Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chương 4: Ly Hôn.
..

"Ầm!"
Cửa xe đóng lại, một cơn gió lạnh từ phía sau thôi qua. Diệp Cẩm Tú đứng trên đường nhìn chiếc xe của Dụ Trì Diệp chạy xa. Lúc nãy, khi vừa nhận được cú điện thoại đó, hắn liền đuổi cô xuống xe, bỏ cô giữa đường núi hoang vắng. Bởi sở dĩ, cô ở trong mắt hắn không có một chút phân lượng nào. Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười cay đắng.
Cô chậm chạp mặc chiếc áo khoác, ngón tay vì lạnh mà tê dại. Cô nhìn chung quanh một lượt, căn bản nơi này không có một bóng người. Nếu muốn về nhà, chắc phải đi hơn một tiếng đường núi mới tới.
Dưới chân giày cao gót vướng víu, cô dậm vài bước bàn chân liền đau nhói khiến người ta khó mà chịu đựng được. Cô khom lưng, tay xoa xoa bàn chân, lông mày vô thức cau lại một cái.
Đột nhiên, một hồi tiếng còi xe vang lên bên cạnh cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong cửa sổ xe là Dụ Phi Trạch, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, "Lên xe."
Diệp Cẩm Tú sửng sốt, không có ý định đi tới, ấp úng từ chối: "Không cần đâu, tôi..."
"Lên xe!"
Dụ Phi Trạch vẫn có ý cười, nhưng không nhu hòa như trước, giọng nói trở nên dịu dàng cùng lo lắng, "Cẩm Tú, đừng cứng đầu."
Năm chữ! Năm chữ ngắn ngủi này lại làm cho tâm can Diệp Cẩm Tú tan chảy thành một dòng nước ấm áp chạy dọc quanh thân. Dụ Phi Trạch không biết xuống xe từ lúc nào, anh chạy vòng tới ghế phụ, mở cửa xe cho cô. Thấy Diệp Cẩm Tú vẫn bất động, anh nhướng mày, "Làm sao vậy, em không muốn trở về sao?" Diệp Cẩm Tú viền mắt ươn ướt vội vàng lắc đầu, không biết nói cái gì cho phải, khom lưng tiến vào trong xe.
Bầu không khí thực sự gượng gạo, Dụ Phi Trạch bật một bản nhạc Ballad tiếng Anh nhẹ nhàng, thực sự không hề biết là cô đang khó chịu. "Cẩm Tú,...những ngày qua em không hạnh phúc chút nào, tại sao không rời bỏ hắn?" Âm thanh của Dụ Phi Trạch nhàn nhạt, câu hỏi ấy nhẹ nhõm giống như là đang hỏi cô bữa tiếp theo ăn gì vậy. Nhưng với cô lại không dễ dàng như vậy, trái tim cô trĩu nặng.
Rời đi?
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rời bỏ Dụ Trì Diệp. Có lẽ là cô quá ngốc nghếch chỉ muốn có những thứ không hạnh phúc. "Những ngày qua tôi sống rất tốt, không đến mức tệ như anh nghĩ." Cô nỗ lực che giấu, nhưng đã quên mất cuộc sống mà cô đã trải qua trôi đi như nào, chỉ cần là người tinh tường một chút, một hồi liền có thể nhìn ra.
Dụ Phi Trạch không nói gì tiếp, chỉ nở nụ cười lãnh đạm, "Bài hát này là bản mà tôi yêu thích nhất, vào thời điểm nhớ em tôi đều nghe nó."
Những lời chứa đầy tình ý này vừa nói ra đã làm tai cô đỏ lên một mảnh. Cô cúi đầu, lúng túng, "Phi Trạch.."
"Hai chúng ta có thích hợp hay không, không phải do em nói." Dụ Phi Trạch quay mặt về phía cô, miệng chếch lên một đường cong, "Đây là trời cao an bài."
Cô một hồi không nói ra lời, trong xe bây giờ chỉ còn lại thanh âm tiếng ca dập dờn nhẹ nhàng.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở cửa nhà, Diệp Cẩm Tú siết chặt áo khoác, ngón tay đặt lên cửa xe, quay đầu lại nói: "Phi Trạch,cám ơn anh đã đưa tôi về." Dụ Phi Trạch nhíu mày, mỉm cười, "Như vậy coi như đã cảm ơn tôi sao?"
Mặt cô lúc này giống như tiểu bạch thỏ bị dọa đến hoảng sợ, trong lòng không hiểu lời này là có ý gì. Dụ Phi Trạch nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, như chuẩn bị hôn...
Trên người hắn tỏa ra mùi hương thơm mát, Diệp Cẩm Tú sợ hãi đến giật cả mình, tay cô theo phản xạ đẩy bàn tay của người kia. móng tay bấm vào da của hắn: "Dụ Phi Trạch, anh tỉnh táo lại đi!" Cô mạnh mẽ đẩy anh ra, lao xuống xe.
Dụ Phi Trạch nhìn bóng người đang bối rối chạy trốn của cô, khóe miệng hiện lên một đường cong ấm áp. Một ngày nào đó, cô, sẽ trở thành của anh!
Trong hạnh phúc mở đầu là thế, hiển nhiên hai người đều không chú ý tới ngày ở trong vườn hoa Dụ gia, một người phụ nữ tay đang cầm camera, chẳng may nhìn thấy cảnh tượng thú vị liền chụp mấy tấm, vài giây sau liền cười đắc ý.

oOo

Sau khi về nhà, Diệp Cẩm Tú liền vào phòng ngủ, nhớ tới cảnh tượng lúc nãy ở trên xe, cô liền cảm thấy quá mạo hiểm. Cô chui vào chăn, mơ mơ màng màng buồn ngủ. Cả người lạnh toát, đắp bao nhiêu chăn vẫn cảm thấy không đủ ấm. Cô đem chăn cuộn lại vào người mình, mãi đến tận khi trên trán ra đầy mồ hôi hột cô mới mê man mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm nay gió lạnh thổi rất lâu, cho dù là một người đàn ông cường tráng cũng khó mà chịu nổi. Huống chi, thể chất của cô vốn rất kém chịu đựng được mấy tiếng đồng hồ ngoài cửa cũng đã là một kì tích. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, mãi đến khi dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, cô mới tỉnh lại. Cả người nặng nhọc, chỗ nào cũng không thoải mái, toàn thân khó chịu.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ, một mảng bóng đêm mông lung, đồng hồ treo trên tường biểu hiện đã bảy giờ tối. Đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, bụng đói kêu ùng ục. Cô khoác một chiếc áo dày, chỉnh lại váy ngủ, xỏ vào chân đôi dép nhét đầy bông mới xuống lầu tìm đồ ăn.
Trên ghế salon ở phòng khách, Ngải Lỵ đang vùi đầu vào người Dụ Trì Diệp, một mặt lấy lòng, "Diệp, thật là không nghĩ tới cô ta hiển nhiên lại mang đàn ông về nhà làm ra chuyện bại hoại đó." Diệp Cẩm Tú bước chân xuống bậc thang, tay trượt trên lan can. Nghe thấy động tĩnh, Ngải Lỵ hướng mặt về phía cô môi hiện ra một nụ cười lạnh.
Dụ Trì Diệp ngồi trên ghế salon, giống như tượng băng vạn năm cả người toát ra hàn khí lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Nhìn thấy cảnh này, Diệp Cẩm Tú đã không còn cảm giác lạ lẫm gì, cô như không nhìn thấy hai người trước mặt lẳng lặng đi vào bếp kiếm đồ ăn. Cho dù cô không muốn ăn thì đứa bé trong bụng cô cũng muốn ăn.
"Đứng lại."
Phía sau vang lên âm thanh lạnh lùng của Dụ Trì Diệp, cô quay đầu lại khuôn mặt còn buồn ngủ nhìn vào hai người, không hiểu bọn họ lại muốn làm trò gì. Ánh mắt của hắn sắc bén như con mãnh thú đang thủ thế.
Cô không hiểu cái ánh mắt này có ý gì? Cô cũng không có trêu chọc hắn, cô bình tĩnh, "Có chuyện gì sao?" Giọng nói của cô khàn khàn, vì bị sốt nên hai má đã ửng hồng. Hắn trầm mặc, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô. Diệp Cẩm Tú vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Dụ Phu Nhân, cô cũng thật quá đáng. Làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi như thế với Diệp?" Ngải Lỵ ngồi trên ghế salon đứng lên, cầm trong tay một bức ảnh, hướng cô đứng mà đi tới, "Cô như vậy, làm Diệp khó chịu đấy."
Châm chọc, giả bộ làm người tốt? Ngữ khí của cô ta khiến người ta buồn nôn! Diệp Cẩm Tú nhíu mày nhưng cũng không có ý định để ý tới, xoay người vào bếp, "Không biết điều gì làm anh khó chịu?" Phía sau vang lên tiếng cười nhạo. Không chờ cô phản ứng, sau đầu đã có đồ vật ném tới. Diệp Cẩm Tú hai mắt chứa đầy lửa giận nhưng cố kiềm nén lại. Cô ngoảnh lại nhìn những bức ảnh rải rác trên mặt đất, ngẩn người.
Trên sàn nhà hơn mười mấy tấm ảnh màu đều là ảnh mà cô và Dụ Phi Trạch trong xe bộ dạng rất thân mật. Trong lòng cô quặn lên một cái, xế chiều hôm nay cô căn bản không có làm những chuyện như vậy với Dụ Phi Trạch. Những tấm ảnh này là bởi vì được chụp ở góc độ xảo diệu, khá khéo léo cho nên nhìn như là hai người đang hôn nhau.
"Sao, không còn gì để nói sao? Dụ Phu Nhân, cô cũng thật không biết cân nhắc nha. Diệp đối với cô tốt như vậy, sao cô lại phản bội anh ấy?"
Ngữ khí ở Ngải Lỵ tăng lên, nụ cười vẫn trên mặt nhưng càng ngày càng kiêu ngạo. Diệp Cẩm Tú ngồi xổm xuống, nhặt một bức ảnh lên, những ngón tay cô run rẩy khuôn mặt cũng dần tê dại: "Đây không phải sự thật, em cùng với anh ta chưa từng làm những chuyện như vậy !"
Cô đứng lên, nhìn sang Dụ Trì Diệp một mảnh ảm đạm ngồi trên ghế, cô nắm chặt bức ảnh,lảo đảo đi tới vội vàng giải thích, "Nếu như anh không tin có thể gọi điện thoại hỏi Dụ Phi Trạch."
"Ha ha... Ai cũng biết hắn ta là gian phụ, hai người các cô đã sớm thông đồng rồi !" Ngải Lỵ thêm mắm dặm muối, sắc mặt vốn không thay đổi của Dụ Trì Diệp lại đen thêm một tầng. Diệp Cẩm Tú hít sâu, nhìn về phía Ngải Lỵ cắn răng: "Tôi nói không có chính là tôi chưa từng làm, tôi không như cô bán chính thân mình để đổi lại niềm vui của nam nhân. Tôi không có đê tiện như cô!"
"Bốp!"
Một cỗ lực lớn nhanh như cắt mạnh mẽ giáng một cái tát xuống gò má ửng hồng của cô. Thân thể vốn đang suy nhược dưới cỗ lực to lớn vừa rồi thực sự không chịu nổi, cô lảo đà lảo đảo ngã mà xuống sàn.
Diệp Cẩm Tú lấy tay ôm mặt, không tin được nhìn về phía Dụ Trì Diệp. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đáy mắt cô đã tràn đầy chất lỏng óng ánh trong suốt. Gò má nóng hừng hực như bị thiêu cháy, mặc dù như thế nhưng không sánh được những vết thương đau đớn mà Dụ Trì Diệp để lại trong lòng cô.
Ba năm kết hôn, hắn chưa bao giờ đánh cô. Tuy rằng thường ngày thô bạo, không để cô vào trong mắt, chưa từng nghiêm túc với cô bao giờ nhưng hôm nay không giống như ngày trước điều này làm cô thực sự bối rối.
Dụ Trì Diệp cũng ngây ngẩn cả người có điều ngay lập tức đã khôi phục khuôn mặt hung ác. Hắn dùng ánh mắt sắc bén nguy hiểm quét qua cô một lượt, lạnh nhạt nói: "Ly hôn!"

-----
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện. Để cổ vũ động lực cho chúng tớ hãy:
Follow nick : TeamNeot
Vote truyện
Và để lại Comment cho chúng tớ biết ý kiến của các cậu nhé 😉!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro