực đứng nhìn.
“Nè, thằng ngốc nhà mày đương không lại cầm cục đá đi chọi gà nhà tao, con gà đang ấp trứng bị nó chọi chết rồi”
Hai tên đàn ông xách cả gà lẫn trứng ném về phía Jaejoong, bắt đầu la hét đòi anh bồi thường.
Jung Yunho đứng đó dường như muốn nói điều gì, thế nhưng không thể biểu đạt, chỉ đành lắp bắp sợ sệt, cả người toát đầy mồ hôi.
Nhìn Yunho như thế, Kim Jaejoong chắc nịch một điều, cậu nhóc bị oan.
Jung Yunho là người tốt, việc này không phải nghi ngờ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, trong mắt Jaejoong thì cậu ấy chỉ là một đứa trẻ sống với tâm tư đơn thuần, chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu
Nhưng nhìn sang hai tên thô kệch dữ tợn kia, ánh mắt chúng như đang muốn nói “Nếu mày không đền tao sẽ quậy tưng bừng cho xem” Nhất thời khiến Jaejoong không biết làm thế nào. Trong số những kẻ vô lại mà anh từng gặp, chưa từng thấy ai ngang ngược như hai tên này, thật muốn đấm cho vài phát.
Bọn chúng thừa biết hai bác đã lớn tuổi rồi, trong nhà lại chẳng có gì đáng quý để bồi thường, còn trắng trợn muốn làm tiền.
Bây giờ mình phải làm sao…
Đang lúc quẫn bách, bất chợt Kim Jaejoong nhớ đến chiếc vòng trên cổ mình. Đó là món quà sinh nhật của em gái tặng, bởi vì anh rất thương cô em nhỏ, thế nên đặc biệt giữ gìn, giờ giờ khắc khắc đều mang theo bên người.
Kim Jaejoong dứt khoát cởi ra chiếc vòng, mềm giọng thỏa thuận:
“Hai vị đại ca, thằng em có cái vòng này đáng giá chút đỉnh, hai anh lấy tạm nhé. Thằng em thay mặt Yunho nhận lỗi với hai anh”.
Tên vô lại bên trái cầm chiếc vòng cổ xăm soi một hồi, nhìn tên bên phải ngầm xác nhận thứ này quả thật đáng tiền. Hai tên đồng loạt buông tay thả Jung Yunho, còn không quên nhặt lại cả trứng lẫn gà nghênh ngang rời đi.
Jung Yunho vội vàng chạy lại đỡ Kim Jaejoong, ấp úng muốn nói lại thôi.
Sau khi yên ổn vào nhà, Yunho vẫn một mực im lặng, chỉ biết vùi đầu xuống gối, chẳng thèm nói một lời.
Ngày hôm đó, sau khi ba Jung mẹ Jung trở về, vì để hai bác khỏi bận lòng, Kim Jaejoong đã giấu nhẹm chuyện này, chỉ là Jung Yunho vẫn kiên quyết không hé răng một chữ, nhìn cũng không thèm nhìn, chăm chú cúi đầu ăn cơm rồi lẳng lặng đi nhặt củi ngoài rừng.
Đến tận lúc anh đã lên giường, Jung Yunho mới đột nhiên chạy đến, đứng cạnh mép giường, cẩn thận hỏi một câu:
“Jaejoong à, vật kia rất quý có đúng không?”
Jaejoong cười cười. Cậu ngốc này không hề tìm mình giải thích mọi chuyện, còn tưởng cậu đang ấm ức vì bị người khác vu oan, chẳng ngờ thì ra cậu ấy vì chiếc vòng của mình mà áy náy thật lâu.
“Không phải đâu, nó chẳng đáng bao nhiêu cả. Đừng để ý nhiều”.
Kim Jaejoong vừa nói vừa niết nhẹ lên đôi má bánh bao, sau đó tự xê vào trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh:
“Lại đây lại đây, tối nay đừng nằm dưới đất, nằm trên giường thật thoải mái, đem những chuyện buồn vứt hết đi”
Đối mặt với một Kim Jaejoong trầm ổn thường ngày đột nhiên lại đổi giọng đáng yêu như mấy nhân vật hoạt hình, Jung Yunho mắt tròn mắt dẹt ngỡ ngàng.
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho như thế cũng thôi không đùa nữa, kéo cậu lại gần, nhẹ nhàng cuốn tay áo của cậu lên, nói:
“Xem đi, tôi biết ngay là cậu bị hai tên đó đánh rất đau, sưng hết rồi đây này. Ngủ dưới đất sẽ khó chịu lắm”.
Nghe Jaejoong nói xong, Yunho cũng lạch bạch cởi dép ra phủi phủi, bò lên giường nằm.
“Tôi tin tưởng Yunho nhà mình sẽ không làm chuyện xấu”
Kim Jaejoong xoay người về phía Yunho, hai ánh mắt giao nhau, vui vẻ mỉm cười.
Chỉ có điều, Jung Yunho sẽ không bao giờ nói, Kim Jaejoong cũng sẽ không bao giờ biết, kỳ thật chuyện xấu hôm nay đúng là do cậu làm.
Cậu đã lỡ tay chọi chết con gà, vì cậu thấy nó đang ấp rất nhiều trứng, chỉ muốn trộm một ít về cho Jaejoong bồi bổ mà thôi...
“Jaejoong, trên thành phố chơi vui lắm phải không?”, Jung Yunho tò mò hỏi, vẻ mặt hết sức chờ mong.
“Ừm… nói sao nhỉ? Cũng không hẳn là vui lắm, bởi vì tôi còn bận đi làm. Nhưng đúng là có nhiều chỗ để chơi”, Jaejoong kéo kéo tấm chăn, gió núi về đêm lạnh lẽo vô cùng.
Ánh trăng chiếu tỏa dần bị che lấp bởi sương mờ, ngoài trời gió lạnh vẫn không ngừng thổi từng cơn.
Mà ở trong căn phòng nọ, những tiếng thì thầm trò chuyện vẫn kéo dài đến tận khuya.
Anh tả cho cậu về công viên giải trí, cậu lại hỏi ở đó có máy bay không?
Anh tả cho cậu nghe về sở thú, cậu lại hào hứng kể rằng mình đã từng nhìn thấy con hổ rồi, và còn thật nhiều thật nhiều động vật khác nữa, nhưng lại tỏ ra bất ngờ khi anh nói chúng được tập hợp lại trong một khu vườn sống cùng nhau.
Anh kể cho cậu nghe mình có hai người bạn, cậu sẽ lầm bầm nhắc lại hai cái tên Park Yoochun, Shim Changmin.
Câu còn biết được rằng, anh có một người em gái tên Kim JiYul, bạn trai của em gái gọi là Kim Junsu.
Dần dần giọng nói của Kim Jaejoong trở nên mơ màng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều vang bên tai, chỉ còn đôi mắt của Jung Yunho vẫn mở to ngắm nhìn.
Những băn khoăn vừa nảy đã không còn, hiện giờ tâm trạng lại trở về phấn khởi. Jung Yunho cẩn thận nhích xuống gối nằm, tìm một tư thế thoải mái, xoay người ngủ thật ngon.
Part 6
Đến một ngày nọ, Jaejoong buồn chán tưởng như sắp lên men, Jung Yunho liền nói muốn dẫn anh đến một nơi bí mật.
Căn cứ bí mật? Jaejoong nhớ lại hồi còn bé, căn cứ bí mật của mình cũng chỉ là một góc nhỏ trong sân nhà. Có một lần anh bị mẹ phát hiện ra món đồ chơi mình đã lén mua, khi đó anh đã đứng khóc thật lâu, cứ ngỡ sẽ bị mẹ mắng, chẳng ngờ mẹ lại lặng im không nói một lời
Tuổi thơ cứ thế trôi qua, Jaejoong đến tuổi đi học, lần kia cả gia đình cùng đi du lịch, đứng giữa biển người tấp nập, Jaejoong bé chỉ biết ngoan ngoãn nép vào vòng tay của cha, nhìn thấy món đồ chơi mình thích cũng không thể chạm vào, đành nhìn nó ngây ngẩn thật lâu...
Kim Jaejoong thật háo hức đi theo Jung Yunho dẫn đường, nhưng sự háo hức đó đã bị vô số lần “Trèo qua con dốc này nữa là tới” của Jung Yunho làm cho mất hứng.
Đi hoài đi mãi cũng chẳng thấy căn cứ nào, cộng thêm vết thương trên người vừa mới hồi phục, hơn nữa Jaejoong là người thành phố không quen lội núi trèo đèo, thành ra chẳng mấy chốc đã ngồi thở phì phò.
Jaejoong ngồi lên mõm đá, dùng tay quạt quạt muốn xua đi cái nóng trong người.
Nhìn Yunho nôn nao thấp thỏm, Jaejoong cũng đành hết cách. Anh cảm thấy hai chân như sắp rã rời, chẳng còn là của anh nữa rồi.
“Jaejoong, Lên!”
Thấy Yunho đột nhiên ngồi xổm trước mặt , Jaejoong tròn mắt ngạc nhiên.
“Chúng ta phải đi nhanh nhanh, nếu trời tối rồi sẽ không về được đâu”
Kim Jaejoong có chút do dự, nhưng cứ nghĩ đến buổi đêm phải lưu lạc ngoài này thì quá thảm, cuối cùng vẫn e dè ghé lên tấm lưng đẫm mồ hôi trước mặt, vốn dĩ anh còn ngại sẽ khiến cậu mệt mỏi, ai dè cậu nhóc vẫn đi nhanh như bay.
Trong lòng anh âm thầm cảm phục, đứa em này đúng là khỏe mạnh hơn người !
Chưa đi được bao xa, lại nghe Jung Yunho nói “Trèo qua con dốc này nữa là tới”, thế nhưng lần này đã tới thật.
Nơi bí mật mà cậu ấy nói, thì ra là một con sông.
Jaejoong đã từng nhìn thấy rất nhiều con sông, thế nhưng con sông này nằm giữa hai ngọn núi cao, quả thật gây cho anh ấn tượng không nhỏ.
Bởi vì chưa tới mùa lũ, đi đến sát ngọn núi sẽ lộ ra một dải đất bằng, trên đất mọc lớp cỏ mềm. Nhìn sang núi bên kia tựa như một bức tranh họa đồ, nằm vuông góc với mặt nước là sườn núi cao vời, trên sườn núi trổ ra vô số bụi bách hợp trắng dã, hòa với màu nước xanh trong tựa như một tấm lụa tuyệt trần. Đẹp không sao tả xiết…
“Đẹp lắm phải không?”, Jung Yunho có chút đắc ý, liền nhân lúc Jaejoong còn bị cảnh đẹp hút hồn đã cởi giày, xăn ống quần, bì bõm xuống nước.
Kim Jaejoong hiếu kì nhìn Yunho đang đứng dưới sông mò mẫm gì đó, trông không giống đi bắt cá, càng không phải là tắm rửa.
“Jaejoong, mau lại đây!”, Jung Yunho vẫy tay hào hứng, trên ngón tay còn dính chút bùn lầy.
Bước lại gần, Jaejoong kinh ngạc phát hiện Jung Yunho đang đào một cái hố, bên trong có thật nhiều viên đá đẹp mắt.
“Mấy năm trước ở đây còn là bãi cỏ xanh rì”
Jung Yunho cầm viên đá ném lên bờ.
“Từ sớm tui đã phát hiện ra chỗ này, mỗi năm tui sẽ đào lên thật nhiều viên đá thần kì, xây cho tụi nó một cái nhà”
Jung Yunho vừa kể tay vẫn không ngừng đào bới, Kim Jaejoong cũng giúp cậu một tay.
Nhưng trong lòng anh vẫn thấy khó hiểu, không phải chỉ là những viên đá vô tri thôi sao, cần chi phảu xây “nhà”.
Tuy vậy anh cũng âm thầm cảm thán, thiệt là thần kì, tuy rằng mỗi năm Yunho đều chuyển “nhà” mới cho chúng, thế nhưng chẳng hề sứt mẻ viên nào, đã thế lại ngày càng đẹp hơn.
Chẳng bao lâu, hai người đã dọn xong mớ sỏi, Kim Jaejoong ngồi trên thảm cỏ, lặng im nghe Jung Yunho giải bày:
“Ở thượng nguồn sông này có rất nhiều đá thần kì, tui nghe người ta nói đem nó lên thành phố bán được rất nhiều tiền”
“Mỗi năm tui đều canh lúc này đi nhặt đá, nhưng mà đổi được ít tiền lắm, hơn nữa một năm chỉ có mấy ngày, rồi nước lại rút, nếu không nhanh sẽ bị nước cuốn trôi đi...”
“Tui nghĩ nhặt được nhiều đá thì sẽ bán lấy nhiều tiền, rồi dùng số tiền đó đi tìm lại ba mẹ ruột…”
“Hồi tui còn nhỏ, đã từng nghe ba nuôi kể, có lẽ ba mẹ tui là người ở thượng nguồn trên kia. Nói không chừng có một viên đá nào đó là do ba mẹ đã thả xuống đây….”
“Tui vẫn luôn không dám đem chúng về nhà, chỉ sợ ba mẹ nuôi hiểu lầm tui không thương bọn họ, suốt ngày chỉ muốn tìm ba mẹ ruột. Cho nên tui đã đào mấy ổ này để cất chúng ở đây. Jaejoong về nhà đừng nói với ba mẹ nha?”
Jejoong nhìn cậu ngồi nơi đó, trên tay nâng niu từng viên sỏi nhỏ, bỗng thấy có chút xót xa...
Jung Yunho không hề biết, những viên đá kia hẳn là loại đá thô từ trong động thạch nhũ ở thượng nguồn đang chờ người ta khai thác.
Cho nên cậu cũng sẽ không biết, nếu thượng nguồn có nguồn tài nguyên tốt đến thế thì làm gì có gia đình khó khăn, thành ra chuyện cậu bị vứt bỏ sẽ không phải vì không nuôi nổi, mà là một nguyên nhân khác…
Còn nhớ bác trai kể rằng, vào đêm mưa nọ khi nhặt được Yunho, bác thấy phần đầu của cậu đã bị thương không nhẹ, có lẽ đó là nguyên nhân cậu bị bỏ rơi . Nhưng hai kẻ ruột thịt tàn nhẫn kia mãi mãi không bao giờ biết được, đứa nhỏ bị bọn họ vứt bỏ năm ấy vẫn kiên trì tìm kiếm họ, còn rất nỗ lực kiếm tiền để tìm lại họ, 10 năm cũng như 1 ngày…. Chưa từng đổi thay.
Kim Jaejoong nhặt viên sỏi lên ngắm nghía một hồi, sau đó tươi cười nhìn Jung Yunho, nói:
“Yunho ah, hôm nay chúng ta cùng đi nhặt đá có được không?”
Tức thì Jung Yunho mở to hai mắt, hứng phấn tột cùng đáp lại thật to:
“ĐƯỢC!”
Jaejoong cũng cởi giày cùng Yunho xuống nước, một bên chăm chỉ kiếm tìm một bên nghe Jung Yunho kể chuyện nhặt đá.
Ánh mặt trời sáng rực mong manh, trong không khí còn vươn chút mùi hoa dại. Làn nước trong veo chảy qua chân, uốn lượn theo từng dòng êm ả.
Kim Jaejoong ngoái đầu lại nhìn Jung Yunho đang chú tâm hết mức , anh thật hối hận vì sao lúc nảy khi nghe cậu kể xong không ôm cậu vào lòng, cho cậu một cái ôm an ủi.
Cậu trai lương thiện đáng yêu như thế, chỉ muốn được yêu thương thôi mà cũng là quá phận sao?
Đến tận lúc chạng vạng, hai người đã bị mặt trời chiếu đỏ rực cả người, mới kịp nhận ra định quay về nhưng đã rất muộn rồi.
Chọn được chỗ đất tốt, đào một cái hố thật sâu, sau đó lần lượt đặt vào từng viên từng đá nhỏ.
Kim Jaejoong nhìn hai viên đá mới nhặt được lúc chiều, thật trùng hợp làm sao, hai viên đó là do anh và cậu tìm được, vốn là hai viên đá tách biệt, thế mà lại có hoa văn y hệt, như là bổ khuyết cho nhau. Cẩn thận đặt hai viên đá vào, giúp Jung Yunho dặm lại phần đất, ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời đã kéo màn đen.
“Bây giờ làm sao đây?”
Kim Jaejoong nhìn đêm đen tĩnh mịch, thật kỳ lạ là, trong lòng không hề lo sợ chuyện có thể về nhà an toàn được không, mà lại cảm thấy an yên, tựa như chỉ cần có Jung Yunho ở đây, anh sẽ không sợ gì nữa.
Huống hồ hôm nay là một ngày thật vui, những cảm xúc tiêu cực kia cơ bản không thể chen vào.
“Trời tối vậy chẳng đi đâu được, đành ở lại một đêm”
Jung Yunho nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại một hang động gần đó.
Kim Jaejoong nương theo hướng mắt Jung Yunho nhìn nhìn. Chẳng lẽ phải vào trong đó sao?
Chỗ kia giống như hang của người vượn…
Lại còn cheo leo giữa núi đồi
Trời ạ…
Khi Kim Jaejoong còn bận nghĩ ngợi linh tinh, bỗng nhiên trời đổ mưa ào, lúc hai người đang khẩn trương chạy vào hang động thì mưa lại càng thêm nặng hạt, sấm chớp ầm ầm khiến Kim Jaejoong có chút hoảng sợ, anh chưa từng gặp phải tình huống như bây giờ.
Đi đến cửa hang mới phát hiện chỗ này quá bé, chỉ vừa đủ để hai người ngồi tựa vào nhau, lúc Kim Jaejoong còn đang lo lắng không biết làm sao ngủ, ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt Jung Yunho ngại ngùng, sau đó cậu nói một câu:
“Hay để tui ôm Jaejoong ngủ”
Không đợi Kim Jaejoong trả lời, Yunho nhanh nhẹn duỗi hai chân ra, sau đó vươn tay cuốn anh vào lòng.
“Ngủ ngoan ngoan, sáng sớm ngày mai phải mau trở về. Nếu không ba mẹ sẽ mắng tui đó”.
Tựa vào lồng ngực ấm áp của Jung Yunho, Jaejoong cảm nhận dường như mặt mình có chút nóng lên. Đặc biệt là khi tiếp xúc với làn da của cậu, trái tim anh đã đập liên hồi.
Lắc lắc đầu như muốn muốn xua đi gì đó, anh tự trách mình đang nghĩ linh tinh.
Ngẩn đầu nhìn Jung Yunho đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Jaejoong cười cười, an tâm chìm vào mộng đẹp.
Trong giấc mơ của anh, Jung Yunho không còn đau khổ vì bị vứt bỏ, cuối cùng cậu đã tìm được ba mẹ ruột, cậu ấy ôm lấy mình vui vẻ hát ca.
Nắng xuân ấm áp bao trùm không gian.
Part 7
Nắng sớm vừa lên , Kim Jaejoong lờ mờ tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã bị gương mặt phóng đại của Jung Yunho cùng khoảng cách gần đến không thể gần hơn của hai người hù cho giật mình.
Hoàn hồn lại mới nhớ ra mọi chuyện hôm qua, sau đó nổi hứng ngâm cứu gương mặt người đối diện.
Chiếc mũi cao thanh tú này, bờ môi dày gợi cảm này, Ôi chao! Bên mép phải còn có một nốt ruồi nhỏ đáng yêu.
Thẳng đến khi anh thấy Jung Yunho mở mắt nhìn mình, mới tự ý thức được thì ra nảy giờ mình chẳng khác những cô nàng háo sắc ở văn phòng là mấy. Kim Jaejoong luống cuống đứng lên, vô ý đụng đầu vào nóc hang, chỉ kịp xuýt xoa một tiếng rồi lại ngã nhào vào lồng ngực thân quen.
Tâm trạng đang rối bời, đầu thì bị đau, đôi tay bắt đầu quơ quào loạn xạ. Bỗng nhiên trong nháy mắt, cả thế giới dường như ngưng đọng…
Kim Jaejoong nghĩ mình đã chạm trúng cái gì đó...
Jung Yunho mơ màng tỉnh giấc, cũng biết mình bị chạm ở đâu rồi…
Cảm giác ngại ngùng trào dâng mãnh liệt, khi Kim Jaejoong định dời tay đi nơi khác, “nó” bỗng trở nên cứng ngắc.
Cảm giác ngại ngùng lên đến đỉnh điểm, tưởng chừng như có thể đánh đổ kỷ lục Guiness. Nhiệt độ từ “nó” trong tay Kim Jaejoong nóng đến nổi làm mặt Jung Yunho đỏ hồng, quay đầu nhìn người đã gây họa, chàng ngốc họ Jung muốn khóc vô cùng.
Cậu không biết mình bị làm sao, chỉ biết mình đang rất khó chịu, dường như mình đang muốn gì đó nhưng lại thấy xẩu hổ quá chừng.
Nhìn vẻ mặt ngượng nghịu cộng thêm hoảng hốt hòa lẫn áy náy của Jaejoong khiến Yunho sởn da gà, nhưng dù có sởn da gà thì cũng không ngăn được cảm giác khó chịu lạ kì, nhìn túp lều nơi đũng quần đang dựng đứng, cả người lại cồn cào không thôi…
Cuối cùng Kim Jaejoong đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Jung Yunho cũng biết cậu ấy chắc chắn là một tiểu xử nam, ngay cả “tự xử” cũng chưa từng, với lại đầu óc ngây ngô như vậy làm sao biết mấy chuyện này kia chứ.
Ặc… đây vốn là chuyện hết sức bản năng của con người. Hẳn là cậu nhóc đang khó chịu lắm đi.
Thôi! Thân là anh cả, để anh hy sinh một chút, ra tay giúp chú mày một lần vậy.
Giờ phút này Jung Yunho đang xấu hổ chết đi được,cậu nhìn vẻ mặt Jaejoong như đã hiểu ra gì đó, tiếp theo nhìn anh dịch chuyển thân người, xoay đằng sau cởi quần của mình xuống không hề nao núng một giây.
Yunho thấy Jaejoong đang cầm “khoai bự” của mình. Rõ ràng là ngại muốn chết, thế mà vẫn không thể ngăn được khoái cảm đang lan ra từng mạch máu.
Thánh thần thiên địa ơi, có ai nói cho cậu biết Jaejoong đang làm gì không?
Jung Yunho không thể kiềm chế thốt ra những tiếng rên nho nhỏ, nhìn bàn tay Jaejoong đang ra sức vuốt ve “khoai bự”, trong lòng cậu càng muốn nhiều hơn cảm giác tuyệt vời chưa từng có này.
“A…” , dưới bàn tay linh hoạt của Kim Jaejoong, Jung Yunho cuối cùng cũng giải phóng những “dòng sữa” đầu đời.
Thật ra anh đang nghĩ xem phải giải thích thế nào cho Jung Yunho hiểu, cậu ấy có tâm tư thuần khiết như thế làm sao mà thấu được những chuyện này đây?
Bỗng dưng Kim Jaejoong thấy buồn bực vô cùng.
Ỉu xìu dịch ra khỏi vòng tay của Yunho, đứng lên xoay người bước tới cửa hang, ngại ngần nói ra từng chữ:
“Yunho ah, mau mặc quần vào đi. Vừa rồi là do cơ thể phát bệnh, tôi chỉ tiện tay “chữa” cho Yunho thôi, chuyện bình thường ấy mà!”
Kim Jaejoong siết chặt nắm tay, cố nhủ lòng phải bình tĩnh calm down.
“Là vậy sao? Nhưng mà Jaejoong ơi, hồi nảy tui thấy vô cùng thích. Có chỗ nào giống phát bệnh đâu…”
Jung Yunho quần áo chỉnh tề, vừa thấy khó hiểu lại hơi ngại ngùng bước ra khỏi hang. Cậu nhóc gãi gãi đầu bối rối, đứng trước mặt Kim Jaejoong nhìn đôi má anh đo đỏ hồng hồng càng thấy khó hiểu hơn.
Cậu nhìn nhìn một hồi, dường như nghĩ ra gì đó, đột ngột hét to:
“À ồ Jaejoong ơi, cậu cũng phát bệnh rồi!”
Nghe Jung Yunho hét lên như thế khiến cho một Kim Jaejoong tâm trạng đã dần bình tĩnh được mấy phần bây giờ lại muốn đem toàn bộ Thượng đế Quan Âm Phật Tổ Nữ Oa gì thỉnh lên hết một lượt.
“Jaejoong, đừng nhúc nhích, tôi sẽ không để cậu có chuyện gì đâu!”.
Mau chóng ôm Kim Jaejoong vào lòng, Jung Yunho mặt mày nghiêm túc loay hoay ngồi lên đùi người ta, bắt chước y hệt tư thế mà khi nảy Jaejoong làm với mình.
“Jaejoong ah, để tôi chữa bệnh cho. Jaejoong không cần sợ, tôi nhất định sẽ “làm” thật tốt”.
Mặc kệ Jung Yunho nhiệt tình nghiêm túc, lúc này “bệnh nhân” họ Kim đang dựa đầu lên vách hang, trong lòng không ngừng oán niệm “Chuyện gì đang xảy ra vậy trời!!”
Khi nảy mình giúp cậu ấy giải quyết thì cũng coi như xong chuyện đi, cớ vì sao “giúp” xong rồi mình lại có phản ứng chứ? Cứ cho là sáng sớm nhiệt huyết dâng cao, ok chấp nhận.
Nhưng vấn đề là mình lại đi giải thích linh tinh với cậu ta làm gì không biết, đúng là cái miệng hại cái thân =))))
Tạm bỏ qua những vấn đề trên, vấn đề của mọi vấn đề bây giờ là năng lực học hỏi của Jung Yunho quá cao siêu, copy cực chuẩnchuẩn từng động tác của anh khi nảy,khiến cho anh thoải mái ngất trời.
Ai có thể ngờ một Kim Jaejoong tưởng như bình tĩnh chính trực giờ phút này lại đang chết ngất dưới bàn tay ngây dại của Jung Yunho, không những thế mà còn phát ra vài tiếng rên thỏa mãn.
Ôi Thượng Đế Quan Âm Phật Tổ Nữ Oa ơi, vừa nảy muốn triệu hồi các ngài là do con tự YY trong tâm tưởng, tại sao lại trừng phạt con ngay tức thì như vậy chớ.
Mặc cho Kim Jaejoong đang nỗi bão trong lòng, bên này Jung Yunho vẫn ra sức học tập và phát huy tài nghệ “chữa bệnh”, nghe được tiếng rên của anh khiến cậu càng thêm sốt ruột.
Vừa nảy lúc mình “phát bệnh” cũng đâu có rên to dữ vậy đâu, mặt cũng không có đỏ hồng lên như thế, có khi nào là Jaejoong bị nặng hơn không nhỉ?
Trong lúc Jung Yunho còn miên man suy nghĩ, Kim Jaejoong đã bắn ra rồi. Anh nhẹ nhõm thở phào một hơi. Vừa mới bắn xong, đầu óc còn chưa kịp thanh tỉnh đã thấy mình được Jung Yunho ôm trọn vào lòng:
“Jaejoong Jaejoong, cậu thấy sao rồi?”
Thấy Kim Jaejoong đang thở dốc liên tục, Yunho nhẹ nhàng đưa tay vỗ về, đem trán mình dán lên trán của anh, tự thấy an lòng vì “thật may, không có nóng”.
“Tôi không sao đâu”, cơ thể vốn dĩ chưa bình phục hoàn toàn, cộng thêm đã một thời gian dài ăn chay niệm phật, không gần phụ nữ cũng không hề tự xử, hôm nay mới được giải phóng thế này làm anh thấy hơi mệt mỏi.
Kim Jaejoong tựa vào vai Jung Yunho, ngước nhìn cậu nhóc đã vì mình hết lòng lo lắng, đột nhiên anh cảm nhận được sự an yên mà trước nay chưa từng có.
“Yunho, tôi đã khỏe rồi, chúng ta mau về nhà thôi. Nếu không bác trai bác gái sẽ lo lắng đó.”
Thật ra Jung Yunho vẫn còn e ngại về “sức khỏe” của Kim Jaejoong lắm, thế nhưng mặt khác cậu vẫn ý thức được rằng ba mẹ ở nhà đang mong. Cậu vừa muốn Jaejoong được nghỉ ngơi, mà lại không thể không quay về. Nghĩ ngợi một hồi, liền ngồi xổm xuống trước mặt Jaejoong, dõng dạc:
“Jaejoong, lên! Tui biết cơ thể Jaejoong còn chưa khỏe, để tui cõng cho nha!”
Kim Jaejoong định mở miệng giải thích, nhưng nhìn Jung Yunho nhiệt tình hăng hái như vậy, nói cõng là cõng, cõng xong là đi, cũng thôi không chối từ.
Lần thứ hai tựa lên tấm lưng dày rộng ấy, anh thả hồn nghe cậu kể chuyện xưa, ăn quả dại bên đường mà cậu hái. Đột nhiên trong lòng cảm thấy xốn xang.
Cảm giác xốn xang này lúc ở gần em gái không hề có, dường như thứ cảm tình “em trai - anh lớn” mà mình nghĩ đang dần lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu.
Kim Jaejoong lắc lắc đầu cảnh tỉnh, tự nhủ rằng do mình nghĩ quá nhiều thôi.
Nghiêng đầu nhìn gương mặt mướt mồ hôi của Jung Yunho. Anh tự hỏi ngày đó sau khi phát hiện ra mình, phải chăng cậu ấy cũng đã cõng mình trên vai, đi quãng đường xa như thế...
Nghĩ đến đây Kim Jaejoong không khỏi xúc động, bèn vươn tay lau đi mồ hôi trên mặt , trên cổ của Jung Yunho, sau đó dịu dàng nói:
“Yunho a, tôi hát một bài cho cậu nghe ha”
“Được đó được đó! Jaejoong định hát bài gì?” , Jung Yunho kích động tán thành.
Cậu vốn là người rất thích nghe ca hát, hồi nhỏ có một lần cậu còn lén đi đến trường học ở trấn trên để nhìn các bạn khác đến trường, ở trong trường có cả thầy giáo, thầy sẽ đàn những bài hát nghe thật êm tai. Vị thầy ấy còn dạy cho các bạn hát một bài, là bài gì ấy nhỉ, à, “Yêu nhất trên đời chỉ có má mà thôi…🎵🎵🎵”
Lúc mới về thì mình còn nhớ được mấy câu đầu, nhưng rồi sau đó ba nuôi bị bệnh nặng, cả nhà cũng nghỉ bán hàng ăn ở xóm trên, thành ra cũng không còn cơ hội nghe lại lần nào.
“Ừm… tôi sẽ hát một bài mà tôi rất thích”
Kim Jaejoong thanh thanh giọng nói, Yunho càng chờ mong đến mức dừng chân không đi tiếp nữa.
“Ngay cả khi anh mở to đôi mắt, cũng không cách nào nhìn thẳng vào em
Anh không thể nào nhìn rõ trái tim em, bởi nó đang dần phai nhạt theo ký ức úa màu
Anh không thể làm gì được nữa bởi anh đã quá mệt mỏi rồi
Anh đã khóc thật nhiều
Anh cho rằng mình sẽ ổn thôi khi được trông thấy em
Anh sẽ bảo vệ em
Ngay cả những thói xấu của em cũng giúp anh mỉm cười khi mà anh mệt mỏi nhất
Mặc dù mọi chuyện sẽ rất khó khăn, nhưng anh muốn nói rằng anh yêu em
Cho đến ngày em lại trở về vòng tay anh lần nữa…” (I’ll Protect you)
Giọng hát ấm áp ngọt ngào đã khiến Jung Yunho say mê chìm đắm, đến tận lúc hát xong rồi cũng chưa thể hoàn hồn.
“Này, tôi hát có hay không? Sao không nói gì hết vậy?” , Kim Jaejoong khều vai Yunho, muốn nghe bình luận từ khán giả.
“Jaejoong à, có thể dạy tôi hát một bài không?”
Jung Yunho quay đầu, nhìn Kim Jaejoong cười cười, sau đó nghiêm túc bắt đầu bài hát:
“Yêu nhất trên đời... chỉ có má …”
Cảm giác cay xè nơi sóng mũi khiến Kim Jaejoong phải lặng đi vài giây, cậu ngốc này chắc là chưa từng đi học chữ, đây vốn là chuyện có thể đoán trước, thế nhưng mỗi lần anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc nỗ lực của Jung Yunho lại cảm thấy đau đớn bội phần.
Thì ra cậu thích bài này sao? Cậu có biết bài này nói về người mẹ tốt hay không?
“Jaejoong ơi tôi chì biết hát có một câu, còn đoạn sau nữa mà tôi quên hết rồi, hồi nhỏ tôitừng nghe qua nên biết đó”
“Không sao cả, tôi sẽ dạy cậu hát”.
Kim Jaejoong tựa đầu lên vai Jung Yunho, kề sát bên tai cậu, nhẹ nhàng thổi vào từng giai điệu lời ca.
Sáng sớm, đường núi yên tĩnh lạ thường, Jung Yunho bước đi không nhanh không chậm tựa như trái tim đang được chở che đập từng nhịp vững vàng.
Cậu nói với anh: “ Jaejoong ah! cậu hát hay quá, hay hơn cả thầy giáo năm xưa”
“Jaejoong à, trên đời không chỉ có mẹ tốt , Jaejoong của tôi cũng rất tốt đó nha… haha”
Part 8
Khi về đến nhà mới thấy đúng là bác trai bác gái đã lo lắng suốt một đêm, nhưng rất may hai bác không có ra ngoài tìm bọn họ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?
Mặt trời đã lên cao, cuối mùa thu, những tia sáng mang theo lớp bụi ánh vàng bay lượn giữa trời quang.
Đơn giản nghỉ ngơi một chút, đợi đến đầu giờ chiều Jung Yunho liền trở lại công trường tiếp tục làm việc như mọi hôm.
Kim Jaejoong ở nhà một mình lại ngồi nghĩ chuyện xa xăm, anh bỗng nhớ lại từng chuyện đã trải qua từ hôm bị nạn đến bây giờ, anh cảm thấy dường như thế giới của mình đã bị chấn động không hề nhỏ, đặc biệt là chuyện hồi sáng này, vừa nghĩ tới là thấy ngượng chín cả mặt.
Nhưng cũng còn rất may, bởi vì Jung Yunho là một đứa trẻ ngây ngô, nếu là một người bình thường chắc anh chỉ có nước trốn đi mất, không cách nào đối mặt với cậu ta.
Nói đi cũng phải nói lại, trên đường về khi nghe cậu ấy nói “Trên đời không chỉ có mẹ tốt mà Jaejoong cũng rất tốt” đã khiến anh xúc động thật nhiều.
Quả nhiên, không có Jung Yunho ở đây, nhìn đâu cũng thấy chán chường, chẳng vui gì cả. Kim Jaejoong lê tấm thân dài rộng hết đi ra rồi lại đi vào, tìm cách giết thời gian cho ngày chóng qua.
Giữa không khí mùa thu tĩnh lặng, bất ngờ từ đằng xa có một người lạ mặt đột ngột xông vào....
“Khụ khụ”
Người nọ vừa định lên tiếng đã bị sặc nước miếng, nói không ra lời.
“Jung… Jung Yunho gặp chuyện rồi, mọi người mau đi theo tôi”
Đôi vợ chồng già lập tức buông rơi mọi thứ, cùng với Kim Jaejoong lao nhanh ra ngoài.
Kim Jaejoong không còn ý thức được gì nữa, đường núi trập trùng chẳng thể ngăn bước chân anh. Cứ như thế lao đầu theo người nọ, bất chấp là đi hay chạy, quên hết mệt mỏi cùng sợ hãi, điều anh muốn bây giờ là được thấy Jung Yunho.
Không biết chạy bao lâu, đến khi thấy trước mắt là một đám đông tụ tập anh liền bất chấp tất cả xông vào:
“Yunho, Yunho!”
Phản chiếu trong đôi mắt nhòe lệ của anh là hình ảnh Jung Yunho nằm bất động trên mặt đất, một bên chân bị thương chảy rất nhiều máu, đáng nói là trên chân có một vết cắn đang tụ máu bầm, bị phồng to thành màu đen tím.
“Trời ơ!i sao lại thế này?”, bác trai bác gái vừa đến nơi, vội vàng lao đến chỗ con trai.
“Cậu ta bị rắn cắn, chúng tôi mới vừa phát hiện, không biết phải làm gì nên mới đi báo cho ông bà biết a”. Một công nhân đứng bên ngoài giải thích
Trái tim Kim Jaejoong đập lên từng hồi vang dội, anh đã quên luôn bản thân là một người sợ máu, nhẹ nhàng đặt chân Jung Yunho lên đùi, cúi người dùng miệng hút máu độc ra ngoài.
Dù anh không biết cách này có hiệu quả hay không, nhưng trước kia xem phim truyền hình đều thấy người ta làm vậy
Chỉ vài phút sau, Jung Yunho đã lờ mờ khôi phục lại ý thức, Kim Jaejoong lau đi vết máu trên miệng, xoay người đặt cậu lên lưng, sau đó nói với bác trai bác gái:
“Bác trai, chỗ này có bác sĩ không ạ? Phiền bác mau tìm bác sĩ đến nhà. Bác gái, phiền bác dẫn đường, chúng ta trở về”.
Người công nhân vừa nảy đến báo tin cũng theo bọn họ quay về, còn giúp Jaejoong đỡ Yunho lên lưng.
Đường về nhà ghập ghềnh rất khó đi, đến nỗi hai chân Kim Jaejoong sắp rã rời, thế nhưng anh nhận ra hơi thở phía sau mình càng ngày càng yếu ớt. Kể từ giây phút đó, mặc kệ bản thân có mệt mỏi ra sao, Jaejoong cũng cắn răn bước tiếp không ngừng, nỗ lực đi nhanh hơn nữa để mang Yunho trở về.
Thật vất vả mới về đến nơi, vừa vào cửa đã thấy ba Jung cùng bác sĩ ngồi đợi trong nhà.
Sau khi đặt Jung Yunho lên giường, anh chăm chú nhìn bác sĩ thăm khám, cũng nhìn ra sự bối rối trên gương mặt của Ba Jung mẹ Jung. Dù cho không nói ra lời, nhưng anh có thể hiểu được, trong nhà thật sự không còn đủ tiền để trả cho bác sĩ.
Kim Jaejoong xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón út, chiếc nhẫn này đã theo anh suốt 10 năm, chưa tháo ra lần nào.
Bác sĩ nói rằng Jung Yunho bị ngũ bộ xà cắn, cần có thời gian để chữa trị, mà cách của ông ấy là cách chữa dân gian, có khỏi được hay không cũng là một vấn đề.
“Bác sĩ, tạm thời trong nhà cháu không có tiền. Xin bác nhận tạm cái này vậy”, Kim Jaejoong tháo nhẫn ra đặt vào tay bác sĩ, “Yunho nhà cháu xin nhờ cả vào bác”
Ba Jung mẹ Jung nhìn Jaejoong như thế hai mắt cũng đỏ lên
Jaejoong còn chưa nói hết câu, bác sĩ đã vội cắt lời:
“Cậu nên giữ nó lại đổi thành tiền mua thuốc đi, một số thuốc thì theo tôi lên núi tìm, số còn lại phải lên trấn trên mua mới có. Tôi chỉ giúp được chút sức, tiền bạc làm gì, cứu người quan trọng hơn”.
Gần như ngay lập tức, bác sĩ bắt đầu hướng dẫn ba mẹ Jung loại thảo dược cần tìm, dù gì họ cũng là người sống trên núi lâu năm, có nhiều thứ đã trở nên quen thuộc.
Kim Jaejoong ngồi bên mép giường, nhìn Jung Yunho gương mặt tái nhợt, hơi thở mong manh. Khẽ vươn tay lau đi mồ hôi trên mặt cậu, anh tự trấn an mình rằng rồi cậu sẽ ổn thôi. Yunho của anh thiện lương như thế, nhất định sẽ khỏe mạnh đến già.
Mỗi ngày vào sáng sớm, Jaejoong sẽ cùng bác sĩ lên núi hái thuốc, giữa cây cối um tùm, vạch ra từng nhánh cây ngọn cỏ, dựa theo hình dáng của lá thuốc trong trí nhớ mà cẩn thận hái về.
Phần bác gái vẫn ở nhà chăm sóc Yunho, còn bác trai mang nhẫn lên trấn trên bán lấy tiền mua thuốc, trước khi đi Jaejoong đã cẩn thận dặn dò giá trị ước chừng của chiếc nhẫn, anh sợ bác trai sẽ bị lừa bán giá rẻ, nếu bán rẻ thì sau này chi phí ăn uống, thuốc thang của Yunho biết tìm đâu ra.
Jung Yunho còn mê mang chưa tỉnh, vết cắn trên chân vẫn không thuyên giảm chút nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến giữa trưa, Kim Jaejoong mang thảo dược trở về, cẩn thận phân loại từng thứ, phơi khô, nghiền nhuyễn . Thuốc đã sắc xong, đưa tới bên miệng nhưng Jung Yunho không thể nuốt xuống giọt nào, cứ đổ vào lại trào ra, mẹ Jung nhìn con mình như thế chỉ biết khóc nghẹn ngào. Bác trai vừa từ trấn trên trở về, nhìn số thuốc mới mua thầm rơi lệ trong lòng, nếu như con mình không thể uống vào được vậy thì số thuốc này còn nghĩa lý gì nữa đâu?
“Bác gái, phiền bác mang cho cháu một chén thuốc khác"
Kim Jaejoong lau đi nước thuốc vương trên cổ cậu, nhận chén mới từ tay mẹ Jung, tự mình uống một ngụm sau đó môi dán lên môi của Yunho, chậm rãi truyền vào.
Vị thuốc đắng ngắt vô cùng khó chịu , có vài lần mớm cho cậu xong anh phải nôn thốc nôn tháo, nôn tới nỗi trào nước mắt.
Cứ thế đều đặn mỗi ngày, Kim Jaejoong hết đi hái thuốc, phơi thuốc, nấu thuốc rồi tự mình mớm cho Yunho uống. Vừa xong một chén thuốc, chưa kịp súc miệng lại mớm tiếp một chén nước, từng ngụm từng ngụm dịu dàng truyền cho cậu, bởi nhiều ngày qua cậu đã chẳng ăn uống được gì.
Ba Jung mẹ Jung nhìn Jaejoong đối xử với con mình như vậy cũng không nói nên lời, điều họ có thể làm đó là cố gắng tìm về nhiều thảo dược, nỗ lực chăm sóc tốt cho cả gia đình.
Về đêm, YunJae hai người cùng nằm trên một chiếc giường ngủ, có đôi khi trong cơn mê Jung Yunho sẽ bị nọc độc hành hạ phát run, theo như lời bác sĩ nói, sau khi uống thuốc xong, lúc phát run ý thức sẽ càng thêm rõ ràng, vì thế cũng sẽ thấy đau.
Kim Jaejoong ôm lấy thân thể lành lạnh của Jung Yunho, mỗi khi thấy cậu bắt đầu run rẩy, anh sẽ không ngừng giúp cậu matxa tay chân.
Dù cho đã ý thức được vài phần, thế nhưng Jung Yunho vẫn chưa thể tỉnh hoàn toàn, mỗi lần bị nọc độc hành hạ đều như chết đi sống lại, nằm thoi thóp trên giường ngủ.
Kim Jaejoong đem Jung Yunho vừa mới phát độc ôm vào trong lòng, nội tâm không ngừng bất an sợ hãi, anh đưa ngón tay run run đến gần mũi cậu thăm dò, tới khi xác nhận cậu vẫn còn hô hấp mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Yunho ah, cậu không thể cứ vậy mà ra đi. Cậu tốt bụng như thế, tuổi còn trẻ như thế…
Không phải cậu đã nói muốn tôi dạy câu hát sao, như vậy thì càng không được bỏ tôi đi”
Kim Jaejoong lẩm bẩm thì thầm bên tai Yunho. Dù cho anh có làm gì cũng không thể xua đi nỗi sợ hãi trong lòng, anh rất sợ, sợ nếu bây giờ mình ôm cậu ấy ngủ, biết đâu sớm mai thức dậy trong tay mình chỉ còn lại một thi thể lạnh băng.
Thế là suốt một đêm, giấc ngủ cứ chập chờn, nhiều lần giật mình choàng tỉnh, anh đều đưa tay thăm dò hơi thở của người bên cạnh, đến khi biết cậu vẫn đang thở đều đều, anh mới an tâm kéo chăn lại, tiếp tục giấc ngủ bất an.
Part 9
Đến giữa trưa ngày thứ sáu, Jung Yunho mới tỉnh lại hoàn toàn, vết thương trên chân cũng dần tốt lên đôi chút. Cậu cố gắng mở mắt ra, chầm chậm nghiêng đầu, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là một Kim Jaejoong đang run rẩy sững sờ cùng mớ thảo dược rơi đầy trên nền đất.
Mãi một lúc sau, Kim Jaejoong mới mừng vui lẫn lộn nhào đến ôm lấy Jung Yunho.
“Yunho! Cuối cùng cậu đã tỉnh rồi”
Jung Yunho định nói gì đó nhưng không phát ra được tiếng nào. Cậu cố sức nâng tay xoa lên gương mặt đầy nước mắt, cất tiếng gọi yếu ớt:
“Jaejoong… Jaejoong”
Kim Jaejoong cầm lấy bàn tay của Yunho đang đặt trên mặt mình, bồi hồi xúc động:
“Tỉnh lại là tốt rồi, Yunho nhà ta giỏi lắm!”
*
Vết thương của Jung Yunho ngày càng chuyển biến tốt đẹp, đã có thể xuống giường đi lại, nhưng sức lực vẫn chưa thể phục hồi. Kim Jaejoong ngày đêm ở bên cạnh cậu, một tấc cũng không rời. Nhìn Kim Jaejoong tất bật vì mình chạy qua chạy lại, Jung Yunho vừa thấy xót thương vừa thêm hạnh phúc.
Xót là bởi nhìn anh mải lo lắng cho mình đã gầy đi rõ rệt, còn hạnh phúc là vì cậu cảm thấy chỉ cần có Jaejoong bên cạnh, dù cho có bị ba mẹ ruột bỏ rơi, mình vẫn là người hạnh phúc trên đời.
Từ chỗ ba mẹ Jung, Jaejoong biết được ngày mai là sinh nhật Yunho. Dùng số tiền bán nhẫn còn thừa lại, lén đi chuẩn bị vài thứ, muốn cho Jung Yunho một ngày sinh nhật đáng nhớ.
Ngày hôm sau ngủ dậy, Jung Yunho phát hiện Jaejoong không có ở đây, vừa định xuống giường đi tìm anh, đã thấy anh cầm trên tay một chén nóng hôi hổi chầm chậm bước vào.
Đó là một chén mì, bên trong có hai cái trứng.
“Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của wuli Yunho. Cái này là mì trường thọ, sáng thức dậy phải ăn liền. Lại đây mau mau!”, Kim Jaejoong cười nói.
Đôi mắt Jung Yunho dần đỏ, đây là lần đầu tiên cậu được ăn mì trường thọ, hơn hai mươi năm cuộc đời, số lần cậu được ăn mì với trứng chả có bao nhiêu. Mà quan trong hơn hết, bát mì này lại do chính tay Jaejoong làm, ngay cả chính mình cũng quên đi ngày tháng, ấy vậy mà Jaejoong lại nhớ rồi nấu cho mình ăn. Có lẽ đến tận lúc cuối đời, Jung Yunho sẽ không bao giờ quên buổi sáng hôm nay, có một thiên sứ hai tay bưng má mỉm cười, cho cậu sự ấm áp.
“Còn thất thần cái gì nữa, mau ăn xong chén mì này sẽ được trường thọ, vui vẻ, hạnh phúc. Lại ăn nhanh đi!”
Cuối cùng cũng không thể nhịn được mà rơi nước mắt. Jung Yunho vừa nhai mì vừa nhìn Kim Jaejoong cười cười dù trên má còn chưa khô dòng lệ.
Giờ phút này Yunho đang cảm thấy vui vẻ cực kì, cậu ước Jaejoong sẽ mãi bên cạnh mình, như thế so với được trường thọ còn tốt hơn nhiều.
“Hôm nay Yunho là ông thọ, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, đợi đến tối hai bác trở về sẽ cùng nhau hát mừng sinh nhật, có chịu không?”
Khi Kim Jaejoong cầm chén chuẩn bị ra khỏi phòng liền bị Yunho vòng tay ôm vào lòng.
Cái ôm đó có bao nhiêu lệch lạc, Kim Jaejoong không dám nghĩ tới. Nhưng sự rung động trong lòng là thứ mà cả Jung Yunho và Kim Jaejoong đều không thể phủ nhận.
Kim Jaejoong xoay người, nhẹ vuốt tóc Yunho, từng chút từng chút thật dịu dàng, hơn nghìn vạn lời nói.
Buổi sáng yên tĩnh đã lóe lên tia nắng đầu tiên, vừa đủ ấm áp bao phủ khắp căn phòng.
*
Trời vừa sập tối, ánh đèn nhàn nhạt thắp sáng ngôi nhà. Ba Jung mẹ Jung cùng Yunho ngồi quanh bàn ăn. Mặc cho cậu đang tò mò gần chết, thế mà Kim Jaejoong nhất quyết không để ai bước vào bếp nửa bước. Ba mẹ Jung đã lờ mờ đoán được Jaejoong định làm gì, nhớ lại hôm qua anh đã tất bật sang nhà hàng xóm đổi thứ này thứ kia, chắc là anh muốn làm đồ ăn ngon đi, nhưng cụ thể là món gì thì họ vẫn không rõ.
Jung Yunho vươn cao cổ muốn ngóng vào nhà bếp, tiếc là ngoại trừ hình ảnh Jaejoong sàng qua sàng lại thì không thấy được gì nữa. Mặc dù kế hoạch nhìn lén bất thành, nhưng cũng không ảnh hưởng tí nào đến tâm trạng hứng khởi của Yunho.
Sự chờ đợi trong niềm hưng phấn đủ để biến cảm giác ngóng trông thành quá trình hưởng thụ, cảm giác này trong suốt 25 năm tồn tại, với cậu cũng là lần đầu tiên.
Nếu như ngày đó không gặp được Jaejoong đang bị thương, có lẽ bây giờ mình vẫn là một thằng công nhân chăm chỉ, đi làm - về nhà - ăn một chén cơm to,sau đó ra ngoài đốn củi, hoặc đã bị rắn cắn chết rồi cũng nên.
Yunho nhớ lại sáng hôm nay, nhớ tới nụ cười của Jaejoong, tâm trạng liền vui vẻ lạ kì, cậu che miệng cười trộm, cười đến nỗi nét mặt co rúm lại. Mặc cho Ba Jung ngồi bên kia thắc mắc “Làm gì mà vui quá vậy” cậu cũng không nghe thấy gì.
“Tới đây tới đây” , thấy Kim Jaejoong bê một chiếc nồi to lên nhà, Jung Yunho kích động bật dậy như lò xo.
“Chúng ta cùng chúc cho Jung Yunho tuổi 25 vui vẻ!”
Kim Jaejoong mở nắp nồi ra, bên trong là thành quả anh tỉ mẩn chăm chút suốt hai ngày trời - Bánh sinh nhật made by Kim Jaejoong.
Chỉ là một chiếc bánh bình thường, trên mặt bánh là chút quả dại mà anh đã tự đi hái, nghĩ đến việc Yunho lẫn hai bác đều không biết chữ, thế nên cũng không cần rườm rà ghi chữ lên mặt bánh.
Ba Jung mẹ Jung nhìn chiếc bánh xinh đẹp như thế cũng mỉm cười vui vẻ, còn Jung Yunho, tất nhiên vẫn đang cười tít mít từ khi Jaejoong bước vào.
“Chờ chút đã!”
Kim Jaejoong lấy ra một cây nến cùng que diêm. Tắt đèn, nến vụt sáng. Trong bóng đêm càng làm ánh nến lung linh hơn bội phần.
Kim Jaejoong cười cười, trộm nghĩ, hôm nay đi tìm nến lâu như vậy cũng rất đáng.
“Happy Birthday to you..
Happy Birthday to you….”
Kim Jaejoong vỗ tay bắt đầu bài hát, ba mẹ Jung ngồi bên này cũng cao hứng vỗ tay theo.
Dựa vào ánh nến mong manh, Jung Yunho chăm chú nhìn anh vui vẻ tươi cười, bên tai cậu chỉ toàn là giọng hát ấm áp của anh. Chỉ có Jung Yunho hiểu rõ, trong lòng đang nỗi sóng từng cơn. Mà những cơn sóng đó, sẽ chỉ vì một người rung động…
“Mau lên, Yunho mau cầu nguyện đi” , Jaejoong đưa tay trước ngực làm mẫu cho Yunho.
“Ước xong thì thổi nến, như thế ước nguyện của Yunho sẽ trở thành hiện thực”
Jung Yunho âm thầm niệm niệm một câu, sau đó một hơi thổi tắt nến.
Mở đèn lên, Kim Jaejoong vui vẻ cắt bánh chia cho mọi người. Chỉ còn Jung Yunho ngồi bên kia bàn, vẫn kiên trì nhìn ngắm anh không rời mắt. Jaejoong vui vẻ, Jaejoong xinh đẹp.
Hít hít mũi chua xót, vừa rồi có phải Jaejoong nói ước mơ sẽ thành hiện thực đúng không? Vậy nhất định phải thành hiện thực nha. Hai mươi lăm tuổi, ước muốn đầu tiên trong đời.
Jung Yunho ăn bánh thật dè xẻn, không phải chê bai mà vì quý trọng. Vừa ăn vừa len lén nhìn trộm Jaejoong, nhìn nụ cười có thể thắp sáng cả trời đêm.
Jaejoong, cảm ơn cậu.
Ước nguyện đầu tiên của tôi là có thể cùng cậu mãi mãi bên nhau.
Part 10
Cùng cả nhà vui vẻ ca hát suốt đêm, sáng hôm sau thức dậy trời cũng lên cao rồi. Kim Jaejoong bật dậy, duỗi thắt lưng lười biếng. Còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Jung Yunho hớt hãi chạy vào:
“Jaejoong! Jaejoong!”
Thậm chí Kim Jaejoong còn thấy, trong mắt Jung Yunho đong đầy hơi nước. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu ấy sợ hãi đến như thế?
Kim Jaejoong nhanh chóng chạy theo Jung Yunho ra ngoài.
Nơi cửa nhà yên tĩnh thường ngày, giờ đây bỗng nhiên náo nhiệt rộn ràng:
“Thiếu gia!”
“Boss!”
“Anh hai!”
“Con ơi!”
Đám người thấy Kim Jaejoong bước ra, không kìm được xúc động gào lên rõ to. Đặc biệt là Kim Mi Yeon, xúc động đến mức trực tiếp lao đến ôm chầm lấy anh mình, nức nở gọi “Anh hai”
Cuối cùng Kim Jaejoong cũng dần bình tĩnh. Đây không phải là mơ, người nhà đã thật sự tìm đến, thế nhưng tại sao anh chẳng hề vui sướng như trong tưởng tượng.
Nhìn cô gái đang ôm chặt lấy Kim Jaejoong, Yunho lặng lẽ buông lơi bàn tay mà mình đang nắm chặt.
“Yunho”, cảm giác được hành động của cậu, Jaejoong mềm nhẹ giãi bày:
“Không cần sợ, đây là người nhà của tôi. Bác trai bác gái, xin đừng lo lắng”.
Jung Yunho cẩn thận nhìn đoàn người trước mặt, bọn họ ai nấy đều ăn mặc thật sang trọng, dáng vẻ rất giàu sang. Đặc biệt là cô gái kia, mình lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy ai trang điểm xinh đẹp đến thế, hẳn là Jaejoong rất thích cô ta.
Thật ra cậu không phải thấy bọn họ là người lạ mà sợ hãi, ngược lại, khi cậu biết rõ họ là ai mới càng thấy sợ hơn.
Cậu rất sợ. Sợ Jaejoong sẽ theo bọn họ rời đi.
Ba mẹ Jung nhiệt tình mời mọi người vào nhà, bảo vệ thì đứng yên trước cửa. Nhìn cảnh này khiến hai lão nhân cảm thán trong lòng, đúng là người có tiền!
Kim Mi Yeon quấn lấy Kim Jaejoong hỏi han đủ chuyện, nhìn anh mình gầy đi trông thấy, cô không khỏi xót xa.
mẹ Kim trò chuyện với ba mẹ Jung, nói toàn những lời cảm ơn vô tận, 5 người ngôi quanh bàn nhỏ vui vẻ cười nói. Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong sủng nịnh cưng chiều cô gái nọ, lẳng lặng xoay người về phòng.
Cậu bước vào phòng, lấy từ ngăn kéo ra cây nến nhỏ, Jaejoong từng nói chỉ cần thắp nến nguyện cầu thì ước mơ sẽ thành hiện thực a. Lấy trong bao một que diêm quẹt lửa, Jung Yunho đưa tay lên trước ngực thành tâm nguyện cầu, sau đó nghiêm túc thổi tắt nến. Cứ như vậy lặp lại nhiều lần, liên tục thắp nến - nguyện cầu rồi thổi tắt. Chỉ cần mình làm thật nhiều lần thì sẽ linh nghiệm đúng không?
Vẫn ôm trong lòng niềm tin ngây thơ là vậy, thế nhưng ước mơ của Jung Yunho đã thay đổi rồi. Nhìn người nhà của Jaejoong xúc động như thế, cho nên cậu cũng hy vọng Jaejoong theo họ trở về.
Jung Yunho nhìn ngọn nến đang dần tắt, không đành lòng lại đốt nó lên, sợ rằng nếu nó tắt đi sẽ không còn linh nghiệm nữa. Mình đã ước nhiều lần như thế, hẳn là Jaejoong sẽ có thể quay về thật nhiều lần. Nếu khi nào thấy nhớ, chỉ cần quẹt diêm lên cầu nguyện là được rồi.
Cô nhóc Kim Mi Yeon không ngừng quấn lấy Jaejoong để hỏi về cuộc sống trong những ngày ở đây, buộc Jaejoong phải kể với cô từ đầu đến cuối. Nghe anh hai kể cái người tên Jung Yunho đã cứu anh một mạng, không những thế mà cả nhà người ta còn cưu mang anh, cho anh ăn mặc, cho anh chỗ ở, giúp anh trị thương. Kim Mi Yeon cảm kích vô cùng, còn vui vẻ chạy vào nhà lôi Jung Yunho ra sân đòi cậu dẫn đi chơi.
Ngồi nói chuyện cả buổi, Kim Jaejoong cũng khéo léo trình bày với mẹ mình về việc anh muốn đầu tư phát triển đời sống của người dân nơi đây.
Mẹ Kim phá lệ tán đồng, còn vui vẻ nói đợi khi ba Kim đi công tác về nhất định sẽ dẫn ba Kim đến, nhất định sẽ viện trợ thật nhiều cho người dân đỡ khổ.
Cơm trưa là do mẹ Kim mang đến, bằng tấm lòng của một người mẹ, khi biết được Jaejoong lưu lạc chỗ này, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết con mình phải cực khổ rất nhiều, nên khi đến đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cùng thức ăn. Lúc bà nhìn con trai xuất hiện trước mắt, đã kích động tới nỗi gần như khóc òa.
Trên bàn ăn, Kim Mi Yeon vẫn không ngừng xì xào nói chuyện, ba mẹ Jung cũng vui vẻ nhiệt tình tiếp đãi khách quý, chỉ có Jung Yunho, sau khi bồi Kim Mi Yeon đi chơi về, ngay cả bùn dính trên mặt còn chưa kịp rửa đã ngồi xuống im lặng ăn cơm. Ba mẹ Jung sống hơn nửa đời cũng chưa từng ăn món ngon như thế, vậy nên ăn cũng đặc biệt ngon miệng. Nhưng Jung Yunho thì vẫn ăn chậm rãi, tựa như không mấy hứng thú với bàn cơm trước mặt, thỉnh thoảng lại lén nhìn Kim Jaejoong một lần.
“Yunho ăn không quen hả con?”, mẹ Kim tinh mắ nhìn ra nên cẩn thận hỏi thăm, sau đó sai trợ lí mang toàn bộ thức ăn trên xe bày lên bàn, muốn làm Yunho hài lòng.
“Không không phải đâu dì ơi”, Jung Yunho vội vàng giải thích. “Là tại thức ăn ngon quá thôi ạ”
Nói xong đưa mắt nhìn sang người đối diện, đúng lúc Jaejoong ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau ngại ngùng.
Kim Jaejoong nhìn Yunho cười cười, nhớ lại lời mẹ Kim nói khi nảy:
“Nếu đưa cả nhà họ lên thành phố chỉ sợ ở không quen, lại phải chịu sự kì thị của người trên đó. Con nghĩ xem, thay vì bắt họ phải thích ứng cuộc sống mới, chi bằng chúng ta bỏ tiền ra viện trợ, cải thiện đời sống của họ. Yunho cũng lớn như vậy rồi, về sau ở lại đây vẫn tốt hơn”.
Mẹ nói rất có lý, vốn dĩ cách sống của mình và họ không giống nhau, mình cũng không cần vì ý tốt mà thay đổi cuộc sống của họ. Chỉ cần ra sức tài trợ vật chất, cải thiện đời sống ở đây, cho bọn họ những thứ tốt nhất, âu cũng là trọn tình trọn nghĩa rồi.
Vốn định sẽ quay về ngay trong buổi chiều, nhưng khi nhìn ánh mắt hụt hẫng của Jung Yunho, Kim Jaejoong đã chủ động tìm mẹ nói đêm nay ở lại đi rồi mai hẵng đi. Chỉ đành ủy khuất mẹ và em gái ngủ trong xe một đêm.
Trời chiều mát mẻ, Jung Yunho dẫn Kim Jaejoong cùng cả nhà đi dạo xung quanh, câu vẫn như cũ kể lại những câu chuyện xưa đã từng kể với Jaejoong. Chỉ khác là sau khi câu chuyện kết thúc, Yunho nhìn anh cười, chẳng còn là nụ cười trong trẻo vui tươi, mà nụ cười của hôm nay chứa bao điều sầu muộn. Kim Jaejoong hiểu, Jung Yunho rất luyến tiếc mình đi….
Trời tối, sau khi ăn cơm xong Jung Yunho vẫn như cũ vào rừng kiếm củi , mẹ Kim cùng ba mẹ Jung trò chuyện thân tình, đặc biệt là mẹ Kim với mẹ Jung, tựa như chị em thân thiết, không hề có khoảng cách địa vị. Kim Mi Yeon nổi hứng chơi đùa, lôi kéo mấy anh bảo vệ dắt mình đi tham quan rừng núi. Còn Kim Jaejoong ngồi nhìn Jung Yunho đốn củi, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đây là lần cuối rồi…
Đêm nay ánh trắng sáng rõ hơn mọi ngày, tiếng côn trùng vang rền trong không gian tĩnh mịch, khiến sự im lặng của núi rừng càng nhuốm màu buồn thương.
Cả nhà đã lên giường đi ngủ, Kim Jaejoong mở to đôi mắt nằm trên giường, đợi Jung Yunho trở về.
Một lúc sau cửa nhẹ nhàng mở ra, Jung Yunho cẩn thận bò lên giường, cố gắng không gây tiếng động:
“Sao giờ này mới về giường?” , Kim Jaejoong nhẹ giọng hỏi.
Jung Yunho im lặng không đáp, tiếng côn trùng kêu lên giữa trời đêm càng đặc biệt rõ ràng.
Mãi một lúc sau, Yunho mới xoay người ôm lấy Kim Jaejoong, vùi đầu vào vai anh, hỏi nhỏ:
“Jaejoong, cậu sẽ còn quay lại đúng không?”, giọng nói khàn khàn run rẩy, anh cảm nhận được trên vai mình đang ướt nước.
Kim Jaejoong ngồi dậy nâng niu gương mặt của Yunho, nhìn sâu vào đôi mắt cậu, trả lời:
“Chỉ cần có Yunho ở đây, tôi nhất định sẽ trở lại…”
“Vậy… vậy tết trung thu có đến được không? Còn có tết nguyên đán, sinh nhật của tôi… rất nhiều ngày lễ nữa, Jaejoong sẽ đến chứ?” , Jung Yunho chớp đôi mắt sáng ngời, ôm trong lòng vô vàn mong đợi.
“Được, tôi hứa với Yunho, tết năm nay tôi sẽ quay lại”. Kim Jaejoong nhìn nụ cười thỏa mãn của Jung Yunho, bỗng thấy chua xót trong lòng.
Khi về thành phố rồi mình lại bận rộn bù đầu, ngay cả cơ hội về nhà mẹ còn ít, đừng nói là trở lại nơi này, thực tế chính anh cũng không chắc 100%.
Anh còn có cả một công ty không nhỏ chờ anh điều hành, còn vô số việc phải làm, thân bất do kỷ biến cuộc sống của mình thành guồng quay bận rộn.
Anh cũng muốn quay lại. Anh cũng sẽ nhớ cậu biết bao, anh sẽ nhớ cậu em từng cõng mình bị thương đi suốt quãng đường dài, sẽ nhớ cậu em mồ hôi đầm đìa đẩy mình đi tản bộ, sẽ nhớ đến cậu ngốc khi nhặt đá liền nghĩ đến cha mẹ ruột, anh sẽ nhớ có một người đã vì anh bắt thỏ trộm gà đến nỗi cả ngưòi đầy thương tích. Anh sẽ khắc ghi trong lòng.
“Jaejoong ơi…” , Yunho hít hít mũi, nghiêm túc nhìn Jaejoong. Bây giờ cậu không còn buồn nữa, bởi vì điều ước của cậu đã thành hiện thực rồi. Nhưng bây giờ vẫn phải tranh thủ ngắm Jaejoong cho thỏa nỗi lòng, tết Nguyên Đán còn rất lâu nữa mới đến a.
Kim Jaejoong duỗi tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cậu, nhẹ ôn tồn:
“Mau ngủ đi”
Jung Yunho lắc đầu bướng bỉnh: “Jaejoong lại hát hát bài kia cho tôi nghe đi”
“Yêu nhất trên đời chỉ có mẹ?”
“Không phải, là bài mà Jaejoong thích nhất ấy!” , Jung Yunho chớp mắt đợi mong. Vào lúc giọng ca dịu dàng vang lên bên tai, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh, muốn dùng hết cuộc đời để nghe người ấy ca.
Trong đầu lại hiện lên buổi sáng hôm ấy, mình cõng Jaejoong trên vai, nghe cậu ấy hát bài này.
Jung Yunho chưa từng nói, rằng khoảnh khắc cậu nghe tiếng anh hát đã vô cùng kích động. Cũng chưa từng nói với ai rằng, thật ra cậu từng ước đoạn đường ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Cậu tình nguyện cõng anh cả đời, chỉ muốn nghe anh hát thôi…
Hát đến mệt nhoài, Kim Jaejoong chìm vào giấc ngủ. Chỉ có Jung Yunho vẫn mở mắt thao láo, nhìn gương mặt say ngủ của ngưòi kia. Đẹp đến nao lòng. Cậu lặng lẽ mỉm cười, trong vô thức chảy xuống dòng nước mắt.
Jung Yunho nhỏ giọng ngân nga theo giai điệu, tự trách mình thật ngốc, ngay cả lời hát cũng chẳng nhớ được nhiều, dù vậy cậu vẫn cố gắng ngân nga, tựa như mỗi khi hát giai điệu ấy, sẽ được quay về thời khắc kia. Khi mình và Jaejoong vẫn còn ở bên nhau, đoạn thời gian tuyệt vời nhất.
Jaejoong, về đến nhà rồi phải trị thương cho tốt, mỗi ngày đều phải vui vẻ, cùng người nhà sống hạnh phúc bên nhau. Em gái của cậu rất đáng yêu, cô ấy kể với tôi cậu là một ông chủ lớn, rất có tiền đồ. Chắc là công việc hằng cũng vất vả lắm, so với tôi vác gạch kéo củi chắc mệt hơn nhiều. Vậy nên mỗi ngày phải nghỉ ngơi đầy đủ, bảo trọng thân thể có biết không?
Haizzz, tôi thật quá vô dụng. Nếu có thể giúp Jaejoong san sẻ công việc thì tốt quá, thân thể của tôi khỏe lắm này.
À, còn nữa. Jaejoong à, xin đừng quên tôi. Nhớ phải quay lại tìm tôi, tôi sẽ không dọn đi, cũng không chạy lung tung. Sẽ mãi ở chỗ này, đợi Jaejoong quay về...
Part 11
Nắng mai rơi trên mí mắt, kéo Jaejoong ra khỏi giấc mơ.
Mở mắt, thấy giường bên trống rỗng tự bao giờ, Yunho đi đâu vậy?
Bên ngoài không khí rất náo nhiệt, sau khi thay quần áo xong, bước ra phòng khách đã thấy mẹ và em gái thu dọn sẵn sàng chuẩn bị lên xe.
“Jaejoong ah, lại đây thay đồ đi con. Mẹ có mang cho con quần áo. Không chừng lát nửa xuống xe phải trả lời phỏng vấn của báo chí. Con mất tích lâu như vậy, hẳn là cánh truyền thông đều biết cả rồi”.
Kim Jaejoong nhận bộ đồ vest từ tay mẹ, xoay người bước về phòng.
Đã lâu không đụng tới sơ mi caravat, lúc mặt vào có cảm giác không nói nên lời. Đem bộ đồ của Yunho vuốt thẳng lại, dù sao mình cũng đã quen hơi, thành ra có chút luyến tiếc. Dấu vết trên áo và cả những ký ức ở đây, từng chút từng chút đều tích lại thành sự lưu luyến.
Lúc này Kim Jaejoong mới hiểu được, hóa ra mình đã quen với quần áo của Jung Yunho, quen với cảm giác ấm áp đơn thuần mà cậu ta mang lại.
Thói quen thật đáng sợ, đúng không? Có thể khiến một người mặc áo vest suốt mấy năm trời lại trở nên lạ lẫm.
Xếp quần áo ngay ngắn đặt trên đầu giường, bước ra tới cửa, không kiềm được ngoảnh đầu lại nhìn. Tạm biệt, căn phòng đơn sơ mộc mạc, căn phòng chứa đựng ký ức của hai ta.
“Bác trai bác gái, Yunho đi đâu rồi ạ? Sao giờ này vẫn chưa về?”
Lúc chuẩn bị rời đi, anh lại không nhịn được hỏi thăm cậu.
“Thằng nhóc này chắc đang luyến tiếc cậu đó, kệ nó, đừng quan tâm, chỉ là giở tính trẻ con thôi, chút nữa về nhà lại ổn ngay ấy mà”. Bác trai cười cười đáp.
“Bác trai, bác gái. Hai bác phải giữ gìn sức khỏe nhé, số tiền cháu gửi hai bác cứ giữ lấy, cháu sẽ cho người xuống giúp đỡ trong thôn. Cháu sẽ làm hết sức để mọi người được sống tốt . Cảm ơn hai bác vì thời gian qua ”, Kim Jaejoong hai tay ôm lấy ba mẹ Jung,lại dặn thêm một câu:
“Xin hãy chăm sóc tốt cho Yunho. Khi nào cậu ấy về, hãy thay cháu nhắn lại, nói rằng Jaejoong muốn cậu ấy sống tốt, còn phải chú ý an toàn”.
Lần nữa ngoáy đầu nhìn cảnh vật thân quen, Kim Jaejoong vẫy tay chào hai bác rồi lên xe trở về.
Xe chầm chậm lăn bánh, Jaejoong nhìn ra cửa kính, dù anh không biết cậu đi đâu, nhưng chắc chắn rằng có liên quan đến việc anh rời khỏi. Không phải cậu ấy đang trốn vào một góc nào đó lặng lẽ khóc đi? Nghĩ đến gương mặt đáng yêu của Jung Yunho, anh lại không nhịn được mỉm cười. Nhưng mà anh thật sự rất muốn gặp câu a, tự nhiên lại trốn đi đâu vậy chứ?
Căn nhà dần nhỏ lại phía sau, không tài nào quên được mọi thứ ở nơi đây. Trải qua thời gian dài như vậy, thoáng chốc chỉ như một giấc mộng, dù phải trải qua cực khổ, thế nhưng vẫn có rất nhiều điều vui vẻ khó quên.
Kính xe đột nhiên vang lên tiếng gõ dồn dập, Kim Jaejoong quay đầu, sửng sốt một hồi mới bình tĩnh kêu tài xế ngừng xe.
Mở cửa lao nhanh ra ngoài, nhìn Jung Yunho đang thở hồng hộc , hai mắt anh không khỏi đỏ lên.
Trên tay Jung Yunho là một rổ to chứa đầy quả dại mà anh thích, dường như trên người cậu còn bị xây xát vài vết thương. Kim Jaejoong biết rõ, loại quả này mọc ở nơi xa, đã thế còn nằm trên cây cao khó hái. Chắc chắn là từ sáng sớm cậu đã dậy đi hái chúng, nếu không vì thế có lẽ đã chẳng tốn công đuổi theo mình một quãng rất xa…
Kim Jaejoong không dám tưởng tượng hình ảnh Jung Yunho ôm rổ đuổi theo mình. Bởi nghĩ tới anh chỉ thấy xót xa.
“Jae… Jae.. khụ … khụ…” , chạy suốt quãng đường dài làm Jung Yunho chao đảo, vừa mở miệng định nói đã bị sặc nghẹn lời.
Cậu đưa rổ cho Kim Jaejoong, cố gắng ổn định hơi thở, nói một câu trọn vẹn:
“Jaejoong ah, cậu nói trên thành phố không có quả này nên tôi đã hái đó, cậu đem về ăn đi”.
Jung Yunho nói xong thở phì phò, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười sáng lạn.
“Jaejoong ah nhanh lên con. Trên kia Hội Đồng Quản Trị đang đợi họp”, mẹ Kim lên tiếng thúc giục.
Jung Yunho muốn mở miệng nói “Jaejoong đi nhanh đi”. Nhưng không cách nào thốt nên lời.
Cậu còn định ôm anh một cái, nhưng rồi nhìn lại cả người anh quần áo sạch sẽ, quý khí ngời ngời. Còn mình cả người đều bẩn. Tay đã giơ lên cũng lặng lẽ rút về.
Cố gượng cười che giấu đau thương, không muốn để Jaejoong thấy mình yếu đuối.
“Đồ ngốc!” . Kim Jaejoong ôm choàng lấy Jung Yunho. Là cái ôm cho cả cuộc đời.
“Phải sống tốt biết không?”
“Dạ biết”, Jung Yunho ra sức gật đầu. Nhìn Jaejoong lên xe rời khỏi, đứng đó sững sờ hồi lâu. Sau đó chẳng màn cả người đang mệt rã rời, liều mạng lao theo chiếc xe đang lăn bánh, liều mạng nhìn Jaejoong đang quay đầu lại vẫy tay với mình. Liều mạng vẫy tay, cùng anh nói lời tạm biệt. Chiếc xe dần xa, cũng mang theo Jaejoong đi rồi
Cuối cùng chỉ còn lại chấm đen nho nhỏ, khuất sau ngọn núi xa mờ..
“JAEJOONG!....”
Jung Yunho hét to về phía trước
“CHỜ CẬU TRỞ VỀ”
Tiếng vọng quanh quẩn giữa đồi núi bao la, sau đó vọng về rừng sâu, theo cánh chim bay mãi đến chân trời…
Jung Yunho đứng thẩn thờ hồi lâu. Đường về nhà hôm nay như dài hơn, quay đầu lại mới thấy thì ra mình đã chạy xa đến thế.
Ánh mặt trời xuyên qua màn sương trắng, nước mắt tựa như sự ấm áp đã tan đi còn đọng lại giọt sương, lăn trên gương mặt quen thuộc, ánh lên tia sáng mỏng manh nhưng đủ làm người ta chói mắt.
Có một người. Luôn ngóng trông một người. Với tất cả yêu thương. ❤
- HOÀN BỘ I -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro