Chương 5
Gió đêm ngoài cửa sổ hiu hiu, thổi đến cả đuôi cá cũng thấy lành lạnh.
Hai ngón tay Diệp Anh nhấc lên đuôi cá màu vàng hồng cẩn thận xem xét, đuôi cá vẫn bóng loáng như lúc ban đầu, sờ lên giống như tơ lụa tốt, nhìn không thấy có một chút vết thương.
“Có đau hay không?” Diệp Anh hỏi.
“Đau!” Thùy Trang yếu ớt đem đuôi cá kéo lại, oa oa gào khóc: “Đau quá đau quá.”
“Chắc có lẽ là do chính bạch ngọc kia, nó rất cứng.” Diệp Anh còn nghi hoặc, bạch ngọc cứng rắn nói vỡ liền vỡ, mà trên đuôi tiểu hải sản một chút vết thương cũng không có, ngay cả sưng đỏ cũng không.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thấy hai mắt Thùy Trang hồng hồng, Diệp Anh vẫn là không nhịn được xoa xoa: “Kêu em đừng lộn xộn, lại không nghe, hiện tại biết đau đi.”
Thùy Trang lầm bầm lầu bầu lên án: “Đều là do cái tay vịn kia.”
Diệp Anh hừ một tiếng: “Tay vịn đều bị em đánh nát, cái kia rất quý, tiểu hải sản em nói một chút em làm hại ta phải đền một số tiền như vậy, em phải bồi thường ta như thế nào?”
Thùy Trang a một cái, ánh mắt liếc trái liếc phải: “Rõ ràng là nó không chắc chắn, công trình bã đậu, không liên quan đến em.”
Diệp Anh liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút đăm chiêu. Tay vịn bạch ngọc kia tuy nói là đã dùng vài năm, nhưng trình độ cứng rắn cũng không phải lấy đuôi cá nhân ngư là có thể đập vỡ.
Thùy Trang nửa khóc nửa quấy đến hơn nửa đêm mới rốt cục chịu ngủ, Diệp Anh còn muốn trước khi ngủ làm một chút chuyện nhưng không được, sờ sờ kiếm kiếm liền vén chăn lên, nằm ở bên cạnh nhìn đuôi cá.
Màu vàng hồng là chứng minh huyết thống hoàng thất Hải Tinh, màu sắc đuôi cá của Thùy Trang thanh thuần sạch sẽ, ở dưới ánh trăng mỏng manh phiếm một tầng ngân quang mờ nhạt, cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Anh nhịn không được vuốt ve, mềm mại nhẵn nhụi, giống như là mĩ ngọc.
Càng sờ càng thoải mái, tay Diệp Anh càng ngày càng điên cuồng, hướng đến vị trí bí ẩn tìm kiếm, Thùy Trang đang ngủ hình như có cảm giác, đuôi cá hơi hơi động.
Diệp Anh ngừng tay, thở dài từ trong nội tâm.
Cô lại kiểm tra đuôi cá lần nữa, phát hiện không có vết thương hoặc là sưng đỏ mới kéo chăn lại nằm trở về.
Sáng sớm, Diệp Anh còn đang trong mộng sờ đôi cá xinh đẹp, quản gia ở cửa phòng không ngừng gọi, trí năng tít tít vang lên không ngừng.
Thùy Trang bị ồn ào làm phiền, không thành thật đập đuôi cá, vừa vặn đánh vào trên chân Diệp Anh, Diệp Anh lập tức bừng tỉnh, đen mặt xoa chân, trong đầu nhớ tới tay vịn ngọc thạch vỡ thành từng mảnh hôm qua, trong lòng một trận kinh sợ.
“Chuyện gì?” Diệp Anh mặc thêm áo đi ra, quản gia rất ít khi sáng sớm tới tìm cô, nhất định là xảy ra chuyện gì.
“Bệ hạ muốn ngài hiện tại phải đi gặp ngài ấy ngay lập tức.”
Quản gia lộ vẻ mặt do dự, do dự một chút vẫn là đưa trí năng cho Diệp Anh: “Đây là tin tức mới nhất sáng nay!”
Làm cái gì?
Diệp Anh cúi đầu vừa thấy, ngây ra như phỗng.
Khiếp sợ! Đêm từ thiện bị đánh đập tàn nhẫn, kiều thê nhân ngư rưng rưng ánh mắt lên án mạnh mẽ, gièm pha hoàng thất lần thứ hai leo thang!
“Cái mớ lộn xộn gì đây?” Đầu Diệp Anh ong ong.
Quản gia thầm thở dài: “Bệ hạ đang chờ ngài.”
Tiệc tối từ thiện là vì tăng cường hình tượng tốt bụng của hoàng thất, không có hạn chế phóng viên tiến vào, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Thùy Trang sẽ biểu diễn một hồi đuôi cá đập vỡ tảng đá lớn.
Một là đại công chúa quyền cao chức trọng của Đế Tinh, một tiểu công chúa Hải Tinh đã nổi danh, dân chúng đã sớm tò mò với bọn họ, bởi vậy chuyện vừa ra, chú của Diệp Anh đã ra mặt bảo cô cứ yên tâm.
Nhưng ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được đối thủ của đại công chúa, một số truyền thông đã gửi nó đi mà không sợ hãi gì, vốn là hình tượng của hoàng thất đã tràn đầy nguy cơ giờ càng thêm sụp đổ, không ít người mắng đại công chúa là cặn bã, bạo lực gia đình, giả khuông giả dạng, nhã nhặn bại hoại.
Diệp Anh ở trước mặt bệ hạ giải thích tình huống, cố gắng che giấu chuyện của Thùy Trang, chỉ nói hai người cãi nhau, mà tay vịn kia quả thật là lâu năm nên mới trở thành vật hi sinh.
Bệ hạ nửa tin nửa ngờ, hiện tại đang là lúc hợp tác với Hải Tinh, việc này mặc kệ như thế nào đối với bên kia ảnh hưởng rất lớn, liền nghiêm mặt lệnh cô phải xử lý thật tốt.
Diệp Anh liền đáp ứng.
Thùy Trang trong nhà đã tỉnh ngủ, đang sầu mi khổ kiểm ngồi bên bể bơi cắn ngón tay.
Xong rồi xong rồi, không khống chế được lực đạo, gặp rắc rối rồi.
Thùy Trang thật áy náy, hiện tại nghĩ lại chính mình lúc ấy thật kích động, trước mặt mọi người lại dở thói cũ cáu kỉnh với lão công, kết quả đem tay vịn đánh nát, nát thì nát thôi, còn bị đưa tin ra ngoài.
Nếu chỉ là đưa tin tiểu nhân ngư đánh nát tay vịn thì cũng thôi, sau này nếu bị mắng, nàng khóc vài lần sẽ quên ngay.
Nhưng đưa tin cũng không phải ai đánh nát tay vịn, chỉ nói hai người cãi nhau đánh nhau, mà trong trí óc mọi người từ trước đến nay nhân ngư đều yếu ớt, đừng nói là đánh nhau, rống lớn một câu có thể dọa bọn họ khóc, bởi vậy tự nhiên liền đem tất cả mọi thứ đều đổ lên đầu đại công chúa.
Cái gì mà công chúa bạo hành gia đình, nữ thần thân thiết sụp đổ.
Hoàng thất quả nhiên không có người tốt, thậm chí còn có người nói từ khi hai người lập gia đình tới nay cảm tình đều bất hòa, đại công chúa vì sao chậm chạp không cho tiểu nhân ngư lộ diện, chính là sợ bị người phát hiện chuyện bạo hành gia đình là thật.
Có một người khác ở bữa tiệc tiết lộ rằng trong bữa tiệc hai người hiếm khi ở cùng nhau, cho dù tiểu nhân ngư đứng ở bên cạnh đại công chúa nhưng vẻ mặt cũng rất tội nghiệp.
Bình luận thảo luận nói đạo lý rất rõ ràng, Thùy Trang xem đến cả người phát run.
Nàng được bảo vệ rất tốt, ở Hải Tinh cho dù là lộ diện tới bây giờ cũng đều được nhận những từ ngữ ca ngợi, chưa từng tiếp xúc qua bạo lực dư luận như vậy, cho dù người bị mắng không phải nàng.
Thùy Trang tức giận lập tức lên tiếng phản bác, cố gắng giải thích, đem Diệp Anh phóng đại lên rất nhiều lần. Nhưng mà nàng chỉ là một con cá nhỏ mềm mại, đừng nói mắng chửi người, đến ngay cả những câu thô tục cũng chưa từng nói qua.
Giải thích còn bị người đuổi theo mắng, mắng nàng hèn mọn, si tâm vọng tưởng muốn gả vào hoàng thất, cũng cầu chúc cho trượng phu tương lai của nàng cũng là một người bạo lực gia đình.
Thùy Trang chưa từng bị mắng như vậy tức giận khóc huhu, nước mắt hóa thành hạt châu rơi xuống đất, đuôi cá bẹp bẹp bẹp mạnh mẽ đập vào mặt nước.
Quản gia vừa thấy liền phát hiện chuyện tình không tốt, vội phát tin tức cho Diệp Anh, nhưng Diệp Anh hiện tại đang rất bận rộn, nên vẫn chưa thấy tin tức.
Tiểu nhân ngư ở nơi này khóc huhu, Bách Lẫm - đại ca ca nhân ngư của nàng ở một chỗ khác của Đế Tinh nổi trận lôi đình, hắn thường trú ở Đế Tinh lâu dài là để phụ trách hạng mục khai thác đá lưu huỳnh của Đế Tinh và Hải Tinh, nhìn thấy tin tức kia không thể ngồi yên được.
Em gái ngoan ngoãn bị ức hiếp, vậy còn ra gì nữa.
Bách Lẫm nổi giận đùng đùng đi đến phủ đệ của Diệp Anh, mấy người quản gia không ngăn được, khuyên can hắn đem vũ khí buông xuống trước.
Bách Lẫm vừa tiến vào cửa liền nhìn thấy Thùy Trang đang ghé vào bên bể bơi nước mắt lưng tròng, trong lòng lập tức bị bóp thành tám cánh hoa.
“Bé ngoan, đại công chúa thực dám đánh em!?”
Bách Lẫm tức giận đi tìm hung khí: “Anh đi phế cô ta.”
Thùy Trang oa oa khóc lớn giống như vỡ đê, nói không ra lời, tủi thân ôm chặt ca ca.
“Ngài đừng kích động, trong đó có hiểu lầm.” Quản gia lo âu quay đầu ngóng trông, đại công chúa làm sao còn không trở về.
Bách Lẫm cười lạnh: “Ông là người của cô ta đương nhiên giúp cô ta nói chuyện.”
“Ngài không tin chúng ta, có thể hỏi phu nhân.”
Mắt Bách Lẫm lộ hung ác: “Đều khóc thành như vậy còn hỏi cái gì?”
Quản gia không còn cách nào, đành phải xin Thùy Trang giúp đỡ.
Thùy Trang thật vất vả từ từ ngừng khóc, vừa định mở miệng cùng ca ca khóc lóc kể lể, Diệp Anh từ ngoài cửa mang theo người tiến vào, vừa thấy một trận này đầu đều kêu ong ong.
Bên cạnh bể bơi rơi xuống không ít trân châu, lại nhìn hai mắt Thùy Trang đỏ bừng, Diệp Anh nhịn không được nhíu mày: “Làm sao lại khóc thành như vậy?”
Bàn tay định lau nước mắt cho nàng chưa kịp chạm vào đã bị vỗ rớt, Bách Lẫm nhanh chóng đem Thùy Trang ôm lấy: “Còn giả vờ làm gì nữa?”
Cho dù biết hắn là ca ca của Thùy Trang, nhưng Diệp Anh thấy Thùy Trang bị người khác ôm vào trong ngực, từ đáy lòng liền có cảm giác không thoải mái, Diệp Anh bị chuyện phiền phức quấn thân một ngày không muốn xung đột cùng Bách Lẫm, nhẹ nhàng hướng Thùy Trang nói: “Lại đây.”
Thùy Trang đối với người đối diện cảm thấy áy náy, ngoan ngoãn đứng dậy đi qua, Bách Lẫm thấy vậy càng thêm tức giận, đều bị ức hiếp tới như vậy, mà nói gì còn nghe theo.
Không nói hai lời liền hướng mặt Diệp Anh đánh một quyền, người bên cạnh bất ngờ trơ mắt nhìn đại công chúa bị đánh.
Hiện trường lập tức hỗn loạn không chịu nổi, quản gia vội vàng đỡ lấy Diệp Anh, những người khác thì giữ chặt Bách Lẫm, mà Thùy Trang thì òa khóc lao đến trên người Diệp Anh.
“Chị có đau hay không….”
Tiểu nhân ngư khó chịu muốn chết, nói không rõ là áy náy hay là đau lòng, quay đầu tức giận trừng ca ca của mình: “Không cho anh đánh chị ấy.”
Bách Lẫm bị rống khó có thể tin, trong lòng lại tan nát thành tám cánh hoa.
Trong những người Diệp Anh mang về có thấy thuốc, vốn là định kiểm tra thân thể cho Thùy Trang, hiện tại lại vừa khéo xem vết thương của Diệp Anh trước.
“Có phải rất đau hay không?” Thùy Trang sờ sờ vết hồng ở trên mặt cô, nước mắt lại muốn rơi xuống.
Bị nhân ngư đánh có thể đau bao nhiêu, càng đừng nói Diệp Anh da dày thịt béo, thế nhưng cô rất vui khi thấy bộ dạng kích động của tiểu nhân ngư nhà mình, không biết xấu hổ mà giả vờ suy yếu nói: “Đau muốn chết, em mau thổi cho ta đi.”
Thùy Trang nghe lời vội thổi cho cô: “Không đau không đau.”
Bách Lẫm tức giận lại muốn cho cô một đấm.
Thùy Trang quay lại giải thích với Bách Lẫm một lúc, anh lúc này cũng dần tỉnh táo lại, rất nhanh liền chấp nhận lời nói của Diệp Anh, ngược lại lại khiến cho Diệp Anh nghi hoặc, chính là cô cảm thấy việc này có chút quỷ dị, cho nên cô mới mời thấy thuốc đến đây.
“Không cần kiềm tra, thể chất của nhân ngư như thế nào đại công chúa còn không rõ ràng sao? Tay vịn kia cũng nhiều năm như vậy, chỉ trùng hợp mà thôi.” Bách Lẫm nói.
Thùy Trang gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Đúng là bởi vì biết thể chất của nhân ngư mới kiểm tra, ta lo lắng đuôi cá của em ấy bị thương bên trong.”
“Không có.”
Thùy Trang lắc lắc cái đầu nhỏ, đuôi cá linh hoạt sờ lên cẳng chân Diệp Anh.
Thân thể Diệp Anh liền cứng đờ, rất bình tĩnh đem đuôi cá đang đặt trên đùi mình lấy ra, sau đó cô giữ gáy Thùy Trang nói: “Nghe lời tiểu hải sản.”
Tâm tiểu hải sản mềm mại, nghĩ lại Diệp Anh cũng không mắng hay đánh mình, nhất thời không nói gì, nhỏ giọng mở miệng: “A.”
Bách Lẫm ở một bên nhìn nhướng mày, không ổn.
Kết quả kiểm tra không có nhanh như vậy, Bách Lẫm ở lại ăn cơm mới rời đi, Diệp Anh trở lại thư phòng làm việc, tuy rằng đã đem thông tin ép xuống triệt để, nhưng dân chúng vẫn không ngừng nghị luận, hiện tại biện pháp tốt nhất có thể làm là để Thùy Trang ra mặt giải thích.
Nói thật đây không phải việc khó, trò hề của hoàng thất hơn phân nửa đều như vậy, nhưng Diệp Anh tưởng tượng đến bộ dạng nhát gan sợ hãi của tiểu hải sản nhà mình, không chút suy nghĩ liền phủ quyết.
Ngoại trừ dung mạo, cô không nghĩ Thùy Trang có cái gì để hấp thu ánh sáng của màn ảnh, trở thành trung tâm dư luận của dân chúng, huống chi buổi chiều nhìn bộ dạng của hai huynh muội nhân ngư, tiểu nhân ngư này chỉ sợ là có chuyện gì giấu diếm.
Khi tới tám giờ, quản gia theo thường lệ bưng cà phê đi thư phòng, Thùy Trang từ trong bể bơi nhảy ra, lau thân thể mặc quần áo vào, cẩn thận đi theo phía sau quản gia nói: “Có thể để cho con đưa vào không?”
Quản gia đem cà phê đưa cho nàng, cúi đầu cười: “Đi chậm một chút.”
Tiểu nhân ngư nói cảm ơn, bưng cà phê lên lầu, không dám lên tiếng, gõ gõ cửa, Diệp Anh ở bên trong cúi đầu kêu tiến vào. Cà phê đã đặt xuống, nhưng người không nhúc nhích, Diệp Anh nghi hoặc ngẩng đầu thấy phát hiện là Thùy Trang.
“Sao lại là em?”
Thùy Trang chưa từng tới thư phòng, vừa nghe lời này nghĩ Diệp Anh sẽ hung dữ với mình, liền hạ mắt không nhìn cô: “Em….. Em ra ngoài….”
“Từ từ.”
Diệp Anh dựa ra phía sau ghế, vẻ mặt mỏi mệt: “Lại đây.”
Thùy Trang nghe lời như một nàng dâu nhỏ lập tức vòng qua bàn đi đến, Diệp Anh cầm cổ tay nàng, kéo người ta ngồi ở ngồi ở trên đùi ôm vào trong ngực.
“Buổi chiều sao lại khóc thành như vậy, trên đất toàn là trân châu.” May mắn không bị người có tâm nhìn thấy, nếu không cô lại có thêm tội danh.
“Em đều nhặt lên hết rồi.”
Thùy Trang ngoan ngoãn nói: “Cho chị.”
Diệp Anh dở khóc dở cười: “Ai hỏi em những cái này, hỏi em sao lại khóc?”
Nói tới cái này, Thùy Trang vất vả quên đi tủi thân ở trong lòng lúc này liền nổi lên trong lòng, cắn môi dưới trân châu lạch cạch rớt xuống.
Làm sao lại khóc nữa rồi.
Diệp Anh nắm một tay trân châu một bên dỗ nàng, nào biết tiểu nhân ngư càng khóc lớn hơn, bám lấy cổ cô khóc thút thít, nước mắt hóa thành trân châu theo vạt áo Diệp Anh rơi xuống trên người kêu lạch cạch.
Diệp Anh: “……”
Lúc trước cô mỗi ngày muốn một viên trân châu đều khó, hiện tại trân châu nhiều tới mức lăn lóc lung tung ở trên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro