Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Ngày hội tuyển tú nhanh chóng diễn ra, hôm nay là một ngày thu tương đối mát mẻ dễ chịu, bầu trời trong xanh điểm thêm vài đám mây trắng. Một đàn chim hồng bay cao cho thấy đây là một điềm tốt. Hàng chục chiếc xe ngựa chuyên đưa tú nữ đến, Hân Nhiên cùng một đám tú nữ đứng chung với nhau mùi son phấn nồng đượm tản trong không khí.

Rất ít người nói chuyện với nhau ai ai cũng đều chỉnh trang xiêm y, dặm lại phấn son còn có một số người thì lại tò mò quan sát tú nữ bên cạnh. Hân Nhiên cảm thấy bản thân hơi lạc lõng so với những tú nữ khác. Đối với nàng đợt tuyển tú này không mấy quan trọng, vì thế giữa đám người mặt hoa da phấn Hân Nhiên chỉ đắp một lớp phấn mỏng lên mặt, trên đầu cài hai cây trâm ngọc bích tinh xảo, xiêm y cũng chỉ là một bộ y phục thường ngày màu xanh lam phù hợp với quy củ.

Địa điểm tuyển chọn tú nữ ở Tử Cấm Thành là chính điện Trường Xuân Cung, tú nữ chia làm sáu người một tổ lần lượt theo sau thái giám ra mắt với Hoàng thượng. Nhóm còn lại sẽ chờ ở bên ngoài Trường Xuân Cung, việc ra mắt rất đơn giản chỉ cần dập đầu với Hoàng thượng và Hoàng hậu sau đó sẽ đợi phân phó. Người được chọn sẽ được giữ lại người bị úp thẻ sẽ phải quay về nhà chờ mối lương duyên tốt.

Tú nữ tập trung hết một phòng lúc này Hân Nhiên mới thấy được bóng dáng quen thuộc vội vàng tiến tới tay bắt mặt mừng.

"Nguyệt tỷ tỷ đã lâu không gặp"

Lâm Hy Nguyệt là tiểu thư của Lâm Tể tướng vinh hoa ngút trời, những tưởng tỷ ấy sẽ được đi "cửa sau" ai ngờ lại có thể trong buổi tuyển tú mà gặp mặt. Hy Nguyệt thấy Hân Nhiên liền vui vẻ nắm lấy tay nàng.

"Hân Nhi cũng ở đây sao, có muội trong này ta cũng yên tâm vài phần"

"Tỷ tỷ đang lo lắng sao, tay đều đổ mồ hôi hết cả rồi"- Hân Nhiên rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa thêu hoa phù dung nhanh chóng lau đi bàn tay mềm mãi trắng nõn của Hy Nguyệt.

"Ta có một chút, dù sao tú nữ ai cũng dung mạo xuất chúng ta khó có thể so bì"

Nghe Hy Nguyệt nói vậy trong đáy mắt của Hân Nhiên thoáng xẹt qua một tia thương xót, Hy Nguyệt là nhi nữ của Lâm Tể tướng đã định sẵn sẽ phải vào cùng làm phi, lần này nếu tỷ ấy không được chọn không biết trên dưới Lâm gia sẽ đối xử với tỷ ấy như thế nào. Nghĩ đoạn Hân Nhiên liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hy Nguyệt nhẹ giọng an ủi.

"Tỷ tỷ yên nhiên xảo tiếu, phong tư xước ước làm sao lại có thể không lọt vào long nhãn của Hoàng thượng được"

Nghe vậy Lâm Hy Nguyệt liền đặt tay lên môi nàng trầm giọng nói.

"Cẩn trọng lời nói! Dù sao chốn nào đông nữ nhi thì đều lắm thị phi, ở đây nhiều tú nữ nổi bật như vậy, tỷ cũng không chắc sẽ được chọn"

Biết mình lỡ lời Hân Nhiên cũng không nói thêm gì cùng Hy Nguyệt liên miên vài câu chuyện nhà.

Đợt tuyển tú này quy mô rộng lớn, đợi tới phiên của nàng và Hy Nguyệt tiến điện diện thánh sắc trời đã điểm hoàng hôn. Hân Nhiên, Hy Nguyệt và bốn vị tú nữ khác theo sau quan nội giám tiến vào chính điện, sau khi theo lệnh quỳ xuống hành lễ. Tất cả tú nữ đồng loạt đứng lên, đứng thẳng một bên chờ đợi quan nội giám gọi tên sẽ bước ra khỏi hàng. Chỉ nghe giọng the thé của lão nội giám thét lên:

" Tôn Diệu Thanh , muội muội Tôn Trường ở Tô Châu , mười bảy tuổi”

“ Nữ nhi của tri phủ Tuyên Thành – Phó Thư Bình , Phó Tuyết Đường , mười lăm tuổi ”

"Diệp Giản nhi nữ của Diệp Trương Xuân ở Giang Tô Diêm, mười ba tuổi"

Đào Hân Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất tảng đá vuông dài ba thước lát lại trơn bóng như gương. Nàng tò mò liếc mắt sang người bên cạnh, thấy thiếu nữ kia khẩn trương đến độ hai tay đều run lên trong lòng không khỏi đồng cảm.

Đào Hân Nhiên dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ đương nhiên cũng không thể thiếu đi chút tinh nghịch, nàng tò mò lén nhìn lên người ngồi trên ngôi Đế Hậu. Ánh sáng vàng ròng Cửu Long kim bảo của ngai vàng ngồi phía trên chính là Hoàng thượng. Người nọ đầu đội mũ rồng  mười hai viên bạch ngọc châu , không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn. Nhưng nhìn thân thể kia , hơi lộ vẻ mệt mỏi chắc là nhìn tú nữ cả ngày đến độ hoa mắt, nghe các nàng thỉnh an cũng chỉ gật đầu không hỏi cái gì liền phất tay bảo nhóm các nàng lui ra. Đáng thương thay có tú nữ quá mức căng thẳng , vì chú trọng nhan sắc mà ngay cả cơm trưa cũng không dám ăn , nơm nớp lo sợ đến lượt mình , cứ như vậy dễ dàng bị “úp thẻ”. Hoàng hậu ngồi bên phải ngai vàng , mũ quan áo phượng, khuôn mặt nghiêm trang. Bộ dạng cũng đoan trang tú lệ mặt mày hiền lành, mặc dù đã lao lực 1 ngày nhưng phong thái không giảm.

"Nữ nhi của Lâm Tể tướng-Lâm Hy Nguyệt, mười sáu tuổi"- Hy Nguyệt nghe tới tên mình nhẹ nhàng tiến lên phía trước, cúi đầu vén áo thi lễ

"Thần nữ Lâm Hy Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu - Hoàng Thượng vạn tuế Hoàng Hậu thiên tuế"

Hoàng thượng ngồi thẳng người dường như đối với Nguyệt tỷ tỷ có chút hứng thú:

"Ngươi đã từng đọc qua sách chưa?"

Lâm Hy Nguyệt đương nhiên che giấu mình học cao hiểu rộng liền tao nhã đáp lễ:"Thần nữ ngu dốt rất ít đọc sách chỉ nhìn qua "nữ tắc" và "nữ huấn" hiểu được một chút thôi ạ!"

Hoàng thượng thu lại vài phần hứng thú chuỗi hạt trong tay xoay một hai vòng sau đó mới tiếp lời:"Hai quyển sách nói về hiền đức nữ tử, rất tốt"

Thái hậu khuôn mặt hòa nhã phụ họa:"Nữ nhi nên giỏi may vá nữ công, ngươi biết chữ đã là tốt lắm rồi"

Lâm Hy Nguyệt trong lòng không khỏi vui sướng nhưng không dám để lộ quá mức, mỉm cười đáp:"Đa tạ Hoàng Thượng, Thái Hậu khen ngợi"

Hoàng Hậu ngữ điệu có ý cười dặn dò quan nội giám:"Còn không mau lưu lại tên"

Hy Nguyệt lui ra đứng bên cạnh Hân Nhiên hai người nhìn nhau cười, Hy Nguyệt ăn nói có lễ, dung mạo xuất chúng trúng tuyển cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng thấy tỷ ấy được như ý nguyện trong lòng nàng không khỏi vui lây.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, lão nội giám đã đọc tới tên nàng :"Đào Hân Nhiên, nữ nhi của Lục Thái Phó- Đào Duy Hải, mười lăm tuổi"

Hân Nhiên bước lên phía trước hai bước, cúi đầu hành lễ:"Thần nữ Đào Hân Nhiên tham kiến Hoàng Thượng Hoàng Hậu, Hoàng Thượng Hoàng Hậu vạn phúc kim an"

Hoàng Hậu thấy Hoàng Thượng im lặng không nói bèn gọi Hân Nhiên:"Đến đây đi", sau đó khẽ liếc mắt quan nội giám bên cạnh nhận lệnh cầm lấy chén trà đổ trước mặt nàng. Hân Nhiên không hiểu ý lắm chỉ có thể vờ như không thấy vững vàng bước lên hai bước.

Hoàng Hậu mỉm cười:"Rất đoan trang"

Hoàng Thượng thoáng đưa đẩy hai khối bạch ngọc châu trong tay:"Cách ăn mặc của nàng đơn giản mà thanh lệ, lưu tên nàng ấy lại đi"

Hoàng Hậu quay ra cười với Hoàng Thượng:"Hôm nay chọn vài vị cung tần đều là tuyệt sắc, tinh thông thơ họa lại có hiền đức đúng là tăng thêm vài phần cung tường hòa khí"

Hoàng Thượng mỉm cười nhưng không đáp lời.

Tú nữ bất luận được chọn hay không đều phải dập đầu cảm tạ, sau đó nối đuôi nhau ra ngoài. Có vài tú nữ không được lưu lại đều đang nhẹ nhàng lau đi nước mắt, Diệp Giản còn vì thương tâm quá độ trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch cuối cùng sắp ngất xỉu được tỳ nữ bên cạnh đỡ lấy.

"Người muốn giữ thì không được giữ, kẻ không muốn giữ thì được lưu lại" - Đào Hân Nhiên không khỏi thở dài một hơi.

Lâm Hy Nguyệt thấy vậy đỡ lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ :"Muội muội thở dài làm gì, có thể nhập cung là phúc phần nhiều người mong ước, huống hồ ta và muội cùng nhập cung có thể chăm sóc lẫn nhau, ngày tháng sau này cũng không sợ không có điểm tựa. Lúc này chắc thái giám đã tuyên chỉ đi rồi, Đào bá phụ nhất định rất vui mừng"

"Nhưng mà tỷ tỷ muội thật sự không muốn"

"Ta biết nhưng với dung mạo cùng xuất thân của muội cho dù trốn tránh cũng khó. Huống chi với tư chất của muội, muội muốn chôn chân ở nơi tầm thường hay sao?"

Hân Nhiên im lặng không đáp dù sao thánh chỉ cũng đã truyền không rút lại được, hai nữ tử dìu nhau ra khỏi cửa thành. Tỳ nữ thân cận đều đã đứng chờ rất lâu, Bội Nhi khoác áo cho Hân Nhiên vui vẻ nói.

"Tiểu thư vất vả rồi"

A Châu cũng nhanh chóng dìu Lâm Hy Nguyệt lên xe ngựa, đợi cho Hy Nguyệt đã an tọa vững vàng nàng ta lại không yên tâm vén rèm ra nói :"Mấy ngày nữa sẽ có Giáo Dẫn cô cô đến dạy lễ nghi cho hai chúng ta, khoảng thời gian này không tiện gặp mặt, muội nhớ giữ gìn thân thể"

Hân Nhiên mỉm cười đáp lại:"Nguyệt tỷ tỷ cũng bảo trọng nhé"

Bội Nhi cũng nhanh chóng đỡ nàng lên xe, cung nữ đứng bên ngoài hạ lễ, kính cẩn mà nói:"Cung tiễn hai vị chủ tử"

Hân Nhiên ngồi trong xe ngựa, trên đỉnh rèm lụa treo vài chiếc chuông ngọc lưu ly theo bước chân ngựa va vào nhau tạo ra tiếng leng keng vui tai. Hân Nhiên vén rèm lụa nhìn bầu trời nửa hoàng hôn, phản chiếu ánh nắng chiều một dải đen tím kéo đến hết chân trời tạo ra một dải gấm. Cửa thành đỏ rực khép kín, sương mù lơ lửng vây quanh lấy chốn cung đình, trong lòng cũng có chút ấn tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cungđấu