Duyên phận chiến trường c42 - c44
Chương 42 tình của Liễu Tuyên Ca
Lời nói của Hạ Diệp Mai đánh động tâm can ba người còn lại.
Lăng Y Hàn suy xét kĩ càng. – khó lòng biết ai là cái bóng của ai , mỗi người đều có điểm nổi bật riêng.
Ưu Trúc đứng lên, càng ưu uất khóc nhiều hơn, bỏ chạy khỏi phòng. – nàng ta chính là cái bóng của hai người kia.
Sáu tháng trước, Ưu Trúc là kỹ nữ tầm thường tại một ngôi thành nhỏ phía bắc Hoành Liệt Triều. Một ngày nọ, có mấy vị nam nhân đến chuộc thân cho nàng, mang nàng đến Lục phủ đệ ở phía đông này.
Ngẫm tưởng, được lọt vào mắt xanh của hoàng tử đương triều, nàng từ nay sẽ an hưởng vinh hoa. Ai ngờ, mộng chưa mơ được lâu đã rơi vào địa ngục.
Âu Dương Nhan lúc đầu đối nàng thô bạo tra tấn, khắp người vết thương mới chồng vết thương cũ. Mấy tháng trôi qua, hắn bỗng lâm hạnh nàng, nhưng không có cảm giác yêu thương, chỉ là xác thịt trần trụi giao hợp, khi nhìn thấy đôi chân ngày ngày gầy nhợt nhạt kia, Ưu Trúc chỉ cảm thấy ghê tởm.
Hoành Liệt vương triệu mọi thái y, ngự y giỏi nhất đến trị cho Âu Dương Nhan. Nhưng hắn cả đời không thể đi lại, chân chỉ có thể cử động vô lực như lão nhân trăm tuổi.
Ngày Ưu Trúc nghe nói Âu Dương Nhan mang về một nữ nhân mới. Nàng hân hoan, bản thân có thể thoát khỏi địa ngục.
Nhưng nàng lại lầm rồi, Âu Dương Nhan vẫn không dừng việc tra tấn nàng.
Ưu Trúc đau đớn đi tìm tân nữ nhân kia. Khi nhìn thấy Liễu Tuyên Ca liền giật mình kinh hãi, hai người có nét giống nhau.
Liễu Tuyên Ca là con gái của Liễu Từ đại phu. Hai phụ tử ngụ ở trấn nhỏ phía nam Hoành Liệt, mở y quán sinh sống.
Khi khắp nước cáo chiếu tìm người chữa chân cho lục hoàng tử Âu Dương Nhan, Liễu Từ cũng muốn thử một phen, giúp hoàng tử cũng là làm việc cho quốc gia.
Liễu Tuyên Ca theo cha đến Lục phủ đệ, liền bị Âu Dương Nhan giữ lại.
Âu Dương Nhan đối Liễu Tuyên Ca không có hành động gì, chỉ là giữ nàng lại trong phủ, làm một nha hoàng dâng trà. Ưu Trúc vẫn không thể chạy trốn số mệnh, may thay gần đây số lần tra tấn ít đi.
Hôm nay, nhìn thấy Hạ Diệp Mai, Ưu Trúc cùng Liễu Tuyên Ca đều đau đớn cho phận làm chiếc bóng của người khác.
Ưu Trúc đau vì nàng, vô cớ hứng chịu đòn roi.
Liễu Tuyên Ca đau vì Âu Dương Nhan chưa bao giờ thật sự nhìn thấy nàng.
Hạ Diệp Mai thở dài ngồi trong phòng. – người ngoài nghĩ rằng, hai nữ nhân kia bạc số trở thành thế thân cho nàng. Không ai biết, trong lòng Hạ Diệp Mai bỗng chơi vơi. Nàng biết, Liễu Tuyên Ca giống như một kiếp khác của mình ở thế giới song song này. Liễu Tuyên Ca là người của đại lục này, sinh ra và trưởng thành ở đây, nói về phía Hạ Diệp Mai, Tuyên Ca là chủ nhân thế giới này.
Còn nàng ? Hạ Diệp Mai chỉ là linh hồn vô tình hữu ý chạy vào không gian này. Nàng vốn không tồn tại trong lục địa này. Nàng chính là hồn ma, là cái bóng của Liễu Tuyên Ca.
Việc ba người nữ nhân dung mạo tương tự nhau gặp mặt, đã đến tai Âu Dương Nhan, hắn nhốt Ưu Trúc vào phòng, cấm thực ba ngày vì tội quấy nhiễu, không an phận.
Âu Dương Nhan nhìn Liễu Tuyên Ca yếu ớt trước mắt, thở dài bỏ qua.
Khi hắn rời đi, Tuyên Ca quay lưng âm thầm khóc.
“ khi nào chúng ta đi ?” – Lăng Y Hàn vén sa trướng nơi cửa sổ. Họ đã ngụ lại Lục phủ đệ gần một tháng.
“ ngày kia ??” – Hạ Diệp Mai vuốt ve khung cửa gỗ tinh xảo.
“ nha đầu, chúng ta bỏ trốn, chắc hơi cực nhọc chút a. Đừng quên chúng ta đang ở Hoành Liệt Triều, để đi về hội họp với Lâm tướng quân, chi bằng đi thẳng về Cổ Mặc.”
“ phải, chúng ta sẽ đi về Cổ Mặc. Nhưng không phải là trốn về, mà quang minh chánh đại bước ra khỏi phủ.”
“ ngươi lại nghĩ ra thứ quái đản gì vậy ?”
“ chỉ là một chút gian trá thôi.” – “ sư phụ.”
Lăng Y Hàn giật mình, đánh rơi cả bút trong tay, mực vấy khắp bài thơ y đang viết dỡ. – trước nay, Hạ Diệp Mai chỉ gọi qua hắn hai tiếng “ sư phụ”, trên dưới chưa tới năm lần, đó là chuyện của bảy tám năm trước. – “ ngươi đừng ta hoảng a…” – khóe môi Lăng Y Hàn giật giật, sắp bị chuột rút đến nơi rồi.
“ từ lúc đến Lục đệ phủ, chẳng lẽ ngươi chưa từng thông tri ra ngoài ?” - Hạ Diệp Mai vẫn duy trì tâm trạng vô cảm nhìn trời.
“ một lần, haizz , ta báo cho Lăng Ngữ yên tâm, không cần phát hoảng mà đi tìm chúng ta.” – Lăng Y Hàn thu dọn tàn cuộc hỗn độn trên thư án. Nha đầu này, nay cũng nhìn ra là ta có ám vệ ư ? xem ra mấy năm nay, đã học không ít bản lĩnh tự phòng vệ.
Việc hai người bị bắt đến Lục phủ đệ, Lăng Y Hàn không thể để muội muội yêu thương của y lại lo lắng nga. Lại thêm bọn người Lâm Song, nếu bọn họ điều tra ra là người của Hoành Liệt chủ mưu, e rằng tên Vân Vương kia, sẽ lập tức đem quân xâm lược nga, ai mà không biết Vân Vương cực sủng Hạ tiểu thư chứ ! Cho nên, Lăng Y Hàn cho thuộc hạ tâm phúc của y đi thông tin bình an rồi.
“ ta muốn gửi tin cho Hân Nhạc.” – Hạ Diệp Mai thư thả bước đến bên thư án.
……………..
Ưu Trúc bị giam trong phòng, tự mình bức bách chính mình đến phát loạn, đâm đầu vào tường tự vẫn. Nàng ta đã tìm cho mình một lối thoát.
Khi nghe tin này, Liễu Tuyên Ca ưu sầu ngoài ngẩn ngơ một ngày trong phòng của Ưu Trúc. Ngày trước hai người không có quan hệ hòa hảo, nhưng cùng là nữ nhi sống cô độc trong phủ này, Liễu Tuyên Ca ít nhiều thương xót cho Ưu Trúc. Ưu Trúc chọn bước đường này cũng là do Âu Dương Nhan dày vò mà ra, bản thân Liễu Tuyên Ca không trách Âu Dương Nhan, hắn cũng vì vết thương của bản thân mà trở nên điên cuồng.
Ngài ấy vì căm hận ư ? gương mặt này. – Liễu Tuyên Ca nhìn chính mình qua gương đồng. – “ ngài hận bao nhiêu ? Hạ tiểu thư đó trong lòng ngài không chỉ là hận phải không ? ánh mắt ngài nhìn nàng ta có lúc là sự ngây dại si mê. Ánh mắt đó, ngày trước ngài đã dừng lại trên người của ta.” – Liễu Tuyên Ca vuốt nhẹ gò má. – “ là gương mặt này, chín phần giống nàng ta.”
Ngày ấy, Liễu Tuyên Ca đã một lần vô tình chạm phải ánh mắt si mê của Âu Dương Nhan, nàng bị ánh mắt ấy cuốn hút . Về sau, nàng dần nhận ra Âu Dương Nhân thông qua nàng mà nhìn ai đó, trái tim nàng hụt hẫng, nhưng vẫn không thể ngăn ý nghĩ muốn gần bên cạnh hắn hơn.
Hoàng hôn đã nhạt dần ở phía tây, nhường chỗ cho màn đêm hòa cùng ánh lồng đèn. Lục phủ đệ bỗng náo loạn, gia nhân khẩn trương lo sợ chạy qua chạy lại mời ngự y.
Hỏi qua một nha hoàng, Liễu Tuyên Ca đứng chết trân khi nghe Âu Dương Nhan bị trúng độc. Nàng thấy trời đất quay cuồng, mãi một lúc, tim đập dồn dập mới thức tỉnh nàng, vội vội vàng vàng chạy đến tẩm phòng của hắn.
Lăng Y Hàn ngồi bên giường, giúp Âu Dương Nhan bắt mạch. Mạch tượng như hoàn toàn tê liệt.
Âu Dương Nhan gắng gượng một chút ý thức, nhìn phản ứng trên nét mặt của Lăng Y Hàn. Hắn sắp chìm vào mơ hồ, sắc mặt hoàn toàn chuyển sang trắng xanh.
“ ngài ấy thế nào rồi.” – Liễu Tuyên Ca sợ hãi ôm lấy trái tim của mình, mắt không rời gương mặt của Âu Dương Nhan.
“ ta e rằng khó mà cứu nỗi.” – là loại dược an thần quá mạnh, dẫn đến tê liệt kinh mạch. Dùng chân khí chống lại sự tê liệt cũng là khó bảo toàn mạng sống của hắn. – Lăng Y Hàn đặt tay của Âu Dương Nhan trở lại vào chăn, sắc mặt vô biểu tình mà nói ra nhận xét của mình.
“ ta có thế giúp hắn.”
Tất cả mọi người thất kinh ngoảnh đầu, nhìn một thân bạch y thờ ơ của Hạ Diệp Mai.
“ Hạ tiểu thư, ngươi chắn chắn ?” – Phi Điển trong lòng khẩn trương, nhưng cũng không khỏi ngờ vực.
“ cầu tiểu thư cứu điện hạ.” – những nô tài thuộc hạ khác, trong ngoài tẩm điện đồng loạt quỳ xuống. Cảnh tượng hùng tráng, khiến người ta ái mộ Âu Dương Nhan vì hắn có được nhiều trung thần như vậy.
“ ta có thể giúp hắn tạm thời hồi phục, còn giải độc thì..” – Hạ Diệp Mai độc ác cười khẩy.
“ xin hãy cứu điện hạ trước.” – Phi Điển cảm nhân thấy tính mạng của chủ nhân đang rất mong manh.
“ Hạ tiểu thư, xin mau lên.” – Liễu Tuyên Ca kinh hãi đến mặt không còn chút máu.
“ ngươi phải đáp ứng đưa chúng ta trở về Cổ Thiên.” – Hạ Diệp Mai vẫn dửng dưng đưa ra điều kiện.
“ được.” – Phi Điển không ngần ngại đồng ý. – tính mạng của điện hạ quan trọng hơn.
“ được.” – ta cũng không sợ các người lật lọng. Bây giờ cá trong rọ là các người. – Hạ Diệp Mai tiến đến bên giường, tháo một trâm cài đầu xuống. – “ rót nước tới đây.”
Nô tài nháo nhào cùng nhau rót nước, Liễu Tuyên Ca đã sợ đến mức đứng không vững, ngã quỳ trên đất. Phi Điển định tâm nhất, đã nhanh mang tách trà qua.
Hạ Diệp Mai xoay nhẹ đuôi trâm cài, tháo thành hai đoạn, từ trong thân trâm triết ra một ít bột màu hồng nhạt cho vào miệng Âu Dương Nhan. Đoạn, nàng để Phi Điển giúp Âu Dương Nhan uống nước, khiến bột màu hồng kia hòa vào nước mà được nuốt xuống.
Qua nữa nén nhang, Âu Dương Nhan dần hồi phục, nhưng xem ra vẫn còn yếu nhược.
“ ta nói, muốn giải được độc trong người hắn, thì phải đưa ta về Cổ Thiên.” – Hạ Diệp Mai cùng Lăng Y Hàn thong dong ngồi cạnh cửa sổ.
“ ……..” - tất cả mọi người trầm mặt. Âu Dương Nhan cũng không có sức mà mở lời.
“ Âu Dương Nhan.” – Hạ Diệp Mai ném cho hắn một nụ cười đắc ý.
“ là ngươi hạ độc .” – Phi Điển giật mình nhận ra. Những người còn lại đều thất kinh cùng nhìn Hạ Diệp Mai.
“ phải a, độc của hắn là do ta hạ.” – Nàng kiêu ngạo chỉnh tư thế ngồi . – “ mà còn hạ trước mặt các người nữa.” – trên gương mặt xinh đẹp tác nên nụ cười ma quỷ.
“ ngươi ..” – tất cả thuộc hạ của Âu Dương Nhan đồng thanh, ánh mắt thù hận. – thì ra là kế độc của tiện nhân này. Ta đã quên mất lòng dạ của ả ghê tởm như thế nào khi phế đi hai chân của điện hạ.
“ các người giết ta thì đừng hòng giải được độc cho hắn.”
“ chỉ cần thả ngươi trở về Cổ Thiên thôi, đúng không ?”
“ một nửa.”
“ ý gì ?”
“ độc của hắn, tạm thời dùng độc chế độc, giữ lại cái mạng mỏng manh. Còn thuốc giải thì ở Cổ Thiên. Bất quá…”
“ mau nói.”
“ độc ta mang theo, chỉ đủ dùng cho hai ba lần nữa, mỗi lần dùng cách nhau năm canh giờ, vậy tức là trong hơn một ngày nữa phải mang hắn tới được biên quan Cổ Thiên.” – “ thời gian rất cấp bách a.”
“ mau, còn đứng đó, mau chuản bị mã xa, lập tức đến Kiêu Quan.”
“ thật biết nghe lời.”
“ lần này là vì điện hạ mà cho ác phụ ngươi lợi thế. Đừng ở đó mà tự đắc. Nếu không cứu được ngài, ngươi cũng đừng hòng sống.”
“ ha ! ta là tướng của Cổ Thiên, hai nước lại đang kí liên ước, ta mà chết thì ngươi có chắc là Giang Vân không san bằng Hoành Liệt ?”
Lời vừa ra đã dọa người thất kinh. Mọi người nhất thời đã quên mất thân phận của Hạ tiểu thư.
Hạ Diệp Mai nắm tay áo Lăng Y Hàn , kéo y rời đi. Để lại phía sau một đám người đứng chết lặng. Lăng Y Hàn trầm mặt dời bước.
“ nha đầu. Ngươi cũng trúng độc.”
“ gì chứ ?”
“ độc của ngươi hạ cho Âu Dương Nhan.” – Lăng Y Hàn vào sáng nay đã vô tình nhìn thấy Hạ Diệp Mai chủ động khiêu khích Âu Dương Nhan, lúc nàng hôn hắn chính là lúc hạ độc.
“ phải, cho nên ta mới gửi tin cho Hân Nhạc, hy vọng mau gặp hắn, cứu lại cái mạng của ta.”
“ sao phải đánh cược lớn như vậy? Hạ độc có nhiều cách.”
“ tên Âu Dương đó. Hắn hận ta, đã từng bị ta tra tấn, nếu dùng cách thông thường, e rằng hắn sẽ không sập bẫy a. Hắn từ oán hận mà sinh lòng ngốc nghếch, thì nụ hôn đó, có khả năng thành công hơn. Lúc đầu ta cũng không chắc, nhưng thì ra quả thật hắn có ý với ta, đúng là…”
“ nữ nhân các ngươi bản tính luôn tàn nhẫn như vậy sao ?” – Âu Dương Nhan chợt nghĩ tới điên nữ của y, thật nhớ.
“ một số thôi.”
“ sau khi gặp được Hân Nhạc, ta sẽ đi.” – ta muốn đi tìm Hỏa Khuê.
Hạ Diệp Mai im lặng không nói. Trái tim nàng như bị khép lại, giam mình vào trong một cái giếng sâu. Dự cảm sắp có chuyện xảy đến, trái tim chợt nhói bi thương.
Chương 43 tâm can dậy sóng
Mã xa tức tốc hành trình, sau gần hai ngày đã đến Kiêu Quan – thành trấn thủ biên giới phía tây nam của Cổ Thiên. Liễu Tuyên Ca tại Kiêu Quan chạm mặt nhóm người Lâm Song, một phen khiến người ta kinh ngạc, trên đời có người giống hệt Hạ Diệp Mai đến như vậy thật là hiếm có. Sau khi Hân Nhạc giải độc cho Âu Dương Nhan và Hạ Diệp Mai, mọi người cùng khởi hành tiến về Cổ Mặc.
Âu Dương Nhan sẽ cùng tam hoàng huynh - Âu Dương Hữu - của hắn hội ngộ tại Cổ Mặc, với danh phận sứ giả liên ước.
Trên đường đi, Liễu Tuyên Ca dốc hết tâm trí vào Âu Dương Nhan, chăm lo cho hắn từng ly từng tí. Lăng Y Hàn cũng từ biệt. Lăng Ngữ thì bị Lăng Y Hàn mang về Lăng gia trang. Hạ Diệp Mai liên tục trầm tư.
“ Hạ tiểu thư, người có tâm sự ?” – Liễu Tuyên Ca ngồi xuống cạnh Hạ Diệp Mai. – mọi người đang dừng lại nghỉ ngơi trong một khách điếm, cách Cổ Mặc một ngày đường.
“ không có, chỉ là vô duyên vô cớ chạnh lòng.” – Hạ Diệp Mai nhìn Liễu Tuyên Ca, nàng vô thức mà tâm sự nỗi lòng yếu đuối của mình.
“ sự việc khó nghĩ đừng giữ mãi trong lòng, cha tiểu nữ nói, nữ nhân rất hay giấu tâm tư của mình, nhưng sầu muộn tích tụ lâu sẽ gây tổn thương nội căn.”
“ Tuyên Ca, muội thật lương thiện.” – Hạ Diệp Mai ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc của Liễu Tuyên Ca. – “ tên ngốc Âu Dương thật có phúc khi được muội để ý.”
“ việc này, Hạ tiểu thư, xin đừng đùa..” – Liễu Tuyên Ca lúng túng che giấu tâm tư.
“ ai nhìn mà không biết muội có ý với hắn chứ.”
“ người điện hạ yêu thích là Hạ tiểu thư..”
“ cái đó không phải là không thay đổi. Có thể là hiểu lầm .”
“ hiểu lầm ?”
“ ta trước nay đối hắn tàn nhẫn, lòng thù hận của hắn đúng là có, còn yêu … trong thù hận có thể sinh ra yêu thương ư ? ta chỉ biết yêu thương sinh ra thù hận.”
“……..”
“ muội luôn ở bên hắn thế này, dù trước kia hắn có tâm tư gì, sau này , khi muội bên hắn lâu dài, hắn sẽ nhận ra sự thay đổi của bản thân. Bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.” – Hạ Diệp Mai cười động viên.
“ tiểu nữ thấy người cũng là một người tốt.”
“ có sao ?” – tiếng thở dài thốt ra, làm nặng trĩu trái tim người nghe. “ Tuyên Ca, sau này hãy gọi ta là tỷ tỷ.”
“ hở ?”
“ ta ở thế gian này rất cô độc, duyên phận cho ta gặp muội, ta rất vui. Sau này hãy xem ta là một tỷ tỷ, nếu có ai ức hiếp muội, chỉ cần nói ta, ta sẽ trừng trị kẻ đó.” – nụ cười tươi đã nhạt dần vài phần ưu sầu của Hạ Diệp Mai, khiến con người nàng tỏa ra khí tức diệu dàng hiếm thấy.
“ đa tạ, Hạ tiểu…không, tỷ tỷ.”
“ thật tốt.”
…………………..
Đoàn người tại Cổ Mặc thành đã chia ra làm hai hướng. Hạ Diệp Mai cùng nhóm người Lâm Song trở về Lâm phủ. Âu Dương Nhan cùng Liễu Tuyên Ca thì đến ngụ tại hành quán dành cho sứ giả - Chiêu Giả Hội Quán.
Tâm nhân vốn dĩ bình lặng, nếu có sóng gợn chính là vì bị người tác động, vị tâm ôn nhu mà trở nên điên cuồng, chính là vì bị người kích đến. Khi động kia dừng, tâm như mặt nước hồ, lại trầm trầm không xoáy, ngơ ngẩn nhìn trời như người ngơ ngẩn nhìn đời.
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, mặt hồ yên ắng lại bị làn gió lạ quấy nhiễu, khiến sóng gợn lăn tăn.Tâm của Hạ Diệp Mai từ khi mở ra, đồng thời mang hình ảnh của Du Ninh Kỳ dìm vào tận cùng tâm thất, tựa như sớm lãng quên. Nhưng cơn gió lạ như Du Quả Ái lại thổi vào, khiến trái tim nàng chợt rét buốt, tâm lại động rồi, thần trí lại sắp điên rồi.
Gương mặt bé nhỏ kia mang vài phần quen thuộc, yêu thương có, hận ý có , mỗi một cảm xúc nhẹ xuyên qua tâm của Hạ Diệp Mai.
“ nương.” – Mục Thanh khẽ lay tay áo nàng.
“ hài nhi, bằng hữu của ngươi thật khả ái.” – nàng xoa đầu Mục Thanh, hướng Du Quả Ái một nụ cười.
Nữ nhân này thật kì lạ, nụ cười có yêu thương, nhưng lại sâu trong ánh mắt chất chứa đau khổ. – Du Quả Ái lẳng lặng nhìn Hạ Diệp Mai. – tại sao ta có chút khẩn trương, chút thân thiết ? vì ta chưa từng hưởng qua cảm giác mẫu thân yêu thương? Nên ái mộ tình mẫu tử của họ ?
“ nương nói đúng a, Quả Ái thật rất đáng yêu.” – Hạ Mục Thanh cười gian, y chợt nhận ra câu hỏi của chính mình mấy ngày qua đã có đáp án. Y luôn không hiểu cảm thấy Du Quả Ái rất quen , - thì ra là có đôi mắt và nụ cười giống nương !
Trong khoảng thời gian Hạ Diệp Mai làm khách ở Lục phủ đệ, Dương Phong Triều đã cử hai sứ giả đến Cổ Thiên kí liên minh ước là Du Ninh tam tướng quân Du Ninh Kỳ và lục vương gia Du Khải.
Du Ninh Kỳ có thói quen trong tám năm nay là dù đi bất cứ đâu, hắn cũng mang theo bảo bối Du Quả Ái. Do vậy, chính là năm ngày trước, Du Quả Ái dạo phố tình cờ kết bạn với Hạ Mục Thanh.
Khi hai đứa trẻ chạm mặt, chúng đã nhanh chóng trở nên thân thiết. Mục Thanh thường kéo Quả Ái đi dạo phố. Sáng hôm nay, nhìn thấy mã xa có Lâm Song hộ tống, Mục Thanh liền biết Hạ Diệp Mai đã trở về, y vội vàng kéo Quả Ái về phủ, khoe với nương ngưởi bạn đáng yêu của mình.
Không thể ngờ phản ứng đầu tiên của Hạ Diệp Mai chính là đứng chết lặng , nhìn chăm chăm Du Quả Ái. Mục Thanh tự suy diễn rằng nương cũng bị nét đáng yêu của Quả Ái thu hút.
“ bằng hữu của Thanh nhi thật khả ái.” – Lâm Song sau khi sắp xếp sự vụ trong phủ, muốn vào cung gặp Giang Vân. – “ Thanh nhi, hãy để nương của ngươi đi nghỉ, mấy ngày qua, nàng ta đã rất cực nhọc.” – độc đã giải nhưng vẫn chưa có thời gian tịnh dưỡng đúng nghĩa.
“ ân, ta hiểu rồi. Ta cũng giới thiệu Quả Ái xong rồi. Nương nghỉ ngơi a.” – Mục Thanh cười hì hì.
“ khoan đã.” – Hạ Diệp Mai nhìn Quả Ái, ánh mắt lạnh buốt muốn đóng băng người ta. – “ ta có thể hỏi về phụ mẫu của ngươi ?”
“ phụ mẫu của ta..” – Quả Ái gương mắt , chợt cảnh giác, muốn tự bảo hộ mình khỏi ánh mắt không thiện cảm kia.
“ a. y là theo phụ thân đến từ Dương Phong, hiện là sứ giả..” – tại sao nương lại cảnh giác đối với một hài tử ?
“ phụ thân của ta là Dương Phong Du Ninh tam tướng quân Du Ninh Kỳ.” – Quả Ái hiên ngang nói, bộc lộ tất cả sự tự hào về phụ thân yêu quý.
Bầu không khí quỷ dị từ từ phát sinh. Hạ Diệp Mai siết chặt nắm tay, ánh mắt căm phẫn nhìn Du Quả Ái. – tâm tư bị chôn vùi từ từ trỗi dậy. – “ thì ra là hài tử của Du - Ninh - Kỳ.” – đôi mắt nàng chợt chuyển cười, ý cười ngạo nghễ . – “ ha ha…thật là duyên kì ngộ.”
“ nương, ngươi làm sao vậy ?”
“ Diệp Mai…” – Lâm Song chợt lo lắng, hắn bỏ sót gì đó trong ký ức.
“ người có ý gì ?” – Quả Ái cau mày.
“ hừ…” – Hạ Diệp Mai rủ mi, dời bước về hậu viện. – tâm tư nàng mỉa mai chính mình, chạy ngàn năm vẫn không khỏi trái tim của mình, nàng thật không buông xuống được hận ý này. – Du Ninh Kỳ, ta thật muốn biết biểu tình của ngươi khi chúng ta gặp lại.
“ Quả Ái, đừng bận lòng. Tính tình của nương luôn cổ quái như vậy.” – Mục Thanh vỗ vai bằng hữu, một mạch kéo y rời Lâm phủ. – “ ta tiễn ngươi về hành quán.”
“ nương của ngươi ..” – không chỉ cổ quái, ánh mắt kia nhìn ta có hận ý. Nhưng, tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc khi nhìn vào gương mặt ấy?
“ đi thôi..”
Lâm Song muốn đi xem thử Hạ Diệp Mai thế nào, nhưng thời thần đã quá trưa, y phải mau chóng nhập cung.
Từ buổi sớm, Du Ninh Kỳ cùng Du Khải vào cung, Giang Vân cùng họ bàn tính về thế trận chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, - tấn công Mạng La Triều. Đến quá trưa, Lâm Song tướng quân cầu kiến nên tạm dừng nghị thảo.
Du Ninh Kỳ và Du Khải trở về hành quán, trên hành lang đụng phải vài nha hoàng.
“ đại nhân tha mạng.” – một nha hoàng vận lam y vội quỳ xuống. Ba bốn nha hoàng phía sau nàng cũng vội quỳ xuống, mặt cho chăn nệm bị rơi loạn trên hành lang.
“ các ngươi vội vàng cái gì ?” – Du Khải thân người cường tráng, vận bạch y thêm phần phong độ. Mày hoa mềm mại gương lên lại toát uy bức người.
“ AAAAAAA………..” – tiếng thét chói tai vang từ phía bên kia hành lang. Khiến các nha hoàng đang run sợ càng giật mình kinh tâm.
“ Tư nhi ?” – Du Khải nhíu mày. – rõ ràng là giọng của Tư nhi. – hắn lo lắng cho người trong lòng, liền mặc kệ đám nha hoàng, phi thân nhanh về phía bên kia.
“ đứng lên đi, lần sau cẩn thận.” – Du Ninh Kỳ hạ mi, nét đẹp ma mị của hắn vẫn không giảm, nay thêm vào một phần khí chất phụ thân cương chính, càng thêm uy nghiêm. – hắn cũng đi về hướng kia.
“Tư nhi, ngươi bị sao vậy ?” – Du Khải nhìn bóng trắng đang đứng bất động trong tầm mắt, ôn nhu ôm lấy Vũ Lam Tư từ sau lưng.
Vũ Lam Tư lúc này kích động, liên tục nuốt nước bọt, hai mắt nhìn Liễu Tuyên Ca mà muốn rớt ra luôn. – đây.. không phải nha đầu điên kia, khí chất này quá dịu dàng, thuần khiết.
“ nhìn gì vậy ?” – Du Khải lườm mắt. – tại sao Tư nhi cứ nhìn mãi nàng ta, nữ nhân xinh đẹp yếu đuối này có gì mà nhìn ? – có người ăn giấm chua !
Vũ Lam Tư khi vừa xuyên qua thế giới này, đã làm một chuyện rất chấn động thiên địa : thay thế một nữ nhân lên kiệu hoa, gả cho lục vương gia Dương Phong Triều – Du Khải. Kết quả, Du Khải thư sinh năm đó bị tên biến thái Vũ Lam Tư ăn mất sạch sẽ .( Vũ Lam Tư biến thái rất nhiều phương diện nha, nhưng việc y là gay thì không thể chỉ trích là biến thái được nga. ) Về sau, Du Khải bắt đầu yêu thích y, thì Vũ Lam Tư lại nổi hứng du ngoạn thiên hạ, đi một phát tới tận hai năm. Lần này Du Khải đến Cổ Thiên, nhờ Du Quả Ái mà bắt gặp cố nhân, dựa vào sức mạnh rèn luyện hai năm bắt Vũ Lam Tư trở về. Tất cả coi như thành một giai thoại, công khai sự phát triển của nam phong ở Dương Phong Triều.
“ công tử, người không sao chứ ?” – Liễu Tuyên Ca e ngại nhìn mu bàn tay bị nước nóng làm phỏng của Vũ Lam Tư.
Sự việc là khi nàng từ trù phòng ra, muốn mang nước nóng cho Âu Dương Nhan rửa mặt. Bất ngờ đụng phải Vũ Lam Tư, thau nước đổ lên người y, khiến y la hét oang oang. Vũ Lam Tư ngước lên oán hận kẻ hại hắn bị phỏng thì chết trân tại chỗ, đúng là bị gương mặt của Liễu Tuyên Ca hù chết.
“ hả, ngươi bị thương ở đâu ..” – Du Khải nhìn Vũ Lam Tư từ trên xuống. – “ bị phỏng rồi, là ngươi làm y bị phỏng ?” – hắn đùng đùng nổi giận, trừng mắt nhìn Liễu Tuyên Ca.
“ không, là hơi nóng thôi, một lúc sẽ không sao .” – Vũ Lam Tư vẫn chăm chăm quan sát nét mặt của nữ nhân . – không phải là nha đầu điên, nếu có giả bộ nhu mì, cũng không thể kéo dài lâu vậy. A ! ta nhớ rồi, là người đó, giống ta năm xưa, là kiếp khác của Hạ Diệp Mai.
“ xin lỗi ! xin lỗi !” – Liễu Tuyên Ca bị khí thế của Du Khải hù dọa, cúi đầu nhận lỗi liên tục.
Một luồn gió tạt qua. Du Khải đang ôm Vũ Lam Tư cũng giật mình . Khi mọi người nhìn lại, thì thấy một màn như vầy.
Liễu Tuyên Ca ngây ngốc bị Du Ninh Kỳ ôm vào lòng. Tinh thần Du Ninh Kỳ xem ra rất kích động. – “ Mai nhi, là nàng ??”
“ hả ?” – ba người còn lại nhìn Du Ninh Kỳ đến phát ngốc.
“ Mai nhi.” – Du Ninh Kỳ ghì chặt vai Liễu Tuyên Ca, nhìn vào mắt nàng.
“ đại nhân…” – Liễu Tuyên Ca thấy trái tim đập mạnh đến mức muốn phá vỡ lòng ngực. – “ ngài nhận lầm người ..”
“ Mai nhi, là ta..”- Du Ninh Kỳ chợt khẩn trương. – Nàng quên ta, không thể, không được quên ta.. – “ nàng không nhận ra ta ? ta là Du Ninh Kỳ !”
“ người nói gì vậy ?” – “ ta ..lầm rồi..” – Liễu Tuyên Ca bị dọa đến tái xanh.
“ khoan đã , khoan đã..” – Vũ Lam Tư rời khỏi vòng tay của Du Khải, bước đến giải vây. – “ ngươi làm nàng ta sợ chết khiếp đó, tướng quân.”
“ không can hệ đến ngươi !” – Du Ninh Khải lườm mắt, sát khí nổi lên.
“ nhưng ngươi buông ra rồi nói a.” – Vũ Lam Tư kiên quyết tách bàn tay thô bạo kia ra khỏi người Liễu Tuyên Ca.
“ nhận làm người rồi, đại nhân…”- giọng nói run run yếu ớt của Liễu Tuyên Ca khiến người ta cảm giác nàng như thủy tinh bị bóp chặt sắp nát tới nơi.
“ AAAAAAAAAAA……” – lại thêm một tiếng hét kinh điển. – người lần này là Mục Thanh.
Du Ninh Kỳ lơi lỏng đạo lực, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Quả Ái.
Một bóng đen lao vào, cướp Liễu Tuyên Ca khỏi tay Du Ninh Kỳ. Hắn nộ khí phát thân, chuyển thân muốn cướp lại người.
“ xin tự trọng !” – giọng nói oai nghiêm vang lên nhắc nhở Du Ninh Kỳ đang xúc động.
Một nhóm người kinh ngạc nhìn nhau. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nghi vấn đầy rẫy.
Liễu Tuyên Ca rút mình phía sau xe lăn của Âu Dương Nhan, cả người còn run rẫy bởi sát khí lúc nãy của Du Ninh Kỳ.
“ nương …” – Mục Thanh nhìn nữ nhân yếu đuối kia đến phát ngốc. – chẳng phải nương đi nghỉ sao ? sao lại xuất hiện ở đây, còn bộ dạng nhu nhược kia .
Mọi người lại một phen chết lặng, nhìn về phía Du Ninh Kỳ đang chầm chậm kìm nén cảm xúc.
“ Mục Thanh , qua đây.” – Vũ Lam Tư một bên vẫy vẫy Hạ Mục Thanh, một bên xoa dịu đám người sắp đánh nhau tới nơi. – “ việc này chúng ta nên ngồi lại nói rõ ràng a.” -
“ đại sư phụ.”
“ nương ngươi về rồi ?” – Vũ Lam Tư nghé vào tai Mục Thanh thì thầm.
“ ân, rõ ràng đã đi ngủ .” – Mục Thanh khó hiểu nhìn Liễu Tuyên Ca, gật gật đầu.
“ ta là tam hoàng tử Hoành Liệt Âu Dương Hữu. Hạnh ngộ.” – Âu Dương Hữu đứng bên cạnh Âu Dương Nhan, tinh ý giấu Liễu Tuyên Ca sau lưng mình. – “ đây là lục đệ của ta Âu Dương Nhan.”
“hạnh ngộ, ta là lục vương gia Dương Phong Du Khải, đây là biểu ca của ta Du Ninh Kỳ.”
“ giữa chúng ta hình như có hiểu lầm, hay là cùng vào đại sảnh nói chuyện a.”
“ ta cũng có ý đó. Mời .”
Du Khải và Âu Dương Hữu đi trước. Mấy người còn lại dùng ánh mắt tàn sát nhìn nhau, cùng đi theo về đại sảnh.
Qua một hồi nói chuyện, cuối cùng sáng tỏ là Du Ninh Kỳ nhận lầm Liễu Tuyên Ca là người khác.
Hai sư đồ Vũ Lam Tư đứng một bên liếc mắt nói với nhau.- họ tám phần biết được người mà Du Ninh Kỳ muốn tìm là ai.
Du Quả Ái đứng cạnh phụ thân, cảm nhận khí tức bị kìm nén mãnh liệt của Du Ninh Kỳ. – trong lòng mập mờ hiện lên hình ảnh của Hạ Diệp Mai. – phải chăng người ấy là mẫu thân ? chỉ có mẫu thân mới khiến phụ thân mất kiên nhẫn như vậy . – Quả Ái liếc mắt nhìn Mục Thanh. – nhưng người ấy là mẫu thân của Mục Thanh, mà y lại lớn hơn ta một tuổi. Ta chưa từng nghe qua mình có huynh đệ.
Những người từng gặp qua Hạ Diệp Mai đều mơ hồ nghi ngờ người Du Ninh Kỳ muốn tìm là Hạ Diệp Mai. Nhưng không một ai hé môi, sự thật rồi sẽ sáng tỏ vào một ngày không xa.
“ Tiểu Quả, phụ thân ngươi tại sao lại kích động như vậy ?” – Mục Thanh gặm cái đùi gà, cùng Quả Ái ngồi nhìn mấy vị đại nhân cùng ăn bữa tiệc nhỏ trong hành quán.
“ vị Liễu cô cô đó rất giống mẫu thân của ta.” – Quả Ái bỏ vào miệng một trái nho.
“ mẫu thân của ngươi.”- tâm của Mục Thanh nảy lên một cái thật mạnh.
“ trong phòng phụ thân có bức họa của mẫu thân, thật rất giống, cũng dịu dàng như vậy.”
“ vậy nương ngươi đâu ?”
“ không biết, phụ thân nói là nhiều năm trước người làm mẫu thân tức giận bỏ đi.”
“ ha…ha…” – sẽ không phải là nương đó chứ? – Mục Thanh thôi không gặm đùi gà nữa, chỉ cầm trên tay suy tư.
“ ngươi ý gì ?” – “ nói đến, nương của ngươi cũng rất giống.” – phải chăng là người, phụ thân nói nương hận phụ thân, ánh mắt đầy hận ý kia.
“ đúng nga, không chừng chúng ta sẽ là huynh đệ.”
“ nương của ngươi rất hung dữ.”
“ ta cũng không thích phụ thân của ngươi. Dù gì sớm muộn nương cũng thành thân với Lâm thúc.”
Hai hài tử nhìn nhau, cùng thở dài, tiếp tục nhìn mấy vị đại nhân ngồi bên bàn kia. – tại sao người lớn lại tìm ra phiền phức cho tiểu hài chúng ta suy nghĩ chứ ?
Chương 44 đại yến liên ước
“ ta đã tấu lên Vương bệnh tình của nàng. Nàng không cần phải tham gia đại yến liên ước.” – Lâm Song ngồi bên nhuyễn tháp, nhìn Hạ Diệp Mai đang luyện chữ.
“ Ta không có bệnh.” – “ còn nữa, đại yến lần này ta muốn dự.” – ta thật háo hức diện kiến cố nhân. – Hạ Diệp Mai gần đây rất hay biểu hiện ra nụ cười ma quỷ.
“ hành động của nàng gần đây không phải là bệnh sao ?” – chỉ khi nào tâm bất định, nàng mới luyện chữ.
“ ngươi nghĩ rằng đại yến này dễ dàng tiến hành ? ba nước liên ước, Mạng La có thể ngồi yên nhìn sao ?”
“ đúng là nhận được tin Mạng La không có hành động đặt biệt, nhưng càng cho thấy có âm mưu. Đại tiệc này rất nguy hiểm , nên ta không muốn nàng tham dự.”
“ tập hợp các tướng giỏi trong một đại tiệc đúng là tạo cơ hội cho thích khách . nhưng cũng là một cách an toàn a, thích khách cũng phải dè chừng.”
“ hài nhi cũng muốn tham dự.” – Mục Thanh đột nhiên từ bên ngoài chạy vào thư phòng.
“ hài tử đi làm gì ?” – một ánh mắt hình đao xuyên đến từ Hạ Diệp Mai.
“ Quả Ái cũng tham dự, nên hài nhi cũng muốn đi.” – Mục Thanh cười tít mắt. Thủ đoạn thường xuyên áp dụng với người cổ quái như nương và đại sư phụ chính là đây. Ha ha.
“ được.” – Mục Thanh đi theo cũng không phải là gây trở ngại gì, bản lĩnh của Thanh nhi cũng không tồi. – Hạ Diệp Mai đặt bút xuống, rời thư phòng.
“ Lâm thúc.”
“ ân ?” – Lâm Song tiến đến bên thư án, trầm ngâm nhìn chữ mà Hạ Diệp Mai vừa viết : Tịnh .
“ nương hình như không ổn.” – Mục Thanh cũng cầm lấy một tờ giấy mà xem.
“ ta cũng lo lắng.” – điều gì đã khuấy động tâm tư nàng. – tịnh để động ư ? hay vì động mà muốn tịnh ?
“ tại sao từ khi trở về từ biên quan, nương lại trở thành con người của trước kia ?” – ta phải trông chừng nương thật cẩn thận, đại yến này, cảm giác không lành.
Đại yến liên ước tổ chức vào đêm rằm cuối thu. Ngoài ba nước trong liên ước, còn có một số sứ giả các nước chư hầu nhỏ phía tây, mang cống phẩm của kỳ cống nạp đến.
Trong đại diện sáng rực ánh nến, Giang Vân tọa trên ngai rồng bên trên, bên cạnh hắn có một chiếc ghế nữa, quan tướng Cổ Thiên biết chiếc ghế đó dành cho ai, trong bất cứ ai trong bọn họ cũng không có ý phản đối hành động bất thường này của Vân Vương.
Sứ giả các nước cùng quan nhất phẩm Cổ Thiên chia ra ngồi hai bên điện, gần chỗ Giang Vương. Các vị trí xa hơn gần cửa thì dành cho các tướng lãnh và quan lại nhị phẩm, tam phẩm. Lính vệ canh gác dày đặt, khí thế uy nghiêm khiến người đi qua phải cúi đầu e sợ.
Sứ giả hai nước Dương Phong và Hoành Liệt đồng lúc tiến vào đại điện. Liễu Tuyên Ca cũng theo Âu Dương Nhan tham yến, nàng vận lam y thanh thoát, dùng mạn che mặt để giảm bớt sự chú ý lại càng làm người khác tò mò.
Du Ninh Kỳ ánh mắt luôn theo dõi Liễu Tuyên Ca. Hình ảnh lam sắc của nàng ta bây giờ như hòa làm một với Diệp Mai trong kí ức của hắn. – thật sự là hai người, ta thật không muốn tin, nhưng vẫn phải chấp nhân. Nếu là Mai nhi, nàng sẽ hồi đáp ám hiệu của ta. – hắn nhớ tới độc dược năm xưa hắn hạ trên người nàng, một giọt chất lỏng màu hồng cũng đủ trói buộc linh hồn nàng với cái tên Du Ninh Kỳ. – miên hồn thủy.
Hạ Diệp Mai đứng cách đại môn của đại điện không xa. Ánh mắt kinh thường nhìn ánh sáng sáng rực tỏa ra từ trong điện. – ta thật mong chờ.
“ nha đầu điên.” – Vũ Lam Tư cùng Du Khải đến muộn hơn Du Ninh Kỳ. Cả hai đang rảo bước về đại điện, y nhìn thấy thân ảnh của Hạ Diệp Mai liền khẩn trương.
“ Tư nhi, đi chậm thôi.” – Du Khải vội theo bước chân như bay của Vũ Lam Tư. Khi dừng lại, Du Khải một phen kinh tâm. Trong sự mờ ảo của trăng và đèn hoa, hắn nhìn thấy một Liễu Tuyên Ca ngạo tiếu thiên hạ, ánh mắt sắc bén băng lãnh. – “ ngươi ..là…”
“ đại sư phụ, Du vương gia.” – Mục Thanh nhanh trí kéo sự chú ý về mình.
“ ngươi sao lại ở đây, Thanh nhi ?” – Vũ Lam Tư hết nhìn Mục Thanh, lại nhìn Hạ Diệp Mai.
“ ta đến chơi với Quả Ái.” – cười rạng rỡ, ta rất thích Quả Ái, không thể phí phạm thời gian khi y vẫn còn ở Cổ Thiên nga.
“ Du Vương gia, chúng ta vào thôi.” – Lâm Song hướng tay mời.
“ vị này là Liễu cô nương.”
“ ngươi muốn biết ta là ai ?” – đôi môi anh đào càng quyến rũ dưới ánh trắng, nhoẻn cười câu hồn.
“ e hèm. Khải, ngươi vào đi trước một chút đi.” – Vũ Lam Tư đẩy Du Khải đi lên cùng với Lâm Song.
“ ta không biết Vũ Lam Tư ngươi đổi nhà từ bao giờ a ?”- Hạ Diệp Mai xoay người đi về đại yến.
“ ta cũng không ngờ ngươi cũng có hứng thú với yến tiệc ?” – thần sắc nàng ta kinh diễm hơn bình thường, ta có cảm giác nhìn thấy Hạ Diệp Mai tắm máu trên chiến trường, đã lâu rồi không được thưởng thức nét đẹp đó.
“ đại tiệc hôm nay có nhiều thứ hấp dẫn nga, không thể bỏ lỡ.”
“ hôm nay không có Hân Nhạc, đừng có quá khích.”
“biết rồi, người ta đợi ngươi kìa.”
………………..
Đại yến bắt đầu, mọi người cùng nâng ly chút mừng. Giang Vân liếc mắt về chiếc ghế trống bên người. – hay lại đổi ý không đi ? hoặc giả, đến muộn để làm tâm điểm a, Hạ Diệp Mai ơi là Hạ Diệp Mai. Mỗi lần nàng xuất hiện trước bổn vương, đều mang tới kinh hỉ nhân gian khó tìm.
Từ ngoài cửa vang lên thông tri, tiếng chúc tụng trong điện im bặt.
“ Dương Phong Triều lục vương gia Du Khải.” – “ Lâm Song tướng quân cùng Hạ tiểu thư.”
Nhóm người bước vào điện, không gian như càng ngưng đọng hơn, tiếng hít thở cũng tắt nghẽn.
Hai nam nhân đi trước, một Lâm Song oai phong y phục màu lam sẫm, một Du Khải phong nhã bạch sắc pha lục sắc, khiến mọi người ngưỡng mộ. Vũ Lam Tư đi lui về sau cùng sánh bước với Hạ Mục Thanh, hai thân bạch sắc thuần khiết, người trong đại điện phải ngây dại trước gương mặt đáng yêu không kém gì hài tử của Vũ Lam Tư. ( gương mặt thiên thần che giấu trái tim ác ma chính là đây – Vũ Lam Tư.)
Hạ Diệp Mai biểu tình lạnh lùng đi ở giữa, ngoại y bạch sắc theo bước chân nàng khẽ lộ ra lớp áo thứ hai màu đỏ ẩn hiện rung động lòng người. Chiếc eo thon được ôm gọn bởi ba dây lụa màu tím va một dây bạch ngân khe khẽ vang tiếng va chạm thanh thúy .
“ tham kiến Vân Vương.” – “ tham kiến Vương!”
“ miễn lễ, mời an tọa.”
“ Tạ ơn hoàng thượng.” – “ tạ ơn Vương.”
Tiếng của Giang Vân vừa dứt, Mục Thanh liền mang theo gương mặt cười tươi chạy đến cạnh Quả Ái .
Quả Ái cũng nhích người, nhường Mục Thanh mọi chỗ nho nhỏ trong bàn.
Quan tướng trên điện nhất loạt không có ý kiến đối với hành động ngông cuồng của Mục Thanh. Bởi họ đều đặt sự chú ý của mình lên người Hạ tiểu thư.
Nếu gặp lại nàng, ta sẽ kích động như bao lần khác, ôm chầm lấy nàng, nói với nàng ta hối hận vì chuyện năm xưa, cầu nàng cho ta thêm một cơ hội có nàng bên cạnh . – Du Ninh Kỳ luôn ý niệm như thế , nếu hắn gặp lại Mai nhi. Nhưng giờ phút này, nữ nhân bạch y kiêu ngạo kia lại khiến trái tim hắn chết lặng.
“ Diệp Mai.”
Một cái tên chấn động tâm tư, như sét đánh thẳng vào trái tim đang ngừng đập của Du Ninh Kỳ. Lần này đến lượt Du Quả Ái chết lặng. – là tên của mẫu thân, y đã nghe phụ thân nhắc đi nhắc lại ngàn lần trong mơ, vạn lần trong lúc say rượu.
Giang Vân mỉm cười gọi tên nàng, chìa tay gọi nàng đến bên hắn. – hắn muốn cho tất cả biết Hạ Diệp Mai sẽ là nữ nhân của hắn vào một ngày không xa, nữ nhân mà hắn sủng ái nhất, đến mức cho nàng ngồi vào chiếc ghế mà hoàng hậu đương triều còn chưa được phép ngồi.
“ đa tạ Vương.” – Hạ Diệp Mai không ngần ngại bước lên trước, đặt tay vào tay Giang Vân, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh hắn với khí thế ngạo nghễ nhất.
“ quả nhiên, Hạ tiểu thư rất được Vân Vương sủng ái .” – vài tiếng thì thầm trỗi dậy giữa những người trong điện.
“ đó chẳng phải là vị trí của hoàng hậu sao ?”
“ xem chừng, không lâu nữa, Hạ tiểu thư sẽ trở thành hoàng hậu a.”
“ vậy chuyện dây dưa giữa hai người họ là có thật ư ?”
“ không hổ là mỹ nhân khuynh sắc, nắm giữ sự sủng ái của Vân Vương.”
“ ta lại thấy chướng mắt, nàng ta chỉ là một nữ tướng. Cớ gì lại tỏ ý kiêu ngạo như vậy ?”
“ phải phải, trên sa trường chẳng phải là nữ quỷ giết người không chớp mắt sao ?”…………………
Du Khải ngồi cạnh bàn của Du Ninh Kỳ cũng nhíu mày khi thấy cảnh kì quái kia. – “ nàng ta là Hạ tiểu thư nổi danh của Cổ Thiên ?”
“ phải a, nha đầu đó tâm thần hơi cổ quái đôi chút.” – Vũ Lam Tư tỏ ra rất thích thú với cách hành xử của Hạ Diệp Mai. – “ những lời đàm tiếu kia, chẳng tổn hại gì đâu.”
“ ngươi hình như rất thân với nàng ta.”
“ à, là tri kỷ chung chí hướng thôi .” – Vũ Lam Tư cười khẩy. – “ Khải, ngươi nên nhắc biểu ca của ngươi kìm chế, đây là đại yến nga.” – y nhìn chăm chăm cái biểu hiện sắp nổ tung trên mặt Du Ninh Kỳ.
“ hừ.” – Du Khải nhớ ra, Hạ tiểu thư kia dung mạo giống hệt Liễu cô nương, không khéo biểu ca lại không tự kìm chế được. – “ biểu ca.”
“ ta biết, ta tự cân nhắc bản thân.” – ánh mắt Du Ninh Kỳ dõi theo nhất cử nhất động của Hạ Diệp Mai. Trái tim từ ngừng đập của hắn dần khẩn trương đập mạnh trong lòng ngực. Ánh mắt nàng nhìn hắn, khi nàng ngồi vào vị trí kia đã cho hắn biết, đó là nàng. Ánh mắt đó thoáng dao động rồi ẩn mình vào trong sự kiêu ngạo, khinh thường nhìn hắn.
Hạ Diệp Mai ngồi trên cao, tầm mắt lưu chuyển khắp đại điện, nhiều lần dừng lại trên người Du Ninh Kỳ. Băng lãnh ngàn năm bao bọc trái tim nàng. Nàng im lặng nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, một bên lãnh tâm, một bên tình ý dạt dào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro