Chương 13
Chương 13: Người cô ấy yêu luôn hận cô ấy
"Mẹ!"
Dụ Trì Diệp không nhịn được nữa, định đi đến thuyết phục mẹ. Nhưng bị Dụ phu nhân ngăn lại: "Đừng nói những lời thừa thãi, chuyện của con với hai người phụ nữ này như thế nào cũng đừng nói với mẹ, con lớn rồi, có lựa chọn của riêng mình, mẹ chỉ có một yêu cầu đó là trong lúc đang mang thai, con hãy ở bên cạnh Diệp Cẩm Tú, để nó có tâm trạng tốt, như vậy sẽ tốt hơn với đứa bé trong bụng, đó là con của con đấy, Trì Diệp."
Nghe xong lời này, Diệp Minh Châu càng luống cuống.
Cô ta không nghĩ tới Dụ phu nhân lại để cô ta phải rời xa Dụ Trì Diệp.
Thời kì sản phụ, phải chờ một năm mới sinh.
Có thể cô ta không biểu hiện rõ ràng nhưng âm thầm nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Dụ Trì Diệp.
Dụ Trì Diệp đáp lại cô ta, cầm tay cô ta chặt hơn, có vẻ như muốn nói, yên tâm đi anh sẽ không để em rời xa anh.
"Bác gái, con thật sự không có ý gì khác, con chỉ hối hận khi rời khỏi Trì Diệp."
Trì Diệp, gọi thật thân thiết.
Diệp Cẩm Tú nhìn hai người ở trước mặt diễn một màn sinh ly tử biệt.
Dụ Trì Diệp âm thầm nhìn tới, ánh mắt sắc bén như chim ưng, cô biết hắn đang chờ cô nói chuyện.
Chỉ cần cô nói không cần, như vậy hắn với Diệp Minh Châu sẽ không phải xa nhau.
Diệp Cẩm Tú đứng lên, nhớ tới những khổ sở trước kia phải chịu, âm thầm hạ ác tâm, âm thanh run rẩy: "Chị, Trì Diệp bây giờ là chồng em..."
"Cái gì?" Diệp Minh Châu không thể tin nổi nhìn Diệp Cẩm Tú.
Cô ta không nghĩ tới, cô lại nói như vậy.
Ngay cả Dụ Trì Diệp cũng không ngờ.
Trong một khoảnh khắc, Dụ Trì Diệp tưởng mình đã nghe lầm.
Nhưng thực tế là cô đã nói vậy.
Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng ngẩng đầu, tay nắm chặt góc áo, nhìn về phía Dụ Trì Diệp nhẹ giọng nói: "Chồng, hiện tại em đang mang thai, đứa trẻ cần anh..."
"Cô!" Dụ Trì Diệp tức giận, tay không kiềm chế được mà giơ lên không trung, nhưng nhìn vào bụng cô, lại hạ xuống.
Diệp Cẩm Tú, con thỏ trắng này muốn lộ đuôi hồ ly hay sao?
Tính kế hắn từ lúc kết hôn cho tới bây giờ!
Diệp Minh Châu cảm thấy mất mặt, lấy chiếc áo trên sofa rồi rời khỏi biệt thự.
Dụ Trì Diệp muốn đuổi theo nhưng bị Dụ phu nhân vươn tay ngăn lại.
"Con không thể đi."
"Vì sao, mẹ! Con không thể mất Minh Châu." (Ừ, không thể mất cơ ạ :)) comedy vl)
Dụ phu nhân khoé mắt đắc ý: "Mẹ cũng không thể mất đi cháu nội."
Dụ Trì Diệp nắm chặt tay, nhìn thái độ của kiên quyết của Dụ phu nhân dần dần cũng duỗi tay ra.
Diệp Cẩm Tú cảm giác có chút quái dị trong không khí, cô muốn trốn nhưng khi quay người lại bị một đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm.
Trong con mắt đen nhánh của hắn, cô có thể bị cắn nuốt bất cứ lúc nào.
Diệp Cẩm Tú lạnh sống lưng, ánh mắt lại vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô.
Đậy là sự lụa chọn của cô, cô phải đối mặt.
Mười tháng, mấy năm kết hôn bắt hắn ở bên cô mười tháng đều là hi vọng xa vời.
..
Dụ phu nhân sợ Dụ Trì Diệp làm gì đó khiến cho Diệp Cẩm Tú tức giận trong thời gian mang thai nên dứt khoát mang hai người về Dụ gia ở cùng bà ta. Đặc biệt dặn dò quét dọn sạch sẽ biệt thự ba tầng, sai người thu dọn đồ đạc lại một lượt.
Ở trong nhà, Dụ phu nhân vui vẻ thảo luận về bữa ăn dinh dưỡng với người trông trẻ.
Dụ Trì Diệp ánh mắt lạnh lùng, kéo cà vạt lỏng một chút, suốt đường đi không nói với Diệp Cẩm Tú một câu, kể cả một dấu chấm. (?)
Diệp Cẩm Tú biết, hắn hận chết cô rồi.
Nhưng mà không sao cả, điều cô muốn là mười tháng này.
Những gì cô không có được, đứa bé nhất định sẽ có, đây là quyền lợi của nó.
Mặc cho, hắn hận cô.
Hai người theo Dụ phu nhân trở về biệt thự Dụ gia là lúc chạng vạng tối.
Lúc ăn cơm tối, Dụ phu nhân liên tục gắp thức ăn cho Diệp Cẩm Tú, Dụ Trì Diệp đối phó gắp hai miếng thức ăn, xong vội vã lên lầu. Dụ phu nhân thấy thế không khỏi đau lòng, nói cho cùng vẫn là con trai của mình.
Bà ta rũ mắt, thở dài: "Ai, càng lớn càng không giống mẹ, chị Lý, nhớ kĩ lát nữa làm chút đồ thiếu gia thích ăn."
Chị Lý dạ một tiếng liền xoay người về phía phòng bếp.
Diệp Cẩm Tú ăn vài miếng thì không thể ăn nữa, ăn xong chút đồ dinh dưỡng rồi cũng đi lên. Dụ gia đối với cô mà nói, mỗi người ở đây đều không cho cô biết phải sống chung như thế nào.
Theo chân bọn họ thì thà cô đi đối mặt với Dụ Trì Diệp.
Sau khi lên tầng ba, Dụ Trì Diệp đang xem tivi thì thấy cô tới gần, đôi mắt híp lại thành một đường, lạnh lùng nói: ''Thật đúng là có thủ đoạn, thỏ trắng giáu mình lâu như vậy cuối cùng cũng bộc lộ rồi sao?"
Khuôn mặt hắn hiện rõ sự chán ghét và coi thường, trong mắt hắn, cô chỉ là một người phụ nữ tâm cơ mà thôi.
Diệp Cẩm Tú không giải thích, cũng không còn sợ hãi hắn như trước. Một người ngay cả trái tim cũng đã chết căn bản không còn hi vọng được yêu thương.
"Tôi nghĩ anh Dụ đã hiểu lầm, tôi chỉ muốn cho anh biết, trong khi chúng ta vẫn còn là vợ chồng thì anh vẫn phải có trách nhiệm của một người cha, anh có thể cả ngày đều đi với Diệp Minh Châu, chỉ cần buổi tối về nhà là được rồi..." Thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng không có sức.
Ngay cả hai từ cuối cùng, cô cũng không biết hắn có nghe thấy không.
"Từ khi nào thì đến lượt cô quyết định mọi việc thay tôi? Hả?" Thân ảnh cao,lớn bỗng từ trên ghế sofa đứng dậy, hai, ba bước đi đến trước mặt Diệp Cẩm Tú, ánh mắt lạnh lùng tột độ.
"Không có."
"Không có sao?" Hắn kiềm chế nắm lấy cằm cô, mày kiếm anh tuấn nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào cô như nhìn một con tin.
Diệp Cẩm Tú bị sức mạnh của hắn làm đau, muốn thoát khỏi nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn.
Hắn chưa bao giờ thương tiếc cô.
"Ồ, sao? Không phải cô tự tìm đến sao? Cô không phải muốn tôi giúp cô sao, được, tôi nhất định để cho cô nửa đời còn lại khó quên." Dụ Trì Diệp lạnh lùng nói, lập tức đẩy cô ra, căn bản không vì cô có đứa bé trong bụng mà nhẹ tay.
Cũng may thảm trải trên đất rất dày, không làm cho Diệp Cẩm Tú ngã quá đau.
Cô nằm trên thảm, cẩn thận bám vào ghế đứng lên, vị chua xót từ trong tim tràn ra.
Thì ra, người cô yêu vẫn luôn hận cô như vậy.
Sau khi run rẩy đứng lên, Diệp Cẩm Tú đứng yên một chỗ.
Dụ Trì Diệp nhìn cô ngứa mắt, dùng ánh mắt lạnh băng liếc cô, nói: "Nhanh cút khỏi tầm mắt tôi."
Diệp Cẩm Tú nuốt hết khổ sở vào lòng, không mảy may lộ ra trước mặt hắn.
Xoay người đi tới ban công.
Phía ngoài có ánh đèn màu vàng, lá khô chậm rãi rơi.
Diệp Cẩm Tú theo bản năng vuốt bụng một cái, không tự chủ nở nụ cười, cô thầm nghĩ, không biết lúc này năm sau cô đã sinh ra một bé con khoẻ mạnh chưa?
Đứng sau năm mét, Dụ Trì Diệp ngồi trên ghế sofa nhìn dáng người thướt tha của Diệp Cẩm Tú, có một chút thất thần.
Sự tức giận dần dần tan đi trong đôi mắt hắn, màu ngọn đèn lẳng lặng chiếu lên bóng lưng của cô, trong nháy mắt hắn trầm mê.
Lần trước ở tiệm áo cưới, là cô sao?
-----
Cuối cùng mình cũng up truyện, chắc mấy bạn hóng lắm rồi:))) Thật sự là team tụi mình rất nản, 76k views nhưng không nổi 1k votes. Tụi mình bỏ công ra edit rồi beta, rất mất thời gian và công sức nhưng mấy bạn ngay cả vài cái votes ủng hộ cũng không có. Không cho bọn mình động lực thì thôi các bạn còn giục truyện liên tục, tất nhiên không phải tất cả nhưng mình cũng rất bất mãn :v
Với vài dòng trên, mình mong các bạn sẽ tiếp cho tụi mình chút động lực để tiếp tục ra truyện nga^^ ❤️
Follow nick NeotTeam
Vote truyện
Và để lại Cmt để mình biết ý kiến đóng góp của các bạn nhoa! ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro