Phần 30
Ngay thời điểm mũi tên vàng nhọn sắp phóng ra đột nhiên Sở Dao lại khẽ cau mày, tựa như phát hiện ra thứ gì đó cho nên cảm thấy phi thường bất đắc dĩ. Nàng nằm trở về trên mặt đất rồi một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Sở Dao sau khi nhắm mắt lại ngay lập tức ánh sáng đáng sợ trên người 24 con bọ kim sắc kia, cũng biến mất hoàn toàn bay trở về trên người nàng.
Ngay sau đó một thanh âm tràn ngập uy áp vang lên phía bên trên động phủ của Sở Lam tiên tử: "Sở Lam, ngươi ầm ĩ đủ chưa?"
Cỗ uy áp này đúng là thuộc về Kim Đan chân nhân.
Tiếp theo một trận tiếng bước chân lộc cộc lớn vang lên, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Tô Đồng tràn đầy mồ hôi vừa chạy vừa hô: "Sở Lam sư thúc, cầu xin ngài đừng giết Sở Dao."
Tô Đồng trên tay còn cầm một lọ linh đan Hồi Hồn Đan nhị phẩm, chuẩn bị trước tiên cho Sở Dao đang trọng thương ăn vào cứu lấy mạng nhỏ của nàng. Chính là hắn vội vàng chạy vào lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ.
Chỉ thấy một mảnh đá bừa bộn ở trên mặt đất, Sở Dao ngã nằm xuống sân giống với dự đoán trước đó của hắn. Nhưng Tô Đồng lại không nghĩ tới Sở Lam tiên tử cũng đồng dạng ngã ở cách đó không xa.
Tuy Sở Lam tiên tử bên ngoài thoạt nhìn không bị thương, nhưng trên đôi mắt đẹp đang nhắm chặt lại mang theo vẻ mặt cùng biểu cảm sợ hãi. Giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng không thể tưởng tượng được.
Tô Đồng kỳ quái nhìn Sở Lam tiên tử liếc mắt một cái, liền chạy nhanh đến chỗ Sở Dao bởi vì bây giờ trông nàng thật đáng sợ. Thất Sắc Thiên Tằm pháp bào ở trên người đã rách tung toé, áo rách quần còn, lộ da thịt dính đầy vết máu đen nhánh thoạt nhìn tựa như một khối thi thể.
"Sở Dao, Sở Dao." Tô Đồng nửa ngồi xổm xuống ở bên người Sở Dao, nhét hai viên Hồi Hồn Đan vào trong miệng đang mím chặt của nàng.
"Đây là Sở Dao mà ngươi nói sao?" Đột nhiên một dáng người nam tử thon dài xuất hiện ở trước mặt Tô Đồng.
Chỉ thấy nam tử này thân mặc pháp bào màu xanh lá, gương mặt vô cùng tuấn mỹ đặc biệt là một đôi mắt đào hoa phóng điện như có như không. Đúng là Kim Đan chân nhân trẻ tuổi nhất phái Linh Hư, Thanh Hư chân nhân.
"Khởi bẩm sư phụ." Tô Đồng vội đứng dậy cung kính nói với Thanh Hư chân nhân: "Nàng ta chính là Sở Dao."
Vừa rồi Tô Đồng vì cứu Sở Dao mà liều chết chạy tới trước động phủ của Thanh Hư chân nhân, quỳ lậy cầu xin hắn ra tay.
Thanh Hư chân nhân từ trong miệng Tô Đồng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, cũng nổi lên tò mò đối với nữ tu Luyện Khí kỳ lĩnh ngộ được kiếm ý, lẻn vào Bích Du Cung muốn câu dẫn hắn. Thế nên liền đi theo Tô Đồng tới đây.
Chỉ là Tô Đồng trăm triệu lần không thể nghĩ tới hắn mời Thanh Hư chân nhân đến không phải cứu Sở Dao, mà là Sở Lam tiên tử.
Nếu như Thanh Hư chân nhân đến muộn một bước, thì Sở Lam tiên tử đã bị 24 con bọ kim sắc kia giết chết.
"Sư phụ, Sở Lam sư thúc ngài ấy làm sao vậy?" Tô Đồng tuy rằng quan tâm Sở Dao nhưng thấy Sở Lam tiên tử ngã xuống đất không dậy nổi cũng thập phần lo lắng, hơn nữa cũng cảm thấy có chút sờ không tới đầu.
Thanh Hư chân nhân thấy thị thiếp của mình ngã xuống đất, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có biểu cảm gì quá lớn. Mà hắn chỉ lấy thần thức đảo qua nhàn nhạt nói: "Nàng ta chẳng qua là bị chịu ảnh hưởng do oán khí của 'Ma âm quỷ tước' bắn ngược mà thôi, tỉnh lại liền không có việc gì."
Nói xong Thanh Hư chân nhân cũng không hề để ý tới Sở Lam tiên tử mà đem lực chú ý đặt ở trên người Sở Dao, tiểu nữ tu này trên thân có bí ẩn gì mà có thể đứng vững được trước công kích của 'Ma âm quỷ tước'? Thậm chí đem oán khí bắn ngược cho Sở Lam tiên tử, thật là làm hắn thập phần tò mò.
Thanh Hư chân nhân sau khi dùng thần thức đảo qua trên người Sở Dao, liền phát hiện một thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn duỗi tay hướng tới trong hư không bắt lấy một cái, chỉ thấy trên người Sở Dao dâng lên một bầy ánh sáng vàng nhỏ bằng đầu ngón cái, bay đến trong tay hắn.
Bầy ánh sáng vàng này chính là 24 con bọ kim sắc ở trong thần thức của Sở Dao phá trứng mà ra, nhưng không biết vì sao mấy con bọ này sau khi phá trứng ra thì không có cách nào quay trở về thần thức của nàng. Vì thế chỉ có thể bám vào trên người Sở Dao cho nên mới bị Thanh Hư chân nhân phát hiện.
"Sư phó, đó là thứ gì." Tô Đồng tò mò nhìn bầy ánh sáng nho nhỏ màu vàng trong tay Thanh Hư chân nhân kia, nhưng đột nhiên bầy ánh sáng vàng nho nhỏ kia bỗng chốc phụt toé ra giống như quả bom bùng nổ dọa cho Tô Đồng kinh sợ.
Cũng may Thanh Hư chân nhân tay nắm bầy ánh sáng này, cho nên khi toàn bộ sức mạnh của ánh sáng màu vàng bùng nổ lớn đều bị hắn khống chế ở giữa lòng bàn tay. Nếu đổi lại là Tô Đồng thì nhất định đã bị bầy ánh sáng này nổ tung cho chết khiếp.
Sau khi ánh sáng vàng dần dần biến mất liền biến thành 24 con bọ kim sắc, ở trong lòng bàn tay của Thanh Hư chân nhân đấu đá lung tung muốn bay trở về trên người Sở Dao. Nhưng lại bị cái gông xiềng xích vô hình nhốt lấy.
"Sư phụ. Đây là côn trùng gì? Thế nào lớn lên lại kỳ quái như vậy?" Tô Đồng sau khi hết kinh hách tính tình liền không khác gì tiểu hài tử, hắn nhịn không được tiến lại gần.
Chỉ thấy 24 con bọ kim sắc này, mỗi con chỉ lớn bằng hạt đậu xanh. Hình dạng giống như con ong vàng, nhưng quỷ dị nhất chính là lại có một gương mặt hình người. Tô Đồng dùng thần thức nhìn kỹ thì thấy gương mặt của con bọ này vậy mà lại có vài phần giống với Sở Dao, khiến cho hắn nhịn không được rùng mình.
"Đây là một loại Ma ong tuyệt chủng đã lâu, tên là Thiên Ma Nữ Vương Phong. Khi còn bé sức chiến đấu không mạnh, hơn nữa ở trong cuộc đời lâu dài huyết mạch cùng Kim Thứ Ong lẫn lộn với nhau cho nên hình dạng giống với Kim Thứ Ong."
<*Kim Thứ Ong:ong vàng>
"Tuy rằng Thiên Ma Nữ Vương Phong lớn lên giống Kim Thứ Ong nhưng sức mạnh lại khác nhau một trời một đất, tuyệt chiêu lợi hại nhất của nó chính là làm con mồi bất tỉnh sau đó công kích thần thức chậm rãi cắn nuốt hết thảy. Dù sao công kích thần thức rất ít bị phát hiện, hiếm có cách nào đối phó được với sự tấn công của loài này.
"Nghe nói ong vương Thiên Ma Nữ Vương Phong thuần chủng chính là linh thú ngũ phẩm, sức mạnh cường đại có thể cắn nuốt vạn vật."
"Lợi hại như vậy sao?" Tô Đồng vẫn là lần đầu tiên nghe nói có linh thú quỷ dị như vậy.
"Đương nhiên là lợi hại, nếu là tu sĩ cấp cao có thể đem Ong Vương thuần hóa thì Ong Vương lớn lên sẽ từ từ giống tu sĩ đó như đúc, là vật tốt nhất có luyện chế thân ngoại hóa thân."
"Chỉ là sức mạnh của Ong Vương rất khủng bố, tốc độ lớn lên kinh người so với chủ nhân giống mình còn nhanh hơn, vậy nên chủ nhân rất dễ bị phản phệ. Trước mắt còn chưa nghe nói tới có tu sĩ có thể thành công luyện chế Ong Vương.
"Nhưng dù cho là thế, có thể tu luyện thành thân ngoại hóa thân cũng là cách mà rất nhiều tu sĩ theo đuổi. Cho nên rất nhiều năm về trước, có không ít tu sĩ đi tìm Thiên Ma Nữ Vương ong này. Chỉ tiếc loài kỳ trùng này chờ đợi quá khó, bởi vậy bao nhiêu tu sĩ cấp cao suốt cả đời cũng không tìm thấy được một con."
Thiên Ma Vương Nữ ong đích thật là quý hiếm, ngay cả Thanh Hư chân nhân thấy cũng rất động lòng.
"A? Chẳng lẽ ngay cả sư phụ ngài cũng không tìm thấy được sao?" Tô Đồng kinh ngạc buột miệng thốt ra nhưng sau khi nói xong liền thấy rất hối hận, lời này giống như đang nghi ngờ năng lực của sư phụ vì thế liền chạy nhanh nói: "Nếu không sư phụ ngài đem mấy con bọ này thu lại đi, thứ quý hiếm như vậy đặt ở trên người Sở Dao cũng chỉ là hại nàng ta."
Tô Đồng tuy xem trọng Sở Dao nhưng ở trong lòng hắn Thanh Hư chân nhân tất nhiên mới là người quan trọng nhất, cho nên không chút do dự xúi giục Thanh Hư chân nhân đoạt bảo vật của Sở Dao.
"Nếu mấy con Ma Nữ Ong vẫn là trứng, thì ta còn có thể dùng bí pháp bồi dưỡng ra Ong Vương thuần chủng." Thanh Hư chân nhân tỏ vẻ rất đáng tiếc nhìn thoáng qua mấy con Ma Nữ Ong này nói: "Bất quá mấy con Ma Nữ Ong này đã bị nàng thuần hóa ra xác, thuỷ chung chỉ biết đi theo một người chủ nhân. Nàng ta thế nhưng lại có thể có được những 24 con, thật là cơ duyên lớn trời cho trách không được có thể đánh bại 'Ma âm quỷ tước' của Sở Lam."
"Đáng tiếc, đáng tiếc. Mấy con Ma Nữ Ong tuy rằng cũng rất cường hãn, nhưng không có Ong Vương tẩm bổ rất khó thăng cấp."
Nếu để Thanh Hư chân nhân biết quả Hắc Trứng ở bên trong thần thức của Sở Dao kia, chính là Ong vương Ma Nữ Ong thuần chủng nhất, chỉ sợ hắn cũng sẽ không tiếc thủ đoạn lấy được từ chỗ Sở Dao.
Chương 101: Phi Tuyết Tiên Tử.
"Sư phụ." Tô Đồng trừng lớn đôi mắt, biểu cảm trên gương mặt nhỏ đáng yêu gấp không chờ nổi, vội vàng nói: "Chúng ta chờ sau khi Sở Dao tỉnh lại liền hỏi một chút xem nàng ta ở đâu có được con côn trùng này."
"Ta đoán chừng nàng ta cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới được mấy con Ma Nữ Ong này, chỉ sợ đến lai lịch của Thiên Ma Nữ Vương Ong nàng ta cũng không rõ."
Thanh Hư chân nhân đoán được quả thật không sai, Sở Dao chưa từng mân mê ngắm nghía rõ những quả Kim Trứng cùng Hắc Trứng này là thứ đồ chơi gì.
"Nga." Tô Đồng thấp thấp lên tiếng biểu tình thất vọng vô cùng, nếu hôm nay có thể biết được lại lịch của Thiên Ma Nữ Vương ong, nói không chừng hắn cũng có thể cầu xin sư phụ cho hắn một con.
"Sư phụ, người nói xem Sở Dao ở Luyện Khí kỳ có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, có phải liên quan tới mấy con bọ ở trong thức hải của nàng ta hay không a?" Tô Đồng lại hỏi, hắn vẫn luôn cảm thấy ngạc nhiên vì Sở Dao ở Luyện Khí kỳ có thể lĩnh ngộ được kiếm ý. Nếu bản thân cũng có thể đủ tìm ra bí mật khiến Sở Dao lĩnh ngộ kiếm ý, nói không chừng hắn có thể lợi hại giống như nàng.
"Thiên Ma Nữ Vương có chỗ lợi tẩm bổ đối với thần thức." Thanh Hư chân nhân nghe thấy Tô Đồng tính tiểu hài tử hỏi chuyện liền buồn cười lắc đầu: "Nhưng chưa từng nghe nói có thể trợ giúp lĩnh ngộ kiếm ý."
Thanh Hư chân nhân nếu đã hiểu rõ chân tướng sự việc, cũng không nghĩ lãng phí thời gian ngốc tại chỗ này chờ Sở Dao cùng Sở Lam tỉnh lại cho nên nhàn nhạt nói một tiếng: "Phi Tuyết."
"Có Phi Tuyết, thỉnh chân nhân phân phó." Một nữ tu mặc bạch y, thanh lãnh giống như tuyết liên lập tức xuất hiện ở cửa.
Phi Tuyết này chính là một trong bốn người thị thiếp của Thanh Hư chân nhân, đã là cảnh giới Trúc Cơ sơ cấp đại viên mãn.
"Ngươi trước mang Sở Lam cùng Sở Dao lui xuống, chờ sau khi bọn họ thanh tỉnh liền mang bọn họ tới tìm ta." Thanh Hư chân nhân công bằng nói một tiếng, liền cầm 24 con Thiên Ma Nữ Vương Phong kia rời đi.
"Vâng." Phi Tuyết thuận theo gật gật đầu.
Chờ sau khi Thanh Hư chân nhân rời đi, Tô Đồng liền tiến lên bái kiến Phi Tuyết nói: "Phi Tuyết sư thúc khoẻ."
Phi Tuyết không tiếp lời mà liếc mắt một cái đánh giá Tô Đồng từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh nhạt kia khiến cho trái tim nhỏ của Tô Đồng sợ tới mức nhảy loạn thình thịch, liền căng da đầu nói: "Phi Tuyết sư thúc, ngài vì sao lại nhìn ta như vậy?"
"Tiểu Tô Đồng, Sở Lam từ trước đến nay đối với ngươi không tệ." Phi Tuyết lạnh lùng mở miệng: "Người thị nữ này cho ngươi chỗ tốt gì, mà ngươi lại nguyện ý vì nàng ta đắc tội với Sở Lam?"
Tô Đồng nghe xong những lời này lập tức sửng sốt. Tuy rằng Phi Tuyết cùng Sở Lam đều là thị thiếp nhưng ngày thường không qua lại mấy, cảm tình cũng thập phần đạm bạc thế nào hôm nay lại vì Sở Lam nói chuyện.
Này Tô Đồng nhưng thật ra hiểu lầm, Phi Tuyết nói những lời này ngược lại không phải vì Sở Lam bênh vực kẻ yếu mà là vì bản thân nàng ta.
Bích Du Cung lớn như vậy, trước khi Sở Lam cùng Sở Dao đánh nhau thì Phi Tuyết cũng đã hiểu rõ sự việc xảy ra. Nàng ta tất nhiên cảm thấy Sở Lam giáo huấn một thị nữ không biết trời cao đất rộng, muốn dựa vào điệu bộ hồ ly tinh câu dẫn chân nhân hẳn là không quá đáng.
Chính là không nghĩ tới Tô Đồng xưa nay ngoan ngoãn lại chạy tới quỳ xuống cầu xin Thanh Hư chân nhân tới cứu thị nữ đáng chết này, thật là khuỷu tay quẹo ra ngoài. Hơn nữa còn thấy rõ thái độ rất xem trọng của Thanh Hư chân nhân đối với Sở Dao, đoán chừng Bích Du Cung sắp phải xuất hiện một người thị thiếp thứ năm.
Mắt thấy lại có nhiều thêm một nữ tu chia sẻ sự chú ý của Thanh Hư chân nhân, hỏi sao nàng ta không bực bội. Chỉ sợ tình cảm lại không giống như mấy người thị thiếp khác.
"Ta, ta không có." Tô Đồng muốn giải thích nhưng lại bị Phi Tuyết đột nhiên cắt lời nói: "Còn dám giảo biện."
Tô Đồng nhìn gương mặt lạnh như băng sương kia của Phi Tuyết, liền nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Tuy rằng hắn là đệ tử của Thanh Hư chân nhân nhưng là Thanh Hư chân nhân bình thường bận rộn tu luyện, cũng không có quá nhiều thời gian chỉ điểm cho người tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ này. Vậy nên bình thường là một người thị thiếp khác tên Tử Ngọc, phụ trách chỉ điểm Tô Đồng tu luyện.
Đến nỗi công việc lớn nhỏ trong Bích Du Cung còn lại đều giao cho bốn người thị thiếp chia ra chưởng quản. Bình thường đồ dùng tu luyện hay chi phí ăn mặc, cũng do bốn người thị thiếp ngày phụ trách phân phát.
Tô Đồng từ nhỏ lớn lên ở Bích Du Cung, vì vậy bốn người thị thiếp này rất coi trọng mặt mũi của Thanh Hư chân nhân mà đối với hắn cực tốt. Hắn cũng dựa vào việc ngoan ngoãn cùng khéo miệng có được rất nhiều chỗ tốt.
Nếu hôm nay hắn bị Phi Tuyết đội lên mũ phản đồ, vậy thì ngày tháng về sau của hắn nhất định sẽ rất khổ sở.
Tô Đồng theo bản năng nghĩ muốn nói cái gì để phủi sạch quan hệ cùng Sở Dao. Nhưng ngay lúc ánh mắt của Tô Đồng quét đến một thân đầy vết máu của Sở Dao đang hôn mê bất tỉnh, lại nhớ tới tình cảnh nàng vì tự tôn cùng tự do mà lấy yếu chống mạnh, lấy mạng cùng Sở Lam tiên tử đánh nhau làm cho hắn đột nhiên kiên định lên.
Sở Dao có thể lĩnh ngộ kiếm ý đó là bởi vì nàng đủ mạnh, bản thân hắn cũng có thể làm được giống như vậy. Ngay trong nháy mắt này tâm trí của Tô Đồng được đề cao lên rất lớn, không hề ỷ lại mà hành động giống như hài tử mười tuổi khác, hắn cũng có kiên trì cùng mộng tưởng của bản thân.
"Phi Tuyết sư thúc, về chuyện này là Sở Lam sư thúc làm không đúng, Sở Dao là vô tội." Tô Đồng hướng Phi Tuyết hành lễ nhưng biển cảm trên khuôn mặt nhỏ lại thập phần kiên định, hắn không hối hận khi đứng về phía Sở Dao.
"Tốt tốt tốt." Phi Tuyết không nghĩ tới Tô Đồng sẽ nói ra loại lời này, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Nhưng Tô Đồng dù sao cũng là bọn họ nhìn lớn lên, cho dù nổi giận cũng sẽ không biết làm gì với hắn.
Bất quá Sở Dao thì khác, Phi Tuyết nhìn về phía Sở Dao biểu cảm tràn ngập hận ý trần trụi. "Phi Tuyết sư thúc, sư phụ còn đang chờ sau khi Sở Dao tỉnh hỏi chuyện." Tô Đồng cảm giác được Phi Tuyết không ổn liền chạy nhanh lên tiếng nhắc nhở, sợ nàng ta sẽ làm chuyện gây bất lợi đối Sở Dao.
Phi Tuyết phục hồi lại tinh thần, trên nét mặt là một mảnh băng lạnh. Mệnh lệnh của Thanh Hư chân nhân nàng ta tất nhiên không dám vi phạm, bất quá về sau còn có rất nhiều cơ hội có thể từ từ thu thập đồ hồ ly tinh này.
Bên trong động đá đơn sơ, Sở Dao hoàn toàn tỉnh lại từ trong bóng đêm. Trong lúc nhất thời thế nhưng nhớ không nhớ nổi bản thân đang ở chỗ nào, nàng ngơ ngẩn nhiên nhìn vách đá trên đầu. Một loại cảm giác buồn bã đau đớn nổi lên trong lòng, cặp mắt ôn nhu tới cực điểm trong bóng đêm kia rốt cuộc là ai. Vì sao bản thân vừa nhìn thấy cặp mắt ấy, lòng mang lạnh giá cùng tuyệt vọng trong nháy mắt liền trở nên ấm áp.
"Tỉnh rồi thì đứng lên đi gặp chân nhân đi." Một thanh âm lạnh lùng giống như băng sương vang lên đánh gẫy sự xuất thần của Sở Dao.
Sở Dao quay đầu chỉ thấy một nữ tu mặc bạch y, thanh lệ giống như hoa tuyết liên lạnh lùng nhìn mình.
Phi Tuyết tiên tử? Người này không phải là một trong những thị thiếp của Thanh Hư chân nhân sao? Sở Dao trong lòng kinh hãi ngay sau đó đột nhiên mới nhớ tới vừa rồi nàng cùng Sở Lam tiên tử đại chiến một hồi, thiếu chút nữa là bị Sở Lam tiên tử đánh chết còn hiện tại làm thế nào lại nằm ở chỗ này?
Sở Dao rất muốn biết đáp án nhưng nhìn biểu tình của Phi Tuyết tiên tử cũng biết được, khả năng nàng ta sẽ không trả lời mình. Nàng đoán một trận chiến này của bản thân cùng Sở Lam tiên tử, cơ bản đã đắc tội với hết toàn bộ những người ở Bích Du Cung.
Bất quá bản thân trước tiên không bị mấy người của Thanh Hư chân nhân đánh chết, lại còn nguyện ý chờ sau khi nàng thanh tỉnh gọi tới dò hỏi, xem ra mạng nhỏ của mình còn có thể cứu được.
"Còn không đi, là muốn ta đỡ ngươi có phải hay không?" Ánh mắt của Phi Tuyết tiên tử lạnh tựa như hàn băng ngàn năm, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo đến hàn ý.
Sở Dao nghĩ muốn bò dậy nhưng toàn thân lại cảm thấy đau đớn, tay chân giống như rót chì nặng nề tới vô cùng cho dù bò cũng bò không dậy nổi.
Nàng kiểm tra kinh mạch của mình một chút cũng may còn ổn, không có gì vấn đề lớn. Mấy di chứng này chỉ là do linh lực cùng thể lực tiêu hao quá độ.
"Phi Tuyết tiên tử, có thể để ta trước tiên thay quần áo được không?" Sở Dao giãy giụa bò từ trên giường đá dậy, lúc này mới phát hiện quần áo trên người mình rách như mướp. Thất Sắc Thiên Tằm pháp y đã trở thành mảnh vải vụn, trên người tràn đầy mồ hôi và vết máu bẩn vừa dơ vừa xấu quả thật thảm không nỡ nhìn.
"Xem ra ngươi đối với Thanh Hư chân nhân, thật sự là nhất định phải có được nha." Phi Tuyết tiên tử đột nhiên xoay người lại, đôi mắt giống như lợi kiếm vèo vèo vèo bắn về phía Sở Dao.
Mẹ nó, có yên hay không? Các ngươi coi Thanh Hư chân nhân là bảo bối, liền cho rằng ai cũng sẽ tha thiết mong chờ muốn đoạt lấy sao?
Sở Dao thật là không còn sức để thở, nàng hiện tại thật sự không có sức lực để tranh luận loại chuyện này cùng kẻ khác. Liền tuỳ tiện tìm một bộ áo đen thường mặc dùng đi phường thất từ trong Càn Khôn Bảo Nang ra, khoác ở trên người sau đó bất đắc dĩ nói với Phi Tuyết tiên tử: "Đi thôi."
Sở Dao chịu đựng toàn thân đau đớn chậm rãi đi ở phía sau Phi Tuyết tiên tử, tiến vào nơi Huyền Ngọc thính của Thanh Hư chân nhân.
Vừa tiến vào đại sảnh Sở Dao liền nhìn thấy một nam tử thanh niên ngồi ở phía trên ghế chủ tọa, thân mặc pháp bào màu xanh lá. Khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình xem ra đúng là Thanh Hư chân nhân.
Tô Đồng đứng ở phía sau Thanh Hư chân nhân, mỉm cười nhìn nàng.
Ngồi ở phía bên dưới Thanh Hư chân nhân là ba mỹ nhân tuyệt sắc phong tình vạn chủng, vị trí tay trái thứ nhất là nữ tu Trúc Cơ trung kỳ mặc xiêm y tím. Ung dung quý phái giống như mẫu đơn tên là Tử Ngọc, vừa thấy Sở Dao tiến vào liền lạnh nhạt quét mắt nhìn vài lần. Ánh mắt kia không hề có cảm tình giống như đang đánh giá thứ gì.
Nữ tu ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải tu vi cũng là Trúc Cơ trung kỳ, chỉ thấy nàng ta thân xuyên váy dài vàng nhạt. Lớn lên thanh thuần đáng yêu, giống như hoa cúc non tên là Hoàng Phỉ. Vẻ mặt tò mò liếc mắt một cái đánh giá Sở Dao từ trên xuống dưới.
Mà Sở Lam ngồi bên ở vị trí thứ hai bên tay phải, sắc mặt có chút tái nhợt khi thấy Sở Dao đi vào, ánh mắt hung tợn quả thật rất muốn đem Sở Dao chém thành từng mảnh nhỏ.
Sở Lam nghĩ đến bản thân là một tu sĩ Trúc Cơ nhưng chẳng những không giết được Sở Dao, ngược lại bản thân còn bị 'Ma âm quỷ tước' phản phệ. Nàng ta liền hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, vốn nàng ta tu vi thấp nhất ở trong bốn người thị thiếp. Hiện tại phát sinh chuyện này, càng khiến nàng ta không dám ngẩng đầu.
"Khởi bẩm chân nhân, Sở Dao đã đưa tới." Phi Tuyết hướng Thanh Hư chân nhân doanh doanh hành lễ, thanh âm dịu dàng như nước cùng với giọng nói giá rét và bộ dạng lạnh như băng vừa rồi quả thật như hai người khác nhau.
"Ừm." Thanh Hư chân nhân sau khi khẽ gật đầu, Phi Tuyết liền chậm rãi tiến lên ngồi xuống vị trí thứ hai bên tay trái.
Đây là lần đầu tiên Sở Dao thấy bốn người thị thiếp của Thanh Hư chân nhân tụ lại một chỗ, quả nhiên đều là kiểu người quốc sắc thiên hương.
So với Sở Dao giờ phút này vừa bẩn vừa xấu lại lôi thôi, quả thực chính là một con chuột cống.
"Sở Dao gặp qua Thanh Hư chân nhân." Sở Dao chậm rãi hành lễ.
Kỳ thật lấy thân phận thị nữ của Sở Dao nhìn thấy Thanh Hư chân nhân là phải dập đầu, ngay cả mặt cũng không thể nâng lên nhưng Sở Dao cũng không rõ cái quy củ này cho nên mới không có làm.
Nhưng nhìn ở trong mắt những người khác thì hành vi này của Sở Dao, lại đại biểu cho một loại cao ngạo cùng phản nghịch.
Sở Lam tiên tử mày lập tức nhíu lại hận không thể bắt lấy sai lầm này của Sở Dao hung hăng giáo huấn một trận, nhưng nàng ta biết nơi này địa vị của mình thấp nhất không tới phiên nàng ta đến giáo huấn Sở Dao nên chỉ có thể tắc nghẹn nhịn xuống.
Ba vị thị thiếp khác lại phi thường trầm ổn, trước khi xác định thái độ của Thanh Hư chân, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Chương 102: Lai Lịch Kim Trùng.
Thanh Hư chân nhân nhìn Sở Dao đứng ở chính giữa đại sảnh, trên người vết thương chồng chất những vẫn thẳng sống lưng liền nhàn nhạt nói: "Sở Dao, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi."
"Vâng." Sở Dao trịnh trọng gật gật đầu thầm nghĩ trong lòng, xem ra Thanh Hư chân nhân vẫn rất công bằng. Nàng cùng thị thiếp của hắn vung tay đánh nhau nhưng hắn lại nguyện ý nghe nàng giải thích. Bất quá nàng rốt cuộc muốn giải thích như thế nào với Thanh Hư chân nhân về chuyện phát sinh xung đột với Sở Lam a? Cũng không thể nói là bởi vì Sở Lam vu khống nàng câu dẫn hắn.
"Mấy Thiên Ma Nữ Vương Phong ong này ngươi từ đâu có được?" Thanh Hư chân nhân cũng không dò hỏi chuyện nàng cùng Sở Lam đánh nhau giống như trong suy nghĩ của Sở Dao, mà vươn cánh tay thon dài duyên dáng ra. Chỉ thấy trên mặt bàn tay trắng tinh như ngọc của hắn xuất hiện 24 con bọ bay kim sắc, đang chớp cánh muốn chạy ra khỏi khống chế của Thanh Hư chân nhân.
Mấy con bọ bay kim sắc này sau khi nhìn thấy Sở Dao, liền hướng về phía Sở Dao va chạm càng thêm điên cuồng. Chỉ thấy từng đóa hoa vàng ở trong lồng sáng trên tay Thanh Hư chân nhân nứt toác ra.
"Thiên Ma Nữ Vương Phong? Đó là thứ gì?" Sở Dao chớp đôi mắt hoàn toàn nghe không rõ Thanh Hư chân nhân đang nói cái gì.
"Thiên Ma Nữ Vương Phong?" Nhưng Hoàng Phỉ lại nghe thấy những lời này, vẻ mặt ngạc nhiên nhịn không được hỏi: "Chân nhân, người nói 24 con bọ bay này chính là Thiên Ma Nữ Vương Phong trong truyền thuyết sao?"
Hoàng Phỉ biểu tình thiên chân vô tà giống như một thiếu nữ đáng yêu hồn nhiên nhất, mặc cho ai thấy cũng sẽ không đành lòng cự tuyệt vấn đề nàng ta hỏi.
"Tô Đồng, ngươi tới nói đi." Không nghĩ tới biểu cảm trên mặt của Thanh Hư chân nhân lại đạm nhiên, hắn hôm nay đã giải thích qua một lần với Tô Đồng cũng không nghĩ muốn nói lại lần thứ hai.
"Vâng, sư phụ." Tô Đồng thanh thanh giọng, thanh âm non nớt ở trong đại sảnh vang lên.
"Thiên Ma Nữ Vương Phong, là kỳ trùng xếp ở vị trí thứ mười trong bảng thứ hạng. Ấu trùng giống với Kim Thứ Ong, lớn lên ở trong thần thức của tu sĩ. Sau khi phá trứng thành xác sức mạnh rất lớn, có thể mê hoặc cùng phá hủy thần thức của con mồi tiếp đó bắt đầu cắn nuốt."
"Ong vương Thiên Ma Nữ Vương Phong chính là linh thú ngũ phẩm, sức mạnh đáng sợ có thể cắn nuốt vạn vật."
"Nhưng con kỳ trùng này cũng chỉ có *Khả ngộ nhi bất khả cầu." Tô Đồng cường điệu nhấn mạnh một câu.
< *Khả ngộ nhi bất khả cầu= Chỉ có cơ hội gặp không thể cưỡng cầu>
"Thì ra là thế." Sở Lam nghe Tô Đồng giải thích một phen, cuối cùng cũng biết bản thân vì sao thua ở trên tay Sở Dao.
Nàng ta nhìn Thiên Ma Nữ Vương Phong ở trên tay Thanh Hư chân nhân, trong mắt nhịn không được lộ ra biểu cảm khát vọng. 'Ma âm quỷ tước' của nàng ta am hiểu nhất là công kích thần thức, nếu có thể thêm năng lực mê hoặc phá hủy thần thức mồi của Thiên Ma Nữ Vương Phong, thì tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Hơn nữa Thiên Ma Nữ Vương ong có tận 24 con nhiều như vậy, lại chia như thế nào, hẳn là cũng có thể chia cho nàng ta một con đi.
Ở tại đây không chỉ một mình Sở Lam tiên tử có loại ý nghĩ này, mà ba người thị thiếp khác cũng cùng suy nghĩ với nàng ta, đôi mắt không tự chủ được đặt ở phía trên những con Thiên Ma Nữ Vương Phong.
Loại kỳ trùng *khả ngộ nhi bất khả cầu này ở trước mắt, ai lại không tâm động.
Không ai để ý chủ nhân của Thiên Ma Nữ Vương ong là Sở Dao, đây là định luật cá lớn nuốt cá bé giới Tu chân.
Thanh Hư chân nhân cũng nhìn ra được ý nghĩ của bốn người thị thiếp này, vì thế nói thẳng: "Thiên Ma Nữ Vương ong đã phá trứng ra xác, trong cuộc đời chỉ biết đi theo một người chủ nhân cùng sống chết."
Sở Lam vừa nghe lời này liền biết mấy Thiên Ma Nữ Vương ong không đoạt được, biểu tình thất vọng lộ ra bên ngoài cũng không khỏi oán hận nhìn về phía Sở Dao kẻ may mắn đáng chết này.
Sở Dao nghe đoạn đối thoại trên, đôi mắt nhìn 24 con bọ bay kim sắc kia. Càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, thậm chí còn có một loại cảm giác thần thức tương liên.
Lúc này Sở Dao mới phát hiện ra 24 quả Kim Trứng trong thần thức của mình vậy mà không thấy, chỉ còn lại một quả Hắc Trứng lẻ loi phiêu du ở phía dưới Bình Dương Chi Ngọc Tịnh.
Chẳng lẽ 24 con bọ bay kim sắc kia là Kim Trứng ấp ra? Sở Dao trong lòng vô cùng nghi ngờ, không nghĩ tới Hắc Trứng bên trong thức hải lại truyền đến một loại thần thức vi diệu nói cùng Sở Dao: Đúng, ngươi đoán không sai."
Thật sự là mấy quả Kim Trứng? Thế nào lại nghe thấy trong lời nói của Tô Đồng, mấy con bọ này tựa như rất lợi hại với có danh tiếng? Sở Dao vẫn khó mà tin được.
24 con bọ bay kim sắc cảm nhận được nghi vấn của Sở Dao liền đột nhiên trở nên thành thật, không hề điên cuồng tranh đấu mà chồng chất bên nhau giống như chơi tạp kỹ. Hướng về phía Sở Dao lậy giống như đang cúng bái nữ vương của chúng nó.
Thanh Hư chân nhân thấy hành động của mấy con Thiên Ma Nữ Vương ong, trong lòng rất giật mình. Với sức mạnh của lồng giam Huyền Ngọc cho dù tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không có khả năng đem thần thức truyền tới Thiên Ma Nữ Vương ong.
Chính là những con Thiên Ma Nữ Vương ong này lại có thể tự động làm ra mấy hành động đó, thật không hổ là kỳ trùng trong truyền thuyết. Ở phương diện thần thức quả nhiên có chỗ độc đáo.
Đáng tiếc a. Đáng tiếc a. Dù cho Thanh Hư chân nhân đứng hàng Kim Đan nhưng nhìn tới thứ tốt cũng sẽ tâm động.
Hắn nhìn Sở Dao đang không hiểu gì, đành thay đổi cách hỏi: "Vậy ngươi có thấy trứng Kim Thứ Ong ở nơi nào hay không? Sau đó mấy quả trứng đột nhiên bay vào trong thức hải của ngươi?"
Thanh Hư chân nhân vừa nói như vậy Sở Dao lập tức nghĩ đến lúc trước ở tiểu điếm của Sở gia, quả trứng Kim Thứ Ong nhỏ đột nhiên xuất hiện ở thần thức của mình giống với tình huống Thanh Hư chân nhân nói.
Bất quá trứng Kim Thứ Ong nhỏ kia là bị Lão quái thu vào, chứ không phải là nàng.
Sở Dao sợ nói ra sẽ bị người khác phát hiện do Lão quái giở trò quỷ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra cách giải thích gì khác.
Nàng lại không dám nói dối với tu sĩ Kim Đan, cuối cùng chỉ đành phải ăn ngay nói thật trả lời: "Khởi bẩm chân nhân, ta ở trong lúc trông cửa hàng cho Sở gia thì có một khay trứng Kim Thứ Ong đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện ở bên trong thần thức của ta. Bất quá lúc ấy ta thấy những quả trứng Kim Thứ Ong này không có dị thường gì, cho nên ta sợ nếu nói ra sẽ bị người khác coi là yêu dị, bởi vậy vẫn luôn không dám nói cho người khác biết."
"Trứng Kim Thứ Ong nhỏ kia từ đâu đến?" Tử Ngọc thấy Thanh Hư chân nhân không lên tiếng liền nhịn không được hỏi một câu.
"Hình như là tán tu nào đó không biết tên, lấy được từ đỉnh núi hoang dã đem đặt ở trong tiểu điếm Sở gia nhờ bán hộ."
Về điểm này Sở Dao đúng là không biết chuyện thật.
Tử Ngọc còn nghĩ hỏi tiếp nhưng Thanh Hư chân nhân lại nhàn nhạt nói: "Dù cho là Ong Vương sinh ra trứng Kim Thứ Ong cũng không nhất định chính là Thiên Ma Nữ Vương ong."
Tử Ngọc không lên tiếng.
Thanh Hư chân nhân nhìn Sở Dao trầm ngâm một lát đột nhiên lại hỏi,
"Thiên Ma Nữ Vương ong lấy việc hấp thu thần thức của tu sĩ để lớn mạnh, ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ làm như thế nào có thể đáp ứng được nó?"
Câu hỏi này khiến Sở Dao sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nàng nhớ tình cảnh kinh thiên động địa máu huyết treo ngược khi bị Hắc Trứng hấp thụ kia. Nếu không phải có Bình Dương Chi Ngọc Tịnh hỗ trợ thì bản thân trực tiếp trong nháy mắt đã bị Hắc Trứng hạ gục, đừng nói tới Luyện Khí kỳ cho dù có là Trúc Cơ kỳ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.
Tuy Kim Trứng dưới sự áp chế của Hắc Trứng vẫn không có đột ngột xuất hiện cái gì đặc biệt. Nhưng lại thấy rõ biểu tình của Thanh Hư chân nhân cùng Tử Ngọc bọn họ giống như loại trứng Kim Thứ Ong này, không phải tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể khống chế.
Làm sao bây giờ, mình phải trả lời như thế nào? Sở Dao tâm tư hoàn toàn rối loạn, nàng một thân bí mật nếu như bị tu sĩ Kim Đan phát hiện vậy tuyệt đối là chết không có chỗ chôn.
Thanh Hư chân nhân một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Sở Dao nhìn đến nỗi khiến cho nàng chột dạ vô cùng, càng đừng nói tới ánh mắt hận không thể lột da nàng của Sở Lam bọn họ.
"Sở Dao, có phải ngươi có lý do gì khó nói hay không?" Tử Ngọc giống như quan tâm hỏi, khiến cho ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người nhìn Sở Dao nhiều vài phần.
Lại không nghĩ cách nói này chỉ làm mọi người càng thêm hoài nghi.
Sở Dao vận dụng Thai Tức Luyện Thần, tâm lập tức tĩnh lặng xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Hư chân nhân ánh mắt một mảnh thanh tỉnh, chậm rãi nói: "Ta cũng không biết mấy Kim Trứng đó sẽ hấp thu thần thức, lúc ấy chỉ cảm thấy thường xuyên đầu đau muốn nứt ra. Tâm thần bất an cho nên đã tìm kiếm rất nhiều biện pháp, nhưng cũng không thể giảm bớt. Chỉ là sau khi ta học Liệt Diễm Kiếm quyết liền phát hiện việc luyện kiếm có thể giảm bớt đầu đau muốn nứt ra, do đó mỗi khi phát tác ta sẽ đi luyện kiếm."
Sở Dao có thể cảm giác được khi nàng nói những lời này, thần thức của Thanh Hư chân nhân vẫn luôn bao phủ nàng như là đang nghiệm cứu xem những lời này có chính xác hay không.
"Sau đó Sở gia bị giết, ta thấy Sở gia trưởng lão Sở Thiên Hoa vì bảo vệ bọn ta mà liều chết chiến đấu, đến trước khi chết lĩnh ngộ kiếm ý. Dưới chấn động ta cũng lĩnh ngộ được kiếm ý thuộc về mình, từ đó về sau cảm giác đau đầu tốt hơn rất nhiều."
Sở Dao rất tinh tế dẫn đề tài tới việc lĩnh ngộ kiếm ý của bản thân. Dù sao chuyện nàng lĩnh hộ kiếm ý, cũng không có nửa đồng tiền quan hệ nào tới Lão quái.
Tô Đồng nghe xong những lời này thầm nghĩ trong lòng, thì ra là thế. Hắn liền nói mà, Sở Dao khả năng lĩnh hội được kiếm ý khẳng định là có kỳ ngộ.
"Không thể tưởng được Thiên Ma Nữ Vương Phong vậy mà còn có thể trợ giúp tu sĩ lĩnh ngộ kiếm ý, này ta lại lần đầu tiên nghe nói." Hoàng Phỉ tiên tử chớp đôi mắt vô tội hỏi.
Hoàng Phỉ tiên tử thoạt nhìn đặt câu hỏi rất đơn thuần, nhưng ý tứ trong lời nói lại không đơn thuần a, là đang trần trụi hoài nghi Sở Dao.
Sở Dao không lên tiếng, nói nhiều sai nhiều vẫn nên bảo trì trầm mặc thì tốt.
"Thiên Ma Nữ Vương Phong khả ngộ bất khả cầu, cho dù có tu sĩ ngẫu nhiên gặp được cũng sẽ chết ở trong ta Thiên Ma Nữ Vương ong. Trên phố lưu truyền đều là đồn đại, nói không chừng Thiên Ma Nữ Vương ong thật sự có khả năng trợ giúp rèn luyện kiếm ý cũng chưa biết."
Nhưng lời này của Thanh Hư chân nhân, rất rõ ràng đang giúp Sở Dao nói chuyện.
Hoàng Phỉ vừa nghe sắc mặt liền hơi đổi, nhưng lập tức lại hồn nhiên cười nói: "Chân nhân nói đúng."
Những người thị thiếp khác lại không có kỹ năng diễn xuất tốt như Hoàng Phỉ, đặc biệt là Sở Lam tiên tử sắc mặt càng giống như gan heo.
"Thiên Ma Nữ Vương ong này trả lại cho ngươi." Thanh Hư chân nhân đột nhiên mở lỏng tay, buông 24 con Thiên Ma Nữ Vương Phong ra.
Thanh Hư chân nhân vốn cũng không trông cậy vào việc từ trong miệng Sở Dao, có thể tìm ra được nơi Thiên Ma Nữ Vương Phong rơi xuống. Hỏi chuyện chỉ là muốn để cho mọi người hiểu rõ đặc tính của Thiên Ma Nữ Vương ong, miễn cho mọi người nhớ thương bảo bối của Sở Dao.
Lồng giam Huyền Ngọc vừa mở ra, những Thiên Ma Nữ Vương Phong tựa như hài tử nhìn thấy nương. Hưu một tiếng bay đến trên đầu Sở Dao xoay quanh một vòng, sau đó liền gắt gao dày đặc ngưng tụ thành một thanh kim sắc hình dạng trâm cài, cắm đầy khắp vết máu của Sở Dao. Lộn xộn cài trên tóc trên mặt, trâm cài trên cùng còn có hình dạng hai con Thiên Ma Nữ Vương lớn nằm song song nhau, cánh màu vàng đang nhẹ nhàng mở ra xinh đẹp đến sinh động.
Thậm chí còn có hai con Thiên Ma Nữ Vương trực tiếp dán ở trên vành tai Sở Dao, tựa như một đôi hoa tai màu vàng.
Sở Dao vốn thoạt nhìn giống khất cái, lại được mấy con Thiên Ma Nữ Vương ong trang trí kim sắc thuần khiết, thế nhưng cũng để lộ ra một tia hương vị phú hào có tiền.
Nhóm người Tử Ngọc nhìn Thiên Ma Nhữ Vương ong có linh tính như vậy, càng thêm hâm mộ ghen tị hận.
Chương 103: Có người ái mộ khác
"Sở Dao đa tạ chân nhân." Sở Dao không nghĩ tới Thanh Hư chân nhân lại dễ nói chuyện như vậy, thế nhưng còn nguyện ý đem mấy con bọ vàng trả cho nàng. Vừa rồi nàng nhìn thấy thái độ của Tử Ngọc cùng Sở Lam bọn họ đối với mấy con bọ bay này phi thường khát vọng, còn tưởng rằng 24 con bọ kim sắc này chết chắc rồi đâu.
Sở Dao trong lòng vui mừng ngược lại sắc mặt của Tử Ngọc bọn họ liền thêm khó coi. Thanh Hư chân nhân đối Sở Dao càng tốt thì càng đại biểu cho việc bọn họ thống hận nhất sẽ có khả năng xảy ra.
Thanh Hư chân nhân sau khi đem Thiên Ma Nữ Vương ong trả lại Sở Dao xong, cả người cũng buông lỏng ra. Khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, mắt đào hoa bắt đầu lơ đãng phóng điện khắp nơi.
"Sở Dao, nghe nói ngươi gia nhập Bích Du Cung là vì muốn làm thị thiếp của ta?"
Thanh Hư chân nhân vừa nói những lời này ra, không khí toàn bộ đại sảnh đột nhiên trở nên quỷ dị.
Ngón tay của Tử Ngọc giấu ở phía dưới ống tay áo to rộng hơi hơi run rẩy, Hoàng Phỉ trên mặt tươi cười không nhịn được. Phi Tuyết đôi mắt muốn phun hỏa, Sở Lam càng tức giận tới toàn thân phát run.
Sở Dao: "......"
Nàng chỉ cảm thấy thật xấu hổ, vấn đề trực tiếp như vậy muốn nàng trả lời như thế nào?
Thanh Hư lão đại, trời đất làm chứng tiểu nữ tử đối ngài tuyệt không nửa điểm tâm ý đáng khinh nào a.
Sở Dao ở trong lòng yên lặng kêu oan nhưng những lời này khẳng định không thể nói thẳng ra được, nàng còn đang suy nghĩ muốn giải thích chuyện hiểu lầm khiến người ta xấu hổ này như thế nào. Nhưng lại nghe được câu nói tiếp theo càng thêm bùng nổ của Thanh Hư chân nhân.
"Sở Dao, ta rất thưởng thức ngươi, ngươi có nguyện ý làm thị thiếp của ta không?"
Những lời này của Thanh Hư chân nhân tuy dùng câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là câu khẳng định.
Sở Dao cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Hư chân nhân chỉ thấy hắn phong lưu mang tình, mặt mày cong lên nhợt nhạt cười một cái. Mắt đào hoa liên tục chớp chớp, sóng nước lóng lánh như đựng đầy áng sáng của các vì sao.
Sóng điện cực mạnh đánh thẳng vào Sở Dao, nàng nhịn không được cúi đầu cũng không dám đối diện với Thanh Hư chân nhân lần nữa.
Sở Dao không phải thẹn thùng mà là khiếp sợ, nàng hiện tại cả người vừa xấu vừa bẩn nhìn bộ dạng cũng không bằng khất cái. Vậy mà Thanh Hư chân nhân lại có thể phát ra hứng thú, khẩu vị quá nặng đi.
Thế giới này đại khái cũng chỉ có Sở Dao loại Nhị hóa này mới đem một người tuấn mỹ vô địch, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Kim Đan chân nhân trở thành sắc lang.
Nếu Sở Dao vẫn là người mang tâm tư ham sống sợ chết trước kia, thì khi nghe thấy Thanh Hư chân nhân hỏi câu này nói không chừng sẽ đáp ứng vì hoàn thành nhiệm vụ mà Tiếu mỹ nhân giao cho.
Nhưng sau một trận chiến cùng Sở Lam tiên tử, lòng Sở Dao liền có thay đổi vì thế sẽ không muốn làm những việc miễn cưỡng bản thân.
Bởi vậy Sở Dao theo bản năng không chút do dự lắc đầu cự tuyệt: "Không, ta không muốn."
Sở Dao nói trắng ra liền khiến cho tất cả ngây ngẩn cả người bao gồm Thanh Hư chân nhân, hắn sống mấy trăm năm nay chỉ có nữ tu khóc la đuổi theo hắn cầu yêu còn chưa từng có người nào cự tuyệt hắn. Hắn thậm chí hoài nghi bản thân có phải nghe lầm hay không?
Đặc biệt là Sở Lam tiên tử, nàng ta ngốc ngốc nhìn Sở Dao tựa như không thể tin được câu nói vừa rồi của nàng.
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, không khí ngưng trọng giống như gió lốc tụ tập đè nặng trĩu ở trên đỉnh đầu Sở Dao.
Xong rồi, mình phải nói uyển chuyển một chút mới đúng. Sở Dao hơi hối hận vì nói ra quá nhanh, giáp mặt cự tuyệt Kim Đan chân nhân quả cầu yêu đúng là ném đi mặt mũi của hắn.
Tại đây dưới không khí nặng nề Thanh Hư chân nhân lại lần nữa mở miệng.
"Sở Dao, vừa rồi ngươi nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa hay không?"
Tuy rằng khẩu khí của Thanh Hư chân nhân rất đạm nhạt không thể nghe ra cảm xúc bên trong, nhưng Sở Dao suy đoán dưới ngữ khí đạm nhạt ấy khẳng định ấp ủ một cơn gió lốc rất lớn.
Trên thực tế Thanh Hư chân nhân cảm thấy bản thân vừa rồi không có nghe rõ Sở Dao trả lời cho nên mới hỏi lại một lần.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Sở Dao chảy xuống, nàng nhớ tới mọi người thường nói là trước lạ sau quen nhưng nàng lại cảm thấy lần thứ hai trả lời thật khó a.
Sở Dao miệng tựa như đựng ngàn cân đá lớn mỗi lần mở miệng nhả một chữ đều nặng nề vô cùng: "Sở Dao đa tạ chân nhân hậu ái, chỉ là Sở Dao thật sự không xứng với chân nhân cũng không dám vọng tưởng."
Tuy rằng Sở Dao nói câu này uyển chuyển hơn rất nhiều, nhưng ý tứ xác thực vẫn cự tuyệt Thanh Hư chân nhân.
Nghe xong Sở Dao trả lời câu này Thanh Hư chân nhân biết vừa rồi mình không nghe lầm, Sở Dao thật sự đang cự tuyệt hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy bị người giáp mặt cự tuyệt hai lần cảm giác thật sự rất kỳ diệu.
Thanh Hư chân nhân không nói lời nào ngược lại có một thanh âm sắc nhọn vang lên: "Hay cho một cái lạt mềm buộc chặt a."
Người nói chuyện là Sở Lam, chỉ thấy nàng ta đứng lên chỉ vào Sở Dao tức giận nói: "Sở Dao, ngươi tâm cơ thật thâm a."
Sở Lam ôm quyết tâm dù phải chết cũng muốn nói những lời này, bởi vì nàng ta biết Thanh Hư chân nhân hiện tại nhìn Sở Dao với con mắt khác. Bản thân cùng Sở Dao đối nghịch sẽ chỉ làm Thanh Hư chân nhân càng không thích nàng ta, nhưng nàng ta nhịn không được vì không nói nàng ta sẽ chết.
Sở Lam vừa dứt lời liền có một thanh âm lạnh tanh tiếp nối vang lên: "Sở Dao thủ đoạn thật là cao, quả nhiên trời sinh ong bướm trong vạn bụi hoa phiến phiến cũng dính vào người a."
Nguyên lai nhìn Sở Dao không thuận mắt chẳng phải chỉ có mình Sở Lam, ngay cả Phi Tuyết cũng nhịn không được bất quá nàng ta nói chuyện trình độ rõ ràng vẫn cao hơn Sở Lam. Một chữ cũng không mang theo thô tục,vòng vo mắng Sở Dao dâm đãng.
Tử Ngọc cùng Hoàng Phỉ tuy rằng không lên tiếng nhưng ánh mắt tuyệt đối không tốt.
Mẹ nó, các ngươi có bệnh đi. Lúc trước vu khống ta muốn câu dẫn Thanh Hư chân nhân, đòi đánh đòi giết ta. Hiện tại ta bầy tỏ lập trường không có ý tứ với Thanh Hư chân nhân, các ngươi cũng muốn đánh muốn giết.
Dù sao, chính là nghĩ giết ta liền xong.
Sở Dao đối mặt với sự chỉ trích của Sở Lam bọn họ trong lòng thật hận nhưng khó mở miệng. Nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng vì tình cảnh của Tiểu Hoàng Qua, bản thân là một pháo hôi nữ phụ đi đến nơi nào cũng có thể chọc nữ xứng chán ghét ghen tị hận, Tiểu Hoàng Qua thân là nữ chính làm như thế nào để sống a?
Sở Dao không biết giờ phút này Tiểu Hoàng Qua đã tiến vào phó bản dãy núi Cửu U, bị một đám yêu tu Mặc Giao Long điên cuồng thích bắt nữ yêu đặt tại trên dàn tế. Đang chuẩn bị lột da rút gân, bóc lột thậm tệ, nghiền xương thành tro.
Phi Tuyết cùng Sở Lam thấy Sở Dao trầm mặc không lên tiếng, hai người xoa tay hầm hè đang chuẩn bị tiếp tục nã pháo Sở Dao thế nhưng lại đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh.
Quay đầu nhìn lại nguyên lai là Thanh Hư chân nhân thần sắc mạc danh nhìn bọn họ, Phi Tuyết cùng Sở Lam liền cúi đầu lập tức im như ve sầu mùa đông.
Thanh Hư chân nhân đối mặt Sở Dao lại là một biểu tình khác, mắt đào hoa tiếp tục chớp a chớp rất có hứng thú hỏi: "Sở Dao, có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại không muốn làm thị thiếp của ta?"
Tử Ngọc khóe mắt đột nhiên hơi hơi nhảy dựng, trong bốn người thị thiếp thời gian nàng ta đi theo Thanh Hư chân nhân nhất lâu, cũng hiểu rất rõ Thanh Hư chân nhân.
Tuy rằng Thanh Hư chân nhân nạp bốn người thị thiếp nhìn thì tưởng như phong lưu, nhưng kỳ thật Thanh Hư chân nhân đối với bọn họ đều rất đạm nhạt. Bọn họ thân là thị thiếp nhưng cùng đệ tử cũng không khác mấy, thậm chí càng thêm nghiêm khắc. Không có một người thị thiếp nào dám thất lễ ở trước mặt Thanh Hư chân nhân, ngay cả thân mật cũng không có.
Giống như Thanh Hư chân nhân yêu cầu Tô Đồng gọi bọn họ sư thúc chứ không phải là sư mẫu, Thanh Hư chân nhân cũng chưa từng đem bọn họ coi như người yêu thân mật.
Tử Ngọc vẫn là lần đầu tiên thấy Thanh Hư chân nhân đối một nữ tu chấp nhất như thế, vậy mà còn muốn truy hỏi vấn đề (vì cái gì không muốn làm thị thiếp của hắn) thêm lần nữa. Giống như đang đuổi theo cầu Sở Dao làm thị thiếp của hắn.
Tử Ngọc nhìn Sở Dao phía dưới đại sảnh vừa bẩn vừa xấu một cỗ mùi lạ bay ra, móng tay liền gắt gao bấm vào thịt. Chẳng lẽ Thanh Hư chân nhân thật sự coi trọng Sở Dao như vậy, tới loại trình độ không màng đến mặt mũi này.
Sở Dao giờ phút này chỉ cảm thấy thật buồn bực, lặp lại hành động cự tuyệt một đại BOSS tư vị không dễ chịu a.
Chính là lão đại đã lên tiếng nàng lại không thể không trả lời.
Sở Dao thấy thức hải của mình ở trong bóng tối sâu nhất đột nhiên hiện lên một đôi mắt tràn ngập thâm tình ôn nhu, liền không tự chủ được nói: "Bởi vì, trong lòng ta đã có người ái mộ khác."
Sở Dao tuy rằng một khuôn mặt bẩn thấy không rõ biểu tình nhưng lúc nàng nói ra những lời này thanh âm mềm nhẹ, câu ngữ ngọt ngào lộ ra tình yêu nồng đậm nhìn ra được nàng đối với người trong lòng rất yêu.
Sở Lam nhìn đến Sở Dao xác thực tỏ vẻ bản thân không yêu Thanh Hư chân nhân mà thích người khác, nàng ta không có vui vẻ giống như trong dự đoán của mình ngược lại càng thêm phẫn nộ.
Thân phận thị thiếp của Thanh Hư chân nhân này là thứ nàng ta quý trọng nhất, chính là bảo bối dù chết cũng không nghĩ buông tay vậy mà Sở Dao lại khinh thường nhìn tới.
Tử Ngọc, Hoàng Phỉ, Phi Tuyết bọn họ tâm trạng đều đồng cảm với Sở Lam giống như bản thân mình cũng bị như thế. Nhìn Sở Dao thật là hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả.
"Không biết người Sở Dao ngươi mến mộ là ai?" Phi Tuyết lại lần nữa lạnh lùng nói: "Chính là Mộ Trường Sinh hay là Phong Chúc Quân a?"
Sở Dao biết thể chất bản thân hấp dẫn cừu hận của nữ nhân cho nên nàng cũng lười nói lý với Phi Tuyết, Sở Lam bốn người này, mà trực tiếp hành lễ đối với Thanh Hư chân nhân nói: "Mong chân nhân thành toàn, để ta rời khỏi Bích Du Cung."
"Nếu ngươi trả lời ta một vấn đề vậy ta liền có thể suy xét thả ngươi rời đi." Thanh Hư chân nhân lại lần nữa nói ra lời kinh người: "Người trong lòng ngươi ái mộ rốt cuộc là ai?"
Tử Ngọc bọn họ khó có thể tin nhìn Thanh Hư chân nhân, vấn đề mất mặt như vậy hắn thế mà cũng hỏi ra được. Hay là đã động chân tình đối với Sở Dao?
Sở Dao không tự mình đa tình như vậy, nàng đã bị Thanh Hư chân nhân hỏi đến chết lặng. Nghe thấy vấn đề này chỉ biết lập tức tự hỏi nên trả lời như thế nào.
Sở Dao nghĩ nghĩ, từ sau khi nàng xuyên vào thịt văn cùng nàng giao tình tương đối sâu đậm nhất chính là Sở Uy Hải cùng Sở Hoằng Văn. Chỉ là hai người này có quan hệ cùng tộc với nàng nếu nói bản thân yêu bọn họ tựa giống như **** quá ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro