Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Thùy Trang gần đây có chút mệt, ban ngày tiêu hao hết trí nhớ để đi học, buổi tối lại hao hết thể lực ứng phó Diệp Anh.

Tưởng là ngày nghỉ nên lấy hình dạng đuôi cá đi ngủ, kết quả bị Diệp Anh phát rồ vuốt đuôi uy hiếp: “Còn chưa thử qua ở trạng thái này, nghe nói càng thoải mái hơn.”

Thùy Trang sợ tới mức hồn vía lên mây, nhanh chóng đem cái đuôi nhỏ của chính mình giấu đi, vì thế Diệp Anh nhân cơ hội mà tiến vào.

Thùy Trang khóc huhu trân châu rớt xuống như mưa, Diệp Anh cảm thấy mĩ mãn ôm tiểu nhân ngư thê thảm thở phào một hơi, thật dễ chịu.

Trách không được lại có nhiều người thích nuôi tiểu nhân ngư mảnh mai.

Tư vị không tồi.

Sau mấy ngày phóng túng, thuộc hạ của Diệp Anh truyền tới tin tức hải trùng tộc thường xuyên bạo động, vì thế đại công chúa không thể không dấn thân vào một lượng lớn công việc.

Hải trùng tộc cùng tộc nhân ngư giống nhau sinh sống trong biển, nhưng ở giá trị nhan sắc lại khác nhân ngư một trời một vực, giá trị vũ lực cũng là một trời một đất. Hải trùng sinh sôi nảy nở mau, chu kỳ sinh trưởng lại ngắn, mỗi lần xuất hiện đều là chồng chất, tạo thành tổn thất rất lớn cùng số lượng nhân viên chết và bị thương cũng rất nhiều, quả thực khiến cho người ta phiền không thể phiền hơn.

Ba quân đoàn dưới danh nghĩa Diệp Anh đúng là lực lượng mạnh nhất để đối phó hải trùng tộc, chính là nhu cầu về vũ khí cùng đá năng lượng rất là khan hiếm, mà nhà Thùy Trang ở Hải Tinh lại có mỏ khai thác đá lưu huỳnh lớn nhất tinh cầu. Bởi vậy Diệp Anh làm con rể Hải Tinh, các hạng mục đồ cưới của Thùy Trang cô là người phụ trách, hầu như là vội đến xoay quanh, một mặt phải thúc giục Hải Tinh khai thác đá lưu huỳnh, một mặt phải trấn an đám bộ hạ đang gào khóc chờ vũ khí, và quan trọng hơn là phải thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của hải trùng.

Đại công chúa thiếu điều chỉ muốn phân thân, nhìn thấy hải trùng tộc xấu xí, liền nhớ tới tiểu nhân ngư trơn mượt mềm mại ở trong nhà, đợi có cơ hội sẽ dùng sức khi dễ người, thế cho nên tiểu nhân ngư vừa thấy cô đi đến liền cảm thấy mông đau đau.

Đợi cho tới ngày tiệc từ thiện, Diệp Anh mang theo Thùy Trang đã được ăn mặc lộng lẫy đi tham dự, tiểu nhân ngư khẩn trương tóm chặt ống tay áo đại công chúa đi theo sát sau người cô.

“Lui lại làm gì, em đường đường là hoàng phi, ngẩng đầu ưỡn ngực cho ta.” Diệp Anh đem người kéo tới trước mặt, giọng nói không vui.

Tiểu hải sản không đánh nhau được, làm bình hoa cũng không đảm đương nổi, chỉ biết khóc, thật sự là con cá vô dụng.

Thùy Trang vừa bất lực lại tủi thân, không dám ở trước mặt Diệp Anh rụt rè, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý, miễn cương ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ.

Diện mạo Diệp Anh tuấn mĩ lại quyền cao chức trọng, mặc kệ ở đâu người đều là vị trí trung tâm, đêm nay lại có tiểu nhân ngư có chút thần bí ở đây, không ít người đều đi tới chào hỏi để liếc mắt một cái.

Sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, mọi người lại đặt sự chú ý lên người đại công chúa, đem tiểu nhân ngư bỏ qua một bên.

Thùy Trang rốt cuộc thở ra một hơi, lén lút chạy tới khu điểm tâm.

Các loại điểm tâm ngọt ngào được làm từ bơ động vật, hương vị ngọt ngào tinh tế, vào miệng liền tan, rất là hợp khẩu vị tiểu nhân ngư.

Một miếng rồi một miếng, bận rộn không ít.

Ăn chính là lúc cảm thấy mĩ mãn nhất, thoải mái đến mức cái đuôi cũng muốn lộ ra.

Tiểu nhân ngư sờ sờ bụng nhỏ gồ lên, ợ lên một cái mang theo hương vị bơ ngọt ngào.

“Đại hoàng phi thật xinh đẹp, hèn gì được xưng là hào quang của Hải Tinh.”

Đột nhiên vang lên tiếng người khiến cho Thùy Trang kinh sợ nuốt luôn miếng bánh ngọt, nàng chọn vị trí đứng thật đúng dịp, bên cạnh chính là một cây cột lớn, bên kia có mấy người đang nhỏ giọng nói chuyện.

Được khen ngợi trong lòng Thùy Trang càng vui vẻ, nhịn không được đi tới gần.

“Thế nhưng đại công chúa không phải là không thích như vậy sao? Sao lại đồng ý việc hôn nhân này.”

“Có thích hay không không quan trọng, ai có thể có giá trị hơn đại hoàng phi, cưới nàng ta tương đương với có quyền khai thác đá lưu huỳnh, đứa ngốc mới không đồng ý.”

“Ha ha, cũng đúng. Ngươi có thấy sắc mặt ngày đó của Khả Nhi không, nàng còn nghĩ vị trí hoàng phi là của nàng, kết quả…. Ta nhìn bộ dạng nàng kinh ngạc liền hết giận, mỗi ngày làm giá cho ai nhìn.”

“Hiện tại người ta cũng không từ bỏ đâu, nhìn thấy không, từ khi bữa tiệc tối nay bắt đầu chưa từng tách khỏi bên người đại công chúa, xinh đẹp thì làm sao.”

Bánh kem trên tay bị cắn một miếng, tiểu nhân ngư liếm miệng, bánh ngọt đột nhiên không thơm nữa, trong lòng chua xót.

Nàng nhớ tới khi tân hôn bộ dạng Diệp Anh ghét bỏ, còn thường uy hiếp đem mình làm thành sashimi.

Thì ra là thật sự không thích chính mình.

Còn tưởng rằng mở rộng bể bơi cho chính mình, mỗi đêm đè nặng khi dễ mình, là có chút thích mình.

Trong lòng tiểu nhân ngư có chút khổ sở, đôi mắt hồng hồng, bộ dạng muốn khóc.

Trong hội trường Diệp Anh cùng người chung quanh nói chuyện vui vẻ, bên người đứng một nữ nhân xinh đẹp, hai người xem ra rất là thân mật.

Thùy Trang trề môi, tức giận.

Vừa vặn Diệp Anh cũng nhìn lại đây, cùng người chung quanh nói vài câu sau đó đi tới chỗ Thùy Trang.

Khí thế Diệp Anh mạnh mẽ, đi đường mang theo gió, hai ba bước đã đi tới, liếc mắt một cái đảo qua một đống hỗn độn ở trên bàn, nhăn mày lại: “Ăn thật được.”

Thùy Trang còn đắm chìm trong bi thương nghe xong lời này càng buồn thêm, màng não đều là đại công chúa không thích mình như vậy, đại công chúa không thích mình như vậy.

Không thích còn quản nhiều như vậy, Thùy Trang tức giận liếc mắt cô một cái: “Không cần…. Không cần chị lo.”

Diệp Anh đau đầu, thời kì phản nghịch tới trễ của tiểu hải sản lại tới rồi.

Cô tốt bụng để cho nàng đi ăn thỏa thích, thế mà nàng còn dám cãi lại!

“Lá gan của tiểu hải sản thật lớn.” Diệp Anh giơ tay đem người giữ lại, nhéo eo nhỏ một phen.

“A!”

Thùy Trang da thịt mềm mại, thở gấp một chút chủ động lao vào trong lòng ngực Diệp Anh: “Ngứa.”

Mọi người liếc mắt, ánh mắt lại mang theo thâm ý. Diệp Anh cúi đầu vẻ mặt không có cách nào, đem người nửa ôm đi vào phòng nghỉ.

“Cởi quần áo.” Diệp Anh đóng cửa phòng nghỉ.

Hiện tại?

Thùy Trang bị sự không biết xấu hổ của cô làm cho khiếp sợ, hoảng sợ nói: “Tiệc tối còn không có chấm dứt.”

“Biết, bán đấu giá còn chưa bắt đầu đâu.”

Diệp Anhthấy nàng đứng bất động, thúc giục nói: “Làm sao lại thật thần.”

Hai gò má Thùy Trang phiếm hồng, ấp a ấp úng: “Ở dưới lầu còn có người”

Cho nên vẫn là đừng làm, hơn nữa mông vẫn còn rất đau.

“Đã khóa cửa.” Thùy Trang thật nhiều chuyện, cô dẫn nàng đi nàng đổi quần áo còn nhiều lý do như vậy, Diệp Anh không kiên nhẫn, lại thấy vẻ mặt nàng e lệ, đột nhiên nhớ đến gì đó, trong đầu bừng sáng.

Diệp Anh cười khẩy tiến đến gần Thùy Trang, tùy ý sờ soạng eo nhỏ của nàng, đè thấp giọng nói: “Nhanh lên, hay là muốn ta cởi cho em?”

Nói xong bàn tay đi xuống đặt lên dây kéo phía sau đồ dạ hội của nàng, Thùy Trang nhanh tay túm chặt lấy tay cô, ý đồ muốn khuyên bảo Diệp Anh: “Nhưng mà không có…. Giường.”

Diệp Anh ác liệt cười: “Đứng.”

Đã nói không phải người tốt gì, ở bên ngoài còn muốn làm chuyện như vậy. Thùy Trang thấy rõ chân diện mục nước mắt đều muốn rơi xuống, nén nhịn nước mắt đem váy cởi ra.

Diệp Anh từng bước lùi lại, dù bận vẫn ui dung nhìn người nọ cởi đồ, lộ ra hai chân vừa trắng vừa mềm. Thùy Trang đỏ mặt giương mắt ngắm, bĩu môi xoay người cởi váy: “Biến thái.”

“Lại mắng ta.” Diệp Anh đối với hai cánh mông no đủ mềm mịn kia đánh một cái, cảm thụ được mềm mại ở lòng bàn tay, không có lửa cũng bị khơi lửa lên.

“A.” Thùy Trang vừa đau vừa sợ, khuôn mặt vốn đỏ lại càng đỏ hơn, mềm mại kêu một tiếng, che mông xoay lại, trước mặt đã bị che lại.

???

“Thay.”

Thùy Trang vừa thấy, liền xấu hổ không thôi, đây là một bộ khác trong hai bộ lúc trước chuẩn bị.

Nàng hoàn toàn quên mất chuyện này.

Thì ra là đi lên thay quần áo, mà không phải….

Thùy Trang bi phẫn che mặt, đều do Diệp Anh mỗi ngày đều đè nàng ra làm, làm hại đầu óc nàng toàn là những thứ này.

Nàng rõ ràng là một nhân ngư trong sáng và tốt bụng.

“Chị chị chị…. Sao không nói sớm?”

“Nói cái gì?”

Diệp Anh thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, dùng ánh mắt rất là ngay thẳng nhìn nàng: “Đổi quần áo còn nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

Thùy Trang có nỗi khổ không nói nên lời, đành phải cúi đầu thay quần áo, nút thắt cởi một nửa, đột nhiên nhớ tới Diệp Anh còn đang ở đây: “Chị đi ra ngoài.”

Toàn thân trên dưới sớm đã bị cô gặm còn không cho nhìn, Diệp Anh hừ một tiếng, không cùng tiểu nhân ngư này so đo, nhấc chân đi tới bên cạnh tiểu nhân ngư, có ý dán ở bên tai nàng cười nhẹ: “Tiểu sắc ngư.”

Thùy Trang cả người đỏ ửng thật vất vả mới biến mất lúc này lại bạo hồng, căn bản không dám nhìn người bên cạnh, chờ trong phòng nghỉ không còn động tĩnh, mới lo lắng phản bác: “Mới…. Mới không phải.”

Biến hóa ra đuôi cá toàn thân Thùy Trang giống như sáng lên, đuôi cá màu vàng hồng phối với chỉ vàng chuỗi ngọc thật hoa lệ, dung nhan nàng vốn xuất chúng lúc này lại càng diễm lệ.

Diệp Anh ở cửa chờ đợi tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là bị kinh diễm, không vừa lòng mà hừ một tiếng: “Tự mình có thể đi không?”

“Có thể…..A?!”

Nói còn chưa xong, Thùy Trang đã bị Diệp Anh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng ngực, nhìn thấy Diệp Anh ôm ấp yêu thương, Diệp Anh ghét bỏ giơ lên khóe miệng: “Đường còn đi không xong, ta còn phải ôm, nói em là con cá vô dụng còn tính là khích lệ.”

Sau đó cố mà ôm lấy Thùy Trang.

Thùy Trang nhỏ giọng phản bác: “Em không phải đi không xong.”

Rõ ràng là ngươi kéo ta, hai mắt cá của ta đều thấy được.

Diệp Anh không để ý tới nàng nhỏ giọng phản bác, ôm người đi xuống lầu.

Đuôi cá thật dài còn theo váy dài rũ xuống, châu báu bên trên long lánh quả thực làm mù mắt mọi người. Diệp Anh cao lớn soái khí ôm Thùy Trang mảnh mai cao quý chậm rãi đi xuống cầu thang, cảnh tượng tốt đẹp này giống như là mộng ảo ở trên đời.

Ánh mắt của cấp dưới đều chăm chú nhìn lại đây khiến cho Diệp Anh khó chịu, lực đạo ôm lấy Thùy Trang không tự giác tăng lên mấy phần, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, Diệp Anh thâm tình hạ mắt, thấp giọng nói nhỏ: “Tiểu hải sản, đem đầu cá quay lại cho tôi, không cho lộ ra ngoài.”

“Vì sao nha?”

“Rất xấu.”

“…..”

Được khen ngợi là hào quang của Hải Tinh từ nhỏ tới lớn, tiểu nhân ngư hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cảm giác mỗi dây thần kinh trong đầu đang phựt phựt đứt từng đoạn.

Xấu???

Thế nhưng có người nói nàng xấu!

Tâm thủy tinh của Thùy Trang xoảng xoảng nát thành một mảnh, muốn dính cũng không dính lại được.

“Trừng ta?” Diệp Anh nhăn mày.

Thùy Trang mở to mắt ướt sũng, quật cường phun ra một chữ: “Mù!”

Diệp Anh: "???"

Ánh mắt tiểu nhân ngư nháy nháy, hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Thả em đi xuống, em phải ly hôn!”

“Làm càn cái gì?” Diệp Anh quả thực cảm giác không hiểu ra sao, phịch một cái tiểu nhân ngư giống như con cá nhảy ra khỏi nước, sức lực rất lớn, muốn đè cũng đè không được.

Diệp Anh thật sự không giữ được con cá không biết sống chết này, huống chi con cá này còn một bên phịch một bên thở hổn hển, khiến cho tâm của Diệp Anh cũng bị níu chặt.

“Tiểu hải sản tôi sai rồi tôi sai rồi, đầu cá của ngươi muốn hướng chỗ nào thì hướng chỗ đấy, được chưa, đừng nhúc nhích, nếu ngã xuống mà bị đau thì ngươi đừng có khóc.”

Vừa dứt lời, eo nhỏ mảnh khảnh của tiểu nhân ngư ưỡn thẳng, đuôi cá đẩy một cái, dùng sức phạch một cái đập lên tay vịn thang lầu bạch ngọc, lấy tư thế cá chép lăn qua lăn lại nhảy ra khỏi lòng ngực Diệp Anh.

Động tác xinh đẹp lưu loát giống như vận động viên thể thao khiến cho mọi người khiếp sợ.

Trong lòng ngực đột nhiên không còn gì Diệp Anh giận không thể át: “Tiểu! Hải….”

Răng rắc.

Bên ngoài tay vịn cầu thang bạch ngọc xuất hiện vết nứt, lấy thế không thể đỡ theo bốn phương tám hướng vỡ ra, ngắn ngủi vài dây bạch ngọc cứng rắn bể tan tành, rơi xuống trên mặt đất.

Mọi người nhất thời im lặng không tiếng động.

Diệp Anh khó có dịp mờ mịt nhìn về phía Thùy Trang đang ngồi trên cầu thang.

Biểu tình của Thùy Trang trong nháy mắt luống cuống, trộm đem đuôi cá kéo trở về ôm lấy, dùng đôi mắt ướt sũng tội nghiệp nhìn Diệp Anh.

Nhìn em làm gì, cũng không phải em đánh nát nó a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro