Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chương 6


Khiêm Thừa Du ghé lấy tài liệu, sẵn tiện chở Trầm Quân về. Cùng Trầm Tranh chào hỏi một tiếng, quay đầu xách Trầm Quân đang ác thú vị bắt nạt Mực lên lầu.


Khiêm Thừa Dụ thiệt tình không nghĩ nấn ná sắm vai bóng đèn.


Tự anh trực giác được chính mình không chịu hoan nghênh. Không can hệ thái độ của Trầm Tranh.


Trầm Tranh chưa biểu lộ cái gì, trước sau như một lễ phép nhã nhặn. Trong xương cốt cậu là ôn hòa, kết hợp giáo dưỡng nghiêm cẩn mài dũa ra khắc chế, nội liễm. Cậu không cho phép bản thân cũng không có biện pháp phát tác mặt trái cảm xúc lên người khác.


Đây là phẩm đức đáng quý.


Nhưng đôi khi không phải lợi thế hữu dụng.


Dư quang luật sư Khiêm khinh phiêu phiêu liếc Trầm Quân.


Hai kẻ trì độn.


Rất xứng đôi.


Trầm Tranh cúi người túm chó ngốc nung nấu ý đồ bám đuôi Trầm Quân lại. Chó ngốc hừ hừ, dụi cái đầu xù xù vào lòng bàn tay cậu, chẳng hiểu di truyền ai, thích bán manh, đặc biệt dính người.


Trầm Tranh khẽ cười, vỗ lông nó, "Ngoan, lát cho mày thêm hai cục sườn."


Samoyed nghe ăn sáng mắt, hăm hở uốn éo thân mình béo núc, biệt nữu quẳng xa tám trăm dặm, không một chút phẩm giá.


Trầm Tranh đứng thẳng dậy, giương mắt dõi theo hai bóng dáng sóng vai nhau biến mất nơi cầu thang.


Gương mặt cậu không hiện sắc thái, giây nhìn, rồi không dấu vết thu hồi.


Trầm Tranh không thích Khiêm Thừa Dụ.


Chính xác hơn là, cậu ghen tị Khiêm Thừa Dụ.


Thời gian Trầm Tranh ở cạnh Trầm Quân không bằng một nửa thời gian Khiêm Thừa Dụ quen biết Trầm Quân. Trầm Tranh sắm vai em trai Trầm Quân bao nhiêu năm, trông thấy bọn họ như hình với bóng bấy nhiêu năm.


Thanh mai trúc mã, bầu bạn lớn lên.


Một người hiểu Trầm Quân thắng bất luận kẻ nào trên đời. Một người cùng Trầm Quân cực độ ăn ý, đạt được Trầm Quân vô điều kiện tin tưởng tín nhiệm. Người tùy thời từ chỗ Trầm Tranh cướp mất ánh mắt của Trầm Quân.


Trầm Tranh không có lý do thuyết phục bản thân không ghen ghét anh ta.


Sự thân thiết dường như thủ túc khó xá khó phân ấy lệnh Trầm Tranh đố kỵ.


Nhất là trung gian năm năm Trầm Tranh vắng họp, Khiêm Thừa Dụ luôn sớm chiều gắn bó bên cạnh Trầm Quân.


Nhiều đêm dài, Trầm Tranh thiết nghĩ. Nếu năm xưa đổi thành Khiêm Thừa Dụ, chị ba vẫn buông lời tàn nhẫn như khi buộc cậu rời khỏi nhà họ Trầm sao? Thậm chí cậu từng chua xót mà tưởng, phàm là chị ba thân cận cậu giống thân cận Khiêm Thừa Dụ, đâu đó mảy may luyến tiếc cậu, hẳn thái độ chị ấy sẽ không quyết liệt đến thế.


Trầm Tranh biết mình vô cớ gây rối.


Chị ba dùng phương thức chị ấy cho rằng tốt nhất để bảo vệ cậu.


Chị ấy không sai.


Đồng dạng lựa chọn không thể áp dụng với Khiêm Thừa Dụ, bởi anh ta không phải đứa lạc loài yếu ớt là cậu, anh ta có bản lĩnh tự bảo vệ chính mình.


Trầm Tranh chung quy không vượt qua được mặc cảm thôi.


Cậu sợ hãi một Khiêm Thừa Dụ ưu tú hơn cậu mọi mặt cướp mất không chỉ ánh mắt của Trầm Quân, mà còn chiếm đoạt tình yêu cậu hằng khao khát.


Cậu nhận thức rõ rằng cậu thua kém Khiêm Thừa Dụ.


Thua năng lực. Thua thời gian. Thua cảm tình.


Tự ti và bất an sớm đã bén rễ dưới đáy lòng Trầm Tranh.


Tình yêu không dám cất lời là quả bom hẹn giờ căng đầy sức ép, chực chờ oanh tạc, ngay cả Trầm Tranh cũng không dám cam đoan bao giờ phát nổ.



Buổi chiều, Trầm Quân không đi công ty.


Trầm Tranh chỉ mới đánh những nốt dạo đầu, ngẩng lên, phát hiện chị ba của cậu đứng trước cửa phòng tập đàn.


Vẻ kinh hỉ ngoài mong đợi bị Trầm Quân thu hết vào mắt.


Chị ba chột dạ.


Đoạn thời gian trước, cô bận thanh lý môn hộ, tối tăm mặt mũi, không thể phân thân bồi em trai nhỏ. Cô lo lắng vài thế lực ngầm chó cùng rứt dậu, chĩa tầm ngắm về phía Trầm Tranh, dù không cấm cậu ra khỏi nhà, số lượng bảo tiêu và ám vệ tăng đáng kể.


Bất đắc dĩ, Trầm Tranh quá hiểu chuyện.


Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho cô, không có việc thiết yếu liền không đi đâu hết.


Nhạc Nhu thường xuyên hội báo tình hình với Trầm Quân.


Đổi thành ai, suốt ngày quanh quẩn trong nhà, không phát sầu mới lạ.


Chẳng qua Trầm Tranh thói quen chịu đựng, ôm phiền muộn một mình, không than thở, không phiền lụy ai.


Ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.


Chị ba quá không xứng chức!


Tam tiểu thư nghiêm khắc tự kiểm điểm.


Bầu trời rớt bánh có nhân, Trầm Tranh mạc danh thấp thỏm hãi hùng. Cậu thăm dò, tự tin thiếu thiếu, "Chị hết bận rồi ạ?"


"Ừ." Trầm Quân gật đầu.


Nhớ tới talk show hôm họ, cô thích thú trêu em trai, "Ở nhà ngắm tiểu mỹ nam đánh đàn."


Tiểu mỹ nam một cái chớp mắt ngây ngẩn.


Tiêu hóa xong lời chị ba, gương mặt nhỏ không phụ sự kỳ vọng nổi lên nụ cười thẹn thùng, thảo người thích vô cùng.


Trầm Quân hoàn toàn không sức chống cự trước dung nhan tuyệt sắc này. Cô ngắm cả ngày không mỏi mệt, trầm mê sảng khoái, rất có tư thế từ đây quân vương bất tảo triều.


Nguyên bản Trầm Quân tính bãi công dài hạn. Công ty giao Khiêm Thừa Dụ quản lý, cô chuyên tâm làm cá mặn, thiên hạ thái bình.


Ngặt nỗi kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.


Tối hôm sau, trên đường lái xe, Khiêm Thừa Dụ bất ngờ bị tập kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro