Chap 15 :Mị hoặc khó cưỡng
"Uyên Linh..." Thu Phương vẫn tiếp tục thổi hơi nóng bên tai của Uyên Linh, dụ hoặc gọi tên. Cô không tin Uyên Linh có thể vì Yeri mà từ chối sự nhiệt tình của cô, cô không tin người phụ nữ kia có đủ bản lĩnh trói chặt được người này. Bất quá lần này cứ coi như cô đánh cược sức hấp dẫn của bản thân mình đối với Uyên Linh ở mức độ nào đi.
"Uyên Linh, em xem có phải rất nóng không...hả?"
"Tránh ra..." Tại sao, tại sao càng lúc càng không đúng? Uyên Linh cảm thấy sắp không xong rồi.
"Ưm...chậc chậc..."
Thu Phương ngậm lấy môi Uyên Linh, hôn sâu làm vang lên những âm thanh ái muội, từ cổ họng của người Uyên Linh cơ hồ phát ra những âm thanh rên rất nhỏ. Trái tim của Thu Phương vì những chuyện bạo dạn này cũng đánh liên hồi, hai lỗ tai vừa đỏ vừa nóng nhưng vô cùng phấn khích.
Cô từng lên mạng tra cứu về tâm sinh lý của phụ nữ lúc mang thai, phụ nữ trong khoảng thời gian từ 4 đến 6 tháng thì nhu cầu về thể loại thận mật này thường nhiều hơn những khoảng thời gian mang thai còn lại, thậm chí còn có thể hơn lúc bình thường. Chỉ là cô thấy thật viễn vông, với bụng to như thế thì bất tiện quá đi còn có đâu hứng thú. Nhưng mà bây giờ thì lại suy nghĩ khác rồi.
Thu Phương kéo ra vật che đậy còn lại trên người Uyên Linh, ai ngờ phản ứng của Uyên Linh lại thức tỉnh chụp lấy tay cô, cũng may là động tác không quá lớn nên không ảnh hưởng đến bụng bầu. Tay còn lại của cô mềm mại kéo lấy tay của Uyên Linh nhẹ nhàng kéo về người cô.
"Đồ khốn nhà em, không phải là tôi còn tốt hơn cô ta sao?" Thu Phương để tay của Uyên Linh phủ lên ngực mình, mặc khác áp xuống nằm bên cạnh để tránh đụng tới em bé. Cô nhe nanh cắn lên cổ của Uyên Linh, lập tức cơ thể của người bên cạnh cứng đờ.
Thu Phương khẽ cười thích thú, tay liền tập kích giữa hai chân Uyên Linh, Uyên Linh hừ nhẹ, muốn kéo kéo cô ra nhưng Thu Phương biết mình đã sắp thành công tước đi tự chủ của Uyên Linh, lực trên tay của cô càng tăng lên, khẽ miết lấy hạt đậu nhỏ trong tay.
"Đừng..."
"Uyên Linh, không phải như vậy rất tốt sao? Em xem..." Thu Phương nhẹ nhàng kéo làn váy xuống để lộ nửa người trần mà dán vào người Uyên Linh, cọ xát.
Cô kéo bàn tay của Uyên Linh di chuyển trên thân thể mình, Uyên Linh rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại đẩy đà kia, vì mang thai nên ngực của Thu Phương có chút to hơn, lúc chạm vào thật khiến người ta mê muội, hơn nữa cô không ngừng làm loạn khơi mào dục vọng của Uyên Linh thì thử hỏi mấy ai nhịn được, hơn nữa mùi hương quá đỗi tinh tế đến quen thuộc này dần làm tiêu biến những bức tường đè nén trong lòng Uyên Linh.
"Hừ..." Uyên Linh kéo Thu Phương đến, hơi xoay người, áp cô xuống giường, ngón tay Uyên Linh khẽ chạm vào mặt Thu Phương , Uyên Linh nhìn thấy Thu Phương nhưng lại không dám tin đôi mắt của mình nhìn có phải hay không chính là ảo giác, nên cô cố gắng cảm nhận, mong cảm giác của mình là đúng đắn.
Uyên Linh đưa chóp mũi đến bên khóe miệng Thu Phương ngửi ngửi nhưng cô gái nhỏ lại cắn trêu chọc cô, Uyên Linh nhíu nhíu mi tâm hơi đấu tranh tư tưởng.
"Uyên Linh..." Thu Phương rất dụ hoặc kêu tên Uyên Linh, Uyên Linh đưa tay chống bên người Thu Phương, nằm nghiên. Một tay còn lại liền luồn vào váy của Thu Phương tìm kiếm.
"Ư..." Thu Phương có chút xấu hổ nhưng mà không có cự tuyệt Uyên Linh, đôi tay ôm lấy cổ của Uyên Linh.
"..." Ngón tay Uyên Linh ở giữa hai chân của Thu Phương di chuyển, đến khi tìm được điểm nhỏ trên phía đùi trong của cô, tâm Uyên Linh khẽ động.
"Thu Phương ?" Uyên Linh hơi khẩn trương gọi nhỏ.
"..." Thu Phương hơi hờn dỗi, đến bây giờ mới kêu tên cô sao? Đến lúc này Uyên Linh mới thay đổi sắc mặt với cô làm gì chứ? Chẳng phải lúc nảy liều chết giữ thân cho Yeri sao? Bây giờ dục hỏa bộc phát mới không chịu nổi đem cô ra giả vờ ôn nhu.
Uyên Linh, em lật mặt cũng nhanh thật đấy!
"Nguyễn Thị Thu Phương?" Uyên Linh có hơi khẩn khiết gọi, không thấy cô trả lời Uyên Linh lại hấp tấp kéo váy cô xuống, môi mỏng dán lên môi cô, hôn nồng nhiệt.
"Ưm...này..." Thu Phương hoảng hốt, sao tự dưng Uyên Linh nhiệt tình quá vậy, lỡ động đến em bé thì nguy.
Bị Thu Phương hơi đẩy ra Uyên Linh càng mất bình tĩnh, giữ chặt lấy cô, không cho giãy giụa. Uyên Linh gấp đến độ vừa áp lấy cô ở bên dưới, một tay luồn qua lưng ôm chặt hai tay của cô, một tay còn tay liên tục giật giật váy của cô đi xuống nhưng cứ vướng víu, Uyên Linh rất không vui với chiếc váy.
"Này...từ từ...Ưm..."
"Khoan, UyênLinh...a..."
Thu Phương rất nhanh muốn ngăn cản nhưng mà Uyên Linh cứ như con ngựa đứt dây hăng hái vồ lấy cô. Thu Phương không biết Uyên Linh bị làm sao bỗng dưng thay đổi thái độ làm cô không kịp trở tay, cho dù là có làm đi cũng không nên vồ vập như thế này a.
"Ưm...nhẹ một chút..."Thu Phương bị Uyên Linh cắn mút ở ngực có chút đau, ngực vốn bị căng mà bây giờ còn bị gặm nhấm thật sự không chịu nổi. Nhưng mà Thu Phương có cảm giác cô càng bảo Uyên Linh đừng làm gì thì Uyên Linh càng gấp gáp làm cái đó, giữ chặt cô ở dưới thân đến không thể nhúc nhích.
"Ngô...a....nhẹ một chút..đừng có nhanh như vậy..." Ngón tay của Uyên Linh đột nhiên xông vào mật thất giữa hai chân của Thu Phương làm cô giật thót kêu lên, Uyên Linh có chút hung ác khuấy đảo càng tiến sâu vào. Thu Phương theo bản năng muốn kẹp hai chân lại nhưng bị Uyên Linh dùng lực tách ra, mở rộng. Chân của Uyên Linh chắn ngang khiến cô xấu hổ phải giữ nguyên tư thế bại lộ nơi tư mật mặc cho Uyên Linh làm càng.
Thấy cô ngoan ngoãn, ngón tay của Uyên Linh càng càn rỡ, theo ngón tay của cô dịch ái trắng đục tràn ra ẩm ướt cả một khu vực ga giường. Thu Phương đê mê cất tiếng rên khe khẽ, nhưng mà nhanh chóng bị nuốt mất. Uyên Linh thành thạo cạy khoan miệng tinh tế của cô, mãnh liệt trao đổi hơi thở, ngón tay cũng không có dừng lại tiếp tục chơi đùa tiểu huyệt. Đến khi Uyên Linh cảm thấy hài lòng lại ác ý rút nhanh ra.
Thu Phương ở chỗ kia vốn đang khoái hoạt cắn nuốt ngón tay thon dài của Uyên Linh, bỗng dưng lại rơi vào trống vắng khiến cô cực kỳ khó chịu, nhíu mày rên khẽ, ánh mắt mờ mịt nhìn Uyên Linh.
"Thu Phương ? Trả lời." Uyên Linh nắm lấy tay Thu Phương, thật sự muốn điên cuồng tước đoạt nhưng mà, Uyên Linh vẫn muốn xác định.
"Ư...khó chịu..." Thu Phương bức rứt tóm lấy tay Uyên Linh không còn hơi sức nghe Uyên Linh nói.
"Soạt" Uyên Linh tách ra khỏi người Thu Phương, muốn đứng dậy. Thu Phương hoảng hốt kéo Uyên Linh lại, rất ủy khuất nói:
"Không cho đi..."
Cô không muốn, chỉ còn một chút nữa là thành công đem Uyên Linh bội ước với Yeri rồi, cô không thể buông tha được. Hơn nữa cô cũng rất khó chịu, Uyên Linh không cho cô thì phải làm sao...
"Trả lời! Cô là Thu Phương ?" Giọng của Uyên Linh mang theo mệnh lệnh.
"Hức...Em là đồ khốn..."
Chỉ cần một câu nói này, khó chịu của Thu Phương liền được đáp ứng giải quyết. Uyên Linh nằm dựa vào đầu giường tạo thành tư thế nửa nằm ngón tay dựng đứng để trên bụng, sau đó liền kéo Thu Phương ngồi lên. Rất nhanh trong phòng vang lên những âm thanh va chạm ái muội khiến người khác đỏ mặt tía tai.
"Không...từ từ...đừng có sâu như vậy..." Thu Phương một tay ôm mặt, một tay giữ chặt vai của Uyên Linh. Động tác nắm eo của cô di chuyển lên xuống của Uyên Linh có chút thô bạo khiến Thu Phương chìm trong khoái cảm nhưng vẫn là chịu không nổi.
Cảm giác vừa thống khổ vừa vui sướng đó làm cơ thể cô ửng hồng cả lên, rất mê người.
"Uyên Linh...hư...đừng như vậy..." Thu Phương dựa vào lòng ngực của Uyên Linh, xụi lơ quên mất tổ quốc, miệng nhỏ chỉ còn chút sức cầu xin Uyên Linh.
Uyên Linh ngược lại, mi tâm cô nhíu chặt cảm giác nhịp điệu hơi chậm, ngón tay cô bị hút thật chặt,trán của Uyên Linh cũng lấm tấm mồ hôi.
"Thêm chút nữa tôi cho chị đi ngủ...." Hơi thở hòa lẫn mùi rượu của Uyên Linh không ngừng phả vào mặt Thu Phương dụ dỗ, Thu Phương ngây thơ tin là thật yêu kiều gật đầu.
Sau đó cô mới biết hai từ hối hận là viết như thế nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro