Chương 12
Cô choáng váng: "Thế nhưng trán tôi cũng không nóng"
"Tình trạng phát nóng không rõ ràng, nguyên nhân phát sốt có thể là do Dung tiểu thư mấy mấy ngày nay bị cảm lạnh, hơn nữa hôm nay có thể ăn quá nhiều đồ tạp nham, vấn đề không lớn, uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn."
Dung Hoan nhớ lại hôm qua mình bị mắc mưa, sáng nay tại nghĩa trang bị gió thổi, Macarons kiss của tối nay toàn bộ bị cô tiêu diệt...
Nhớ tới vừa rồi cô cùng Phó Tư Diễn nói có thể tim mình có vấn đề, cô lập tức ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Bác sĩ kê xong đơn thuốc thì rời đi.
Phó Tư Diễn tiễn bác sĩ đi, mang ly nước ấm quay lại, tiểu cô nương nhìn thấy anh, đầu nhanh chóng chui vào trong chăn.
Anh bị dáng vẻ dễ thương này của cô chọc cười, anh ngồi vào bên trong, đem cô lôi ra khỏi chăn, miệng dịu dàng trách cứ :"Còn ngại chưa đủ khó chịu sao?"
Anh đưa nước và thuốc cho cô, nhìn cô uống xong còn không quên trêu chọc :" May là tim không có vấn đề gì, nếu không Hoan Hoan vừa rồi quả thực muốn khóc lên nha"
"...."
Anh vuốt vuốt đỉnh đầu cô, "Về sau nếu bị ốm nhất định phải tìm chú đầu tiên, đừng làm loạn cái gì"
Cô gật gật đầu, thấy cô uống nước xong, anh đến phòng tắm lấy khăn mặt thấm nước lạnh, mang cho cô để trên trán chườm lạnh.
Anh nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, lông mày nhíu lại :"Bây giờ cảm thấy thế nào?"
"Đầu choáng váng, bụng còn chút khó chịu."
"Trách chú, không nên cho cháu ăn nhiều đồ ngọt như thế."
Dung Hoan lắc đầu, "Là ngày hôm qua cháu bị dính mưa, chú đâu có lỗi gì..."
Chú hôm nay chuẩn bị cho cô nhiều chuyện vui như thế, cô bị bệnh làm sao có thể trách chú.
Anh ta nhìn dáng vẻ sốt ruột muốn giải thích của cô, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, âm thanh ôn nhu được hòa tan thành nước :"Hoan Hoan sao có thể ngoan như vậy."
Cô nghe vậy, mặt phát nóng càng thêm hồng, ngượng ngùng tránh ánh mắt anh.
Phó Tư Diễn thấy cô nhắm mắt lại ngủ, thỉnh thoảng sẽ giúp cô thay khăn lông, thấy anh cẩn thận chăm sóc như thế, cô muốn để anh nghỉ ngơi sớm một chút.
" Không có việc gì, chú ở đây với cháu, cháu bớt nóng chú sẽ đi ngủ."
—
Liền như vậy, Phó Tư Diễn chăm sóc cô đến nửa đêm, thấy cô đổ mồ hôi, sau khi đỡ sốt, anh mới yên tâm.
Ngày thứ hai Dung Hoan tỉnh lại, cảm thấy thân thể thư thái rất nhiều, đầu với bụng đều không khó chịu nữa.
Cô xuống giường, đi ra ngoài, âm thanh mở cửa bị người trong thư phòng nghe thấy.
Phó Tư Diễn đi ra, nhìn thấy cô :"Sao lại dậy sớm như vậy?"
"À...không mệt nữa."
Tay của anh sờ trán cô, thanh âm trầm thấp rơi xuống:" Không nóng nữa, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô lắc đầu, ngửa đầu thấy dưới mắt anh hơi thâm đen, nhẹ giọng mở miệng :"Chú Phó, tối qua làm phiền chú rồi.."
Anh giật mình, xoay người nhìn thẳng cô, âm thanh ngậm cười :"Vậy làm phiền chú rồi, Hoan Hoan có gì đền bù cho chú không?"
Cô ngây người, thành thật hỏi :"A?... Chú muốn đền bù cái gì?"
"Đồ ngốc." Anh vuốt ve dọc chóp mũi cô, nhếch lông mày, mang cho người ta có điểm ý vị "Chú không sợ cháu làm phiền."
Gương mặt trái xoan xinh đẹp của Dung Hoan bị anh đụng lùi về sau, lập tức mang theo hơi nóng đỏ bừng.
Anh cười nói :"Đi rửa mặt, sau đó chú dẫn cháu đi ăn sáng."
Mười phút sau, cô rửa mặt xong, quay lại phòng sửa sang lại quần áo. Cô ngồi ngồi xổm trước rương hành lí, kéo khóa kéo xong, chợt nghe âm thanh đến từ sau lưng :"Cái này không cần nữa?"
Cô quay đầu, thấy Phó Tư Diễn dựa vào cạnh cửa, cầm trong tay là hộp quà hôm qua anh cho cô.
Cô chạy chậm đến trước mặt anh, đem cái hộp lấy lại, giọng nói mềm mại :"Cần..."
Anh mặt không gợn sóng nhưng trong lòng lại cười :"Hoan Hoan thích không?"
Cô gật nhẹ đầu một cái, khóe môi anh vẽ ra một đường, tay hướng cô với đến:" Đến đây, chú giúp cháu đeo lên."
Cô đem cái hộp đưa cho anh, quay người lại, vén tóc sang một bên.
Phó Tư Diễn cầm lấy vòng cổ, để nó trước người cô, tay lại vòng qua cái cổ trắng như tuyết của cô, kiên nhẫn giúp cô đeo lên.
Cô buông thõng con mắt, tim đập như trống, lông mi run rẩy.
"Được rồi." Anh mở miệng nói
Cô chỉnh lại tóc tốt rồi quay người đi chỗ khác, anh nhìn cô vừa lòng đi soi gương.
Dưới ánh mặt trời, chiếc vòng cổ xinh đẹp tỏa sáng, làm nổi bật lên cái cổ thon dài của cô, làn da trắng như tuyết.
Cô đánh mấy phím đàn piano, quay đầu về phía Phó Tư Diễn cười cười.
***
Thời điểm hai người quay về Lâm Thanh, dì Tĩnh cũng từ quê quay trở về. Biết được Dung Hoan tối qua phát sốt, dì Tĩnh đặc biệt lo lắng, lập tức đi lấy nồi nấu cháo.
Dì Tĩnh thấy dáng vẻ có chút gầy gò của Dung Hoan, đau lòng nói:
"Đều do dì Tĩnh mấy ngày hôm trước không ở nhà, Hoan Hoan đều gầy rồi. Sắp phải đi học rồi, mấy ngày nay dì Tĩnh mỗi ngày đều làm cho con đồ ăn ngon, con muốn ăn cái gì, dì liền đi mua."
Dung Hoan vui vẻ cười :"Dì Tĩnh làm gì con cũng thích ăn."
Dì Tĩnh chuẩn bị hoa quả, muốn mang lên lầu cho Phó Tư Diễn, Dung Hoan đi qua cầm lấy :"Để con mang lên cho chú đi"
Dì Tĩnh có chú ngạc nhiên :"Ôi!! Không còn sợ chú của cháu nữa à?"
Đoạn thời gian trước Dung Hoan đối với Phó Tư Diễn có thể nói là thấy liền bỏ chạy, dì Tĩnh đương nhiên nhìn ra được, có thể mấy ngày nay bà không ở nhà, hai người tự hồ chung đụng cũng không tệ lắm"
Bị vạch trần tâm tư, Dung Hoan hơi thẹn đỏ mặt, tránh đi ánh mắt dì Tĩnh, thề thốt phủ nhận :"Không có, con chỉ là vừa vặn lên lầu..."
Cô cầm mâm trái cây, nhanh chóng quay người, biến mất khỏi tầm mắt dì Tĩnh.
***
Dưới sự chăm sóc hết lòng của dì Tĩnh, bệnh của Dung Hoan rất nhanh đã tốt rồi. Vài ngày sau, đã đến thời gian khai giảng báo danh.
Buổi tối, Dung Hoan đánh xong đàn piano rời khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, cô nhìn cánh của phòng Phó Tư Diễn, hơi thất thần.
Anh mấy ngày nay không ở nhà, hình như đi công tác ở nơi khác, tham gia một vài hội nghị kinh tế, cô đã hai ngày không gặp anh rồi.
Ngày mai phải đi S đại báo danh rồi, tiếp đó cô sẽ ở ký túc xá, cũng không biết lần sau gặp anh là khi nào.
Trong lòng phảng phất có chút bực mình lấp kín, cúi đầu kéo bước chân trở lại gian phòng.
Cô vừa mở vali hành lý lại thì dì Tĩnh đến gõ cửa, đưa tới nước trái cây sau đó giúp đỡ cô sắp xếp quần áo.
"Hoan Hoan, sáng mai con mấy giờ đến trường ?" Dì Tĩnh hỏi.
"Mười giờ ạ"
"Dì biết rồi, Phó tiên sinh giao phó cho dì, sáng mai để tài xế đưa con đến trường, con đi một mình có ổn không? Có cần dì Tĩnh cùng con đi không?"
Dung Hoan khoát tay : "Con đi một mình được rồi." Cô thả chậm động tác gập quần áo, buông mi mắt làm bộ như lơ đãng hỏi :"Chú Phó... bao giờ trở về ạ"
"Không rõ lắm, chắc là hai ngày nữa đi"
Ánh mắt cô ảm đạm vài phần, lại không nói cái gì nữa.
Thu xếp xong hành lý, dì Tĩnh đi ra ngoài, cô đem hành lý dẹp sang một bên, ngồi vào bên giường. Chuông điện thoại liền vang lên, cô mừng rỡ cầm lấy, thấy không phải tên người mà mình nghĩ đến, trong lòng không nhịn nổi có chút thất vọng.
Cô nghe điện thoại:" Phán Phán"
Âm thanh mềm mại của Hề Phán truyền tới :"Niệm Niệm, cậu ngày mai đi báo danh đúng không?"
"Ừ"
"Thật tốt, mình còn phải đợi một tuần nữa đây"
"...."
Hề Phán cười khanh khách, không hề ức hiếp cô. Hề Phán là bạn cấp ba của Dung Hoan, cũng là bạn tốt nhất của cô, chỉ là sau kỳ thi đại học, hai người học hai nơi, một nam một bắc, chỉ có thể thông qua điện thoại để liên lạc.
Hề Phán nói đến ca sĩ mà hai người yêu thích Tiêu Thừa Chi, "Hoan Hoan, tháng 11 Tiêu Thừa Chi ở Lâm Thành mở buổi hòa nhạc, cậu có đi không?"
" Lấy được về mình sẽ đi"
"Ồ, Mình ghen tị chết rồi, đến lúc đó cậu phải quay video lại cho mình."
Dung Hoan cười, sau khi cúp điện thoại, cô lấy tai nghe nghe ca khúc của Tiêu Thừa Chi. Anh ấy là ca sĩ mà cô thích từ năm nhất trung học, giọng của anh ấy rất đặc biệt, hơn nữa còn là một nhà sáng tác nhạc thiên tài, bạo hồng đứng đầu, là người rất ít xuất hiện, đối với người hâm mộ cũng rất ấm áp.
Cô nghe được một câu trong bài hát :"Tương tư loạn trong lòng, muốn dừng mà không dừng được" liền có một khuôn mặt hiện lên trong đầu.
Cô cúi đầu xuống, vuốt ve cái vòng đeo trên cổ, sau nửa ngày khẽ thở dài một cái.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Dung Hoan tỉnh lại, sửa sang lại mọi thứ liền ra cửa. Lái xe đã ở bên ngoài chờ, dì Tĩnh giúp cô bỏ hành lý lên xe, trong miệng không quên dặn dò mọi việc.
"Hoan Hoan , đến ký túc xá nhớ phun ít dầu thơm, con dễ hút muỗi, đúng rồi, dầu thơm mang theo chưa"
Dung Hoan gật đầu rồi ôm lấy bà, lẩm bẩm nói :"Dì Tĩnh, dì yên tâm, những gì dì nói con đều nhớ."
Dì Tĩnh không hiểu sao đỏ vành mắt, vỗ vỗ bờ vai cô, cười nói :"Tốt rồi, lên xe đi, đừng đến muộn."
***
Xe lái vào đại học S, Dung Hoan có chút bối rối, cô đem kính xe hạ xuống, ngắm phong cảnh trong trường.
Đại học S là trường đại học có danh tiếng cao, được coi là một trong mười đại học đẹp nhất toàn quốc, cũng là một nơi nổi tiếng ở Lâm Thành. Hôm nay khai giảng, sân trường rất náo nhiệt, làm cho cảnh sắc càng thêm có sức sống.
Xe dừng trước lầu ký túc xá, Dung Hoan xuống xe. Ánh nắng xinh đẹp xuyên qua những phiến lá phủ lên đôi giày màu trắng của cô.
Cô nhìn bốn phía, tài xế mang hành lý xuống xe, đối với cô nhẹ nhàng nói : "Dung tiểu thư, có cần tôi giúp đỡ mang lên không?"
"Không cần, chú Thúc, chú về đi."
Chú Thúc gật đầu rồi sau đó bổ sung :"Phó tiên sinh giao phó, nếu cô muốn đi nơi nào có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi liền tới đón cô."
Dung Hoan sợ run trong nháy mắt, gật gật đầu, đem hành lý xách vào.
"Con gái, con đem chăn màn cho bố, con xách cái này đi, cái này nhẹ"
Dung Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy một nhà ba người từ bên cạnh cô đi qua, mẹ nắm con gái, bố cầm trong tay rất nhiều hành lý. Còn có rất nhiều bạn học, đều là cha mẹ cùng đi, giống như cô một mình như vậy, cũng ít thấy.
Cô một lần nữa cúi đầu xuống, thu hồi hành tay trong tay, đem hành lý nhấc lên đi lên thang lầu.
Một cái túi lớn, hơn nữa một cái siêu nặng 24inch vali hành lý, đối với cô mà nói có có chút cố hết sức,cô đi đến lầu ba, thật sự không được mới dừng lại đến nghỉ ngơi một chút.
Cô cúi đầu, cái miệng nhỏ thở phì phò, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tay, rồi sau đó truyền tới một thanh âm : "Đưa hành lý cho tôi đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro