Duyên phận chiến trường c31 - c33
Chương 31 trận chiến đầu tiên
Lâm Song sau khi lâm triều, trở về nhà là lúc qua khỏi giờ ngọ. Y đi thẳng vào tẩm phòng, gia nhân mang trà mới vào phòng và chuẩn bị ngọ thiện.
“ tiểu thư đã ăn chưa?” – Y hỏi một tỳ nữ.
“ dạ, sáng nay khi thức đậy xong, tiểu thư rời phủ, vẫn chưa trở về.” - tỳ nữ kia cung kính đáp. – nhắc đến Hạ tiểu thư kia, thật đáng sợ.
“ dặn nhà bếp, ngọ thiện lát nữa ta sẽ dùng.” – nói xong, Lâm Song lại khoác ngoại bào, rời khỏi Lâm Phủ, hướng đến hồ sen ngoại thành.
Hạ Diệp Mai một thân trắng như tuyết, bạch bào điểm lông hồ ly trắng ở mép, chiếc mũ lông hồ ly trên đầu như giấu diếm gương mặt hồng kiều diễm của nàng, để lộ ra đôi môi trái tim, phớt hồng nổi bật.
Nàng đứng trên bờ hồ sen, mùa đông ở Cổ Thiên không lạnh lắm, hồ nước cũng không đóng băng, những lá sen ngã màu úa, kiên nhẫn trải qua mùa đông, chờ đợi mùa xuân đang đến gần.
Lâm Song vừa đến bên hồ, nhìn thấy Hạ Diệp Mai lại tịch mịch đứng đó ngắm lá sen. Y thở dài một tiếng, tiến đến cạnh nàng. – nữ nhân này thông minh, nhưng sao luôn giữ cho bản thân vùi trong ưu sầu?
“ ngày mai ta phải rời Cổ Mặc thành đến biên giới phía nam.” – Lâm Song chẳng hiểu vì sao chợt lo lắng cho nàng.
“ her..” – nàng đưa tay che miệng ngáp một cái.
Lâm Song không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn nàng.
Hạ Diệp Mai vòng tay qua cổ y, ngã đầu vào lồng ngực của y. Lâm Song thuần thục, vươn tay bế nàng gọn trong lòng, dùng khinh công mang nàng trở về Lâm phủ.
Cảnh tượng “ âu yếm” này, hạ nhân trong phủ thấy trên dưới chục lần, cũng chẳng làm lạ gì, vẫn thờ ơ ai lo phận sự nấy.
Lâm Song đặt nàng lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, rồi rời đi. – xem ra khá giống một mẫu thân chăm lo hài nhi.
“ ta sẽ đi cùng ngươi.” – Hạ Diệp Mai chợt lên tiếng, rồi trở người, vùi sâu vào làm ổ trong chăn.
“ đã biết, ta đi nói với Vương một tiếng.”
……………………………….
Bội Giang thành, vị trí tại phía đông nam của Cổ Thiên, giáp với Mạng La Triều. Một ngày trước, Mạng La quốc lại cho quân tiến đánh Bội Giang thành. Binh lính trong thành có lẽ cầm cự không xong, Giang Vân lệnh cho Lâm Song đi phụ giúp. Binh sĩ đi theo cũng cần chuẩn bị, cho nên, phải tới sớm mai mới có thể khởi hành.
Hai dòng sông Ngọc Giang và Bích Giang chảy qua cùng một ngôi thành, nên thành ấy mới có tên Bội Giang.
Người dân Bội Giang thành ôm tài sản, chạy tán loạn, khắp đường đi tan hoang, là xác người và máu.
Thái thú Bội Giang cầm cự cùng binh lính cho dân chúng thêm thời gian chạy trốn. Số binh sĩ ngã xuống người lại thêm người, trong lòng của Thái thú đang âu lo, thê tử và hài tử của hắn đã chạy ra khỏi thành chưa? Quân Mạng La quá khát máu.
Hồng huyết nhuộm màu quang cảnh, Thái thú đã ngã xuống, hắn đã tận lực. binh sĩ Mạng La thừa thắng, xông vào sâu hơn trong thành.
Người dân chưa kịp chạy xa đã bị binh sĩ Mạng La giết chết, cướp lấy của cải, những nữ nhân xinh đẹp trong thời loạn chỉ có một kết thúc là bị chúng bắt về, làm nhục.
Một thiếu phụ thanh tú ra sức chạy, tay nắm chặt tai nải, tay kéo theo hài tử. họ sắp đến cửa thành bắc. Hài tử còn nhỏ, chạy theo không kịp mẫu thân liền vấp ngã, thiếu phụ tinh thần hoảng loạn, ôm lấy hài tử .
Khắp nơi vang lên những tiếng thét. Thiếu phụ nhìn thấy không còn cách cửa bắc thành bao xa, nhưng binh lính Mạng La đã tới. Nàng ta ôm lấy hài tử, dùng hết sinh mạng để chạy, chạy đến lối thoát kia, nếu không ra khỏi thành thì e rằng chỉ có thể chết tại nơi này.
Một mũi tên bay đến, xuyên qua ngực của thiếu phụ, đầu mũi tên cắm một phần vào tay của hài tử. Hai người ngã xuống, thiếu phụ mắt rưng rưng nhìn hài tử, nàng ta trút hơi thở yếu ớt cuối cùng.
Hài tử nhìn thi thể mẫu thân trước mắt, y ra sức lây nàng ta tỉnh lại, nước mắt tuôn như mưa rào, máu từ vết tiễn xuyên chảy ngày càng nhiều.
Xoát…
Một tên binh sĩ của Mạng La ngã xuống. Lâm Phong như cơn lốc càn quét nơi gần cửa thành bắc, một kiếm đi ngang là một tên địch vong mạng.
Thi thể của thiếu phụ được kéo ra, hài tử vẫn khóc, ánh nắng gieo vào trong mắt y một cái bóng và mùi hương hoa sen nhàn nhạt.
Hài tử thấy mẫu thân bị kéo ra cách xa mình, y liền hoảng loạn vươn tay kéo nàng ta lại.
Hạ Diệp Mai thấy tình cảnh như thế, liền điểm huyệt hài tử, tiếp tục công việc của bản thân, giúp y nhổ đầu tiễn ra khỏi cánh tay nhỏ bé.
Nàng ôm hài tử vào lòng, nàng chạm vào gương mặt ngây thơ nhỏ nhắn, dịu dàng nói. – “ đừng sợ, hài nhi..”
Hài tử trong vòng tay Hạ Diệp Mai còn kinh hãi, mắt trợn tròn nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt.
Hạ Diệp Mai như lạc vào cõi mơ, hài tử này chỉ trạc năm, sáu tuổi , hài nhi của nàng nếu còn sống có lẽ cũng khoảng ấy, tâm tính dịu dàng của nàng tự bừng tỉnh, trước kia, gặp qua bao hài tử, nàng cũng chưa từng có cảm giác như hiện tại. – đây là duyên ư? Vừa gặp mà như đã quen rất lâu.
Một binh sĩ Mạng La bị đánh lui, hắn ngã ngay vào cạnh Hạ Diệp Mai, ánh mắt lướt qua nữ nhân bên cạnh. – thật đẹp.
Hài tử nhìn thấy thanh đao nhiễm máu của tên binh sĩ, y sợ hãi, rút người vào trong lòng Hạ Diệp Mai.
Tên binh sĩ lảo đảo đứng lên. – nữ nhân xinh đẹp, nhưng phải diệt tên kia trước. – hắn chưa kịp bước ra, thì tiếng răng rắc vang lên. Hắn ngã lại xuống đất, miệng trào ít máu.
Hài tử càng kinh hãi hơn, nhìn Hạ Diệp Mai kia. – aaaaaaaaaa……tỷ ấy vừa…bẻ gãy cổ của….
Binh sĩ Mạng La kéo đến quanh Lâm Song ngày càng đông. Hạ Diệp Mai ôm hài tử lại bên cạnh thi thể thiếu phụ. – “ ngoan ngoãn ngồi đây, ta giúp ngươi trả thù.”
Nói xong, nàng liền phóng vào đám binh sĩ. – “ ta giúp ngươi.” – tiếng nàng thanh thanh lãnh cảm vang lên.
Trong không gian, lóe lên vài tia sáng bạc, thi thể thi nhau ngã xuống quanh Lâm Song, kẻ đứt cổ, kẻ thì tim bị đâm thủng, kẻ thì đầu bị vết thương sâu thấy xương.
Giữa thành Bội Giang, hai thân ảnh đứng cạnh nhau, sát ý lan rộng, tất cả binh sĩ Mạng La đều đi chầu trời.
………………………
Khu rừng phía tây Bội Giang thành, những nấm mồ dày đặt, một ít dân chúng đứng trước một khóc thương.
Hài tử năm tuổi kia, quỳ trước hai ngôi mộ, là của Thái thú Bội Giang và thê tử của hắn. Thì ra, hài tử này là con trai độc nhất của Thái thú, tên Mục Thanh.
Lâm Song xoa đầu Mục Thanh. – “ đi nào.” – âm thanh thật ôn nhu.
Lâm Song nắm lấy tay Mục Thanh dẫn đi ra khỏi khu rừng. Đầu cánh rừng, Hạ Diệp Mai một thân tử sắc, đứng trơ trọi trong gió, tà áo tung bay , xinh đẹp nhưng thần sắc băng lãnh kia khiến nàng trông thật đáng sợ.
Mục Thanh nhớ tới cảnh nàng tàn nhẫn giết người, y có chút sợ hãi, nép mình vào phía sau Lâm Song.
Lâm Song cúi người xuống, hướng Mục Thanh một nụ cười. – “ nàng không hại ngươi, tính tình hơi lãnh khốc, nhưng là người tốt. Ta thấy nàng rất yêu thương ngươi, lần này, chính là nàng muốn ngươi cùng đi với chúng ta.”
Mục Thanh ngây ngốc nhìn Lâm Song , rồi lại nhìn đáng cô độc của Hạ Diệp Mai. Y lấy hết can đảm, rời khỏi Lâm Song , bước đến cạnh nàng.
Hạ Diệp Mai đứng trước khu rừng, mắt nhìn những mầm non đang đâm chồi trên mặt đất. – mùa xuân đang trở lại lần nữa.
Vạt áo của nàng bị lay nhẹ. Nàng thờ ơ nhìn sang hài tử đang nắm lấy vạt áo của mình. Trong ánh mắt hiện lên chút ôn nhu.
“ tỷ tỷ, đa tạ.” – tạ tỷ giúp ta báo thù.
Hạ Diệp Mai không nói gì, chìa lòng bàn tay trước mặt Mục Thanh. Mục Thanh ngập ngừng một lúc, rồi nắm lấy bàn tay ấm áp của nàng.
Lâm Song cười ấm áp, nhìn Hạ Diệp Mai dắt Mục Thanh đi. – thật tốt, nàng đã bớt cô đơn.
Chương 32gọi ta là nương
Vì lần này trở về Cổ Mặc, có thêm Mục Thanh tuổi còn nhỏ, nên Lâm Song mua hẳn một chiếc xe ngựa.
Lâm Song ngồi đánh xe, một số binh sĩ đi theo y cũng ngạc nhiên, một tướng quân lại hạ mình thành phu xe. Mà Hạ tiểu thư ngồi trong xe, cũng thật quỷ khốc thần sầu. Lần đầu bọn họ nhìn thấy một nữ nhân ra tay giết người ác độc như vậy, cứ như bọn binh sĩ Mạng La đã giết đi 18 đời tổ tông nhà nàng, cừu hận trùng trùng.
Trong xe, Hạ Diệp Mai ngủ say, trong vòng tay nàng là Mục Thanh cũng đang yên giấc.
Mục Thanh trải qua sinh tử, lúc nằm ngủ luôn mơ thấy mẫu thân, mơ thấy ánh mắt thống khổ của nàng ta, nên luôn ngủ không tròn giấc.
Hạ Diệp Mai ôm y vào lòng, dỗ dành ôn nhu, Mục Thanh cảm nhận hơi ấm từ nàng, tâm bình lặng hơn, an tâm ngủ.
Lâm song nhìn thấy hành động chăm lo của Hạ Diệp Mai đối Mục Thanh. Y không khỏi suy nghĩ, - nàng đã từng là mẫu thân ?? có thể không ? tuổi tác của nàng phỏng chừng 20, có lẽ nàng đã từng có hài nhi…nữ nhân vừa qua 16 đã có thể xuất giá, chẳng phải sao ? nhưng tại sao nàng lại như người lang bạt, nhiễm phong trần u sầu, khi gặp Mục Thanh, từ nàng mới tỏa ra chút sức sống , xem ra nàng đã chịu khổ không ít…hài nhi ư…?!! Ta muốn nhìn thấy nàng hạnh phúc cười một lần, ắt hẳn còn đẹp hơn nụ cười lần đó.
Suốt dọc đường đi, Mục Thanh càng ngày càng có cảm tình hơn với Hạ Diệp Mai, lúc nào Mục Thanh cũng đi theo nàng.
Lâm Phủ, đoàn người đứng xếp hai hàng, thấy Hạ Diệp Mai cùng Lâm song bước vào liền cúi chào.
Gia nhân lại nhốn nháo, Hạ tiểu thư trở về lần này, mang theo một tiểu hài?
Hạ Diệp Mai kéo Mục Thanh đi một mạch đến hậu viên, ra lệnh cấp cho tiểu hài này một gian phòng.
“ từ nay , ngươi cứ an tâm ở đây nga.” – Lâm Song như một hảo phụ thân, ôn nhu nói với Mục Thanh.
Mục Thanh nhìn khắp phòng, các gia nhân đang bận rộn ra vào dọn dẹp , lại nhìn ra hậu viên, Hạ Diệp Mai ngồi cạnh hồ sen nhỏ trong hậu viên, tay mân mê lá sen xanh.
Mục Thanh không hiểu từ bao giờ, luôn muốn bên cạnh Hạ Diệp Mai, không muốn nàng tỏ vẻ buồn phiền, có lẽ vì nàng cấp cho y một chút nồng ấm tình mẫu tử.
“ Hạ tỷ tỷ.” – Mục Thanh mỉm cười nhìn nàng.
“ ……..” – nàng nheo mắt nhìn Mục Thanh.
Mục Thanh đã thay y phục mới, màu trắng càng tôn nên nét ngây thơ trên gương mặt y.
“ ta không muốn làm tỷ tỷ của ngươi.” – nàng buông lời lạnh nhạt.
Lời nói khiến Mục Thanh chấn động, tâm có chút đau. – tỷ tỷ không muốn ta ?
Lâm song cũng chấn động, - nàng sao lại buông lời như thế, Mục Thanh vừa nguôi cảnh ly tan, nàng còn đả kích y?
Hạ Diệp Mai vươn tay, chạm vào làn da hồng mịn hài tử, khóe mắt của Mục Thanh đã đẫm nước mắt.
“ ngươi có muốn bên cạnh ta không ?” – khóe mắt nàng cũng hồng lên. – lời nàng nói như hương sen tản mát, yếu ớt vô cùng.
“ ân..có! tỷ đừng đuổi ta đi..” – Mục Thanh òa khóc.
Gia nhân đang bận rộn cũng bị tiếng khóc của Mục Thanh chấn động, tất cả tò mò nhìn ra hậu viên. – Hạ tiểu thư lại bắt đầu áp bức người, hài tử cũng không tha.
“ ngươi có thể gọi ta một tiếng…nương.. không ?” – lệ sóng sánh trong mắt nàng.
Lâm Song, Mục Thanh, hay là những gia nhân có mặt đều đột ngột đứng yên, bàng hoàng nhìn người nữ nhân kiên cường băng lãnh thường ngày kia, nay sao lại thốt ra lời nói khiến nhân tâm thương cảm.
Hạ Diệp Mai mong chờ, hy vọng đã vùi trong quá khứ chợt được gợi lại. Thấy Mục Thanh vẫn ngây ngốc nhìn nàng, Hạ Diệp Mai dời mắt xuống, nhìn vào lá sen xanh ngát, nàng nở một nụ cười thê lương. – ta bây giờ lại đi cầu xin một hài tử cho ta một chút ảo mộng….
“ tỷ tỷ…không.. nương…đừng bỏ rơi ta..” – Mục Thanh cũng chỉ là hài tử năm tuổi, vẫn nương tựa vào người khác, mà người đó bây giờ chính là Hạ Diệp Mai. Y khóc to, nắm lấy cánh tay nàng.
“ nương…nương… đừng bỏ ta..” – tiếng khóc của Mục Thanh khiến tất cả gia nhân bật khóc. – tiểu thư đã thành công uy hiếp hài tử rồi..
Hạ Diệp Mai vui mừng, ôm chầm lấy Mục Thanh, nàng siết chặt tiểu hài trong vòng tay, cuối cùng nàng đã được nghe một tiếng nương, là gọi nàng a, nương ! nàng đã có lại hài nhi của nàng. Nàng không muốn mất đi cơ hội này lần nào nữa.
Lần đầu tiên, Hạ Diệp Mai khóc ở nơi Cổ Thiên này, lệ không thể kiềm được, tuôn qua mi mắt như mưa tháng bảy…. “ hài nhi của ta…” – tiếng nàng vang lên, xé nát trái tim những ai nghe thấy, sự bi thương của nàng lan truyền qua những trái tim khác, khiến chúng vừa vui vừa đau…- “ hài nhi của..ta…”
Hạ Diệp Mai vui vẻ đặt cho Mục Thanh thêm một chữ Hạ, lấy là Hạ Mục Thanh.
Từ sau khi Hạ tiểu thư bỗng dưng trở thành mẫu thân, thì gia nhân trong Lâm phủ cũng ngơ ngác nhìn một Hạ tiểu thư ôn nhu, ngày ngày xuống bếp nấu ăn, lại ngày ngày ha ha cười vui vẻ. Thật là cảnh lạ a.
Lâm Song gần đây cũng nhanh chóng về phủ sau khi lâm triều, y vừa về đến liền cùng Hạ Diệp Mai và Hạ Mục Thanh dùng thiện, người ngoài nhìn vào thì cảm thụ cảnh một nhà ba người hạnh phúc sống cùng nhau. Sau khi dùng thiện, Lâm Song liền kéo Mục Thanh ra hậu viên dạy võ. Hạ Diệp Mai thì lại trốn vào phòng , cặm cụi làm gì đó, giấy hoa phủ đầy khắp phòng, xem ra lại sáng tạo thêm món binh khí gì rồi.
“ nương..” – Mục Thanh cầm thanh trủy thủ vừa được Vân Vương ban cho, chạy đi tìm Hạ Diệp Mai.
Hạ Diệp Mai rời mắt khỏi trang giấy, nhìn Mục Thanh mỉm cười, - “ không phải đang học võ sao?”
“ ân, nhưng mà… người xem, là Vân Vương ban cho hài nhi.” – Mục Thanh hai tay dâng trủy thủ lên cho Hạ Diệp Mai.
Hạ Diệp Mai nhận lấy trủy thủ, ngắm một chút. – nhẹ a, độ lớn lại vừa tay hài tử, hoa văn điêu khắc rất đẹp.
“ Vân Vương thật yêu thương Mục Thanh nga, tặng cho Mục Thanh một bảo bối không tồi.” – nàng xoa đầu hài nhi.
“ thật ư..hì hì, Mục Thanh thấy nó rất đẹp.” – hài tử thích thú ôm trủy thủ vào tay.
“ Mục Thanh ngoan, phải mau chóng học cách sử dụng trủy thủ thật giỏi a.” – nàng nựng yêu đôi gò má bầu bĩnh của Mục Thanh.
“ ân.” – Mục Thanh gật đầu.
“ cho y dùng vũ khí , là quá sớm chăng?” – Lâm Song đã tới trước cửa tẩm phòng Hạ Diệp Mai.
“ không sớm.” – nàng đưa mắt nhìn y, trong lời nói bỗng chuyển sang lạnh lùng. Nàng chỉ dùng ngữ khí dịu dàng khi nói chuyện với Mục Thanh mà thôi.
“ hài nhi sẽ nhanh chóng học, nương muốn thì hài nhi sẽ không phụ lòng người.” – Mục Thanh tươi cười, nắm lấy cánh tay Hạ Diệp Mai. – tại sao nương luôn lạnh lùng với mọi người xung quanh, Lâm thúc luôn nói ta phải giúp mẫu thân vui vẻ, người quá cô đơn. – “ hài nhi sẽ theo Lâm phụ thân học thật giỏi.”
“ ầm..!!” – một cơn sấm vừa đập vào Lâm gia. Mà người bị trúng đòn chỉ có một, là Hạ Mục Thanh.
Mục Thanh bị phạt đứng tấn giữa sân, mỗi tay còn phải nâng hai bát nước, nước bị tràn ra ngoài, lập tức phải thay chén khác, đứng tấn lại từ đầu thêm một nén hương. Mục Thân đã phải làm lại hai lần, đã đốt được ba nén hương rồi.
“ nàng tha cho nó đi, một hài tử..” – Lâm Song ấy náy đứng gần Mục Thanh, thấy hài tử nhỏ nhắn chịu phạt, thân người run run, chân chắc đã tê dại.
Hạ Diệp Mai lạnh lùng ngồi uống trà sen.
Các gia nhân cũng chả dám bén mảng đến hậu viên, chỉ có quản gia Thư Nghị một mình đứng hầu hình phạt của tiểu thiếu gia. – Hạ tiểu thư quả là ác nhân, hài tử lỡ lời cũng không tha mạng.
“ coi như cho nó cơ hội luyện thân thể đi.” – Hạ Diệp Mai mắt tỏa băng quang, nhàn nhạt nói. Chẳng ai dám xin cho Mục Thanh nữa.
Mục Thanh hai chân run run, căng thẳng liếc nhìn chén nước, lại nhìn Hạ Diệp Mai.
Y từ lúc đi theo Hạ Diệp Mai và Lâm Song, thấy Lâm Song đối đãi với Hạ Diệp Mai rất tốt, giống như phụ thân y lúc trước đối với mẫu thân y vậy. Lại thêm các gia nhân trong phủ nói rằng Lâm phủ mang tiếng của Lâm Song nhưng người quyết định mạng sống khắp phủ chính là Hạ tiểu thư. Mục Thanh cũng muốn có một phụ thân ôn hòa nhu Lâm Song, đã nhận Hạ Diệp Mai là nương, vậy y cũng học người ta làm ông mai, giúp nương có một phu quân tốt, bản thân y cũng có một phụ thân tốt.
Nào ngờ, lời vừa ra khỏi miệng. Hạ Diệp Mai liền cả người lãnh khốc, xách cổ Mục Thanh đem ra sân, chịu phạt đứng tấn.
Mọi người trong Lâm phủ cùng nhau không rét mà run, thở cũng không dám thở mạnh, sợ Hạ tiểu thư nhớ chuyện mà trước kia họ phạm, cũng sai y như tiểu thiếu gia bây giờ, không chừng trên dưới lớn nhỏ đều bị bắt đi đứng tấn mất thôi.
“ Vương giá lâm.” – tiếng nheo nhéo của tổng quản bên cạnh Giang Vân vang lên, như sức sống mới thổi vào địa ngục lạnh giá Lâm phủ.
“ Vân Vương vạn tuế.” – trên dưới Lâm phủ thở phào, cùng nhau hành lễ trước Giang Vân, trừ hai người : Hạ Diệp Mai và Hạ Mục Thanh.
Thấy mọi người quỳ rạp hành lễ, Mục Thanh cũng muốn làm theo, nhưng y vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của Hạ Diệp Mai, liền trắng bệch mà tiếp tục hình phạt.
“ chuyện gì đang xảy ra thế này?” – Giang Vân nhìn thẳng vào tiểu hài đang khổ sở đứng tấn, lại nhìn sang Hạ Diệp Mai cao ngạo, vẫn ngồi bên bàn thạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“ Vương, mau giúp Mục Thanh, y lỡ lời , đã bị nàng phạt hơn ba nén nhang rồi.” – Lâm Song tiến đến cạnh Giang Vân, nho nhỏ cầu cứu cho tiểu thiếu gia.
“ ….” – Giang Vân phất tay miễn cho đám người đang hành lễ, tiến đến trước mặt Hạ Diệp Mai. – “ trẻ con yếu ớt, dạy dỗ như vậy là đủ rồi a.”
“ do yếu ớt, nên càng phải rèn cho cứng cáp.” – nàng lạnh nhạt đáp lời.
Hạ nhân đều kinh hãi, Hạ tiểu thư sao lại ăn nói không phép tắc với vương như vậy ?
Tổng quản theo hầu bên Giang Vân cũng rất bực mình, lần nào Vương triệu kiến Hạ tiểu thư, nàng ta cũng dùng thái độ vô lễ này đối với Vương, nhưng ngài lại không phạt tội, mà còn dung túng nàng ta ngang hàng với bản thân.
“ sao ngươi lại nhàn nhã mà ghé Lâm Phủ a ?”
“ là vì nàng rất lâu rời không nhập cung tìm ta.” – hắn nheo mắt cười, ngồi xuống thạch tọa.
Hạ nhân lại một phen điêu đứng. Hạ tiểu thư gan to bằng trời !!
“ cũng vừa hay, ta có việc muốn bàn,, định là vài ngày nữa nhập cung. Thôi thì, ngươi đến thư phòng đi, cho ta một canh giờ nữa.” – nàng thở dài, đứng lên.
“ hảo.” – hắn ngồi đó, ngắm nhìn nàng, đúng là có chút tư vị khác với mấy tháng trước.
Hạ nhân lúc này, không hẹn mà cùng cúi đầu thật sâu. – Hạ tiểu thư ra lệnh cho Vương. – mồ hôi quanh trán hạ nhân đổ ngày thêm nhiều.
Hạ Diệp Mai quay sang Hạ Mục Thanh, - “ ngươi biết lỗi chưa?”
“ hài nhi biết lỗi. hài nhi sẽ không hàm hồ như vậy nữa..” – Mục Thanh như kẻ sắp chết đuối, vớ được thanh gỗ, liền nhanh trí đáp lời, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Hạ Diệp Mai.
“ hảo, nhớ cho kĩ, ngươi gọi ta là nương. Nhưng không thể loạn ngôn gọi người khác là phụ thân !! rõ chưa?” – hai từ loạn ngôn, nàng nhấn mạnh bằng chút nội lực áp bách.
“ hài nhi hiểu rồi.”
“ được rồi, các người cũng tàn tiệc đi.” – nàng vừa nói xong , liền xoay người, phiêu phiêu đi về tẩm phòng.
Hạ nhân Lâm phủ liền ù ù cạch cạch, chạy đến giúp tiểu thiếu gia. Lâm Song cùng vài tùy tùng, theo Giang Vân đến thư phòng.
“ thì ra là lỡ lời gọi phụ thân. Là gọi Lâm Song ư ?” – đôi môi mỏng quyến rũ người của Giang Vân không ngừng ngại, vẽ nên một vòng nguyệt tuyệt đẹp. – “ nàng vốn không để Lâm Song ngang hàng trong tim nàng, ta vẫn có cơ hội a. Nhưng mà, phải nghĩ cách khác thôi.”
Thì ra, lần này đến Lâm phủ, Giang Vân còn một mục đích, là muốn nhận Mục Thanh làm nghĩa tử, muốn thông qua hài tử mà Hạ Diệp Mai yêu thích mà tiếp cận nàng . Mưu kế chưa thực hiện, đã bị chính Mục Thanh phá nát bét.
“ thời gian còn lâu dài a…” – Giang Vân nhẹ mỉm cười, hắn muốn là người mà nàng ghi nhớ cả đời, vì chính hắn mà cười, vì chính hắn khóc trong hạnh phúc...
Chương 33 thâm tâm
Loạn thế là loạn thế , các nước đem binh đánh chiếm thành trì của nhau không ngơi nghỉ. Mạnh nhất về quân lực là Mạng La Triều, khát máu nhất cũng là Mạng La Triều.
Hai năm trôi qua, Mạng La cướp đi năm thành phía nam của Dương Phong Triều, hai thành phía đông của Hoành Liệt.
Phụng Tuyền không giáp biên giới với Mạng Lạ, nên không bị tổn thất, nhưng Phượng Quân lại lần nữa đánh lưỡng bại câu thương với Du Ninh Kỳ. Khi hai bên ngang tài, ngang sức, thấy chưa diệt được Du Ninh Kỳ, Phượng Quân như sói điên lên cơn nhất quyết phải đi giết Du Ninh Kỳ. Y điều tra ra, năm ấy nhóm người hắc y tấn công Hạ Diệp Mai , có một phần của Du Ninh Kỳ sắp đặt.
Phượng Quân hận Du Ninh Kỳ thấu xương, vì hắn mà y mất đi tri kỷ, mất đi nụ cười như ánh dương của Mai Khôi, vì hắn mà nàng không rõ tung tích. Phượng Quân thề với trời, sẽ thực hiện lời giao ước năm xưa, bắt được Du Ninh Kỳ, phế đi võ công của hắn, biến hắn thành phế nhân cả đời ô nhục. Y xin thề trước thiên địa, trước thần của thảo nguyên bao la.
Du Ninh Kỳ sau khi biết Hạ Diệp Mai rơi xuống vực, không tìm thấy người, hắn bệnh liền mấy tháng trời. Trong lúc hắn còn đang dưỡng bệnh, thì Phượng Quân mang quân tiến đánh Biên Tây. Hắn liền liều mạng ra chiến trường, là muốn giết chết cái tên mà Hạ Diệp Mai an tâm núp bên cạnh suốt mấy năm trời. Du Ninh Kỳ ra trân với con ghen và nỗi đau, hắn cùng Phượng Quân đánh nhau một ngày một đêm, đem toàn bộ công lực ra bức đối phương chết. Kết quả, hai bên đều thương tích nguy hiểm tính mạng. Cho nên, dưỡng bệnh trở thành dưỡng mệnh, nằm liệt trên giường thêm nữa năm.
Lại nói về Cổ Thiên Triều, hai năm nay, ba lần Cổ Thiên đánh bại quân Mạng La, thậm chí còn chiếm được một thành của Mạng La. Khiến Mạng La vương – Mãng Ưng Các tức giận vô cùng, ngay lập tức xuất binh lần nữa, nhưng là tay không trở về.
Tương đương thời gian ấy, trong khắp lục địa tung ra lời đồn, trong hàng ngũ quân binh của Cổ Thiên xuất hiện một nữ tướng, dung mạo phong hoa tuyệt đại, lãnh khốc tàn nhẫn, nàng ta có binh khí là một cặp song hoàn sắc bén vô cùng, cặp song hoàn ấy đã lấy đầu hết ba vị tướng soái của Mạng La. Binh sĩ Cổ Thiên thường gọi nàng là Hạ tiểu thư, nên kẻ thù gọi nàng là Hạ song hoàn.
………………………..
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Giang Vân tọa trên kim ngai, mắt đắm chìm trong sắc đẹp của Hạ Diệp Mai.
Từ sau khi nàng yêu cầu hắn cho nàng tham gia vào chiến trường, dung mạo của nàng như được máu tươi nuôi dưỡng, càng ngày càng lộng lẫy, môi đỏ thắm , ánh mắt băng lãnh kia như câu dẫn, ngàn người sẵn sàng chết chỉ trong một cái đưa mắt của nàng, thân hình thon gọn, lộ ra đường cong mê người sau những mảnh lụa tử sắc. Nàng không vận giáp y như các tướng lãnh khác, mà chỉ một mảnh hàn thiết ngàn năm, được tôi luyện thành mảnh vừa đủ bảo hộ trái tim nàng, mảnh giáp ấy ôm trọn bầu ngực bên trái của Hạ Diệp Mai, càng hấp dẫn mê hoặc.
Hạ Diệp Mai đứng trước địa đồ trong ngự thư phòng. Nàng cảm nhận ra ánh mắt si mê của Giang Vân ở phía sau lưng mình. Hắn vẫn nhìn nàng với cảm xúc ấy, hơn hai năm rồi, chưa hề suy giảm. Nhưng Hạ Diệp Mai bây giờ không như Hạ Diệp Mai của trước đây, nàng đã thay đổi như thế nào ???
“ ngươi cứ nhìn như thế, thật khiến ta ái ngại.” – nàng xoay người, phiêu phiêu tiến về kim ngai.
“ vậy nàng có thể làm cách nào khiến ta không chú ý đến nàng?” – Giang Vân ngã người tựa ra sau, tiếu ý hiện trong ánh mắt.
“ ngươi khiến ta chán ghét.” – Hạ Diệp Mai chống hai tay lên hai bên kim ngai, nhướn người về trước, chiếc bóng của nàng phủ lên Giang Vân.
“ là ghét ta hay ghét gương mặt của ta?” – Giang Vân từ lúc nào, đã nghĩ tới một điều – nàng căm ghét những soái nam, những tướng lĩnh của Mạng La bị nàng lấy đầu, đều có hai điểm chung : là tướng quân và họ đều có gương mặt khiến nữ nhân động lòng.
“ …..” – Hạ Diệp Mai cúi người hôn lên đôi môi mỏng của Giang Vân.
Hắn bàng hoàng. – nàng hôn hắn !! một nụ hôn lạnh lẽo không cảm xúc.
Giang Vân như có thứ gì đó bùng cháy trong lòng, hắn muốn thêm nữa, không chỉ là cái chạm môi mờ nhạt thế này. Hắn vòng tay, siết chiếc qo nhỏ của nàng, kéo nàng ngồi vào trong lòng hắn.
Chiếc lưỡi của hắn vươn ra, muốn tách hai cánh hoa hồng mềm mại kia, muốn len lõi vào sâu hơn.
Hạ Diệp Mai hé đôi môi, vươn chiếc lưỡi nhỏ dây dưa với hắn. Tay nàng ôm lấy đầu hắn, hơi dùng sức giữ chặt. – nhưng sao không có tư vị. – nỗi buồn nhàn nhạt tan trong ánh mắt nàng.
Giang Vân tham lam hưởng thụ hương mật từ trong miệng nàng, càng siết nàng vào lòng.
Hạ Diệp Mai nhắm đôi mắt lại. Hai hàng chân mày khẽ nhíu, - đây không phải thứ nàng cần, không có tư vị, còn nhạt hơn nước lã. Trái tim nàng mong chờ điều gì ? Trái tim nàng thấy hụt hẫng, thấy trống rỗng.
Nàng đẩy Giang Vân ra, gương mặt nàng cách hắn gần trong gang tấc, sợi chỉ bạc vươn ra muốn kết hai đôi môi.
Giang Vân nhìn nàng, nhưng hắn chợt đau đớn, ánh mắt nàng đầy thống khổ. – là ai chiếm trọn trái tim nàng? Là ai phủ bóng lên ta, khiến ta mãi mãi không chiếm được thiện ý của nàng?
Hạ Diệp Mai nhìn đôi mắt lưu thủy của Giang Vân, nhìn sâu vào dục vọng trong đáy mắt hắn.
Giang Vân chợt nguội lạnh, hắn đưa tay chạm vào đôi gò má hồng của Hạ Diệp Mai, - thà rằng nàng lạnh lùng đối ta, còn hơn thông qua ta nhìn ảo ảnh một người nào đó, thà rằng nàng tàn nhẫn cao ngạo mà cười, còn hơn nàng bi thương nhìn ta như lúc này.
Hạ Diệp Mai cúi người lần nữa, bờ môi mềm đáp trên môi của Giang Vân. – nàng nhìn vào hắn nhưng không phải nhìn hắn. – căm phẫn cùng bi thương. – máu rỉ ra từ hai cánh môi. Nàng rồi đi cánh môi bị cắn nát của Giang Vân.
“ đã bình tâm lại?” – hắn cười nhạt nhìn nàng, nhìn đôi môi vừa thoa đỏ bởi máu của hắn.
“ ngươi…nếu không muốn ta chán ghét, thì đừng bao giờ lộ ra cái khí khái chính nhân quân tử.” – nàng chau mày, ánh mắt còn lạnh hơn băng.
“ nàng thích ta tàn bạo ?” – hắn vươn lưỡi, liếm đi vết máu trên môi.
“…. Ta không thích ngươi.” – “nhưng ngươi toát nên vẻ bá đạo thì dễ nhìn hơn.” – khóe môi khẽ nhếch, tạo nên một vầng trăng máu trên gương mặt trắng hồng.
“ được, ta thuận ý nàng.” – hắn vươn người tới trước, muốn được hôn nàng lần nữa.
“ đừng được voi đòi tiên.” – nàng ngã người ra sau, chớp mắt đã tách khỏi vòng tay hắn, xoay người trên không, váy tử sắc lúc khép lúc xòe như đóa hoa, nàng đã đứng ở giữa ngự thư phòng. Lưỡi nhỏ liếm đi máu tươi trên môi, hành hộng vừa đẹp , vừa khiêu khích lại cũng rất kinh dị. – “ trận này ta không đánh.”
“ ….” – Giang Vân khắp người tỏa ra khí tức vương giả, khắp người là tà khí tàn bạo. – “ vậy để Lâm Song đánh đi.”
“ tùy ngươi.” – nàng xoay người bỏ đi.
“ nàng sẽ đổi ý a.” – ta chắc chắn nàng sẽ xông trận.
“ chắc không ? ” – “ ta không nghĩ vậy.” – người đã rời ngự thư phòng nhưng tiếng cười lanh lảnh bá đạo hãy còn chưa tan.
“ điều gì làm nàng thấy hứng thú?” – Giang Vân tự lẩm bẩm, mắt dời đến địa đồ trong phòng.
Chẳng tới vài ngày nữa, Cổ Thiên , Mạng La và Hoành Liệt sẽ đánh một trận to.
Hoành Liệt Triều bị sức mạnh của Mạng La uy hiếp, hoàng đế của Hoành Liệt phải đem tiểu công chúa của mình cống cho Mạng La vương, lại phải giúp hắn thâu tóm Cổ Thiên.
Hai nước cùng tấn công, Hoành Liệt không mạnh bằng Cổ Thiên nhưng cũng đáng phải lưu ý, vì lần này lực lượng của Cổ Thiên sẽ phải chia hai. Thêm nữa, quân của Hoành Liệt chắc chắn tấn công vào biên giới cách Cổ Mặc một thành, nếu lơ là, đô thành bị uy hiếp rất lớn.
…………
Hạ Diệp Mai trở về Lâm Phủ, vừa vào cửa đã thấy một lớn một nhỏ, hai thân bạch y ngồi trước chính sảnh, cả hai ngửa cổ lên trời dốc cạn bát nước mơ trong tay.
“ hà..!!” – “ ta thắng.” – nam nhân bạch y đắc ý cười, dung mạo hài tử tươi như hoa khai.
“ người gian lận.” – tiểu bạch y phùng đôi má bầu bĩnh, ngữ khí không phục.
Tiểu bạch y chính là Hạ Mục Thanh, còn nam nhân kia xưng là Vũ Lam Tư.
Vào đêm trăng của hơn một năm trước, Vũ Lam Tư cùng bằng hữu của y là Hân Nhạc lén đột nhập Lâm phủ. Nhưng Vũ Lam Tư không biết võ công, nên bị thị vệ bắt được, liên lụy đến Hân Nhạc chung số phận.
Sau khi bị bắt, Hân Nhạc hiên ngang đòi gặp Hạ song hoàn . Lâm Song nghi hắn là thù nhân, muốn giam hắn vào ngục.
Nào ngờ, Hạ Diệp Mai xuất hiện, nói tha cho họ.
Nguyên nhân là gì?
Thứ nhất, nguyên lai trên giang hồ còn có một tin đồn khác, trên ngón cái của Hạ Song Hoàn có đeo một huyết chỉ, hình dáng của huyết chỉ là một không hai, là hệt như huyết chỉ của Hàn Huyết thánh y, - một trong hai đệ tử nổi danh của Hắc Lão thần y. Do đó, nhị đệ tử của Hắc lão là Hân Nhạc – Nhạc Độc y – liền tìm đến Hạ Song Hoàn để xác minh.
Sau khi biết Hân Nhạc là sư đệ của Lăng Y Hàn, Hạ Diệp Mai không dễ gì cho hắn đi. Nàng lợi dụng việc Lăng Y Hàn đột nhiên mất tích ba năm trên giang hồ, nàng ngỏ lời cùng Hân Nhạc tìm kiếm Lăng Y Hàn. – thế là, thêm một tin tức dậy sóng giang hồ. – huyết chỉ tầm chủ !!
Nguyên nhân thứ hai thì lại liên quan đến Vũ Lam Tư.
Sau khi Vũ Lam Tư bị bắt, đồ đạc của y đương nhiên bị thu đi. Mục Thanh hiếu kì cùng các ca ca thị vệ xét đồ. Mục Thanh phát hiện món đồ xinh đẹp, hơi vuông vức, vừa tay cầm, một mặt nhẵn bóng như gương nhưng mà là màu đen, vừa nhìn vào liền bị mê hoặc. Mục Thanh cầm vật ấy đi tìm Hạ Diệp Mai, khoe với nàng.
Hạ Diệp Mai cầm vật kia trong tay, hàng chân mày chau lại, lập tức đi đến gặp Vũ Lam Tư. – vật kia có cái tên rất quen thuộc : iphone !!!
“ thả họ ra.” – Hạ Diệp Mai lạnh lùng ra lệnh cho thị vệ. Nàng hướng Vũ Lam Tư yêu cầu. – “ theo ta.”
Vũ Lam Tư ngạc nhiên nhìn nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt. – quá đẹp rồi, đúng là thế giới này toàn là mỹ nhân. - y nhanh chóng theo nàng vào đại sảnh.
“ vật này gọi là gì? Từ đâu ngươi có ?” – nàng đưa đến trước mặt hắn chiếc iphone.
“ iphone, nó không từ đâu cả, là của ta!” – Vũ Lam Tư dững dưng nói, cướp lại iphone.
“ ngươi tên gì ?” – nàng xoay người đến ngồi ở chánh tọa trong đại sảnh.
“ Vũ Lam Tư.” – Vũ Lam Tư dùng ống tay áo chùi chùi màn hình iphone. – cục cưng của ta, ngươi có bị người ta ngược đãi không vậy?!!
“ không ngờ nhà thiết kế đồ họa game có tiếng như ngươi cũng chơi trò xuyên không a.” – ngữ điệu của Hạ Diệp Mai đầy châm chọc. Nàng biết y, Vũ Lam Tư là bạn cùng ngành của anh hai nàng.
Vũ Lam Tư bất động, từ từ tiêu hóa câu nói của Hạ Diệp Mai. Y trợn tròn mắt nhìn nàng. – đây !! đây !! – “ ách, không ngờ ta có người cùng cảnh ngộ a!!”
Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn y. – “ cuộc đời thật thú vị, người ở thế giới chúng ta thật rất thích đi du lịch kiểu này a.”
“ hắc hắc…!!! phải, là chuyến du lịch bất đắc dĩ. Ngươi tên gì ?” – ánh mắt mong chờ, có chút vui mừng.- biết ta là nhà thiết kế game nổi tiếng , vậy hẳn là thời gian sống cũng khá gần a, chà chà, sao ta không biết là thời điểm đó có một tuyệt mỹ giai nhân như thế này?
“ Hạ Diệp Mai, anh trai của ta là đồng nghiệp của ngươi.” – lại buông lời lạnh nhạt, như không quan tâm.
“ vậy sao, ha.. ha ha ha..!!!”
Tiếng cười của Vũ Lam Tư vang khắp phủ, mọi người đứng trong sân ngơ ngác nhìn vào đại sảnh.- nam nhân kia có phải là bị Hạ tiểu thư bức cho điên rồi !!
“ vậy ngươi phải gọi ta ca ca a.” – vũ Lam Tư hồ hỡi, y bị xuyên tới đây được hơn hai năm, chưa từng gặp qua đồng hương, tâm trạng bây giờ thật phấn khích.
“dung mạo hài tử của ngươi, có đáng cho ta gọi là ca ca?” – nàng cười kinh bỉ.
“ hứ, ta trời sinh đáng yêu, nhưng bây giờ đã hơn 25 tuổi rồi. Nha đầu, ngươi mau gọi ta là ca ca đi.” – y hất mặt về phía nàng.
“ ngươi đang tính luôn thời gia lưu lại ở đây ?”
“ đúng.”
“ ngươi nói xem ta bao nhiêu tuổi.”
Y dăm chiêu nhìn nàng. – dung mạo khuynh thành, nhưng không già dặn, theo nét mặt thì chừng 22..- y nhíu mày.
“ ta xuyên qua lúc 20, đã ngụ ở thế giới này sắp mười năm rồi.” – nàng đắc ý cười.
“ cái gì!!” – Vũ Lam Tư nhảy bật khỏi ghế. – “vậy…ngươi thế này !!”
“ không chừng mười năm nữa, dung mạo ta vẫn thế này.” – ta bây giờ thật đã trở thành yêu nghiệt rồi chăng?
“ ….” – Vũ Lam Tư há hốc mồm nhìn, lại nhìn. – “ yêu quái.”
“ người như chúng ta ở thế giới này, chính là yêu quái.” – nàng ung dung bước đến trước mặt y, đôi mắt tròn lạnh lùng chợt tỏa chút nghịch ngợm.
“ phải !!” – Vũ Lam Tư xua xua tay.
……………………………..
Sự tình gặp gỡ của Hạ Diệp Mai và Vũ Lam Tư là như thế.
Hạ Diệp Mai yêu cầu Vũ Lam Tư lưu lại bên nàng, giúp nàng dạy dỗ Hạ Mục Thanh. Vũ Lam Tư thấy bản thân cũng chu du thế giới này tạm đủ rồi, chấp nhận ở lại, coi như nghỉ ngơi.
Thế nhưng, sau một thời gian cùng chung mái nhà, Hạ Diệp Mai nhận ra Vũ Lam Tư là tên biến thái, nàng không còn gì để nói về y nữa.
Vũ Lam Tư không ngừng ngại bộc lộ sở thích đoạn tụ của bản thân, và cả vị Nhạc Độc y kia cũng cùng một xuồng. E rằng tương lai của Hạ Mục Thanh sẽ không được khả quan về phần nào đó.
“ đệ tử ngoan, ngươi có nhớ những gì sư phụ dạy ngươi ngày hôm qua không?” – Vũ Lam Tư nheo nheo mắt, cười gian với Mục Thanh, trên mặt viết ba chữ không đứng đắn.
“ ta nhớ chứ.” – Mục thanh cũng cười rất chi là gian. – “ trên giang hồ hay dù là ở đâu , phải gian lận một chút, dựa vào lợi điểm của bản thân một chút, bá đạo không phải là xấu.”
“ giỏi, ngươi phải ghi nhớ a.”
“sư phụ, hôm nay chúng ta học gì ?”
“ ân, ngươi cũng đã tám tuổi rồi a. Vậy hôm nay, ta dạy ngươi cách đánh giá mỹ nhân.”
“ mỹ nhân ? chẳng phải là người giống như nương ?”
“ đúng, nhưng nương ngươi là nữ, ngươi cũng phải biết thưởng thức mỹ nam nữa.”
“ồ..” – Mục Thanh thầm gật đầu.
Xoát…. Lưỡi kiếm bén ngót kề bên động mạch cổ của Vũ Lam Tư.
Mục Thanh và Vũ Lam Tư nhìn lưỡi kiếm, dời mắt lên chuôi kiếm, dời lên tý nữa, cả hai chạm phải đôi mắt lãnh khốc của Hạ Diệp Mai.
“ ha ..ha .. ngươi về rồi a” – Vũ Lam Tư méo mó cười.
“ ngươi tính dạy cho hài nhi của ta thứ biến thái gì?”
“ không có a. ta dạy hắn thưởng thức chữ mỹ trong thiên hạ.”
“ vậy sao ?”
Một lời ngắn này, thật có sức uy hiếp. Trái tim Vũ Lam Tư uỳnh một cái trong lồng ngực.
“ thật, một chữ mỹ rất rộng lớn a.” – Vũ Lam Tư nhè nhẹ đứng lên, kiếm vẫn kề cổ.
Mục Thanh đã trốn sau cây trụ bên hiên, nép cả thân người sau trụ.
“ ha ha.. ta không có dạy y đoạn tụ..” – lời nay như sét đánh xuống xé nát cả Lâm phủ.
“ oh…” – đôi môi thắm hình trái tim kéo ra một vầng trăng khuyết đẹp lộng lẫy trên môi Hạ Diệp Mai. – “ ngươi dám biến hài tử của ta thành kẻ biến thái như ngươi !!!!”
“ aaaaaaaa…dừng a…là ngươi kêu ta làm sư phụ của y..!!!”
Vũ Lam Tư kéo cao tà áo vải, chạy vòng vòng trong sân, la hét im ỏi. Hạ Diệp Mai cầm kiếm rượt theo , sát khí đằng đằng.
“ ta kêu ngươi dạy y lý lẽ. Ta không kêu ngươi dạy hắn biến thái.”
“ ta không có dạy biến thái aaaa…….”
“ hài nhi của ta bây giờ 10 phần đã biến thái như ngươi hết ba rồi….tên chết tiệt !!”
“ ta đâu có, ta chỉ dạy hắn cảm thụ mỹ quan…aaaaaa… đừng rượt ta nữa…”
“ hôm nay ta phải chém nát ngươi, xem ngươi còn dám dẫn hài nhi của ta đi ngắm nam nhân!!” - không phải là ngắm nam nhân đơn thuần, mà là ngắm mỹ nam, vừa ngắm vừa đánh giá , không chỉ ngắm dung mạo, mà còn trộm ngắm người ta tắm !!
“ úi ! sao ngươi biết vậy ?” – ách, lỡ lời rồi..
“ Vũ Lam Tư !!!”
Mục Thanh đứng nhìn cảnh rượt đuổi, y ha ha cười. Hạ Diệp Mai võ công cao cường, lại không dùng, mà cùng Vũ Lam Tư rượt nhau như hài tử chơi đùa thì đúng là chuyện khó hiểu.
Nhưng, Mục Thanh biết, nương sinh khí, la hét đòi giết sư phụ. Thực tế, nương rất yêu quý sư phụ. Lâm thúc có nói, nương và sư phụ cùng là dị nhân – người quái lạ, họ có mối tương giao khó hiểu. sư phụ hay chọc giận nương, tuy nhiên cũng khiến người khác thấy được hỷ nộ ái ố trong con người của nương. Chung quy, không phải là chuyện xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro