Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Thời gian không hề dừng lại, cứ thế hướng về phía trước mà phi nước đại, đảo mắt liền tới cuối tháng chín, ngày nghỉ lễ Quốc Khánh đúng hẹn mà tới.

Ngoại trừ cô gái da đen sống ở Tân Cương không về được, thì ba người khác là người trong tỉnh đều về quê.     

Buổi tối, mọi người vừa sửa sang lại hành lý, đang tán gẫu thì cửa ban công liền bị kéo ra, Tạ Nhu cầm điện thoại di động đi vào, trên mặt mang theo nụ cười không thể giấu diếm được, giống như muốn mọi người biết được tâm tình của cô lúc này.

"Tạ Nhu, cậu nhận điện thoại của ai mà lại vui vẻ như vậy?" Bánh Bao hỏi.

Tạ Nhu ném điện thoại lên bàn, xoay người chống tay lên bàn nhìn mọi người, khóe môi nhếch lên: "Ba mẹ tôi, cuối cùng thì ngày lễ Quốc Khánh họ cũng có thời gian, còn nói dẫn tôi đi nghỉ phép."

"Nghỉ phép! Là lần trước cậu nói muốn đi đảo Bali sao?"

Tạ Nhu ngẩn người, nhún nhún vai: "Cái kia... Ba mẹ tôi nói năm nay muốn đưa tôi đi ăn tết ở đó, ngày Quốc Khánh đi Bali chơi rất khó, tôi muốn đi thì cũng phải đi mười ngày nửa tháng cơ."

"Không ngờ có một ngày tôi lại thân thiết với phú bà như vậy. Tạ Nhu, tôi ghen tị với cậu lắm. Không như tôi về nhà chính là nằm lăn như chết."

"Không sao đâu, khi tôi trở về sẽ mang quà lưu niệm cho mọi người." Ánh mắt Tạ Nhu nhắm về Dung Hoan đang yên lặng mà sửa sang hành lý, thấy cô không có phản ứng gì, Tạ Nhu bèn chủ động hỏi: "Dung Hoan, ngày lễ Quốc Khánh cậu sắp xếp như thế nào?"     

"Tôi về nhà."

"Người nhà cậu cũng không đưa cậu ra ngoài chơi sao?" Tạ Nhu gảy móng tay.     

Dung Hoan chợt lắc đầu, lạnh nhạt mở miệng: "Lễ Quốc Khánh đông như vậy, tôi đi ra ngoài để xem người sao?"

"..." Tạ Nhu cười, tự mình nói một câu: "Cũng may tôi đi là sơn trang cao cấp nghỉ dưỡng, không phải bất kể ai cũng có thể đi."

Dung Hoan căn bản không chú ý lời cô ta nói, toàn bộ đều bị tin tức trên điện thoại di động hấp dẫn lực chú ý.      

[Buổi chiều mai có bao nhiêu tiết học? Để chú đưa cháu về nhà. Phó Tư Diễn]

Khóe miệng Dung Hoan nhẹ nhàng nhếch lên, trả lời: [Chỉ có hai tiết đầu tiên.]

Buổi chiều hôm sau, Dung Hoan xách hành lý xuống, đặt ở phía sau lớp, định đợi lát nữa cầm hành lý đi luôn, cũng không cần trở về ký túc xá một chuyến nữa.

Giờ tan học, mọi người cùng nhau bước ra khỏi lớp, Dung Hoan đẩy vali, cố nén niềm vui mừng hân hoan đang nhảy nhót trong lòng khi muốn nhìn thấy người nào đó, cô đã sớm không để ý đến âm thanh xung quanh.        

Tạ Nhu đi theo phía sau cô, trong lòng đăm chiêu.

Đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Dung Hoan liền chú ý tới xe của Phó Tư Diễn đang dừng dưới tán cây long não cách đó không xa, cô vui vẻ quay lại nói với bạn cùng phòng: "Tôi đi đây, bái bai."

Tạ Nhu nhìn thấy Dung Hoan đi về phía chiếc Maserati rạng rỡ nhất, rồi lên xe, Tạ Nhu sửng sốt.

Cô gái da đen ngạc nhiên: "Trông chiếc xe đó ngầu quá!"     

"Đúng vậy, quả nhiên Dung Hoan cũng là một người phụ nữ giàu có..."      

Tạ Nhu siết chặt quai hàm và khịt mũi nhẹ một tiếng, "Maserati, tôi cũng có một cái ở nhà."

Dung Hoan bước đến bên cạnh xe, Kếhiết Tâm mở cửa cho cô và cung kính nói: "Cô Dung, mời cô lên xe."      

Cô mang theo chút kích động bước lên xe, đầu nghiêng một cái lại nhìn thấy ghế sau trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn về phía Kế Thâm, "Chú Phó đâu?"     

"Phó tiên sinh ở nhà có chút việc, để tôi tới đón cô."    

Cô nghe vậy, giống như một đứa trẻ không được chia kẹo, đáy mắt hiện lên cảm xúc mất mát, nụ cười cũng dần dần biến mất.    

Cô che giấu tốt cảm xúc của mình và nói "ừm" như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn còn nhỏ nên không thể giấu Kế Thâm, người luôn giỏi quan sát sắc mặt và lời nói.

Anh ta mỉm cười, không nói gì, giúp cô đóng cửa lại.

Xe chạy đến biệt thự, Dung Hoan xuống xe bước vào cửa, đã được dì Tĩnh chào đón.  

"Hoan Hoan đã trở về, mau vào đi." Bà ấy vui vẻ lấy vali và đặt dép ở bên chân cô.   

Dung Hoan liếc nhìn đôi giày cao gót Givenchy màu trắng ở cửa ra vào, cô hỏi: "Có khách đến nhà sao dì?"       

Dì Tĩnh gật đầu, "Bạch tiểu thư tới, đang ở trên thư phòng nói chuyện phiếm cùng Phó tiên sinh. "    

"...... Bạch tiểu thư?"       

"Là bạn của Phó tiên sinh, lúc trước đến nhà làm khách nhiều lần, Hoan Hoan, dì Tĩnh hầm cho cháu chút canh gà, cháu tới uống một chút."       

Dung Hoan đi theo dì Tĩnh vào phòng bếp, sau khi uống canh xong, liền nói muốn lên lầu nghỉ ngơi.      

Cô bước lên cầu thang, suy nghĩ trống rỗng, giống như có người coi trái tim cô như bột mì mà vân vê nhào nặn, ngũ vị tạp trần. Chờ cô phục hồi tinh thần, lại phát hiện mình đang đứng ở ngoài cửa thư phòng.      

Cô không phải là muốn trở về phòng ngủ sao, sao lại đi tới đây...      

Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng tê dại, muốn đi nhưng không thể động đậy.      

Sau một khắc, trái tim giống như bị điều khiển, tay cô vuốt ve cửa phòng, chậm rãi dán lỗ tai lên, muốn nghe thanh âm bên trong.       

Quả nhiên, liền nghe thấy một giọng nữ xinh đẹp: "Anh Tư Diễn, anh có thể đừng lấy em ra đùa giỡn nữa được không?"      

Sau đó là tiếng cười của Phó Tư Diễn.       

Lỗ tai Dung Hoan như bị bỏng, cô nhanh chóng đứng thẳng người, chạy về phòng như một tên trộm.       

Nhưng một lúc sau, cô lại đến lần nữa.      

Cô trấn an mình, có gì đâu phải ngượng ngùng, cô chỉ đơn thuần là tò mò, muốn biết "Bạch tiểu thư" này rốt cuộc trông như thế nào.

Cô cắn đôi môi đỏ mọng, một lúc lâu sau giơ tay lên, lấy hết dũng khí gõ cửa hai cái.

Nghe được "Tiến vào", Dung Hoan chậm rãi ấn tay nắm cửa, giống như sắp mở hộp Pandora ra.       

Sau đó, Dung Hoan liền nhìn thấy, bên cửa sổ có một người đẹp. Cô ấy mặc một chiếc váy chiffon dài màu xanh nhạt, tóc ốp, ánh mặt trời chiếu lên người cô ấy, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tỏa ra một ánh sáng mềm mại.      

Đôi mắt cười đen của cô ấy in trên khuôn mặt trắng nõn, đoan trang ôn nhu như tiên nữ.

Phó Tư Diễn ngồi ở một bên ghế gỗ, trong tay đang cầm chén trà, thần sắc nhàn nhã.

Người phụ nữ nhìn thấy Dung Hoan, nhướng mày, đi về phía cô: "Đây hẳn là cháu gái nhỏ nhà anh đúng không? Đẹp quá. "

Không cần Phó Tư Diễn giới thiệu, người phụ nữ liền tự giới thiệu: "Chị là Bạch Ngưng, bạn của chú em, tên em là gì?"

Tiểu cô nương ngây người, "Dung Hoan, Bạch... chào dì Bạch. "

Bạch Ngưng mỉm cười, quay mặt lại nhưng không có bộ dạng tức giận: "Phải gọi là chị gái." Cô quay lại nhìn Phó Từ Diễn: "Thật sự rất đáng yêu."

Dung Hoan và Phó Tư Diễn đưa mắt nhìn nhau, cô liền nhanh chóng giải thích một cách "bình tĩnh", "Tôi ... tôi chỉ vào lấy một cuốn sách."

Cô đi đến tủ sách, còn nghiêm túc rút ra một quyển "Bộ sưu tập các loài hoa".

Phó Tư Diễn nhíu mày, đè nén ý cười, vẫy tay với Dung Hoan: "Con nhóc kia, đến chỗ chú."

Dung Hoan đi tới, anh đưa trà Bích Loa Xuân vừa mới pha trong tay cho cô, "Thử xem ngon không?"

Vành chén chạm vào có chút bỏng tay, mùi trà thơm nồng xộc lên mũi, cô nhẹ nhàng nhấp vài ngụm, thanh ngọt và nhuận họng.

Cô gật gật đầu, Phó Tư Diễn cười cười, "Còn muốn uống một ly nữa không?"

"Không cần đâu. Tôi sợ tối không ngủ được" Ngày thường cô ít uống trà.

Bạch Ngưng ngồi xuống bên cạnh, "Hoan Hoan cũng giống như tôi, đều không uống được trà. "

Dung Hoan nhìn Bạch Ngưng, trả lại chén cho Phó Tư Diễn, sau đó nhẹ giọng nói: "Chú Phó, tôi về phòng trước."

Anh xoa xoa đầu cô, "Đi đi. "

Sau khi cô đi, Bạch Ngưng nhìn về phía người nào đó, trong miệng mấp máy: "Nhìn anh kìa, đặc biệt thích cháu gái nhỏ này à? Chưa bao giờ thấy anh dịu dàng như vậy với bất kỳ cô gái nào. "

Nghe vậy, lông mày và mắt của Phó Tư Diễn nhíu lại, một nụ cười thoáng qua khóe miệng, anh nhàn nhạt nói:"Cháu ấy tốt như vậy, làm sao có thể không dịu dàng."

Dung Hoan trở lại phòng, ngồi ở bên giường, ngẩn người nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Khó trách chiều nay Phó Tư Diễn không ở trên xe, là bởi vì Bạch Ngưng ở nhà.

Cô hồi tưởng lại tiếng cười nói vui vẻ vừa rồi giữa Bạch Ngưng và Phó Tư Diễn, với lại Bạch Ngưng xinh đẹp như vậy, không biết vì sao, trong lòng cô bắt đầu chua xót. Giống như có người nào đó tự tiện mở bình mật ong của cô ra, rồi cứng rắn nhét một lát chanh vào.

Cô phiền não ngã xuống giường, lăn một vòng, muốn ngăn chặn sự nóng nảy phập phồng trước ngực, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Hoan Hoan mở cửa."

Là giọng nói của Phó Tư Diễn.

Cô nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, đứng dậy mở khóa cửa, nhìn thấy anh đứng một mình ngoài cửa.

"...... Chị Bạch Ngưng đâu?" Khuôn mặt cô tràn đầy nghi hoặc

"Cô ấy rời đi trước rồi, Hoan Hoan đang làm gì vậy?"

Dung Hoan lui về phía sau một bước để cho anh tiến vào, sau đó cô nói một câu: "Đang đọc sách."

Ánh mắt Phó Tư Diễn tùy ý dừng lại quyển <Hoa Gian Tập> ở trên mặt bàn của cô, tầm mắt vừa chuyển , liền chuyển đến quyển album ở góc, sau đó anh cầm lên, tùy ý lật xem, nhướng mày: "Cháu thích Tiêu Thừa Chi?"

Chỉ cần là album của Tiêu Thừa Chi, cô đều có bộ sưu tập.

Dung Hoan ngẩn người, không nghĩ tới anh lại biết Tiêu Thừa Chi, cô quyết đoán gật gật đầu.

Phó Tư Diễn mờ mịt nhìn cô gái nhỏ ngay lập tức thể hiện sự ngưỡng mộ thần tượng, một tia cảm xúc chợt lóe lên trong mắt anh, anh đặt cuốn album xuống bàn, đan xen hai bàn tay và tỏ ra rất thích thú: "Cháu thích gì về cậu ta? đẹp trai không? "

Dung Hoan mím môi, cho rằng anh nghi ngờ sở thích của cô, có chút bất mãn, " Không được sao?" Không chỉ đẹp trai, hát còn tốt!

Anh nở nụ cười, tiến gần cô một bước, khóe môi gợi lên độ cong đẹp, giọng nói trầm thấp hỏi ngược lại cô: "Chú cũng đẹp trai, Hoan Hoan sao không thích?"     

".................."

Dung Hoan ngẩng đầu nhìn anh một cái, cực kỳ nghiêm túc đưa ra kết luận: "Bộ dạng của chú không bằng anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro