Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

duyên phận chiến trường c18 - c20

Chương 18    hài nhi

 “ Ám Bạch, ngươi đi tìm một cổ xe ngựa đến đây.” – Du Ninh Kỳ  quay sang Hạ Diệp Mai, muốn nhắc nhở nàng tẩm bổ, nhưng sự thật rất choáng váng a.

Hạ Diệp Mai cúi đầu chiến đấu với cả bàn thức ăn. Chẳng mấy chốc, con gà luộc đã bị nàng xử đẹp chỉ còn trơ xương, chén cơm của Du Ninh Kỳ cũng vô thanh vô tức cạn không. – “ um, món canh của nơi này rất ngon.” – Nàng liếm mép cười với Du Ninh Kỳ đang trơ mắt nhìn bộ xương gà.

“ … hợp khẩu vị là tốt.” – ta đã quá lo lắng a, lần đầu ta nhìn thấy nữ nhân dùng thiện kiểu thần tốc như vậy. -  “ cực khổ nàng nhiều ngày cùng ta cưỡi ngựa.”

“ ân, cưỡi ngựa chẳng thoải mái tí nào.”

“ ân, chúng ta đổi sang mã xa.” – khóe môi Du Ninh Kỳ cong thành vòng nguyệt ,  ôn nhu vén lọn tóc trước trán Hạ Diệp Mai.

Hạ Diệp Mai gật đầu, đưa tay xoa cái bụng nhỏ của nàng. – đây là cảm giác được làm mẹ sao ? khi mẹ mang thai ta, cũng hạnh phúc như vậy đúng không?

“ đang nghĩ gì vậy?” – Du Ninh Kỳ vòng tay ôm lấy nàng. Đưa đến một bát trà.

“ hài nhi.” – Hạ Diệp Mai đưa bát trà lên miệng, nhấm nháp từng ngụm một. – “ ta nhớ mẫu thân.”

“ mẫu thân ?” – “ nếu nàng muốn có thể chúng ta cùng trở về thăm nhà của nàng a.”

“ không thể…” – “ nhà của ta ở rất xa, không thể trở về.”

“ xa ? là ở đâu ? là ở nước nào ?” – Du Ninh Kỳ vẫn còn mang tâm đa nghi a.

“ có nói chàng cũng không biết.” – Hạ Diệp Mai vươn người đứng lên, kéo ra một nụ cười vô sắc. – “ Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta lên đường thôi, ta thấy buồn ngủ.”

“ ….” – Du Ninh Kỳ thở hắc ra, tâm sự trong lòng hắn lại tăng lên. Hắn đặt trên bàn một thỏi ngân lượng, theo Hạ Diệp Mai bước ra khỏi quán cỏ.

Hạ Diệp Mai ngước nhìn bầu trời xanh đầy nắng. Lại cúi đầu xoa bụng, - hài nhi, ta thật trông chờ con.

Du Ninh Kỳ đứng trước quán cỏ bên đường, đăm chiêu nhìn nàng.

Ám Bạch từ trong thôn gần đó mua được một mã xa cũ, thêm một ít chăn bày bên trong xe cho êm. Ba người tiếp tục lên đường tiến về Bắc Kim Thành.

……………………

Tướng quân phủ Bắc Kim thành một tháng sau.

“ Hạ Duyên, xem ra nàng vẫn chưa hối cải.” – Du Ninh Kỳ ngồi trên chánh vị, đôi mắt dán thẳng vào Hạ Duyên đang quỳ bệt trong đại sảnh.

“ tam lang, thiếp ăn năn rồi, cầu chàng tha cho thiếp.”

Hạ Diệp Mai cùng chính cơ Doãn Thu ngồi ở hàng ghế hai bên.

Doãn Thu khép mắt, thái độ đắc ý nhìn sự chật vật của Hạ Duyên. – ngày tàn của ngươi sắp đến rồi, ngươi cũng có ngày này, Hạ Duyên ! bao năm trong tướng quân phủ, ngươi đè đầu cưỡi cổ ta, hôm nay bị kẻ khác lấn lướt, có thấy cay đắng không ?

Hạ Diệp Mai thì lại căm hận nhìn kẻ mưu hại nàng. Lần trước, đẩy nàng xuống suối thì bỏ qua đi, hôm nay lại năm lần bảy lượt tìm mọi cách khiến nàng sảy thai, nếu như Du Ninh Kỳ không sắp xếp Ám Bạch bảo hộ nàng, thì cái mạng của mẫu tử nàng đã chết được mấy lần rồi.

“ tam lang, cầu chàng niệm tình phu thê, tha cho thiếp.” – Hạ Duyên khóc lóc, ôm lấy cánh tay lang quân.

“ niệm tình phu thê, ta đã niệm cho nàng bao nhiêu tình rồi?”

Tiếng khóc nức nở vang khắp đại sảnh.

“ nay, ngay cả hài tử của ta, nàng cũng muốn tiêu triệt?” – hắn thô bạo nắm lấy cổ tay Hạ Duyên, hất nàng ra xa. – “ ta đã quá dung túng nàng đến mức không biết điểm dừng.”

“ người đâu.” –  Du Ninh Kỳ lãnh khốc cắt đứt mọi tơ tình. – “ mang tiện nhân này giết chết, nhớ không được vấy bẩn tướng quân phủ.”

“ không ! tam lang. Cầu chàng tha mạng, thiếp sẽ sửa sai.. Tam lang….” – Hạ Diệp bị lôi đi trong kinh hãi.

Doãn Thu và Hạ Diệp Mai thất kinh. Doãn Thu tự trấn an , may thay lần này nàng ta đã không bồng bột mà gây lỗi lầm.

Hạ Diệp Mai toàn thân run rẩy. – đó là người cùng chăn gối với hắn gần mười năm, hắn nhẫn tâm như thế sao ? nếu mai này ta vô tình phạm đến hắn …

Du Ninh Kỳ thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Diệp Mai, biết bản thân đã dọa nàng sợ hãi. – liền ra lệnh mọi ngươi lui về phòng. Đích thân hắn bế Hạ Diệp Mai hồi ngọc viên.

“ nàng đã bình tâm lại chưa?” – hắn đặt Hạ Diệp Mai lên tràng kĩ.

“ chàng thu hồi lệnh đi, như thế quá tuyệt tình.”

“ không thể, đó là án mà nàng ta đáng nhận.”

“ nàng ta là người se duyên cùng chàng, chung thủy với chàng rất nhiều năm. Vả lại , hài nhi không sa..”

“hài nhi không sao, nhưng đã có nhiều người mất mạng trong tay nàng ta, ngựa quen đường cũ, không thể cải biến, không thể lưu lại hậu hoạn a.”

“ chàng, …”

“ ta là đang bảo vệ nàng, cả hai nhi nữa. Ta đã quyết, không nhiều lời.”

“ chàng quá nhẫn tâm.” – Hạ Diệp Mai cầm lấy trách trà ném vào Du Ninh Kỳ. – “ mạng người với chàng nhẹ như một câu nói sao ?” – “ chàng đi đi, ta không muốn gặp chàng.”

“ nàng đừng sinh khí được không?” – Du Ninh Kỳ nghiêng người tránh tách trà.- “ đừng náo nữa..”

“ ta không náo, không sinh khí , mà là thương tâm, là sợ hãi chàng..đi đi.” – thêm một tách trà bay đi.

“ được rồi, ta đi. Nàng ở đó hảo hảo mà tịnh tâm. Hừ.” – “ các ngươi chú tâm hầu hạ phu nhân.” – Du Ninh Kỳ cũng bực bối, vung tay rời đi.

Hạ Diệp Mai ôm lấy bụng, khóe mắt trào lệ, toàn thân run lên. – ta sợ hãi chàng…

“ phu nhân, xin người hãy bình tâm, lấy bào thai làm trọng.” – nha hoàng Ngọc Ý tiến đến vỗ về Hạ Diệp Mai.

“ …”

“ tướng quân rất yêu thương người , luôn bảo hộ người, xin người suy xét, đừng khiến tướng quân đau lòng.”

“ ngươi không thấy quá tàn nhẫn sao,một mạng người dễ dàng quyết định như thế ?”

“ xin người đừng sợ hãi nữa. Phu nhân, tướng quân là người trưởng thành trên sa trường, việc quyết định mạng người đã không còn là dễ dàng hay khó khăn.”

“ ngươi am hiểu hắn ??”

“ nô tỳ không dám, nô tỳ nhập phủ đã gần 4 năm rồi, ít nhiều hiểu biết cách hành xử của chủ nhân. Nô tỳ nói ra thì có chút ác tâm, nhưng kết quả mà Hạ phu nhân nhận được , ai trong phủ cũng vui mừng. Nếu Hạ phu nhân còn sống, thì số người chết oan không chừng lại tăng thêm.”

“……” – Hạ Diệp Mai ngước nhìn Ngọc Ý, một nha hoàng thanh tú, là người thông tuệ tinh ý.

Trong thâm tâm Hạ Diệp Mai cũng biết sự tình xảy ra là đáng lẽ, là không sai, chỉ là bản thân nàng cố chấp về sinh mạng con người. – đây là cổ đại, không phải là hiện đại, chàng cũng không thể xét vào hạng người coi mạng như rác, ta nên mở rộng tư tưởng bản thân a…

……………..

Mùa xuân thêm lần nữa đến trong tướng quân phủ, Hạ Diệp Mai ngồi trong đình viện bên hồ, chăm chú may một con búp bê vải, cái bụng của nàng đã to hơn,-  hài nhi đã được hơn năm tháng rồi, sẽ nhanh chóng ra đời. – Hạ Diệp Mai nhoẻn miệng tự cười.

Hạ Diệp Mai dừng kim, vươn vai . – “ ân.. mỏi thật.”

“ nô tỳ giúp người đấm vai.” – Ngọc Ý rất chu đáo, luôn theo hầu không rời Hạ Diệp Mai. Ám Bạch thì chẳng biết đang nấp ở đâu, chắc là bụi cây nào đó, hoặc là đang ngồi ngay trên nóc đình viện không chừng.

“ Ninh Kỳ gần đây không thấy , ngươi biết chàng đã đi đâu không ?”

“ tướng quân ? nô tỳ không rõ, mấy ngày trước thấy Lục quản gia chuẩn bị mã xa cho tướng quân, có rất nhiều lễ vật a.”

“ um…”

“ phu nhân, vừa nhắc đã thấy a, tướng quân đang đến.” – Ngọc Ý reo lên.

“ đâu ?” – Hạ Diệp Mai xoay người, hướng đến cổng vào ngọc viên.

Du Ninh Kỳ toàn thân hắc y, trên thêu họa tiết màu lục, đai lưng màu đỏ thẫm, vắt theo một chiếc kết màu lục và một bạch ngọc, tóc vấn cao định lại bằng hồng kết quan, nét tiêu soái ngời ngời càng lay động lòng người khi hồng bào không gió mà tung bay.

“ Mai nhi, ta mang cho nàng mứt quả của Tô châu.”

Du Ninh Kỳ bế bổng Hạ Diệp Mai lên, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, tay vung vung một gói giấy.

“ sao lại có nhã  hứng đi Tô Châu ? nơi đó chẳng phải ở phía đông Dương Phong sao ?” – Hạ Diệp Mai phất tay ra hiệu cho Ngọc Ý mang gói mứt quả rời đi.

“ có việc ghé qua a. Thật nhớ nàng và hài nhi.” – hắn cưng chiều, hôn lên môi Hạ Diệp Mai , đặt tay lên bụng nàng.

“ chàng đi đâu gần mười ngày nay ?”

“ đi tham dự lễ thành thân của biểu muội.”

“ chàng có biểu muội ư ?”

“ đương nhiên, còn rất nhiều biểu đệ, biểu ca,biểu tỷ…khác nữa.”

“ nhiều thật.” – “ vậy chàng có muội muội không? Ta trước kia chỉ biết chàng có hai ca ca.”

“ có một biểu muội, nhưng nha đầu đó hành tung bất định. Gần đây, hình như còn xảy ra đại sự nữa, nhưng chưa bao giờ lui đến bàn bạc với ta.”

“ vậy là không thân thiết ư ?”

“ ân, từ khi muội ấy năm tuổi thì được C..à, họ ngoại mang về nuôi.” – suýt nữa ta tiết lộ quan hệ của ta và Cung gia rồi.

“ thật kỳ quái.” – Hạ Diệp Mai giúp Du Ninh Kỳ cởi áo bào, đặt lên thạch bàn.

“ ha ha, đó là tục lệ của gia tộc ta.”

“vậy , ta thật hiếu kì, muội muội chàng bây giờ thế nào.”

“ là một kẻ lãnh tâm a, là người của chốn giang hồ.” – còn không kể là đệ nhất cao thủ của Tinh Các Cung.

“Ninh Kỳ, ta muốn sau khi hạ sinh hài nhi, chúng ta cùng đi thăm phụ mẫu của chàng.”

“ ân, cũng đúng, nàng cũng muốn đi kinh thành mà. Vậy thì nàng phải ngoan ngoãn tịnh dưỡng, sanh cho ta một hài nhi đáng yêu.” – Du Ninh Kỳ ôn nhu hôn lên mi mắt ái thê.

“ chàng nghĩ xem,chúng ta nên đặt tên gì cho hài nhi?”

“ nàng muốn tên gì?”

“ hài nhi chắc chắn sẽ anh tuấn như chàng.”

“ và có nụ cười khuynh thành như nàng.”

Cả hai không hẹn cùng cười vang.

“ ân.. hài nhi là kết tinh của chúng ta ái tình.”

“ kết ái ?” – “thế nào?”

“ quả ái, quả ái thì thế nào?”

“ quả .. ái.., kết quả ái tình . ”

“ ân.”

“ vậy đi.”

“ dù là tiểu tử hay nha đầu ?!”

“ ân, nghe theo nàng.”

Hạ Diệp Mai tựa trong lòng lang quân như ý, ngọt ngào cười. Không biết phong ba đang nổi lên từ phương đông Dương Phong Triều.

…………………..

Một đêm mùa thu, khắp tướng quân phủ tất bật, Du Ninh Kỳ đi tới đi lui trước tẩm phòng của Hạ Diệp Mai, thần sắc khẩn trương.

Trong tẩm phòng, Hạ Diệp Mai nằm trên giường, bị cơn đau chuyển dạ hành hạ, tiếng đau đớn của nàng lọt qua khe cửa, như lửa thiêu tâm can của Du Ninh Kỳ.

“ chủ nhân.” – Ám Thanh bước đến bên Du Ninh Kỳ khẽ thì thầm mấy tiếng.

Du Ninh Kỳ trợn mắt, vội cùng Ám Thanh hồi thư phòng.

Trong thư phòng, Du Ninh Kỳ xé phong thư, bóc ra một thư hàm. Khi dọc chưa quá nữa, hắn liền biến sắc, từ tái nhợt, rồi biến thành hắc sắc. – tay vò nát thư hàm. – “ lý nào lại vậy.”

Du Ninh Kỳ lật lại thư hàm, xem lần nữa. Mi tâm hắn nhíu lại, hắn đau thương ngã người trên ghế.

Thư hàm là mật thư gửi từ sư phụ hắn, một thế ngoại cao nhân, tinh thông địa lý, thuật số chiêm tinh -  quái tà tinh sư. Tinh sư sống ẩn dật trong thâm sơn, vẫn luôn theo dõi sao chiếu mệnh của Du Ninh Kỳ, biết hắn có dã tâm thống thiên hạ, lão càng nguyện giúp hắn đạt tâm nguyện, lão yêu thương hắn, luôn nói hắn sẽ gặp một vì tinh tú phò hắn đắc nghiệp, nhưng cũng chính vì tinh tú đó sẽ phá hủy bá nghiệp của hắn. Bất quá, lúc này Tinh sư lại viết thư hàm, thông báo tinh tú đó đã xuất hiện bên cạnh hắn, tinh tú đó theo lão bấm quẻ chính là người hạ sinh trưởng tử cho hắn.

Du Ninh Kỳ không cần nghĩ cũng biết sư phụ đang ám chỉ ai, bá nghiệp của hắn không thể bị hủy, tâm huyết của hắn….Hắn đau thương , nghĩ số phận trêu ngươi. – tại sao lại là nàng? Không phải nàng thì hay biết mấy.

Hắn thu hồi bi thống, khắp thân toát lên lãnh khốc khí tức. Tay cầm thư hàm đốt trên ngọn lửa, mắt nhìn từng nét chữ bị lửa nuốt chững. – còn sống là phò trợ, giữ lại bên mình là diệt tâm huyết.

Hạ Diệp Mai kêu gào hơn hai canh giờ, mĩ mãn hạ sanh hài nhi, khi vừa chào đời, đứa trẻ oa oa khóc. Khắp tướng quân phủ, ai nấy hoan hỉ, chỉ riêng Du Ninh Kỳ trầm mặt.

Bà mụ ôm hài tử ra khỏi tẩm phòng, liền bắt gặp Du Ninh Kỳ vừa trở lại từ thư phòng. Bà ta ríu rít, bế đứa bé cho hắn xem mặt. – “ cung hỷ tướng quân, là thiếu gia khôi ngô mạnh khỏe a.”

Du Ninh Kỳ ôm hài nhi vào lòng, đưa ngón tay lướt nhẹ gò má của y, - mịn quá, làn da rất nóng a, hài nhi vừa được hạ sanh trong xấu xí quá, đỏ hỏn và trong như một con khỉ nhỏ, nhưng cái miệng nhỏ này thật giống Mai nhi a, đôi mắt cũng giống nàng chứ? -  Du Ninh Kỳ nhếch môi cười, nụ cười thỏa mãn hạnh phúc của một phụ thân.

“ tướng quân, thiếu gia còn quá nhỏ, ở ngoài này không tiện, để mụ bế vào cho phu nhân xem mặt thiếu gia a.” – bà mụ dang tay muốn đón đứa bé từ Du Ninh Kỳ.

“ Mai nhi chưa nhìn thấy y ?”

“ đúng a, mụ vừa tẩy sạch cho thiếu gia liền bế ra cho ngài xem trước.” – bà mụ ha ha cười lấy lòng .

Du Ninh Kỳ nựng hài nhi vài cái nữa. – “ cũng tốt. Ám Bạch.”

“ chủ nhân.” 

“ nhớ lời ta giao phó.” – Du Ninh Kỳ mang hài tử trao cho Ám Bạch.

“ tuân mệnh.” – Ám Bạch ôm thiếu gia trong lòng, cúi đầu rồi động thân mà tiêu thất.

“ ơ…thiếu .. thiếu gia….” – bà mụ giật mình nhìn vào vị trí  Ám Bạch vừa biến mất.

“ ngươi.” – Du Ninh Kỳ liếc nhìn bà mụ đang hoảng loạn.

“ tướng quân, thiếu gia cần uống sữa..” – chưa nói hết câu, bà mụ đã kinh hãi, tự động im lặng trước Du Ninh Kỳ.

“Lát nữa ngươi ra sau hậu viên gặp quản gia, y sẽ sắp xếp cho ngươi. Nếu ngươi muốn giữ cái mạng cho toàn gia thì chuyện này không được nói với phu nhân.”

“ ơ..mụ..biết rồi.” – bà mụ run rẫy trước ánh mắt lạnh lẽo của Du Ninh Kỳ.

“ bà mụ, phu nhân tìm ngươi a.” – Ngọc Ý từ trong tẩm phòng bước ra, nhìn quanh thấy bà mụ đứng cùng tướng quân ở một góc, không khí rất kì lạ .

“ ta .. ta vào liền.” – bà mụ sợ hãi nhìn nét mặt Du Ninh Kỳ, vội dời bước đi, trái tim không ngừng đập loạn.

“ bà mụ, hài nhi của ta đâu ?” – Hạ Diệp Mai nằm trên giường, nhìn bà mụ vừa bước vào.

Nụ cười hạnh phúc của Hạ Diệp Mai làm bà mụ chột dạ, bà ta lúng túng, miệng mở ra rồi ngậm lại, mãi thốt không nên lời.

“ sao thế ?” – Hạ Diệp Mai tròn xoe mắt, tay kéo kéo chăn đắp bên người. – “ A ! Chẳng phải bà đem nó cho Ninh Kỳ xem sao ?” – nàng vươn cổ, gọi với ra ngoài . – “ Ninh Kỳ ?!”

“ ấy , phu nhân, người vừa hạ sinh, đừng gọi với ra ngoài, đàn bà vừa lâm bồn có nhiều kiêng kị lắm a.” – bà mụ chạy vội lại căn dặn Hạ Diệp Mai.

“ kiêng kị ?”

“ à…như là…không nói quá lớn tiếng nè, um… tránh gió , nhất là không được khóc, không được quá đau thương..”

“đau thương ?” – Hạ Diệp Mai cười khẩy. – “ ây, ta có chuyện gì đau thương chứ, bây giờ ta cười còn sợ là chưa đủ nữa kìa.”

“ Mai nhi.” – Du Ninh Kỳ đứng trước giường, phất tay cho mọi người lui ra ngoài.

“ Ninh Kỳ.” – Hạ Diệp Mai mỉm cười ngọt ngào. Chớp chớp mắt nhìn phu quân yêu thương, tìm kiếm trên cánh tay hắn hài nhi của nàng. – “ hài nhi đâu ?” – nàng đưa tay kéo hắn.

Du Ninh Kỳ cầm tay nàng, trên mặt kéo ra một nụ cười như có như không. “  Mai nhi, …” – hắn ôm nàng vào lòng, đôi chân mày nhíu lại, hàng mi rủ xuống che đi đôi mắt khó xử của hắn.

“ sao vậy, chàng đừng ôm ta chặt vậy a, chàng chưa trả lời ta, hài nhi đâu rồi ? có phải rất đáng yêu, rất xinh xắn, a ! là giống chàng hay giống ta vậy?” – Hạ Diệp Mai tựa trong lòng Du Ninh Kỳ cười ngây ngô, ánh mắt lấp lánh đầy những mơ mộng.

“ ta.. xin lỗi.” – hai mắt của Du Ninh Kỳ nhắm nghiền.

“ ta muốn gặp hài nhi của chúng ta.” – Hạ Diệp Mai cười , dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bờ ngực rộng ấm áp của Du Ninh Kỳ.

“ hài nhi..không còn nữa.” – đôi mắt của Du Ninh Kỳ mở ra mang theo một sự lãnh khốc vô tình.

“…..” – Hạ Diệp Mai không cười nữa, ngước đầu lên, nghiêm mặt nhìn Du Ninh Kỳ.  – “ không được đùa như thế.  Ta giận chàng đó, chàng có biết ta cực khổ như thế nào để hạ sinh hài nhi không?”

“ ta không đùa nàng.”

Hạ Diệp Mai trợn mắt nhìn hắn, qua một khoảng thời gian im lặng , đôi bàn tay nàng run rẩy đẩy Du Ninh Kỳ, cả người Hạ Diệp Mai nhoài ra khỏi giường, hơi thở dồn dập, hét lên. – “ người đâu ! người đâu ? hài nhi của ta ! mang hài nhi của ta đến đây ! người đâu ?!”

Du Ninh Kỳ ôm chặt Hạ Diệp Mai vào lòng, tiếng gào thét của nàng xé nát trái tim hắn, hắn siết chặt nàng trong vòng tay. – Mai nhi, tha thứ cho ta, tha thứ cho ta. – hắn muốn thay nàng hứng chịu nỗi đau.

“ chàng lừa ta, lừa ta đúng không ?” – Hạ Diệp Mai dùng hết sức thoát khỏi vòng tay của Du Ninh Kỳ, nàng nắm lấy cổ áo hắn, hai mắt rung rưng lệ, đầy đau đớn, tơ máu nổi lên trong đôi mắt vốn long lanh của Hạ Diệp Mai khiến nàng giờ phút này trông thật dọa người.  – “ lúc nãy ta còn nghe tiếng khóc của hài nhi, y đã khóc chào đời, y đã khóc, sao lại chết được, chàng lừa ta , chàng lừa ta!” – Hạ Diệp Mai thét lên, tay hung hăng bấu lấy hai bả vai của Du Ninh Kỳ, nàng trừng trừng nhìn hắn, chờ đợi đôi môi của hắn mỉm cười trêu chọc nàng.

“ nàng nghe lầm rồi, hài nhi không có khóc, y chết rồi.” – Du Ninh Kỳ lạnh lùng nói, nhưng đôi chân mày nhíu lại đã làm bại lộ tâm tư của hắn: đau đớn, thống khổ, dằn vặt !!!

“ chàng lừa ta…, y có khóc ! y khóc !!!” –tiếng nấc nghẹn trong không gian.  Hạ Diệp Mai điên lên, ném Du Ninh Kỳ  ngã vào trong giường, nàng loạng choạng bước đi, đảo đôi mắt thị huyết khắp phòng, tìm kiếm, tìm kiếm.

Du Ninh Kỳ nắm lấy cánh tay Hạ Diệp Mai, phát hiện nội lực trong người nàng hỗn loạn. Hạ Diệp Mai tung một chưởng vào kẻ đang nắm lấy tay nàng.

 Du Ninh Kỳ lách người né chưởng, đồng thời di chuyển ra sau lưng Hạ Diệp Mai, dang tay ôm chặt nàng vào lòng. Hạ Diệp Mai bấu lấy cánh tay hắn, vận nội công cố gắng bẻ cánh tay Du Ninh Kỳ ra ngoài .

Ám Tử bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người, nhanh tay điểm huyệt Hạ Diệp Mai, khiến nàng ngất đi, giọt lệ trào khỏi khóe mi rơi xuống cánh tay của Du Ninh Kỳ, giọt lệ ấm quá, nhưng chứa biết bao đau đớn.

Du Ninh Kỳ ôm Hạ Diệp Mai đặt lên giường, đưa tay vuốt gương mặt xanh xao của nàng, tâm hắn nhói một cái, một cơn đau thấu xương. – “ các ngươi liệu mà giữ cái mạng của mình, biết phải làm gì rồi chứ ?” – âm thanh lãnh khốc vang lên khắp phòng.

Tất cả nô tài đứng trước cửa tẩm phòng đều quỳ sụp xuống khi nghe Du Ninh Kỳ lên tiếng, ai nấy run rẩy không ngừng, mồ hôi đổ như tắm, cùng đồng thanh “ nô tài ( nô tỳ ) biết rồi .”

Chương 19    Hạ Duyên

 Trăng đêm nay đã tàn rồi, chỉ còn xót lại một vệt lưỡi liềm mỏng trên màn đêm.

Hạ Diệp Mai ngồi bên cửa sổ, tay cầm chặt con búp bê vải nàng làm cho hài nhi. Ánh mắt vô thần cứ dán chặt vào con búp bê.

Hài nhi đáng yêu của ta , con thế nào rồi ? sinh linh sao mỏng manh như vậy? ta vẫn không thể quên thời khắc con cất tiếng khóc, tiếng khóc ấy thanh thanh , thật kì diệu, trái tim ta tràn ngập cảm xúc khó tả khi nghe thấy tiếng của con, con rời khỏi thân thể của ta để đón ánh nắng mặt trời, để ngắm sắc hoa, để làn da cảm nhận gió mát, hài nhi…hình hài con thế nào ta vẫn chưa nhìn thấy. – những giọt lệ chua xót đua nhau rơi khỏi bờ mi, Hạ Diệp Mai mặc cho lệ rơi mãi trên khuôn mặt gầy guộc của bản thân, hai vòm mắt vì khóc nhiều đã thâm lại, làn da xơ xác, chỉ cần nghĩ đến hai tiếng hài nhi, nàng đều không ngăn được nước mắt, tim thắt lại, đau đớn .

“ phu nhân, người đi nghỉ đi.” – Ngọc Ý ngồi xổm bên cạnh Hạ Diệp Mai, đưa khăn lau nước mắt cho nàng. – phu nhân thật đáng thương, từ lúc lâm bồn xong đến giờ, bất cứ thời khắc nào người cũng có thể khóc, không gây náo động, không la hét , chỉ lẳng lặng rơi lệ, thân thể đã gầy lại càng gầy, những người đàn bà sau khi sanh hài nhi đều cười hạnh phúc không ngừng, nhưng phu nhân thật đúng là mệnh khổ, tướng quân nửa tháng nay cũng không đến ngọc viên thăm phu nhân. – Ngọc Ý ôm lấy người Hạ Diệp Mai, nâng nàng đứng lên đi về giường.

Hạ diệp Mai mặc cho nha hoàng chăm sóc mình, khi Ngọc Ý buông sa trướng, nàng bỗng hỏi. – “ Ninh Kỳ đâu ?” – tiếng nàng nhẹ như có như không.

“ a..tướng quân …nô tỳ nghe nói người gần đây bận sự vụ,  nên..” – Ngọc Ý e ngại lên tiếng.-  “ phu nhân, mỗi tối khi người ngủ say, tướng quân đều có đến xem người a.” – Ngọc Ý hi hi cười, nhưng sắc mặt giấu sau sa trướng vô cùng khó coi. – Cửu nương có dặn qua, không được để phu nhân biết tướng quân lạnh nhạt với người, tha thứ cho nô tỳ lừa gạt người a, nữ nhân vừa mất hài nhi lại mất đi sự yêu thương của phu quân sẽ sinh ra tang thương, có khi còn hóa điên nữa. - Ngọc ý thầm thở dài, thấy Hạ Diệp Mai không nói gì nữa và nhắm mắt ngủ thì nàng cũng lui ra ngoài.

Hạ Diệp Mai ôm búp bê vải trước ngực, khi Ngọc Ý đã khép cửa phòng lại, Hạ Diệp Mai bừng mở mắt, ánh mắt sầu nhưng có chút gì đó khoáy động.

Từ lúc nghe tin hài nhi đã chết, nàng ôm đau thương, không màng sự tình đang diễn ra bên ngoài, nhưng không phải nàng không biết số lần Du Ninh Kỳ đến thăm nàng. Lúc trước, thân thể lẫn tinh thần mệt mỏi, nàng ngủ say không biết hắn đến thăm khi nào ; nhưng gần hai tháng nay, số lần hắn đến thăm nàng ngày càng ít đi, từ ba ngày giảm còn năm ngày , rồi hơn một tuần . Những lần hắn đến, đều là giữa khuya, hắn không chạm vào nàng như trước, mà chỉ đứng bên giường một hồi lâu rồi rời đi. Từ lúc hoài thai, nàng luôn nhạy cảm với tiếng động, chỉ một âm thanh nhỏ cũng làm nàng thức giấc. Mỗi lần Du Ninh Kỳ đến , dù rất nhẹ nhàng, nàng đều phát giác được. Nửa tháng rồi, hắn đã không đến. Đêm nay , Hạ Diệp Mai mới tự hỏi bản thân: tại sao ?

 Tiếng cửa phòng ken két mở ra, Hạ Diệp Mai dẫm lên tuyết trắng , từng bước rời khỏi ngọc viên. Hạ Diệp Mai như một bóng ma trắng lướt dạo trong tướng quân phủ, phía sau nàng, hai bóng đen luôn theo sát, một bóng đen rời đi khi Hạ Diệp Mai bước chân qua khỏi thủy đình.

Khí trời lạnh giá hòa cùng hơi thở trầm trầm, Hạ Diệp Mai tiến dần đến cửa thư phòng, bên trong kia, ánh sáng của đèn dầu lập lòe. Hạ Diệp Mai vươn tay đến chốt cửa, thì nàng bỗng khựng lại, cả người như bừng tỉnh, im lặng nghe âm thanh từ trong phòng truyền ra, trái tim nàng trở dồn dập, hơi thở khẩn trương.

Trong thư phòng, tiếng nữ nhi rên rỉ thoát ra ngoài. Nét mặt của Hạ Diệp Mai như tượng đá biểu cảm, tay nàng nhẹ đưa lên đẩy cửa vào.

Ánh sáng từ trong phòng theo khe hở cánh cửa len ra ngoài, chiếu sáng cảnh khoảnh sân, ánh nến vàng rực trải trên người Hạ Diệp Mai.

“ tam lang, chàng thật hư quá.”

“ ây, nhột thiếp a, tam lang thiếp muốn nghe lời của chàng, sao lại không lên tiếng.” – tiếng nỉ non của nữ nhân sao mà quen thuộc.

Hạ Diệp Mai xoay người nhìn về phía tràng kỹ đối diện thư án. Sau màn trúc, một nữ nhân cười ngã ngớn, vòng tay qua cổ của Du Ninh Kỳ, hai người y phục không chỉnh tề, chính xác hơn là ngoại sam của nữ nhân đã bị thoát, lộ ra chiếc yếm đen thêu hồng hỏa, làn mi đen run theo từng cử động tay của Du Ninh Kỳ. Nữ nhân kia, gương mặt không xa lạ, chính là của Hạ Duyên.

Hạ Diệp Mai đứng lặng ở ngoại thất, mở tròn mắt nhìn hai người kia đường mật đụng chạm. Đôi mắt tròn giờ đây giăng đầy lệ vòng quanh.

“ kẻ nào !! thật vô lễ, dám trộm nhìn chủ nhân?” – nữ nhân kia hét lên, tay nàng ta lay lay Du Ninh Kỳ đang vùi đầu vào bờ vai trắng của mình.

Du Ninh Kỳ ngước lên, không bận tâm chỉnh y phục, bước đến vén màn trúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Diệp Mai.

“ cứ tưởng loại nô tài nào hỗn xược. Hóa ra là ngươi.” – Hạ Duyên đung đưa thân hình mê người đến bên Du Ninh Kỳ, tựa người sát vào hắn, nhìn Hạ Diệp Mai khinh bỉ.

“ các người….ngươi… không phải đã chết rồi sao?” – Hạ Diệp Mai run lên.

Ngón tay Du Ninh Kỳ chợt động, hắn dời mắt ra ngoài sân, chớp nhẹ làn mi xua đi tình động trong đáy mắt. Hạ Duyên ôm chặt lấy cánh tay hắn, buông lời nhục mạ Hạ Diệp Mai.

“ hưm, ta đâu thể chết dễ dàng như vậy ? ngươi nghĩ rằng sẽ đạt được sủng hạnh tuyệt đối của tam lang sau khi ta chết ư ? thật ngu si.”

“ chàng mau nói ta biết, đây là chuyện gì?”

Du Ninh Kỳ im lặng, xoay người trở lại tràng kỹ.

“ chàng mau nói đi.” – Hạ Diệp Mai gào lên, trái tim nàng như không còn nhịp đập nào.

“ ngươi muốn nghe, ta nói ngươi nghe.” – Hạ Duyên tiến đến, cầm một lọn tóc của Hạ Diệp Mai lên, lại vung lên như vứt bỏ rác rưởi. – “ ngươi không ở trong ngọc viện an dưỡng, chạy đến đây làm gì ? ah, ta biết a, ngươi nhớ tam lang đúng không ? nhưng tiếc thay, chàng không cần ngươi nữa, biết điều thì trở về ngọc viện mà an phận đi.”

“ ta không hỏi ngươi?” – Hạ Diệp Mai vung tay xô ngã Hạ Duyên.

“ a…ngươi..” – Hạ Duyên ngã trên đất, vung tay khóc náo. – “ tam lang, chàng xem, tiện nhân này ức hiếp ta, tam lang.”

Du Ninh Kỳ tỏa ra khí tức lãnh khốc, thoạt như khói tan trong không khí, chớp mắt lần nữa hiện ra trên tràng kỹ, nhưng lần này, bên cạnh hắn còn có Hạ Duyên đang gục đầu vào vai hắn.

“ ha ha, ta biết, chàng yêu thương nhất là Hạ Duyên ta.”

Ánh mắt Du Ninh kỳ theo dõi nhất cử nhất động của Hạ Diệp Mai, hắn phải mau kết thúc sự dày vò đối với nàng.

“ ngươi trở về đi.”

“ tại sao ta phải trở về?”

“ ngươi cãi lại ta? Thật là ngông cuồng.” – Du Ninh Kỳ phát ra sát khí rợn người. Hạ Duyên đang vân vê vạt áo của hắn cũng giật mình thu tay.

“ ngươi đang giở trò gì? “ – ân ái trước đây là gì, tình cảnh bây giờ là gì? Hạ Diệp Mai thấy từng mạch máu căng ra, muốn nổ tung.

“ ta không cần ngươi nữa.”

Không gian im lặng bất thường, Hạ Diệp Mai quay cuồng trong đầu “ ta không cần ngươi nữa.” – “ ta không cần ngươi nữa” – “ không cần ngươi”…. Nàng như nghe tiếng nứt trong trái tim, tách tách .. trái tim nàng vỡ dần. Hạ Diệp Mai thấy môi của Du Ninh Kỳ mấp máy, hắn đang nói gì đó. Nàng cố nghe.

“ ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi có thể rời khỏi.”

Nàng cũng chỉ là nữ nhân, nàng là người thời hiện đại thì sao ? kiên cường thì sao ? nữ nhân vẫn là nữ nhân, trái tim mỏng manh như thủy tinh, rất dễ tổn thương, không cần một chiếc búa lớn, chỉ cần một lời nói, cũng đủ khiến thủy tinh vỡ nát.

“ ta khiến ngươi chán ghét sao? Hài nhi ..” – Hạ Diệp Mai nghẹn ngào, lệ tràn khỏi bờ mi nhiễm hồng.

“ không cần nhắc tới hài nhi.”

“ cái gì..!!”

“ ngươi xem ra không hiểu tiếng người a.” – hắn khinh khỉnh cười, khóe mắt che sau màn trúc hồng lên, tay hắn bấu mạnh vào eo của Hạ Duyên, khiến nàng ta hớp một ngụm khí lạnh, cắn răng chịu đau, mồ hôi thoát đầy trán. Hạ Duyên run rẩy vuốt lọn tóc của bản thân.

“ chàng…”

“ phải nói như thế nào ngươi mới chịu cút đi?”

“…..” – bạch ảnh sau màn trúc bên kia không ngừng run rẩy, trong phòng đầy tiếng nức nghẹn ngào.

“ ngươi nghĩ bản thân có địa vị trong trái tim ta sao ?” – “ ngươi thật sự là si nữ a…” – hắn khanh khách cười, tay càng bấu mạnh hơn, chiếc eo mềm của Hạ Duyên bị hắn bấu đến rỉ máu.

“ tình cảm trước giờ… của chàng là… gì?”

“ ngươi hỏi ta, ta không keo kiệt mà trả lời ngươi . Là hứng thú nhất thời, ngươi cũng như những nữ nhân khác, nghe lời đường mật, lập tức xiêu lòng….ha ha ha…cùng là những ả ti tiện.”

“ chàng….sao có thể nhục mạ ta…”

“ ngươi đáng cho ta nhục mạ !?!” – “ ngươi không xứng !”

Hạ Diệp Mai đưa tay che miệng, không muốn tiếng khóc thoát ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi, trái tim đau quá, nàng bấu trước ngực, muốn dùng tay đâm thủng da thịt, mang trái tim bứt ra, đau quá !!!

“ ta giữ ngươi đến bây giờ chỉ vì hài nhi của ta, bây giờ y cũng ghét loại mẫu thân như ngươi mà bỏ đi, ngươi xem, ngay cả trẻ sơ sinh vừa ra đời cũng không nhận ngươi làm mẫu thân.”

“ ĐỪNG NÓI NỮA ..! đừng nói nữa..ta cầu ngươi..” – Hạ Diệp Mai ôm lấy đầu, thét lên.

“ ta càng phải nói, nói cho ngươi cút khỏi tầm mắt của ta !!” – đôi mắt của Du Ninh Kỳ giăng đầy tơ máu, hắn điên cuồng cười, cười đến thấu trời xanh trớ trêu nhân duyên, hại hắn đến bước đường này.

Hạ Duyên đau đến muốn ngất đi, bàn tay kia vận tất cả sức mạnh, sắp bóp nát xương sườn của nàng  rồi. Dạ Duyên nâng bình rượu lên cao, rót vào miệng, dùng mùi thơm vị cay của rượu che đi mùi máu đang lan dần trong không khí.

“ đừng nói nữa….cầu ngươi…” – Hạ Diệp Mai lảo đảo lùi xa, lùi xa tiếng nói như dao đang cứa vào mạch máu, van xin.

“ ngươi cút đi, cút cho ta, ta không muốn gặp ngươi, tiện nhân, ngươi thật khiến ta chán chét.” – Du Ninh Kỳ gầm lên.

“ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……..” -  Hạ Diệp Mai thét lên, điên cuồng chạy khỏi thư phòng, tiếng nói của Du Ninh Kỳ vẫn dai dẳng bên tai, nàng tung mình lên không, như cánh nhạn lao vút trong tuyết trắng.

Tuyết bay đầy trời, che lấp thân ảnh của Hạ Diệp Mai ở nơi xa. Hạ Duyên đứng bên cửa, máu từ bên eo chảy xuống, loang trên chiếc váy tím. Nàng ta xoay người nhìn về người đang thẩn thờ trên tràng kỹ.

“ đã đi xa rồi.” -  từ môi của Hạ Duyên bật ra giọng nói âm lãnh như đôi mắt đang nhìn Du Ninh Kỳ. – đây không phải là giọng nói của Hạ Duyên.

“ ngươi lui đi.” – Du Ninh Kỳ bóp bể bình rượu trong tay, mảnh sứ đâm vào tay nhưng hắn không có cảm giác, máu chảy rơi trên đất như những đóa hoa, càng ngày những đóa hoa càng to, càng như đang bung cánh khoe sắc. Hắn chỉ cảm thấy đau ở một nơi, chỉ một nơi đang chảy máu, là trái tim hắn .

Hạ Duyên  rút khăn tay đến gần hắn. -  “ xin đừng làm tổn thương chính mình.”

“ không phải việc của ngươi.” – hắn hất tay, đôi mắt nhiễm huyết mở choàng, bật dậy mang theo áo choàng , phóng người rời đi, đuổi theo Hạ Diệp Mai.

“ ngươi không sao chứ ?” – Ám Tử từ trên xà nhà thả người xuống. Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc eo hằn năm lỗ, máu vấy đỏ trên làn da trắng.

“ ngươi tại sao không đi cùng chủ nhân ?” – Hạ Duyên lườm Ám Tử, đưa tay lên mặt, lột gương mặt Hạ Duyên xuống, lộ ra một mĩ mạo tuyệt thế. Mày ngài, mắt phượng, chỉ cần đôi mắt cũng tỏa ra khí thế áp đảo, môi đỏ khẽ động cũng làm khuynh đảo nhân tâm, nét đẹp không dung tục mà như tiên nữ không nhiễm phong trần.

“ đã có Ám Bạch, Ám Thanh rồi.” – “ ngươi không mau cầm máu.” – Ám Tử lấy từ trong ngực lọ kim dược .

“ chút máu này có thể làm Hỏa Nương ta chết sao ?” – nữ nhân nhếch môi cười, ngạo khí coi thường nhân thế.

“ à, vậy thôi.” – Ám Tử chớp mắt, cất lại bình kim dược.

“ ngươi nên chú tâm chăm sóc chủ nhân a.” – Hỏa Nương  từ giá áo kéo xuống ngoại sam màu đỏ rực, mặc chỉnh tề, lại tung hắc bào khoác lên người, trên hắc bào thêu hỏa phụng hoàng tung cánh vô cùng kinh diễm.

“ ngươi đi đâu?”  - Ám  Tử cùng Hỏa Nương bước ra khỏi thư phòng.

“ đi nơi ta muốn đi.”

“ ngươi vừa trở về a.”

“ thì sao chứ ?” – Hỏa Nương phóng người lên không trung, lướt đi trong màn tuyết, hỏa phụng hoàng  ánh lên hừng hực như ngạo khí của nàng ta.

Ám tử thở dài, xoay người đi về phía phòng của Lục quản gia.

Chương 20    mùa đông duyên phận

 Ta thật có duyên với mùa đông a, mùa đông nào ta cũng phải rời đi. Mùa đông năm kia là lưu lạc khỏi Bắc Kim, năm rồi là rời kĩ phường, năm nay lại là vô phương vô hướng mà đi. - Hạ Diệp Mai quỳ sụp xuống trong tuyết. Trong đáy mắt nàng tràn ngập tuyết là tuyết.

“ Ông trời, tại sao lại mang ta đến thế giới này, tại sao chà đạp trái tim ta đến tan nát ?”

Hạ Diệp Mai gào khóc giữa cánh rừng, tuyết trắng phủ mờ mọi vật hay là lệ che mờ mắt nàng. Cổ họng nghẹn ngào, nàng nức nở độc thoại trong gió rét.

“ tại sao hai lần khiến ta rơi vào lưới tình….hai lần ôm trái tim đầy vết thương mà ra đi…”

Tại sao ….??

“ ta làm gì sai ? ta đã cướp của ai vật gì ? ta đã thiếu nợ ai ? sao bắt ta đem trái tim ra trả giá chứ ?!!...”

Hạ Diệp Mai gào khóc đau thương, đánh động chim chóc giật mình tung cánh bay khỏi tổ. Tiếng chim kêu giữa mùa đông như tiếng cười réo rắc của nữ thần số phận.

Con tạo xoay vần, số phận cửa Hạ Diệp Mai sắp lật sang trang mới, bi thương hơn và kinh diễm hơn.

Hạ Diệp Mai lê bước trong cánh rừng, trên lớp tuyết dày, không chỉ một hàng dấu chân của Hạ Diệp Mai. Phía sau nàng không xa, một người khoác hắc bào lẳng lặng nói gót nàng vượt sông, vượt núi. Đôi mắt đen láy của Du Ninh Kỳ chưa từng khắc nào rời khỏi hình bóng của Hạ Diệp Mai , một ngày một đêm, hắn chưa từng chợp mắt.

Hạ Diệp Mai như người mất hồn đi trên cánh đồng tuyết phủ mênh mông. Nàng lả người ngất đi, nàng muốn ngủ, ngủ một giấc thật sâu, quên đi vết thương lòng, một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.

Hạ Diệp Mai trong mơ hồ, cảm nhận hơi ấm bảo bọc lấy nàng,  mùi vị quen thuộc khiến nàng an tâm, Hạ Diệp Mai co mình, rút sâu vào sự ấm áp đó, gương mặt gầy guộc nhẹ hé ra một nụ cười yếu ớt.

Du Ninh Kỳ kéo chặt áo choàng, ngồi giữa cánh đồng tuyết, ôm chặt Hạ Diệp Mai vào lòng.

Ngón tay hắn lướt qua làn môi khô nứt của Hạ Diệp Mai. Hắn đưa bầu nước lên cạnh môi nàng, nước ấm được hắn dùng thân nhiệt bảo trì độ ấm – từng giọt rơi vào giữa hai cánh hoa trắng bệch.

Sau khi cho Hạ Diệp Mai uống nước, Du Ninh Kỳ cúi đầu hôn lên trán nàng. Đôi môi ngưng lại trên làn da lạnh buốt, không nỡ rời đi. Từ khóe mắt của Du Ninh Kỳ, nước mắt âm ấm không thể ngăn lại, rơi xuống, chạm vào mi mắt của Hạ Diệp Mai, giọt nước mắt len theo bờ mi, thấm vào sâu trong đôi mắt của nàng, mang theo đau khổ, tình yêu và hối hận của hắn.

Du Ninh Kỳ lấy từ trong ngực áo, một lọ nhỏ, khẽ động rót vào  miệng của Hạ Diệp Mai một giọt hồng thủy, vị ngọt của hồng thủy len qua lưỡi, tan vào cuống họng, làm Hạ Diệp Mai khẽ nhíu mày.

Hắn thì thầm  bên tai nàng lời gì đó đã bị gió đông thổi che lấp .

Hắn siết chặt nàng trong vòng tay. -  “ ta yêu nàng, tha thứ cho ta……. đừng quên ta, dù cho chỉ còn lại thù hận, xin nàng cũng đừng quên ta. Mai nhi..”

Du Ninh Kỳ cứ như vậy ôm Hạ Diệp Mai rất lâu, cho đến khi cơ thể nàng ấm trở lại. Hắn  mang theo nàng phi thân rời đi, lướt qua rừng rậm, cho đến khi hạ xuống thì đã là bên cạnh đạo lộ.

Du Ninh Kỳ thấy Hạ Diệp Mai cự mình, trái tim hắn thấp thỏm, muốn  nhìn thấy đôi mắt của nàng khi mở ra, muốn nhìn vào đôi mắt ấy, thấy hình ảnh của hắn phản chiếu trong ánh mắt nàng. Nhưng hắn lại sợ - một nỗi sợ không tên.

Cách nơi Du Ninh Kỳ đứng không xa, vang vang tiếng thở phì phò của ngựa, tiếng mã xa lộc cộc đang tiến đến dần.

Hắn vội cởi áo bào khoác cho Hạ Diệp Mai , vận nội công làm tan một khoảnh tuyết, lộ ra nền đất có ít cỏ xanh, hắn đặt nàng nằm lên đó. Tiếng mã xa vọng đến càng lúc càng gần, Du Ninh Kỳ xoay người tiêu thất.

Ánh mặt trời nhen nhốm tia sáng đầu tiên của ngày mới trên tuyết trắng xóa.

Bánh xe của mã xa đều đặn quay, ngồi phía trước đánh ngựa là hai cô nương, dung mạo như hoa, một người tết hai bím tóc, vận lam y; một người vận hồng phấn y phục, tóc bới lên cao.

Xuy….

Vị lam y cô nương thắng dây cương, chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại, trong xe vang lên một tiếng “ cốp” – xem ra người trong xe đã bị va đầu vào thành xe rồi.

“ ai..ya…cái gì vậy !!” – tiếng nữ nhân tức giận vang lên từ trong mã xa.

“ tiểu thư, người không sao chứ ?” – lam y cô nương khúc khích cười.

“ ngươi thử đâm đầu vào cột đi, hẳn biết ..” – tiếng nữ nhân gầm lên ấm ức.

“ tiểu thư, phía trước có người , hình như là ngất rồi.” – cô nương còn lại lên tiếng phân trần.

“ vậy sao, ngươi đi xem thử đi.”

“ vâng.” – hai vị cô nương đồng thanh, động mình liền chớp mắt đã đứng bên Hạ Diệp Mai – võ công không tầm thường a.

“ ngươi xem đi, Ảnh Châu.” – Âm Hoa - lam y cô nương -  huých vào người đứng bên cạnh.

“ tại sao ngươi không xem?”  - cô nương mặc hồng phấn y phục đích thị tên  Ảnh Châu , lườm mắt nhìn tỷ muội của mình.

“hì hì..”

Ảnh Châu ngồi xuống, chạm vào Hạ Diệp Mai xem xét. – “ còn sống, nhưng hình như không ổn a.”

“ đúng vậy, thần sắc suy nhược, có lẽ mạng sống mong manh.”

“ hey, ngươi đừng mở miệng ra là rủa người được không ?” - Ảnh Châu cau có, đánh phạt một cái vào cánh tay của Âm Hoa.

“ đau a, ngươi sao luôn đánh ta.”

“ hứ !” – “ mau đỡ người đó dậy.” - Ảnh Châu lườm nguýt, đi về phía mã xa.

“ ê……ê… một mình ta sao đỡ a, ta chân yếu tay mềm..”

Một luồn gió thổi qua, màn chắn của mã xa bay tốc lên. Luồn gió lướt qua Ảnh Châu, khiến nàng ta giật mình, liền sau đó, Ảnh Châu xoay người trở lại chỗ Hạ Diệp Mai .

Lúc này, bên cạnh Hạ Diệp Mai có thêm một người. Chính là nữ nhân trong mã xa. Nàng ta một thân hồng y, vẻ đẹp kiều diễm phong hoa tuyệt đại.

Cùng là nữ nhân yêu thích vận hồng y, nhưng nếu Hỏa Nương dung mạo thoát tục, như tiên nhân, thì nữ nhân này lại mang vẻ đẹp ma mị, như yêu nữ câu hồn người. Hơn nữa, trên người nàng ta tỏa ra hương thảo dược kì lạ, từng cử động nhỏ cũng khiến hương thơm phát tán, quẩn quanh, dụ hoặc.

“ mang lên xe ngựa.” – hồng y yêu nữ ra lệnh.

Khi Ảnh Châu và Âm Hoa dìu Hạ Diệp Mai lên mã xa, hồng y nữ liếc mắt nhìn thẳng vào rừng cây, nơi Du Ninh Kỳ đang ẩn nấp. Điều này khiến hắn kinh hãi. – đã bị phát hiện.

Hồng y nữ không bận tâm đến kẻ không muốn lộ diện, nàng quay về xe, ra lệnh tiếp tục hành trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gia