Chương 16
Phòng ở cung cấp một chiếc xe để ra ngoài, có thể tự lái đến siêu thị.
Trình Tinh trực tiếp đi tới chỗ tay lái, trong miệng nói : " Em lái."
Dung Diệu vươn tay chặn lại một chút : " Để tôi."
Trình Tinh nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi : " Anh có phải hay không lo lắng kỹ thuật lái xe của em ? Kỳ thật em bây giờ đã là cựu tài xế rồi, em ở nước ngoài đã mua một chiếc xe đã qua sử dụng, đã lái được mấy năm rồi."
Ngữ khí bên trong còn có chút nho nhỏ đắc ý.
Dung Diệu nghe được lời của cô, khoé môi không tự giác mím lại.
Xe đã qua sử dụng.........
Dung Diệu không nhịn được nghĩ tới vài năm nay hắn thỉnh thoảng về nhà ông nội, nhìn thấy Trình gia nhị tiểu thư ra vào đều là xe sang đưa đón.
Sau đó nói : " Em ở nước ngoài vị trí tay lái trái ngược với trong nước, có thể em sẽ không quên."
Trình Tinh ngớ ra một lát, lập tức liền phản ứng lại, Dung Diệu đây là đang giải thích với cô ?
Khoé môi cô vểnh lên, lại không kiên trì nữa, trực tiếp ngồi lên chỗ ghế phụ.
Hai người đang muốn nổ máy, lúc này Lý Hựu Viễn đã chạy qua tới.
" Dung Diệu, Tiểu Tinh, hai người làm được không ? Chi bằng tôi cùng hai người cùng đi ?"
Lời này của hắn nói được mười phần thành khẩn, bộ dáng xem ra đích xác là muốn giúp bọn họ.
Mọi người đã trải qua bàn luận lúc trước, xem ra giống như là gần gũi hơn không ít, liền xưng hô đều thay đổi.
Dung Diệu lại chỉ là liếc nhìn hắn, ngữ khí khách khí : " Anh không cần giúp đồng đội bố trí phòng ở sao ?"
Cánh tay Lý Hựu Viễn đi nắm lấy cánh cửa dừng lại giữa đường.
Lúc này Nguyên Hi Nhi đem một cái túi mua sắm đi ra, xem ra đích xác là đã sớm làm chuẩn bị muốn bố trí phòng ở.
Nhìn thấy Lý Hựu Viễn đứng ở chỗ bên cạnh ghế phụ, còn cho là hắn ta đang cùng Trình Tinh đáp lời.
Tạm thời áp xuống sự không vui ở đáy lòng, cô ta giương lên một nụ cười : " Viễn ca, chúng ta cùng nhau đem phòng ở bố trí một chút đi."
Nghe thấy Nguyên Hi Nhi gọi mình, Lý Hựu Viễn liền coi như không muốn bỏ qua cơ hội cùng Dung Diệu xuất hiện trước ống kính cũng không có cách nào cả.
Dù sao hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội cùng Nguyên Hi Nhi xào couple.
Lý Hựu Viễn một bên đáp ứng Nguyên Hi Nhi, một bên cười với hai người : " Vậy liền không có cách nào giúp hai người rồi, đi sớm về sớm nhé."
Trình Tinh mỉm cười đáp ứng, Dung Diệu tắc gật đầu lập tức động thân.
Trên đường, Trình Tinh thành thạo kết nối Bluetooth, mở ra danh sách bài hát tuỳ ý mở một bài.
Âm nhạc trong xe vang lên trong nháy mắt, Trình Tinh nhất thời thân thể cứng đờ.
———Là bài hát của Dung Diệu.
Dung Diệu làm diễn viên, kỳ thực rất ít ra bài hát, chỉ ở trong ba năm này, trước đêm sinh nhật mỗi năm sẽ ra một bài hát tặng cho fans.
Tổng cộng cũng chỉ có ba bài mà thôi.
Nhưng liền trùng hợp như vậy, vẫn cứ tuỳ cơ đến chính là bài hát của anh.
Trình Tinh nhất thời có chút tay chân luống cuống muốn đi đổi bài hát, Dung Diệu liếc nhìn cô, đáy mắt liền cả chính mình cũng không phát giác ra ý cười.
Hắn không mặn không nhạt mở miệng : " Hoảng cái gì ?"
" A ? Em, em không hoảng."
" Không muốn nghe bài hát của tôi ?"
Trình Tinh lúc này thật không dám động, vội vàng lắc đầu : " Không có không có, muốn nghe muốn nghe."
Thái độ xem ra có chút hoảng sợ ngoài dự đoán.
Ở trên xe đi phía sau bọn họ, nhà sản xuất Mã xem hình ảnh camera, nhịn không được lộ ra nụ cười của mẹ.
Cô ấy thầm nghĩ : Hai người này ở cùng nhau, không ngờ đến lại còn rất có phản ứng hoá học.
Chính là nơi này vẫn ngoan ngoãn, có chút nói không nên lời.
Chờ đến một bài hát kết thúc, Trình Tinh buông lỏng khẩu khí.
Không ngờ, bài hát thứ hai lại vang lên, lưng của Trình Tinh liền cứng ngắt.
Dung Diệu ngữ điệu vi khiêu : " Là bài hát mà tôi thích nhất." Ý không ở trong lời nói.
Trình Tinh nặn ra một nụ cười, khô khan nói : " Thật trùng hợp, cũng là bài hát mà tôi thích."
Thời niên thiếu, hai người đã từng cùng nhau ở bờ biển thổi gió. Mỗi người một bên tai nghe, lặp đi lặp lại tập bài hát này.
Lại làm sao sẽ không thích cơ chứ ?
Cũng may siêu thị cách nơi ở của bọn họ cũng không tính là xa, cả lộ trình cũng chỉ mất tầm 20 phút.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện gì cả, chỉ an tĩnh nghe nhạc, thỉnh thoảng còn sẽ không tự giác được mà hát vang lên mấy câu.
Chờ sau khi xe dừng ổn định ở bãi đậu xe phía trước siêu thị, Trình Tinh liền trượt nhanh như khói từ trên xe nhanh chóng đi xuống.
Bluetooth cũng ngưng lại kịp thời.
Dung Diệu không nhanh không chậm từ chỗ tay lái xuống xe. Lúc đi đến bên cạnh Trình Tinh, đột nhiên lấy ra điện thoại ở trước mặt cô ấy, không để ý lắc lư một chút.
Đây là có ý gì ?
Trình Tinh vô ý thức nghiêng đầu một chút, tiếp theo nhanh chóng cùng đi xuống.
Dung Diệu một tay đút vào trong túi quần, ngón trỏ cơ hồ vẫn còn đang vô ý thức mà gõ gõ điện thoại trong túi quần.
Trình Tinh nhìn chằm chằm anh một lúc.....
Điện thoại.....
Trình Tinh đột nhiên phản ứng lại, liền vội vàng cầm lên điện thoại của mình, sau đó mở ra trang Wechat nói chuyện với anh, trả lời lại một cái sitcker biểu tình đáng yêu.
- Em ở phía sau anh đó.jpg ( hình ảnh)
Điện thoại trong túi rung lên, Dung Diệu cơ hồ là ngay lập tức lấy ra.
Nhìn thấy Trình Tinh gửi tới hình ảnh, anh xuy cười ra tiếng.
Nhưng lại giống như nhẹ nhàng nói một câu: " Lại giả vờ ngoan ngoãn."
Hai người đến siêu thị cỡ lớn này, có chút na ná như khu chợ buôn bán lớn.
Bên trong rất lớn, đồ vật rất đầy đủ.
Người cũng không ít.
Để cho không dẫn tới sự chú ý của người khác, hai người đều đeo khẩu trang, đội nón.
Dung Diệu theo thói quen muốn đeo kính đen lên, Trình Tinh tay nhanh lẹ mắt kéo tay áo hắn.
Dung Diệu cúi đầu nhìn cô, " Sao thế ?"
" Bên trong đừng đeo kính đen, càng gây chú ý." Trình Tinh thấp giọng khuyên một câu.
Tay cầm kính đen của Dung Diệu lại đặt trở lại.
Khoé miệng Trình Tinh cong lên, vui vẻ đẩy xe đi về phía trước.
Vừa đi không tới hai bước, liền cảm thấy lực đạo trên tay nhẹ đi, một đôi tay lớn đem chiếc xe đẩy tám bánh cồng kềnh kéo qua.
Dung Diệu vẫn là cái kia phó chán đời bộ dáng, chỉ hất cằm lên, nói : " Muốn mua gì em đi chọn đi."
Trình Tinh cầm lấy điện thoại nhìn xem, liền phát hiện chẳng ai gửi tin cho cô ấy nói muốn ăn gì.
Cô nghĩ ngợi, lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi đến trong nhóm chat mà tổ tiết mục đã tạo giúp bọn họ.
- Xin hỏi, mọi người có món gì muốn ăn không ?
Người đầu tiên trả lời là Trần Thiên Hạo.
Anh ấy nói : " Tôi không kén ăn, có thịt là được, các em xem xét rồi mua đi."
Tiếp theo là tin nhắn của Ngô Giai Nhân cũng đã tới : " Có thể được ăn quả mướp không ?"
Trình Tinh vội vàng trả lời hai người, biểu thị không vấn đề.
Cô lại chờ một lúc, Nguyên Hi Nhi cùng Lý Hựu Viễn tin nhắn chầm chậm chưa tới.
Một lúc, Trình Tinh có chút đoán không ra hai người này là bởi vì bố trí phòng ở nên không xem điện thoại hay là cố ý không muốn trả lời.
Cô mím môi, đang nghĩ có muốn đơn độc hỏi lại một chút hay không liền nhìn thấy Dung Diệu gửi đến tin nhắn trong nhóm.
- Chúng tôi tự mình xem xem rồi làm vậy.
Liền coi như Nguyên Hi Nhi cùng Lý Hựu Viễn có cái gì bất mãn, có lẽ cũng sẽ không nói lại nữa.
" Mua chút sương xườn, lại mua cá, tôm, khoai môn, trứng gà, anh thấy sao ?"
Trình Tinh một bên gõ ghi chú trên điện thoại, một bên hỏi Dung Diệu đang ở bên cạnh.
Dung Diệu " ân" một tiếng, coi như biểu thị ý kiến.
Lúc này Trình Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở chỗ không xa còn bán cá chình, mắt cô sáng lên, lập tức nói với Dung Diệu : " Có cá chình a, anh không phải rất thích ăn sao, mua về nấu cho anh nhé ?"
Ngữ khí rất quen thuộc, thái độ khó được có chút thân thiết.
Gân xanh trên cánh tay cầm lấy tay cầm xe đẩy của Dung Diệu hơi hơi nhô lên một chút, ngữ khí nhưng lại không chút gợn sóng : " Tuỳ em."
Trình Tinh hoàn toàn không ý thức được vừa nãy đã phát sinh cái gì, nghe thấy Dung Diệu trả lời liền chạy tới tủ đông cầm lấy cá chình.
Vừa đem cá chình cầm đến tay, Dung Diệu đã đi tới bên cạnh, một bộ dáng chẳng sao cả, lại đúng lúc có thể để Trình Tinh thuận tay đem cá chình để vào trong xe đẩy.
Trình Tinh xem giờ, đề nghị : " Chúng ta chia ra đi mua đi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, bằng không, chờ sau khi trở về nấu cơm xong, có lẽ mọi người đều phải đói ngất đi rồi."
Dung Diệu nhàn nhạt chau mày, nhưng lại không phản đối. Nghe thấy Trinh Tinh sắp xếp xong mỗi người cần mua thứ gì liền cùng cô chia ra hai đường.
Trình Tinh trực tiếp chạy tới khu vực hàng tươi sống, còn Dung Diệu lại đi tới khu vực gia vị dầu muối.
Trình Tinh chính đang lựa xương sườn, liền nghe thấy ở chỗ không xa truyền tới "phách" một tiếng giòn tan vang lên.
Cô liền lập tức quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy một cô gái mặc quần bò, bị một người đàn ông có làn da ngăm đen, có một đôi mắt xếch, dùng một bàn tay đánh ngã trên đất.
Sau đó, liền là nam nhân một tiếng rống giận : " Tiện nhân !"
Người ở bên cạnh giống như sợ không may liền phân ra đi đường vòng hoặc là lùi lại ba thước.
Cô gái bị đánh cho mông lung rồi, qua hai giây mới phản ứng lại.
Nhìn thấy người đàn ông muốn đi, cô đột nhiên bạo phát sức lực, túm lấy ống quần hắn ta.
Khóc lóc hướng tới xung quanh cầu giúp đỡ : " Hắn là tên trộm ! Hắn đã trộm điện thoại của tôi ! Xin mọi người hãy giúp tôi !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro