Chương 5+6
Chương 5
Trên đường trở về vừa vặn thấy Hà Vĩnh, nghĩa địa gần sau núi, những người còn lại đều đang đi tìm, hắn mang theo hai người tính vào thôn xem có manh mói bỏ sót nào không.
Thấy hai người, hắn hỏi: "Các cậu ở trong thôn tìm à? Không tìm được gì sao?"
Hai người tiến lên, Tần Thán nói ra phát hiện của bọn họ.
"Cậu nói, lão nhân kia có thể hỏi chuyện lần nữa, các cậu lại hỏi tới hai lần?" Được đáp án khẳng định, sắc mặt của hắn có chút không tốt. Chính mình là một tay già đời cấp 6, cư nhiên lại không nghĩ đến chuyện có thể hỏi nhiều lần, thật sự có chút mất mặt.
Hà Vĩnh nghĩ nghĩ, "Là tôi không suy xét chu đáo, bảo mọi người trở về thương lượng một chút." Nói trở về nơi nghĩ ngơi bắn tỉa đạn tín hiệu.
"Phát hiện tình huống không nói, tự tiện hành động, còn dùng hết số lần để hỏi, các người có biết tự giác là thế nào không?" Nam mang kính cấp 1 trong đội bất mãn nói, nhìn qua rất không hài lòng với hành vi của hai người.
Lâu Phiền cũng mặt đầy châm chọc mà nói: "Mạng mình tự mình gánh, bắt cóc đạo đức cũng không phải thói quen tốt gì, chúng tôi cũng không nợ mấy người cái gì. Phát hiện vấn đề cùng các người thương lượng cũng sai sao? Nói này, ai biết được ý tưởng của tôi là đúng, nếu lúc ấy tôi nói ra các người sẽ tin tưởng một người mới như tôi à? Ai lại biết còn có số lần hạn chế, tôi cũng không phải là thần tiên."
Nam mang kính bị phản dame, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mặc dù biết bọn họ đều là người mới, cũng không muốn thừa nhận chính mình sai, "Người mới nên nghe người cũ."
Lâu Phiền vẻ mặt không kiên nhẫn, "Ồ, anh còn rất có cảm giác ưu việt."
Y còn nói lại, Tần Thán đã nhìn y, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ, bị hắn nhìn, Nam mang kính liền cảm thấy bắp chân có chút nhũn, lời đến miệng cũng phải nuốt lại.
Hai người nháo như vậy, không khí liền có chút xấu hổ. Người cũ quả thật có ít cảm về sự ưu việt, nhưng nhiều nhất vẫn là ỷ lại vào kinh nghiệm của mình, có thể giúp được người mới, liền sẽ thuận miệng sai sử người mới. Người mới thật là vừa đến cái thế giới kỳ dị này, nhưng ai ở hiện thực lại làm cu li hô tới gọi đi đâu.
Hà Vĩnh hung hăng mà trừng mắt nhìn Mắt kính nam, hắn vẫn luôn muốn cùng hai người Tần Thán, Lâu Phiền có mối quan hệ thật tốt, huống chi, trên người Tần Thán vừa mới tản ra loại khí thế còn mạnh hơn cả mấy tay già đời như bọn họ, ẩn ẩn mang theo sát khí. Hắn biết rõ đạo lý dựa theo phong thuỷ thay hướng bước đi này, cũng không nguyện ý đắc tội người thoạt nhìn liền biết rất có tiềm lực.
"Đội viên nhà tôi thì không nói, các cậu đảm đương nhiều như vậy, hiện tại cộng đồng chúng ta hợp tác mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện các cậu nói ngày mai chúng ta lại đi hỏi một chút đi, trước khi hỏi phải nghĩ kỹ đã." Hà Vĩnh ra tới hoà giải.
Lâu Phiền không phải người thích gây war, Hà Vĩnh nếu đã ra mặt hoà giải, cậu cũng mượn sườn núi đuổi lừa, nói lại hai câu mình đã hỏi.
"Mộ của Dư nhị nương ở sau núi, lúc còn sống thì ở cuối thôn, tôi cùng Tần Thán đi nhìn thử, nhà đã bị đốt cháy, cái gì cũng không để lại." Cậu nói lại đưa mắt ra hiệu với Tần Thán.
Tần Thán tiếp tục nói: "Đội trưởng Hà, tôi kiến nghị buổi tối đi ra ngoài tìm xem, nói không chừng có thể tìm được Dư nhị nương. Lúc vào thế giới còn là tay mới có một người cũ nói cho tôi biết, trong Thế giới nhiệm vụ phần lớn điểm kích phát đều có liên quan đến quỷ quái, đã ba ngày chúng ta không có phát hiện gì, vào buổi tối nói không chừng sẽ có."
Điểm này Hà Vĩnh cũng nghĩ đến, chẳng qua mặc dù hắn đã vượt qua sáu thế giới, nhưng vẫn như cũ không muốn chủ động tìm tới vài thứ kia.
"Tôi tính vốn là nếu hôm nay không có thu hoạch, buổi tối ngày mai liền hành động. Mà nếu cậu đã nói tới đây, có phải tính đêm nay đi tìm không?" Hà Vĩnh lại quay đầu hỏi: "Mọi người còn ai muốn đêm nay hành động chung không?"
Ngoại trừ Tần Thán và Lâu Phiền, những người còn lại đều trầm mặc không nói, hiển nhiên đều không muốn làm chim đầu đàn, ai biết sẽ gặp được cái quỷ gì, có người xung phong thật sự đã quá tốt rồi. Đội cấp 6 không ai nói chuyện, người mới cấp một lại càng không muốn đi.
Lâu Phiền kéo tay áo của Tần Thán, thấp giọng nói: "Nếu không thì chỉ chúng ta đi thôi."
Tần Thán quay đầu nhìn cậu, "Cậu không phải có chút sợ sao?"
"Ai sợ?" Lâu Phiền trợn tròn mắt, "Tôi cũng chỉ là chưa kịp thích nghi thôi." Cậu thật sự không sợ xem phim ma gì đó, nưhng ở bản hiện trường này, trong lòng vẫn cảm thấy có chút sợ sợ.
Tần Thán có chút không chắc chắn, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, hai người bọn họ có thẻ dọn được sao?
"Thật sự muốn đi?"
Lâu Phiền gật đầu, "Giá trị của người mới thì không cần phải trông cậy vào rồi, nếu đội cấp sáu gặp chuyện cũng sẽ không rảnh lo cho chúng ta."
Tần Thán rốt cuộc gật đầu, "Vậy được, đến lúc đó cậu trốn phía sau tôi."
Hai mắt Lâu Phiền sáng lên, vị đồng đội này mình tìm đúng rồi, quả thực như Lôi Phong.
Tần- Lôi Phong- Thán cũng không biết chính mình lại bị phát thẻ người tốt, hai người mang vũ khí của mình cho tốt rồi ra cửa. Ánh mắt bên trong cánh cửa nhìn bọn họ, có đồng tình, có sợ hãi, còn có vui sướng khi người gặp họa.
Ánh mắt của người khác Lau Phiền chả thèm quan tâm, Tần Thán càng không thèm để ý, hai người đi trên đường nhỏ, nhưng thật ra có cảm giác rất khác. Giờ phút này bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người hít thở, trăng tròn treo ở giữa không trung, đủ để chiếu sáng mặt đất, nhưng độ sáng này cũng chỉ có 3 mét, bên ngoài 3 mét đều là bóng tối.
Một bên cảnh giới bốn phía, Lâu Phiền một bên tò mò hỏi Tần Thán: "Anh sao lại đồng ý cùng tôi ra ngoài thế?" Cậu nhìn ra được Tần Thán có chút do dự.
Tần Thán cảnh giác mà nhìn chung quanh, trong tay nắm Đường Đao phát ra ánh sáng lạnh, cả người đều hiện ra loại trạng thái căng chặt, cứ như con báo lúc nào cũng có thể vồ tới. "Trực giác. Hơn nữa cậu nói rất có lý, hơn nữa, chúng ta là đồng đội." Đồng đội phải tán thành lẫn nhau.
Lâu Phiền hơi cong môi, cực kỳ vừa lòng.
"Cậu? Sao lại cứ khăng khăng đòi đi." Tần Thán hỏi.
Lâu Phiền không chút nói do dự, "Trực giác. Tôi vẫn cứ cảm thấy nơi đó rất quan trọng, này không phải sợ chậm trễ thời gian sao. Nếu như để trễ thời gian tìm mộ, còn phải đối phó với khả năng Dư nhị nương vò ra khỏi mộ, lúc đó nói không chừng không có thời gian để mà nhìn."
Nói xong hai người đều nhịn không được bật cười, còn đều tin loại trực giác này.
Chỗ nghĩ ngơi cách cuối thôn cũng không xa, nhưng càng đi chung quanh càng tối, tầm nhìn chỉ có hai mét, cách đó không xa bóng tối cứ như cái miệng to đùng của quái vật, muốn đem bọn họ nuốt vào. Độ ấm bốn phía cứ như cũng giảm xuống rất nhiều, đến cả Lâu Phiền mặc áo khoác cũng nhịn không được khẽ co rúm lại.
Tần Thán mặc một chiếc áo khoác màu đen, nhìn cũng không sao, Lâu Phiền rụt rụt cổ, giờ phút này có chút hối hận khi chỉ có hai người đi ra, nhiều thêm vài người sẽ ấm áp hơn một chút.
Đột nhiên nghĩ, cậu thủ thế làm ra động tác bắn cung, trong bóng đêm, một mũi tên trong suốt phát ra ánh sáng bạc xuất hiện ở trong tay cậu, cậu nhẹ nhàng thả ra, mũi tên rời cung cắt ngang không khí bay đi. Thần kỳ chính là, sau khi mũi tên bắn đi, tầm nhìn chung quanh lại về tới 3 mét, độ ấm cũng tăng lên một ít.
Tần Thán giơ ngón cái với cậu lên, "Lợi hại."
Lúc hai người đang thổi phồng nhau đã đến cuối thôn, không gặp được sinh vật thần quái, tự Lâu Phiền cũng cảm thấy có chút không thể ngờ tới.
Ngôi nhà bị cháy chỉ còn lại đất bằng rất bình thường, cùng với những thứ khác không khác nhau mấy. Trước cửa có một cái cây, nhánh cây sum xuê. Khác nhau duy nhất là, ở trong thôn làng tĩnh mịch này, căn phòng lộ ra ánh lửa mỏng manh.
Tần Thán bảo Lâu Phiền ở tại chỗ thủ thế, chính mình tiến lên vịn cửa sổ nhìn vào bên trong, sau một lát, hắn vẫy vẫy tay với phía sau. Lâu Phiền tay chân nhẹ nhàng mà đi ra phía trước, cũng ghé vào nhìn cửa sổ.
Trong phòng là ánh đèn mờ nhạt, một người phụ nữ mặc mộc mạc ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cô cầm một đôi giày nho nhỏ, đang hết sức chuyên chú mà đóng đế giày. Cô có chút gầy, quần áo mặc ở trên người có vẻ rất rộng, sắc mặt vàng như nến còn vẻ mặt lại cực kỳ ôn nhu.
Đây là Dư nhị nương nhỉ.
Lâu Phiền quay đầu nhìn Tần Thán, không tiếng động nói, Tần Thán gật đầu với cậu.
Ngay sau đó hình ảnh chợt lóe, bụng người phụ nữ hơi phồng lên, vẻ mặt sủng nịch vuốt ve bụng, nhìn ra được cô rất cao hứng. Lại một hình ảnh khác, người phụ nữ sắc mặt trắng bệch ngồi ở trước bàn, cô gắt gao chống bàn, nỗ lực không cho chính mình trượt xuống. Lại sau đó, trong phòng tiến vào một đám người, rất nhiều người cả trai lẫn gái, cầm đầu là mấy người phụ nữ có tuổi xô đẩy cô, trong tay cô ôm một đôi giày nhỏ gắt gao không buông tay, có người muốn đoạt lấy, bị cô hung hăng cắn một cái, cô bị đẩy ngã trên mặt đất, những người đó lại đấm đá lung tung.
Ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, bốn phía đều là lửa. Lâu Phiền cả kinh, cứ như cóp thể cảm nhận được ngọn lửa đang lấp liếm lấy da thịt, chung quanh hai người là ánh lửa tận trời. Nhưng mà này vẫn chỉ là chuyện Dư nhị nương đã từng trải qua qua, cô giống như trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh lại, tóc rối tung, quần áo cũng tùy ý nhăn nhúm. Cô dùng sức đập cửa, lại không mở ra được.
Cửa bị người khóa lại.
Trong lòng Lâu Phiền run lên, trong mắt là ảnh ngược của ngọn lửa, người phụ nữ trong phòng tuyệt vọng hét lớn, cậu nghe không thấy chút âm thanh nào, lại cứ như có thể đồng cảm như bản thân mình cũng từng bị loại tuyệt vọng này nuốt chủng.
Dư nhị nương là bị thiêu chết. Lâu Phiền thấy cô bị ngọn lửa cắn nuốt vẫn còn có ý thức, con cô ở góc tường, cuộn tròn thân mình, trong lòng ngực gắt gao ôm một thứ.
Đó là một đôi giày tinh tế nhỏ xinh.
Ngọn lửa hoàn toàn nuốt sống cô, đột nhiên cô cứ như dùng hết sức lực toàn thân đứng lên, phát ra tiếng thét thê lương chói tai.
Theo một tiếng thét chói tai này, Tần Thán bên người đột nhiên hô nhẹ một tiếng, "Không ổn, đi mau."
Hình ảnh trước mắt chợt biến mất, Lâu Phiền lấy lại tinh thần, bốn phía phát hiện hai người đã có vô số bóng đen tụ tập, mắt thấy càng ngày càng gần hai người. Cánh tay bị nắm chặt, Lâu Phiền theo bản năng mà chạy theo Tần Thán.
Tần Thán một tay bắt lấy Lâu Phiền, một tay nhanh chóng múa máy Đường Đao trong tay, bóng đen còn chưa gần người đã bị chẻ đôi.
Lâu Phiền rụt rụt cánh tay, "Tần Thán, tôi tự có thể chạy, anh đừng phân tâm."
Một bóng đen chạy tới trước mặt Lâu Phiền, trong bóng đen có một cái đầu ngươid đang giãy dụa, máu chảy đầm đìa. Lâu Phiền cả kinh, bước chân chậm một nhịp, bóng đen vươn cánh tay chỉ còn lại xương của mình ra, ngay lập tức sẽ bị xuyên tim.
Keng!
Bộ xương khô bị Đường Đao chém đứt tay rơi trên mặt đất, Tần Thán đẩy cậu cêg phía trước, "Đi mau."
Lâu Phiền không dám phân tâm, áp xuống sự không khoẻ trong lòng, cánh tay căng cung kéo tên nhanh chóng thả ra. Mũi tên mang theo ánh sáng không ngừng bay về phía bóng đen, cậu căn bản càng nhiều thêm.
Tần Thán thầm mắng một tiếng, động tác trong tay cũng nhanh hơn, hai người càng đi càng nhanh, chậm rãi chạy chậm.
Cũng may nơi nghĩ ngơi đã ở trước mắt, Lâu Phiền thấy ánh sáng lộ ra, trong lòng thề lần sau nhất định không thể lỗ mãng như vậy nữa.
"Mở cửa! Mau mở cửa!" Lâu Phiền hét lớn một tiếng, dựa lưng vào cửa, mũi tên trong tay bắn ra không ngừng.
Cửa bị mở ra, không đợi người ta mở cửa nói lời nào, Lâu Phiền đã nhanh chóng chạy vào khiến người kia ngã xuống đất, Tần Thán theo sát phía sau, cánh cửa rầm một tiếng bị trở tay đóng lại.
Lâu Phiền thở phì phò, xác định cái thứ bên ngoài sẽ không vào được, lúc này mới ngồi xuống đất.
Quá mẹ nó kích thích!
Chương 6
Tiếng cửa vang làm bừng tỉnh người trong phòng, mọi người sôi nổi chạy ra xem.
Người mở cửa là đội viên cấp 1, thấy Lâu Phiền không để ý hình tượng nằm trên mặt đất cánh tay máu thịt be bét, la hoảng lên: "Nhiều máu như vậy, cậu không sao chứ? Có chết không thế?"
Lâu Phiền còn đang thở dốc, liền cảm thấy cạn lời, "Chỉ có bị thương, không chết được."
Tần Thán đi qua kéo cậu dậy, kiểm tra miệng vết thương. Miệng vết thương vừa sâu lại vừa lớn, trong máu thịt mơ hồ còn có chút đen, nhìn thật sự có chút dọa người. Lâu Phiền nói là không chết được, lúc bị Tần Thán nắm lấy, đau đến nhe răng trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh.
Miệng vết thương của Lâu Phiền lộ ở trước mặt mọi người, Hà Vĩnh đi lên hỏi: "Đây là......"
Lâu Phiền cười khổ nói: "Bị quỷ cào chút thôi."
Hai mươi người đứng ở trong nhà, khe khẽ thì thầm, đến khi cậu nói ra mấy lời kia thì trầm mặc. Thứ kia lực công kích hình như rất mạnh, nếu bị cào thêm vài cái kết cục không nói cũng biết.
Hà Vĩnh cau mày, lại nói: "Chỗ tôi có thuốc lát cậu xuống lấy đi, miệng vết thương lúc lên xe đều sẽ tự khôi phục, lúc đến Lưu Li sẽ hoàn toàn bình thường, cho dù là bị thương nặng. Tiền đề là, trước khi cậu lên xe cần phải sống đã."
Lời này không chỉ nói cho Lâu Phiền nghe, cũng như là nói cho toàn bộ người mới nghe.
Lâu Phiền gật đầu, "Cảm ơn đội trưởng Hà."
Hà Vĩnh xoay người đi vào trong phòng, Tần Thán đỡ Lâu Phiền theo sau đi vào.
Thuốc trị thương dùng rất tốt, nhưng nhìn không giống thuốc của hiện đại lắm, càng giống thuốc thời cổ đại. Lâu Phiền tò mò nhìn vài lần, cũng không hỏi nhiều.
"Có thể nói hai người gặp phải cái gì không?" Hà Vĩnh đem thuốc trị thương còn lại Tần Thán mang tới bỏ vào trong bao của mình, hai tay giao nhau nhìn hai người.
Thái độ của hắn rất tốt, hai người Lâu Phiền vốn dĩ cũng không tính giấu giếm, vì thế đem mọi chuyện xảy ra ở cuối thôn nói ra hết, vẻ mặt không hề chủ quan, hoàn toàn thực sự xin nghe chỉ thị.
Hà Vĩnh càng nghe vẻ mặt càng kém, chờ đến khi Tần Thán nói xong, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, suy tư hồi lâu mới nói: "Dựa theo miêu tả của các cậu, tôi đoán, Dư nhị nương rất có khả năng đã biến thành lệ quỷ. Tôi nhớ rõ trước kia hình như đã nghe qua chuyện của trấn cổ La Dương, nghe nói là thôn dân đột nhiên bắt đầu chết liên tục, từ lúc đổ bệnh đến lúc chết chậm thì mấy ngày, nhanh thì nửa giờ. Nói không chừng chính là do Dư nhị nương."
Lâu Phiền thật ra chưa từng nghe qua loại chyện này, Tần Thán trước kia cũng không quan tâm mấy cái đó, hai người tự nhiên đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Hà Vĩnh thở dài, "Trải qua đêm nay, chúng ta có thể kết luận buổi tối cuối thôn ccự kỳ nguy hiểm, nhưng nhiệm vụ cũng phải vào buổi tối mới có thể hoàn thành, ngày mai chính là ngày thứ năm, chậm nhất là ngày mốt chúng ta cần phải hành động, thời gian còn lại cho chúng ta không còn nhiều lắm."
Người đội cấp 1 hay đội cấp 6 đều có nhiệm vụ trên người, không thể không đi. Nhưng người mới chỉ cần đúng hạn lên xe là được, ngoại trừ Lâu Phiền, Mắt kính nam cầm sách cũng muốn đi theo, những người còn lại đều tính ở lại trong phòng.
Trong đội cấp 1 có người khóc thảm, kêu 'Tôi không đi, tôi không muốn chết'. Không đi cũng là chết, đi còn có hy vọng, từ ngày đầu tiên tiến vào, liền có người cũ nói cho bọn họ biết, không nên nếm thử kết cục không hoàn thành nhiệm vụ, mạng chỉ có một thôi.
"TMD* đi sớm xong việc sớm, họa tránh không khỏi, không đi chẳng lẽ chờ chết!" Ngay từ đầu Tên đàn ông đầu trọc đã lớn tiếng ồn ào với đám người mới này, hắn nhìn như tính tình không tốt, nhưng cũng là nói thật.
(*Con mẹ mày)
Chờ đến khi người đều tan, Lâu Phiền lại gọi Hà Vĩnh, "Đội trưởng Hà, tôi kiến nghị ngày mai, hỏi Dư nhị nương tại sao lại chết."
Hà Vĩnh sửng sốt một chút, có vẻ như không rõ vì sao lại muốn hỏi vấn đề này, hắn nghĩ nghĩ nói: "Như vậy, tôi để lại một lần cho cậu, tự cậu hỏi."
Lâu Phiền vội vàng đồng ý, như vậy không thể tốt hơn.
Tần Thán lại lần nữa nhìn cánh tay của Lâu Phiền, máu đã ngừng, hiệu quả của thuốc trị thương thực sự không tồi. Hắn hỏi Lâu Phiền: "Cậu chưa từng chơi trò chơi sao? Tôi sao lại cảm thấy cậu rất hiểu trò chơi?"
Lâu Phiền cười rộ lên, "Không ăn qua thịt heo còn không gặp qua heo chạy? Em trai nhà tôi là cao thủ trò chơi đấy, vừa thấy tôi liền kéo tôi cùng chơi game, còn muốn biểu diễn cho tôi xem. Muốn không hiểu cũng không được." Cậu cũng không nghĩ tới kinh nghiệm trò chơi từng được em trai 'dạy dỗ' có thể cho ra công dụng lớn như vậy, đặc biệt là chuyện có liên quan đến sinh tử. Nếu có thể trở về, nhất định phải khen ngợi nó thật tốt, cảm ơn nó không chê phiền truyền kinh nghiệmcho cậu.
Bởi vì Lâu Phiền bị thương, hai người cũng coi như là vì người ta làm tiên phong, Hà Vĩnh miễn hai người trực đêm. Bôn ba nửa đêm, còn bị tấn công, Lâu Phiền đã đói bụng đến kêu ọc ọc, nhu cầu cấp bách để đồ ăn tới an ủi cánh tay bị thương của mình, ngồi ở bên cạnh đống lửa chờ Tần Thán nướng khoai lang.
Nam sinh mắt kính cầm sách ngồi bên người Lâu Phiền, Lâu Phiền nhìn cậu ta một cái, cậu ta đẩy mắt kính, chủ động nói: "Xin chào, tôi là Trần Thư Dương, ba lần."
Lâu Phiền thân thiện gật đầu mỉm cười, "Xin chào, tôi là Lâu Phiền. Anh ta là Tần Thán." Lâu Phiền có chút ấn tượng với người này, lúc trước chính cậu ta nói hoa củ cải là 'Cánh hoa hoàng hôn'.
Trần Thư Dương không quá am hiểu cách cùng người giao lưu, cậu ta là mọt sách, khẩn trương liền sẽ không tự giác mà đẩy kính. "Các anh thật lợi hại."
"Cậu cũng rất lợi hại, biết được rất nhiều." Lâu Phiền nói.
Trần Thư Dương gục đầu xuống, thanh âm cô đơn, "Tôi rất chán, trước nay thể dục không đạt tiêu chuẩn. Hiện tại ngẫm lại, thật là trăm không một dùng là thư sinh, không bằng chạy bộ nhiều thêm chút."
Lâu Phiền bị cậu ta đến muốn cười, nhưng lại không cười ra được, an ủi nói: "Ai nói đọc sách vô dụng, luyện nhiều chút chạy sẽ nhanh, sách lại chính là thứ tích lũy theo ngày tháng, cậu nhìn liền biết là hoa củ cải, chúng ôi lại không biết."
Trần Thư Dương được cậu an ủi, ngẩng đầu lên, gật gật đầu, "Tôi cũng biết chuyện của trấn cổ La Dương, lúc ấy có một ít chuyên gia đều nói có thể là thôn này có một loại bệnh di truyền, cho nên mới chết liên tục như vậy."
Cậu ta còn biết được rất nhiều, Lâu Phiền nghĩ, người này có chút thú vị.
Nói xong cậu ta ngẩng đầu nhìn hai người Tần Thán, như là có chút ngượng ngùng, sau đó lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: "Các anh có thể mang theo tôi không? Tôi bảo đảm sẽ tận lực không kéo chân sau."
Lâu Phiền không nói chuyện, nhìn về phía Tần Thán, Tần Thán nói: "Cậu là người mới, chờ khi thời gian vừa đến lên xe là được, sao lại muốn mạo hiểm đi theo, cùng quỷ nói chuyện, cậu cũng thấy vết thương của cậu ấy rồi đấy."
Trần Thư Dương nhìn thoáng qua của miệng vết thương đã băng vải Lâu Phiền, huyết sắc trên mặt bớt đi, khuôn mặt trắng bệch, cậu ta nhắm mắt, lúc mở mắt ra lại cực kỳ kiên định, "Tôi muốn sống trở về, ba mẹ tôi chắc chắn rất lo lắng, bọn họ còn đang đợi tôi. Nếu không thể thích ứng với thế giới này được, lúc sau còn có nhiều thế giới như vậy, chết sớm hay chết muộn cũng không khác nhau gì, tôi tưởng mau chóng trưởng thành, nếu các anh có thể, tôi vì sao lại không được."
Cậu ta nói đến có chút kích động, mặt đỏ hết lên.
Lâu Phiền cười cổ vũ nhìn cậu ta, "Cậu chắc chắn có thể." Cậu ta nhất định là con ngoan nghe lời, cha mẹ đều rất thương yêu loại này.
Tần Thán thật sâu liếc cậu ta một cái, "Được, chúng tôi mang cậu theo, nhưng không cam đoan an toàn của cậu."
Trần Thư Dương kích động gật đầu, liên tục bảo đảm.
Lâu Phiền nhìn quyển sách cậu ta gắt gao ôm trong tay, tò mò hỏi: "Sách của cậu là vũ khí của cậu? Dùng thế nào?"
Nói đến cái này, Trần Thư Dương giống như quả bóng cao su bị xẹp hơi, vẻ mặt uể oải, "Taôi không biết, bên trong trống không, đến cả hướng dẫn sử dụng cũng không có."
Lâu Phiền nhận lấy quyển sách Trần Thư Dương đưa qua mở ra, bên trong thật sự cái gì cũng không có, sạch sẽ, sạch còn hơn cả giấy trắng.
Đưa quyển sách cho Tần Thán, Tần Thán mở ra nhìn thoáng qua lại đóng lại, "Ngày mai hỏi đội trưởng Hà."
Trần Thư Dương bất đắc dĩ mà đem quyển sách cất đi, quyển sách này thật sự làm cậu ta sầu chết được, chẳng sợ cho một cây gậy cũng tốt mà!
***
Lúc chân trời dần sáng, ánh trăng biến mất không thấy.
Hôm nay không có nhiệm vụ, Hà Vĩnh đồng ý đi theo tìm ông lão, còn lại mọi người tự do hoạt động. Đội năm người cấp 6, còn có Tần Thán, Lâu Phiền cùng Trần Thư Dương, một hàng tám người cùng đi hái hoa củ cải, thẳng đến chỗ của ông lão.
Ông lão này có chút giống NPC trong trò chơi, đội cấp 6 cũng vẫn luôn kêu như vậy, Lâu Phiền dần hoài nghi có phải cậu thật ra chỉ là vào một thế giới trò chơi mà thôi, nhưng chết không thể sống lại, game một mạng không thể đùa.
Lâu Phiền nhéo hoa trong tay, đang thất thần, bỗng nhiên nghe Hà Vĩnh nói: "Lâu Phiền, cậu lên hỏi trước đi."
"Được." Lâu Phiền hoàn hồn, đi lên trước hỏi lão nhân: "Dư nhị nương vì sao lại chết?"
Cậu đem hoa đưa cho ông lão yêu cầu hái hoa, ông lão lấy hoa, cứ như nghĩ lại một chút, mở miệng nói: "Nàng a, cũng là một người đáng thương."
Dư nhị nương từ khi sinh ra đã rất đẹp, từ nhỏ đã có thanh mai trúc mã, sau khi thành niên, trúc mã ra ngoài làm công, hứa hẹn kiếm lời liền trở về cưới nàng. Không quá hai năm, trúc mã quả nhiên y theo lời hứa, trở về cầu hôn nàng, sau khi cưới thì có được một khoảng thời gian ngọt ngào.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, trong thôn khô hạn thu hoạch không tốt, chồng nàng chỉ có thể lại lần nữa ra ngoài, mà lúc này Dư nhị nương đã mang chữa, chỉ có thể ở lại trong thôn, chồng nàng đồng ý trước khi nàng sinh sẽ trở về.
Nàng tuy rằng sinh ra đẹp đẽ, nhưng lại không bị nhà chồng thích, chị dâu bởi vì ghen ghét mà cắt xén thức ăn, chồng nàng đi ra ngoài không ai giúp đỡ nàng, nàng dần dần gầy ốm, nhưng trong bụng có đứa con chống đỡ cho nàng, nàng một chút cũng không cảm thấy vất vả.
Nhưng mà thế gian ngươi không gây chuyện, chuyện liền không chọc ngươi.
Ngày nọ, Dư nhị nương trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, khi tỉnh lại trong phòng nàng có một tên đàn ông quần áo bất chỉnh, không đợi nàng làm rõ, một đám người vọt vào, người ta vừa thấy tình huống này, sôi nổi chửi ầm lên.
Cũng không biết là ai ra tay đầu tiên, ngay sau đó càng nhiều người bắt đầu xô đẩy nàng, nàng ngã trên mặt đất, máu chảy đầy nhà, nhưng không ai ra tay đỡ nàng, mọi người đều sôi nổi lui về phía sau, một bên về một bên còn mắng nàng.
Không có con, cơ thể Dư nhị nương cũng càng không ổn, nhưng nàng vẫn chèo chống, nàng phải đợi chồng trở về, nàng muốn nói cho hắn mọi chuyện, hắn nhất định sẽ tin tưởng nàng. Nhưng vận mệnh cứ như sắp đặp sự tàn khốc dành cho nàng, không bao lâu, truyền đến tin tức chồng nàng bỏ mình. Dư nhị nương cực kỳ bi thương, người nhà chồng lúc này còn mang người tìm tới cửa, nói nàng dâm- đãng vô sỉ, đồi phong bại tục, là cái Tang Môn tinh, hại chết con trai nhà bọn họ.
Như vậy vẫn còn chưa xong, thôn dân trong thôn cảm thấy nàng làm bẩn thôn, thế nên châm một mồi lửa.
NPC ông lão lắc lắc đầu, "Làm bậy a! Nàng sẽ không bỏ qua chúng ta." Sau đó chắp tay sau lưng vào phòng.
Bọn họ đều không nghĩ tới mọi chuyện là vậy, NPC còn đưa ra tin tức thêm vào, đến nỗi Dư nhị nương chết như thế nào, hai người Tần Thán ngày hôm qua nói được rất rõ ràng.
Đến tận đây, một tuyến chuyện xưa hoàn chỉnh xuất hiện, Dư nhị nương oan uổng bị sống sờ sờ thiêu chết, trở về báo thù thôn dân, không cần nghĩ cũng biết lệ khí sâu nặng thế nào. Tần Thán từng thấy Dư nhị nương, nhiệm vụ lại vẫn hiện thị là chưa hoàn thành, xem ra còn phải tới nghĩa địa mới được.
Tưởng tượng đến cảnh đó, đội cấp 1 trong lòng nặng nề, xem ra một hồi ác chiến này không thể tránh.
Editor có lời muốn nói: Trần Thư Dương và Nam mắt kính lúc trước gây chiến khác nhau nha mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro