Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Lúc Trình Tinh mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy quanh mũi dường như bao vây bởi như mùi hương gỗ như có như không.

Mùi hương này có chút quen thuộc, nhưng Trình Tinh nhất thời nửa điểm cũng không nhớ ra đã ở đâu ngửi qua.

Con ngươi chớp chớp, từ từ mở mắt ra, nhưng lại đối diện với bản mặt to lớn của Tiểu Cẩu, bị doạ đến mức giật mình, buồn ngủ hoàn toàn bị thức tỉnh.

" May mà cô tỉnh rồi.....này, tới Nhiệt Đảo rồi." Tiểu Cẩu một bên nói, một bên chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ.

Trình Tinh quay đầu liếc nhìn, quả nhiên ở chỗ không xa kia chính là Nhiệt Đảo. Tiểu Cẩu lo lắng dừng xe ở trước cửa khách sạn sẽ bị người phát hiện, cho nên cố ý lựa chọn một con đường đối diện khách sạn dừng xe lại.

Trình Tinh đeo lên balo của mình xuống xe, cô quay đầu hướng về phía trong xe vẫy tay : " Cám ơn !" , ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn Dung Diệu, hắn ngay cả ánh mắt cũng không mở ra nửa phân.

Cửa xe nhanh chóng đóng lại, xe vèo một tiếng liền chạy đi.

Thật vô tình.

Trình Tinh chặn lại một chiếc taxi, sau khi báo địa chỉ liền đeo lên tai nghe nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ.

Trên xe bảo mẫu, Tiểu Cẩu đã là lần thứ ba muốn nói lại thôi liếc nhìn Dung Diệu.

Dung Diệu đầu cũng không quay lại, mở miệng : " Muốn nói gì liền nói."

" Dung ca, anh có phải hay không quen biết cô gái vừa nãy ?" Tiểu Cẩu dè dặt cẩn trọng, một bên nói một bên chặt chẽ nhìn chằm chằm mặt của Dung Diệu, sợ bỏ qua bất kỳ biểu tình nhỏ nhặt nào trên mặt hắn.

Bất quá thật đáng tiếc, hắn cái gì cũng không nhìn ra.

Dung Diệu liếc hắn, cúi đầu chơi điện thoại, trong miệng tràn đầy không quan tâm đến trả lời một câu : " Không quen."

Tiểu Cẩu bán tín bán nghi, vừa nãy hắn rõ ràng nhìn thấy Dung Diệu hướng cô gái kia sáp gần nhìn khuôn mặt cô ấy, kia ánh mắt vừa nhìn liền biết là có chuyện xưa. Nhưng mà lúc cô gái người ta còn ở đây, hắn lại giả vờ như không chút để ý chẳng có chuyện gì mà nhắm mắt ngủ, nhưng người ta vừa đi, hắn liền để lộ mặt thật nghịch điện thoại.

Bỏ đi, có chuyện xưa so với với có sự cố tốt hơn.

Nhưng mà một giây tiếp theo, Tiểu Cẩu lại trừng to mắt, hắn đã nhìn thấy cái gì ? Dung ca của hắn cư nhiên mở wechat ra, chủ động tìm kiếm người liên lạc nào đó, sau đó mở ra giao diện trò chuyện với đối phương ?

Cụ thể Tiểu Cẩu kỳ thực nhìn không rõ ràng, nhưng hành động này của Dung ca lại làm cho hắn cực kỳ chấn kinh. Rốt cuộc thì wechat của Dung ca trên cơ bản đều là để bài trí, trừ phi có nội dung công việc không thể không xem, bằng không anh ấy cơ hồ đều không cùng người khác gửi wechat. Nếu như có việc, chi bằng gọi điện thoại cho anh ấy còn nhanh hơn.

Dung Diệu hoàn toàn không chú ý đến Tiểu Cẩu bên cạnh khuôn mặt biến hoá đủ màu như tắc kè hoa, hắn nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện trên giao diện điện thoại, tính danh của người liên lạc được ghi chú là " Tuyệt không dễ dàng tha thứ cho em", nếu như để người khác nhìn thấy, sợ là quỷ nhiều chuyện có thể làm bùng cháy toàn bộ Hoa Hạ đại địa.

Trong giao diện trò chuyện, thời gian đối thoại của hai người vẫn còn dừng lại ở bảy năm trước, vẫn là đối phương đơn phương gửi tới tin nhắn.

Liền như vậy nhìn chăm chăm mười phút sau đó, hắn tổng tính toán bắt đầu đánh chữ. Trong khung đối thoại, chỉ có đơn giản ba chữ : Em đang ở đâu ?

Nhưng mà sau khi đánh chữ xong, Dung Diệu cảm thấy chính mình bị choáng váng đầu rồi, lập tức xoá đi.

Chính vào lúc hắn chuẩn bị động thủ xoá đi, xe bảo mẫu đột nhiên thắng gấp một cái, cổ tay của Dung Diệu liền đụng vào nút gửi đi, câu nói này liền không chút phòng bị được gửi đi.

Dung Diệu : ..........

Cơ hồ là đồng thời, tay của Dung Diệu đã ấn vào trên tin nhắn kia, lúc chuẩn bị thu hồi tin nhắn, hắn lại do dự. Gửi đi rồi lại thu hồi, há chẳng phải chứng tỏ bản thân rất để ý hay sao ?

Dung Diệu quấn quýt đến mức lông này đều nhíu chặt lại, cuối cùng đem điện thoại ném qua chiếc ghế dựa ở bên cạnh, ôm chặt lấy cái gối ôm ở bên cạnh, cả người lăn vào trong ghế dựa.

Mặt úp vào lưng ghế, đời không còn gì luyến tiếc.

Đem tất cả đều nhìn vào trong mắt Tiểu Cẩu : ".........."

Ông chủ của tôi ơi, anh đột nhiên phát điên à ?

Trình Tình lần tiếp theo tỉnh lại liền phát hiện bản thân đã tới lối vào của khu biệt thự Mộng Ngự Viên.

Chờ lúc xuống xe, cô mở điện thoại liếc nhìn, vừa nhìn liền khiến cho trái tim của cô đập nhanh như rơi mất một nhịp.

Cô nhận được một tin nhắn mới, chỉ có ngắn ngủi ba chữ, nhìn tới chỉ là một câu nói bình thường không có gì đặc biệt, nhưng bởi vì người gửi tin nhắn tên Dung Diệu mà trở nên vô cùng bất đồng.

Cô vui vẻ vì Dung Diệu chủ động liên lạc, nhưng lại chứng thực rằng số wechat của đối phương không hề thay đổi. Đã không thay đổi, kia vì sao lúc đầu cô gửi tin nhắn qua, hắn một cái đều không trả lời lại ?

Bảy năm nay hắn đều đang giận cô sao ? Cô từ trước đã biết, hắn nóng tính, thích ghi thù, trợn mắt tất báo. Chỉ là lúc đó cô nhịn không được may mắn nghĩ, có thể bản thân đối với hắn mà nói là không giống nhau.

Bất quá sự thật chứng minh, cô nghĩ nhiều rồi.

Lúc này cô nhìn đến tin nhắn của Dung Diệu, nhất thời ngược lại không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Trước khi về nước cô đã nghĩ qua vô số lần cùng Dung Diệu gặp mặt hình ảnh, nhưng tuyệt không phải giống như hôm nay, bị xem thành bộ dạng túng quẫn, chụp ảnh thuê như vậy.

Chờ lúc đi vào cổng tiểu khu, Trình Tinh quyết định làm đà điểu một lần, giả vờ không nhìn thấy.

" Người lạ ! Người lạ !"

Trình Tinh vừa mới rút ra thẻ mở cổng, liền nghe thấy cổng tự động điên cuồng lớn tiếng kêu lên. Từng tiếng từng tiếng " Người lạ" rơi vào trong tai Trình Tinh, rõ ràng thập phần chế giễu. Cô nhất thời không phản ứng lại, phát ngốc đứng tại chỗ.

Bảo vệ ở trong trạm bảo an bên cạnh lập tức chạy ra, là khuôn mặt mà Trình Tinh chưa từng thấy qua, đầy mặt cảnh giác nhìn cô hỏi : " Cô tìm ai ?"

Cô rời đi quá lâu, nhà tiểu khu của mình đã thay đổi hệ thống phân biệt mặt người mới nhất cô cũng không biết, bảo vệ cũng đã đổi người, không biết cô.

" Tôi là hộ cư trú ở A601 Lam Hồ." Trình Tinh một bên trả lời, một bên đem thẻ mở cửa trong tay đưa cho bảo an xem, " Bảy năm trước tôi ra nước ngoài, vừa mới trở về không lâu, không biết đã đổi thành cửa tự động."

Bảo an liếc nhìn, nhận ra thẻ mở cửa đích xác là một xấp thẻ cũ kia, thần sắc đề phòng trên mặt thối lui, đổi thành một cái nụ cười tiêu chuẩn, đối với Trình Tinh nói : " Thật ngại, tôi là năm năm trước mới tới đây, không gặp qua ngài."

Một bên nói, một bên bảo an giúp Trình Tinh mở ra cửa tự động, trên miệng vẫn còn nói : " Cửa tự động là ba năm trước mới đổi, tính an toàn bảo mật phân biệt mặt người này càng cao. Kỳ thực, ngài ở nước ngoài, chỉ cần người trong nhà trình lên hình ảnh cho quản gia liền có thể đăng nhập vào."

Người nói vô tâm, nhưng Trình Tinh bước chân hướng về phía trước đi vẫn là tạm ngừng giây lát, nhưng rất nhanh cô liền cùng bình thường không có gì khác biệt, bước lớn hướng về phía trước mà đi.

Vừa mới rời đi không xa, liền nghe thấy bảo an có chút hưng phấn thấp kêu : " Xe của Dung Diệu !"

Trình Tinh vô ý thức quay đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen chạy thoáng qua, hướng về phía chỗ gara tầng hầm chạy xuống.

Trình Tinh không nói hai lời liền co cẳng chạy về phía trước. Ông nội của Dung Diệu là hàng xóm của cô, cô nhưng là không thể vào lúc này cùng Dung Diệu gặp mặt ở trước cổng nhà được.

Thật may, chờ cô một hơi chạy đến cửa nhà lúc, cũng không hề cùng Dung Diệu đụng phải.

Trình Tinh hít sâu một hơi, bình phục lại một chút thở gấp, sau đó vươn tay ra nhận diện vân tay.

Cửa lớn phát ra tiếng " tích tích tích" biểu thị sai rồi, Trình Tinh không tin tà lại thử một lần nữa, kết quả vẫn là giống nhau.

Trình Tinh nhếch miệng sau đó lùi lại một bước, quan sát một chút cửa lớn nhà mình, vừa nãy không chú ý, lúc này tỉ mỉ nhìn xem cửa nhà mình, phát hiện ổ khoá đích xác là đổi rồi.

Cô hạ xuống lông mi hơi hơi run rẩy, cơ hồ đang kiềm chế điều gì đó. Sau khi hít sâu một hơi, cô tiến lên trước một bước, nhấn vào chuông cửa.

" Đến đây đến đây." Bên trong cửa truyền đến Trình Tinh quen thuộc tiếng của dì giúp việc, Trình Tinh không nhịn được kéo căng khoé miệng, lộ ra một mạt trào phúng ý cười, chí ít dì vẫn là cái người mà cô quen thuộc.

Cửa bị mở ra, dì Chu nhìn thấy đứng ở trước cửa Trình Tinh, trước tiên là ngẩn người, sau đó liền hỉ khí dương dương đem hai vai của cô ôm lấy, cười nói : " Tinh Tinh trở về rồi à, về là tốt, về là tốt, thái thái, Tinh Tinh trở về rồi !"

Dì Chu một tay ôm vai cô, một tay mở tủ giày đưa dép lê cho Trình Tinh, Trình Tinh liền vội vàng ngăn dì ấy lại : " Dì Chu, con tự mình làm là được."

Dì Chu cũng không kiên trì nữa, chỉ cười gật đầu : " Được, vậy dì tiếp tục làm cơm, hôm nay đã làm nhiều món mà con thích."

Nghe đến dì ấy nói như vậy, Trình Tinh lúc này mới lộ ra một nụ cười đầu tiên từ sau khi về đến nhà.

Lúc này có tiếng phụ nữ mềm mại từ chỗ cầu thang truyền tới : " Dì Chu, dì kêu cái gì vậy ?"

" Thái thái, Tinh Tinh trở về rồi."

Trình Tinh nhìn lên đang dựa vào lan can nữ nhân. Nữ nhân tuổi hơn 50, nhưng bảo dưỡng rất phong vận do tồn, xem tới nhiều nhất là 40 tuổi. Bà ta mặc một thân đồ ngủ tơ lụa, một đầu tóc dài đen nhánh hơi xoăn tuỳ ý xoã ở sau đầu, dáng người mạn diệu như thiếu nữ, chính là mẹ ruột của cô, Minh Liên Y.

" Là Tinh Tinh trở về à." Minh Liên Y nhìn thấy con gái, lộ ra nụ cười mà bà ấy thường dùng lúc xã giao, bước ra bước chân nhẹ nhàng từ trên cầu thang đi xuống. Chỉ là ngữ khí của bà ấy bình tĩnh, nghe tới giống như là đang hỏi thăm con gái của nhà người ta.

Lúc nhỏ Trình Tinh cái gì đều không hiểu, cho rằng tất cả người mẹ trên thế giới đều là thái độ như vậy. Cho đến khi sau này cô nhìn thấy mẹ của bạn thân cùng với bạn thân giao tiếp, cô mới hậu tri hậu giác, mẹ của mình giống như thật sự chẳng yêu mình.

Ban đầu cô cho rằng mình từ nhỏ đã cùng bà nội ở nông thôn lớn lên, không giống như muội muội luôn luôn ở bên cạnh cha mẹ, tình cảm còn chưa bồi dưỡng được sâu đậm. Cho nên cô nỗ lực muốn học theo muội muội như vậy hướng cha mẹ làm nũng, thảo bọn họ niềm vui, dính lấy bọn họ, nhưng đổi lại lại là sự không nhẫn nại của cha mẹ.

Chỉ có lúc Trình Tinh biểu hiện thông minh, ưu tú mới có thể được đến bọn họ ném tới ánh mắt. Trình Tinh từ nhỏ liền đã hiểu rõ, chính mình co lẽ vĩnh viễn cũng không trở thành con gái chân chính ở trong lòng bố mẹ.

Sau khi lớn lên, Trình Tinh triệt để hiểu rõ, cha mẹ của cô có lẽ chỉ yêu chính bản thân họ, không có bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì so với cảm thụ của bọn họ càng trọng yếu.

Minh Liên Y đi tới cái tủ cách Trình Tinh 1 mét địa phương, trong mắt đã lộ ra chút ít bất mãn.

Trình Tinh biết Minh Liên Y đây là cảm thấy cô không kịp thời chào hỏi. Cô chỉ cảm thấy cổ họng chua chát, nhưng đối diện với thân nhân thân nhất với mình trên thế giới này, cô vẫn là căng cổ họng lên thấp giọng gọi một câu : " Mẹ."

Minh Liên Y lúc này mới hài lòng " Ân" một tiếng, vẫy tay để cô đến ngồi trên sofa.

Lúc Trình Tinh ngồi xuống, không nhịn được liếc nhìn khắp cửa sổ phòng khách, lỗ tai cơ hồ muốn vểnh lên đi nghe động tĩnh bên ngoài.

Vào năm cô mới trở lại cái nhà này, thường hay trốn đi lén khóc, nhưng trong hoa viên cách vách lại thường xuyên truyền tới tiếng cười lớn đầy vui vẻ cùng tiếng bé trai càn quấy kêu la. Cô biết, kia nhất định là Dung Diệu cháu trai bảo bối của ông nội tới rồi, lúc này là ông nội ở trong hoa viên cùng hắn chơi đá bóng.

Thật tốt a.

Lúc ấy cô luôn rất ngưỡng mộ, cảm thấy Dung Diệu đứng trong hoa viên đắc ý dương cao cái đầu nhỏ cùng ông nội so chiêu bộ dáng, phảng phát tản ra vạn trượng hào quang.

" Tinh Tinh, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Lời của Minh Liên Y đem ánh mắt của Trình Tinh kéo trở lại, Trình Tinh nhìn Minh Liên Y, đột nhiên đáy lòng tuôn ra một trận bất an.

Lúc này, trong hoa viên A602 Lam Hồ, Dung Diệu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về hướng bên trái, thông qua cửa sổ pha lê, nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc đã xa cách bảy năm.

Hắn nhịn không được nhịn chằm chằm thật lâu, cuối cùng từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đáy mắt chỉ có thiếu niên thời kỳ trung nhị mới thường lộ ra sự ương bướng.

Dung Diệu cơ hồ nghiến răng nghiến lợi:

" Trình Tinh, ngươi trở lại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #showbiz