Phần 28
Nàng ta tuyệt đối không thể để Sở Dao rời đi như vậy. Nếu Sở Dao trốn về Bích Du Cung vậy nàng ta rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng cho tỷ muội Ngọc Linh giận chó đánh mèo, nhưng chỉ cần Sở Dao bị mang về Hình Từ Đường, đến khi đó chờ tỷ muội Ngọc Linh tỉnh lại nhất định sẽ có biện pháp đùa chết nàng.
Sở Dao hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hoàng Tinh Ngữ một cái, hận không thể một kiếm đâm chết nàng ta, tiếp theo mới nghĩ đến một vấn đề.
Đúng rồi, vừa rồi Hoàng Tinh Ngữ kêu Phong sư thúc? Sở Dao vừa rồi quá mức khẩn trương hơn nữa lực chú ý hoàn toàn đều bị kiếm quang cùng kiếm ý hóa giao long trên bầu trời hấp dẫn, căn bản không có cơ hội nhìn thật rõ dáng vẻ của đội trưởng đội Chấp pháp. Cho tới bây giờ nàng mới phát hiện đội trưởng tiểu đội Chấp pháp này thế nhưng chính là Phong Chúc Quân, người nàng từng gặp mặt qua một lần ở Tiếp Khách Phong.
Vốn lúc này thấy người quen hẳn là có chỗ lợi, nhưng Sở Dao nhớ tới lần trước khi Phong Chúc Quân rời đi thái độ tỏ ra lãnh đạm. Liền chợt lạnh lẽo, không ôm bất kỳ hy vọng gì nói với Phong Chúc Quân: "Ta căn bản không quen biết bọn họ, cũng không có khiêu khích qua bất luận kẻ nào......"
"Phong sư thúc, đừng nghe nàng hoa ngôn xảo ngữ." Hoàng Tinh Ngữ đột nhiên cắt đứt lời Sở Dao, hô: "Ta chính mắt nghe thấy nàng dùng các loại lời nói khó nghe mắng Ngọc Linh Lục sư tỷ, nói Ngọc Linh sư tỷ đoạt Mộ Trường Sinh sư thúc của nàng ta."
Cái bản lĩnh đổi trắng thay đen này của Hoàng Tinh Ngữ thật làm Sở Dao mở rộng tầm mắt, trừ việc dùng kiếm cắt bỏ đi cái miệng của nàng ta thì Sở Dao nghĩ không ra biện pháp giải quyết nào khác.
Cũng may lúc này Phong Chúc Quân nói một câu, ngăn lại cảm giác xúc động muốn giết người của nàng.
"Câm miệng!" Phong Chúc Quân nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng không cần ngươi lắm miệng."
Giờ này trong lòng Phong Chúc Quân thập phần tức giận, Hoàng Tinh Ngữ thật tưởng hắn là đồ ngốc, đến thị phi trắng đen cũng không rõ sao?
Tỷ muội Ngọc Linh là dạng người gì toàn bộ phái Linh Hư ai không biết, nói tỷ muội Ngọc Linh giở chứng ngang ngược muốn giáo huấn Sở Dao thì hắn tin. Nhưng nói Sở Dao một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng năm chạy tới Thông Thiên Phong khiêu khích đệ tử nội môn, người nào ngu ngốc sẽ đi tin loại lời nói ngu xuẩn này?
Đám nữ tu này chính là nhiều chuyện, mỗi ngày không nghĩ tu luyện thật tốt mà chỉ toàn muốn gây chuyện thị phi.
"Ngươi trước trở về cùng ta nhận điều tra đi." Phong Chúc Quân quay đầu, lạnh nhạt nghiêm túc nói với Sở Dao: "Nếu việc này thật sự không có quan hệ với ngươi, ta sẽ tự trả lại một cái công đạo cho ngươi!"
Hoàng Tinh Ngữ vừa định lên tiếng liền bị Phong Chúc Quân lạnh lùng nhìn một cái, tức khắc sợ tới mức cổ co rụt lại không dám nói thêm nữa.
"Đa tạ." Sở Dao xem thái độ Phong Chúc Quân giống như muốn giúp nàng, cho nên lập tức ngự kiếm rời đi cùng hắn.
"Tiện nhân." Hoàng Tinh Ngữ nhìn bóng dáng Sở Dao rời đi cùng Phong Chúc Quân, liền oán hận nói: "Thế nhưng ngay đến cả Phong sư thúc cũng không tha."
"Ngươi nói những lời này là có ý gì?" Đệ tử Thông Thiên Phong vốn chưa đi được bao xa, còn có một ít đang ở phía xa quan sát. Trong đó một ít nữ đệ tử nghe thấy lời nói ẩn giấu thâm ý này của Hoàng Tinh Ngữ, phăng phắt một tiếng vây quanh lại đây.
Hoàng Tinh Ngữ vừa thấy người vây lại đây đều là nữ tu cấp thấp liền lập tức nổi lên hưng phấn, loại cơ hội quạt gió thổi lửa, bịa đặt mọi chuyện tốt như vậy sao nàng ta có thể bỏ qua.
"Vài vị sư tỷ có điều không biết." Hoàng Tinh Ngữ thanh thanh giọng ra vẻ thần bí nói: "Sở Dao này lúc thuê phòng ở Tiếp Khách Phong, luôn thường xuyên tìm các loại lý do để tiếp cận Phong sư thúc, cũng không biết Phong sư thúc bị nàng ta rót canh ** gì thế nhưng còn nhận lời mời qua phòng của nàng ta."
"Chuyện này tuyệt đối không phải tự miệng ta bịa ra." Hoàng Tinh Ngữ nói lời thề son sắt: "Bởi vì ngoại trừ ta, còn có rất nhiều người chính mắt trông thấy."
Phong Chúc Quân lúc trước đích thực có chủ động tới cửa đi tìm Sở Dao, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Tuy rằng lúc ấy mấy đệ tử của Tiếp Khách Phong cũng cảm thấy một tu sĩ Trúc Cơ như Phong Trúc Quân, lại đi thăm hỏi một người chỉ là nữ tu Luyện Khí tầng năm thật là có chút kỳ quái. Nhưng bởi vì Phong Chúc Quân làm việc quang minh chính đại cho nên mọi người cũng không nói gì thêm.
Hiện tại chuyện này bị Hoàng Tinh Ngữ lấy nói với biểu cảm ái muội, lập tức khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.
"Vừa rồi ta nhìn thấy khi Sở Dao rời đi cùng Phong sư thúc, vẻ mặt cười phóng đãng." Hoàng Tinh Ngữ thở thật dài lắc đầu nói: "Chỉ sợ nàng ta không cần phải đi Chấp Pháp Đường."
Bởi vì Hoàng Tinh Ngữ nhìn bộ dạng vừa rồi của Phong Chúc Quân chín mười phần là muốn thả Sở Dao đi, cho nên mới nói ra những lời này.
"Sở Dao người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Một nữ tu dáng người mượt mà, trên mặt tràn đầy vẻ tán phục, tấm tắc bảo lạ nói: "Vậy mà một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, lại có thể túm được hai vị sư huynh Mộ Trường Sinh cùng Phong Chúc Quân, thật là lợi hại a!"
"Phi!" Một nữ tu xinh đẹp mặc xiêm y vàng nhạt, hung hăng nhổ ra một ngụm nước miếng nói: "Đồ dâm phụ **** này còn đáng để cho ngươi khâm phục?"
"Đúng vậy." Chúng nữ tu sôi nổi hưởng ứng.
Phong Chúc Quân cùng Mộ Trường Sinh cả hai đều là nhân tài kiệt xuất trong môn phái, có không ít nữ tu thầm ái mộ hai người. Nhưng bởi vì Phong Chúc Quân tầm mắt quá cao còn Mộ Trường Sinh thì lại bị Ngọc Linh Lục coi trọng, cho nên chúng nữ tu cũng chỉ có thể âm thầm chảy nước miếng.
Hiện tại thế nhưng Sở Dao từ đâu chạy ra dây dưa cùng hai người không rõ ràng, quả thật khiến cho nhiều người tức giận. Chúng nữ tu xôn xao lấy lời khó nhất nghe của mình ra bắt đầu nguyền rủa Sở Dao, càng có không ít nữ tu trực tiếp tỏ vẻ cùng Hoàng Tinh Ngữ, nói về sau nhất định phải tìm cơ hội hung hăng giáo huấn Sở Dao một trận.
Mấy nữ tu sở dĩ chán ghét Sở Dao như vậy chủ yếu là bởi vì Sở Dao bất quá chỉ là đệ tử của một gia tộc tu tiên nghèo túng, thân phận thấp kém thêm tu vi lại thấp. Tư chất tam linh căn lại kém trừ bỏ lớn lên còn được, quả thực không đúng tí nào.
Thế giới tu tiên hiện thực, không có hậu thuẫn lại không có bản lĩnh thì tự nhiên là tường sập mọi người đẩy. Không giống tỷ muội Ngọc Linh có Phi Vũ chân nhân làm hậu thuẫn, lại ngang ngược nên cũng không có người dám lên tiếng.
"Vốn dĩ lúc nghe nói có người muốn câu dẫn Thanh Hư chân nhân, ta chỉ cho là đang xem náo nhiệt nhưng hiện tại xem ra Sở Dao người này không đơn giản a!"
"Đúng vậy, hiện tại liền dám kiêu ngạo như vậy. Về sau tu vi cao thâm vậy còn lợi hại hơn, chỉ sợ nam tu toàn môn phái, không, phải là khắp thiên hạ nàng ta cũng sẽ không bỏ qua."
"Nàng ta phóng đãng như thế, hẳn là gia nhập Cực Lạc Cung tu hành mới thích hợp với nàng ta." Nghe nói thế, chúng nữ tu xôn xao cười gật đầu cho là phải.
Không thể không nói, tổng có người tiếp cận vướt xa chân tướng.
"Sở Dao loại này ****, hẳn là phải đuổi ra khỏi phái Linh Hư chúng ta, như thế nào còn có thể giữ lại ở Bích Du Cung."
"Đúng vậy! Ta đoán Sở Lam tiên tử còn không biết bản thân *Dưỡng hổ di hoạ đi! Nguyệt Linh, ngươi cùng Sở Lam tiên tử xưa nay có quan hệ tốt, không bằng ngươi đi nói với nàng ta một tiếng."
<*Dưỡng hổ di hoạ*> Nuôi hổ sau này sẽ gây hoạ cho mình.>
"Loại chuyện này ta cũng không dám đi nói." Một nữ tu ăn mặc xiêm y màu tím cao gầy vội lắc đầu nói: "Nói ra chính là đi tìm chết."
Chính xác, loại chuyện này nói ra quả thật chính là ném hết mặt mũi của Sở Lam tiên tử. Nếu nói không được tốt, tuyệt đối sẽ trở thành cái đệm lưng cho Sở Lam tiên tử giận chó đánh mèo.
"Bảo Mộ Tuyết Oánh đi nói, chính nàng ta là người giới thiệu Sở Dao cho Sở Lam tiên tử!"
Mộ Tuyết Oánh làm người *Bát diện linh lung, lại là tỷ tỷ của Mộ Trường Sinh, hơn nữa Mỹ Dung Thánh Phẩm giới thiệu rất được, cho nên trong môn phái không ít nữ tu đều biết nàng ta.
<*Bát diện linh lung*> Người hoàn mỹ không tỳ vết.*>
"Các ngươi nói xem, Mộ Tuyết Oánh này cũng xui xẻo." Hoàng Tinh Ngữ tất nhiên cùng Mộ Tuyết Oánh có thập phần quen biết, lập tức đồng cảm như bản thân mình cũng bị giống như Mộ Tuyết Oánh nói: "Lúc trước Sở Dao còn ở Sở gia, liền cầm 7000 linh thạch cùng Mộ Tuyết Oánh ký Kết Linh Ước để Mộ Tuyết Oánh giúp nàng ta tiến vào phái Linh Hư. Không nghĩ tới Mộ Tuyết Oánh lại xui xẻo tám kiếp, thế nhưng có tên ma tu to gan lớn mật dám chọc vào đệ tử phái Linh Hư chúng ta, đem linh thạch của nàng ta đoạt mất."
"Sau khi Sở gia bị giết, Sở Dao người này lập tức liền chạy tới ép Mộ Tuyết Oánh giúp nàng ta. Mộ Tuyết Oánh tuy rằng không muốn giúp nàng ta, nhưng là lấy không ra linh thạch để bồi thường. Chỉ có thể nghĩ cách, vừa hay Sở Lam tiên tử nghĩ muốn tuyển thị nữ cho nên Mộ Tuyết Oánh liền giới thiệu Sở Dao đi. Không nghĩ tới thế nhưng lại dẫn sói vào nhà."
Chuyện Mộ Tuyết Oánh bị ma tu cướp đoạt đã được phái Linh Hư thông báo, vậy nên không ít người cũng biết chuyện này. Nhưng việc Sở Dao lấy 7000 linh thạch ra đưa cho Mộ Tuyết Oánh yêu cầu gia nhập phái Linh Hư, thì mọi người vẫn là lần đầu tiên nghe nói, lập tức đều mở to hai mắt nhìn, hỏi: "7000 linh thạch, Sở Dao người này lấy từ đâu ra nhiều linh thạch như vậy a?"
7000 linh thạch đối với đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường mà nói chính là con số trên trời, Sở Dao loại tạo nên danh tiếng này, chính xác làm cho mấy nữ tu cấp thấp líu lưỡi.
"Ai biết được." Hoàng Tinh Ngữ nhún nhún vai nói: "Dù sao nàng ta lấy ra tầm đó linh thạch giao cho Mộ Tuyết Oánh, sau đó Mộ Tuyết Oánh bị ma tu cướp bóc còn Sở gia hiện tại cũng diệt vong."
Hoàng Tinh Ngữ thật là một cao thủ đùa bỡn văn tự, nguyên bản Phong trâu ngựa không tương, cùng ba sự kiện bị nàng ta nói đến như vậy, tựa như vấn đề đều là từ Sở Dao.
"Quá lợi hại, Sở Dao người này thật là đáng sợ." Nữ tu mặc xiêm y nhạt vẻ mặt sợ hãi lắc đầu cảm thán nói: "Cần thiết phải cho Sở Lam tiên tử biết gương mặt thật của nàng ta."
"Ta lập tức đi tìm Mộ Tuyết Oánh, để nàng ta ngay lập tức đi tìm Sở Lam tiên tử nói rõ ràng những việc này. Nếu không thật chờ đến khi Sở Dao người này thành công câu dẫn Thanh Hư chân nhân, Mộ Tuyết Oánh tuyệt đối sẽ bị Sở Lam tiên tử xé thành mảnh nhỏ."
"Ta cũng cho rằng như vậy." Hoàng Tinh Ngữ gật gật đầu tán đồng nói: "Mộ Tuyết Oánh nên sớm một chút tìm Sở Lam tiên tử nhận tội còn tốt, đi trễ thì kết cục còn thảm hại hơn."
Phái Linh Hư ai không biết Sở Lam tiên tử lòng ghen tuông có tiếng, Bích Du Cung bao nhiêu thị nữ cũng đều bị nàng ta lấy các loại lý do quét sạch ra ngoài. Nếu Sở Dao bị Sở Lam tiên tử biết bộ mặt thật khẳng định chết sẽ rất khó coi.
"Đi." Nữ tu xiêm y vàng nhạt nói với đối Hoàng Tinh Ngữ: "Ta với ngươi cùng đi tìm Mộ Tuyết Oánh."
"Có tin tức trước tiên báo cho chúng ta biết a!" Mấy nữ tu khác nhiệt tình nôn nóng nói: "Chúng ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy cảnh Sở Dao bị đuổi ra Bích Du Cung kia, đến lúc đó......"
Hoàng Tinh Ngữ nói thẳng: "Đến lúc đó Ngọc Linh các sư tỷ nhất định sẽ đưa Sở Dao đi đoạn đường."
Chúng nữ tu trong lòng lập tức hiểu ra, gật gật đầu hi hi ha ha rời đi.
Chương94: Châm Ngòi Thổi Gió.
Giờ này, Bích Du Cung động phủ của Sở Lam tiên tử.
Mộ Tuyết Oánh giống kiến bò trên chảo nóng, ở trong phòng Lan Hương không ngừng đi tới đi lui, một bộ dạng thấp thỏm bất an.
Sở Lam tiên tử chậm rãi đi vào đại sảnh, thấy dáng vẻ lo lắng kia của Mộ Tuyết Oánh kia liền kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì lại vội vã như vậy tìm ta?"
"Tiên tử." Mộ Tuyết Oánh vừa nhìn thấy Sở Lam tiên tử lập tức quỳ trên mặt đất, hổ thẹn nói: "Ta làm sai một chuyện còn thỉnh tiên tử tha thứ!"
Sở Lam tiên tử thấy biểu hiện này của Mộ Tuyết Oánh, đầu tiên là mày đẹp nhíu lại âm thầm cân nhắc sự việc lớn về Mộ Tuyết Oánh xảy ra gần đây. Giống như ngoại trừ bị ma tu bắt lại cướp của không còn việc gì, mà về chuyện tiêu diệt ma tu phái Linh Hư đã phái ra tiểu đội Chấp pháp đi tiến hành.
Sở Lam tiên tử sau khi xác định Mộ Tuyết Oánh tới nơi này tìm nàng ta không có chuyện lớn gì, mày liền giãn ra tiến lên nâng Mộ Tuyết Oánh dậy nói: "Ngươi làm gì vậy, có chuyện gì đứng lên lại nói."
Mộ Tuyết Oánh thuận thế đứng lên nhưng vẫn cứ nhíu chặt mày nói với Sở Lam tiên tử: "Tiên tử, không biết ngài có nghe nói chuyện xảy ra hôm nay không?"
"Ta trong khoảng thời gian này đều dốc lòng tu luyện, đối với chuyện bên ngoại cũng không rõ." Sở Lam tiên tử lười biếng ngồi ở trên trường kỷ của mình, không chút để ý nói: "Hôm nay đã xảy ra chuyện lớn gì, nói thử ta nghe xem."
"Sở Dao hôm nay đại náo Thông Thiên Phong, cùng tỷ muội Ngọc Linh đánh nhau." Mộ Tuyết Oánh vừa nói những lời này ra, Sở Lam tiên tử lập tức thu hồi lại thái độ hờ hững ngồi ngay ngắn.
Phái Linh Hư ai không biết Ngọc Linh Lục cùng Ngọc Linh Lam đôi tỷ muội song sinh này chính là cao đồ của Phi Vũ chân nhân, tư chất cực cao, thiên phú xuất chúng chính là kỳ tài tu luyện khó có. Xưa nay rất cao ngạo ỷ vào Kim Đan chân nhân ở phía sau chống lưng, ai cũng không bỏ vào trong mắt.
Sở Lam tiên tử gặp qua tỷ muội Ngọc Linh vài lần, tuy tỉ muội Ngọc Linh ngoài mặt đối nàng ta thập phần cung kính, nhưng là trong xương cốt lại ngạo mạn thấy rõ. Cho nên Sở Lam tiên tử thập phần không thích bọn họ, chẳng qua ngại mặt mũi Phi Vũ chân nhân không so đo cùng tiểu bối.
Hiện tại Sở Dao thế nhưng cùng Ngọc Linh Tỷ Muội đánh nhau, đoán là Sở Dao không biết sự lợi hại của đôi tỷ muội này cho nên đã đắc tội với bọn họ.
"Ngươi yên tâm, tuy rằng tỷ muội Ngọc Linh có Phi Vũ chân nhân chống lưng ta cũng không sợ bọ họ, Sở Dao ta rất định sẽ cứu ra." Sở Lam tiên tử nghĩ nghĩ rồi chậm rãi nói ra những lời này.
Lúc nói lời này, còn tưởng rằng Sở Dao đã bị hai tỷ muội Ngọc Linh bắt đi. Dù sao Sở Dao chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng năm, không có khả năng là đối thủ của hai tu sĩ Luyện Khí tầng 12.
Sở Lam tiên tử ở trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Mộ Tuyết Oánh tuy tham tài nhưng vẫn rất trọng nghĩa khí trọng tình cảm. Thế nhưng lại nguyện ý vì Sở Dao mà tới quỳ xin mình, bất quá cũng khó trách nếu cảm tình không tốt thì như thế nào sẽ đem Sở Dao giới thiệu làm thị nữ cho mình.
Sở Dao tiến vào Bích Du Cung mỗi ngày đều ngồi xổm bên cạnh lò luyện đan, chăm chỉ tu luyện cùng luyện chế Mỹ Dung Thánh Phẩm. Biểu hiện rất tốt, Sở Lam tiên tử đối nàng cũng rất vừa lòng cho nên cũng nguyện ý vì Sở Dao ra mặt.
"Tiên tử hiểu lầm, Sở Dao không có việc gì." Mộ Tuyết Oánh lắc đầu, tiếp tục nói lời kinh người: "Ngược lại là tỷ muội Ngọc Linh bị nàng ta làm cho tức giận đến hộc máu, phạm phải môn quy đã bị bắt lại."
"Này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Sở Lam tiên tử hoàn toàn bị Mộ Tuyết Oánh nói đến mất khẩu vị, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước nói: "Ngươi cẩn thận nói ra ta nghe một chút."
"Vâng."
Ở trong miệng của Mộ Tuyết Oánh sự việc xảy ra là dạng này.
Sở Dao không biết vì sao lại chạy đến Thông Thiên Phong khiêu khích tỷ muội Ngọc Linh, làm cho tỷ muội Ngọc Linh tức giận đến nỗi không màng môn quy. Ở bên trên Thông Thiên Phong trực tiếp dùng song kiếm hợp bích muốn giáo huấn Sở Dao.
Đệ tử vây xem đều cho rằng Sở Dao tu vi chỉ là Luyện Khí tầng năm, nhất định sẽ sợ hãi tạ lỗi với tỷ muội Ngọc Linh nhưng không nghĩ tới Sở Dao không những chẳng sợ, ngược lại có chỗ dựa nên không kiêng dè.
Nguyên lai chỗ dựa vào của nàng lại là Mộ Trường Sinh. Cũng không biết Mộ Trường Sinh bị Sở Dao hạ mê dược gì vậy mà vì Sở Dao đối địch với tỷ muội Ngọc Linh.
Mộ Tuyết Oánh nói tới đây trong giọng không che dấu được lộ ra sự đau lòng cùng phẫn nộ, nàng ta hít thật sâu một hơi lại thở ra thật mạnh nói tiếp: "Tỷ muội Ngọc Linh bị Sở Dao cùng Mộ Trường Sinh làm tức giận đến mất đi lý trí, cuối cùng dùng song kiếm hợp bích đối phó Sở Dao. Không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt Phong Chúc Quân lại chạy ra cứu Sở Dao."
"Sau ta mới nghe nói, nguyên lai lúc Sở Dao ở Tiếp Khách Phong cũng đã cùng Phong Chúc Quân có một chút quan hệ không giống bình thường."
Sở Lam tiên tử nghe xong lời này của Mộ Tuyết Oánh, lúc này liền thật sự kinh ngạc, nhướm cao mày nói: "Nhìn không ra, Sở Dao này lại khiến nam tu sĩ thích như vậy a!"
"Tiên tử có điều không biết, hiện tại mọi người đều đang truyền nhau nói Sở Dao là hồ ly tinh trời sinh, đối với việc câu dẫn nam tu đặc biệt có một tay. Vốn dĩ ta còn không tin nhưng hôm nay sau khi ta tận mắt nhìn thấy đệ đệ của mình vì nàng ta mà đắc tội với tỷ muội Ngọc Linh." Mộ Tuyết Oánh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta liền tin!"
"Mộ Trường Sinh vì Sở Dao đắc tội với Phi Vũ chân nhân, đích thực là không sáng suốt." Sở Lam tiên tử cho rằng Mộ Tuyết Oánh muốn bản thân đi cầu tình cho Mộ Trường Sinh, liền chạy nhanh cự tuyệt trước: "Chuyện này nếu ta hỗ trợ thì không được tốt lắm, ta khuyên ngươi vẫn nên để Mộ Trường Sinh đi nói lời tốt đẹp với tỷ muội Ngọc Linh, bồi thường thật tốt cái không phải! Nữ nhân mà, dỗ dành liền không có việc gì."
Sở Lam tiên tử nguyện ý vì Sở Dao đắc tội với Phi Vũ chân nhân, đó là bởi vì Sở Dao là thị nữ của nàng ta. Nàng ta có lý do đi làm nhưng Mộ Trường Sinh cùng nàng ta không thân không thích, lại là nam tu tuấn mỹ. Sở Lam tiên tử nếu thật sự ra mặt giúp Mộ Trường Sinh, kia quả thật chính là tự dẫn lửa thiêu thân. Cho nên việc này Sở Lam tiên tử không có khả năng trợ giúp.
"Tiên tử, nếu Sở Dao cùng đệ đệ của ta thật tình yêu nhau, vậy thì cho dù Phi Vũ chân nhân làm mọi cách gây khó dễ ta cũng không lo lắng. Nhưng là." Mộ Tuyết Oánh cảm xúc kích động, lại phịch một tiếng thật mạnh quỳ xuống đối với Sở Lam tiên tử nói: "Chính là Sở Dao người này rõ ràng là đồ hồ ly tinh, nàng ta chẳng những câu dẫn đệ đệ của ta, mà còn cùng Phong Chúc Quân không rõ ràng."
"Đáng giận nhất chính là, nàng gia nhập Bích Du Cung là có mục đích riêng."
"Ngươi nói những lời này là có ý tứ gì?" Sở Lam tiên tử bị biểu hiện lúc kinh sợ lúc gào hét của Mộ Tuyết Oánh làm cho hoảng hốt, nhíu mày nói: "Người là ngươi giới thiệu cho ta, lúc trước ngươi nói không có vấn đề. Hiện tại lại nói nàng có mục đích riêng, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Xin thỉnh Sở Lam tiên tử thứ tội, lúc trước ta cũng không biết Sở Dao tâm kế lợi hại như vậy." Mộ Tuyết Oánh vội vàng nói: "Nhưng là sau sự việc xảy ra ngày hôm nay, mọi người đều đang nói nàng ta tiến vào Bích Du Cung là nghĩ muốn dựa vào vẻ hồ ly tinh trời sinh câu dẫn Thanh Hư chân nhân."
"Ngươi nói Sở Dao muốn câu dẫn Thanh Hư chân nhân?" Sở Lam tiên tử nghe câu này, chẳng những không tức giận ngược lại không nhịn được mà bật cười nói: "Ngươi nghe ai nói? Là Sở Dao nói cho ngươi sao? Nàng ta lấy tự tin ở đâu, ta lại muốn nghe thử xem."
Người ngoài thấy Thanh Hư chân nhân thu nhận bốn thị thiếp, nhìn như thập phần phong lưu. Kỳ thật hắn thu nhận Sở Lam tiên tử bọn họ bốn người làm thị thiếp, là bởi vì coi trọng thiên phú cùng sở trường đặc biệt nào đó của bọn họ. Thanh Hư chân nhân căn bản không trầm mê sắc đẹp cùng R dục, những cái phong lưu phóng đãng đó chỉ là hắn đối với bên ngoài làm ra biểu hiện giả dối mà thôi.
Bởi vì hình tượng phong lưu này của Thanh Hư chân nhân nên khiến quá nhiều nữ tu thật sự muốn tiếp cận hắn, Sở Lam tiên tử chỉ có thể đề phòng những nữ tu chân chính có thực lực, có tài hoa, có thiên phú, có sở trường đặc biệt. Mà Sở Dao ở trong mắt Sở Lam tiên tử chẳng qua là thị nữ tinh thông dưỡng nhan làm đẹp bình thường, nàng ta một chút cũng không cảm thấy Sở Dao có bản lĩnh câu dẫn được Thanh Hư chân nhân.
Mộ Tuyết Oánh hoàn toàn không nghĩ tới, Sở Lam tiên tử luôn luôn ghen tuông vậy mà khi nghe thấy chuyện Sở Dao muốn câu dẫn Thanh Hư chân nhân này, thế nhưng trước tiên không có giận tím mặt. Trong lòng tức khắc bối rối, như này hoàn toàn không phù hợp với kế hoạch của nàng ta a.
Hoàng Tinh Ngữ bọn họ đều cho rằng Mộ Tuyết Oánh dưới sự bất đắc dĩ mới giới thiệu Sở Dao làm thị nữ cho Sở Lam tiên tử, nhưng bọn họ lại không biết Mộ Tuyết Oánh đem Sở Dao dẫn tới chỗ Sở Lam tiên tử là có mục đích riêng.
Từ lúc Mộ Tuyết Oánh biết Mộ Trường Sinh đã từng ở tại Sở gia, nàng liền bắt đầu hoài nghi Sở Dao câu dẫn Mộ Trường Sinh. Hơn nữa lúc ở trong hang ổ của Sở Thiên Kỳ, thái độ của Sở Dao đối với nàng ta thập phần ác liệt nên càng làm cho nàng ta tin tưởng không nghi ngờ.
Nếu Sở Dao không tới phái Linh Hư tìm nàng ta, thì nàng ta sẽ nhắm mắt làm ngơ không đi đối phó với nàng.
Chính là Sở Dao lại cố tình cầm Kết Linh Ước lúc trước bản thân ký cùng nàng tới tìm, yêu cầu gia nhập phái Linh Hư. Mộ Tuyết Oánh tưởng tượng đến cảnh Sở Dao gia nhập phái Linh Hư khoảng cách sẽ gần Mộ Trường Sinh như vậy, tim tức khắc như bị đao cắt.
Vì thế nàng ta vắt hết óc rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách.
Mộ Tuyết Oánh lợi dụng Sở Lam tiên tử yêu cái đẹp lại không dám khoa trương, liền đem năng lực làm đẹp của Sở Dao thổi phồng lên trời, quả nhiên thành công đem Sở Dao tiến vào Bích Du Cung.
Tiếp theo Mộ Tuyết Oánh đi khắp nơi lan truyền lời đồn bất lợi về Sở Dao, chính là hy vọng có thể để cho Sở Lam tiên tử nghe thấy mấy đồn đại này. Sẽ ghen tuông quá độ, thẹn quá hoá giận đem Sở Dao đuổi ra khỏi phái Linh Hư vĩnh viễn.
Nhưng là không nghĩ tới, giai đoạn đầu chăn đệm đã trải tốt nhưng vào thời khắc mấu chốt Sở Lam tiên tử vậy mà không tin Sở Dao sẽ câu dẫn Thanh Hư chân nhân.
"Tiên tử, vốn ta cũng không tin." Mộ Tuyết Oánh trịnh trọng nói việc kỳ lạ: "Nhưng Sở Dao thâm tàng bất lộ, ta tin tưởng nàng ta ẩn núp ở Bích Du Cung nhất định là đang đợi cơ hội."
"Ta nghĩ đến nàng ta sẽ làm ra việc gây bất lợi với tiên tử, liền thập phần sợ hãi."
"Cho nên hôm nay ta đặc biệt hướng Sở Lam tiên tử thỉnh tội." Mộ Tuyết Oánh khẽ cắn môi còn nói thêm: "Có một chuyện ta vẫn luôn không dám nói cho tiên tử biết nhưng hôm nay dù cho bị tiên tử ngài trách phạt, ta cũng muốn thẳng thắn đối với ngài."
"Sở Dao không đơn giản giống như ngài nghĩ. Nàng ta lúc trước tu vi vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bốn, liền đưa cho ta 7000 linh thạch để ta giúp nàng gia nhập phái Linh Hư."
"Những số linh thạch đó đều là khi nàng ta ở Sở gia làm mọi cách lấy lòng Sở Uy Hải người kế thừa của Sở gia. Lợi dụng quan hệ lớn mạnh của Sở gia cướp đoạt được."
"Đều do ta nhất thời nổi lòng tham, cầm linh thạch cùng nàng ta ký Kết Linh Ước nên mời đồng ý giúp nàng ta gia nhập phái Linh Hư. Nhưng về sau ta bị ma tu cướp sạch linh thạch trên người, lại không có chuẩn bị linh thạch cũng không dám vi phạm Kết Linh Ước. Mà Sở Dao lại mỗi ngày buộc ta phải giúp nàng gia nhập phái Linh Hư, rơi vào đường cùng ta mới đem nàng ta giới thiệu cho ngài."
"Sở Lam tiên tử, là ta dẫn sói vào nhà, thỉnh ngài trách phạt ta đi."
Những lời này của Mộ Tuyết Oánh thành công đem Sở Dao đắp nặn thành một hình tượng hồ ly tinh, ngoài mặt thanh thuần nội tâm hiểm ác, tâm cơ thâm trầm khắp nơi câu dẫn nam tu.
Chương 95:?A Ngốc Giữ Nhà.
"7000 linh thạch, thật là con số thật lớn a!"
Quả nhiên, Sở Lam tiên tử sau khi nghe xong câu này của Mộ Tuyết Oánh sắc mặt liền thay đổi, có thể ở tu vi Luyện Khí tầng bốn lấy ra 7000 linh thạch sao có thể là người đơn giản. Nàng ta nhớ tới bình thường bản thân lúc thưởng linh thạch cho cấp Sở Dao, nàng ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng nhất định đang âm thầm tự giễu cười mình keo kiệt, hoàn toàn coi nàng ta thành trò cười để xem.
Sở Lam tiên tử nghĩ đến đây trên mặt lúc xanh lúc trắng, thật là càng nghĩ càng giận liền giơ một chân đá vào Mộ Tuyết Oanh quát: "Cút."
Mộ Tuyết Oánh bị nàng ta đá ngã xuống đất, tuy rằng trên người rất đau nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, vội nói: "Tiên tử, ta thật sự không mặt mũi nhìn ngài, ta đi trở về."
Mộ Tuyết Oánh nói xong liền nhanh chạy lấy người, tuy rằng về sau đắc tội Sở Lam tiên tử khẳng định ngày tháng không quá tốt. Nhưng Mộ Tuyết Oánh tin Sở Dao so với nàng ta tuyệt đối khổ sở hơn một vạn lần.
Sở Dao nào đâu biết Sở Lam tiên tử ở Bích Du Cung trong cơn giận dữ đang chờ thu thập nàng, giờ này nàng đang vội vàng giải thích mọi việc xảy ra cho Phong Chúc Quân.
"Phong sư thúc, sự việc chính là như vậy. Ta tới Thông Thiên Phong chỉ muốn tìm Mộ Tuyết Oánh bán giúp ta trận bàn, việc xảy ra sau đó đều là bị người ta hãm hại." Sở Dao đơn giản giải thích một chút mục đích mình tới Thông Thiên Phong, vì để tăng độ đáng tin nàng còn lấy mười trận bàn do mình chế tác ở trong Càn Khôn Bảo Nang ra đưa cho Phong Chúc Quân xem.
"Không thể tưởng tượng được, ngươi vậy mà còn biết chế tác trận bàn?" Phong Chúc Quân nhìn mười cái trận bàn thủ công thuần thục ở trên tay Sở Dao, trận bàn chất lượng thượng thừa, đối với lời nói của Sở Dao lại tin vài phần.
Phong Chúc Quân cũng học qua pháp trận, chẳng qua hắn một lòng tu kiếm đối với pháp trận học được cũng không sâu. Nhưng cũng biết pháp trận là một loại cao thâm phức tạp, không có thiên phú rất khó tinh thông.
Hắn ở trong lòng lại lần nữa vì thiên phú của Sở Dao mà cảm thấy giật mình, Luyện Khí kỳ có thể lĩnh hội kiếm ý còn biết chế tác trận bàn, này tuyệt đối là tu sĩ thiên tài.
Đáng tiếc a đáng tiếc, có thiên phú tốt như vậy lại không chăm chỉ tu luyện chạy tới làm thị nữ của Sở Lam tiên tử. Trách không được mọi người đồn nhau nói nàng muốn câu dẫn Thanh Hư chân nhân.
Sở Dao nào biết đâu được suy nghĩ của Phong Chúc Quân, chỉ khiêm tốn nói: "Thật khiến cho ngài chê cười. Mấy trận bàn chỉ là trước kia lúc ở Sở gia học qua một ít pháp trận, tùy tiện làm để chơi không đáng nhắc tới."
Sở Dao lúc nói tới Sở gia biểu tình rất ảm đạm, sâu kín nhìn Phong Chúc Quân nói: "Nếu không phải Sở gia của ta gặp họa lớn, ta cũng sẽ không nghĩ tới phái Linh Hư tránh nạn."
"Chỉ là ta tới phái Linh Hư bất quá thời gian có một tháng ngắn ngủi, bình thường cũng chỉ yên lặng ở trong Bích Du Cung làm việc. Ta thật nghĩ không rõ vì sao nhiều người trong phái Linh Hư lại nhìn ta không vừa mắt như vậy, không chỉ có khắp nơi bịa đặt, thậm chí còn muốn hãm hại ta."
"Phong sư thúc, tuy rằng ta chỉ gặp qua ngài một lần nhưng ta biết ngài là một người tâm địa nghĩa hiệp, còn thỉnh Phong sư thúc chỉ điểm một chút miễn cho Sở Dao bị chết không minh bạch."
Phong Chúc Quân sau khi thấy biểu cảm cô đơn của Sở Dao không giống giả bộ liên trầm mặc một lát, sau đó vẫn mở miệng nói "Kỳ thật ta đối chuyện này cũng không rõ, chỉ nghe sơ qua. Không biết từ nơi nào truyền ra lời đồn, nói ngươi bỏ ra 7000 linh thạch gia nhập Bích Du Cung vì muốn câu dẫn Thanh Hư chân nhân."
Phong Chúc Quân không lộ thần sắc quan sát biểu cảm của Sở Dao, bởi vì hắn cũng muốn biết đáp án chính xác.
"Phóng rắm, ai nói ta muốn câu dẫn Thanh Hư chân nhân?" Sở Dao vừa nghe thấy những lời này, nhịn không được tức giận đến nỗi chửi ầm lên. Đương lúc thấy vẻ mặt của Phong Chúc Quân kinh ngạc nhìn mình, lúc này mới phát hiện bản thân mắng loạn thô tục thật sự làm tổn hại tới hình tượng. Vội chạy nhanh cúi đầu nhíu mày ủy khuất giải thích: "Phong sư thúc, bọn họ là đang bôi nhọ ta. Ta trước nay không nghĩ muốn vào Bích Du Cung, là Mộ Tuyết Oánh đem ta đưa tới Bích Du Cung làm trò trước mặt Sở Lam tiên tử nói ta muốn làm thị nữ. Ta lúc ấy thật sự không thể cự tuyệt, hơn nữa Sở Lam tiên tử nói nếu ta biểu hiện tốt về sau sẽ nhận ta vào cửa, ta lúc đó mới lưu tại Bích Du Cung."
"Thanh Hư chân nhân đức cao vọng trọng, ta tất nhiên thập phần tôn kính cùng kính nể. Nhưng cũng chỉ có lòng kính ngưỡng, tuyệt không dám có ý nghĩ không an phận. Huống chi tới mặt Thanh Hư chân nhân ta cũng chưa từng gặp qua, sao có thể muốn đi câu dẫn hắn. Này tuyệt đối là có người đang bịa đặt sinh sự, muốn phá hỏng danh dự của ta, nghĩ hãm hại đẩy ta vào chỗ nguy hiểm."
Sở Dao thật sự nổi giận, mọi người đều đồn thành cái dạng này nàng càng thêm không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ Tiếu mỹ nhân giao.
Phong Chúc Quân nhìn Sở Dao nói ra tình cảm chân thành, hẳn là sự thật liền gật đầu nói: "Ta tin ngươi."
"Đa tạ Phong sư thúc nguyện ý tin tưởng ta." Sở Dao cảm kích nói, Phong Chúc Quân nguyện ý tin tưởng nàng vậy đại biểu cho lần này bản thân tránh được một kiếp.
"Bất quá phái Linh Hư nhiều người lời hỗn tạp, cho dù ta tin ngươi cũng vô dụng!" Phong Chúc Quân bất đắc dĩ lắc đầu lại nói với Sở Dao: "Hơn nữa tỷ muội Ngọc Linh luôn luôn mang thù, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chính ngươi phải cẩn thận một chút, về sau không cần lại đến Thông Thiên Phong nếu không ngay cả ta cũng không giúp được ngươi."
"Còn có Mộ Tuyết Oánh, ta khuyên ngươi về sau cũng cách xa nàng ta một chút." Phong Chúc Quân ý vị thâm trường nói xong câu sau đó liền ngự kiếm rời đi.
"Đa tạ Phong sư thúc nhắc nhở." Sở Dao không phải đồ ngốc vừa nghe Phong Chúc Quân nói xong, nàng cái gì cũng rõ. Lời đồn về nàng có thể truyền đến oanh oanh liệt liệt như vậy, tuyệt đối không thoát được quan hệ cùng Mộ Tuyết Oánh.
Mộ Tuyết Oánh đáng chết, vậy mà lấy oán trả ơn!
Tuy rằng Sở Dao biết Mộ Tuyết Oánh cùng mình sẽ không còn mối quan hệ như trước kia, nhưng chưa từng nghĩ tới Mộ Tuyết Oánh vậy mà tính kế nàng.
Giờ này tâm trạng của Sở Dao vừa tức vừa giận lại chua xót, chua xót này không chỉ bởi vì giao tình lúc trước cùng Mộ Tuyết Oánh mà còn là vì Sở Hoằng Văn si tâm trả giá, cảm thấy không đáng.
Hoàng Tinh Ngữ bịa đặt nàng có thể ngoan độc đánh một trận, thậm chí cũng có thể giết chết nàng ta cho hả giận. Nhưng là Mộ Tuyết Oánh, Sở Dao lại cảm thấy mình không ra tay giết được. Không chỉ vì Mộ Trường Sinh có ơn cứu mạng, mà còn có Sở Hoằng Văn tấm si tình không oán không hận kia.
Trong nháy mắt này Sở Dao đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, thật muốn rời đi khỏi nơi thị phi này tìm chỗ thanh tĩnh.
Chính là người của Cực Lạc Cung ở bên ngoài phái Linh Hư nhìn nàng như hổ rình mồi. Chỉ sợ sau khi nàng rời đi phái Linh Hư không phải bị lời thề Tâm Ma đùa chết, thì chính là bị bắt về Cực Lạc Cung tiếp tục làm chút chuyện càng thêm đáng sợ, tóm lại sẽ không có kết cục gì tốt.
Thế giới này quả nhiên ai cũng không thể tin tưởng, không thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sở Dao nắm chặt tay lên, nàng hiện tại chỉ nghĩ lập tức muốn trở lại trong phòng luyện đan ở Bích Du Cung, điên cuồng tu luyện.
Trong Bích Du Cung, Tô Đồng phụng mệnh Sở Lam tiên tử tới tìm Sở Dao.
Trong lòng hắn thập phần không thoải mái, bởi vì hắn thật sự chán ghét Sở Dao.
Thị nữ này sau khi tiến vào Bích Du Cung mỗi ngày đều ngây ngốc tại bên trong phòng luyện đan do Sở Lam tiên tử ban cho. Mò mẫn Mỹ Dung Thánh Phẩm cái gì, quả thật chính là lãng phí vật liệu.
Đáng giận nhất chính là hai người tình cờ gặp nhau ở Bích Du Cung, thái độ của Sở Dao đối với hắn không nóng không lạnh. Cùng những thị nữ trước kia muốn nịnh bợ hắn khác nhau như hai người.
Tuy rằng lúc trước những thị nữ đó lấy đồ tới nịnh bợ hắn thật đáng ghét, nhưng Sở Dao người này thứ gì cũng không cho mà thái độ còn lãnh đạm khiến cho hắn càng thêm vô cùng chán ghét.
Tô Đồng đầu tiên là xông vào phòng luyện đan nhưng phòng luyện đan không có người, hắn đành phải đi về phía căn phòng của Sở Dao.
Đi tới trước cửa phòng của Sở Dao, Tô Đồng không giống vừa rồi trực tiếp xông vào cửa. Hắn tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng biết nam nữ khác biệt, tùy tiện xông vào phòng một nữ tu thập phần không ổn, rất dễ thấy một chút đồ nhi đồng không nên biết.
Tô Đồng liền truyền âm nói: "Sở Dao, Sở Lam tiên tử muốn ngươi lập tức đi tới Lan Hương thính chờ ngài ấy."
Tô Đồng truyền âm hai lần thì phát hiện trong phòng không có bất kỳ phản ứng gì, vừa định rời đi lại nghĩ tới gương mặt xinh đẹp chứa đựng sát ý của Sở Lam tiên tử. Yêu cầu hắn nhất định phải đem người mang tới, vì vậy lại truyền âm nói: "Sở Dao, ngươi nếu không lên tiếng ta đành phải xông vào?"
Trong phòng, chỉ có một con ngỗng là A Ngốc, đang ở trong ổ nhỏ của mình hưởng thụ đồ ăn ngon cùng sinh hoạt nhàn nhã.
A Ngốc từ sau khi theo Sở Dao đi vào Bích Du Cung, liền không rời khỏi căn phòng nhỏ này.
Sở Dao đối với việc này cảm thấy thập phần áy náy cho rằng nguyên nhân là bởi vì nàng, mới làm cho một con thiên nga vốn nên tự do bay lượn ở trên bầu trời bị vây ở nơi đây. Dựa vào loại tâm lý áy náy này, đãi ngộ của A Ngốc dần dần tăng lên vài lần.
Tỷ như nói hai cái bàn ăn ở trước mắt A Ngốc, là hàng trân quý do Sở Dao mua, mà trong chén chưa bao giờ để không. Thả toàn bộ linh thú đan cùng Vụ Linh linh tửu, để cho A Ngốc tuỳ ý ăn ăn uống uống.
Thậm chí vì phòng ngừa A Ngốc, một con ngỗng đơn độc ngây ngốc trong phòng sẽ buồn chán. Sở Dao còn mua một bộ đồ chơi Hắc Linh Ngư mà tu sĩ trẻ con yêu thích cho nó chơi.
Sở Dao nào đâu biết A Ngốc từ lúc sinh ra đã được nuôi lớn ở trại linh thú, nó quen ngây ngốc tại địa phương nhỏ, vẫn không thích nhúc nhích hoạt động tự kiếm sống. Cho nên Sở Dao an bài như vậy làm A Ngốc thập phần hưởng thụ, đặc biệt là món đồ chơi Hắc Linh Ngư Sở Dao mua kia, thật làm nó yêu thích không buông tay vui mừng vô cùng.
A Ngốc khi nghe được truyền âm đầu tiên của Tô Đồng cũng không thèm để ý, nhưng khi nghe thấy người này vậy mà muốn xông vào, nó liền phản ứng một cái muốn ngậm lấy đồ ăn của mình đào tẩu. Bất quá cái cửa này cũng quá nhỏ, lấy thân hình của nó không có khả năng lặng yên không một tiếng động rời đi. Cho nên nó lập tức mở ra cánh ra bảo vệ đồ ăn của mình.
Tô Đồng đứng ở ngoài cửa phòng đợi một lát, bên trong vẫn không có phản ứng liền trực tiếp xông vào.
Bên trong không ai, trong phòng không lớn trang trí cực kỳ đơn giản. Phòng ngoài trừ một cái giường đá vừa ráp xong cùng một cái ghế đá bên ngoài. Cũng không có đồ dư thừa, đơn giản đến quạnh quẽ không giống phòng của một nữ tu.
Trong phòng bố trí duy nhất chỉ có một góc, dùng Tử Ngọc mềm mại, cành lá Hương Bồ cùng hoa Lan Linh bện thành một cái ổ rất to. Một con thiên nga trắng vừa mập vừa ngốc ngồi xổm ở trên, hai chiếc cánh mập mở ra đặt ở trước người, rất rõ ràng là đang che dấu thứ gì.
Tô Đồng đảo thần thức qua, liền phát hiện nguyên lai dưới cánh con thiên nga mập ụt ịt này đặt hai cái mâm ngọc tinh xảo cùng chén ngọc. Chất ngọc tinh tế, mặt trên phát ra một tia xanh biếc điêu khắc thành hình lá sen.
Mà bên trong mâm ngọc tràn đầy đan linh thú, chén ngọc càng xa xỉ hơn thế nhưng chứa đầy linh tửu màu đỏ tím mùi thơm phác mũi. Xem ra là đồ ăn của con thiên nga mập này.
Lấy linh tửu cho linh thú? Tô Đồng mở to hai mắt nhìn, hắn lần đầu tiên nhìn thấy linh thú của tu sĩ có đãi ngộ cao như vậy. Chính hắn nuôi một con tam phẩm thông minh sắc xảo, nhưng thức ăn cùng đãi ngộ so ra còn kém con ngỗng mập này một phần mười.
Chương 96: Tô Đồng Xung Đột.
Một thị nữ tiền tiêu hàng tháng nhiều nhất chính là năm hoặc sáu viên linh thạch, Tô Đồng nhìn ra linh đan cùng chén linh tửu này, giá ít nhất không dưới mười viên linh thạch.
Sở Dao người này có bệnh đi, đối chủng loại linh thú cấp thấp, diện mạo béo mập ụt ịt ngốc nghếch như vậy lại tốt đến thế.
"Hừ!" Tô Đồng thấy A Ngốc dùng mắt nhỏ tràn ngập cảnh giác nhìn mình, tựa như bản thân sẽ đoạt đồ ăn của nó. Đột nhiên cảm thấy A Ngốc cùng chủ nhân của nó giống nhau, làm hắn nhìn đến thập phần không vừa mắt.
Tô Đồng thấy một bộ đồ chơi Hắc Linh Ngư thủ công tinh xảo sống động như thật, ở ngay bên cạnh con thiên nga mập liền lập tức mở to hai mắt.
Bộ đồ chơi Hắc Linh Ngư này chính là chuyên dùng cho tu sĩ trẻ con rèn luyện thân thể, là bộ đồ chơi điều khiển cao cấp. Sau khi dùng linh châu điều khiển sẽ hóa thành các con cá màu sắc bơi khắp nơi, nếu ngươi bắt được ba con cá cùng màu sắc liền sẽ hóa thành một con cá lớn. Ba con cá hóa thành một con cá lớn, lấy loại này suy ra cảnh giới cao nhất chính là toàn bộ con cá nhỏ hợp thành một con cá hắc linh siêu cấp to lớn.
Bộ đồ chơi này căn cứ số lượng linh cá cùng độ khó để định giá tiêu chuẩn, nhưng một bộ thấp cũng là nhất giai. Cần phải mất hai mươi viên linh thạch, giá cả rất là đắt ngay đến tu sĩ còn mua không nổi.
Tô Đồng khi còn nhỏ tất nhiên đã chơi qua món đồ chơi này, hắn chơi là bộ Hắc Linh Ngư một trăm linh thạch một bộ bản chung cực. Chơi một năm mới qua cửa, hiện tại bộ bản chung cực kia hắn vẫn còn giữ lại để ở chỗ đựng đồ trân quý trong phòng.
Đương Tô Đồng nhìn thấy món đồ chơi mình lấy làm tự hào, thế nhưng lại trở thành món đồ chơi cho một con thiên nga mập. Dù là bộ đồ chơi bản Hắc Linh Ngư cấp thấp nhất cũng khiến hắn cảm thấy nổi giận.
Hắn tùy tay lấy ra một viên Linh châu từ Càn Khôn Bảo Nang ném về phía bộ đồ chơi Hắc Linh Ngư, muốn phá hỏng thứ chướng mắt này.
A Ngốc thấy viên Linh châu này thế nhưng bay về phía món đồ chơi bảo bối mà nó yêu nhất, ở dưới tình huống cái cánh đang bảo vệ đồ ăn không thể lấy ra, liền phản ứng kịp thời quay đầu một cái lập tức dùng miệng ngậm lấy viên Linh châu kia.
Phi! A ngốc phun Linh châu trong miệng ra, phẫn nộ nhìn Tô Đồng. Mắt nhỏ biểu đạt rõ ràng ra một loại phẫn nộ, tiểu tử, nếu ngươi còn tời. Phì ca liền muốn thu thập ngươi.
"Nhìn không ra ngươi lớn lên mập như vậy, động tác lại thật nhanh nhạy!"
Tô Đồng nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn tú đáng yêu cười đến âm trầm. Liền lấy thêm ra một viên Linh châu, lần này hắn ở trong Linh châu âm thầm đưa vào một chút lực âm sau đó phất tay bay về phía món đồ chơi của A Ngốc.
A Ngốc lại lần nữa dùng miệng tiếp được Linh châu, ngay lập tức bị Tô Đồng âm thầm kích nổ Linh Châu làm chấn thương miệng, một tia máu đỏ tươi từ khóe miệng nó chảy xuống dưới.
Tuy rằng vết thương ở miệng không nặng nhưng lại thật sự chọc giận A Ngốc.
Lông toàn thân A ngốc đều muốn nổ tung, tựa như một quả cầu lông thật lớn. Nó phẫn nộ nhảy lên vỗ cánh, nhanh như tia chớp đánh úp về phía Tô Đồng.
Tô Đồng không nghĩ tới tốc độ công kích cùng tần suất của A Ngốc nhanh đến kinh người như vậy, hắn trốn tránh không kịp nên bị A Ngốc dùng cánh hung hăng đánh lên mặt vài cái, liền cảm thấy đau cùng nóng rát.
Tô Đồng lớn như vậy chưa từng có ăn qua loại khổ này, hơn nữa còn là bị một thiên nga trắng linh thú cấp thấp thoạt nhìn vừa mập vừa ngu ngốc.
A Ngốc sau khi kết thúc công kích liền rơi xuống mặt đất, bày ra vẻ đứng thẳng Kim Kê độc tôn, đôi mắt đen nhỏ hả hê đắc ý nhìn Tô Đồng thẹn quá hoá giận.
"Đáng chết!" Tô Đồng bấm một pháp quyết, chỉ thấy sáu viên cầu lửa từ bên người hắn dâng lên nóng cháy vô cùng, đúng là thuật cầu lửa cấp cao.
"Đi." Tô Đồng vung tay lên, sáu viên cầu lửa bện thành một tấm lưới lửa bay về hướng A Ngốc.
A Ngốc đối mặt công kích hung ác như thế liền thu lại lông ngỗng, thân hình lập tức trở nên thon thả vô cùng. Tiếp theo giẫm chân hóa thành một tia chớp màu trắng, từ trong khe hở của lưới lửa xuyên qua. Một cỗ mùi khét nhàn nhạt bay ra, lấy thân hình của A Ngốc muốn hoàn hảo không tổn hại gì xuyên qua lưới hoả thì có chút khó khăn, cho nên lông trên người vẫn bị đốt cháy một chút.
Đầu có thể rơi nhưng lông không thể loạn! A Ngốc phẫn nộ lại lần nữa thi triển như mưa rền gió dữ công kích Tô Đồng, lúc này nó liền dùng tới cả miệng. Miệng ngỗng, cánh ngỗng, ngỗng chưởng, tam quản tề hạ.
Tô Đồng đối mặt công kích mãnh liệt của A Ngốc, tức giận đến hai mắt bốc hỏa. Đôi tay cấp tốc bấm tay niệm thần chú, cái gì Cuồng Phong quyết, Băng Sương quyết, Lôi Điện quyết, tất cả pháp quyết toàn bộ hắn đều sử dụng một lần.
Nhưng vô luận là hắn sử dụng pháp quyết gì cũng không theo kịp tốc độ của A Ngốc, cuối cùng lửa giận công tâm hắn đột nhiên từ trong ngực lấy ra một tấm bùa chú màu vàng.
Chỉ thấy tấm bùa chú màu vàng này hơi hơi phát ra ánh sáng, chính là bùa chú theo dõi Định Thân quyết nhị phẩm cao giai.
Trong Bích Du Cung hắn tuổi tác nhỏ nhất, lại là đệ tử nhập môn của Thanh Hư chân nhân. Không chỉ có Thanh Hư chân nhân cùng bốn thị thiếp Trúc Cơ yêu quý, mà hắn đi tới nào bái kiến trưởng bối cũng đều sẽ nhận được lễ vật, cho nên trên người hắn có rất nhiều bảo bối.
Tấm truy tung Định Thân quyết, có thể theo dõi hơn nữa khoá chắt kẻ địch. Là Sở Lam tiên tử thưởng cho hắn dùng để phòng thân.
Tuy rằng lấy ra đối phó một con linh thú cấp thấp thật là lãng phí, nhưng Tô Đồng lại quản không được nhiều như vậy.
A Ngốc sau khi thấy Tô Đồng lấy ra tấm bùa chú vàng kia, trực giác của nó cảm thấy một tia uy hiếp. Nhưng dù giờ này cửa mở rộng ra A Ngốc cũng không có ý chạy trốn chút nào.
Bởi vì A Ngốc còn phải đợi Sở Dao trở về, hắn sợ sau khi mình chạy liền tìm không thấy Sở Dao, vậy nó đi đâu mà tìm Vụ Linh linh tửu để uống.
A Ngốc quyết định tiên hạ thủ vi cường, mở cánh ra khởi động công kích lần cuối cùng đối với Tô Đồng.
"Ngỗng mập xem chiêu." Tô Đồng sau khi kích hoạt truy tung Định Thân quyết, tấm bùa chú màu vàng kia đột nhiên hóa thành một đạo khói nhẹ. A Ngốc lập tức cảm giác có cái gì bay đến trên người mình, nó sợ tới mức lông dựng cả lên muốn đào tẩu nhưng vẫn bị giam cầm.
A Ngốc duy trì hai cánh mở ra, lấy tư thế toàn thân lông dựng đứng rơi xuống đất.
"Ha ha, ta xem con ngỗng mập ngươi còn kiêu ngạo như thế nào." Tô Đồng nhìn A Ngốc giống như pho tượng không thể động đậy, vui vẻ cười ha hả lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu ở trên mặt.
"Con ngỗng chết bầm, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi thật tốt một chút." Tô Đồng thiên chân hồn nhiên cười với A Ngốc. Từ trong Càn Khôn Bảo Nang lấy ra một thanh kiếm nhỏ ba thước, đối với A Ngốc khoa tay múa chân từ trên xuốg dưới tựa như đang tự hỏi muốn ra tay từ nơi nào.
Kiếm nhỏ trên tay Tô Đồng hình dạng thập phần đơn sơ, thoạt nhìn giống như là một thanh kiếm gỗ đồ chơi của trẻ con, không một chút phù hợp với thân phận của Tô Đồng.
Nhưng trên thực tế, thanh kiếm gỗ không chớp mắt này là lõi Huyền Lôi Mộc ngàn năm cực kỳ quý hiếm tứ phẩm vật liệu. Là Thanh Hư chân nhân đặc biệt chuẩn bị vì Tô Đồng biến dị lôi linh căn.
Sở dĩ hình dạng đơn giản như thế này là vì Thanh Hư chân nhân không muốn luyện chế lại đoạn gỗ này, hắn muốn để lại cho Tô Đồng.
Chờ khi Tô Đồng tu vi cao thâm sau thành công đột phá Trúc Cơ, liền đem Huyền Lôi Mộc đen tuyền ngàn năm luyện chế thành linh kiếm, lúc này mới có thể cùng hắn tâm tính tương thông.
Tô Đồng lấy kiếm gỗ nhỏ của mình ra, hướng về một cánh của A Ngốc. Khiến cho A Ngốc sợ tới mức lông toàn thân đều dựng đứng, lại không có biện pháp nhúc nhích. Đôi mắt đen nhỏ sợ hãi nhìn linh kiếm bay về hướng đầu hắn.
Kiếm quang chợt lóe trên đầu A Ngốc bị cắt mất một đám lông ngốc, kỳ thật Tô Đồng chỉ nghĩ dọa A Ngốc mà thôi. Cũng không muốn mạng nhỏ của nó, vừa vặn cắt lông A Ngốc hắn liền tính giúp A Ngốc đổi cái tạo hình.
Tô Đồng lại điều khiển kiếm gỗ nhỏ hướng đầu A Ngốc gọt bỏ, dưới mấy đường kiếm A Ngốc liền thành thiên nga trọc.
"Ha ha." Tô Đồng thấy bộ dạng kia của A Ngốc cười càng thêm vui vẻ, chưa đã thèm lại lấy kiếm gỗ nhỏ hướng cổ A Ngốc gọt bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro