Chương 10: Gặp lại bố
3 tháng đã trôi qua êm đềm kể từ bữa ăn đó, thái độ của Diệp Anh cũng bớt lạnh nhạt và có phần nhẹ nhàng hơn trước. Không còn có những câu móc mỉa, những ánh mắt mỉa mai nên cuộc sống gia đình của Thùy Trang dễ chịu hơn hẳn. Cho dù Diệp Anh cũng không quá thân thiện với Thùy Trang nhưng chí ít cô cũng đã tôn trọng nàng nhiều hơn.
Thế nhưng, hạnh phúc đúng là ngắn ngủi, Thùy Trang đang ngồi trước màn hình máy tính suy nghĩ, trưa nay Diệp Anh không về nhà ăn cơm nhưng cũng không báo cho nàng biết, Thùy Trang hỏi thì cô lại nhìn nàng bằng ánh mắt đáng ghét, ánh mắt của sự khinh bỉ rồi hằn học: " Hạng người như chị mà cũng có thời gian chờ tôi sao? Cứ đến với các đại gia của chị đi, không cần để ý đến tôi làm gì."
Nói xong Diệp Anh quay lưng đi thẳng để lại Thùy Trang đang đứng ngây người: "Hạng người như chị,..... là sao, hạng người như mình thì sao?" Nhìn vào trong gương, Thùy Trang buồn bã tự hỏi.
"Được mấy ngày yên bình sao bây giờ tự dưng lại...không lẽ Cún đến tháng à. Đại gia nào ở đây ?"- Đang ngập ngụa trong mớ suy nghĩ thì Thùy Trang bỗng giật mình, có tiếng chuông điện thoại. Nàng mở máy ra xem thì là số lạ: "Alo, ai đấy"
................... Trang à........ - Người đấy vội vàng lên tiếng
Nàng vội vàng cúp máy nhưng 1,2 giây sau thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên, vẫn là người vừa nãy gọi, Thùy Trang bực mình nhấc máy lên nghe, không để cho bên kia lên tiếng, nàng đã gắt: "Những gì cần nói, tôi đã nói tối qua hết rồi, ông làm ơn đừng gọi cho tôi nữa, khi nào tôi cảm thấy cần thì sẽ đến gặp ông, bằng không tôi sẽ đổi số, đến lúc đó ông đừng hòng gọi được cho tôi". Nói xong nàng vội vàng cúp máy trong sự bực tức
_________________
(Trở về quá khứ vào ngày hôm qua)
Thùy Trang đang ngồi trong nhà hàng thuộc một khách sạn 5 sao có tiếng để bàn hợp đồng với bên công ty nội thất mà nàng đang định hợp tác
Sau khi kí xong hợp đồng, nàng bước ra ngoài với tâm trạng hí hửng, vui sướng, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt đó tối sầm lại. Phía đằng xa, một dáng vẻ quen thuộc đang tiến đến lại gần nàng, bên cạnh là một cô gái có thân hình bốc lửa Thùy Trang giật mình, đây chẳng phải là cái dáng vẻ nàng tưởng chừng đã quên trong 24 năm nay không? Chẳng phải đây là bố nàng và cô bồ nhí của ông ta à
Thùy Trang vội quay mặt đi nhưng chưa kịp tránh mặt thì người kia đã nhận ra nàng, ông ta quay sang thì thầm với cô gái trẻ kia khiến cô ta hậm hực bỏ đi, ngay lập tức ông chạy lại phía nàng
- Trang, đợi bố với
Nhưng nàng vẫn không chịu nghe mà vờ bước đi
- Trangggg
Một hồi bước vội theo, giờ đây bố nàng đã ở trước mặt nàng, ông già đi khá nhiều so với 24 năm trước nhưng nhìn vẫn rất phong độ, dáng vẻ đào hoa mà nàng rất ghét.
- Ông vẫn nhận ra con gái mình cơ đấy ?
- Bố, bố rất xin lỗi - ông bối rối, gương mặt lộ rõ vẻ hối hận. Ta nghe tin mẹ con qua đời, cuộc sống của con bây giờ ra sao.
- Tôi không nghĩ là nó liên quan đến ông - Thùy Trang gạt phăng tay bố nàng ra
- Con không thể nói chuyện với ta được một lúc hay sao ?
- Không - Thùy Trang cương quyết trả lời
- Ta biết là ta sai - Bố nàng cố năn nỉ
- Nhưng giờ thì muộn rồi. Tôi đi đây -
Mọi người trong nhà hàng bắt đầu chú ý đến hai bố con nàng, không còn cách nào khác, nàng liền nói nhanhh:
- Kiếm một quán nước nào đó ngồi, ông có 15 phút để nói.
Đối diện với khách sạn, phía bên kia đường là một ngã tư. Một chiếc Porsche Cayenne màu xanh đang đứng đợi đèn đỏ ở đó, là xe của Diệp Anh, cô đang trên đường đến dự một buổi liên hoan của công ty. Cô nhìn ra ngoài, dòng người tấp nập "không biết đã ăn cơm chưa". Diệp Anh lại thoáng nghĩ về Thùy Trang. Và cũng trong khoảnh khắc ấy Diệp Anh nhìn thấy Thùy Trang đang đứng bên đường, nàng bước ra từ khách sạn với một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi. Họ cùng nhau vào trên một chiếc ô tô. Diệp Anh như chết lặng trong khoảnh khắc đó, người đàn ông này cô biết. Ông ta là một người có tiếng trong lĩnh vực xây dựng và cũng nổi tiếng là một người rất đào hoa với một đội ngũ toàn những cô bồ trẻ dù đã ngoài 50 tuổi. Không khí trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt hơn, Diệp Anh sửng sốt khi không ngờ Thùy Trang cũng nằm trong đội ngũ đó.
Đèn xanh đã bật lên, xe của Diệp Anh vẫn cứ đứng lại như chết máy. Cho đến khi những người đứng đằng sau bấm còi inh ỏi thì cô mới sực tỉnh và lái xe đi. Rồi Diệp Anh nhấn mạnh ga, phóng đi như một kẻ điên trên đường khiến mọi người đều hoảng sợ và vội tránh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro