Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51 (1)


Những ngày sau này, ta cứ nghĩ mãi về buổi tối ở Noãn các với Hoàng Đế. Nghe nói buổi sáng hôm sau, Lý Thọ đưa ta về Cẩm Tước cung, sau đó tuyên khẩu dụ rằng ta đã làm gì đó chọc giận thánh nhan, phạt cấm túc mười ngày. Ta dùng từ "nghe nói" là bởi vì mấy chuyện này ta đều nghe Ngọc Thủy và Ngọc Nga kể lại, chứ lúc được khiêng về ta vẫn còn say mèm chẳng biết trời đất chi cả. Ban đầu nghe mấy chữ "chọc giận thánh nhan", ta sợ dựng cả tóc gáy, cứ tưởng lúc say đã lỡ làm gì khiến Hoàng Đế nổi giận, cho là mình sắp thăng thiên đến nơi rồi. Mãi tận ba ngày sau, khi đầu óc đã tỉnh táo hẳn, ta mới dần dần nhớ lại đầy đủ những chuyện xảy ra đêm hôm ấy, nỗi sợ hãi cũng dần dần vơi đi.

Thông thường, mấy ngày sau Thọ Yến tâm trạng Hoàng Đế đều không tốt, ai gặp phải hắn xem như xui xẻo tận mạng, nếu như ta được triệu đến chỗ hắn mà bình yên trở về thì mới là kì quái. Hắn vô duyên vô cớ cấm túc ta xem ra lại là làm một chuyện tốt cho ta. Mặc dù đám phi tử bên ngoài được dịp hả hê cười người gặp họa nhưng đổi lại ta lại được một khoảng thời gian yên tĩnh. Dù sao ta cũng không thích đi ra ngoài, chỉ cần không bị cắt cơm thì không thành vấn đề.

Chỉ là rảnh rỗi quá ta đâm ra lại nghĩ ngợi linh tinh. Những lời nói của Hoàng Đế cứ chờn vờn trong tâm trí ta, khiến ta không khỏi băn khoăn. Lúc đó ta không tỉnh táo nên chẳng tính toán gì, cứ nghĩ thế nào thì nói thế ấy. Bây giờ suy xét lại càng thấy mình như đã mắc vào một đống tơ rối mịt mù.

Những lời Hoàng Đế nói khi đó rất chân thật, chân thật đến nỗi đến tận lúc này, ta như vẫn cảm nhận được nỗi đau thương trong từng câu chữ ấy siết chặt lấy trái tim mình. Thậm chí lòng bàn tay này vẫn còn nguyên vẹn cảm giác nóng bỏng của những giọt lệ rơi từng xuống ngày hôm ấy. Ta tự hỏi vì sao Hoàng Đế lại nói với ta những lời này, chẳng lẽ hắn cũng say đến hồ đồ rồi sao?

Hoặc cũng có thể là do hắn thích ta.

Ta hít sâu một hơi, quyết định không ngủ nướng nữa, vừa ngồi dậy lộc cộc xỏ guốc đã thấy Ngọc Nga nhanh chóng đi vào, cẩn thận đỡ ta đến ngồi bên cửa sổ phơi nắng sớm.

Ta ngáp dài:

"Ngọc Nga, mang cho ta một chén canh giải rượu nhé."

Ngọc Nga cau mày, nghi ngại:

"Lại canh giải rượu nữa à? Chủ nhân ơi, bốn, năm hôm nay người đã uống phải đến cả thùng canh giải rượu rồi đấy."

Ta day day trán, khổ sở đáp:

"Ta biết chứ, nhưng ta cảm thấy mình vẫn còn say lắm."

Có thể nghĩ ra việc Hoàng Đế thích mình... có lẽ kẻ say đến hồ đồ phải là ta mới đúng. Hắn là Hoàng Đế, hằng ngày có biết bao nhiêu nữ nhân tài mạo song toàn chạy theo lấy lòng hắn, hắn làm sao lại đi thích một kẻ tầm thường vô dụng như ta được.

Ngọc Nga rất nhạy cảm, vừa nhìn liền hiểu trong lòng ta có tâm sự. Nàng tặc lưỡi, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho ta, vừa làm vừa nói:

"Chủ nhân đừng nghĩ nữa. Hiện giờ Hoàng Thượng đối với chủ nhân rất tốt mà. Chủ nhân nghĩ nhiều quá là tự làm khổ mình thôi."

Ta nghiêng đầu, dựa vào lòng nàng:

"Ta biết, nhưng mà ta rất sợ... Ta sợ Hoàng Thượng mà cứ đối tốt với ta, ta sẽ lầm tưởng Hoàng Thượng thích ta, mà nếu ta lầm tưởng như thế... ta sợ chính ta cũng sẽ thích Hoàng Thượng mất..."

Nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng, ta cuối cùng cũng nói ra. Ngọc Nga ngỡ ngàng trong chốc lát rồi thở dài, nói:

"Chủ nhân đến đây cũng được một thời gian rồi, Hoàng Thượng lại đối tốt với người, khó tránh trong lòng người nảy sinh tình cảm. Nhưng có lời này, cho dù chủ nhân có giáng tội thì nô tỳ cũng nhất định phải nói..."

Ta lắc đầu, cười: "Ta từ lâu đã xem ngươi như muội muội của mình, còn trách tội cái gì nữa."

Ngọc Nga cũng mỉm cười, chẳng ngần ngại cầm lấy tay ta:

"Nếu đã như thế thì nô tỳ xin nói thẳng. Nam nữ gần gũi nhau lâu ngày tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác quyến luyến... Nữ nhân vốn mềm yếu cho nên cảm giác đó sẽ càng sâu đậm hơn nam nhân. Nô tỳ cho rằng người có thích Hoàng Thượng một chút thì cũng chẳng hề gì, chỉ cần người nhớ được giới hạn của mình..."

"Giới hạn?"

"Phải, ví như chiếc vòng ngọc này... Chủ nhân có thích nó hay không?"

Ngọc Nga khéo léo tháo chiếc vòng đeo trên cổ tay ta xuống.

Ta gật đầu. Nếu không thích, ta đã chẳng đeo nó làm gì.

Ngọc Nga thản nhiên nói tiếp:

"Nếu nó bị rơi xuống đất, chủ nhân có nhặt nó lên không?"

Ta lại gật đầu. Vòng ngọc đắt tiền như thế, bị rơi đương nhiên là phải nhặt.

"Thế nhưng nếu nó không phải rơi dưới đất mà là rơi ở miệng vực sâu thăm thẳm. Vậy chủ nhân có mạo hiểm tính mạng đến miệng vực nhặt nó hay không?"

Lần này thì ta lắc đầu. Vòng ngọc có đắt đến đâu cũng chỉ là một thứ đồ vật ngoài thân, ta sao có thể liều mạng vì nó được.

"Nếu chủ nhân không nhặt, nó sẽ rơi xuống vực nát vụn. Chủ nhân có buồn không? Có vì nó mà buồn cả đời này không?"

"Mất món đồ mình yêu thích dĩ nhiên là buồn, nhưng không thể buồn cả đời được."

Ngọc Nga hài lòng mỉm cười, đeo vòng ngọc trở lại vào tay ta.

"Chính là như thế. Thích một vật không có gì là xấu. Chỉ cần chủ nhân hiểu được không có thứ gì quan trọng hơn bản thân mình, không có thứ gì đáng giá để mình phải đau buồn cả đời. Như vậy là được."

Những lời Ngọc Nga vừa nói ra, thoạt nghe thì rất bình thường, nhưng ngẫm lại, không có lời nào là không mang hàm ý khi quân phạm thượng. Thế nhưng, nàng có thể vì ta mà không ngại nói ra những lời tày đình như thế, đủ thấy nàng đối với ta có bao nhiêu tâm ý.

Ta vỗ vỗ lên lưng bàn tay nàng, không hề che giấu sự cảm kích của mình:

"Ta đã hiểu rồi. Muội muội tốt, đa tạ..."

Ngọc Nga mỉm cười rạng rỡ:

"Chủ nhân hiểu là tốt rồi. Nô tỳ đã chuẩn bị canh gà ác cho người, mau ăn cho nóng thôi."

Canh gà được mang lên, ta ăn vơi độ nửa chén, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, lòng lại trầm xuống.

"Ngọc Nga, buổi sáng hôm ta từ Noãn các trở về... Thái Y viện có mang canh đến không?"

Ta đặt chén canh gà xuống bàn, nghiêm túc nhìn Ngọc Nga.

Ngọc Nga lắc đầu:

"Không có ạ..."

"Đã bao lâu rồi?"

"A... có lẽ... hơn ba tháng rồi..."

Sắc mặt của ta lẫn Ngọc Nga đồng loạt xấu đi.

Phải, đã hơn ba tháng nay Hoàng Đế không sủng hạnh ta. Hắn vẫn tới lui đều đặn, nhưng khi thì ghé vào uống trà ăn bánh trêu ghẹo ta vài câu, khi thì tới chơi đùa với bầy phiến vỹ tước ngoài sân, nếu có ăn cơm tối nghỉ lại thì cũng chỉ nằm cạnh nhau, nắm tay mà ngủ. Cũng vì như thế cho nên dù không phải uống Vong thai dẫn, cái bụng của ta mãi vẫn chẳng thể có động tĩnh gì.

Ta bất giác đưa tay xoa bụng, hoang mang nhìn Ngọc Nga:

"Có phải Hoàng Thượng ghét ta không..."

Ta đúng là ngu ngốc. Ban nãy còn nghĩ Hoàng Đế thích mình, lại chẳng nhớ tới bao lâu nay hắn đâu hề động đến ta.

Ngọc Nga lắc đầu lia lịa, hoảng hốt chặn một ngón tay ngang môi ta:

"Chủ nhân đừng nói thế... Nô tỳ đã nói rồi mà, Hoàng Thượng đối với chủ nhân rất tốt, sao có thể ghét chủ nhân được chứ?!"

Dù nàng đang trấn an ta, nhưng nét hoang mang trên mặt nàng càng khiến ta hoảng thêm. Ta cúi đầu, giở ngực áo mình nhìn vào:

"Hay là ta có cái gì đó khác thường?"

Ngọc Nga đỏ mặt, vội chặn tay ngang ngực áo ta, không cho ta nhìn nữa:

"Chủ nhân rất bình thường... Người đừng có làm như thế..."

Ta vẫn chưa cảm thấy hài lòng với câu trả lời này, bèn đề nghị:

"Hay là chúng ta đi nhìn trộm Thục phi một chuyến, xem nàng ta như thế nào mà Hoàng Thượng thích nàng ta như thế..."

Ta chưa kịp nói xong, Ngọc Nga đã nhảy dựng lên:

"Không thể được!!!"

Ta gật gù, lại nói:

"Cũng phải, tường Mẫu Đơn cung rất cao, xem chừng khó leo vào lắm đấy. Hay chúng ta đi xem Liên Nhạc đi..."

Ngọc Nga phát khiếp, nắm lấy vai ta lay lấy lay để:

"Chủ nhân đúng là vẫn còn say... Mau tỉnh lại..."

Ta bị nàng lay đến hoa cả mặt, không thể không đầu hàng:

"Được rồi, được rồi... không đi nhìn trộm nữa... ngươi đừng lay ta nữa..."

Ngọc Nga lay một hồi, áng chừng như ý tưởng điên rồ kia đã văng ra khỏi đầu ta rồi nàng mới ngừng tay, thở hắt ra một cách mệt nhọc:

"Chủ nhân đừng nghĩ lung tung, nếu Hoàng Thượng ghét người thì sẽ không gặp người đâu."

Ta nghi ngờ nhìn nàng:

"Thật sao?"

Ngọc Nga cười khổ:

"Những chuyện này... nô tỳ biết rất rõ. Nam nhân ấy, nếu không thích một nữ nhân thì cho dù nữ nhân đó có quỳ trước mặt hắn, tự cầm dao cứa vào cổ mình... thì hắn cũng sẽ không buồn nhìn đến..."

Chẳng hiểu từ lúc nào, giọng nàng đã đượm nỗi chua chát nghẹn ngào. Ta lặng nhìn vết sẹo mảnh dẻ kéo dài ngang chiếc cổ thanh thoát của nàng, lòng đau đớn như bị ngàn mũi kim đâm. Trước nay, ta chỉ biết Ngọc Nga xuất thân từ thanh lâu. Ta không biết nàng đã trải qua những chuyện gì, nhưng ta nghĩ quá khứ đó nhất định là vô cùng đau xót, vì vậy ta không bao giờ dám hỏi đến chuyện cũ của nàng. Bây giờ không ngờ ta lại hồ đồ chạm vào vết thương trong lòng nàng. Quá khứ của nàng có lẽ còn đau xót hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.

Ta nắm lấy tay Ngọc Nga, bao nhiêu lời an ủi cứ nghẹn ứ nơi cổ họng, không cách nào thốt lên được.

Nam nhân có lẽ chỉ nên thích, không nên yêu.

Lúc đó, ta đã nghĩ như thế mà chẳng hề nhận ra mình chỉ đang cố tự huyễn hoặc mà thôi.

***

Mấy ngày cấm túc tiếp theo, nhờ có mấy lời khuyên nhủ của Ngọc Nga, tâm trạng ta nhẹ nhõm hẳn.

Ngọc Nga nói rất đúng, nếu Hoàng Đế ghét ta thì đâu cần miễn cưỡng ở cạnh ta làm gì. Ta nào có nhà ngoại chống lưng, dù Hoàng Đế có quẳng ta vào xó xỉnh nào đó thì phụ hoàng cũng chẳng đến đây ăn vạ với hắn đâu.

Còn chuyện Hoàng Đế có thích ta hay không, có đoán cũng chẳng đoán ra nổi. Ta thôi chẳng buồn đoán nữa, chỉ chuyên tâm nghĩ việc Hoàng Đế trúng độc. Ai hạ độc hắn, ta không tra được, càng không dám tra, lại không thể cứ thể nói thẳng ra, ta đành cố hết sức nghĩ ra một cách chu toàn để đánh động cho hắn biết. Một kế hoạch mơ hồ dần dần thành hình trong đầu ta.

Nhưng tâm trạng nhẹ nhõm ấy chẳng kéo dài được bao lâu, ta vừa mới hết bị cấm túc mấy ngày thì cơn sóng gió mới đã ập đến hậu cung, mà Cẩm Tước cung của ta chẳng hiểu sao lại hứng trọn tâm bão.

9


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro