
Chương 67
Sáng sớm, Dung Hoan tỉnh lại, cô trở mình trong mơ màng lại cảm thấy cánh tay bên hông dường như cử động, ôm chặt cô vào lòng.
Cô mở mắt liền nhìn thấy Phó Tư Diễn đang nhìn mình, đuôi lông mày hơi nhếch lên.
"Ui, Phó Tư Diễn sao anh lại dậy sớm như vậy".
Anh xoa bóp mặt cô, cười nhẹ nói: "Anh không giống như heo nhỏ lười biếng, ngủ tới muộn như vậy." Thật ra lúc nãy anh sớm đã tỉnh dậy, sau khi tỉnh phát hiện ra chỉ là an tĩnh quan sát gương mặt lúc ngủ của tiểu cô nương cũng cảm thấy tháng năm yên bình.
Dung Hoan duỗi người, phản bác: "Anh mới là heo nhỏ lười biếng".
Hai người ngồi dậy, Dung Hoan liền hỏi: "Hôm nay chúng ta về lại Lâm Thành sao?"
"Lại dẫn em đến chỗ này".
Dung Hoan chớp chớp mắt: "Lại là bất ngờ sao?"
"Em đoán xem" Anh hôn lên mặt cô một cái.
Anh đứng dậy, ôm cô đi đến phòng tắm, Dung Hoan nhớ lại một màn tối hôm qua, đỏ mặt, giãy giụa muốn xuống: "Phó Tư Diễn, em..."
"Làm sao?"
"Em tự đi".
Anh không đồng ý, sau khi đến phòng tắm, anh thả cô xuống, đưa kem với bàn chải đánh răng cho cô, sau đó xoa xoa đầu cô.
Thì ra chỉ là đơn thuần ôm cô đi rửa mặt.
Dung Hoan còn cho rằng...
Cô nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ như không có gì xảy ra, không nghĩ tới tất cả biểu cảm nhỏ của cô đều bị anh thấy rõ.
Thật là đáng yêu hết sức.
Rửa mặt xong, cô nhìn gương chải đầu, anh liền cầm lấy lược trong tay cô: "Anh giúp em".
"Anh biết làm sao?"
"Không thử làm sao biết".
Cuối cùng lúc anh thiếu chút nữa mân mê đầu cô thành ổ gà, cô bị anh chọc tức đến bật cười, đoạt lại lược: "Mới không cần anh chải, đi ra".
Vẻ mặt anh lúng túng: "Cái này thật sự có hơi khó".
Cô chải tóc xong, trực tiếp bỏ anh lại chỗ này, đi ra khỏi phòng tắm, qua một lát bên trong truyền ra giọng của anh: "Hoan Hoan, vào đây giúp anh cạo râu".
"Không muốn, tự anh không cạo được à?"
"Anh không biết".
"..." Người này thật là nói đến hợp tình hợp lý.
Cô áp xuống ý cười bên môi, đi vào trong.
Buổi sáng sau khi ăn sáng ở khách sạn xong, hai người xuất phát.
Một tiếng sau, xe ngừng lại tại một khu công trường ở ngoại ô thành phố, Phó Tư Diễn nói: "Tới rồi, xuống xe đi".
Dung Hoan không hiểu ra sao, xuống xe nhìn một mảnh đất lớn đang xây dựng, có chút buồn bực: "Sao lại dẫn em đến chỗ này?"
Trong tay Phó Tư Diễn không biết lúc nào nhiều thêm một tấm bản vẽ, sau khi đưa cho cô, Dung Hoan nhìn bản thiết kế đầy màu sắc bên trên, kinh ngạc: "Công viên trò chơi?"
"Thích không?"
"Nơi này là do anh xây dựng sao?"
"Hoan Hoan không phải nói lúc nhỏ người trong nhà không dẫn em đi công viên trò chơi sao? Sau này nơi này là công viên trò chơi của em." Trước đây lúc nhỏ, Dung Hoan thích nhất là được mẹ dẫn đi công viên trò chơi, nhưng mỗi cuối tuần cô đều phải ở nhà luyện đàn, cho nên thường thường đều là mẹ và Vương Thịnh dẫn Vương Hi Hi đi, số lần cô đi rất ít. Có lúc cô cùng đi với bọn họ, mẹ và Vương Thịnh phần lớn mọi lúc đều chơi với Vương Hi Hi. Cô thường xuyên bị xem nhẹ.
Nhưng Phó Tư Diễn nhớ việc này, anh muốn tận lực bù đắp những đau thương thời thơ ấu cho cô, tuy rằng công viên trò chơi là mục đích thương mại, nhưng trong lòng Phó Tư Diễn, đây là xây cho cô.
Dung Hoan đỏ hốc mắt, Phó Tư Diễn thấy vậy lập tức ôm cô, lau nước mắt cho cô, đau lòng mà không biết làm sao: "Làm sao lại khóc rồi?"
"Anh...anh sao lại luôn xem em như đứa nhỏ mà nuông chiều".
Anh giương khóe miệng: "Cưng chiều bạn gái không phải là nên làm sao? Hơn nữa trong lòng anh, em chính là đứa nhỏ".
Cô ôm lại anh: "Tư Diễn, cảm ơn anh".
Cô thật là không gặp được người nào tốt hơn anh.
Anh hôn cô, từ lông mày đến cánh môi, từng tấc từng tấc, ôn nhu mà hôn cô.
Sau khi nụ hôn của anh dừng lại, Dung Hoan nhìn bản vẽ trong tay, có chút mong chờ: "Cái này lúc nào mới có thể xây xong?"
"Sớm nhất là cuối năm nay, yên tâm, đợi đến khi xây xong liền dẫn em trở lại".
Giang Thành, vốn dĩ là thành phố cô ghét đến vậy, hôm nay trong tay anh lại biến thành nơi làm người mong đợi.
Trên đường đến sân bay, Phó Tư Diễn nói một việc quan trọng khác: "Ăn tết xong, anh dự định thành lập cho em một phòng làm việc dương cầm độc lập, em sẽ có đoàn đội chuyên môn, có thể phụ trách biểu diễn, tuyên truyền thường ngày của em, em cảm thấy thế nào?"
Thật ra gần đây Dung Hoan cũng đang bàn bạc chuyện này với Hồ Hinh, ý tưởng của cô với Phó Tư Diễn không mưu mà hợp, Phó Tư Diễn nói còn muốn giúp cô tìm người đại diện, cô nói Hồ Hinh là được rồi, hai người cũng quen biết nhau nhiều năm.
Sau khi về đến Lâm Thành, Dung Hoan trước tiên trở về biệt thự một chuyến, qua mấy ngày nữa Dung Khang Đạt lại phải ra nước ngoài, cô muốn ở cạnh ông nhiều hơn.
Buổi tối lúc ba người đang ăn tối ở nhà, Phó Tư Diễn đi nghe điện thoại, nói lát nữa Bạch Ngưng với Tiêu Thừa Chi tới nhà chơi. Đoạn thời gian trước hai người ở nước ngoài, sau khi Bạch Ngưng sinh em bé xong, hai người trở về nước.
Dung Khang Đạt vẫn là mới biết: "Ngưng Ngưng đã sinh em bé rồi à!"
Phó Tư Diễn: "Vâng".
Vẻ mặt Dung Khang Đạt vi diệu, một lúc sau mới mở miệng, giọng điệu chua tới mức chứa đầy thâm ý: "Không nghĩ tới Ngưng Ngưng nhỏ hơn cháu hai tuổi cũng đã kết hôn sinh em bé rồi."
Phó Tư Diễn "..."
"Ai da người trẻ tuổi bây giờ, kết hôn sớm chút, kết hôn sớm sinh con sớm, cơ thể cũng hồi phục nhanh hơn" Ông cụ bắt đầu lải nhải.
Sắc mặt Dung Hoan đỏ bừng, cúi đầu ăn cơm cũng không dám nói chuyện.
Phó Tư Diễn sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của ông cụ, chỉ là cười nhạt không nói.
Ăn cơm xong, Dung Hoan chạy tới phòng bếp gọt trái cây với dì Tĩnh, qua một lúc Phó Tư Diễn đi vào nói với dì Tĩnh: "Để tôi gọt đi".
Dì Tĩnh nhìn hai người, hiểu ra mục đích của Phó Tư Diễn, cười đi ra khỏi phòng bếp.
Ánh mắt người đàn ông quét nhìn gương mặt ửng đỏ của Dung Hoan, đi về phía cô, đột nhiên ôm cô đặt lên bệ lưu ly.
Dung Hoan sững sờ: "Anh làm gì..."
"Trốn cái gì?"Anh cười hỏi.
"Em mới không trốn" Cô quay mặt đi, không muốn thừa nhận là lời ông nội nói tối nay làm cô có hơi ngại.
Anh vuốt ve gương mặt, trêu chọc cô: "Vậy tại sao Hoan Hoan nhìn thấy anh, mặt lại đỏ thành thế này?"
"Em...em là do nóng".
Anh cười cười, không trêu cô nữa, lúc này bên ngoài phòng bếp truyền tới tiếng của dì Tĩnh: "Bạch tiểu thư với Tiêu tiên sinh tới rồi".
Dung Hoan: !!!
Cô nhanh chóng nhảy xuống bệ, chạy chậm ra ngoài liền nhìn thấy Bạch Ngưng và Tiêu Thừa Chi đi vào huyền quan, Tiêu Thừa Chi còn đẩy một cái xe nôi.
Dung Hoan vui vẻ mời bọn họ vào, Bạch Ngưng dắt tay Dung Hoan, đưa hộp bánh kem trong tay cho cô: "Cho em đó, biết em thích ăn nên mang đến cho em."
"Cảm ơn chị Bạch Ngưng".
"Còn xa cách như vậy, Phó Tư Diễn đâu?"
"Anh ấy ở phòng bếp gọt trái cây."
Tiêu Thừa Chi cười: "Hóa ra Tư Diễn có bạn gái thế mà trở nên hiền hậu như vậy."
Phó Tư Diễn đi ra, rõ ràng nghe thấy lời trêu đùa của anh em, liếc anh ta: "Làm như một số người không phải vậy."
"..." Tiêu Thừa Chi vậy mà vô lực phản bác.
Bạch Ngưng haha cười lớn, chỉ chỉ bảo bảo nằm trong xe nôi, hỏi Dung Hoan: "Có muốn ôm thử không?"
Dung Hoan kích động gật đầu, Bạch Ngưng ôm bảo bảo ra ngoài, Dung Hoan cẩn thận từng li từng tí ôm vào lòng, cô cúi đầu nhìn, tiểu thiên kim làn da trắng noãn, đôi mắt rất giống Tiêu Thừa Chi, là nội song, lúc này bé con đang nhắm mắt, miệng động động, có chút giống đang thổi bong bóng.
Huhuhu con của idol, cô vậy mà có thể ôm trong lòng.
Đáng yêu quá đi.
Phó Tư Diễn nhìn biểu cảm nhỏ của Dung Hoan, không nghĩ tới cô gái nhỏ thích trẻ con đến vậy.
"Bé con tên là gì vậy?"
"Tên Tiêu Lăng, nhũ danh là Bánh Quy".
Phó Tư Diễn dẫn Tiêu Thừa Chi lên lầu tìm Dung Khang Đạt, Dung Hoan ở lại phòng khách với Bạch Ngưng, Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ trêu đùa em bé của Dung Hoan, cười hỏi: "Em thích trẻ con như vậy?"
"Cũng được, em chỉ là cảm thấy Bánh Quy rất đáng yêu."
"Câu đáng yêu tự em cũng có thể nhanh chóng kết hôn, sinh một đứa" Bạch Ngưng cười xấu xa.
Dung Hoan bị cô ấy nói đỏ cả mặt: "Còn không có nhanh như vậy" Sinh con với cô mà nói, bát tự toàn một nhất phiết*
*Ý chỉ mọi việc thậm chí còn chưa bắt đầu.
"Ai ya đây không phải là chuyện sớm muộn sao? Kỳ thật rất mong chờ hôn lễ của hai người đó."
Bên kia, hai người đàn ông ra khỏi thư phòng, Tiêu Thừa Chi vỗ vỗ bả vai Phó Tư Diễn: "Theo chú Dung nói, tôi đã trở thành hình mẫu cuộc đời của cậu rồi."
Phó Tư Diễn bất đắc dĩ: "Chú ấy hiện tại hận không thể ôm cháu cố."
"Làm sao, cậu không muốn kết hôn với Hoan Hoan à?"
"Cậu nói bậy cái gì đấy, tôi chỉ là còn đang sắp xếp."
Tiêu Thừa Chi cười cười, lấy hiểu biết của anh ta với Phó Tư Diễn, đương nhiên cũng hận không thể lập tức cưới vợ, nhưng tính cách từ nhỏ của Phó Tư Diễn là không làm việc chưa nắm chắc, mọi việc đều phải dự trù đến rõ ràng tường tận.
Buổi tối sau khi Tiêu Thừa Chi với Bạch Ngưng rời đi, Dung Hoan đi tới nhà bếp, muốn đi lấy bánh kem lúc nãy bọn họ mua, Phó Tư Diễn không biết lúc nào theo phía sau, lúc cô vẻ mặt vui sướng lấy ra bánh kem, nói một câu: "Lại ở đây làm gì?"
Dung Hoan bị dọa, lập tức xoay người, chuyển bánh kem ra phía sau người, người đàn ông giơ tay búng trán cô một cái, cười nhạt nói: "Cho là anh không nhìn thấy?"
Cô chép miệng: "Em muốn ăn."
"Nửa đêm rồi, không sợ lát nữa bị đau bụng?"
"Sẽ không đâu, em chỉ muốn ăn một miếng, chỉ một miếng, Tư Diễn."
Cô vừa làm nũng anh liền hết cách với cô, cuối cùng anh để lại một câu: "Đem theo bánh kem, đến phòng anh ăn."
"..." Được rồi, vì bánh kem ủy khuất bản thân cũng không sao.
Cùng anh đi về phòng, cô ngồi bên bàn nhỏ, mở hộp bánh kem, bên trong là bánh mousse socola màu đen, trên mặt rải vụn socola với anh đào, Dung Hoan lấy nĩa múc một miếng cho vào miệng, nheo mắt hạnh phúc.
Phó Tư Diễn ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, nhìn vẻ mặt say mê của cô, không nhịn được hỏi: "Ngon như vậy?"
"Rất ngon, không tin anh thử xem." Cô múc một miếng đưa tới bên miệng anh, anh lại kéo cằm cô, cho cô một nụ hôn.
Dung Hoan bị hôn ngây ngốc, cuối cùng lúc rời khỏi môi cô, giọng anh ẩn ý cười: "Ừm, thật sự rất ngon".
Dung Hoan thẹn thùng: "Anh đừng hôn em, em phải chuyên tâm ăn bánh kem.".
"Được rồi em ăn, anh nhìn em."
Vì thế Dung Hoan một miếng tiếp một miếng, đem hơn nửa bánh kem cho vào bụng, cuối cùng cô thật sự có hơi no mới khống chế được bản thân.
Vốn dĩ cô cho rằng chỉ là một cái bánh kem bình thường mà thôi, lại không nghĩ tới bụng ăn thành bệnh.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Dung Hoan liền cảm thấy một trận buồn nôn không thoải mái, bụng hơi đau, sau khi ngồi trong nhà vệ sinh mấy lần, mới cảm thấy đỡ hơn chút.
Cô buồn bực đi ra, lúc này Phó Tư Diễn hẳn là đi tập thể dục rồi, trong phòng chỉ có một mình cô.
Thay xong quần áo xuống lầu, Dung Khang Đạt đang ngồi trước một bàn bữa sáng, nhìn thấy Dung Hoan cười vẫy tay với cô: "Hoan Hoan tới ăn sáng."
Dung Hoan dịch chân đi qua, sau khi ngồi xuống Dung Khang Đạt nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của cô: "Hoan Hoan cháu làm sao vậy?"
Dung Hoan lắc lắc đầu: "Cháu không sao?"
Dung Hoan múc cháo, ăn mấy miếng, cảm giác trong bụng một trận sông cuộn biển gầm, cô nhanh chóng đứng dậy chạy tới bồn rửa tay liền nôn ra.
Dì Tĩnh với Dung Khang Đạt nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt: "Đây là làm sao vậy?"
Dì Tĩnh đi lên vỗ vỗ lưng cô, rót nước ấm cho cô súc miệng, Dung Hoan nôn xong trở lại bàn ăn, một mặt không thể tưởng tượng cộng thêm chứa đầy mong đợi: "Hoan Hoan, có phải cháu mang thai không?"
Dung Hoan: ??!!
"Buổi sáng thức dậy nôn khan, lúc trước bà nội cháu mang thai cũng là dáng vẻ này." Ông cụ sắp cười đến không khép được miệng.
Vẻ mặt Dung Hoan chết lặng, ở đâu ra mang thai!
Cô đang muốn giải thích, chỗ huyền quan truyền tiếng tiếng động, là Phó Tư Diễn trở lại. Dung Khang Đạt gọi anh qua, người đàn ông nhìn vẻ vui mừng lộ rõ trên gương mặt ông, vẫn không biết xảy ra chuyện gì.
Ông cụ nói: "Hoan Hoan, mang thai rồi!"
Dung Hoan "..."
Phó Tư Diễn "...??"
Ông cụ nói lại phản ứng vừa nãy của Dung Hoan cho Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn lập tức đi đến trước mặt cô gái nhỏ, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, mày nhăn lại: "Có phải ăn hỏng bụng rồi không?"
"Hình như có chút..."
Phó Tư Diễn quay đầu nhìn ông cụ đang vui mừng hớn hở, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chú Dung, chú hiểu lầm rồi, Dung Hoan không có mang thai."
"Cô ấy là ăn bánh kem bị đau bụng."
Anh còn chưa nhận được một giọt máu nào đâu, thai cái rắm.
Ông cụ rất tuyệt vọng:...
Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan đi bệnh viện, kiểm tra ra thật sự là ăn hỏng bụng, Phó Tư Diễn lấy thuốc xong quay lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế, đầu vùi xuống thấp, một bộ dáng vẻ làm sai, làm người khác đều không nhẫn tâm nói.
Dung Hoan đang cúi đầu liền cảm giác trán bị gõ nhẹ, đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông : "Sau này có nghe lời anh không? Còn có lần sau anh liền mặc kệ em."
Cô túm chặt ống tay áo của anh, ngẩng đầu nhìn anh, ủy khuất nói: "Anh dữ lắm..."
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy tay cô, khóe môi cong nhẹ: "Được rồi nhóc con, trêu em đó. Buổi tối vẫn là đừng ăn bánh kem, em đau bụng thế này, anh sẽ đau lòng."
"Ừm, sau này em sẽ chú ý."
Anh dắt cô: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Về đến nhà, Dung Hoan ăn một ít cháo, uống thuốc, chẳng được bao lâu liền cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều. Anh dẫn cô về phòng để cô nằm trên giường nghỉ ngơi, hôm nay vẫn là đừng luyện đàn.
Cô hỏi: "Còn anh thì sao?"
Anh nhìn đồng hồ: "Anh phải đến công ty một chuyến, em đồng ý với anh, ngoan ngoãn nằm." Thật ra sáng nay công ty có hội nghị, anh nhất thiết phải tham gia, chỉ là muốn dẫn cô gái nhỏ đi khám bệnh, cho nên anh mới lùi về sau.
Cô bảo anh yên tâm đi vì thế anh rời đi, cô làm tổ trên giường ngủ, vừa ngủ liền ngủ tới chạng vạng.
Sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể hồi phục đến không kém lắm, gọi điện thoại cho Phó Tư Diễn hỏi anh khi nào trở về.
"Tối nay anh không thể về ăn cơm, sự việc vẫn chưa xử lý xong, em ở nhà tự mình ăn, buổi tối anh bận xong liền về với em."
Dung Hoan nghĩ thầm, với tính cách của anh, việc công ty chưa xử lý xong, có lẽ anh lại muốn quên ăn cơm.
Vì thế buổi tối cô đóng gói cơm ở nhà, dự định tự mình đưa đến công ty, giám sát anh ăn cơm đàng hoàng.
Sau khi tới công ty, cô lại phát hiện bản thân lâu rồi không tới, quên mất phòng làm việc của Phó Tư Diễn ở đâu rồi.
Vòng vòng quanh quanh đi tới tầng ba, phát hiện nơi này dòng người dày đặc, đến đến đi đi đều là người mặc đồ làm việc, cô nghĩ nghĩ, dứt khoát không tìm nữa, trực tiếp kéo một người tới hỏi.
Lúc này có một người phụ nữ nhìn qua hơn 30 tuổi, quần áo trang điểm đậm, gợi cảm quyến rũ tiến vào tầm nhìn của cô, Dung Hoan tiến lên trước gọi cô ta: "Xin chào, cho hỏi phòng làm việc của Phó tổng là ở tầng nào?"
Người phụ nữ đẩy đẩy kính gọng vàng, liếc mắt trên dưới đánh giá Dung Hoan một cái: "Cô là ai? Không biết nơi này là khu công tác, người ngoài không thể tùy ý đi loạn sao?"
"Tôi đến tìm Phó Tư Diễn".
Người phụ nữ nghe xong chỉ thấy vô cùng buồn cười: "Phó tổng? Cô hẹn trước rồi sao?"
"Tôi tìm anh ấy không cần hẹn trước."
Người phụ nữ trong nháy mắt cho rằng mình ảo giác rồi, Dung Hoan nhìn quá trẻ tuổi ngữ khí nhưng lại rất lớn, đáy mắt cô ta hiện lên chán ghét cùng khinh thường: "Nếu cô là khách hàng của Phó tổng, cô có thể gọi điện thoại cho trợ lý của anh ấy, trợ lý sẽ dẫn cô đi lên. Chỗ này của chúng tôi mỗi ngày đều có rất nhiều phụ nữ nói tới tìm Phó tổng, chúng tôi không có khả năng mỗi người đều tiếp đãi, đúng không?"
Dung Hoan đè nén phẫn nộ của mình, nhìn cô ta, một lúc sau cười lạnh một tiếng, gật gật đầu, lấy di động ra: "Không sao, tôi trực tiếp bảo Phó tổng xuống tiếp tôi."
Người phụ nữ trợn mắt, đi vòng tránh cô ra, vừa lúc đồng nghiệp đi qua, người phụ nữ liền nói: "Người này cười chết tôi rồi, nói tìm Phó tổng còn bảo Phó tổng tự mình xuống tiếp."
"Người phụ nữ này là ai vậy, nhìn qua không giống khách hàng..."
"Đúng vậy, vừa nhìn là loại phụ nữ loạn thất bát tao* tới quấy rầy Phó tổng."
*Thất bát tao : Lộn xộn, rối bời, không theo một trật tự nào cả.
Đồng nghiệp vừa định nói chuyện, nhìn thấy người từ phía trước đi tới, tức khắc ngây dại: "Phó tổng...!"
Người phụ nữ cũng nhìn qua, cũng nhìn thấy Phó Tư Diễn ngày thường căn bản không nhìn thấy mặt.
Chỉ thấy Phó Tư Diễn lướt qua bọn họ, mà sau đó đi về phía "Dung Hoan" bọn họ vừa mới nghị luận.
Dung Hoan nhìn thấy Phó Tư Diễn, cười vẫy tay với tay với anh, anh đến trước mặt cô, nửa ôm cô, tay nhéo mặt cô: "Hết bệnh chưa, sao đột nhiên lại tới?"
"Khỏi rồi, em mang cơm cho anh."
"Nhóc con ngoan như vậy. Đi lên với anh." Anh dắt tay cô, dẫn cô đi ra ngoài.
Người phụ nữ cũng đồng nghiệp nhìn bóng lưng hai người, toàn bộ đều á khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro