Chương 28
Diệp Lâm Anh tắm rửa xong đi ra ngoài, chỉ thấy cô ngốc kia đầu bù xù như tổ chim, mất hồn mất vía ngồi ở bên giường, đôi mắt to đen trắng rõ ràng lòe lòe nhấp nháy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô vừa lau tóc vừa đi đến bên người Thùy Trang: “Không ngủ được thì đi tắm, ngồi ngốc cái gì.” Nói xong liền búng tay một cái lên trán của nàng.
Thùy Trang phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp Lâm Anh chỉ mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, da thịt trước ngực lộ ra hơn phân nửa, dây lưng chỉ thắt lỏng lẻo, lại vừa đúng buộc vòng quanh thắt lưng gầy mà mạnh mẽ, càng tôn lên khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế nhưng lại gợi lên một loại dụ hoặc đầy dục cảm.
Mà bình thường trên mũi luôn mang theo gọng kính, nhưng bởi vì tắm rửa nên được tháo xuống, lộ ra đôi mắt cực sáng trong đẹp mắt.
Ánh mắt cô thản nhiên, thoải mái dừng trên người Thùy Trang, lại làm cho Thùy Trang chỉ một thoáng mặt liền như thiêu đốt.
Diệp Lâm Anh thấy nàng bất động, nghĩ là nàng mệt mỏi nên nói: "Vậy không tắm rửa, ngủ trước.”
Thùy Trang túng quẫn, nghĩ đến mình vừa rồi nhìn bác sĩ Diệp đến ngây người, nhất thời vô cùng thẹn thùng, liền đứng bật dậy, quên cả trả lời Diệp Lâm Anh, chạy thẳng vào phòng tắm.
Làm cái gì vậy? Diệp Lâm Anh hơi híp mắt, đi tắm rửa mà chẳng mang theo gì cả? Cô nhìn lướt qua hành lý đặt trên nền nhà, vừa định nhắc nhở Thùy Trang đi ra lấy quần áo, lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, đột nhiên lại thay đổi chủ ý.
Chậc, nhắc làm gì, lát nữa mình tự đưa cho nàng là được.
Diệp Lâm Anh hơi cong môi, đưa tay mở TV, đeo mắt kính, đầy hứng thú ngồi ở đầu giường xem TV.
Nước ấm từ đỉnh đầu đổ xuống, thoải mái đến nỗi Thùy Trang gần như ngâm ra thành tiếng, đầu có chút hỗn loạn, đó là hậu quả sau thời gian dài nghỉ ngơi không tốt, Thùy Trang với lấy gói dầu gội trên giá, xé mở bao, xoa xoa dầu gội lên đầu rồi cầm vòi nước xả, vẫn nên là tốc chiến tốc tcôg, việc cấp bách bây giờ là ngủ một giấc thật tốt.
Thùy Trang mất hai mươi phút tắm rửa sạch sẽ, lau khô người, đang định mặc quần áo, lúc này mới đột nhiên nhớ ra là mình không mang đồ vào.
Làm sao bây giờ? Thùy Trang cắn môi, vội vàng nhìn xung quanh, quần áo bẩn vừa mới cởi ra bị nàng vứt lên cái giá bên cạnh vòi hoa sen đã ướt hết, căn bản không thể mặc đi ra ngoài.
Vậy nàng làm sao mà ra ngoài đây? Nhờ bác sĩ Diệp đưa quần áo giúp nàng? Không được! Quần áo lót gì gì đó, sao nàng có thể không biết xấu hổ nhờ chị ấy lấy giúp?
Thùy Trang cực kì quẫn bách, ánh mắt ở trong phòng tắm quét tới quét lui, bỗng nhiên nhìn thấy khăn tắm treo trên giá. Ánh mắt nhất thời sáng ngời, nàng có thể quấn khăn tắm rồi ra ngoài lấy quần áo, lấy xong lại vào phòng tắm thay!
Vì thế, khi Diệp Lâm Anh nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, vừa quay đầu lại liền thấy Thùy Trang chỉ quấn một cái khăn tắm bước ra. Nước ấm làm cho làn da trắng nõn của nàng ửng hồng, cặp mắt đen to lúng liếng kia cũng được rửa sáng long lanh, lông mi chớp chớp, mang theo một loại dụ hoặc khác.
Trên người nàng chỉ có một cái khăn tắm, cánh tay trắng như ngó sen cùng đường cong đôi chân mềm mại đều lộ ở bên ngoài, mặc dù tay ôm ngực nhưng mỗi khi nhấc chân, phong cảnh trước ngực vẫn như ẩn như hiện.
Hô hấp Diệp Lâm Anh cứng lại, ánh mắt cực nhanh nhìn Thùy Trang từ đầu đến chân, chỉ cảm thấy cơ thể chậm rãi nóng lên, nàng không mang theo quần áo vào phòng tắm, nói như vậy bên trong cũng không mặc cái gì…..
Từ lúc Thùy Trang trong phòng tắm đi ra, đã nhận thấy ánh mắt Diệp Lâm Anh dừng ở trên người nàng, nàng xấu hổ không chịu được, cố gắng hết sức che đậy.
Đang lúc bối rối Thùy Trang bỗng nhiên nghe thấy trong TV truyền đến một hồi tiếng Anh xì xồ, nhất thời giống như người sắp chết đuối vớ được cọc cứu mạng, luôn miệng nói: "Bác sĩ Diệp, chị, chị xem TV….”
Lúc nói chuyện, tay nhỏ bé vẫn ôm ngực, nàng lại không biết như vậy đã đem toàn bộ lực đều dồn ở phía trước ngực, ngược lại làm cho khăn tắm đằng sau dính sát vào người, cái mông duyên dáng lập tức lọt vào mắt Diệp Lâm Anh không sót tí nào.
Ánh mắt Diệp Lâm Anh dần thẫm lại, hô hấp ồ ồ lên, chỉ cảm thấy máu trên người nhanh chóng dồn xuống, toàn bộ tập trung đến chỗ bụng, thiêu đốt chỗ phía dưới kia dần dần rục rịch đứng dậy.
Lúc này nghe thấy tiếng động từ Thùy Trang, vội vàng dời mắt, căn bản không dám tiếp tục nhìn nàng, cầm lấy điều khiển bấm lung tung, cúi đầu ừ một tiếng.
Thùy Trang thấy Diệp Lâm Anh không hề nhìn nàng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân mình cũng không căng thăng như vừa rồi nữa, vừa định ngồi xổm xuống tìm áo ngủ. Chợt nghe trong TV truyền đến một hồi tiếng ngâm kiều mị: “Oh yeah… Harder… Harder…..”
Ánh mắt so với đầu óc hoạt động nhanh hơn, không chịu khống chế lập tức chuyển qua màn hình TV, nàng gái tóc vàng toàn thân trần trụi nằm ở trên giường lớn, hai chân trắng nõn thon dài đang gắt gao quấn quanh thắt lưng một người đàn ông tráng kiện, theo động tác của người đàn ông mà không ngừng rên rỉ.
Thùy Trang luôn là nàng bé ngoan, làm sao đã gặp qua cảnh kích thích như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng như là xuất huyết đến nơi, theo phản xạ có điều kiện trực tiếp bưng tay che kín mắt.
Diệp Lâm Anh cũng không ngờ lại đổi đến kênh như vậy, lúc này cô đang nhiệt huyết sôi trào, bị kích thích như vậy, thật không chịu nổi, vừa định ấn điều khiển, ánh mắt lại lướt qua phản ứng của Thùy Trang. Trong lòng nhất thời vui vẻ, đang định đùa giỡn Thùy Trang vài câu, thì chỉ thấy khăn tắm trên người nàng bằng tốc độ mắt thường đang từ từ chậm rãi tụt xuống, mà Thùy Trang đang ôm mặt dường như chưa nhận ra.
Thân mình Diệp Lâm Anh cứng đờ, cả người nóng bừng bừng, chỉ cảm thấy trong miệng nước bọt tiết ra ào ào, mà cổ họng lại như bị đốt cháy, cực khát, yết hầu nhấp nhô lên xuống, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn trên người Thùy Trang, căn bản không dời ra được.
Tiếng đàn ông thô ráp hổn hển cùng tiếng rên rỉ của người phụ nữ không ngừng vang bên tai, Thùy Trang vừa thẹn lại quẫn bách, vốn tưởng rằng Diệp Lâm Anh lập tức đổi kênh, ai ngờ đợi lâu như vậy một chút động tác cô đều không có.
“Diệp Lâm Anh, đổi kênh đi!” Thùy Trang ôm ánh mắt hướng Diệp Lâm Anh kêu lên, ai ngờ nói ra, nàng liền cảm thấy trên người chợt lạnh, tiếp theo chân đã bị cái gì bao trùm lấy. Thùy Trang ngẩn người, thả tay ra nhìn, nhất thời hét chói tai, khăn tắm của nàng đã rơi xuống, cả người nàng trần trụi đứng trước mặt Diệp Lâm Anh!
Nàng luống cuống, lý trí hoàn toàn biến mất, trái tim giống như bật ra khỏi cổ họng, đại não trống rỗng, thầm nghĩ muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng của Diệp Lâm Anh, thế nhưng lại cứ như vậy chạy thẳng đến phòng tắm.
Nàng ngốc này, rõ ràng khăn tắm ngay dưới chân, lại đột nhiên quên mất, chỉ biết chạy trốn, kết quả bị người ta nhìn trước nhìn sau, toàn thân không bỏ qua chút nào.
Ai ngờ số Thùy Trang thật đen đủi, nàng vừa mới tắm xong liền thuận tay đem cửa phòng tắm khóa lại, lúc này nàng đang luống cuống, ngón tay run run không thể nào mở được cánh cửa cứ trần trụi chạy lui quanh cửa, lại không vào được.
Đôi mắt to quýnh quáng đã nổi lên sương mù, giống như con sóc nhỏ đang vội vàng tìm cách chui vào hang tuyết của mình.
Ánh mắt Diệp Lâm Anh nóng bỏng, lại cứ chuyển qua chuyển lại trên người Thùy Trang. Từ cổ thon dài trắng nõn đến bộ ngực đang rung rung, đến thắt lưng mảnh khảnh kia, tiếp đến là cái mông vểnh lên…..
Một tấc một tấc, chỗ nào cũng không buông tha.
Dục vọng giống như sóng thần ập tới, hùng hùng hổ hổ, thiêu đốt cả người cô gần như bốc hỏa, con ngươi vốn sâu thẳm càng thêm âm trầm, ngọn lửa bên trong rực sáng giống như sắp bùng lên đến nơi.
Mà bên này, Thùy Trang rốt cục mở được cửa phòng tắm, vội vàng đi vào, rầm một phát đóng cửa.
Trong mắt Diệp Lâm Anh xẹt qua một tia tiếc nuối, cúi đầu nhìn bộ vị của mình đã bừng bừng khí thế, a…….Bị quần lót siết chặt hơi đau.
Nhưng mà vẫn không thể cởi, bằng không cô ngốc kia phỏng chừng cũng không dám cùng mình ở một chỗ nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Lâm Anh cố nén dục vọng , đi xuống giường, lục trong hành lý của Thùy Trang, không e dè lấy ra quần lót cùng áo ngủ bên trong, đi đến trước phòng tắm gõ gõ cửa: “Mở cửa, tôi đưa quần áo cho em.”
Da mặt Thùy Trang mỏng, bị Diệp Lâm Anh nhìn như vậy xấu hổ đến nỗi hận không thể trực tiếp bay về nước, lúc này nghe thấy tiếng Diệp Lâm Anh, tim lại đập như gõ trống, ngay cả dũng khí trả lời một tiếng cũng không có.
“Thùy Trang, nghe lời, mở cửa.”
Giọng nói Diệp Lâm Anh khàn khàn, cơ bắp trên người căng cứng, nhìn thoáng qua quần lót màu trắng nhỏ xíu trên tay, yết hầu giật giật: “Nhanh lên mặc xong quần áo rồi ngủ.”
Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Ngoan.”
Trong phòng tắm im ắng, không nghe thấy thanh âm gì, Diệp Lâm Anh biết Thùy Trang thẹn thùng, cũng không ép nàng, kiên nhẫn đứng ở bên ngoài chờ, chỉ là dục vọng dưới hạ thân đang vận sức chờ phát động, lại chỉ có thể nín nhịn, tư vị này thật sự là quá khổ sở.
Vừa lúc đó, cửa phòng tắm răng rắc hé ra một khe hẹp, từ bên trong một cánh tay nhỏ bé rụt rè vươn ra, ý tứ không cần nói cũng biết. Diệp Lâm Anh khẽ cười, cũng không trêu cợt nàng nữa, trực tiếp cầm quần áo đưa tới tay Thùy Trang.
Ở trong phòng tắm Thùy Trang mặc xong quần ảo, lại làm nàngng tác tư tưởng một chút, lúc này mới hé ra khuôn mặt hồng rực chậm rãi bước ra.
Không ngờ vừa đẩy cửa đã thấy Diệp Lâm Anh đứng ở bên ngoài, ánh mắt nàng lúng túng, căn bản không dám cùng cô đối diện, cúi đầu nói một câu: “Tôi ngủ.” Liền chạy nhanh tới giường, trùm chăn bọc cả người lại.
Diệp Lâm Anh cũng không để ý nàng nữa, đi thẳng vào phòng tắm giải quyết vấn đề cấp bách của mình, xong xuôi mới trở lại giường.
TV không biết đã bị Diệp Lâm Anh tắt khi nào, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Diệp Lâm Anh xốc một bên chăn lên nằm xuống giường.
Nhìn Thùy Trang bọc mình như kén tằm, chỉ cảm thấy buồn cười: “Đừng trốn nữa, mau ngủ đi.”
Tim Thùy Trang đập như gõ trống, làm sao ngủ được, đương nhiên biết Diệp Lâm Anh đang nói chuyện với mình, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ quẫn bách, chỉ co rúc vào trong chăn như tằm vậy.
“Được rồi, ngủ đi, cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy.” Trong bóng đêm, khóe môi Diệp Lâm Anh cong lên, hiển nhiên là tâm tình cực tốt.
“Nói bừa!”
Lúc này Thùy Trang đột nhiên biết phản bác: “Rõ ràng chị đã thấy!”
“Không để ý, biết làm sao bây giờ, mau ngủ đi, chiều mai còn có hoạt động.” Buổi giao lưu học tập bắt đầu lúc chín giờ sáng ngày kia, buổi chiều ngày mai cô còn phải sửa lại báo cáo một lần nữa.
Nghe nói đến nàngng việc, Thùy Trang cũng chỉ có thể cưỡng chế ngượng ngùng trong lòng, thấp giọng lên tiếng được, chỉ là chăn bọc trên người vẫn không buông ra.
Diệp Lâm Anh không có cách nào, đành phải nhắm mắt ngủ, thôi, cô ngốc vô tâm vô phế, phỏng chừng sáng mai sẽ tốt thôi.
________
Sáng hôm sau, lúc nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng lên, Diệp Lâm Anh và Thùy Trang đã rửa mặt xong, hai người đều ăn ý không nói đến sự kiện đêm qua.
Thùy Trang vẫn như cũ có chút thẹn thùng, luôn không dám nhìn vào mắt Diệp Lâm Anh, cũng may vẫn nói với cô vài câu.
Xong bữa sáng, Diệp Lâm Anh muốn đưa Thùy Trang ra ngoài đi bộ, nơi này cô rất quen thuộc, dù đã nhiều năm không trở lại, vẫn là có thể tìm được chuẩn xác nơi mình muốn đi.
Không ngờ hai người vừa ra khỏi phòng, đã thấy cửa phòng đối diện mở ra, Chung Vận lên tiếng: “Sư tỷ, hai người định ra ngoài sao?”
Diệp Lâm Anh gật đầu: “Chị đưa Thùy Trang ra ngoài đi dạo.”
“Sư tỷ, chị quên còn vài bác sĩ nữa à.”
Chung Vận thân thiết tiêu sái đến bên cạnh Thùy Trang, kéo tay nàng, nói với Diệp Lâm Anh: “Bọn họ đều là đàn ông, em theo bọn họ không có chuyện gì để nói, vậy chị đưa bọn họ đi nhé, em đi với Thùy Trang.”
Diệp Lâm Anh có chút do dự, cô còn muốn thừa dịp này cùng Thùy Trang bồi dưỡng tình cảm một chút, nói chuyện đêm qua, nhưng mà Chung Vận nói cũng có lý, có vài bác sĩ cũng chưa tới San Francisco lần nào, khẳng định cần người dẫn đường.
Cô chuyển hướng sang Thùy Trang, trầm ngâm một chút, liền đưa tay sờ đầu nàng: “Em đi cùng với Chung Vận, không được chạy lung tung, giữa trưa phải về ăn cơm.”
Nói xong còn mở ví lấy tiền nhét vào túi Thùy Trang: “Đây là tiền đã đổi, muốn mua gì thì mua.”
Trong lòng Thùy Trang không muốn đi cùng Chung Vận, nhưng nàng cũng không thể làm chậm công việc của Diệp Lâm Anh. Chỉ có thể gật gật đầu, đáp: “Tôi biết rồi.”
“Được rồi, cũng không phải xa nhau lâu mà.” Chung Vận ngăn chặn cơn ghen tị điên cuồng trong lòng, vừa nói, vừa ép buộc kéo Thùy Trang xuống lầu.
Đi tới chỗ góc thang máy, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lâm Anh, cô còn đứng ở cửa nhìn theo, ánh mắt lưu luyến dừng trên người Thùy Trang, nửa điểm cũng không có phần cho nàng.
Ánh mắt Chung Vận chợt lóe, tia do dự cuối cùng trong lòng cũng biến mất hầu như không còn.
___________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bởi vì bác sĩ Diệp ở trên giường rất hung mãnh, Thùy Trang chống cự không phối hợp. Kết quả là bị bác sĩ Diệp ấn nhào lên giường nát như tương vậy ~
Thùy Trang [tức giận khóc]: Chị vô lại!
Bác sĩ Diệp [ái muội]: Thùy Trang thật sự là học trò tốt, ở trên giường cũng nói giúp.
Thùy Trang [tiếp tục khóc]: Diệp Lâm Anh, chị thực keo kiệt!
Bác sĩ Diệp [không biết xấu hổ]: Vì sao lại nói như vậy, bởi vì lâu rồi chị không ‘bắn’ cho em?
Thùy Trang [tự cho là tìm được chân tướng rồi]: Nhất định là từ trước đến nay ngay cả búp bê xxx chị cũng không chịu mua, cho nên mới nghẹn thành như vậy!
Bác sĩ Diệp mặt tối sầm, mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro