Chương 19
"Tôi thích chú Phó nhất ..."
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng và trong sáng, giống như một vài bong bóng cầu vồng, rơi vào trái tim của Phó Tư Diễn rồi sau đó vỡ ra.
Con ngươi đen láy của anh hiện lên một tia cảm xúc nào đó, anh quay đầu lại thì thấy cô gái nhỏ đang nhắm mắt lại, mái tóc xù tựa vào cổ anh, cô thật sự đã ngủ say.
Yết hầu của anh không tự giác rung lên, lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ dư thừa, bình ổn lại một tia khô nóng trong lòng ngực.
Đưa cô trở lại phòng, đặt cô lên giường, và giúp cô đắp chăn.
Anh nhìn cô và mỉm cười một lúc.
Sự dịu dàng hiện lên trong mắt anh tựa ánh trăng, tràn ngập khắp căn phòng.
***
"Dung Hoan, mau dậy đi, bạn trai của cô đang đợi cô ở dưới nhà ăn sáng." Dung Hoan bị chấn động khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bánh Bao.
Dung Hoan nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo, xách túi chạy xuống lầu, liền nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông cao thẳng đứng ở bên ngoài tòa nhà ký túc xá.
Nam nhân quay đầu lại, khuôn mặt chậm rãi trở nên rõ ràng, cô liền phát ngốc tại chỗ.
Một nửa khuôn mặt của Phó Tư Diễn được nắng vàng chiếu rọi, đường viền hàm của anh được anh nắng vẽ lên rất đẹp, con ngươi đen tuyền của anh được chiếu sáng.
"Bạn trai..."
Anh cười nhẹ đi về phía trước, nắm tay cô, nói: "Chà, đây rồi."
***
Dung Hoan mở mắt tỉnh lại từ trong mộng.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt đảo qua đồ đạc trắng tinh trong phòng, rồi rơi vào ánh ban mai ngoài cửa sổ màu xanh lam, cô thở phào nhẹ nhõm rồi đập mạnh vào đầu.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cô đỏ mặt, lấy gối củ cải che đầu, "Mình điên rồi ..." Làm sao có thể có một giấc mơ như vậy!
Lúc này cô đang nằm trên giường, ước chừng tối hôm qua cô đang hóng gió ngoài ban công mà ngủ quên lúc nào không hay.
Lại là ... Phó Tư Diễn đưa cô về phòng sao?
Cô thốt lên một tiếng và ngã xuống giường
Cô rửa mặt xong, thay một chiếc áo phông trắng, trên ngực có vẽ một con Snoopy nhỏ, kết hợp cùng với quần ống rộng màu đen, buộc tóc cao lên, trông tươi tắn và đáng yêu.
Cô đi ra khỏi phòng, tìm kiếm bóng dáng của Phó Tư Diễn, thấy cửa phòng anh khép hờ.
Cô bước tới, gõ cửa phòng anh, nghe anh trả lời, liền đẩy cửa bước vào.
Phó Tư Diễn đang đứng trước gương chỉnh sửa lại quần áo của mình. Cô nhìn bóng lưng của anh, nó như thể trùng lặp với giấc mơ của cô. Cô cảm thấy có hơi chột dạ, đang tính quay đi đã bị anh lên tiếng gọi lại: "Hoan Hoan, giúp tôi đem đồng hồ đến đây."
"Ồ ..." Cô đưa chiếc đồng hồ ở cạnh giường cho anh.
Phó Tư Diễn nhận lấy nó, đeo đồng hồ lên tay, khẽ quét lông mày, nén giọng cười sang sảng: "Sao lại dậy sớm vậy?"
"Tôi... tôi ngủ đủ rồi." Giọng cô không hề tự tin.
"Ngủ đủ giấc đi. Lát nữa chú đưa đi ăn sáng." Anh cười nhẹ.
"Được."
Anh nhìn vào gương, lại đột nhiên hỏi cô: "Hôm nay chú rất đẹp trai phải không?"
Nam nhân có bờ vai rộng và eo hẹp, dáng người cường tráng. Ngay cả chiếc áo sơ mi thông thường và quần đen cũng vừa vặn với anh ta đã đẹp hơn người thường một vài phần.
Dung Hoan chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn anh.
Nhưng vào lúc này ... Đương nhiên cô sẽ không thừa nhận để anh được đắc ý, "Không có."
Nghe vậy, anh nâng cằm cô lên, ánh mắt tối sầm lại một chút, nhưng nụ cười vẫn không giảm bớt: "Hoan Hoan nói dối, vừa rồi rõ ràng còn nhìn chú đến ngây người, bây giờ lại nói không có?"
Cô bị tiếng cười của anh làm tim loạn nhịp, vội vàng hất tay anh ra, vẫn không chịu thừa nhận:" Đó là chú tự luyến, tôi không có."
Cô nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng, không cho anh cơ hội chất vấn nữa. Chạy xuống lầu, cô lại liếc nhìn lên lầu, khẽ nở nụ cười, thật say mê lòng người.
Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan đến nhà hàng, vừa đến cửa thì điện thoại của anh đã reo, nên anh bảo Dung Hoan đợi anh ở đây một lát.
Dung Hoan đứng chờ tại chỗ, đột nhiên cô nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: "Dung Hoan?!"
Cô quay lại nhìn, và điều đập vào mắt cô là vẻ mặt ngạc nhiên của Tạ Nhu, Tạ Nhu bước tới với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Dung Hoan, thật sự là cậu, sao cậu lại ở đây?"
"Tôi đi du lịch cùng chú mình."
Tạ Nhu đổi tay cầm hành lý, đem chiếc túi đeo vai màu trắng của Prada về phía trước và nói:" Cậu và chú cậu có quan hệ tốt như vậy à?" Tại sao cô không đi du lịch cùng bố mẹ, mà lại đi cùng với chú.
Dung Hoan chỉ cười nhẹ, không tỏ ra ý kiến.
"Đây có phải là lần đầu tiên cậu đến đây à? Tôi và bố mẹ thường xuyên đến đây, chúng tôi khá quen thuộc nơi này, nếu cậu muốn đi đâu chơi, cậu có thể liên hệ với tôi, tôi có thể đi cùng cậu." Tạ Nhu vuốt vuốt bộ tóc mới làm.
"Không cần đâu, tôi đoán là chiều nay tôi sẽ đi rồi."
Lúc này bố của Tạ Nhu đi tới, Tạ Nhu giới thiệu với ông: "Đây là bạn cùng phòng của con, Dung Hoan."
Trước khi Dung Hoan kịp chào hỏi, giọng của Phó Tư Diễn vang lên sau lưng cô: "Hoan Hoan, đi thôi."
Bố của Tạ Nhu và Tạ Nhu đồng loạt nhìn lại, hai mắt của bố Tạ Nhu đột nhiên sáng lên, như nhìn thấy bảo bối nào đó, ông ta vội vàng đi tới đón nhận và đưa tay ra: "Phó tiên sinh, thật tình cờ khi tôi gặp anh ở đây."
Phó Tư Diễn nhếch miệng cười, cùng ông ta bắt tay, Tạ Nhu hơi sững sờ khi thấy bố mình hiếm khi chủ động và nhiệt tình với người khác như vậy.
Ông Tạ nhìn Dung Hoan, "Phó tiên sinh, đây là ..."
"Là cháu gái của tôi."
"Ồ, vậy con gái tôi và cô ấy là bạn cùng phòng, thật là trùng hợp. Anh cũng ở đây để nghỉ dưỡng đúng không, anh đã đặt phòng chưa? Tôi cũng chuẩn bị đi đặt phòng, tôi giúp anh đặt phòng luôn?"
" Không cần, hôm qua chúng tôi đã nhận phòng. "
Ông Tạ nở một nụ cười nịnh nọt," Vậy được rồi, Phó tiên sinh buổi trưa có hẹn không, tôi mời anh đi ăn? Đến lúc đó hai đứa nhỏ cùng đi, cũng có thể cùng nhau chơi. "
Phó Tư Diễn khoác vai Dung Hoan, mỉm cười từ chối:" Tôi xin lỗi, trưa nay tôi có việc, đưa con bé đi hầm rượu chơi một chút."
"Vậy... Vậy hẹn anh ngày khác."
Dung Hoan cùng Tạ Nhu vẫy tay tạm biệt, rồi sau đó rời đi. Vào nhà hàng, trên đường đến chỗ ngồi, Dung Hoan nhớ lại vừa rồi không khỏi tò mò hỏi: "Chú Phó, tại sao bố của Tạ Nhu lại nhiệt tình với tôi như vậy?"
Phó Tư Diễn đưa tay lên xoa đầu cô, "Bởi vì chú và ông ta có quan hệ làm ăn."
Dung Hoan gật gật đầu, "Là ông ấy có chuyện làm ăn muốn tìm chú nói chuyện."
Anh cầm lấy cằm cô và nhếch môi: "Chà, Hoan Hoan thông minh thật đấy. "
Bên kia, sau khi đám người của Dung Hoan rời đi, Tạ Nhu nắm lấy tay bố mình, vẻ mặt không vui:" Bố, tại sao bố lại muốn nịnh bợ chú của Dung Hoan? Con thấy anh ta đối với bố rất hững hờ, không muốn cùng bố ăn cơm."
Ông Tạ trừng mắt nhìn cô ta," Tại sao trẻ con lại hỏi nhiều như vậy? "
"Bố..."
"Ở ký túc xá, con đối xử với Dung Hoan tốt một chút, đừng đắc tội người ta, chú cô ấy là khách hàng quan trọng của bố. Nhớ không?"
Tạ Nhu nghiến răng hàm, sau một lúc ủ rũ mà "dạ" một tiếng.
Sau bữa sáng, Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan đến hầm rượu của biệt thự. Hầm rượu ở đây nổi tiếng, Phó Tư Diễn rất thích sưu tập rượu vang, mỗi lần đến anh đều mang về vài chai.
Đi tham quan một vòng, nhân viên cho biết có thể cho khách tự mình trải nghiệm quy trình nấu rượu. Nho họ trồng được nhập khẩu từ nước ngoài, hương vị của rượu vang tạo ra rất phong phú và mạnh mẽ.
Phó Tư Diễn hỏi Dung Hoan có muốn thử không, và cô đồng ý.
Khi hai người đi đến vườn nho, trước mắt là một mảng xanh tím, dây leo chằng chịt, sau khi nhân viên làm mẫu sau đó đưa cho bọn họ kéo và một cái rổ.
Phó Tư Diễn đưa cho cô cái kéo, "Đến thử xem?"
Một tay cô cầm lấy cuống nho, tay kia cầm kéo, cắt xong cẩn thận đặt chúng vào rổ.
Trong lúc đang vui vẻ, cô nghe thấy Phó Tư Diễn gọi cô: "Hoan Hoan lại đây." Cô bước tới, anh đưa một quả nho đã bóc vỏ lên miệng cô, "Nếm thử đi."
Cô mở miệng định cắn xuống, nhưng anh đột nhiên rụt tay lại, sau đó lại đặt quả nho trước mặt cô, cô định cắn xuống, nhưng anh lại tiếp tục rút tay lại!
Dung Hoan tức giận trừng mắt nhìn anh, quay mặt đi không muốn để ý đến anh, Phó Tư Diễn đi tới, lông mày tràn đầy ý cười trêu chọc, "Được rồi, tôi sẽ không trêu chọc cháu."
Cô khó chịu "hừ" một tiếng, lại quay qua bên khác, anh cười giữ cô lại, đưa quả nho trong suốt nhẹ nhàng áp lên môi cô, cô mới há miệng cắn xuống.
"Ngọt không?" Anh hỏi.
"Ừm."
"Thích thì chúng ta mua một ít mang về nhà đi."
"Được."
Sau khi hái nho, hai người rửa sạch, sau đó vò nát nho đã được sấy khô rồi thêm đường, cho vào hộp đựng. Tất nhiên, thủ công không tinh tế bằng nấu rượu chuyên nghiệp, nhưng khá thú vị.
Trước khi rời đi, ông chủ hầm rượu mang đến loại rượu mà Phó Tư Diễn yêu cầu, một chai Margau 99 năm.
Sau khi ông chủ rời đi, Phó Tư Diễn đem tờ giấy trong tay đưa cho cô, "Đây, cầm lấy."
Cô cầm lấy và thấy rằng đó là một phiếu chi, có nghĩa là một năm sau họ có thể đến lấy rượu hôm nay làm!
Khóe miệng nở nụ cười, anh nói: "Giữ cho tốt, sang năm tới lấy."
Dung Hoan biết Phó Tư Diễn rượu ngon là không bao giờ uống, vậy làm sao anh có thể bằng lòng nấu rượu cùng với cô, còn nói muốn lấy nó sau một năm?
Cô nhìn anh chằm chằm với một sự chờ đợi, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: "Chú Phó... chúng ta cùng nhau đi lấy sao?"
Ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt của cô gái nhỏ chạm vào một sợi dây trái tim nào đó không thể giải thích được vào lúc đó, anh nhếch khóe miệng hứa chắc nịch: "Đúng, chú sẽ đi lấy cùng Hoan Hoan."
Buổi sáng đầu tiên sau kỳ nghỉ, Dung Hoan thức dậy ở nhà, tắm rửa xong đi tới nhà ăn thì nhìn thấy Phó Tư Diễn cũng ở đây. Anh nhìn thấy cô và gọi cô đến trước mặt anh.
"Tối hôm qua tôi đi rồi, mấy giờ quay về phòng ngủ hả?" Anh nhướng mày.
Tối hôm qua về nhà, sau khi Dung Hoan đánh đàn xong, liền đến phòng khách xem TV, bởi vì buổi chiều trên xe cô đã ngủ rất nhiều, tràn đầy năng lượng nên lúc quan sát đã mười một giờ, khi Phó Tư Diễn xuống nhà để rót nước, cô vẫn đang xem.
Anh bảo cô đi ngủ muộn nhất là mười hai giờ, lẽ ra cô phải rất nghiêm túc thực hiện, nhưng sáng nay khi thức dậy, quầng thâm mắt đã phản bội cô.
Dung Hoan lập tức quay mặt đi vì lương tâm cắn rứt mà chuồn về chỗ ngồi, "Dì Tĩnh, còn bánh mì không dì?"
Anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm, cũng không tức giận buộc tội cô, chỉ nhẹ nhàng nói: "Buổi tối không được ngủ muộn như vậy nữa, được không?"
Dung Hoan thành thật gật đầu, lắc nhẹ chân, hai tay ôm lấy cốc sữa, uống một hơi, rất đáng yêu.
"Buổi trưa chú không có ở nhà. Hoan Hoan muốn ăn cái gì, nói với dì Tĩnh, để dì ấy nấu cho."
Cô liếm môi, "Chú Phó, buổi tối chú về ăn cơm chứ?
"Có chuyện gì vậy?"
Cô uống một miệng sữa, bịa một lý do để trả lời: "Nếu chú về, tôi sẽ nhờ dì Tĩnh mua một con cá rô to hơn. "
"Muốn ăn cá rô? "
Cô gật đầu.
Phó Tư Diễn nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: "Vậy để dì Tĩnh mua một con to hơn, buổi tối chú sẽ trở lại làm món cá rô hấp cho cháu, thế nào?"
Mắt cô sáng lên, cô kìm nén niềm vui trong lòng, "Được."
Sau khi Phó Tư Diễn rời đi, Dung Hoan đang định lên lầu thì nhận được cuộc gọi từ Tất Hào.
"Dung Hoan, mười một giờ cậu có nhà không?" Anh hỏi.
"Ừm, mình ở nhà."
Sau đó cô nghe thấy tiếng chuông cửa, lại là giọng nói của anh vang lên: "Mau ra mở cửa?"
Dung Hoan lon ton chạy ra mở cửa, liền nhìn thấy Tất Hào đang dựa vào cửa, tháo xuống mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, cười trông rất đẹp trai và tỏa nắng.
"Hầu Tử, cậu về rồi sao?!"
"Ừ, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, không về nhà cũng khó chịu quá, như thế nào, không mời mình vào nhà sao?"
Dung Hoan cười, "Vào đi."
Dì Tĩnh đi mua đồ ăn rồi. Bây giờ, trong nhà chỉ còn một mình Dung Hoan, sau khi lấy cho Tất Hào một ly nước trái cây, hai người ngồi xuống ghế sô pha.
"Hôm nay cậu định làm gì? Mình đưa cậu ra ngoài chơi?" Tất Hào nói.
Cô lắc đầu, "Hay là cứ ở nhà đi."
"Không sao đâu... Mình không có việc gì làm, cùng cậu đi chơi, chứ trong nhà có gì vui đâu?"
"Hôm qua mình mới vừa tải mấy trò chơi." Cô chạy tới mở TV, Tất Hào nhìn vẻ mặt ôn hòa của cô mà cười thầm.
Chơi game một mình rất dễ chán, chơi hai người thì trải nghiệm sẽ tốt hơn.
Dung Hoan mở ra trò đua xe để cùng thi đấu, trong lúc quá phấn khích, đầu gối của cô vô tình chạm xuống sàn, cô đau đớn rên rỉ, thấy vậy, Tất Hào lập tức bước tới đỡ cô lên, thấy đầu gối của cô có bầm tím, cậu nhíu mày nhăn mặt: "Cậu không sao chứ?"
Cô lắc đầu, im lặng rút khỏi tay cậu.
Tất Hào nhanh chóng kìm nén sự thất vọng, đứng dậy, chạy vào bếp, một lúc sau quay lại với một túi nước đá.
"Đắp một chút đi, sẽ không đau lắm đâu." Cậu ngồi xổm trước mặt cô muốn giúp cô chườm đá, nhưng cô đã cầm lấy, "Cảm ơn cậu, thật sự, không nghiêm trọng như vậy đâu."
Cậu đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh cô. Quan sát cô chườm đá, làm bộ tùy ý hỏi: "Dung Hoan, khi cậu đi học đại học, có nhiều nam sinh theo đuổi cậu không?"
Cô sững sờ, "Mình không biết. ... "
"Không biết? Chẳng lẽ người khác thích cậu, cậu không cảm nhận được sao?" Tất Hào hỏi đùa, nhưng cổ họng lại thắt lại, ánh mắt lại dán chặt vào cô không dời đi chỗ khác.
Tay của Dung Hoan dừng lại một lúc, ánh mắt vẫn trầm xuống, giọng nói rất nhỏ nhẹ: "Mình chưa nghĩ đến chuyện yêu đương."
"Tại sao?"
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là sự bất an, không có cảm giác an toàn.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã ít nhiều phản kháng lại đàn ông, vai trò của người bố, đã thiếu vắng trong cuộc đời cô, trước khi về nhà họ Dung, cô không có cảm giác an toàn của tình cảm gia đình, huống chi là tình yêu. Nhiều năm sống nội tâm khép kín khiến cô khó mở lòng với người khác.
Có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng không ai trong số họ có thể gây ấn tượng với cô, trong mắt cô, họ không thể khơi dậy được những gợn sóng trong lòng cô.
Dung Hoan khóe môi giật giật, còn chưa kịp trả lời thì cửa đã bị mở ra.
Dì Tĩnh đi mua đồ ăn về.
Tất Hào lau mồ hôi trên lòng bàn tay, nhiệt tình xách đồ ăn trong tay dì Tĩnh vào bếp, dì Tĩnh cười hỏi vài câu về tình hình gần đây của cậu, buổi trưa mời cậu ở lại ăn cơm. Tất Hào nhìn về phía Dung Hoan: "Không phiền nếu mình ở lại ăn trưa?"
Dung Hoan cười, "Không phiền."
Ăn trưa xong, Dung Hoan nói muốn lên lầu chơi đàn, còn Tất Hào thì không biết xấu hổ ở lại đây, nói rằng cô ở nhà một mình rất chán, tốt hơn hết là có bạn ở đây.
Dung Hoan cũng tùy ý cậu, đánh đàn xong, cô bước xuống thì thấy cậu đang xem phim Marvel.
"Iron Man 3, chúng ta cùng nhau xem nhé?"
Dung Hoan gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh, một lúc sau có người gõ cửa, cô đang định mở cửa thì bị Tất Hào chặn lại, nở nụ cười: "Đồ ăn của mình."
Sau đó cô thấy cậu ấy mang vài chai nước uống và bỏng ngô từ cửa vào. "Phim mà không có bỏng ngô thì không có linh hồn."
Dung Hoan kinh ngạc nhìn đồ uống cậu ấy đưa vào tay, "Đây là cái gì?"
"Uống một chút sẽ biết, nồng độ cồn rất thấp, nên yên tâm sẽ không bị say."
Bao bì bên ngoài có màu hồng và chi tiết được vẽ bằng màu cam đào. Cô mở ra và uống một ngụm, nó thực sự là hương vị ngọt ngào của đào, nó khá ngon.
Thấy cô uống quen, cậu đưa bỏng ngô qua.
Vì vậy hai người yên lặng xem phim, Dung Hoan cảm thấy đồ uống có vị rất ngon, bất giác uống hết ngụm này đến ngụm khác, không lâu sau lại uống hết một chai rồi lại mở ra một chai.
Đến cao trào của bộ phim, Tất Hào cảm thấy kích động, không khỏi cảm thán, đột nhiên phát hiện người xung quanh quá yên lặng.
Anh quay đầu lại và thấy cô đang ôm một cái gối trong tay, đầu cúi xuống, mắt nhắm nghiền.
Say rượu?
Cậu hạ âm lượng TV xuống một chút, đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, khiến cô nằm thẳng trên ghế sô pha.
Cô bất giác nghiêng đầu, hai má ấm áp vô tình cọ vào cánh tay cậu mang đến một hồi tê dại.
Cậu cúi xuống và lặng lẽ nhìn cô.
Bởi vì uống rượu, hai má cô ửng hồng như trái đào, lông mi dài và dày che khuất đôi mắt, làn da mịn màng, nhìn không ra một chút khuyết điểm.
Tim cậu đập dữ dội, ma xui quỷ khiến, cậu nghiêng người về phía cô, ánh mắt rơi vào đôi môi hồng của cô, cậu từ từ tiến lại gần.
Gần trong gang tấc.
"Lạch cạch" Tiếng mở cửa đột ngột phá vỡ bầu không khí mơ hồ.
Tất Hào ý thức tỉnh táo lại, sợ tới mức lập tức lui về phía sau một bước, nhanh chóng đứng dậy, nhìn thẳng ra cửa.
Sau đó, một bóng người cao và thẳng tắp xuất hiện.
Khi Phó Tư Diễn bước vào cửa, anh nhìn thấy ánh sáng duy nhất từ TV trong phòng khách và Tất Hào đang đứng đó.
Tất Hào ngẩng đầu nhìn Phó Tư Diễn, người cao hơn mình nửa cái đầu, giọng run run: "Chào chú Phó ..."
Phó Tư Diễn đang định đáp lại thì bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn trên ghế sô pha: " "Con bé đang làm gì vậy?"
"Tôi đang xem phim với cô ấy, sau đó cô ấy ngủ thiếp đi."
Phó Tư Diễn ngồi xổm xuống, thấy hai má cô ửng hồng, và đôi môi nồng nặc mùi rượu.
Tim anh chùng xuống, nhớ lại lần cuối cùng cô say, khi Tất Hào đưa cô đến hộp đêm lần đó.
Anh quay đầu lại, ánh mắt u ám rơi vào trên người Tất Hào, ngọn lửa không thể dập tắt, giọng nói rất trầm: "Cậu cho con bé uống rượu à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro