Chương 18
Trình Tinh không ngờ Dung Diệu sẽ nói như vậy.
Ngón tay cô hơi hơi cuộn tròn : " Em chỉ là thấy cô gái kia bị ức hiếp, theo bản năng mà thôi."
Người khác không biết " bản năng" trong miệng Trình Tinh là gì, nhưng Dung Diệu thì hiểu được.
Lúc nhỏ Trình Tinh chính là dạng này, cô ấy từ trước đến nay đều là chính mình bảo vệ mình.
Bởi vì cô ấy cảm thấy không ai sẽ giúp cô ấy, cha mẹ cũng sẽ không.
Đại khái là chính mình từng cảm thụ qua loại cô lập không ai cứu viện kia, cho nên thấy người khác bị ức hiếp, cô ấy liền muốn giúp đỡ.
" Em muốn giúp đỡ người khác không sai, nhưng em cũng phải lượng sức mà làm."
Dung Diệu thấy Trình Tinh căn bản không ý thức được chính mình sai ở đâu, nhất thời cũng có chút nổi giận.
" Cái người kia xem ra chính là tên côn đồ quen thói ăn cắp, lỡ như hắn trong túi giấu dao thì sao ? Em có nghĩ qua hay không, em như vậy trực tiếp đi qua đối mặt với hắn, lỡ như hắn động thủ với em thì phải làm sao ?"
" Em có phải hay không cảm thấy em đặc biệt có thể chịu được, có quay phim đi theo em thì chẳng có gì đáng sợ ?"
Trình Tinh trong lòng có chút chột dạ : " Em không nghĩ nhiều như vậy..."
Cô còn muốn nói, lúc cô ở nước ngoài đã học chút thuật phòng thân, nhưng đối diện với lệ khí nơi đáy mắt Dung Diệu, cô cảm thấy mình tốt nhất là đừng nói.
Tình cảnh trước mắt làm cho Trình Tinh cảm thấy được Dung Diệu cùng năm 15, 16 tuổi lúc đó đặc biệt giống nhau, như một con báo nhỏ.
Rất hung dữ.
" Trình Tinh, em có phải là ăn giáo huấn lần đó lúc học sơ trung vẫn không đủ ?"
Dung Diệu nói lời này ra khỏi miệng, trong đầu lại là tràn ra xuất hiện bộ dạng lúc đó Trình Tinh cuộn tròn ở trong góc khắp mình trầy xước, hoảng loạn vô thố.
Nhất thời đáy lòng càng thêm bực tức.
" Không phải, em thật là không có nghĩ nhiều như vậy.....hơn nữa, em bây giờ cũng không phải là học sinh sơ trung......"
Giọng Trình Tinh càng nói càng nhỏ.
Chỉ thấy đầu Trình Tinh càng lúc càng cúi thấp xuống, lộ ra cái gáy nhỏ nhắn trắng muốt.
Từ góc độ này nhìn qua, có một loại cảm giác yếu đuối nói không nên lời.
Cô gái nhỏ không ở bên cạnh hắn trong bảy năm này, còn không biết cô vượt qua như thế nào.
Nghĩ đến điều này, hoả khí trên người Dung Diệu cũng giảm đi phân nửa.
Chỉ là nếu không cho cô ăn chút giáo huấn, lần sau cô sẽ còn dám làm.
Thế là ngữ khí Dung Diệu mang theo chút không kiên nhẫn thôi thúc : " Còn không nhanh đi mua ?"
Trình Tinh lê chầm chậm bước chân một hồi, thấy Dung Diệu vẫn là tâm cứng như thép thật muốn chính mình xuống xe đi một chuyến, thế là liền cắn răng xuống xe.
Chờ người đi rồi, Dung Diệu cầm lên điện thoại.
Nhà sản xuất Mã ở trên xe phía sau rất nhanh liền nhận được một tin nhắn Wechat đến từ Dung Diệu.
- Mã lão sư, đoạn này ở trên xe làm phiền tổ tiết mục cắt bỏ.
Nhà sản xuất Mã nhìn đến mức ngẩn ra, liền lập tức vội trả lời một chữ " Được."
- Cám ơn.
Trình Tinh nhanh chóng từ trong tiệm thuốc mua thuốc rồi trở về.
Dung Diệu giống như là chuyện gì đều không xảy ra.
Chờ về đến căn nhà nhỏ, hai người một câu đều không nói.
Trình Tinh biết muốn đạt thành mục tiêu của mình thì không thể cùng Dung Diệu như lúc nhỏ giống nhau đùa giỡn tính tình.
Nhưng cô chính là cảm thấy có chút uỷ khuất.
Sợ chính mình mở miệng sẽ nói ra lời nói tức người, liền dứt khoát lựa chọn im miệng không nói.
Lúc xuống xe, Trình Tinh đi ra sau hòm xe muốn giúp đỡ xách đồ, không ngờ Dung Diệu lại là một người đem tất cả đều cầm ở trong tay, chỉ liếc nhìn túi nhựa phun sương đang lắc lư treo trên cổ tay Trình Tinh.
Ngữ điệu bình bình nói một câu : " Đi thoa thuốc."
Nói xong, liền bước chân dài đi hướng căn nhà nhỏ.
Trình Tinh đứng tại chỗ ngẩn ra một giây, lập tức lại không nhịn được vui vẻ lên.
Cô nhanh chóng đi theo, sau khi vào phòng, ngược lại còn rất nghe lời lên lầu đổi quần áo phun thuốc.
Chờ đến lúc Trình Tinh xử lí xong xuôi đi đến phòng bếp, mở ra bên trong phòng bếp đã chật ních người.
Mọi người đều làm xong việc trong tay mình, cũng ngại nhàn rỗi, liền ở trong phòng bếp giúp đỡ.
Có người cắt rau, có người rửa đồ ăn.
Dung Diệu bên cạnh cả khuôn mặt đều nghiêm túc tra sách món ăn, biểu tình xem đến giống như là phải xử lí việc quốc gia đại sự khó giải quyết.
Trình Tinh có chút nhịn không được cười.
Cô ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh Dung Diệu, cái đầu nhỏ tấu đi qua cùng xem điện thoại.
Sau đó nói một cách xinh đẹp : " Không cần tra sách món ăn, em đã nghĩ xong rồi."
" Tiểu Tinh em chuẩn bị làm món gì vậy ?" Ngô Giai Nhân nghe thấy lời Trình Tinh nói, lập tức đưa ra câu hỏi.
Trình Tinh một bên nhanh chóng đem đồ ăn còn chưa lấy ra khỏi túi mua sắm lấy ra ngoài, một bên báo tên món ăn : " Sườn xào tương, thịt bò xào tỏi, canh mướp bọc trứng....."
" Em nói như vậy thật khiến tôi đói rồi." Trần Thiên Hạo cười hehe, rau đang cắt trong tay liền không cẩn thận rơi vào thùng rác.
Mà Nguyên Hi Nhi ở bên cạnh đang chuẩn bị rửa rau chân mày không nhịn được nhíu lên, hiển nhiên là đối với hạng cộng việc này thật không thích.
Trình Tinh vén lên tay áo, cầm lấy tạp dề ở bên cạnh mặc lên người, trên miệng nói : " Phòng bếp này không lớn, mọi người cũng đừng chen chúc ở đây nữa. Mọi người đi nghỉ ngơi đi, một mình tôi làm là được."
Nguyên Hi Nhi nghe thấy lời này liền lập tức buông xuống đồ trong tay, ý cười tràn đầy nói : " Thật sao ? Vậy xin nhờ cô nhé. Tôi có mang theo trái cây, mọi người cùng nhau đến phòng khách ngồi ăn chút đi."
Nói xong, Nguyên Hi Nhi từ trong tủ lạnh đem trái cây lấy ra tới.
Những người khác sau khi cùng Trình Tinh xác định cô không cần giúp đỡ nữa cũng đều cùng Nguyên Hi Nhi đi đến phòng khách.
Trình Tinh vừa quay đầu, lại phát hiện Dung Diệu đang mặc tạp dề, động tác xem ra có chút vụng về ngốc nghếch.
Sau đó liền tiến lên, giúp hắn đem tạp dề mặc đàng hoàng.
" Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ở nhà thế này của anh." Trình Tinh lùi ra sau hai bước, tỉ mỉ đánh giá.
Ân, mặc tạp dề cũng vẫn là rất đẹp trai.
Dung Diệu không để ý đến cô, chỉ là tự mình đem đồ Nguyên Hi Nhi vẫn chưa rửa xong ra rửa.
Dung thiếu gia từ trước đến nay chưa từng làm qua loại công việc này, làm lên có một loại cảm giác ngốc nghếch không hợp với hắn.
Trình Tinh không ngăn lại hắn, cầm lên dao đứng ở bên cạnh hắn cắt đồ ăn.
Cô nhịn cười hỏi : " Anh sao lại không đi nghỉ ngơi ? Biết làm việc nhà sao ?"
Dung Diệu xuy một tiếng, động tác rửa rau lén lút nhanh hơn.
Trình Tinh cảm thấy thú vị, cắt đồ ăn nhưng ánh mắt lại hướng tới trên mặt Dung Diệu nhìn xem.
" Không sợ dao cắt đứt tay à ? Dung Diệu đột nhiên mở miệng.
Trình Tinh có một loại ảo giác bị bắt gặp rình coi.
Vội vàng thu hồi ánh mắt, nghiêm túc cắt rau.
Trước máy quay bên ngoài phòng, nhà sản xuất Mã vừa gặm sandwich vừa tỉ mỉ xem.
Nhân viên công tác ở bên cạnh nói thầm : " Sao lại cảm thấy khí trường giữa hai người Dung Diệu cùng Trình Tinh có chút vi diệu nhỉ ? Nói không nên lời."
Nhà sản xuất Mã lộ ra nhất mạt ý cười bao hàm thâm ý, đối với người bên cạnh nói : " Duyên phận, diệu bất khả ngôn."
Trong phòng khách, bốn người ngồi trên sôpha, uống trà ăn trái cây nói chuyện phiếm.
Nguyên Hi Nhi lúc có lúc không giả vờ như không để ý hướng phía phòng bếp liếc nhìn.
Ngô Giai Nhân không chú ý đến cử động của Nguyên Hi Nhi, cảm thán nói : " Thật không nghĩ đến Dung ca vẫn rất bình dị gần gũi, trước đây không tiếp xúc qua, còn cho rằng anh ấy sẽ rất cao lãnh khó gần, ai có thể nghĩ đến, hiện tại cư nhiên ở phòng bếp làm trợ thủ cho Tiểu Tinh...haha."
Vừa nãy Lý Hựu Viễn đi gọi hắn ra cũng bị hắn cự tuyệt, lúc này Lý Hựu Viễn xu nịnh nói : " Đúng vậy, Dung Diệu đối với công việc rất nghiêm túc, cảm thấy tổ bọn họ được phân đi mua đồ nấu ăn liền nghiêm túc làm chuyện này."
Trần Thiên Hạo liền nói : " Tiểu Tinh cũng khiến tôi rất bất ngờ, cô gái trẻ tuổi biết làm cơm thật không nhiều người. Vừa nãy tôi đi ngang qua phòng bếp, bên trong xào món ăn hương vị rất thơm."
Ngô Giai Nhân cũng gật đầu : " Đúng vậy, biết làm cơm thật sự rất lợi hại."
Nguyên Hi Nhi uống một ngụm trà, mỉm cười nói : " Cô ấy một mình liền ôm đồm hết việc nấu ăn, chúng ta đều không có đất dụng võ. Chờ lát lúc ăn cơm, hỏi hỏi cô ấy cùng Dung Diệu nấu cơm là tư vị gì."
Lời này mặt trên nghe như đang khen ngợi, nhưng người ở đây đều là trộn lẫn trong giới giải trí, có ai không hiểu Nguyên Hi Nhi đây là lời nói phía dưới đối với Trình Tinh bất mãn ?
Cô ta chính là cảm thấy Trình Tinh ở trước mặt Dung Diệu quá khoe khoang.
Ngô Giai Nhân lấy tốc độ nhanh chóng liếc nhìn Nguyên Hi Nhi, sau đó vội vàng bưng lên tách trà uống trà, giả vờ chính mình không nghe hiểu trong lời của Nguyên Hi Nhi có lời khác.
Trong lòng lại cảm thấy Nguyên Hi Nhi này ỷ lại có Hoa Thái chống lưng, cũng không khỏi có chút ngang ngược.
Trong phòng bếp, Dung Diệu đứng dựa vào trên cửa tủ lạnh, đang xem Trình Tinh xào một món cuối cùng.
Tình cảnh trước mắt khiến hắn sinh ra một loại cảm giác không chân thực.
Trình Tinh gắp lên một miếng thịt, thuận tay đưa tới miệng Dung Diệu : " Anh nếm thử xem mùi vị thế nào."
Dung Diệu vốn dĩ lời muốn nói đều nuốt vào lại trong bụng.
Thành thạo hé miệng ra.
Mấy món ăn trước hắn đều nếm thử qua, ân, có kinh nghiệm rồi.
Vị thịt bò đang quanh quẩn trong khoang miệng. Dung Diệu trong lòng cảm thán một câu " thật ngon".
Sau khi đem thịt bò nuốt xuống, hắn nhìn qua Trình Tinh : " Trước đây em nói chính mình vào phòng bếp sẽ đem phòng bếp nổ tung, bây giờ ngược lại rất thành thạo."
Trình Tinh cong cong mi mắt : " Haiza, đó không phải là chưa gặp được đòn hiểm của xã hội sao. Con người á, luôn phải cúi đầu trước hiện thực."
Ngữ khí Trình Tinh nghe ra tràn đầy không để ý, cô tiếp tục nói : " Ở nước ngoài ăn cơm rất đắt, lại đặc biệt rất muốn ăn món ăn Trung, chi bằng chính mình động thủ cơm no áo ấm, nấu cơm cũng không phải là vấn đề khó khăn không thể đánh hạ được."
Loại ngữ khí nhẹ nhàng này......
Dung Diệu hít sâu một hơi, mở ra cửa lò vi sóng, đem thức ăn được giữ ấm trong đó bưng ra hai đĩa.
" Tôi đem thức ăn bưng ra trước."
Nói xong, hắn cũng không chờ Trình Tinh trả lời, quay người liền hướng phòng ăn đi tới.
Hắn cảm thấy lòng mình một trận quặn đau, phảng phất như ở lại thêm một giây đều như bị dao cắt.
Dung Diệu đem thức ăn đặt trên bàn ăn, Nguyên Hi Nhi nhìn thấy liền hướng hắn đi tới.
Nhưng còn không tới gần, chỉ thấy Dung Diệu cầm lên điện thoại, mở ra cửa pha lê phòng ăn, đi vào trong sân.
Dung Diệu tắt đi ghi âm trên người mình, gọi một cuộc điện thoại, đối phương rất nhanh liền bắt máy.
" Dung thiếu ? Sao vậy, có chuyện gì cần tôi xử lý sao ?"
Dung Diệu sắc mặt lãnh trầm : " Hàn Luật, cậu giúp tôi đi điều tra, Trình Tinh ở nước Y đến cùng là trải qua như thế nào ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro