Chương 41
Kết quả chụp CT toàn thân cho thấy, trong dạ dày ba Nguyễn có một cái bóng mờ, ước chừng khoảng bảy tám cm, Diệp Lâm Anh lại cầm máu của ba Nguyễn đi xét nghiệm, kết quả phát hiện, toàn bộ sáu dấu hiệu khối u đều cao, không thể nghi ngờ đó là khối u. Nếu là u lành, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu là u ác, thì đó chính là ung thư dạ dày.
Hầu hết các khối u dạ dày đều là ác tính, huống chi theo kích thước khối u thì khả năng lành tính là rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến... Căn bản không có khả năng.
Thùy Trang chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, giống như bị một chậu nước đá giột xuống, từ đầu đến chân đều lạnh, đầu choáng váng từng cơn, trước mắt đều tối đen. Làm sao có thể như vậy? Khối u ư, u bên trong dạ dày, nó là một khái niệm hoàn toàn khác so với u ở ngực nàng.
Nàng biết thân thể ba nàng vẫn không tốt, bởi vậy nên mới liều mạng kiếm tiền, muốn tiết kiệm tiền đưa ba nàng đi bệnh viện lớn kiểm tra, sau đó chữa khỏi hoàn toàn bệnh tật trên người ông, để ông luôn khỏe mạnh sống cùng nàng.
Nàng ảo tưởng chờ đến khi nàng đủ tiền, những đau yếu như côn trùng hút máu, gắt gao bám chặt trên người ba nàng sẽ giống như con rận bị xịt thuốc, đều từ trên người ông rơi xuống.
Nhưng tất cả chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà thôi, lúc đột nhiên bị một đòn đả kích trầm trọng giáng xuống, nàng thậm chí không có cả thời gian để chuẩn bị, liền bị quật ngã đầu rơi máu chảy, chân tay đứt lìa.
Đều là do nàng! Nếu nàng kiên trì một chút, sớm đưa ba nàng đến bệnh viện thì sẽ không có kết quả này.
Thùy Trang biết u ác tính có nghĩa là gì, là ung thư dạ dày, đồng nghĩa với cái chết. Nàng vùi đầu vào ngực Diệp Lâm Anh, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống quần áo cô, hai tay nhỏ bé nắm chặt áo cô, như thể trong lòng bàn tay chính là sinh mệnh của ba nàng.
“Đừng khóc, còn chưa có kết quả cuối cùng, ngày mai còn phải chụp CT một lần nữa mới có thể xác định.” Diệp Lâm Anh vỗ vỗ lưng của nàng, cánh tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, đem hơn nửa trọng lượng cơ thể nàng dồn lên người mình.
Nàng luôn ngốc nhưng cũng thực ngoan ngoãn, ngay cả lúc nghe thấy tin dữ như thế cũng không phát cuồng nổi điên, chỉ là dựa vào ngực cô, cắn môi đem tiếng khóc nghẹn ngào giữ trong cổ họng, chỉ không ngừng chảy nước mắt. Mà ngay cả khóc cũng thật lặng lẽ, không hề ầm ĩ đến người khác, chẳng qua là đem mọi đau lòng nuốt vào trong bụng, một mình chịu hết khổ sở.
Trái tim Diệp Lâm Anh không phải làm bằng áo mưa, lúc này bị nàng khóc như vậy nhất thời vừa thương yêu vừa chua xót, hận không thể chính mình thay nàng nhận hết mọi nỗi đau ấy, cô ngốc nhà cô nên thật vui vẻ, trong cặp mắt đen láy ngập nước kia chỉ nên tràn đầy ý cười mà không phải thương tâm như vậy.
Cô cùng nàng ở chung nhiều ngày như vậy, nàng đều tươi cười vui vẻ, cả người đầy sức sống, cố gắng kiếm tiền để ba nàng chữa bệnh, đây là trụ cột cuộc sống của nàng, nay trụ cột này bỗng nhiên sụp đổ, cô gái nhỏ của cô nhất định đau lòng đến cực độ.
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Diệp Lâm Anh kéo nàng đang chôn đầu trước ngực mình lên, thương tiếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, vừa định đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại sợ mặt ngoài áo ba-đờ-xuy của mình thô ráp sẽ làm đau nàng, liền giơ tay áo mình lên trên một chút, dùng áo sơ mi mềm bên trong xoa xoa mặt nàng, dịu dàng nói: "Trước tiên ngủ một giấc, ngày mai xin nghỉ làm, chị cùng em chờ kết quả. Đừng khóc, có khi là kết quả tốt".
Thùy Trang không trả lời, chỉ trầm mặc cúi đầu, nước mắt xoạch xoạch rơi lên nền gạch lạnh lẽo, bả vai nhỏ gầy yếu không ngừng run rẩy, giống như chú chim non trong mùa đông khắc nghiệt, bị gió bắc lạnh thấu xương thổi qua gần như muốn gẫy cánh.
Diệp Lâm Anh thấy thế, trong lòng thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng để động viên. Cô không nói nhiều, chỉ có thể thông qua động tác như vậy an ủi nàng.
Sau một lúc lâu, Thùy Trang rốt cục ngẩng đầu lau nước mắt trên mặt, nhưng cổ họng lại vẫn nghẹn ngào, khóc thút thít không ngừng, ngay cả nói chuyện cũng không thành câu: "Nếu, nếu là u ác tính thì làm sao, làm sao bây giờ?"
"Phải lập tức phẫu thuật, cắt bỏ u."
Cô dừng một chút mới tiếp tục nói: "Dạ dày nhất định là phải cắt, về phần cắt nhiều hay ít còn phải xem kết quả kiểm tra ngày mai, sau khi phẫu thuật cần trị liệu bằng hóa chất để ngừa tái phát."
May là tế bào ung thư còn chưa có di căn sang bộ phận khác, nếu đã di căn, như vậy cũng chẳng cần các bước trị liệu tiếp theo, mà chỉ có thể thông qua phẫu thuật để cố gắng kéo dài tính mạng của ba Nguyễn.
Diệp Lâm Anh rũ mắt xuống, là một bác sĩ, cô có nghĩa vụ đem tất cả tình hình của bệnh nhân nói cho người nhà họ, nhưng mà bất luận thế nào cô cũng không nhẫn tâm ở trước mặt người con gái của mình nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Vẫn là gạt nàng trước, chờ kết quả CT ngày mai rồi nói sau.
Diệp Lâm Anh quyết định như vậy, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng, Thùy Trang nhất định sẽ không về nhà ngủ, may mắn phòng bệnh ba Nguyễn có giường cho người chăm sóc, có thể để nàng trông nom ba ngủ, như vậy cũng làm nàng dễ chịu hơn.
"Tới phòng ba em ngủ đi."
Diệp Lâm Anh lau khô nước mắt trên mặt Thùy Trang, lại đưa nước ấm bắt nàng uống, lúc này mới kéo nàng ra khỏi văn phòng: "Không được khóc nữa."
Thùy Trang gật gật đầu, mặc cô lôi đi. Đi đến cửa phòng bệnh ba Nguyễn, Diệp Lâm Anh thả tay, lại dặn dò nàng lần nữa, vừa định bước chân rời đi, liền cảm thấy góc áo bị cái gì đó kéo lại, cô cúi đầu xuống, vừa lúc nhìn thấy cặp mắt sưng đỏ của nàng.
"Làm sao vậy?"
"Bác sĩ Diệp, xin nhờ chị."
Nàng mở to hai mắt, tận lực nhịn xuống nước mắt cứ chực chảy ra: "Dù thế nào, đều phải chữa trị!"
"Chị biết."
Diệp Lâm Anh gắt gao cầm tay nàng, giống như như vậy mới có thể làm nàng an tâm: "Ba em phẫu thuật sẽ do chị mổ chính, yên tâm."
"Cám ơn chị, bác sĩ Diệp."
Thùy Trang bỗng nhiên đi lên ôm lấy Diệp Lâm Anh, thanh âm tuy rằng bởi vì khóc mà có chút buồn, nhưng chan chứa chân thành và cảm kích: "Chị thật tốt."
"Đi ngủ đi." Diệp Lâm Anh xoa đầu nàng, đẩy nàng ra. Thùy Trang gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh rồi đi vào.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa răng rắc, Diệp Lâm Anh mới xoay người rời đi. Trong ngực trống rỗng, không còn thân thể mềm mại thơm hương của nàng nữa.
Diệp Lâm Anh đẩy kính mắt, cô cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, Thùy Trang mới không muốn cùng cô về nhà, hắn vốn tính, đem nàng từ chỗ Chu Tề về, rồi ép hỏi cho ra, nhưng bây giờ ba Nguyễn lại xảy ra chuyện, cô làm sao có thể mở miệng hỏi được.
Quên đi, đợi thêm chút nữa, dù sao cô cũng đã đợi một thời gian dài rồi.
________
Buổi tối Thùy Trang vẫn không thể nào ngủ được, ánh mắt vẫn dừng ở trên người ba Nguyễn đang ngủ say, căn bản không dám dời. Từ nhỏ đến lớn, đều là ba chăm sóc nàng, vừa làm cha vừa làm mẹ, thật vất vả nuôi nàng lớn. Đến lúc hưởng phúc, lại xảy ra chuyện này.
Nàng không biết bệnh của ba nàng rốt cuộc là như thế nào, nhưng nàng sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần có một tia hi vọng cũng sẽ không từ bỏ!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lâm Anh đi ra ngoài mua bữa sáng cho Thùy Trang và ba nàng, trước tiên đưa ba Nguyễn đi chụp CT xong mới để ông ăn, sau đó liền vội vã đi xử lí kết quả kiểm tra.
Thùy Trang căn bản ăn không vào, một bát cháo trứng muối thịt nạc nửa ngày cũng chưa ăn xong, ba Nguyễn nhìn mà cau mày, rốt cục nhịn không được quăng đũa xuống mắng Thùy Trang vài câu, đứa nhỏ này lên thành phố học đòi người ta rồi, trước đây ở nhà đâu có lãng phí đồ ăn như vậy.
Thùy Trang cũng không cãi lại, thấy ba nàng tức giận, thìa cũng không dùng, trực tiếp bưng bát lên đổ vào miệng, kết quả uống luôn nước mắt chảy xuống.
Làm cho ba Nguyễn hoảng sợ, cho là mình nói nặng khiến con gái khóc. Kết quả Thùy Trang lại nói với ông cháo quá nóng, nóng đến bỏng lưỡi.
Ba Nguyễn cũng không nghi ngờ, con cái mình mình biết, tay chân luôn lóng ngóng, chuyện như thế này không thiếu nên cũng không truy hỏi nữa, gật đầu cho qua, lại không biết trong lòng Thùy Trang đau thắt không thể kiềm chế được, không thể nào ở trước mặt ông giả bộ như không có việc gì.
Chín giờ sáng, có kết quả CT của ba Nguyễn, là u ác tính, phải lập tức phẫu thuật dạ dày phải cắt bỏ hơn nửa, chỉ có thể giữ lại một phần nhỏ. May mắn là tế bào ung thư chưa di căn, chức năng gan thận của ba Nguyễn cũng không có vấn đề gì, mặc dù có hơi thiếu máu, nhưng cơ bản có đủ điều kiện trị liệu bằng hóa chất.
Thùy Trang nghe kết quả này cũng không ngoài ý muốn, đêm qua nàng nhìn vẻ mặt và lời nói của Diệp Lâm Anh cũng đoán được phần nào. Hiện tại dưới ánh mắt lo lắng của Diệp Lâm Anh, vậy mà nàng một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ là xin nhờ Diệp Lâm Anh hết sức cứu ba nàng, mình thì tất cả chạy lầu trên lầu dưới, bổ sung thủ tục nhập viện. Lại đến công ty xin nghỉ dài hạn, lúc về bệnh viện, tay phải thì cầm mấy tờ rơi cho thuê phòng.
Nay trụ cột của nàng đổ xuống, vậy một mình nàng phải chống đỡ từng ngày.
Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn nội dung trên mấy tờ giấy, lập tức giật lấy ném toàn bộ vào thùng rác. Dưới ánh mắt sửng sốt của Thùy Trang, lạnh lùng nói: "Em có thừa tiền đi thuê phòng ư?"
Thùy Trang chán nản cúi đầu, tóc đuôi ngựa trên đầu dường như cũng rủ xuống, thành thật nói: "Không có." Hiện tại tiền đối với nàng mà nói quả thật là vấn đề lớn nhất, nàng mới đi làm được hai năm, mỗi tháng để lại cho mình một ngàn, còn lại đưa hết cho ba nàng, trong tay căn bản là không có tiền tiết kiệm.
Tiền phẫu thuật và nằm viện ít nhất cũng phải bảy tám vạn, nàng hoàn toàn không biết nên kiếm đâu ra. Nàng không thể tìm ba nàng hỏi, ba mình nàng hiểu rõ nhất, nếu biết phải phẫu thuật mất nhiều tiền như vậy, ông dù có liều mạng cũng sẽ không chấp nhận phẫu thuật.
"Nghe chị."
Diệp Lâm Anh đặt tay lên vai Thùy Trang, cúi đầu cùng nàng đối diện: "Vấn đề tiền em không cần lo lắng, cũng không phải đi tìm phòng trọ, cứ ở chỗ chị."
Thấy nàng mở miệng muốn nói gì, Diệp Lâm Anh đem ngón trỏ đặt lên đôi môi có chút khô nứt của nàng, thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Em chỉ cần chăm sóc ba cho tốt là được, đừng quên, chị là người yêu của em."
"Nhưng mà, nhưng mà đó là giả, là lừa mẹ chị, em..."
Thùy Trang cắn môi, đôi tay bị mấy cái túi to đè nặng tái nhợt, nắm chặt vào nhau: "Làm sao em có thể tiếp tục nhờ vả chị như vậy."
"Được rồi, nghe lời chị." Diệp Lâm Anh trong lòng thở dài, vừa tức lại vừa thương yêu, nếu không phải thích, cô có thể làm những điều này cho nàng ư? Nếu đổi lại là một phụ nữ khác, làm sao có thể không hiểu tâm tư của cô. Chỉ có cô ngốc này là ngây ngô, cái gì cũng không hiểu.
Nếu không phải hiện giờ không phải lúc, cô nhất định sẽ đem tất cả nói hết cho cô ngốc này biết!
"Một tuần sau ba em sẽ phẫu thuật, chi tiết thế nào chị sẽ gặp ông để nói, bây giờ em về nhà nấu cơm, ba em không thể ăn cay, làm thức ăn dễ tiêu hóa một chút, mau về nhà đi!"
Thùy Trang do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, bất luận thế nào, hiện tại ba nàng là quan trọng nhất. Bác sĩ Diệp đối xử với nàng tốt thế nào, nàng đều ghi tạc trong lòng, cho dù về sau muốn lấy tính mạng nàng, nàng cũng sẽ không do dự.
Rốt cục thuyết phục được Thùy Trang, Diệp Lâm Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy nàng vào thang máy, liền không chậm trễ nữa, đi nhanh về phía phòng ba Nguyễn, lát nữa cô còn phải nghĩ ra cớ gạt ba Thùy Trang không muốn cho ba nàng biết bệnh tình của ông, nhưng mà phẫu thuật có thể tìm cách, vậy trị bệnh bằng hóa chất thì làm sao? Khi đó không thể nào che giấu được, thôi đi từng bước rồi tính từng bước.
Đợi cho thân ảnh hai người đều biến mất, ở chỗ góc cầu thang, Chung Vận đứng bất động ở đó, hai mắt mở lớn, hô hấp dồn dập, cơ trên mặt bởi vì nỗi vui sướng to lớn mà co rúm lại, làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia thoạt nhìn hết sức dữ tợn.
Thật tốt quá! Thì ra bọn họ không phải là người yêu! Toàn bộ đều là giả vờ!
Chung Vận gắt gao nắm chặt ống nghe trong tay, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một tia sáng.
___________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Một ngày Thùy Trang phát hiện trong ngăn kéo một tờ quảng cáo, mặt trên viết vài chữ màu đỏ to đùng: Đàn ông ban đêm không cứng làm sao bây giờ? Nàng chấn động, vội vàng cầm tờ giấy vụng trộm đi ra ngoài.
Buổi tối, hai người tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ, bác sĩ Diệp rục rịch.
Thùy Trang [lo lắng]: Diệp Lâm Anh, thân thể chị có khỏe không?
Bác sĩ Diệp [cởi quần cởi áo]: Khỏe.
Thùy Trang [vừa lo lắng vừa thông cảm]: Có khỏe thật không? Nếu không thoải mái thì phải nói cho em biết.
Bác sĩ Diệp [ù ù cạc cạc]: Em lại nghĩ gì đó?
Thùy Trang [hé ra tờ quảng cáo, thực khó xử]: Vậy…….
Bác sĩ Diệp [trong lòng mạnh mẽ đem cái tên ranh con đưa tờ quảng cáo cho cô băm vằm hàng trăm lần, khỏi tốn hơi thừa lời soàn soạt đao kiếm lao đến Thùy Trang]: Bây giờ chị sẽ cho em xem xem chị rốt cuộc có cứng không! Rất! Không! Cứng! Rất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro