Chương 3: tai hoạ hay cứu rỗi?
Cùng Chàng Yên Giấc Đến Bình Minh
Chương 3
Bên trong tẩm cung xa hoa, một vị hồng nhan nằm trên giường ngọc, bụng nàng nhô cao, tuy bị chiếc chăn bông dày che lại nhưng vẫn thấy thai nhi đạp mạnh tới mức toàn phần bụng nàng nhấp nhô liên tục, nàng đau đớn phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Xung quanh các tì nữ vội vã chạy ra chạy vào, bên ngoài mây đen vần vũ, suốt một tháng qua Sở Quốc liên tiếp xảy ra thiên tai, Kinh Đô thì xảy ra bão lớn tới nay chưa dứt.
Hồng nhan rên rỉ một lúc lâu thì đột nhiên im bật, các tì nữ hét toáng lên, tháo chạy khỏi phòng.
Vừa chạy tới cửa đã bị binh lính bắt lại, nam nhân mặc long bào mất bình tĩnh lớn tiếng hỏi.
"Bên trong xảy ra chuyện gì," lại nói tiếp "hoàng hậu, nàng ấy sao rồi?"
Một nô tì già run rẩy quỳ xuống nói, gương mặt bà ta trắng bệt, như vừa chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp cả đời chưa từng thấy qua bao giờ.
"Bệ...Bệ Hạ không hay rồi..."
"Nói mau lên"
"Nhị...nhị hoàng tử ra đời rồi, nhưng..."
"Là con trai sao, tốt quá." Hoàng đế vui mừng
"Chuyện tốt như vậy còn nhưng gì?" Hoàng đế hỏi
"Là...là nhị hoàng tử xé toạt bụng Hoàng Hậu Nương Nương chui ra—" Nô tì già sợ hãi khóc lóc
Hoàng đế nghe xong mặt mày liền biến sắc, nhanh chóng cùng hộ vệ vào trong xem.
Tận mắt ông ta nhìn thấy hoàng hậu nằm bất động trên giường, bụng rách một vết lớn, phía trên là đứa bé đang nằm sấp, trên đầu có thể thấy những sợi tóc bạc mọc lởm chởm, móng tay nhọn dài và có màu đen, nó quay đầu nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt như dã thú đang ẩn nấp nhìn thấy con mồi liền muốn xong ra cắn xé.
Hoàng đế sợ đến run rẩy, lùi lại hai bước, hộ vệ xông lên bắt đứa bé lại, nhốt vào một cái lòng sắt.
Sáng hôm sau, hoàng đế liền tức tốc cho gọi toàn bộ văn võ bá quan trong triều nghị sự gấp.
Giữa điện, một vị quan quỳ xuống hành lễ với hoàng đế "Bệ Hạ anh minh đứa trẻ này...thật sự không thể giữ lại được!"
"Ái khanh bình thân," hoàng đế giơ tay cho phép quốc sư đứng dậy "khanh hãy nói rõ ràng xem, rốt cuộc khanh biết được những gì?"
Quốc sư đứng dậy, nhìn hoàng đế thở dài nói.
"Bẩm Bệ Hạ, di thần đêm qua đột nhiên cảm thấy bất an, liền ra hoa viên dạo một vòng thì thấy sao chiếu mệnh của Hoàng Hậu Nương Nương rơi xuống, gấp rút đi về phòng bốc quẻ...không ngờ lại tới nhanh như vậy..."
Hoàng đế tinh thần bất an, lo lắng hỏi.
"Rồi bốc ra điều gì?"
Quốc sư thần sắc nghiêm trọng nói.
"Nhị hoàng tử chính là ma vật chuyển thế, sau này không chỉ riêng Sở Quốc mà sẽ huỷ diệt cả thiên địa, nếu để sống sẽ mang tai ương tới cho chúng sinh, mong Bệ Hạ anh minh xử trí."
Trong lúc hoàng đế đang thất thần không biết xử trí ra sao thì có tiểu thiếu niên tầm 10 tuổi tiến lên hành lễ rồi nói.
"Thuỷ Hình Diệt."
Hoàng đế nhìn tiểu thiếu niên, ông ta ngạc nhiên "cái gì?"
"Nhi thần nói là Thuỷ Hình Diệt thưa Phụ Hoàng," hắn nhìn hoàng đế bằng ánh mắt kiên định, chính trực nhưng ẩn chứa đầy sự phẫn nộ "nếu đệ đệ đã là ma vật giáng sinh thì cứ dùng Thuỷ Hình Diệt để loại trừ hậu hoạ về sau."
Toàn bộ quần thần đều nhìn về phía tiểu thiếu niên, đồng thanh nói.
"Thái Tử Điện Hạ nói chí phải."
"Bệ Hạ những lời của Thái Tử Điện Hạ quả không sai." Quốc sư nói
Hoàng đế nghe như vậy cũng gật đầu đồng ý, ngay lúc chuẩn bị ban thánh chỉ xuống thì từ xa có nam tử khoác áo bào đen che kín mặt tiến vào, hắn chắp tay hành lễ với hoàng đế rồi nói.
"Thôi Văn Quốc Sư nói không sai nhưng," hắn ta nhìn qua quốc sư dưới lớp mũ để lộ nụ cười khiêu khích "nếu để nó chết ngay lúc này thì tai họa giáng xuống còn nghiêm trọng hơn."
Hoàng đế chấn kinh hỏi lại hắn "Thiền Cốt, khanh nói vậy là có ý gì?"
Thái tử phẫn nộ nhìn Thiền Cốt nói.
"Ý Quốc Sư là sao? Tại sao lúc này không được giết nó?"
Sở Quốc vốn có tới hai quốc sư được gọi là tả quốc sư và hữu quốc sư.
Thôi Văn là tả quốc sư, còn Thiền Cốt là hữu quốc sư, hai người bọn họ như hai đường thẳng song song với nhau,vĩnh viễn không thể giao nhau, bọn họ đối lập từ tính cách cho tới hướng đạo, nếu coi Thôi Văn là người tu chính đạo, một lòng hướng về chúng sinh, thì Thiền Cốt là kẻ tu tà đạo, mang tham vọng cao ngút trời.
"Nó là ma vật, mang trong người ma chướng vô cùng lớn, nếu diệt ngay lúc này ma chướng sẽ thừa cơ hội mà thoát ra, ở Sở Quốc này liệu có ai đủ khả năng khống chế được?"
Mọi người đều sợ hãi mà nhìn nhau, Thiền Cốt lại nói.
"Chỉ có cách phong ấn ma chướng của nó, nuôi dưỡng như những đứa trẻ bình thường, đến khi trưởng thành ắt sẽ có cách diệt trừ hoàn toàn mà không để lại tổn thất."
Bàn tay Thôi Văn siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy ngươi nói thử xem, sau này diệt trừ kiểu gì?"
"Thiên Đạo chưa cho phép chúng ta biết." Dưới lớp áo choàng Thiền Cốt lộ ra nụ cười quỷ dị
Hoàng đế nghe từng câu từng chữ của Thiền Cốt nói thật sự rất có lý, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu liền ban lệnh xuống, ngay lập tức làm theo ý hữu quốc sư, buổi thượng triều kết thúc trong sự căm phẫn của thái tử và Thôi Văn.
——————————
10 năm sau...
Sở Trạch lớn lên trong tình yêu thương của mẫu hậu và ca ca tại một biệt viện nằm ngoài Kinh Đô.
"Trạch Nhi mau vào ăn cơm mẫu hậu đang chờ."
Tiểu thiếu niên với mái tóc bạc chạy lại phía thiếu niên gọi mình.
"Sở Duẫn ca ca đệ vào liền."
"Trạch Nhi con thấy có ngon không." Hoàng hậu nói
"Ngon lắm, mẫu hậu nấu món gì cũng ngon." Sở Trạch nói
"Trạch Nhi hôm nay là sinh thần của con, con muốn quà——."
Vốn cả hai người vừa rồi còn, người nâng bát gắp cơm, người thì vừa mới cầm đũa, vui vẻ hỏi xem hắn thích quà gì, chưa nói hết câu thì đột nhiên khựng lại, đổ gục xuống đất.
Không tiếng động, không giãy giụa — đó chỉ đơn giản là sự tàn khốc của một vở kịch gia đình đi đến hồi kết.
Sở Trạch đi lại gần, nhìn xuống mẫu hậu và ca ca, chỉ thấy lớp da vỡ ra để lộ các khớp gỗ trơ trọi, những sợi chỉ mỏng gần như là vô hình được treo chằng chịt trên xà nhà như tơ nhện, đã đứt lìa rơi lả tả dưới nền nhà.
Thiền Cốt đi vào, xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói.
"Lại đứt nữa, ma chướng của ngươi càng ngày càng mạnh rồi, thật phiền phức."
Hắn chuẩn bị thi pháp làm cho Sở Trạch ngất đi rồi treo lại hai con rối nhưng Sở Trạch lại quay sang hắn, giọng nói lạnh lẽo cô độc như vực băng sâu thẳm.
"Kết thúc được rồi."
Thiền Cốt ngạc nhiên "hả" một tiếng.
Sở Trạch lại nói "từ ba năm trước ta đã biết họ là do ngươi tạo ra."
Thiền Cốt đi lại ngồi xuống ghế, hỏi tiểu thiếu niên.
"Nếu đã biết sao lại vờ như không?"
"Ngươi bỏ nhiều công sức để gạt ta thì ta cũng nên giả vờ không biết, coi như là đang cổ vũ tinh thần cho ngươi."
Thiền Cốt: ...
"Mẫu hậu là do ta hại chết còn ca ca thì hận ta thấu xương, phụ hoàng thì ghê tởm..." Sở Trạch đi lại ngồi đối diện Thiền Cốt rót chén trà "ta là ma vật vốn không nên sống tới ngày hôm nay."
"Ba năm trước, lúc ngươi đi Huyền Đô hai con rối đã đứt một lần...,sau đó ta có rời biệt viện tới cấm cung..." Sở Trạch nói
Thiền Cốt cau mày hỏi "rồi sao nữa?"
Sở Trạch rót thêm trà, một chén đưa cho Thiền Cốt, chén còn lại cầm lên lắc nhẹ mấy cái nói tiếp.
"Ta đã gặp đại ca và phụ hoàng, ông ta nhìn thấy ta liền trở nên sợ hãi và ghê tởm ta, còn đại ca thì..."
"Thứ dơ bẩn như ngươi sao còn dám vác mặt vào đây." Sở Duẫn nói
"Ta lúc đó cảm thấy rất khó chịu, ta đâu muốn sinh ra là ma vật, ta đâu muốn sinh ra đã hại chết mẫu thân..." tay Sở Trạch run rẩy
"Thứ súc sinh, mau cút khỏi đây, người...người đâu, mau thả chó săn ra đuổi nó đi." Hoàng đế nói
"Sau đó bọn họ đã thả ra một bầy chó săn, chúng nó như điên như dại đuổi theo...muốn cắn xé ta, ta bỏ chạy...chạy rất lâu thì..."
Thiền Cốt nhìn tiểu thiếu niên, ý kêu nói tiếp.
"Sở Dao giúp ta trốn, đến tối thì quay về biệt viện."
"Là tiểu công chúa sao?"
Sở Trạch gật đầu.
"Ra là vậy mới bị thương à? Ngươi vậy mà dám lừa ta là bị đám yêu ma tấn công." Thiền Cốt chống tay dưới trán,bộ dạng lười biếng nói.
Thiền Cốt quay qua nhìn thẳng tiểu thiếu niên "lúc đó ta thi pháp làm ngươi mất trí nhớ sao đó đã treo lại con rối...ngươi khi đó đã biết cách giải trừ pháp của ta?"
Sở Trạch gật đầu nói "ừ, sao khi tỉnh lại thật sự là không nhớ gì nhưng ba ngày sau ta đã giải được và khôi phục trí nhớ."
Thiền Cốt cũng không mấy ngạc nhiên lắm, Sở Trạch từ tôn thượng hắn hoá thành đương nhiên cũng sẽ có được sự thông minh và thiên phú hơn người.
Nhưng thứ làm Thiền Cốt bất ngờ nhất thì chính là hoàng đế, ông ta lúc trước khóc than bi đát vì hoàng hậu ra đi đột ngột mà mới để tang có hai năm liền cùng Cao quý nhân sinh ra một đứa con gái, lúc đó ông ta còn mở tiệc ăn mừng rất lớn, Thiền Cốt cũng đi dự, hắn muốn mang Sở Trạch theo nhưng hoàng đế và thái tử không đồng ý.
Sở Trạch lại nhìn qua hắn, đồng tử hổ phách co rúm lại, tạo nên một sắc vàng đầy vẩn đục, tựa vực sâu không đáy, mang theo sự tang thương nhưng lại đầy rẫy sự chết chóc.
"Có lần ta đi dạo trên núi, khi cơn gió thổi nhẹ qua, ta nghe được tiếng chửi bới của thế gian, bọn họ nguyền rủa ta, phỉ nhổ ta, ta sinh ra đã định sẵn là vĩnh viễn không được thế gian này dung thứ..."
"Lời đám phàm tục rác rưởi đó nói ngươi không cần bận tâm." Thiền Cốt nói
"Ta và ngươi cũng không phải là được mấy kẻ phàm tục đó sinh ra sao? Như nhau cả thôi."
"Sao lại như nhau được," Thiền Cốt không hài lòng nhìn Sở Trạch "Ngươi là Huyết Ma Tâm hạ thế còn ta ở đây là vì sự sắp xếp của người, chúng ta không giống bọn chúng."
Ánh mắt Sở Trạch nhìn Thiền Cốt như đang tra xét điều gì đó, uống hết chén trà hỏi "Huyết Ma Tâm là gì?"
Thiền Cốt vừa rồi là lỡ lời, hắn lúng túng không biết nói sao nhưng suy đi nghĩ lại cũng đã đến lúc cho Sở Trạch biết rõ thân phận và nghĩa vụ.
"Huyết Ma Tâm là trái tim của Tôn Thượng, năm xưa vì giao tranh với tộc Phượng Thiên mà bị phong ấn, ngay lúc nguy cấp người đã để trái tim cùng một sợi hồn hạ thế, ngươi là sợi hồn đó và Huyết Ma Tâm đang ở trong người ngươi, chúng ta chỉ là mượn tạm nhục thân chốn phàm tục để thực hiện nghĩa vụ mà Tôn Thượng đã giao, rồi sẽ có một ngày sợi hồn ấy không khống chế được ma chướng mà thức tỉnh, ngươi sẽ quy vị và Tôn Thượng sẽ tái sinh từ giấc ngủ vĩnh hằng, sao có thể giống những kẻ rác rưỡi ấy."
Sở Trạch giờ đã hiểu vì sao ngày mình ra đời lại đem đến tai ương còn hại mẫu hậu bỏ mạng, vì hắn là sự tái thế của ma thần thượng cổ.
Sở Trạch nhất thời ưu phiền đến không biết phải nói gì chỉ đành im lặng nhìn xa xăm ra ngoài hiên nhà.
Tuy bên ngoài trời nắng rực rỡ nhưng thâm tâm Sở Trạch giờ đây vần vũ như đang nổi lên từng cơn sóng lớn, mưa bão giăng khắp tâm can, đau đớn, tuyệt vọng, lạc lối trong những câu chữ của Thiền Cốt, mãi không thể thoát ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro