Chap 18 : Mang vợ trước đến công ty
Nói xong, Uyên Linh liền quay trở lại phòng thay quần áo, thay một bộ đồ khác, ngó lơ Thu Phương vẫn đứng ở cửa.
"Hu hu..."
Thu Phương như một đứa trẻ, không chiều cô, cô liền khóc, nhõng nhẽo đến khi có ai chịu dỗ dành. Tính khi này đương nhiên do sống trong sự nuông chiều của nhà họ Trần, năm năm trước luôn gây phiền phức, chọc phá Uyên Linh, năm năm sau cũng không có thay đổi, hễ chọc đến là liền khóc đến tóe lửa.
Cô đã quên mất rằng một tháng trước hai người gần như đã đi đến bước đường cùng, không đội trời chung. Càng hiên ngang cho rằng chuyện tối qua cô định đi không ai biết. Càng không sợ hắn nổi giận, càng quên mất rằng cô từng nói đứa bé trong bụng không phải con của Uyên Linh, mà theo lẽ thường người khác sẽ không bao giờ đếm xỉa đến phụ nữ đã phản bội mình đi. Bây giờ Thu Phương vô cùng không có lý lẽ, vô pháp vô thiên chỉ biết Uyên Linh không chiều mình là Uyên Linh sai.
Thu Phương ngoái lại thấy Uyên Linh vẫn cứ thay đồ, không đếm xỉa mình, Thu Phương liền khịt khịt mũi, nín khóc.
"Hic hic..."
"Hic..."
"Cạch" Cửa vừa mở ra.
"Hu hu..." Thu Phương thấy Uyên Linh đi ra thì liền khóc tiếp. Đáng thương đứng ở đó, nhìn Uyên Linh.
Uyên Linh thay một quần tây màu trắng, áo sơ mi đen tôn lên nước da trắng nõn, hiên ngang đẹp đẽ đi qua mặt Thu Phương, ngay cả nhìn cũng không nhìn chứ đừng nói là dỗ dành.
Thu Phương thấy Uyên Linh không thèm nhìn mình mà đi ra khỏi phòng luôn liền ôm bụng bầu chạy theo.
Uyên Linh đi xuống cầu thang, Thu Phương đi theo phía sau, vẫn khóc.
Uyên Linh đi ra phòng khách, cô cũng đi theo sau, không dừng khóc.
Người hầu trong nhà đương nhiên biết phụ nữ được người chiều hư chính là cái dạng khó dỗ như Thu Phương nên thầm cắn răng, than thở.
Uyên Linh thật sự muốn bước ra xe,Thu Phươngliền nắm chặt tay Uyên Linh, kéo lại.
"Này...em đi đâu vậy?"
"Công ty." Uyên Linh nhàn nhạt nói.
"Tôi...tôi cũng muốn đi..." Thu Phương rất giỏi lật mặt, coi lúc nãy mình mới gào vào mặt Uyên Linh bảo không thèm xem như chưa từng xảy ra.
Uyên Linh quả thật đang cố nén cười, nhìn bộ dáng này của Thu Phương âm thầm lắc đầu. Muốn trị được cô, quả không thể dùng lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần giả ngó lơ cô liền chịu không được mà làm hòa.
Uyên Linh thế nên không có bắt chẹt cô, hai tay đút vào túi quần, nói:
"Em không ăn sáng thì đừng hòng lên xe."
Nói rồi, Uyên Linh xoay người trở vào nhà. Thu Phương nhanh chóng hiểu, chạy theo.
Nhìn bàn ăn vô cùng phong phú, Thu Phương đảo mắt.
"Ăn đi." Uyên Linh thấy cô cứ gấp lí nhí, hơi nhíu mi tâm. Bình thường chẳng phải cô vẫn ăn rất nhiều sao, kể từ lúc mang thai càng lâu thì càng ăn nhiều.
"Tôi...tôi...no rồi..." Thu Phương dối lòng nói. Len lén giơ bàn tay múp míp của mình ra nhìn, sau đó liếc sang từng ngón tay thon dài, mảnh khảnh của Uyên Linh, Thu Phương khẽ rùng mình.
Cô mập không chịu được.
Uyên Linh cầm văn kiện, định vừa xử lý vừa chờ cô ăn nhưng mà thấy Thu Phương nói dối như vậy rất không hài lòng, đặt văn kiện trên bàn, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, nghiền ngẫm nói:
"Chị sợ mập, chị không cần ăn, nhưng mà bảo bối trong bụng bị đói chị biết được sao?"
Thu Phương nghe Uyên Linh nói, tay khẽ đưa lên bụng, ánh mắt hơi do dự.
"Được thôi, tôi bây giờ rất gấp, phải đi rồi không ép buộc ai nữa. Nhưng mà vẫn là câu cũ, chị không ăn xong thì đừng mong leo lên xe."
Thấy Uyên Linh thật sự đứng lên, Thu Phương liền hoảng hốt.
"Này...tôi có nói không ăn lúc nào đâu chứ?"Thu Phương vội lấy món khoái khẩu của mình cắn một miếng lớn, thõa mãn cắn cắn mấy cái nữa. Thật là đói chết cô rồi.
Uyên Linh chân mày giật giật, vẫn là ngồi xuống, tiếp tục chờ Thu Phương
------------
Trên xe.
"Ợ..." Thu Phương xấu hổ, ợ một cái.
Uyên Linh ngồi bên cạnh ném cho tài xế một ánh mắt, không cho hắn cười.
Uyên Linh đưa tay vỗ vỗ lưng của Thu Phương, lấy cho cô một chai nước khoáng.
"Ực ực..." Thu Phương sảng khoái uống một mạch.Ăn no liền lười biếng nằm dựa vào ghế, vuốt vuốt bụng bầu nhô to.
Chợt nhớ ra trong bụng mình mang đến hai bảo bảo thì tâm tình liền vui lên hẳn, ây da nhưng mà không biết khi sinh ra nó sẽ giống ai đây nhỉ? Giống cái mặt lạnh đó của Uyên Linh thật đáng ghét đi, nhưng mà Linh Linh béo tròn kia không phải cũng rất giống Uyên Linh sao? Con bé lại dễ thương, đáng yêu một cách ngây thơ như vậy đó, khác hoàn toàn Uyên Linh.
Nếu dáng dấp bên ngoài giống Uyên Linh thì quả không tệ. Nhưng thôi không thích đâu, ít nhất phải có một đứa giống cô chứ.
Chiếc xe dừng trước Trần thị, hai vệ sĩ liền tiến lên, mở cửa.
Uyên Linh tuy nghiêm bước xuống, khuôn mặt không chút cảm xúc. Sau đó Uyên Linh lại vòng sang bên kia xe, đỡ Thu Phương ra, ai biết biểu cảm của Uyên Linh lại thay đổi hoàn toàn, chỉ có Thu Phương ngốc nghếch không nhìn ra.
Uyên Linh gần như ôm lấy Thu Phương đi vào, nhân viên trong công ty liếc nhìn chằm chú xem người được Tổng tài mang đến là ai, nhưng lại sợ ánh mắt lạnh lẽo của Uyên Linh nên đành gục đầu xuống.
Khi Uyên Linh đã vào thang máy thì liền vỡ òa ồ ạt lời bàn tán.
"Là Yeri tiểu thư."
"Không phải, người phụ nữ đó hình như đang mang thai."
"Phải không? Nhưng không phải Yeri tiểu thư thì là ai?"
"Là vợ trước của tổng tài!!!" Một nhân viên ngờ ngợ nhớ loáng thoáng vóc dáng của Thu Phương
"Ôi trời ơi! Không phải chứ! Hai người họ sao lại đi chung? Đứa nhỏ là của tổng tài sao?"
"Thật loạn quá mà, tôi còn tưởng tổng tài và Yeri tiểu thư đang rất mặn nồng nữa. Sao bỗng dưng lại mang vợ trước đến công ty rồi?"
"Đã thế bụng còn to thế kia nữa? Nhà họ Kim không nói gì sao?"
"Đúng à, vợ trước của tổng tài là Nguyễn Thị Thu Phương của tập đoàn Trần thị mà. Tổng tài cũng thật lợi hại đi, mấy cô tiểu thư giàu có đều tranh nhau giành lấy."
"Chậc chậc."
------------
Phòng làm việc.
Uyên Linh ngay ngắn ngồi trên bàn, thao tác trên máy tính thuần thục, chăm chú xử lý dữ liệu.
Thu Phương ngồi trên sofa, rảnh rang không biết làm gì.
"Tôi thật sẽ không có tìm Yeri, em nếu chán thì kêu tài xế chở đi dạo đi." Uyên Linh vừa nói vừa làm việc của mình.
"Tôi có ngốc mới đi tin lời em." Thu Phương ôm gối, khinh thường trả lời Uyên Linh. Uyên Linh thở dài trong lòng, tiếp tục làm việc.
Một tiếng sau, Thu Phuong đã thay đổi đủ loại tư thế đứng, ngồi, nằm. Tay chân táy máy đồ trong phòng làm việc của Uyên Linh đến phát chán, hai tay chống cằm nhìn Uyên Linh.
Uyên Linh không chịu nổi ánh mắt câu hồn của Thu Phương, ngoắc tay.
"Lại đây."
Thu Phương thấy Uyên Linh kêu mình, lập tức chạy lại, Uyên Linb kéo cô đến, đặt cô ngồi ở trên đùi của mình, tay Uyên Linhluồn qua ôm gọn cô vào trong lòng.Uyên Linh cầm một văn kiện lên, đưa cho Thu Phương
"Đọc cho tôi nghe."
Thu Phương ngoan ngoãn đọc.
"Xong rồi."
"Chị thấy dự án này thế nào?" Uyên Linh vuốt tóc Thu Phương, ẩn chứa sự cưng chiều, hỏi.
"Tôi thấy cũng rất ổn, chỉ cần bên đối phương không đồng ý thì chắc chắn có lợi cho chúng ta...(bla bla)..." Thu Phương dùng chút hiểu biết phân tích vấn đề.
"Ừm. Lấy cây bút qua đây." Uyên Linh gật gật đầu, kêu Thu Phương lấy bút.
Thu Phương cầm cây bút lên, tay Uyên Linh chồng lên tay cô, đặt bút xuống văn kiện.
"Xoạt xoạt" chữ ký của Uyên Linh dần dần hiện trên văn kiện, tay Thu Phương được Uyên Linh kéo nhẹ nhàng, uyển chuyển ký thành chữ. Nét chữ như rồng bay phượng múa phóng khoáng như chính cô viết ra, trái tim của Thu Phương vì động tác này của hai người bây giờ mà đập dữ dội.
"Sao hả? Như vậy có bớt chán chưa?" Uyên Linh cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, mũi của Uyên Linh cọ nhẹ vào má của Thu Phương, khiêu khích cô phải đỏ mặt.Thu Phương thích muốn chết nhưng vẫn chu môi làm giá nói.
"Nào có, cái này tôi toàn thấy có ba cầm con gái chơi trò ký tên thôi. Em là muốn giống ba tôi sao? !"
"Nói bậy! Tôi mới không phải giống ba của chị. Nhưng mà chị nói cũng đúng, tôi là đang tập luyện với con gái chưa ra đời, chị chỉ đại diện cho con bé mà thôi. Tôi vì nó mới không thèm quan tâm một con heo nặng như chị ngồi trên người." Uyên Linh nghênh ngang nói, chọc vào nỗi đau của Thu Phương
"Em nói ai là heo?!" Thu Phương gào lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro