Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Anh giả vờ ngã, Dung Hoan lập tức nắm lấy cánh tay anh, cô cảm nhận được sức nặng của cơ thể anh đang đang đè lên mình.

Không thể nào ... Say thật?

"Chú?"

Cô nhẹ nhàng gọi anh, và sau vài giây, cuối cùng anh nói: "Hửm?"

Chất giọng khàn mê người, hơi nóng từ miệng anh phả vào chiếc cổ thanh tú của cô. Mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

"Chú......Cháu đỡ chú về phòng......."

Cô dìu anh trở lại phòng ngủ và để anh lên ghế sofa. Cô vào phòng tắm lấy khăn, lúc quay lại nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, mấy giây sau mới đóng cửa lại.

Cô bật đèn và lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho anh. Cô ngồi bên cạnh anh, nhìn ánh đèn chiếu vào khuôn mặt có chút mệt mỏi của anh, lòng đau thắt lại.

Cô không nhịn được hỏi: "Chú, tâm trạng chú không tốt à?"

"Làm sao Hoan Hoan biết?"

Cô rũ mắt, "Tâm tình cháu cũng không tốt."

Anh đưa tay lên nhéo nhéo mặt cô, kìm nén cảm xúc, "Hoan Hoan, đừng có buồn?"

Anh biết rằng tâm trạng cô đang tồi tệ là do anh.

Vì anh mà tâm tình cô không tốt.

Dung Hoan mỉm cười, "Thôi, chú đừng như vậy ..." Cô chỉ muốn làm cho anh vui.

Cô nhìn anh dần dần nhắm mắt lại, rồi cô mạnh dạn mở mắt nhìn anh.

Một lúc lâu sau, như đã hạ quyết tâm, cô đứng dậy chống tay trên ghế sofa và cúi xuống gần khuôn mặt anh.

Rồi sau đó......

Đặt môi cô lên môi anh.

Môi anh nhuốm màu đêm lạnh lẽo nhưng lại làm trái tim cô bỏng rát.

Dung Hoan cảm thấy có một luồng điện chạy khắp cơ thể, như đang vụng trộm miếng mật ngọt, ngọt từ miệng đến tận trái tim.

Mí mắt của Phó Tư Diễn khẽ giật.

Chỉ hai giây sau, cô nhanh chóng thu người lại và nắm chặt lòng bàn tay với khuôn mặt đỏ bừng.

Sau vài giây, cô quay lại nhìn anh và thấy anh vẫn đang nhắm mắt, bất động.

Hơ ... may là chú ấy đã ngủ rồi.

Sau khi đặt anh lên giường, cô nhìn anh rồi rời khỏi phòng.

Một lúc sau, anh mở mắt.

***

Dung Hoan trở về phòng, dựa người vào cửa, nhịp tim của cô đang đập rất nhanh.

Cô chỉ có thể làm điều này, lợi dụng lúc anh say rượu không tỉnh táo để âm thầm thỏa mãn chút nguyện vọng của mình.

Tình yêu của cô dành cho anh như bông hoa nhỏ ở góc khuất, nơi ánh mặt trời không bao giờ dòm ngó, khiến nó chẳng thể phát triển thêm.

***

Ngày hôm sau, Dung Hoan dậy rất muộn, đứng dậy đi xuống lầu liền thấy Phó Tư Diễn và Dung Kha Đạt đang trò chuyện trong phòng khách.

Cô gái nhỏ đã lén lút làm chuyện tối hôm qua, lúc này nhìn thấy Phó Tư Diễn, tâm trí cô tự động nhớ lại hành động chạm môi đêm qua, mặt có chút đỏ lên.

"Hôm nay Hoan Hoan dậy muộn vậy sao?" Dung lão gia cười nói.

Phó Tư Diễn nhìn Dung Hoan với vẻ mặt như thường lệ.

Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Cháu không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức."

"Không sao, dù sao hôm nay cũng không có tiết học. Đi ăn cơm đi, dĩ Tĩnh hâm sữa cho con ."

Dung Hoan gật đầu và bước đến bàn ăn.

Cô cúi đầu ăn, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến. Quay lại nhìn, Phó Tư Diễn bước vào.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, và từ khóe mắt cô thoáng thấy anh đang ngồi đang đối diện với cô.

"Chú Phó." Cô ấy gọi giả vờ kêu một tiếng.

"Ừm, thứ bảy tuần sau là tiệc đính hôn của Bạch Ngưng và Tiêu Thừa Chí. Bạch Ninh mời chú, cháu muốn đi không?"

Dung Hân kinh ngạc, vội vàng gật đầu, "Cháu muốn đi."

Đây là tiệc đính hôn của thần tượng cô mà! ! !

Gương mặt anh vẫn như bình thường, nhưng trong lòng như đang cố kìm nén những suy nghĩ, cuối cùng anh chỉ nói: "Đến hôm đó chú sẽ đưa cháu đi."

***

Đã đến ngày diễn ra tiệc đính hôn, công ty quản lý của Tiêu Thừa Chi thông báo tin tức đính hôn, thông tin này đã xuất hiện đầy trên các trang mạng, ai nấy cũng muốn biết thêm về tiệc đính hôn của Tiêu Thừa Chi nhưng đến cả giới truyền thông cũng bị từ chối tham dự. Theo chia sẻ của Tiêu Thừa Chi thì gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Và cả hai là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Cô là con gái của một tập đoàn xây dựng, xinh đẹp. Là người mẫu và thường xuyên du lịch nước ngoài. Gia đình của Tiêu Thừa Chi là một gia đình giàu có ngay cả khi họ không bước vào làng giải trí. Cha anh là một nhà tài chính có tiếng trong giới, sở hữu tài sản hàng trăm triệu.

Tiệc đính hôn được tổ chức tại biệt thự riêng của Tiêu Thừa Chi, anh đã chi rất nhiều tiền và trang trí biệt thự thành một khu vườn hoa hồng đẹp như mơ.

***

Dung Hoan đã đợi sẵn ở nhà, đến giờ hẹn, người đến đón cô là Kế Sâm và mang cho cô một chiếc váy. Kế Sâm nói rằng tối nay Phó Tư Diễn có việc phải làm nên sẽ đến muộn.

Khi Dung Hoan đến, tiệc đính hôn còn chưa bắt đầu, cô sợ mình không quen, vừa đến nhân viên đã trực tiếp đưa cô đến phòng của Bạch Ninh và Tiêu Thừa Chí.

Vừa bước vào cửa thấy Bạch Ngưng đã trang điểm xong, đang trò chuyện với một vài cô gái, Tiêu Thừa Chí trong bộ vest đen ở bên cạnh, nhìn thấy Dung Hoan, Bạch Ngưng nhiệt liệt chào hỏi: "Hoan Hoan"

Dung Hoan bước tới, Bạch Ninh xoay người lại: "Thế nào? Bộ váy này nhìn có đẹp không?"

Một chiếc váy dài màu vàng ánh kim nổi bật một cách hoàn hảo như biến Bạch Ngưng thành yêu nữ dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người. Dung Hoan phấn khích nói: "Xin chúc mừng anh chị, chị Bạch Ngưng và anh Thừa Chi."

Cô ấy thật hạnh phúc cho cả hai người!

Cả ba trò chuyện một lúc, Dung Hoan hỏi có chụp ảnh chung được không, hai người đã đồng ý ngay, sau khi Dung Hoan gửi ảnh cho bạn, đầu bên kia hét lên và như muốn bay lên không trung: "Aaaaa ! Làm sao có thể may mắn như vậy, tôi cũng muốn đi dự tiệc đính hôn của anh Thừa Chi. Hôm nay, anh trai của tôi thật đẹp trai mà."

Đúng vậy, hôm nay Tiêu Thừa Chi là người đàn ông đẹp trai nhất trong bữa tiệc, không nghi ngờ gì nữa.

Sau khi tán gẫu, Bạch Ngưng hỏi cô ấy Phó Tư Diễn có đến không, Dung Hoan lắc đầu: "Kế Sâm nói chú ấy có việc phải làm."

"Thật không để mặt mũi cho chị mà. Sao phải làm việc vào lúc quan trọng như vậy." Bạch Ninh khẽ ậm ừ, "Hoan Hoan, em có đói không? Có bánh ngọt chuẩn bị sẵn bên ngoài, em có thể ăn thử. Tất cả đều ngon. "

Dung Hoan gật gật đầu, cũng không ở đây quấy rầy thế giới của hai người nữa. Dung Hoan đi đến sảnh tiệc và nhìn thấy một loạt các món tráng miệng, đồ uống, món ngon còn có cả dàn nhạc.

Quả nhiên là tiệc đính hôn đẳng cấp của giới giải trí....

Cô lấy vài cái bánh, đang định bước sang một bên thì nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Hoan Hoan!"

Dung Hoan quay đầu lại, liền bị người ta ôm lấy, cô giật mình thì nhìn thấy Thẩm Như: "Hoan Hoan, lâu rồi không gặp..."

Thẩm Như cùng mẹ cô cũng được mời tham gia bữa tiệc tối nay,  hai người bọn họ đã không gặp nhau trong một học kỳ và khi thấy Dung Hoan nhanh chóng bước đến nói chuyện.

"Hoan Hoan, sao cậu cũng ở đây vậy? Hôm nay mình mới từ Úc về. Ngày mai cậu đi ra ngoài chơi với mình nha." Thẩm Như vui vẻ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dung Hoan.

Dung Hoan giải thích nguyên nhân, Thẩm Nguy chợt nhận ra, liền nhìn xung quanh: "Chú Phúc đâu?"

"Chú ấy vẫn chưa tới."

"Wow, mình đã lâu không gặp chú Phúc. Không biết đêm nay chú ấy sẽ dẫn theo cô gái như nào!"

Dung Hoan ngẫn người, "........ Cô gái?"

"Đúng vậy, đàn ông thường mang theo một người phụ nữ làm bạn đồng hành đến những bữa tiệc kiểu này. Gần đây chú Phúc có qua lại với ai không?"

Dung Hân ngoảnh mặt đi, "Mình không biết..."

Thẩm Như không để ý đến sự khác thường của Dung Hoan, và vẫn đang rất hào hứng, khi cả hai đang trò chuyện thì Hầu Tử xuất hiện.

"Hai người đang nói gì vậy?" Tất Hào đi tới, liếc mắt nhìn Dung Hoan.

"Không nói cho cậu biết đâu." Thẩm Như ra vẻ kiêu ngạo.

Khi cả ba đang trò chuyện, và họ nghe thấy một vài cô gái sau lưng họ thì thầm điều gì đó: "Cô đã nghe gì chưa? Cậu Phó sẽ ở đây tối nay."

"Cậu  Phó?! Chà, Tiêu Thừa Chi thực sự có mối quan hệ tốt, đến cả những người như Phó Tư Diễn cũng có thể mời được." Một cô gái khác có hơi kích động liền nói: "Tưởng gì? Người như Phó Tư Diễn sẽ để ý đến chúng ta sao?"

Chỉ cần nơi nào có Phó Tư Diễn tham dự, tâm điểm của cuộc trò chuyện giữa những người phụ nữ luôn không thể tách rời khỏi anh.

Dung Hoan ngượng ngùng thu lại tâm tư, uống một ngụm nước trái cây.

Lúc này, một cô gái mặc váy trắng chạy tới báo tin quan trọng cho những người phụ nữ phía sau: "Vừa rồi tôi thấy Phó Tư Diễn ở cửa! Anh ta còn dẫn theo một nữ đồng hành!"

"Là ai ???"

"Con gái của Từ gia, Từ Nhụy Sương!"

Vừa dứt lời, một nam một nữ bước vào sảnh tiệc. Người đàn ông mặc bộ vest màu xanh đậm thẳng tắp, người phụ nữ khoác tay người đàn ông, vạt áo tung bay, khóe miệng mang ý cười.

Dung Hoan nhìn hai người bọn họ, tim đập thình thịch, đứng không vững.

Thẩm Như đẩy đẩy Dung Hoan: "Người phụ nữ bên cạnh chú Phó thật xinh đẹp!"

Đầu óc Dung Hoan ong ong, cắn môi khiến môi trắng bệch, tay đang cầm đồ uống không ngừng siết chặt.

Làm sao họ có thể...

Phó Tư Diễn cùng Từ Nhuỵ Sương đi đến chỗ Bạch Ngưng cùng Tiêu Thừa Chi, bọn họ nói chút gì đó, hai bên đều cười. Dung Hoan quay mặt ra hướng bể bơi bên ngoài, nghe thấy tiếng huyên thuyên của nhóm nữ sinh phía sau, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Thẩm Như nói cần đi toilet, chỉ còn lại có hai người là Tất Hào đang nói chuyện phiếm với cô, nhưng cô có vẻ lơ đễnh.

Tất Hào đặt nhẹ tay lên vai Dung Hoan: "Hoan Hoan, cậu không sao chứ? Cậu có thấy khó chịu không?"

"Không có gì......"

Người phục vụ đi qua, Dung Hoan đưa tay cầm lấy rượu vang đỏ, định uống cạn, rượu trong tay đã bị anh ta cầm đi.

Cô quay đầu lại, khuôn mặt Phó Tư Diễn hiện lên, giọng anh trầm xuống: "Cháu không thể uống rượu."

Anh không biết từ khi nào đã nhìn thấy cô đang đứng trong góc.

Dung Hoan hai mắt nóng rực, trừng mắt nhìn anh: "Chú không cho là tôi không được uống à? Hơn nữa, đêm nay chú còn đi cùng dì Từ, nên chú không cần quản tôi. Hãy dành thời gian mà chăm sóc cho dì."

Phó Tư Diễn nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng, liền nghĩ đến cuộc trò chuyện cùng Dung Kha Đạt tối qua: "Tư Diễn, tốt hơn là con nên loại bỏ những tâm tư dư thừa mà Hoan Hoan dành cho con, đúng không?"

Anh im lặng, Dung Hoan cầm lấy rượu uống hết, nhìn chiếc ly đã cạn, cười cười, đưa lại cho anh.

Từ Nhuỵ Sương đi tới, "Tư Diễn Hoan Hoan, cháu cũng ở đây à?"

Lời xưng hô thân mật như một nhát dao đâm thẳng tim cô, Dung Hoan không trả lời, Từ Nhụy Sương nói với Phó Tư Diễn: "Bạch Ngưng nhờ em tìm anh vì cô có chuyện muốn nói."

Trước khi rời đi, Phó Tư Diễn nhìn Dung Hoan, rất có ý tứ. Sau khi anh xoay người rời đi, Từ Nhuỵ Sương mỉm cười: "Hoan Hoan, cháu có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi dạo."

Màn đêm mù sương, ánh trăng cùng với ánh nến tạo thành một con đường.

Dung Hoan khàn giọng nói: "Dì tìm tôi có việc gì?"

Từ Nhuỵ Sương mỉm cười, nhìn cô và nói từng chữ, "Cháu thích anh ấy à?"

Dung Hoan sững sờ.

"Dì có thể thấy được tình cảm của cháu đối với anh ấy, cũng không cần cháu phải thừa nhận."

"........ Dì muốn làm gì?"

Từ Nhuỵ Sương thản nhiên cười,  "Không có gì, dì sẽ không nói cho người khác biết đâu, nhưng dì cho rằng đến cả dì còn phát hiện ra thì chú của cháu sẽ không phát hiện ra à?"

Dung Hoan trong lòng chùng xuống, cảm giác có thứ gì đó đang rơi xuống rất nhanh.

"Dì sẽ không nói gì thêm, vì đó là việc của cháu. Dì sẽ chỉ nói điều này thôi  đừng làm cho chú của cháu phải khó xử." Từ Nhuỵ Sương ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Tình yêu của cháu thật khó nói ra. Không thể công khai cho mọi người biết, dù cho không cùng quan hệ huyết thống, nhưng cháu vẫn là 'cháu gái' trên danh nghĩa của anh ấy, cháu nghĩ ông của cháu có thể chấp nhận sao? Nói cách khác, ông nội cháu sẽ đồng ý cho hai người ở cùng nhau sao?"

"Nếu dì là cháu, dì sẽ tránh xa chú của cháu."

......

Sau khi Từ Nhụy Sương rời đi, Dung Hoan vẫn đứng đó một mình, cô đang suy nghĩ gì đó, chỉ khi tiến lại gần mới có thể nhìn thấy thân thể đang run rẩy của cô.

Cô vùi mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Từng lời từng chữ của Từ Nhụy Sương cứa vào cơ thể cô như một nhát dao, rỉ máu.

Cô ngồi xổm xuống và cuộn mình lại với nhau, như thể cô không còn trên đời.

Dung Hoan khóc một mình rất lâu, cho đến khi cô nghe thấy có ai đó gọi tên mình, "Hoan Hoan..."

***

Từ Nhụy Sương trở lại sảnh tiệc, dạo một vòng, cuối cùng phát hiện Phó Tư Diễn đang đứng ở một góc bên ngoài sảnh tiệc, hút thuốc.

Anh dựa vào tường, vẻ mặt lãnh đạm, như không có gì có thể lọt vào mắt anh.

Từ Nhuỵ Sương nhớ lại, tối nay anh chủ động đến đón cô, ban đầu cô rất vui vẻ, ai ngờ khi đi thì anh lại lãnh đạm đến đáng sợ. Thật khác với lúc có Dung Hoan bên cạnh.

À.

Từ Nhụy Sương cười lạnh một tiếng, đi về phía anh, "Bên ngoài lạnh lắm, vào thôi."

Phó Tư Diễn thở ra một hơi khói thuốc, phớt lờ cô.

"Phó Tư Diễn, nếu anh đã không yêu em....... Vì cái gì anh còn mời em đến tiệc đính hôn?" Từ Nhụy Sương không nhịn được chất vấn.

Phó Tư Diễn uể oải mà nhìn cô, "Tâm trạng anh không được tốt, em vào trong trước đi."

Từ Nhụy Sương ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên tiến lại gần anh một bước, kiễng chân lên, môi gần như chạm vào anh, nhưng lại bị anh đẩy ra.

Vừa nhìn lại, liền thấy Dung Hoan cùng Tất Hào đứng cách đó không xa.

Dung Hoan được Tất Hào tìm thấy, cả hai đang định đi vào trong vô tình đi ngang qua và chứng kiến ​​cảnh tượng này.

Từ chỗ của Dung Hoan, Từ Nhụy Sương đã hôn Phó Tư Diễn.

Trong mắt Phó Tư Diễn thoáng qua một tia hoảng sợ, sau đó liền nhìn thấy hai mắt Dung Hoan đỏ bừng, liền xoay người bỏ chạy. Anh định đuổi theo, nhưng bị Từ Nhụy Sương ngăn lại: "Bây giờ anh sẽ chỉ khiến cô ấy càng không thể buông tay mà thôi!"

Phó Tư Diễn hất tay cô ra, và mắt anh lạnh lẽo nói, "Chuyện của tôi, cũng không đến lượt cô?"

***

Dung Hoan vội vàng ra khỏi sảnh tiệc, lúc này bên ngoài là một mảng tối mờ mịt. Cô không biết phải đi đâu, nhưng suy nghĩ duy nhất trong lòng cô là phải rời khỏi đây.

Cô vừa đi vừa lau nước mắt, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng còi xe.

Dung Hoan mặc kệ anh, nghe thấy tiếng đóng cửa, Phó Tư Diễn đi tới trước mặt cô, nắm lấy tay Dung Hoan: "Hoan Hoan, lên xe với chú."

Cô ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, nước mắt lưng tròng: "Không cần....."

"Ngoan nào."

Dung Hoan hất tay anh ra, tiếp tục chạy về phía trước, anh đuổi theo,

"Dung Hoan."

Cô không thể lay chuyển được anh, cuối cùng cũng dừng lại, hai người đứng tại chỗ giằng co, anh nghe thấy cô cúi đầu lẩm bẩm: "Chú không thích tôi đúng không?"

Phó Tư Diễn đau họng, muốn nói nhưng không nói được.

"Tôi biết...... Chú không thích tôi."

Sau khi Dung Hoan nói xong, cô cảm thấy hai mắt tối sầm, thân thể liền ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro