Phần 29
A Ngốc tức giận đến toàn thân phát run, mặt mập xấu hổ và giận dữ vô cùng. Nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn lông chim yêu quý nhất của mình từng mảnh bay rơi trên mặt đất.
Ngay thời điểm A Ngốc chịu khổ bị Tô Đồng trêu đùa nhục nhã, vừa lúc Sở Dao mới quay trở về Bích Du Cung.
Nàng vốn nghĩ trực tiếp đi phòng luyện đan tu luyện. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nàng đột nhiên lại muốn nhìn mặt mập của A Ngốc một chút, nói cho bản thân vẫn cần phải giả bộ cho thế giới xem.
Đương lúc Sở Dao xuất hiện ở trong phòng, A Ngốc đã bị Tô Đồng cạo trọc hết một đầu lông ngốc, nửa bên cánh lông cũng trọc.
Sở Dao thấy A Ngốc miệng chim đổ máu, trán trống trơn bộ dạng bị chịu ủy khuất. Thật là tức giận đến gan mật như muốn vỡ ra, toàn thân run rẩy. Một cỗ lửa giận ở trong ngực nàng quay cuồng giống như chịu áp lực quá lớn, lập tức không khác nồi hơi muốn nổ mạnh.
Nàng ở Thông Thiên Phong vô luận chịu bao nhiêu ủy khuất cùng nhục mạ cũng đều có thể nhịn xuống, nhưng khi thấy A Ngốc bị người khi dễ lại càng khiến cho nàng tức giận hơn so với bản thân bị người nhục nhã.
Tô Đồng thấy Sở Dao tới thế nhưng không chút nào để ý, vẫn cứ giơ kiếm gỗ nhỏ chỉ hướng về cánh khác của A Ngốc bay đi.
Sở Dao lấy Liệt Diễm Kiếm ra, một tay bấm kiếm quyết. Liệt Diễm Kiếm giống như một con rắn lửa, sau khi đánh bay kiếm gỗ của Tô Đồng liền há miệng rắn khổng lồ lộ ra ngọn lửa răng nanh đánh úp thẳng về phía mặt Tô Đồng.
Tô Đồng cảm thấy ngọn lửa bức người ập tới trước mặt, vội bấm tay niệm thần chú tụ tập một đạo băng sương che chở ở trước người. Đồng thời kiếm gỗ nhỏ ở treo trên không trung bay một đường cong, chợt lóe ánh sáng điện quang màu xanh lá chặn linh kiếm của Sở Dao.
Sở Dao không có tâm trạng đánh nhau cùng Tô Đồng, thân thể nàng chợt lóe một cái đã đi tới trước người A Ngốc. A Ngốc bị trúng Định Thân Phù không thể nào động, chỉ có thể chớp mắt nhỏ đáng thương hề hề nhìn Sở Dao.
A Ngốc không có lông chim che lấp, đầu mập cùng cổ mập đều lộ màu da, càng hiện vẻ ra ngốc xuẩn thoạt nhìn phi thường buồn cười.
Chỉ là Sở Dao cười không nổi, nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu trọc của A Ngốc trong lòng lại muốn đau. A Ngốc tuy rằng đi theo nàng không lâu, nhưng đã rất nhiều lần cứu nàng. Đối với nàng mà nói A Ngốc là đồng bọn, là bằng hữu, chính là bởi vì bản thân vô dụng làm liên lụy tới nó đi theo phải chịu khổ.
Sở Dao tụ khí ở mắt, sau khi mở ra Thấu Linh Thiên Mục liền thấy trên lưng A Ngốc xuất hiện một tấm bùa chú vàng, cuồn cuộn không ngừng phát ra ánh sáng kim sắc trói buộc A Ngốc. Nhìn độ sáng kim sắc kia, ít nhất còn phải mất một canh giờ mới có thể cởi bỏ sức mạnh của lá bùa.
Sở Dao trực tiếp vươn đôi tay đặt ở trên lưng A Ngốc, hiện tại nàng sử dụng Tụ Linh Quyết càng thêm thuần thục. Ngón tay khẽ nhúc nhích phối hợp với tâm pháp, tầng ánh sáng vàng trói buộc A Ngốc kia đã bị nàng hút toàn bộ thành một đoàn tụ tập ở trên tay.
A Ngốc sau khi khôi phục tự do liền nhảy dựng lên, trừng lớn mắt nhỏ hung tợn nhìn Tô Đồng, một bộ dạng muốn liều mạng.
Sở Dao đè A Ngốc lại lạnh lùng nhìn Tô Đồng.
Tô Đồng vốn đang ngạc nhiên vì Sở Dao có thể phá giải được sức mạnh của Định Thân Phù. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng cừu hận của Sở Dao cùng A Ngốc, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
"Ngươi dám động thủ với ta?" Tô Đồng thật là không nghĩ tới Sở Dao dám vì một con ngỗng mập mà động thủ với mình, hắn nghĩ đến hôm nay bản thân bị một người một ngỗng này làm cho chật vật đến bất kham. Liền thẹn quá hoá giận bấm một kiếm quyết, kiếm gỗ nhỏ chớt loé ra ánh sáng điện. Mục tiêu nhắm thẳng vào tóc Sở Dao, xem ra hắn muốn làm cho Sở Dao cùng A Ngốc một kiểu tóc.
Chương 97: Trở Mặt Đại Chiến.
Đối mặt với công kích của Tô Đồng, Sở Dao không màng tới A Ngốc giãy giụa liền đem nó thu vào trong túi linh thú. Tiếp theo duỗi tay ra, trên thân Liệt Diễm Kiếm ngọn lửa dựng thăng lên hình thành một đôi hoả nhãn hung quang bắn ra bốn phía. Va chạm thật mạnh vào kiếm gỗ nhỏ của Tô Đồng.
Ngọn lửa hừng hực bao bọc hoàn toàn lấy kiếm gỗ nhỏ của Tô Đồng, bất quá dù sao kiếm gỗ nhỏ cũng là vật liệu tứ phẩm thượng giai, ở trong ngọn lửa vây quanh của Sở Dao cũng không có bất luận tổn hại gì. Nhưng ngọn lửa kiếm ý của Sở Dao lại hung mãnh, xuyên thấu qua kiếm gỗ nhỏ bổ nhào vào người Tô Đồng.
Trước mắt Tô Đồng nhoáng lên tựa như đặt mình trong biển lửa, ngọn lửa mãnh liệt mắt thấy sắp đem hắn hoàn toàn bao phủ.
Thời khắc mấu chốt, linh giáp Bàn Mai Rùa hộ thể tam phẩm định giai hộ thể trên người Tô Đồng, dâng lên một đạo ánh sáng nồng đậm màu nâu bảo vệ toàn thân hắn đem ngọn lửa hừng hực đỡ lấy.
"Phanh!"
Tuy rằng Bàn Mai Rùa đem ngọn lửa chặn lại nhưng vẫn có một cỗ sức mạnh khổng lồ, giống như dời non lấp biển hướng về phía Tô Đồng. Cả người hắn từ phía sau bay ra ngoài đập thật mạnh lên trên vách đá, trong bụi đất tung bay rơi xuống trên mặt đất, oa mà một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi lớn.
"Kiếm ý? Ngươi vậy mà có kiếm ý?" Tô Đồng phủ phục trên mặt đất, miệng dính máu tươi cũng không kịp chà lau liền kinh ngạc kêu ra tiếng.
Tô Đồng không phải chưa thấy qua kiếm ý, trên thực tế phái Linh Hư thân là môn phái kiếm tu lớn. Nơi này phần lớn tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên đều có thể lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng Tô Đồng lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể lĩnh ngộ kiếm ý. Hơn nữa cỗ kiếm ý này vô cùng cường hãn, lửa giận kia hình thành đôi mắt hung dữ tựa như có thể đốt cháy hết thảy.
Thiên tài, Sở Dao tuyệt đối là thiên tài luyện kiếm. Tô Đồng nhìn về phía Sở Dao ánh mắt lập tức hoàn toàn trở nên bất đồng, tràn ngập kính sợ cùng tôn kính.
"Biến, bằng không ta giết ngươi." Sở Dao cũng không thèm nhìn tới Tô Đồng, bế A Ngốc lên lạnh lùng nói. Cũng may A Ngốc chỉ bị thương da thịt một chút, nếu không hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua cho Tô Đồng.
"Khẩu khí thật lớn, ta ngược lại muốn xem ngươi có thể giết ai?" Đúng lúc này một âm thanh rét lạnh hơn so Sở Dao vang lên ở sau lưng hai người.
Sở Dao quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Sở Lam tiên tử.
Chỉ thấy gương mặt Sở Lam tiên tử mang theo sát ý, ánh mắt lạnh băng nhìn Sở Dao. Đương lúc nhìn thấy Tô Đồng ngã xuống đất bị thương, sắc mặt nàng ta càng thêm âm trầm tới có thể nhỏ ra nước.
Sở Dao không lên tiếng mà ngẩng đầu đứng ở tại chỗ, nàng hôm nay đã chịu đủ nhục mạ của những người phái Linh Hư. Tô Đồng có lỗi, nàng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cùng lắm thì hôm nay rời khỏi phái Linh Hư lập tức đi núi Huyền Thiên. Dù cho ở trên đường bị người Cực Lạc Cung đuổi giết đến chết, nàng cũng không muốn ở lại cái nơi bát nháo này để bị khinh bỉ.
Sở Lam tiên tử nhìn thấy thái độ này của Sở Dao càng thêm nổi trận lôi đình.
Hôm nay sau khi nàng ta nghe Mộ Tuyết Oánh một phen khóc lóc kể lể, liền tính cho tìm Sở Dao tới giáo huấn một trận rồi đuổi ra khỏi Bích Du Cung.
Nhưng khi nàng ta thấy loại thái độ này Sở Dao lập tức thay đổi chủ ý, nàng ta muốn giữ Sở Dao lại sau đó từ từ tra tấn, để cho nàng biết sự lợi hại của mình.
"Sở Dao, ngươi thật to gan. Dám dĩ hạ phạm thượng chống đối Tô Đồng." Sở Lam tiên tử lập tức lạnh giọng quát: "Quỳ xuống cho ta."
Quỳ em gái ngươi, Sở Dao tức giận đến nỗi tròng mắt trắng dã liền muốn mắng chửi người.
Không nghĩ tới thế mà Tô Đồng lại giành trước một bước, hắn vội vàng đứng dậy nói với Sở Lam tiên tử: "Sở Lam sư thúc, ngài hiểu lầm rồi. Sở Dao không chống đối ta, kỳ thật hai người bọn ta đang đùa giỡn. Là ta không cẩn thận đụng phải thôi, không có việc gì."
Tô Đồng vừa nó ra lời này khiến cho Sở Dao cảm thấy vô cùng giật mình, nhịn không được liếc mắt một cái đánh giá Tô Đồng từ trên xuống dưới. Chỉ thấy Tô Đồng sắc mặt nghiêm túc không giống dáng vẻ gạt người, Sở Dao cũng không biết vì sao hắn đột nhiên nói chuyện giúp mình.
Tô Đồng sở dĩ nói chuyện giúp Sở Dao, là bởi vì một kiếm vừa rồi của nàng đánh khiến cho hắn phục. Kiếm ý đáng sợ kia làm hắn thập phần bội phục, cho nên nhịn không được liền nghĩ muốn giúp Sở Dao.
Sở Dao giật mình nhưng Sở Lam tiên tử so với nàng còn giật mình hơn.
Bởi vì Sở Lam tiên tử thập phần hiểu Tô Đồng, biết tiểu hài tử này diện mạo đáng yêu, miệng lại khôn khéo. Nhưng thật ra tính tình thì vô cùng cao ngạo, trời sinh thích sùng bái kẻ mạnh. Ngày thường cũng không làm ra vẻ, chỉ đối với loại người có mục đích riêng, không tu luyện hẳn hoi như Mộ Tuyết Oánh mới chưa bao giờ che dấu biểu cảm chán ghét của mình.
Sở Dao dựa đi cửa sau tiến vào Bích Du Cung, Sở Lam tiên tử cũng không thấy Tô Đồng đối Sở Dao có gì đặc biệt ngoại trừ khinh bỉ cùng coi thường.
Nhưng hiện tại Sở Lam tiên tử nhìn ánh mắt cùng biểu cảm của Tô Đồng, liền biết hắn thật sự muốn cầu tình giải vây giúp Sở Dao. Việc này trước đây chưa từng có, Sở Dao rốt cuộc đã làm chuyện gì mà lại có thể thu phục được Tô Đồng tiểu hài tử cao ngạo này.
Sở Lam tiên tử nhớ lời Mộ Tuyết Oánh nói qua một câu, Sở Dao là hồ ly tinh trời sinh cùng Mộ Trường Sinh, Phong Chúc Quân đều không có quan hệ không rõ ràng. Còn muốn lợi dụng dáng vẻ hồ ly tinh của mình đến câu dẫn Thanh Hư chân nhân.
Lúc trước nàng ta cũng không cho rằng Sở Dao thật sự có thể câu dẫn Thanh Hư chân nhân, nguyên nhân nàng ta tức giận là cảm thấy Sở Dao lừa gạt mình. Nhưng hiện tại thấy Tô Đồng bị đánh còn muốn vì Sở Dao nói chuyện, nàng ta bắt đầu có chút tin tưởng Sở Dao có lẽ thật sự là hồ ly tinh trời sinh.
Sở Lam tiên tử càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Hay trong lúc bản thân không biết, Sở Dao đã bắt đầu thi triển thuật hồ ly tinh đối với Thanh Hư chân nhân.
Sở Dao người này không thể giữ lại, Sở Lam tiên tử hung tợn nghĩ, nàng ta có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ tất nhiên cũng không phải loại người lương thiện gì. Ngay sau khi nàng ta cảm thấy Sở Dao là mối uy hiếp nguy hiểm, liền lập tức nổi lên sát ý cười lạnh nói: "Thị nữ chính là thị nữ, Sở Dao không nhận rõ thân phận, thật đúng là cho rằng bản thân rất ghê gớm?"
"Hôm nay nếu ta không giáo huấn ngươi một trật thật tốt, người còn nghĩ rằng Bích Du Cung là nơi có thể tùy tiện ra oai."
"Ta là thị nữ, không phải nô lệ. Bích Du Cung ta không trèo cao được, ta hiện tại sẽ đi." Sở Dao lấy chứng minh thân phận Bích Du Cung ra ném ở trên bàn, nhấc chân muốn đi.
"Đứng lại, ngươi cho rằng Bích Du Cung là chỗ nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?" Sở Lam tiên tử sao có thể để Sở Dao rời đi dễ dàng như thế.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Sở Dao nhịn lửa giận xuống dừng bước chân, nơi này dù sao cũng là phủ đệ của Kim Đan. Nàng phát hiện bản thân thật đúng là không có năng lực kiêu ngạo.
"Hừ!" Sở Lam tiên tử ác độc nhìn Sở Dao nói: "Ngươi tự phế tu vi từ nơi này bò đi ra ngoài, ta sẽ thả cho ngươi đi."
Mẹ nó, này quả thật chính là khinh người quá đáng. Sở Dao chỉ cảm thấy một dòng cầu lửa phẫn nộ mãnh liệt ở ngực không ngừng lăn qua lăn lại. Tổng giống như muốn vọt ra bên ngoài thiêu hủy một chút thứ gì đó mới được.
Tô Đồng nghe Sở Lam tiên tử nói lời này xong, mày lập tức nhíu lại. Là một tu sĩ tự phế tu vi quả thật chính là giống như đã chết, đây tuyệt đối không phải là kết quả hắn muốn thấy.
"Sở Lam sư thúc, Sở Dao chỉ nhất thời bị lửa giận làm choáng váng đầu óc nói chuyện lung tung, ngài ngàn vạn không cần phải cùng nàng ta so đo......" Tô Đồng còn chưa nói xong đã bị Sở Lam tiên tử hung tợn cắt lời.
"Tô Đồng, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy ta làm việc." Sở Lam tiên tử một tay chỉ ra cửa, tức giận nói: "Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, bằng không ta sẽ dạy dỗ cả ngươi nữa."
Tô Đồng vẫn là lần đầu tiên thấy Sở Lam tiên tử nổi nóng, cho nên trong lòng liền có một tia sợ hãi.
Hắn ở Bích Du Cung tuy rằng được sủng ái, nhưng rốt cuộc chỉ là tiểu bối, đối đầu với Sở Lam tiên tử là việc hắn không dám làm. Nhưng lại sợ Sở Lam tiên tử thật sự ép chết Sở Dao, liền nhìn về phía Sở Dao nôn nóng nói: "Sở Dao, ngươi còn không mau nhận lỗi với Sở Lam sư thúc, thành thật nhận sai!"
"Cút ngay, ta không cần ngươi phải mèo khóc chuột giả từ bi." Sở Dao hung hăng trừng mắt nhìn Tô Đồng liếc mắt một cái, tiếp theo lại không chút yếu thế nhìn Sở Lam tiên tử.
Tô Đồng thấy Sở Dao căn bản không cảm kích liền lập tức cảm thấy ủy khuất.
Cái gọi là lấy trứng chọi đá, Sở Dao đối nghịch cùng Sở Lam tiên tử như vậy sẽ không có kết cục tốt.
"Tiện tì, còn dám kiêu ngạo."
Sở Lam tiên tử trong lòng đã nổi lên sát ý, bấm một kiếm quyết. Chỉ thấy một thanh linh kiếm thất sắc xuất hiện ở trong tay nàng ta, ánh sáng bắn ra bốn phía giống như một dải cầu vòng cuối chân trời.
"Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm!" Tô Đồng thấy Sở Lam tiên tử lấy linh kiếm ra trong lòng căng thẳng.
Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm này, chính là linh kiếm do Sở Lam tiên tử dùng Cửu Thiên Huyền thạch cộng thêm tinh hoa vầu vòng chế thành, phối hợp kiếm quyết <Vạn Điệp Xuyên Hoa> nàng ta tu luyện, uy lực cường đại.,
Tuy Sở Lam tiên tử còn chưa lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng lấy tu vi cùng kinh nghiệm của nàng ta, tuyệt đối không phải tu sĩ Luyện Khí tầng năm như Sở Dao có thể ngăn cản
Quả nhiên sau khi Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm xuất hiện, lập tức gây áp lực cho Sở Dao làm cho đầu của nàng bắt đầu có chút mắt hoa. Thanh linh kiếm thất sắc kia, vừa thấy tựa như một thanh kiếm, đến khi nhìn kỹ lại thế nhưng là vô số thanh tiểu kiếm thất sắc tạo thành.
Tiểu kiếm thất sắc này không ngừng xoay tròn đủ loại màu sắc, tựa như kính vạn hoa. Làm cho Sở Dao cảm thấy váng đầu mắt hoa thần thức thác loạn, trước mắt tất cả toàn bộ biến thành thế giới kì dị bảy màu.
"Sở Dao tu vi vẫn còn quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của Sở Lam tiên tử." Tô Đồng thấy vẻ mặt thổng khổ của Sở Dao, giống như đang đang kháng cự cái gì. Liền biết nàng đã bị linh kiếm thất sắc công kích thần thức.
Không được! Tiếp tục như vậy nhất định sẽ chết.
Sở Dao cũng cảm thấy rất không ổn, nàng nhắm mắt lại ngăn ngừa hô hấp thầm vận Thai Tức Luyện Thần. Vận chuyển thể lực linh lực, thần thức đang bế tắc liền bắt đầu dần dần linh động trở lại, cảm giác choáng váng cũng yếu bớt đi rất nhiều.
"Di?" Tô Đồng thấy Sở Dao thế nhưng rất nhanh đã thoát khỏi công kích thần thức của Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm, lại lần nữa mở mắt ra thần thức thanh minh chiến ý mãnh liệt.
Sở Dao trong mắt hung quang rực rỡ, cắn chặt môi. Từ khi nàng đến thế giới này bởi vì quá sợ chết, cho nên vẫn luôn giả bộ ngây ngô ngốc nghếch kẹp chặt cái đuôi làm người. Vì để tồn tại nàng thậm chí còn muốn bán đứng cả bạn tốt Tiểu Hoàng Qua, nàng chán ghét bản thân như vậy. Lại bởi vì tình thế bắt buộc không thể không có áp lực.
Nhưng là hôm nay đủ loại áp lực rốt cuộc cũng bạo phát.
Sở Dao sau khi lửa giận bùng nổ, kiếm ý lại một lần nữa xảy ra thay đổi.
Liệt Diễm Kiếm trong tay Sở Dao đột nhiên xảy ra biến hóa kịch liệt, vốn ngọn lửa màu đỏ cọ cọ cao dài, bây giờ ngọn lửa ở giửa lại hồng xanh đan xen thiêu đốt phía sau lưng. Sở Dao liền tựa như thượng cổ Hỏa thần, cả người đều trở nên khác. Ngọn lửa nóng chảy lan rộng trong không khí, thổi nổi lên từng trận yên khí, ngay cả mặt nàng nhìn cũng có chút mơ hồ.
Tô Đồng đứng ở bên cạnh, quần áo thậm chí đến cả đuôi lông mày và tóc đều có dấu hiệu khô héo. Hắn có thể tưởng tượng cảm giác giờ phút này bản thân đang ở lò luyện, cả người liền sởn tóc gáy.
Tiếp theo trên Liệt Diễm Kiếm, dưới ngọn lửa con mắt hung dữ liền xuất hiện một cái miệng lửa mở rộng ra tựa như Sở Dao đang phẫn nộ hò hét, mẹ nó, về sau ai muốn ta chết, ta sẽ khiến cho kẻ đó chết trước!
Chương 98: Chiến Ý Mãnh Liệt.
"Đúng là một thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý, trách sao không sợ hãi dám lẻn vào trong Bích Du Cung bọn ta kiêu ngạo!"
Sở Lam tiên tử đối mặt với Sở Dao phát ra lửa cháy khủng bố, liền giận quá hoá cười. Đôi tay bấm một kiếm quyết, Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm trên không trung lập tức biến ảo mở ra. Hoá thành vô số tiểu kiếm thất sắc tựa mưa sao băng từ chín trời mây rơi xuống , hỗn loạn âm thầm mang theo thế lực vô cùng sắc bén hướng về phía Sở Dao mà đi.
Kiếm lạc như mưa, Thiên địa túc sát.
Tô Đồng đứng ở bên cạnh thấy tiểu kiếm thất sắc dày đặc kia đem Sở Dao bao phủ hoàn toàn, ánh sáng kiếm thất sắc phát ra sáng lạn đến nỗi làm hắn không mở nổi được đôi mắt ra. Hắn thầm nghĩ trong lòng: Thật là chiêu kiếm mạnh mẽ hung hãn, Sở Dao có thể kiên trì chịu đựng được sao?
Sở Dao đối mặt với mưa kiếm thất sắc đầy trời đang lao tới, trong lòng tất cả đều tràn ngập kiếm ý sắc bén, có tiến không lùi.
Nàng giơ Liệt Diễm Kiếm trong tay lên, giống như âm thầm nâng một chùm ngọn lửa xanh hồng, nổi giận gầm lên một tiếng. Dùng hết sức lực toàn thân từ dưới nghịch hướng về phía trước hung hăng chém ra.
Một đường ngọn lửa điên cuồng tạo thành con thú hung dữ, nhan sắc từ hồng trong suốt mà chuyển sang u lam. Ngọn lửa lượn lờ chung quanh tràn ngập nhiệt độ nóng cháy, nghiêng nghiêng hướng về phía trước lao đi.
Trên Liệt Diễm Kiếm hỏa nhãn hung thú cùng răng nanh đột nhiên xé nát mưa kiếm thất sắc bao quanh, âm thầm mang theo sức mạnh đốt cháy trời đất rít gào bay về hướng Sở Lam tiên tử.
Sở Lam tiên tử sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng ta chỉ cảm thấy mình như đặt bên trong một mảnh biển lửa ngập trời. Sóng lửa quay cuồng rít gào thật lớn, ầm ầm va chạm che đậy bầu trời. Bản thân tựa như một con thuyền lá nhỏ bé vô cùng, bị thổi lay động không ngừng. Tùy thời có thể bị mấy sóng lửa này nuốt sạch.
Bỗng nhiên trước mặt dâng lên một đường sóng lửa, hóa thành một con thú lửa hung dữ rít gào đánh về phía nàng ta, muốn đem nàng ta cắn nuốt sạch sẽ.
Thật mạnh, kiếm ý thật đáng sợ. Trước mắt Sở Dao người này, thật sự tu vi chỉ là Luyện Khí tầng năm sao?
Sở Lam tiên tử trong lòng nhịn không được dâng lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh một cỗ cảm giác phẫn nộ càng thêm mãnh liệt tới. Tiện tì trước mắt này tu vi thấp, mà cũng dám năm lần bảy lượt khiêu chiến quyền uy của nàng ta. Vừa rồi nàng ta tự nhiên còn sinh ra một tia sợ hãi đối người này.
Sở Lam tiên tử hoàn toàn bị chọc giận.
Sở Dao, cần phải chết.
Sở Lam tiên tử trong lòng sát ý càng đậm, toàn thân bảy ánh sáng rực rỡ bạo trướng, bao phủ ở bên trong áng sáng màu sắc rắn chắc, đem linh kiếm thất sắc bao bọc dày đặc lấy. Lửa giận kiếm ý của Sở Dao bị ánh sáng màu sắc này tách ra.
Tu vi ở giữa chênh lệch quả nhiên quá lớn, dù cho Sở Dao kiếm ý có mạnh mẽ cũng không có cách nào đánh bại được Sở Lam tiên tử.
Sở Dao cảm nhận được chiến ý cùng khí thế lớn mạnh kinh người của Sở Lam tiên tử, nàng hiểu rõ một chiêu kế tiếp của nàng ta sẽ long trời lở đất như thế nào.
Quả nhiên trong phút chốc ánh sáng rực rỡ của tiểu kiếm, cùng lúc phóng tia sáng lớn tạo thành một thanh cự kiếm thất sắc khổng lồ, còn lớn hơn gấp mấy lần so với Liệt Diễm Kiếm của Sở Dao.
Cự kiếm thất sắc vang lên ầm ầm chấn động trời đất, giống như viễn cổ thượng thần cuồng nộ lao xuống dưới, đánh thẳng tới phía của Sở Dao.
Sở Dao không hề sợ hãi giơ Liệt Diễm Kiếm lên chắn, va chạm chính diện cùng với cự kiếm thất sắc. Trong nháy mắt bắn ra ánh lửa cùng ánh sáng màu sắc thật lớn, tia sáng văng khắp nơi.
Oanh! Sở Dao chỉ cảm thấy lỗ tai ong một tiếng, tựa như có người lấy chùy đầu ở bên tai nàng gõ một cái thật mạnh. Trên Liệt Diễm Kiếm truyền đến áp lực cực lớn, phảng phất tựa như một ngọn núi nặng nề đè ép ở trên người nàng.
Sở Dao cảm thấy ngực có một cơn buồn, một ngụm máu tươi vọt tới trong cổ họng lại bị nàng ngang ngạnh nuốt trở xuống.
"Làm tốt lắm, Sở Dao đứng vững lên."
Tô Đồng nắm chặt đôi tay, ở bên cạnh xem đến trong lòng run sợ. Ngay lúc hắn thấy Sở Dao cùng Liệt Diễm Kiếm đứng vững trước một chiêu này của Sở Lam tiên tử, liền lập tức vui sướng vô cùng.
Trận đấu này Sở Dao lấy yếu đối mạnh làm cho Tô Đồng xem đến tâm tư mênh mông, huyết mạch phun trào.
Tuy rằng hai bên đánh nhau phát ra sức mạnh thập phần khủng bố. Làm cho Tô Đồng buộc lòng phải đưa linh lực liên tiếp vào bên trong Bàn Mai Rùa, mới có thể duy trì được lực phòng ngự.
Nhưng có thể tận mắt nhìn thấy một tu sĩ tu vi Luyện Khí kỳ giống như mình, dựa vào một người một kiếm đối đầu với tu sĩ Trúc Cơ, cái gì cũng đáng giá.
Sở Lam tiên tử thấy Sở Dao thế nhưng đứng vững trước chiêu kiếm của mình, lại lần nữa bấm tay niệm thần chú. Ánh sáng kiếm thất sắc lại phồng lớn thêm vài phần, một đường cự kiếm kinh trời kia từ trên đầu đánh xuống, chưa tới mặt đất đã vang lớn tiếng khanh khách. Đem phạm vi gần một trượng trên mặt đất tại, chỗ Sở Dao đứng đánh vỡ toang hoàn toàn, cuồng phong gào thét đem nàng bao phủ trong đó.
Sở Dao cắn răng một cái, giơ Liệt Diễm Kiếm lên lại lần nữa ngăn đón.
Nàng đã không có đường lui.
Phanh! Lại một tiếng vang lớn, toàn thân Sở Dao rung lắc mạnh. Liệt Diễm Kiếm tuy rằng lần nữa đứng vững trước ánh sáng kiếm thất sắc, nhưng kiếm của Sở Dao lại lùi xuống dưới ba thước. Máu tươi từ lỗ tai cùng lỗ mũi từ từ chảy xuống, trong cổ họng ngụm máu tươi kia rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra.
"Ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể đứng vững được mấy chiêu."
Sắc mặt Sở Lam tiên tử dữ tợn, điên cuồng đưa linh lực hướng vào ánh sáng kiếm thất sắc. Ánh sáng kiếm lớn thất sắc càng tăng lên, giống như mặt trời bảy màu mãnh liệt. Ánh sáng kiếm cắt qua không khí, hơi thở bí ẩn lúc từ đầu nhàn nhạt như có như không. Đột nhiên tựa như một con quái thú bị xé rách, phát ra tiếng thét cực kỳ chói tai. Kèm theo tiếng rít lại lần nữa chém về hướng Sở Dao!
Liệt Diễm Kiếm của Sở Dao một tấc một tấc cũng không đầu hàng, tựa như sống lưng một người khổng lồ ngang ngạnh bị cái gánh nặng ngàn cân đè ép cong xuống. Máu tươi không ngừng từ mũi miệng nàng chảy ra, đỏ thắm cơ hồ che khuất đôi mắt nàng.
Nhìn Sở Dao trước mắt kia cơ hồ đã trở thành một người máu, môi Tô Đồng mất đi huyết sắc. Quả thật nhịn không được muốn hét về phía Sở Dao: Sở Dao, ngươi nhận thua đi.
Chính là nhìn thân ảnh quật cường kia Tô Đồng chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, những lời này làm như thế nào cũng không thể kêu ra.
Giờ phút này trước mắt Sở Dao là một mảnh mơ hồ, linh lực của nàng đã không còn thừa bao nhiêu. Nhưng Sở Lam tiên tử tấn công quá mạnh mẽ, khiến cho nàng ngay cả lấy linh tửu ra cũng làm không được, càng đừng nói tới uống một ngụm lên bổ sung linh lực.
Nhưng dù như thế Sở Dao cũng không có chút ý nghĩ nhận thua nào, trong lòng nàng chiến ý càng đậm kiếm ý càng thuần thục, theo tâm trạng của nàng thay đổi. Trên Liệt Diễm Kiếm ngọn lửa mắt hung dữ cũng bắt đầu trở nên ngưng đọng.
Mỗi một chiêu kiếm của Sở Lam tiên tử đều giống thiết chuỳ trong tay thợ rèn đang gõ tạp chất, làm kiếm ý của Sở Dao càng thêm thật ngưng đọng. Cặp mắt hung dữ trong ngọn lửa kia vốn thập phần mơ hồ bỗng trở nên dần dần rõ ràng hẳn, tràn ngập thô bạo cùng cảm giác áp bách.
"Sở Dao thế nhưng đang rèn luyện kiếm ý?" Tô Đồng cũng nhìn thấy kiếm ý của Sở Dao thay đổi, vô cùng kích động nói: "Kiếm ý thế nhưng như vậy rèn luyện mà thành."
Tô Đồng đối với kiếm tăng thêm một tầng hiểu biết, trách không được sư phụ từng nói kiếm tu chỉ khi trong lúc chiến đấu mới có thể tiến bộ. Như trận chiến trước mắt này, Sở Lam tiên tử công kích không đánh ngã được Sở Dao ngược lại làm cho kiếm ý của nàng biến hoá thay da đổi thịt.
Sở Lam tiên tử làm thế nào lại không nhìn ra kiếm ý của Sở Dao có sự biến hóa. Nàng ta thấy bản thân công kích chẳng những không đánh ngã được Sở Dao, ngược lại giúp nàng ngưng kết kiếm ý, tức giận đến hoàn toàn mất đi lý trí.
"Sở Dao, ta nhất định phải khiến cho ngươi tan xương nát thịt, hình thần đều bị tiêu diệt."
Bộ mặt Sở Lam tiên tử dữ tợn, chỉ thấy bàn tay trắng của nàng ta xuất ra một chiêu. Một trận tiếng chuông thanh thúy vang lên từ trong hư không, tiếp theo một dải lụa vàng bằng bàn tay lớn tạo hình cổ quái xuất hiện ở trên tay Sở Lam tiên tử.
Chỉ thấy dải lụa vàng này ánh sáng rực rỡ, nhất định không phải là phàm vật. Lục lạc ở mặt trên khắc một con cửu vĩ quái điểu bằng bùa chú, sinh động như thật. Tựa như ở mặt trên dải lụa không ngừng bay lượn phát ra tiếng chuông keng keng keng.
Sở Dao thấy Sở Lam tiên tử lấy ra dải lụa vàng, tuy rằng cảm thấy vật ấy nhất định có kỳ quặc nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Mà nhanh chóng lấy Vụ Linh linh tửu ra, hung hăng uống một ngụm thật lớn khôi phục linh lực sắp khô cạn của bản thân.
"Cửu U Ma Linh." Tô Đồng sau khi thấy Sở Lam tiên tử lấy dải lụa vàng ra lập tức thay đổi sắc mặt.
Xong rồi! Cửu U Ma Linh này chính là tuyệt chiêu dưới đáy tủ của Sở Lam tiên tử, không đến thời khắc cuối cùng tuyệt đối không dễ dàng sử dụng, thế nhưng hiện tại lại lấy ra đối phó với Sở Dao.
Vừa rồi Tô Đồng xem thái độ của Sở Lam tiên tử, cảm thấy nàng ta nhiều nhất chỉ muốn hung hăng giáo huấn làm nhục Sở Dao một trận đến nhụt chí. Nhưng vì thanh danh dễ nghe của bản thân nên ít nhất sẽ giữ lại cho Sở Dao một cái mạng, để nàng rời khỏi Bích Du Cung tự sinh tự diệt.
Nhưng hiện tại Sở Lam tiên tử lấy luôn cả Cửu U Ma Linh ra, xem ra nàng ta đã hạ nhẫn tâm muốn làm cho Sở Dao hình thần cũng bị diệt trừ.
Tuy rằng kiếm ý của Sở Dao rất lợi hại nhưng đó là bởi vì Sở Lam tiên tử chưa lĩnh ngộ được kiếm ý, cho nên trong lúc đánh nhau Sở Dao không bị rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng Cửu U Ma Linh này không phải là nhỏ, sử dụng phối hợp với kiếm quyết, cho dù tu sĩ Trúc Cơ lĩnh ngộ được kiếm ý cũng tuyệt không dám cứng rắn chạm tới.
Càng đừng nói tới Sở Dao tu vi chỉ là Luyện Khí tầng năm.
Tô Đồng khẩn trương nắm chặt hai tay, nếu Sở Dao thật sự bị chết trong tay Sở Lam tiên tử thì hắn không thể thoái thác tội của mình.
"Không được, quyết không thể để một thiên tài ngã xuống như vậy." Tô Đồng sau khi hạ quyết liền quay đầu chạy ra hướng bên ngoài.
Sở Lam tiên tử cũng không quản Tô Đồng, nàng ta lay động dải lụa vàng trong tay. Chỉ thấy từng trận tiếng chuông ma âm xuyên lỗ tai, tiếp theo đem ánh sáng cự kiếm thất sắc chia làm bảy bảy bốn mươi chín thanh tiểu kiếm thất sắc. Ở trong không trung cấp tốc xuyên qua, cuối cùng hình thành một cái đồ án kỳ quái bao phủ xuống dưới người Sở Dao.
"Kiếm trận?" Sở Dao vô cùng hoảng sợ, nàng không nghĩ tới tu kiếm thế nhưng còn có chiêu thức như vậy. Tuy rằng Sở Dao cũng học pháp trận nhưng tuyệt đối còn chưa có thâm ảo tới loại cảnh giới này, dù nhìn được ra là một kiếm trận nhưng muốn phá giải khó lại càng thêm khó.
Mấy linh kiếm thất sắc sau khi hóa thành trận pháp đem nàng vây quanh, vô số linh kiếm che trời lấp đất mà đến khắp nơi mang theo sát khí.
Linh kiếm cuồn cuộn không ngừng công kích làm Sở Dao mệt mỏi muốn chạy trốn, giống như vây thú vật. Tuy rằng Liệt Diễm Kiếm của Sở Dao kiếm ý dũng mãnh vô cùng, đem toàn bộ những linh kiếm công kích ngăn cách ở bên ngoài. Nhưng chỉ cần kiếm trận không phá, mấy linh kiếm này sẽ không ngừng công kích.
Nàng lại lấy Vụ Linh linh tửu ra lần nữa, hung hăng uống một ngụm.
Tuy rằng đã bổ sung linh lực nhưng nếu không thể phá tan kiếm trận thì nàng không khác gì chết.
Chính là mỗi khi Sở Dao tìm được một ít manh mối pháp trận, ngay thời điểm muốn đột phá kiếm trận, thì không chỗ nào không có âm thanh của dải vải vàng chui vào lỗ tai nàng. Làm đầu óc nàng đau đớn, ngực nghẹn phun...
Cũng may lúc này Thai Tức Luyện Thần sẽ tự động vận chuyển đem các loại uy hiếp này hạ thấp xuống, bằng không Sở Dao đã sớm bị giết chết.
Bên này Sở Dao đang đau khổ giãy giụa, thì bên kia Sở Lam tiên tử lại kinh ngạc vô cùng.
"Sở Dao người này, rốt cuộc có lai lịch gì? Thế nhưng có thể ở trong Cửu Huyền Ma Âm kiếm trận của mình duy trì được lâu như vậy?"
Sở Lam tiên tử vốn cho rằng bản thân vừa ra tuyệt chiêu, liền tuyệt đối có thể giết chết Sở Dao giống như một bữa ăn sáng.
Dù cho Sở Dao lĩnh ngộ được kiếm ý lợi hại, thì tu vi bất quá cũng chỉ là Luyện Khí tầng năm. Chính là Sở Dao lại lần lượt đổi thay đổi nhận thức mới của nàng ta, làm Sở Lam tiên tử vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Chương 99: Lời Nói Trong Lòng.
Bản thân đường đường một tu sĩ Trúc Cơ, thế nhưng dùng hết pháp bảo cũng không thu thập được một tu sĩ Luyện Khí, truyền ra đi còn không để cho người khác cười rớt răng hàm.
Sở Lam tiên tử sắc mặt xanh mét, tuy Sở Dao thoạt nhìn giống như sắp kiên trì hết nổi, tùy lúc đều có thể bị kiếm trận thất sắc âm hiểm giết chết.
Nhưng Sở Lam tiên tử tổng cảm thấy không đủ, bản thân thật quá coi thường Sở Dao. Xem ra cần phải ra tuyệt chiêu khác mới được.
"Cửu thiên thần ma, Cửu U chi mẫu, Kéo địch của ta, Rơi xuống vực sâu......"
Sở Lam tiên tử khoanh chân ngồi ở trên hư không, sắc mặt ngưng trọng vô cùng. Một bên lay động dải lụa vàng Cửu U, một bên thành kính niệm chú. Chỉ thấy mặt trên dải lụa vàng đột nhiên thổi ra chín đường sương mù đen, bao bọc lấy Sở Lam tiên tử. Lấy nàng ta làm trung tâm lan tràn mở ra, đem trận chiến bao phủ toàn bộ trung tâm Lan Hương thính.
Sở Dao vốn cũng đã bị kiếm trận thất sắc làm cho mỏi mệt đến không chịu được, thấy Sở Lam tiên tử lại ra tuyệt chiêu trong lòng kinh nghi vô cùng.
Chỉ thấy kiếm trận thất sắc vốn vây quanh công kích Sở Dao đột nhiên cũng bị sương đen bao phủ hoàn toàn. Sở Dao tựa như đi vào một không gian yên tĩnh tối mịt. "Cái này là trận pháp gì?" Sở Dao chạy nhanh đem Liệt Diễm Kiếm thu trở về, ngọn lửa hừng hực ở đỉnh đầu nàng thiêu đốt lại không cách nào đốt phá được màn đen vô hạn này.
Đúng lúc này, Sở Dao đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm đang hướng đến gần nàng. Nàng vội vung tay lên, Liệt Diễm Kiếm lập tức chắn ở nàng trước người, cùng lúc đó một cỗ sức mạnh thật lớn hung hăng va chạm lên trên Liệt Diễm Kiếm của nàng.
Cỗ sức mạnh quen thuộc này làm cho Sở Dao chấn động toàn thân, đúng là chiêu kiếm thất sắc của Sở Lam tiên tử. Chẳng qua cự kiếm thất sắc vừa rồi mỗi một chiêu thức đều quang minh chính đại đối đầu cùng Sở Dao, nhưng hiện tại lại ẩn giấu trong màn sương đen, xuất quỷ nhập thần khó lòng phòng bị.
Sở Dao lập tức phát ra thần thức, mục đích muốn ở trong bóng tối tìm kiếm bóng dáng của cự kiếm thất sắc.
Nhưng màn sương đen quỷ dị này thế nhưng có thể bao phủ thần thức, làm cho thần thức của Sở Dao căn bản không có biện pháp triển khai ở trong bóng đêm. Càng đừng nói tới cảm nhận được sự tồn tại của cự kiếm, không thể lợi dụng thần thức tu sĩ quả thật giống như người mù, kẻ điếc. Sở Dao hiện tại chỉ có thể dựa theo trực giác để chống cự nguy hiểm.
Sở Dao vội lấy lại tinh thần, lúc này lại có một thêm đường nguy hiểm đang hướng tới gần nàng, tuy rằng bằng vào độ cảnh giác cao cùng trực giác đã hóa giải nguy cơ vài lần. Nhưng cường độ chiến đấu cao như vậy cùng màn sương đen quỷ dị mang đến cho Sở Dao áp lực cực lớn.
Mình phải tiếp tục kiên trì, mỗi pháp trận đều có cửa sống chết, mình nhất định phải tìm được cửa sống! Sở Dao một bên cổ vũ bản thân, một bên điên cuồng uống Vụ Linh linh tửu.
Liệt Diễm Kiếm ở bên trong bóng đêm quỷ dị chuyển động khắp nơi, mục đích muốn tìm ra cửa sống.
"Hừ! Cho rằng bản thân học mấy ngày trận pháp liền chính là cao thủ, còn vọng tưởng phá giải Cửu U hắc trận của ta?" Sở Lam tiên tử nắm rõ từng hành động của Sở Dao trong Cửu U hắc trận, tất nhiên cũng thấy được ý đồ muốn tìm kiếm cửa sống trong phát trận của nàng.
Sở Lam tiên tử lay động mạnh dải lụa vàng Cửu U, trong Cửu U hắc trận kia kiếm trận thất sắc lập tức thúc giục, lại lần nữa hướng trong trận pháp bên trên Sở Dao phát động tấn công che trời lấp đất.
Trong Cửu U hắc trận Sở Dao giống như đối mặt với vô số công kích, nàng liều mạng chống đỡ. Trên mặt máu cùng mồ hôi hoàn toàn làm mơ hồ đôi mắt, chảy vào môi nàng nhưng nàng lại không có thời gian để lau.
Chẳng qua mấy hơi thở, mà Sở Dao lại cảm thấy như đã trôi qua mấy vạn năm. Nàng thậm chí đang hoài nghi, bản thân thật sự có thể trong bóng đêm này chịu đựng qua được sao?
Loại ý nghĩ chán nản này làm tâm linh của Sở Dao xuất hiện một tia dao động, đúng lúc này chín đường sương đen ở trên mặt dải lụa vàng Cửu U, đột nhiên chui vào chín khiếu của Sở Dao.
"Để cho ngươi nếm thử, cái gì gọi là sợ hãi cùng tuyệt vọng." Sở Lam tiên tử thấy Sở Dao trúng chiêu, rốt cuộc cũng lộ ra tia tươi cười. Tiếp tục đưa linh lực vào bên trong Cửu U Ma Linh.
Cửu U Ma Linh này sở dĩ có sức mạnh lớn như vậy, không chỉ bởi vì nó cùng Lưu Tinh Hồ Điệp luyện chế từ Cửu Thiên Huyền Thạch mà thành, nó có khả năng thúc giục Lưu Tinh Hồ Điệp trên thân kiếm thất sắc của kiếm trận.
Quan trọng nhất chính là bên trong Cửu U Ma Linh phong ấn linh hồn một con linh thú 'Ma âm quỷ tước' tứ giai.
Ma âm quỷ tước chính là một loại ma linh thú đặc biệt ở vực sâu Cửu U, trời sinh ma âm. Có thể hủy thần thức của con người, làm cho con người sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Mà chín đường sương đen chui vào chín khiếu của Sở Dao, chính là Ma âm quỷ tước bị phong ấn sinh ra oán khí cùng ma khí biến ảo mà thành. Có thể làm tu sĩ trúng chiêu sinh ra cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng nhất.
Sở Dao căn bản không phát hiện ra bản thân đã trúng chiêu, nàng chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng trầm trọng. Vô luận uống bao nhiêu Vụ Linh linh tửu, bổ sung linh lực cũng kém xa với tốc xói mòn. Mà linh kiếm vô hình kia ở xung quanh công kích, vĩnh viễn không có dấu hiệu dừng lại.
"Mệt mỏi quá, mình thật sự cảm thấy mệt mỏi quá."
"Không được, mình phải tiếp tục kiên trì. Mình nhất định phải tìm được cửa sống."
"Tìm không thấy, mình căn bản tìm không thấy cửa sống."
Trong đầu Sở Dao xuất hiện các loại cảm xúc, làm cho tinh thần của nàng không yên. Đúng lúc này, trong bóng đêm đột nhiên dâng lên một vòng trăng rằm bảy màu. Chẳng qua trăng rằm bảy này phát ra ánh sáng chẳng những không xua tan sương đen ở đây, mà ngược lại làm sương đen nơi này đen kịt càng thêm sâu thẳm.
Ngay sau đó, trăng rằm bảy màu kia đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lấy sức mạnh hủy diệt trời đất hướng vào đầu Sở Dao mà tới. Sở Dao đứng ngốc ở đó, chỉ muốn điều khiển Liệt Diễm Kiếm nhưng lại phát hiện Liệt Diễm Kiếm biến mất không thấy.
Liệt Diễm Kiếm của mình ở đâu? Đúng rồi, Liệt Diễm Kiếm đã bị công kích vừa rồi hủy diệt. Mình không có Liệt Diễm Kiếm, còn có thể dùng cái gì để chống cự?
Sương đen bao phủ thần thức cùng tâm linh của Sở Dao, mặt trái cảm xúc tuyệt vọng thống khổ điên cuồng nảy sinh làm cho trong lòng nàng pdâng lên một cỗ cảm giác vô lực dày đặc.
Mình hà tất còn muốn đau khổ giãy giụa, dù sao vô luận như thế nào cũng trốn không thoát khỏi số mệnh nữ phụ bia đỡ đạn, cứ như vậy kết thúc cuộc sống xuyên qua chịu khổ của bản thân đi. Mình quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Cảm giác tuyệt vọng nồng đậm dâng lên trong lòng Sở Dao, nàng rốt cuộc cũng từ bỏ chống cự.
Trong nháy mắt Sở Dao từ bỏ chống cự. Liệt Diễm Kiếm rõ ràng đang nắm chặt trên tay, nàng lại không hề cảm nhận được nó dần mất đi ánh sáng, rời từ tay nàng xuống dưới.
"Sở Dao, đi tìm chết đi!" Sở Lam tiên tử đắc ý nhìn Sở Dao đã tuyệt vọng từ bỏ chống cự ở trong Cửu U hắc trận, nàng ta nhẹ nhàng lay động dải lụa vàng chuẩn bị huỷ diệt thần hồn cùng ** của nàng.
Kiếm trận thất sắc hóa ra vạn đường linh kiếm, đã không có sự ngăn cản của Liệt Diễm Kiếm liền giống như cá mập ngửi được mùi máu tươi mãnh liệt hướng về phía Sở Dao mà đến.
Công kích tới trong nháy mắt kia, Thất Sắc Thiên Tằm pháp y tam phẩm giai trên Sở Dao tự động phòng ngự, một dòng ánh sáng bảy màu nhàn nhạt dâng lên bảo vệ toàn thân Sở Dao. Nhưng bất quá thời gian chỉ đến năm hơi thở, liền đã bị kiếm trận thất sắc phá huỷ hoàn toàn.
Kiến trận thất sắc sau khi phá hủy phòng ngự của Thất Sắc Thiên Tằm pháp y, ngay lúc chuẩn bị phá hủy ** Sở Dao lại gặp một tầng phòng ngự.
Nguyên lai thân thể của Sở Dao ngay vào thời điểm bị công kích, liền bản năng sinh ra phản ứng dâng lên một thành ánh sáng vàng mỏng, chính là Linh Khí Tráo tự động mở ra.
Sở Dao đối công kích phát sinh trên thân thể mình không hề có cảm giác, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy có một loại giải thoát. Rốt cuộc cũng không cần phải chịu ánh mắt khinh bị của mọi người, cùng những ngày tháng kinh sợ khi phải làm gian tế.
"Tiểu Hoàng Qua, hẹn gặp lại! Ta muốn trở lại thế giới trước kia, trở lại bên người cha mẹ." Sở Dao ở trong lòng âm thầm chúc phúc tới người bạn tốt.
Mà xa ở dãy núi Cửu U, Tiểu Hoàng Qua đang theo nam chính cầm thú số 3 yêu tu Mặc Giao Long tiến vào phó bản Cửu U. Tựa như tâm linh tương thông, đột nhiên rùng mình một cái. Nàng ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ là dãy núi Cửu U kia trong không trung hoàn toàn là sương đen không thể nhìn ra thứ gì.
Sở Dao, cục phân Nhị hóa ngươi, cố trụ vững a. Tiểu Hoàng Qua trong lòng thập phần bất an. Có thể khiến nàng ta sinh ra loại cảm giác lo âu này, cũng chỉ có người bạn tốt Sở Dao xuyên qua thành nữ phụ bia đỡ đạn kia thôi.
Tuy rằng Sở Dao thành công đoạt cơ duyên của Bạch Liên Hoa, rời khỏi Cực Lạc Cung cung Ngưng Thúy các. Nhưng Tiểu Hoàng Qua tin kiếp sống làm gian tế của Sở Dao tuyệt đối cũng sẽ không được tốt.
Bởi vì Sở Dao tuy rằng không phải nữ chính thịt văn, nhưng nàng thân là nữ phụ thịt văn. Lại là đệ tử thuộc về Cực Lạc cung Ngưng Thúy các, cho nên chú định vận mệnh của nàng cùng nữ chính giống nhau. Đi đến nơi nào cũng được nam tu chú ý, chịu sự ghen ghét của nữ tu.
Thế giới thịt văn đặt ra như vậy, chính là làm xung đột mọi chuyện giữa nữ chính với nữ phụ, nữ phụ với nữ phụ, sinh ra càng thêm cẩu huyết não tàn. Bằng không như thế nào gõ ra số lượng chữ.
Tiểu Hoàng Qua ngoại trừ lo lắng cho Nhị hoá Sở Dao sẽ bị nữ phụ pháo hôi khác áp bức, còn có một người cũng làm cho nàng ta canh cánh trong lòng ngày đêm thương nhớ. Đó chính là Lâm Minh Khê giáo sư, nam thần trong lòng nàng ta.
Tiểu Hoàng Qua xuyên qua thịt văn lâu như vậy, nam chính cầm thú cũng đã thuận lợi gặp được người thứ ba. Nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Lâm Minh Khê, cái này tiến triển thuận lợi qua cửa làm trong lòng Tiểu Hoàng Qua nôn nóng vô cùng. Sợ nam thần của mình giống như Nhị hoá Sở Dao, xuyên sai bản đồ chịu khổ bị nữ phụ khác chà đạp.
Cho nên Tiểu Hoàng Qua tổng cảm thấy thời gian cấp bách, nàng ta vẫn luôn nói với bản thân cần thiết phải nhanh đề cao tu vi lên. Khống chế cốt truyện cứu vớt nam thần Lâm Minh Khê giáo sư, cùng bạn tốt Sở Dao.
"Làm sao vậy?" Yêu tu Mặc Giao Long vẫn luôn đi ở phía trước Tiểu Hoàng Qua, lạnh nhạt quét một liếc nhìn tù binh Ngọc Băng Băng của mình một chút. Khí phách yêu dị tuấn mỹ trên khuôn mặt kia, hiện lên một tia cảm xúc quan tâm không dễ thấy.
"Không có việc gì." Tiểu Hoàng Qua phục hồi lại tinh thần, không nghĩ để yêu tu Mặc Giao Long phát hiện ra cảm xúc dao động của bản thân. Liền khoang hai tay ôm lấy thân thể đầy đặn của mình, cúi đầu yếu đuối đáng thương nói: "Chỉ là cảm thấy lạnh."
"Lạnh sao?" Yêu tu Mặc Giao Long nhìn thân thể hơi hơi run rẩy của Ngọc Băng Băng, bộ dạng như có chút sợ hãi lại có chút ngượng ngùng. Ánh mắt tối sầm lại cất bước đi về hướng Ngọc Băng Băng.
Sở Dao sau khi hướng về bạn tốt Tiểu Hoàng Qua gửi lời chúc phúc xong, lại ám đạo.'Tiểu Minh ca ca, ngươi rốt cuộc ở nơi nào, ngươi có phải hay không cũng đã xuyên qua thế giới này?'
Nếu nói Sở Dao ở thế giới này có tâm nguyện gì chưa làm xong, thì nhất định chính là chưa tìm được Lâm Minh Khê.
Tuy rằng lúc trước bởi vì Tiểu Hoàng Qua đã xác minh biểu đạt việc ái mộ, cùng bá chiếm Lâm Minh Khê. Cho nên theo bản năng Sở Dao cũng không đi suy đoán hành tung của Lâm Minh Khê. Cùng với khả năng phát sinh mọi chuyện giữa hắn cùng Tiểu Hoàng Qua.
Bởi vì Sở Dao vẫn luôn cảm thấy, vì một người nam nhân mà bất hoà với tỷ muội tốt là chuyện ngu xuẩn nhất trên thế giới. Cho nên nàng theo bản năng đem Lâm Minh Khê nhường cho bạn tốt Tiểu Hoàng Qua, không thèm nghĩ, không đi hỏi, không đi nghe, không đi tìm hết thẩy về Lâm Minh Khê.
Nhưng Sở Dao ở trong thời gian tuyệt vọng tìm chết, nguyện vọng sâu nhất trong nội tâm nàng chính là hy vọng trước khi chết nhìn thấy Lâm Minh Khê một lần. Sau đó nói với hắn một câu chân thật chôn dấu ở trong lòng mình: Tiểu Minh ca ca, ngươi đừng thích Tiểu Hoàng Qua, cùng ta trở về có được không?
Chương 100: Thanh Hư Chân Nhân.
Sở Dao nói xong câu đó đột nhiên tâm sinh ra rung động. Phảng phất bóng đêm vô hạn ở trong thức hải kia, một đôi mắt sáng ngời từ từ mở ra, giống như sao trời trên cao ôn nhu chăm chú nhìn mình. Đôi mắt thâm tình kia lộ ra vẻ đau lòng cùng không buông bỏ, giống như hoàn toàn hiểu rõ bản thân đau khổ cùng nước mắt.
Một ánh mắt vạn năm, chết cũng không tiếc! Sở Dao mang theo hạnh phúc mỉm cười, tùy ý để suy nghĩ của bản thân rơi vào sâu nhất trong bóng tối.
Mà giờ phút này, linh kiếm thất sắc trong Cửu U hắc rốt cuộc cũng đột phá tầng phòng ngự Linh Khí Tráo của Sở Dao, mắt thấy liền muốn đem nàng phá hủy toàn bộ.
Đúng lúc này, Hắc Trứng trong thức hải của Sở Dao đột nhiên cấp tốc bay lộn lên, phát ra 24 đường sáng màu đen đâm vào 24 viên Kim Trứng đang quay xung quanh mặt trên của nó. Chỉ nghe thấy một tiếng ' phốc ' rất nhỏ, phảng phất như âm thanh của bọt khí bị chọc phá.
Chỉ thấy 24 quả Kim Trứng ở thời khắc mấu chốt phá trứng mà ra, hóa thành 24 con bọ bay màu vàng xuất hiện ở bên người Sở Dao. Một cỗ hơi thở thô bạo hung tàn che trời lấp đất, lấy Sở Dao làm trung tâm bỗng chốc buông xuống.
Vừa rồi chín đường sương mù chui vào trong cơ thể Sở Dao, bỗng thê lương kêu thảm thiết một tiếng. Thoát khỏi cơ thể Sở Dao trở lại trên dải lụa vàng Cửu U, chỉ thấy ánh sáng Ma âm quỷ tước trên dải lụa vàng Cửu U ảm đạm, bị thương không hề nhẹ.
"Sao lại thế này?" Sở Lam tiên tử bị biến đổi này làm cho ngốc luôn, hoàn toàn không rõ. Rõ ràng Sở Dao sắp bị nàng giết chết, là từ đâu lại xuất hiện 24 con bọ kim sắc này. Thế nhưng có thể phá giải công kích Cửu U Kim Linh của nàng ta.
Còn chưa đợi Sở Lam tiên tử kịp phản ứng, chỉ thấy bên trong Cửu U hắc trận, Sở Dao vốn đang lâm vào trạng thái hôn mê đột nhiên mở mắt.
Đây là một đôi mắt như thế nào a.
Đạm mạc rồi lại tràn ngập cảm giác áp bách, bất luận ngôn ngữ gì cũng vô pháp diễn tả được cảm giác của đôi mắt này mang đến.
Sở Dao chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lam tiên tử. Tuy rằng Sở Lam tiên tử từ trên cao nhìn xuống đối diện với Sở Dao, nhưng nàng ta lại cảm giác đôi mắt này của Sở Dao như đứng ở bên trên trời cao nhìn xuống chúng sinh, giống như vị thần.
Sở Lam tiên tử nhìn đôi mắt này, đột nhiên linh hồn từ chỗ sâu nhất dâng lên một cỗ run rẩy. Tựa như ở đây bản thân trước mặt đôi mắt này, chỉ là một loài bò sát hèn mọn với đê tiện nhất.
Sở Dao đạm mạc nhìn Sở Lam tiên tử hơi hơi nâng tay phải lên, chỉ thấy 24 con bọ kim sắc kia quay xung quanh trên người nàng bỗng nhiên dâng lên ánh sáng vàng rực rỡ lóa mắt. Quả thật tựa như 24 cái mặt trời nhỏ, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Sở Dao đưa ngón trỏ tay phải hướng về phía Sở Lam tiên tử, 24 con bọ bay kim sắc lập tức xếp thành một đường thẳng tắp, giống như một mũi tên vàng nhọn sắp xuyên thấu qua người Sở Lam tiên tử.
Ta sẽ chết, ta sẽ bị nàng giết chết! Sở Lam tiên tử nhìn bọ bay tạo thành mũi tên vàng nhọn. Đột nhiên dâng lên ý niệm như vậy, nàng ta thậm chí muốn quỳ lậy trên mặt đất khẩn cầu cặp mắt kia tha thứ. Nhưng nàng ta biết bản thân căn bản không xứng được tha thứ, nàng ta nhìn mũi tên vàng nhọn sắp tới kia tuyệt vọng nhắm hai mắt lại chờ đợi cái chết tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro