Chương 1
Tiểu nhân ngư Thùy Trang là tiểu công chúa của hoàng thất Hải Tinh, có một mái tóc hồng phát sáng mĩ lệ, da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi, khuôn mặt tinh xảo sạch sẽ động lòng người, đôi mắt giống như biển sâu màu xanh thẳm hội tụ thành ngọc bích, môi cánh hoa giống như những đóa hoa kiều diễm, đuôi cá màu vàng hồng tỏa sáng rạng rỡ, giống như là từ chín tầng mây rơi xuống trong biển xanh.
Tiểu nhân ngư xinh đẹp rung động lòng người, được xưng là ánh sáng Hải Tinh, nhưng khi còn nhỏ đã được định hôn cùng đại công chúa Đế Tinh, tiểu nhân ngư Thùy Trang không muốn, bởi vì cung điện hoàng thất không có biển cả, nàng cảm thấy thân mình không được dễ chịu.
Đại công chúa Đế Tinh Diệp Anh cũng không muốn kết hôn, bởi vì cô thích nữ tử đầy đặn, cởi quần áo có da thịt, nhưng mà tiểu nhân ngư vừa thấy liền biết là cái que củi yếu ớt, cho dù có biến hóa ra được hai chân thì cũng không đi đường được bao lâu.
Cô thấy qua nhiều cấp dưới đưa nhân ngư ra ngoài đều là ôm, tưởng tượng tương lại chính mình cũng sẽ như vậy, cô liền tuyệt vọng.
Chính là cuộc hôn nhân này liên quan đến lợi ích hợp tác của Hải Tinh cùng Đế Tinh, Diệp Anh không tình nguyện cũng phải đồng ý, dù sao phía dưới cô còn có mấy đệ đệ, muội muội như hổ rình mồi theo dõi vị trí của cô.
Trong tiệc cưới tiểu nhân ngư chỉ lộ mặt rồi quay trở về phòng tân hôn, nhưng mọi người vẫn bị kinh diễm đến mất hồn, đều chúc mừng đại công chúa có phúc, cưới được nhân ngư xinh đẹp nhất Hải Tinh.
Trên mặt đại công chúa thì cười hì hì, nhưng trong lòng thì chửi thầm.
Đẹp nhất thì có ích lợi gì, lại không thể làm được cái gì, chỉ có thể như một bình hoa trưng ở trong nhà.
Diệp Anh say khước được người đỡ vào phòng, thấy tiểu nhân ngư trắng noãn nằm ở trên giường, đuôi cá màu vàng hồng buông xuống ở dưới đất, chốc chốc lại vỗ lên sàn nhà một cái.
Chóng mặt thật là chóng mặt.
Cô xách đuôi cá lên: “Lấy nước tương cùng mù tạc đến đây, ta phải ăn sashimi.”
Thùy Trang sợ tới mức vẫy đuôi hai cái, đánh vào trên mu bàn tay Diệp Anh.
Đau quá!
Diệp Anh suýt nữa rơi lệ, tỉnh rượu hoàn toàn, nổi giận đùng đùng nhìn Thùy Trang: “Em dám đánh ta?”
Thùy Trang oan ức ôm lấy đuôi cá: “Chị không thể ăn đuôi của tôi.”
Không đánh chẳng lẽ nằm chờ cho ngươi ăn sao?
Diệp Anh xụ mặt thấy tiểu nhân ngư hai mắt đẫm lệ, đừng nói, nhìn khá tốt, chính là ngực rất bình tĩnh.
Diệp Anh nói: “Ta không ăn em, cưới em để làm chi? Em không phải hải sản sao.”
“Mới không phải.” Thùy Trang bác bỏ, ôm chặt đuôi cá.
Mẫu thân lừa cá, người Đế Tinh thật đáng sợ, nàng muốn về nhà!
Tiểu nhân ngư Thùy Trang càng kinh sợ, đại công chúa Diệp Anh càng vừa lòng. Ngồi ở trên ghế nhấc chân lên: “Như vậy đi, ta muốn ăn cá, em lại không để cho ta ăn, sau này ít xuất hiện trước mặt ta có biết hay không?”
Nước mắt tiểu nhân ngư sắp rơi, liều mạng gật đầu, vài tiếng bịch mấy viên trân châu rơi ở trên giường.
Diệp Anh liền hỏi: “Đó là cái gì?”
Thùy Trang dùng tay nhỏ bé nâng lên trân châu: “Nước mắt.”
Nhân ngư có năng lực rơi nước mắt biến thành trân châu, nhưng bởi vì nguyên nhân gen biến dị, hầu như không ai có loại năng lực này, Diệp Anh không nghĩ tới chính mình cưới một bình hoa thế nhưng lại có năng lực này.
Chậc, nhặt được bảo bối nha.
Gần đây vì mượn sức quân bộ mà chi tiêu quá nhiều, Diệp Anh đang căng thẳng, hiện tại thấy trân châu đều sáng mắt, cẩn thận nhìn trên mặt đất.
Từng viên từng viên mượt mà no đủ, tính chất nhẵn nhụi, Diệp Anh hơi động tâm, nói: “Em xem em không để cho ta ăn, nhưng ở nơi này còn ăn của tôi mặc của tôi, tiêu dùng cũng rất lớn!”
Thùy Trang liền đem trân châu một viên rồi một viên nhét vào trong lòng bàn tay cô: “Cho chị, cho chị, rất đáng giá.”
Động tác thành thạo khiến kẻ khác đau lòng.
Diệp Anh cực kỳ vừa lòng: “Sau này mỗi ngày đều cho tôi một viên, nếu không…. Liền ăn em.”
Tiểu nhân ngư Thùy Trang ủy ủy khuất khuất gật đầu.
Thời gian sau khi kết hôn cuộc sống hài hòa yên bình, mỗi ngày đại công chúa ra ngoài bàn bạc chuyện tình, trở về sẽ thu trân châu, buổi tối còn có thể ôm tiểu nhân ngư mềm mại ngủ, ngày qua thật thoải mái.
Thùy Trang ở bể bơi trong phòng chơi, chơi mệt mỏi liền lên bờ muốn khóc, thật sự khóc không được liền nhéo chính mình một phen, sau đó trân châu sẽ rớt xuống.
Thế nhưng nàng khống chế lực đạo không tốt, đem chính mình véo đến đỏ, ở trên da thịt trắng nõn nổi lên rất rõ ràng.
Diệp Anh nhìn thấy không vui: “Em tự làm bị thương chính mình, là muốn đi cáo trạng với người khác ta bắt nạt em?”
Thùy Trang tủi thân đến đuôi cá cũng rũ xuống: “Tôi…. Tôi không khóc được thôi.”
Diệp Anh: “Em không phải là sống ở trong biển sao, rớt vài giọt nước còn khó như vậy?”
Thùy Trang gật gật đầu: “Khó lắm á!”
Nàng đúng là sống ở trong biển, nhưng cũng không đại diện nàng everytime - everywhere có thể rớt ra nước mắt.
Diệp Anh cau mày, cảm thấy tiểu nhân ngư này thật khờ, nhìn trên người nàng đều có vết đỏ, trong lòng vừa ngứa vừa ghét bỏ.
Kể từ khi kết hôn cô cùng Thùy Trang cũng không có làm gì, đầu tiên là cô đối với bộ dạng yếu đuối của tiểu nhân ngư này hứng thú không dậy nổi, thứ hai tiểu nhân ngư vẫn là ở trạng thái đuôi cá, cô đối với nửa người nửa cá hứng thú thật sự không dậy nổi.
Nhưng mà hiện tại nhìn lâu, thế nhưng cảm thấy tiểu nhân ngư cũng thuận mặt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, eo nhỏ tinh tế, một đường đến mông còn uốn éo uốn éo.
Nếu trên thân mình trắng nõn này mà là hồng ngân do mình tạo ra, khẳng định càng đẹp mắt.
Thùy Trang hoàn toàn không biết tâm tư người trước mắt, lông mày tinh tế nhanh chóng sầu lo nhăn lại, đuôi cá màu vàng hồng lặng lẽ phe phẩy qua mắt cá chân Diệp Anh, biểu đạt hữu nghị: “Lão công không có ức hiếp tôi.”
Diệp Anh nhíu mày, cả người như có như không mà cứng lại.
Cô đi đến vỗ vỗ mông Thùy Trang, sờ sờ đuôi cá, rất là trơn trượt, cũng trắng noãn giống như tiểu thân thể.
Đuôi Thùy Trang run run đem đuôi rút về một chút, nàng sợ bị cô làm thành sashimi.
Diệp Anh càng sờ càng thoải mái, tiếng nói khàn khàn dỗ nàng: “Biến thành hai chân đi.”
Hai mắt Thùy Trang sáng ngời, đúng vậy, nàng có thể biến ra chân, như vậy sẽ không sợ bị làm thành sashimi.
Nói làm liền làm, Thùy Trang vừa động, đuôi cá màu vàng hồng dần dần biến mất, hiện ra chính là hai chân thon dài vừa trắng vừa mềm.
Thùy Trang giống như tranh công đem chân đến trước mặt Diệp Anh, ngoan ngoãn nói: “Chị xem, chân đã mọc ra.”
Tay Diệp Anh còn đặt lên cẳng chân nàng, mềm mại nhẵn nhụi, cúi đầu liền nhìn thấy chỗ bí ẩn giữa hai chân tiểu nhân ngư.
Nháy mắt màu mắt ám trầm.
Thùy Trang hậu tri hậu giác theo ánh mắt cô nhìn qua, khi phản ứng lại mới nhớ ra khi biến ra hai chân đều là không có mặc đồ.
Nàng mặt đỏ tai hồng, muốn đem chân thu hồi. Diệp Anh cầm mắt cá chân nàng không cho nàng động, đem chân nâng cao lên.
“A…..” Thùy Trang không chịu, giãy dụa, con ngươi Diệp Anh liếc qua, Thùy Trang liền dừng lại, ngoan ngoãn để cho cô nâng chân lên.
Thân hình tiểu nhân ngư này mềm mại, thịt ở trên đùi cũng mềm, Diệp Anh dùng bụng ngón tay thô ráp chà xát lên làn da mềm mại, nâng đùi phải tinh tế thon dài lên, ngón chân mượt mà, móng tay sáng bóng.
Cô cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được di chuyển.
Mắt Diệp Anh rơi vào một mảnh da thịt trắng nõn, mê mệt đến tìm không ra phương hướng.
Cởi quần áo có thịt quả nhiên không tồi, nhưng trắng noãn non mềm hình như càng thoải mái nha.
Diệp Anh như bị ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, đem dấu hôn in lên cẳng chân của tiểu nhân ngư, dọc theo đùi trong mềm mại một đường hôn cắn lên trên.
Vừa ngứa vừa nóng.
Làm cho Thùy Trang vù vù ra tiếng, nước mắt như muốn tuôn rơi.
Diệp Anh càng ngày càng dùng sức, nước mắt của Thùy Trang theo khóe mắt rơi xuống, hóa thành trân châu mượt mà rơi xuống giường, lăn lộn ở chung quanh.
Diệp Anh cắn vành tai nàng cười khẽ: “Thiệt nhiều chi tiêu rơi xuống.”
Thùy Trang ở bên dưới khóc thút thít.
Diệp Anh tiếp tục nói: “Chờ dùng xong rồi, lão công sẽ giúp em khóc, không được nhéo chính mình, có biết hay không?”
Thùy Trang khóc lắc lắc đầu nhỏ.
Diệp Anh dùng sức đẩy: “Có biết hay không?”
Thùy Trang vừa khóc vừa gật đầu.
Ngày hôm sau, Diệp Anh thần sắc rạng ngời bước ra cửa, Thùy Trang ở trên giường nằm một ngày, mông cực kỳ đau nhứt.
Hai chân nàng như nhũn ra không thể đi đường, đuôi cá lại càng không tốt, tiểu nhân ngư bất lực tủi thân, đã thế lại còn đói bụng, nhưng mà nàng không thể đi xuống lầu. Người hầu trong phòng thấy Thùy Trang không đi xuống dưới cũng không để ý tới, bởi vì bọn họ biết đại công chúa không cần tiểu nhân ngư, ngay cả nước trong bể bơi cũng ba ngày không thay.
Chờ Diệp Anh trở về, trên bàn cơm không tìm thấy cá, trong phòng khách không tìm thấy cá, trong bể bơi cũng không tìm thấy cá.
Cô lên lầu thấy tiểu nhân ngư vẫn còn nằm trên giường, quấn chăn thật dày, tóc hồng dài tán loạn ở trên gối.
Diệp Anh nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên là bình hoa yếu ớt, đóng cửa lại xuống lầu.
Thùy Trang trong ổ chăn bụng khô quắt, hai mắt hồng hồng, thút tha thút thít chảy xuống chi tiêu hai ba ngày.
Ban đêm bụng nàng đói kêu ọc ọc, thật sự không ngủ được, liền kéo hai chân mềm nhũn xuống lầu tìm ăn, nàng đi đường lắc lư lắc lư, giống như là con vịt chết, từng bước một xuống cầu thang.
Vừa vặn gặp Diệp Anh xử lý xong công vụ trở về phòng ngủ: “Đi đâu vậy?”
Nghe thấy thanh âm chân Thùy Trang theo bản năng mềm nhũn, thân mình đổ về phía trước, bị Diệp Anh vừa vặn tiếp được.
Diệp Anh ghét bỏ lên tiếng:_“Đi đâu vậy tiểu hải sản, đến đi đường cũng không đi được.”
Trên giường còn kêu tiểu bảo bối, dưới giường liền biến thành tiểu hải sản.
Tra công!
Tiểu nhân ngư khó có được nóng tính, thở phì phò quay đầu đi không để ý đến cô.
Dạ muốn mang người trở về phòng, Thùy Trang nâng tay phủi đi vài lần: “Không cần….. Không quay về.”
Diệp Anh: “Cá béo thật can đảm, mặc như vậy muốn đi nơi nào!”
Ngày hôm qua mới biến hóa ra hai chân, bởi vậy còn không kịp chuẩn bị quần áo, tiểu nhân ngư tùy ý mặc chiếc quần trên giường của Diệp Anh, đi vài bước liền tụt xuống, đi một đoạn đường như vậy liền lộ ra nửa mông, Diệp Anh nhìn tâm đều ngứa.
Thùy Trang bị mắng đến đáng thương, nâng lên nắm tay đánh cô một cái.
Còn rất đau.
Diệp Anh giận: “Muốn làm sashimi có phải hay không?”
Tuy rằng là đồng loại, lớn nhỏ gì cũng là ăn được, bụng Thùy Trang hợp thời kêu ọc ọc.
Diệp Anh chăm chú nhìn người trước mắt: “Mới có mấy tiếng mà đã đói bụng, làm sao có khả năng như vậy, phải tăng tiêu dùng.”
Cho nên phải vận động thật nhiều, để có nhiều tiểu trân châu rớt ra.
Tiểu nhân ngư Thùy Trang vừa nghe phải tăng tiêu dùng, chớp chớp ánh mắt muốn khóc: “Tôi…. Tôi ăn rất ít.”
Diệp Anh không tin: “Vậy sao bây giờ lại muốn ăn.”
Thùy Trang: “Buổi tối vẫn chưa ăn cơm.”
Diệp Anh: “Hử?”
Thùy Trang: “Giữa trưa cũng chưa được ăn cơm.”
Diệp Anh nhăn mi lại.
Tâm đau buồn của tiểu nhân ngư từ từ dâng lên, oa oa khóc lên: “Buổi sáng cũng không có ăn cái gì.”
Diệp Anh mắng câu thô tục: “…..”
Trên bàn cơm, Thùy Trang một tay cầm đũa một tay cầm đùi gà, ăn đến miệng đầy mỡ, Diệp Anh đứng ở trước mặt mắng người hầu, ngay cả một con cá cũng không cho ăn no, nuôi các ngươi có lợi ích gì.
Nhóm người hầu đều đồng loạt cúi đầu, cũng không dám thở mạnh, tiểu nhân ngư ở phía sau vui vẻ lầm bầm.
Cho các ngươi không cho ta ăn cơm.
Mắng xong, Diệp Anh quay đầu nhìn Thùy Trang ăn đến hai má phình to miệng đầy mỡ, ra sức lột vỏ con cua.
Có chút đáng yêu.
Diệp Anh lấy cái đĩa đặt trước mặt nàng: “Ăn no chưa.”
“Dạ!” Thùy Trang cười vui vẻ như kẻ trộm, theo thói quen muốn vẩy đuôi cá, phản ứng lại đã biến thành đôi chân, liền dậm chân một cái để thể hiện tâm tình vui sướng.
Phần lớn nhân ngư đều mảnh mai, phải duy trì hai chân rất là tiêu tốn thể lực, Diệp Anh thấy bộ dáng hai chân của nàng, còn cho rằng mới biến hóa ra không lâu.
Thùy Trang ợ một cái ăn no, ánh mắt Diệp Anh chuyển qua cái bụng hơi hơi tròn lên của nàng.
Ăn no, bụng tròn tròn mềm mềm, sờ khẳng định thực thoải mái.
____________________________________
Hello mn, lại là truyện mới đây. Do gần Tết công việc của tui hơi nhiều nên truyện sẽ ra hơi chậm xíu, tầm 2 - 3 ngày mới có chương mới đc, mn thông cảm giúp tui nha. Chúc mn Năm Mới vui vẻ 🎆🎇💞💞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro