Chương 9
41. Thùy Trang hiện tại đã là vợ danh chính ngôn thuận của Diệp Anh rồi.
Cho dù buổi tối đi ngủ có đem chân cưỡi lên lưng của người ta cũng không bị đánh đòn đó chính là danh chính ngôn thuận.
Hơn nữa bọn họ bắt đầu chuẩn bị có cục cưng rồi!
Diệp Anh mang theo Thùy Trang tay trong tay đến bệnh viện làm kiểm tra cơ thể trước khi mang thai mặc dù mặt ửng đỏ nhưng vẫn tay trong tay về nhà.
Nàng ngốc đem bản thân tắm đến trắng nõn, sau đó làm ổ trong chăn bị ông xã tiến hành phục kích.
Lần đó chiến dịch phục kích đại thắng.
Bảy ngày liên tiếp, trong phòng bọn họ đều là vị đào ngọt ngọt ngào ngào.
Diệp Anh cảm thấy trên người mình đều là sữa trắng, nàng ngốc bị làm khiến cả người dường như đều ngâm trong bong bóng.
"Ông xã..." Nàng ngốc nằm trong ổ chăn xoay người, làm ổ trong lòng Diệp Anh, rất mong chờ mà kéo tay đối phương đặt trên cái bụng có chút thịt của mình.
"Sẽ có tiểu thiên sứ nguyện ý làm cục cưng của chúng ta sao?"
Diệp Anh đang ôm nàng ngốc đôi mắt sáng ngời, thân mật cọ sườn mặt có mùi sữa thơm của đối phương.
"Thuận theo tự nhiên là được rồi."
Cô hôn lên vành tai của nàng ngốc: "Chủ yếu không phải là đích đến mà là phong cảnh ven đường."
Hưởng thụ quá trình mới là quan trọng nhất.
Diệp Anh ôm bà xã mềm mềm thơm thơm hối hận.
Cô đã lỡ mất quá nhiều chuyến đi rồi.
42. Hôm nay Diệp Anh cùng nàng ngốc về nhà mẹ đẻ.
Viện phúc lợi đã hoạt động vài chục năm rồi, cơ sở hạ tầng và đồ trang trí đều đã theo năm tháng, nhưng vẫn sạch sẽ sáng sủa như cũ, nó giáp thành phố, đằng sau là núi trái cây rộng lớn, đôi khi một cơn gió thổi qua cũng như mang theo vị thơm ngọt của trái cây.
Nàng ngốc hiện tại chính là giúp gia đình lớn của mình thông qua việc tiêu thụ hoa quả sau núi trên mạng.
"Ông xã vất vả rồi."
Nàng ngốc kiễng chân lau mồ hôi giúp Diệp Anh.
Gần đây đang là mùa quýt chín, bọn họ bán trước trên mạng không ít, hôm nay nàng vì đóng thùng để giao hàng mới quay về, tự nhiên cũng không thiếu được việc bận lên bận xuống, bọn họ vì tiết kiệm chi phí nên đều dựa vào sức lực của chính mình, Diệp tổng là lần đầu tiên lao động chân tay, khiến cho cô quá mệt mỏi.
Nhưng khi đối diện với nụ cười híp mắt của cô vợ ngốc của mình, cô còn có khả năng kêu khổ kêu mệt sao?
Cô đương nhiên là không thể, cô còn một mạch chuyển 5 thùng 10kg trái cây đi giao, mệt đến một thân đầy mồ hôi vẫn gắng gượng chịu đựng.
Trong mắt của nàng ngốc đầy lo lắng.
"Ông xã chị nghỉ một lát đi, uống chút nước."
Diệp Anh nhiệt huyết sôi trào như được tiêm máu gà.
"Không sao! Chị không mệt."
Không mệt chính là quỷ a! Chân của cô đều bủn rủn rồi.
Viện trưởng đứng một bên phát đơn nhịn không nổi đẩy đẩy gọng kính.
"Alpha nhà con có chút ngốc nhỉ."
"Đúng vậy."
Nàng ngốc gật đầu lia lịa: "Từ nhỏ chị ấy chính là một tên ngốc."
Thật sự quá thành thật rồi.
43. Kết quả của quá thành thật là khi về nhà Diệp Anh bị cảm lạnh, hơn nữa còn giả vờ như không có chuyện gì, Thùy Trang đem thuốc cảm tới trước mặt cô rồi mà vẫn cắn răng nói không sao.
Kết quả nào có không có chuyện gì, chuyện biến lớn thôi.
Diệp Anh nửa đêm nằm trên giường phát sốt cao, Thùy Trang đang ngủ mà mơ thấy mình bị ném vào trong lò lửa, bị nóng tỉnh mới phát hiện ông xã bị sốt đỏ cả người rồi.
Vừa đo nhiệt độ là 39.8 ˚C, bản thân Diệp Anh nghĩ muốn đem não dưa Nhân Tử đi nướng chín.
Cũng may người có tiền không giống, một cuộc điện thoại đến chỗ bác sĩ gia đình, 15 phút sau liền có nhân viên y tế mang theo dụng cụ điều trị đến tiêm mông cho Diệp Anh, nguy hiểm cũng không đem cô sốt hỏng đi.
"Người đã lớn như vậy rồi, vẫn còn cậy mạnh."
Nàng ngốc vừa giận vừa lo, dù bác sĩ có nói không sao nhiều lần, vẫn ngủ không nổi, trông Diệp Anh đến hơn nửa đêm khi không còn sốt nóng nữa mới dám nhắm mắt.
Nàng ngốc dựa vào đầu giường, lưng đệm một cái gối, nửa ôm nửa kéo Diệp Anh vào lòng, khe khẽ vừa hát đồng dao vừa dỗ dành người ốm đang ngủ không an ổn.
"Lắc a lắc, lắc a lắc, lắc đến cầu nhà bà ngoại, bà ngoại mời em ăn bánh..."
-----
Diệp Anh lại mơ thấy chuyện lúc trước.
Khi đó cô bị bắt cóc, bị nhốt ở trong khu dân cư bỏ hoang, mới bắt đầu cô còn lén lút chạy trốn, nhưng vì cô còn quá nhỏ, rất dễ dàng bị bắt trở lại, không những bị đánh đập tàn nhẫn một trận mà còn bị đổ thuốc.
Cô lúc đó không hiểu uống xuống cái gì, sau đó mới biết loại thuốc đó chuyên môn đối phó với năm giác quan của alpha.
Thể chất alpha nhanh nhẹn dũng mãnh, bọn bắt cóc là beta đó thấy cô vẫn có khả năng chạy trốn, một là không làm mà đã làm thì làm cho đến cùng liền trực tiếp hạ thuốc, đợi cô trong cơn sốt cao tỉnh lại liền phát hiện bản thân nửa mù nửa điếc đã vậy toàn thân còn không có sức lực, tin tức tố vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành điên cuồng tiết ra ngoài, gần như sống dở chết dở.
Người xấu đem cô trói trên thuyền, cô cố gắng nhận định lời nói của đối phương, bọn họ dường như tính toán vơ vét tài sản của ba mẹ Diệp đồng thời muốn gϊếŧ con tin diệt khẩu.
Khi đó Diệp Anh cho rằng sinh mạng của cô chỉ có 9 tuổi ngắn như vậy, cô đối với sống chết chỉ có khái niệm mơ hồ, nhưng nghĩ đến về sau có thể không gặp được ba mẹ, vẫn bi thương mà nước mắt chảy ròng ròng.
Cô cho rằng thế giới của cô tối đen một mảng, nhưng thường kỳ tích xảy ra khi trời sáng.
Có một đôi tay non mịn đỡ thân thể yếu ớt của cô, cố gắng đưa cô trèo lên thuyền kayak cứu hộ nhỏ hẹp.
"Không sao rồi, đừng sợ."
Giọng nói ấm áp vào trong tai của Diệp Anh như là không thật, trong mơ hồ Diệp Anh chỉ có thể ngửi thấy mùi sữa nồng đậm, ngọt ngào đến mức làm tổ trong tim cô.
"Trước tiên ngủ một lát đi, đừng lo lắng." Diệp Anh nghe thấy bài đồng dao mơ hồ nhưng lại không nghe rõ, không biết đối phương đang hát.
"Lắc a lắc, lắc a lắc, lắc đến cầu nhà bà ngoại, bà ngoại mời em ăn bánh..."
Đó là giọng hát non nớt, chỉ là cô không nghe rõ.
44. Trên biển rất lạnh, loại lạnh lẽo này trộn lẫn âm u và ẩm ướt, giống như một con mãng xà quấn chặt lấy cơ thể con mồi.
Sốt cao khiến tư duy Diệp Anh hỗn loạn ý thức không rõ ràng, khiến cô càng khát vọng dựa cơ thể gần vào nguồn nhiệt bên cạnh.
Cái ôm ấm áp đó, khiến trái tim bấp bênh của cô yên ổn.
Tối tăm và hỗn loạn đem vòng quay thời gian kéo đến biến dạng, một đêm ngắn ngủi đó, dài đến mức như nhìn không thấy điểm cuối cùng của năm mất mùa vậy.
Trên biển không có nguồn nước, khi đó Diệp Anh đầu choáng não căng tứ chi vô lực hơi thở ngày càng yếu ớt.
"Nước... tôi muốn nước."
Cô căn bản không biết bộ dáng cô cuộn tròn cơ thể mặt đỏ ửng nhìn đáng thương vô cùng.
Cô không biết đối phương làm cái gì, nhưng sau đó một lát, bên môi hắn dính lên chất lỏng ấm áp.
Diệp Anh lại nghe thấy đối phương nói.
" Uống đi."
Cô điên cuồng hút nước, dùng toàn bộ sức lực liếm chút sương ngọt đó. Được người ta ôm trong lòng, thân thể giống như ở trong thiên đường vậy.
Nhưng bình yên dừng lại quá ngắn ngủi, gió bão nhanh chóng kéo đến, khiến cho con thuyền nhỏ của bọn họ tròng trành mãnh liệt gần như muốn vỡ tan.
Cô ngơ ngác được khoác lên áo cứu hộ, quấn lên người phao cứu sinh, mơ mơ hồ hồ được buộc cố định trên một tấm ván gỗ lớn.
"Thuyền chịu không nổi rồi, cậu kiên trì một chút, trời sáng lập tức có người tới cứu cậu, đừng sợ."
Lời nói như kiên quyết muốn cùng cô tách ra.
"Cậu tên là gì? Cậu là ai?"
Diệp Anh không có hình tượng mà khóc lóc: "Tôi là Diệp Anh, con gái của Diệp Bá Phong, cậu có thể đến tìm tôi! Tôi sẽ báo đáp cậu! Cậu nghe thấy không?"
Không có ai đáp lại cô, chỉ có thể nhận ra đang có bàn tay mềm mại chạm vào trán cô.
"Ngoan, nghe lời."
-----
"Đừng đi!"
Thùy Trang nghiêng ngả ở trong lòng Diệp Anh, nàng mệt mỏi xoa xoa mắt, vươn tay ôm đầu ông xã dán lên trán.
"Rõ ràng không nóng nữa?"
Nàng ngốc thấy kỳ lạ: "Vẫn nói mớ là sao?"
"... Tiểu Trang?" Ý thức quay về, Diệp Anh mới chậm chạp thanh tỉnh lại.
"Ông xã chị khỏe hơn chút nào chưa."
Nàng ngốc đem ly nước ấm ở đầu giường đưa cho Diệp Anh uống: "Có cần đi bệnh viện không?"
"Không sao rồi."
Diệp Anh nắm tay nàng ngốc xoa nắn, lại nắm tay đặt ở lồng ngực của mình hít sâu: "Chỉ là nằm mơ."
Cô ôm lấy nàng vào lòng, dường như là dựa vào đối phương tìm kiếm sức lực.
Ngón tay của Thùy Trang thon dài lại mảnh khảnh, trắng nõn nhẵn mịn như ngọc Dương Chi.
Chỉ là cổ tay trái có một vết sẹo cũ lồi lồi lõm lõm, khi nhìn thấy liền cảm thấy lúc đó chắc chắn là bị thương rất nghiêm trọng.
Diệp Anh nắm tay nàng ngốc lén hôn lên vết sẹo.
Cô thương tiếc tất cả yếu ớt của omega này.
"Chị đi làm cơm cho em."
Cô vừa mới nhúc nhích liền bị nàng đè lại.
Đôi mắt ướŧ áŧ của nàng ngốc như là thẫm đẫm đường mật, nàng hôn lên trán Diệp Anh, lại xoa má ông xã của mình.
"Ông xã ngoan, em đi làm, nghe lời."
Thích ông xã quá đi mất.
Nàng ngốc vui vẻ.
45. Bệnh cảm của Diệp Anh hồi phục rất nhanh, không qua mấy ngày đã lại sinh long hoạt hổ bắt đầu ăn hiếp nàng ngốc rồi.
"Chị đừng nháo em nữa."
Nàng ngốc từ trong chăn ló ra cái đầu, cánh tay mềm mại trắng nõn chống lên Diệp Anh - tường đồng vách sắt tức giận nói: " Em đã nói chuyện với mẹ rồi, hôm nay quay về giúp họ giao hàng...a!"
Mặc dù bà xã trơn như cá, Diệp Anh vẫn có thể đem người ôm chặt.
"Chị cho người đi, em không cần lo lắng."
Diệp Anh không nỡ để nàng ngốc cùng với nhà ngôi sao thông minh đó mà mệt mỏi như thế, cử chuyên gia giúp việc kinh doanh trái cây của bọn họ. Thùy Trang lắc mình một cái liền trở thành người phụ trách rồi, nhưng mà nhàn rỗi hơn so với trước kia, còn có thể bồi Diệp Anh làm liều.
"Chính em cũng muốn làm chuyện đó mà!"
Nàng ngốc liều mạng muốn thoát khỏi miệng hùm, nàng không thể là loại omega muốn dựa vào người khác nuôi, nàng cũng muốn có công việc của riêng mình, Diệp Anh không thể có khả năng xem thường nàng.
"Biết rồi biết rồi."
Diệp Anh vừa ôm cậu vừa mút chùm chụt: "Tiểu nhân liền thả bà chủ đi làm việc."
Bọn họ dọn dẹp thỏa đáng rồi đi viện phúc lợi, Diệp Anh thành thành thật thật đi đăng sau vợ mình làm tùy tùng.
Kết quả là bị chê phiền phức, còn bị Thùy Trang đuổi đi quét sân.
-----
Diệp Anh vừa quét đất vừa nắm tay thành quyền cảm thấy mình nhất định phải lấy lại quyền uy của người chồng.
Trong sân không bẩn, chỉ rơi đầy lá trên đất, còn có một vẻ mỹ lệ khác. Diệp Anh thành thật làm việc, cũng nhịn không được mà đánh giá nơi đã giáo dục và nuôi dưỡng nàng ngốc nhà mình nhiều năm như vậy.
Viện trưởng rất dụng tâm, vì để có thể lưu trữ lại những ấn ký trưởng thành cho mỗi đứa trẻ, liền mở một căn phòng cho những đứa trẻ coi như là hốc cây.
Có những cái được tùy tiện dán lên tường.
"Con muốn ăn bánh quy nhỏ! Ba cái!"
"Lông mày lớn hôm qua sau khi xi xi không có rửa tay."
Thể chữ của trẻ con có hình thù kỳ quái, nhưng cũng rất đáng yêu, Diệp Anh cũng nhịn không được mà sờ sờ, lén lút trượt xuống tiến hành thưởng thức lần lượt từng cái một.
Có những cái là viết ở trong sổ.
Ví dụ như một bạn nhỏ nào đó, vì làm rơi một cái răng mà cho rằng bản thân bị mắc bệnh nan y, sau đó có thể viết đầy cả nửa quyển.
Diệp Anh nhìn mà khóe miệng giương lên, ôm tâm tình bị che giấu mà khẽ meo meo tìm nàng ngốc của nhà cô.
Đúng như dự đoán, tại nơi sâu nhất có một quyển sổ đã phai màu, cô tìm được rồi "Nguyễn Thùy Trang" ba chữ lớn mà ngay ngắn.
Diệp Anh chà xát tay, như kẻ trộm cẩn thận cầm lên.
Khi còn nhỏ nàng ngốc nhà cô chắc chắn cũng siêu đáng yêu!
Lúc đó Diệp Anh chỉ dứt khoát cho là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro