Phần 18
"Muội biết rồi, đa tạ Tam tỷ." Sở Dao nhận chiếc túi mở ra xem, hạt giống Vụ Linh thảo tựa như hạt đậu xanh nhỏ, tròn.
"Sau khi làm ra sản phẩm mới đừng có quên ta đó." Sở Mẫn trước khi đi còn không quên dặn dò, cho tới lúc Sở Dao đảm bao chắc chắn mới hài lòng rời đi.
"Trồng ở chỗ này vậy." Sở Dao chia ra một góc ở trong sân của mình, sau đó liền đem hạt giống Vụ Linh thảo rắc xuống.
"A Ngốc." Sở Dao quay đầu nhìn A Ngốc đang ngồi xổm ở gần đó, tâm trạng rất tốt cùng nó nói đùa: "Ngươi nhất định không được ăn vụng hạt giống của ta đó."
A Ngỗc vẫn không nhúc nhích, đối với lời nói của nàng không có bất kì phản ứng gì.
"Tại sao lại như thế này?" Sáng sớm Sở Dao đi tới góc sân trồng Vụ Linh thảo, lại phát hiện những cây Vụ Linh thảo tuy đã mọc nhưng lại không theo trật tự. Có chỗ thì dày kín, chỗ lại trụi mất một mảnh.
Sở Dao rút một cây lên, Vụ Linh thảo này lớn chừng bàn tay. Lá cây tựa như một thoán đậu Hà Lan, ở giữa là màu xanh lá, còn hai bên là màu trắng. Rễ phình lên giống như bướu thịt, tẽ ra tất cả đều là hạt giống màu đen.
Mà những nơi không trồng Vụ Linh thảo đều vô cùng sạch sẽ, ngay cả viên hạt thảo cũng nhìn không thấy.
"Có thể nào là do A Ngốc ăn vụng hay không?" Trong lòng Sở Dao có chút nghi ngờ, nàng nhìn về phía A Ngốc. Chỉ thấy hai mắt nó ngây dại, ngồi xổm nhìn bầu trời.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, nàng âm thầm lắc đầu. Chưa từng nghe nói thiên nga trắng thích ăn hạt cỏ, nói không chừng là do mấy con chim từ nơi nào bay tới ăn, hoặc có thể là Vụ Linh thảo không hợp khí hậu ở nơi này. Bỏ đi, dù sao Vụ Linh thảo cũng không phải là thứ gì đáng giá, lần sau trồng nhiều hơn là được.
Sở Dao không hề truy cứu chuyện này, trong đầu của nàng ghi nhớ lại những điểm quan trọng của Tụ Khí Quyết, thêm một lần nữa. Thấy không có vấn đề gì, liền quyết định ra tay.
Hai tay của Sở Dao khẽ mở, đặt tới trước ngực. Sau đó đầu ngón tay phát ra ánh sáng mờ nhạt, nàng hít một hơi thật sâu, mười ngón tay đột nhiên động đậy.
Chỉ thấy đầu ngón tay của nàng hơi động, thập phần trục trặc. Nhưng dần dần lại trở lên lưu loát, mười ngón giống hệt như một tấc không gian vuông. Ánh sáng đan chéo, đẹp như tranh vẽ. Tạo thành một cái pháp trận vô hình.
Một cây Vụ Linh Thảo toả ra lục khí màu xanh biếc hiện lên. Trận pháp vô hình ở trong mười ngón tay của Sở Dao như một cái lốc xoáy, bắt đầu điên cuồng hấp thụ lục khí kia.
Lục khí trên tay nàng càng lúc tụ càng nhiều, rất nhanh tạo thành một viên tinh châu màu xanh biếc, tựa như cây cỏ ẩm ướp xuất hiện trên đầu ngón tay nàng. Sở Dao nhanh lấy bình ngọc ra đem viên tinh hoa này cất vào thật cẩn thận.
Mà Vụ Linh thảo vốn xanh tươi, hiện tại đã thành khô héo, vàng úa. Một cơn gió thổi qua, lá vàng tựa như khói bụi rào rạt tan biến.
"Pháp quyết này đúng thật là bá đạo."
Sở Dao cũng không ngờ hiệu quả lại mạnh như thế, Tụ Khí Quyết bá đạo vượt ngoài dự tính của nàng. Trong lòng không âm thầm cảnh giác, sau này khi thi triển Tụ Khí Quyết nhất định phải cẩn thận, vạn lần đừng để liên lụy đến linh thảo khác.
A Ngốc đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ngây dại bỗng hiện lên một tia kinh sợ.
Sở Dao lấy hạt giống Vụ Linh thảo ra gieo một lần nữa, lần này nàng rải vô cùng dày kín, phạm vi rộng hơn.
Buổi tối khi nàng đang cầm chiếc bình nhỏ tu luyện, đột nhiên trong lòng hơi động, lập tức liền ngừng việc tu luyện lại.
Nàng dùng thần thức đảo vòng quanh sân, chỉ thấy A Ngốc vốn đang ngủ ở trong góc, không biết từ lúc nào đã dẩu cái mông béo mập lên, vùi đầu vào ăn Vụ Linh thảo.
Nó ăn đến thập phần có khéo léo, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới. Một chỗ ăn mấy miếng, có vẻ nó đã thông minh hơn, ăn tránh tạo thành một mảnh đất trống, miễn để cho Sở Dao nghi ngờ.
"Xem ra A Ngốc này đang giả heo ăn thịt hổ." Sở Dao không lên tiếng ngăn cản, vì Vụ Linh thảo cũng chẳng mấy đáng giá, lại mọc rất nhanh. A Ngốc ăn cẩn thận như vậy, cũng không ảnh hưởng gì tới sản lượng của Vụ Linh thảo.
Sở Dao hơi thắc mắc, thân là một con linh thú phi hành, vì sao A Ngốc lại muốn giả đần độn.
Nó cũng không phải là heo, lớn lên béo tốt sẽ sợ bị giết thịt.
"Thật thú vị." Sở Dao hơi mỉm cười, có một sủng vật am hiểu giả vờ như vậy ở bên cạnh, sau này nhất định sẽ không buồn chán.
Chương 51:Quất Cường.
Buổi sáng ngày hôm sau, nàng mở cửa ra liền thấy một mảnh Vụ Linh thảo lớn, xanh tươi um tùm. Lấy ưu thế sinh trưởng tốt chiếm toàn bộ cái sân, ngay cả vách tường cùng nóc nhà cũng đều là Vụ Linh thảo.
"Bản năng sinh sản của thực vật quả nhiên là cực mạnh." Sở Dao nhìn một mảnh lớn Vụ Linh thảo này, không khỏi hài lòng gật đầu.
A Ngốc nhảy nhót đến trước mặt Sở Dao, vươn cổ kêu thật lớn, ý bảo nó muốn ăn bữa sáng.
Gia hỏa thích giả vờ này, mỗi ngày đều vô cùng coi trọng ba bữa cơm. Cứ đúng giờ là bắt đầu kêu lớn.
Sở Dao lấy một viên linh thú đan ra, linh thú đan này lớn bằng đầu ngón tay cái. Màu trắng ngà, mang theo hương vị nhàn nhạt. Là đồ ăn mà linh thú yêu nhất, mỗi ngày một viên căn bản có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn nó.
Do Sở Dao chưa từng nuôi qua linh thú nên cũng không biết, một ngày một viên linh thú đan cũng có thể thỏa mãn bọn chúng. Tại nàng thấy A Ngốc sáng trưa chiều đều kêu, nên tưởng linh thú cũng giống như người, cần một ngày ba bữa.
A Ngốc duy trì tư thế duỗi cổ, tiếp tục kêu lớn.
Sở Dao cầm linh thú đan ở trong tay, sau đó tung lên tung xuống.
Ánh mắt đang dại ra của A Ngốc nhịn không được chuyện động theo.
Bỗng nhiên Sở Dao dùng sức đem linh thú đan này ném mạnh đi thật xa. A Ngốc lập tức tung cánh bay, nó dùng tốc độ vô cùng nhanh, hóa thành một tia sáng màu trắng lớn. Nhanh như chớp đuổi theo bắt lấy linh thú đan.
Sở Dao làm như vậy chỉ nghĩ muốn thử nó một chút. Nhưng không nghĩ tới A Ngốc bộ dạng vẫn luôn vô dụng, lại có tốc độ đáng sợ đến thế, không khỏi khiến nàng kinh ngạc.
Sau khi A Ngốc tiếp được linh thú đan, liền dựng lại một giây ở trên không trung. Sau đó lấy dáng vẻ đần độn bay trở về tiểu viện, tiếp tục giả ngốc ngồi xổm nhìn lên bầu trời. Tựa như siêu cấp thần điểu vừa rồi vốn không phải là nó.
Sở Dao trong lòng âm thầm buồn cười, vẻ mặt của A Ngốc giờ phút này nhất định là rất ảo não.
"Thì ra A Ngốc lại có lúc lợi hại như vậy." Sở Dao tươi cười đi đến bên cạnh sờ cái đầu béo mập của nó nói: "Xem ra cần phải rèn luyện nhiều hơn, để A Ngốc của chúng ta có thể biến thành một con thần ngỗng có tiền đồ."
A Ngốc bất động không có phản ứng, ánh mắt dại ra, tiếp tục nhìn lên bầu trời. Bày dáng vẻ nó không hiểu nàng đang nói gì.
Sở Dao sau khi chơi đùa với A Ngốc xong, liền bắt đầu dùng Vụ Linh thảo thi triển ra Tụ Linh Quyết. Lần này nàng thu thập được một viên tinh hoa màu xanh, lớn bằng nắm tay.
"Như này chắc là đủ dùng." Sở Dao thu thập đủ nguyện liệu xong, liền bắt đầu ủ linh tửu.
"Kỳ Hương thảo mười phần, Lan Tử La mười phần, Vụ Linh quả 30 phân*, Hắc Linh quả 50 phân.."
*1 phân =10 ly (1ly= 0.0373g)
Sở Dao sau khi đem linh thảo phân loại, nàng dùng linh dịch nhỏ vào một thùng nước lớn, liền đem linh thảo mười năm ủ thành linh tửu 50 năm, 80 năm, 150 năm.
Thời gian một buổi trưa, nàng dựa theo bí quyết mà Lão quái đưa cho. Cuối cùng cũng ủ ra được linh tửu 10 năm không có linh dịch phụ trợ, cùng với linh tửu 50 năm, 80 năm, 150 năm tất cả đều chôn sâu ở trong viện.
"Mười ngày sau có thể mở ra, đến lúc đó sẽ gọi là Vụ Linh Tửu."
Trong phương thức ủ rượu đã nói quá, loại linh tửu này mười ngày có thể ủ thành công. Nhưng ủ càng lâu, hương vị sẽ càng thêm thuần khiết, linh lực hiệu quả gấp bội.
Bất quá đây là lần đầu tiên Sở Dao ủ, phải đợi tới mười ngày sau mở ra mới biết được kết quả.
Từ ngày Sở Dao thành công dùng linh thú đan vạch trần gương mặt dối trá của A Ngốc, nàng liền không ngừng tính toán, dùng cách này tới huấn luyện nó.
Chỉ là lần thứ hai nàng lấy linh thú đan vứt lên, ánh mắt của A Ngốc lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay nàng. Giống như không thấy sự chuyện động của linh thú đan.
Sở Dao không phục, liền đem linh thú đan ném về phía xa. Lần này A Ngốc không động, mà tiếp tục đứng tại chỗ ngây dại nhìn bàn tay của nàng, sau đó vươn cổ kêu lớn.
"A Ngốc." Sở Dao nhún vai mở ra đôi tay, bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi không đi nhặt linh thú đan, thì sẽ không có cái gì để ăn a."
A Ngốc vẫn tiếp tục kêu lớn.
Nàng nhìn bộ dạng giả ngu này của A Ngốc cũng không cảm thấy tức giận, mà quay người đi vào phòng đóng cửa lại. Mặc kệ nó đang ở bên ngoài kêu lớn.
A Ngốc rất có nghị lực, vẫn đứng ở ngoài cửa của nàng không ngừng kêu.
Sở Dao nhớ tới bên trong ngọc giản thuần thú của Khâu Chí Khoan có ghi lại, nhất định không được dung túng cho linh thú. Phải để nó học được cách nghe lời, bởi vì một con linh thú không phục tùng chủ nhân thì sẽ rất nguy hiểm.
"Hừ, tỷ cùng ngươi đấu."
Sở Dao ở trong lòng tức giận nghĩ, Hắc trứng quá lợi hại nàng trị không được liền bỏ đi. Nhưng đến cả một con ngỗng mập, mà nàng cũng không trị được để nó bò lên đầu, thì nàng chẳng cần phải đi lăn lộn nữa.
Chờ đến giữa trưa, Sở Dao dùng cùng cách cũ đem linh thú đan ném mạnh về phía xa. A Ngốc cũng không nhúc nhích, vẫn tiếp tục tội nghiệp kêu lớn.
"A Ngốc, đừng giả vờ nữa." Sở Dao ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ cái đầu béo của nó cười nói: "Ta sớm đã nhìn rõ ngươi, tiếp tục giả bộ cũng chẳng còn thú vị a."
Ánh mắt của A Ngốc vẫn dại ra, kêu lớn.
"Hừ, ngươi cứ việc giả vờ đi. Ta xem ngươi có thể giả vờ đến lúc nào."
Vì thế Sở Dao cứ như vậy đấu cùng A Ngốc, nhưng nàng không ngờ tới A Ngốc vậy mà dùng cả mạng để giả bộ.
Ngày đầu tiên, Sở Dao lấy linh thú đan ném mạnh lên không trung. A Ngốc không động, nó không có linh thú đan ăn, kêu lớn tới một ngày một đêm.
Đến ngày hôm sau, Sở Dao lại đem linh thú đan ném mạnh lên không trung. Lần này A Ngốc vẫn không cử động, chưa được ăn linh thú đan cho nên thanh âm bắt đầu nghẹn lại.
Ngày thứ ba nàng cầm linh thú đan ném nhẹ lên trời, linh thú đan bay ngang qua sân rồi rời xuống bên ngoài.
"A Ngốc." Sở Dao có lòng tốt nhắc nhở: "Linh thú đan ở bên ngoài, ngươi chạy ra tới cửa rồi vòng sang, là có thể ăn được."
Đối với lời nói của Sở Dao, A Ngốc không có bất kỳ phản ứng gì. Nó không ăn linh thú đan, nên không còn sức lực để kêu lớn.
Tới ngày thứ tư Sở Dao có chút mềm lòng. Nàng không ném linh thú đan lên trời nữa, mà đáp tới một góc sân. A Ngốc chỉ việc đứng dậy, bước đến vài bước là có thể ăn được. Nàng tin nó vẫn còn sức lực chuyển động từ khoảng cách này.
Chỉ là A Ngốc vẫn ngồi xổm tại chỗ, không tiến tới nhặt.
"Ngay cả việc nhặt linh thú đan mà ngươi cũng không muốn, chẳng lẽ ngươi muốn tỷ đây mang đến trước mặt ngươi, sau đó quỳ xuống van xin ngươi ăn sao?"
Tiểu dạng, Sở Dao nhìn bộ dạng quật cường này của A Ngốc, trong lòng không khỏi tức giận. Thầm nghĩ ngay cả Hắc trứng cũng bị chiếc bình nhỏ của nàng đánh cho phục, nàng không tin mình lại trị không được con ngỗng ngốc nghếch này.
A Ngốc không ăn linh thú đan, tinh thần suy sụp, thân thể bắt đầu gầy ốm.
Ngày thứ năm Sở Dao đem linh thú đan ném tới bên người A Ngốc, chỉ cần nó quay đầu lại, vươn cái cổ ra là có thể ăn được.
Nhưng A Ngốc vẫn không chịu duỗi đầu ra ăn viên linh thú đan kia, nó chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dao. Cái mặt đã từng béo đến không thấy mắt kia, hiện tại gầy đi rất nhiều. Nhưng đôi mắt đen của nó vẫn lộ ra một tia quật cường.
Sở Dao lạnh lùng đối diện với nó truyền âm, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là linh thú của ta. Đừng tưởng có thể bò lên đầu ta.
A Ngốc cúi xuống, đem đầu nhét vào dưới cánh. Nó ngồi xổm trên đất không nhúc nhích, thân thể càng ngày càng gầy ốm, lông chim trắng tinh thỉnh thoảng lại bị rụng.
Lúc này Sở Dao đã có chút yếu lòng, nhưng nhớ lại lời nói ở trong ngọc giản thuần thú kia, khiến tâm của nàng lại thêm vững.
Ngày thứ sáu Sở Dao đem linh thú đan đặt ngay trước mặt của A Ngốc, đây là việc mà nàng đã nhượng bộ lắm rồi. Nhưng A Ngốc lại không chịu cúi đầu ăn linh thú đan, khiến Sở Dao tức giận đến nắm chặt tay, hung dữ nói: "Không ăn thì không ăn, dù gì cũng không phải là ta chịu đói. Để ta xem ngươi chịu đựng được tới khi nào."
Ngày thứ bảy A Ngốc đã không còn sức lực để đem đầu đặt dưới cánh nữa. Thân hình vốn mập mạp giờ đây đã nhỏ đi rất nhiều, cuộn thành một đống nằm ở trong góc không nhúc nhích, tựa như đã chết.
"Mẹ nó, A Ngốc đáng chết này, ngươi quật cường như vậy để làm gì, thà là chết chứ không chịu khuất phục sao?" Sở Dao biết mình đã chịu thua, nàng chạy tới ngồi xổm xuống bên cạnh A Ngốc. Bàn tay run rẩy móc linh thú đan ra, đặt vào trong miệng của A Ngốc. Nhưng đôi mắt của nó vẫn không mở.
"A Ngốc, ngươi mau ăn đi." Sở Dao nôn nóng nâng đầu A Ngốc lên, nhẹ vạch miệng nó ra. Sau đó đem linh thú đan nhét vào rồi đóng miệng nó lại.
Nhưng ngay cả việc nuốt xuống A Ngốc cũng không làm được, nàng có thể nhìn thấy rõ viên linh thú đan tròn vo kia đang mắc kẹt ở trên chiếc cổ gầy gò ốm yếu của nó.
"A Ngốc, ta sai rồi, sau này ta sẽ không bao giờ ép buộc ngươi nữa."
Sở Dao nhìn A Ngốc sắp không xong, trong lòng liền cảm thấy đau xót. Nước mắt cũng nhịn không được mà chảy xuống.
Giây phút này nàng không khỏi hối hận, vì cái gì nàng lại cùng với A Ngốc đối chọi, ép nó tới mức này. Cũng hận A Ngốc so với Hắc trứng còn quật cường hơn, vì giả bộ mà ngay đến mạng cũng không cần.
"Hy vọng là linh dịch sẽ có tác dụng đối với ngươi." Sở Dao chỉ còn biết kỳ vọng vào linh dịch, nàng lấy linh dịch ra, đổ một giọt vào trong miệng của A Ngốc. Sợ không đủ cho nên cô nhỏ thêm một giọt nữa xuống.
Linh dịch màu vàng kia vừa tiến vào miệng A Ngốc, nó bỗng nhiên từ trong lòng của Sở Dao ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to. Sau đó thân thể từ dưới đất nhảy dựng lên, cánh đập xuống mặt đất tựa như ăn phải Hồi Xuân Đan.
"A Ngốc." Sở Dao kinh ngạc vui mừng hô, quả nhiên là linh dịch có tác dụng. A Ngốc đã sống lại.
A Ngốc chạy một vòng quanh sân như điên, sau đó tung cánh bay lên trời. Trong nháy mắt hóa thành một điểm trắng nhỏ, biến mất ở trên không trung.
"A Ngốc, mau quay trở lại a." Sở Dao gấp gáp ngự Liệt Diễm Kiếm muốn đuổi theo, nhưng chợt dừng lại.
Đuổi theo thì như thế nào, nàng đối với A Ngốc tàn nhẫn tới vậy. Chắc nó đã sớm hận nàng từ lâu.
Bất tri bất giác trong lòng Sở Dao, đã không xem A Ngốc là con linh thú phi hành được mua về. Mà dần coi nó như một người bạn vô cùng quan trọng.
Sở Dao ngây ngốc ở trong sân một lúc lâu cũng không thấy A Ngốc quay về. Trong lòng liền cảm thấy buồn bã cùng mất mát, nhưng lại có một tia vui mừng.
Bỏ đi, chỉ cần A Ngốc có thể sống lại là tốt rồi. Bất luận nó bay tới nơi đâu cũng được.
Sở Dao nhìn bầu trời mênh mông vô tận, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tôn trọng. Cho dù là một con linh thú, nó cũng thà chết chứ không vất bỏ tôn nghiêm.
Chương 52: Rượu.
Mười ngày đã qua, linh tửu có thể đào lên.
"Nếu ủ thành công, mình lại có thêm một con đường phát tài khác." Sở Dao gạt đi tâm tình chán nản sau khi A Ngốc rời đi, vui mừng đem linh tửu đào hết lên.
Nàng cẩn thận lau bùn đất bám bên ngoài vò linh tửu, trước tiên là mở nắp linh tửu 10 năm. Lập tức cảm thấy linh khí cùng hương rượu lượn lờ quanh mũi, khiến cho tinh thần sảng khoái.
Sở Dao lần đầu tiên ủ rượu, cũng không biết là thành công hay là thất bại. Nàng dùng ly ngọc nhỏ uống một ngụm, hương vị thuần khiết. So với Linh Cốc Tửu cao giai 50 năm, mà cô mua ở Danh Tửu Phường còn uống ngon hơn. Bên trong còn ẩn chứa linh khí nồng đậm.
"Hẳn là thành công." Sở Dao vừa lòng gật đầu, bỏ vò linh tửu 10 năm xuống.
"Linh Tửu ủ bằng linh dịch chắc hẳn là rất lợi hại." Sở Dao tiếp đó đem Linh Tửu 50 năm được ủ bằng linh dịch mở ra.
Cô mở nắp một vò Linh Tửu, mùi hương thơm của rượu mang theo nồng đậm linh lực toả ra, khiến người ta ngửi được liền cảm thấy say mê.
"Thật là thơm." Sở Dao hít một hơi thật sâu, rồi đổ ra một cái chén nhỏ.
Vụ Linh Tửu được làm bằng linh dịch, biến thành màu vàng đậm. Dưới tia nắng phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến người khác say mê không rời mắt.
Sở Dao gấp đến độ không nhịn được, liền đưa lên uống một ngụm. Rượu vừa vào miệng, lập tức hương vị thơm ngọt ngập tràn đầu lưỡi. Mới bắt đầu thì có cảm giác mới mẻ, ngay sau đó lại mãnh liệt bùng phát. Tựa như ánh sáng của mặt trời tiến vào miệng, rồi chạy đến dạ dày, tất cả giống hệt bị lửa thiêu đốt.
"Dựa vào, mình quên mất đây là rượu mà Trúc Cơ kỳ mới có thể uống."
Sở Dao bỗng nhớ ra vò rượu này với tu vi hiện tại của nàng là không thể uống được. Thật may nàng thường xuyên uống linh dịch, cho nên đối với loại linh khí có cảm giác muốn nổ tan xác này đã mười phần quen thuộc. Nàng cố chịu đựng, bắt đầu khoanh chân trên mặt đất ngồi thiền.
Nhẫn nhịn sau cơn lửa nóng do linh tửu gây ra, sau đó bắt đầu cảm thấy sảng khoái. Toàn thân thư thái, giống như mỗi lỗ chân lông đều đang co giãn, mà khí hải trong cơ thể nàng cuồn cuộn linh khí. thật là tuyệt. Đặc biệt nhất chính là, nàng có thể cảm nhận được kỳ kinh bát mạch của mình có chút biến hoá.
Kỳ kinh bát mạch là là nơi quan trọng nhất mà linh khí đi qua, mục đích tu luyện của tu sĩ là không ngừng củng cố, mở rộng kỳ kinh bát mạch. Để có thể hấp thụ linh lực một cách nhanh nhất.
Nếu linh khí không đủ, con đường tu luyện sẽ không thuận lợi. Không có cách nào hấp thu linh lực nhanh, nâng cao tu vi. Đó là nguyên nhân vì sao mà đệ tử Luyện Khí sơ kỳ, một ngày chỉ có thể tu luyện tám canh giờ, nếu cường ngạnh vượt qua thì kỳ kinh bát mạch sẽ chịu không được.
Kỳ kinh bát mạch của tu sĩ bị tổn thương, nhẹ sẽ giảm tốc độ tu luyện, tu vi tụt dốc. Còn nặng thì cuộc đời này sẽ không thể thăng tiến, không có duyên cùng đại đạo.
Sở Dao từ từ mở mắt, hít một hơi thật dài nghĩ thầm: "Quả là Linh Tửu do linh dịch ủ thành, thật là lợi hại. Có thể khiến cho kỳ kinh bát mạch dễ chịu, có thứ rượu này con đường tu luyện của mình sẽ càng thêm thuận lợi."
Còn thừa linh tửu 80 năm cùng 150 năm, Sở Dao không dám uống tiếp.
Nàng đang định cất linh tửu đi thì đột nhiên từ trên không trung vang lên tiếng kêu nhẹ.
Sở Dao ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới chỗ Vụ Linh Tửu 50 năm, được ủ bằng linh dịch.
Mới đầu nàng không khỏi cả kinh, nhưng sau đó nhìn lại, bóng trắng kia hoá ra lại là A Ngốc.
"A Ngốc." Sở Dao vui mừng hô một tiếng, nàng vạn lần không ngờ tới A Ngốc còn quay trở về.
Chỉ thấy đuôi của A Ngốc so với lúc trước càng thêm dài, rộng. Nó đem cái đầu béo mập nhét vào trong vò Vụ Linh Tửu 50 năm, ra sức uống mấy ngụm lớn.
"A Ngốc, uống ít một chút." Sở Dao thấy dáng vẻ giống như trâu uống nước này của A Ngốc, sợ nó uống xong xảy ra chuyện liền vội vàng kêu: "Rượu này rất lợi hại, uống nhiều sẽ mất mạng a."
Nếu bị tu sĩ khác nhìn thấy, có người lại lấy rượu quý như thế đưa cho sủng vật uống, nhất định sẽ tức giận mắng: "Bệnh thần kinh, phá gia chi tử."
A Ngốc cũng không để ý tới lời nói của nàng, vẫn cứ cúi đầu uống hết mấy ngụm lớn. Sở Dao thấy A Ngốc không nghe lời, liền cầm lấy cái cổ béo mập của nó, kéo ra khỏi vò rượu. Rồi lấy tốc độ cực nhanh đem rượu được ủ bằng linh dịch cất vào túi Càn Khôn.
"A Ngốc, nếu ngươi muốn uống thì uống cái này." Sở Dao chỉ vào Vụ Linh Tửu mười năm, loại bình thường đã được mở nói: "Uống bao nhiêu cũng được."
A Ngốc cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Sở Dao một cái, ngoe nguẩy cái mông hướng về Vụ Linh Tửu mười năm, loại bình thường. Cắm đầu uống.
Sở Dao đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh A Ngốc, vươn tay muốn sờ cái đầu trắng bóc của nó. Nhưng cảm thấy do dự nên đành thu tay lại.
Haizz..loại cảm giác áy náy này, thật là tra tấn người khác.
Sở Dao thở dài, trong lòng thầm thề sẽ không bao giờ nuôi linh thú nữa.
Lúc trước Hắc trứng tra tấn tinh thần cùng thể xác của nàng, còn bây giờ lại A Ngốc tra tấn lương tâm của nàng. Nói chung linh thú này so với linh thú khác càng làm cho nàng thêm đau khổ.
Chờ sau khi A Ngốc uống xong mới thò cái đầu ra, hài lòng ợ một cái. Vò rượu lúc này chỉ còn thừa lại một nửa.
A Ngốc uống liền mấy ngụm Vụ Linh Tửu năm mươi năm, được ủ bằng linh dịch. Lại còn uống thêm nửa vò Vụ Linh Tửu mười năm, loại bình thường. Cái mặt ngỗng mập mạp vẫn không đổi sắc, không có chút gì giống như sắp bị linh khí làm nổ tan xác. Thật khiến cho Sở Dao cảm thấy bội phục.
"A Ngốc, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ta rất lo lắng cho ngươi a. Chuyện lúc trước là ta không đúng, về sau tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi nữa." Sở Dao vô cùng thành khẩn hướng A Ngốc xin lỗi. Tình cảnh này, thật là không biết ai mới là chủ nhân, ai mới là sủng vật.
A Ngốc cuối cùng cũng nâng cái đầu béo mập của mình lên, quay mặt sang dùng cặp mắt nhỏ liếc nhìn Sở Dao một cái.
Ánh mắt lần này của nó không còn ngây dại như trước, ngược lại vô cùng linh hoạt, nhìn Sở Dao bằng ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Sở Dao bị khinh bỉ, tâm trạng có chút buồn chán. Có vẻ A Ngốc vẫn chưa chịu tha thứ cho nàng.
A Ngốc thu lại ánh mắt miệt thị, bỗng đi đến bên cạnh nàng, vươn cái cánh mập vỗ lên tay nàng. Tiếp đó duỗi cái cổ kêu hai tiếng, hai mắt đen nhìn Sở Dao tựa như đang nói, ta tha thứ cho ngươi, mau tạ ơn đi.
Sở Dao vẻ mặt như hắc tuyến, chợt nàng có dự cảm không tốt. A Ngốc bỏ xuống lớp mặt nạ ngụy trang, nàng cảm thấy nó sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
"Bang, bang, bang."
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập dồn dập.
"Nha đầu thối, muội có ở trong phòng không?" Âm thanh lớn của Sở Uy Hải vang lên.
A Ngốc vừa nghe thấy thanh âm của người bên ngoài, ngay lập tức trở lại bộ dạng ngốc nghếch ngày thường. Hai mắt ngây dại, ngồi xổm nhìn bầu trời.
Sở Dao thấy A Ngốc bắt đầu giả vờ, liền bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng mở lớn ra, nói với Sở Uy Hải: "Nhị ca, tìm muội có chuyện gì sao?"
Sở Uy Hải đứng ở trước cửa, dùng mũi ra sức hít ngửi, giọng nói tựa như bắt tang nàng đang làm chuyện xấu: "Nha đầu thối, muội dám nén uống rượu sao? Không cần phải chối, ta từ xa đã ngửi thấy mùi hương thơm của rượu."
"Tu vi của muội mới Luyện Khí tầng thứ hai, uống linh tửu cái gì. Có phải gần đây kiếm được quá nhiều linh thạch không có chỗ dùng, nên chạy đi mua linh tửu uống?"
Sở Uy Hải giáo huấn một hồi, sau cùng cùng gấp đến độ không chờ nổi nói: "Nhanh, mang rượu của muội giao ra đây, ta cần phải tịch thu. Còn nữa rượu này muội mua ở đâu, hương vị lại thơm như vậy. Ta chưa từng ngửi qua."
Sở Dao nhìn bộ dạng thèm khát không che dấu được của Sở Uy Hải, nàng liền biết vừa rồi hắn giáo huấn mình là giả, muốn uống rượu mới là thật.
"Nhị ca tới thật kéo, lúc trước muội tình tờ có được một bí quyết ủ rượu, cho nên tự mình ủ thử một chút. Không biết thành công hay là thất bại, chẳng bằng Nhị ca giúp muội nếm thử xem sao?" Sở Dao hơi mỉm cười, sảng khoái mời Sở Uy Hải vào trong tiểu viện của mình.
"Không vấn đề gì, thứ khác thì ta không dám nói. Nhưng nói về rượu, Nhị ca tuyệt đối đứng thứ nhất." Sở Uy Hải đối với bí quyết ủ rượu mà Sở Dao tình cờ có được, tự suy ra là do đệ tử phái Linh Hư Mộ Tuyết Oánh đưa cho nàng.
Sở Uy Hải bước nhanh vào, liền thấy dưới sân có cái hố còn chưa đắp lại. Mười vò rượu vẫn dính nguyên bùn đang được bày trên mặt đất, tất nhiên những vò tượu này đều là Vụ Linh Tửu mười năm, loại bình thường. Còn Vụ Linh Tửu được làm bằng linh dịch, căn bản Sở Dao sẽ không dễ dàng để cho người khác biết được.
Sở Uy Hải còn chưa đợi Sở Dao mời qua, đã tiến lên cầm lấy vò rượu, nhắm mắt uống một ngụm thật lớn nói: "Ừm, rượu thơm ngọt dịu, thật không tồi."
"Rượu này có màu trong suốt, có thể coi như là thượng phẩm." Sở Uy Hải nhìn thoáng qua vò rượu, sau đó rót vào một chén nhỏ. Bắt đầu thưởng thức đánh giá nói: "Vừa vào miệng liền có cảm giác ngọt ngào không chua, vị thật dịu nhẹ."
Đây là rượu mà A Ngốc đã uống qua. Sở Dao đứng ở bên cạnh nhưng không kịp ngăn cản, Sở Uy Hải đã uống vào.
Bỏ đi, ăn một chút nước miếng của A Ngốc chắc cũng không có việc gì. Sở Dao giả vờ như không biết chuyện gì, nàng thấy Sở Uy Hải nói rất có đạo lý. Bộ dạng thật am hiểu, liền mong chờ hỏi: "Nhị ca, huynh xem rượu này của muội linh lực như thế nào?"
Sở Uy Hải đem tất cả rượu trong chén đổ vào miệng.
"Không tồi, không tồi." Hắn gật đầu, vẻ mặt tán thưởng nhìn nàng nói: "Nha đầu thối, không nghĩ ra muội còn có thiên phú ủ rượu. Rượu làm khá tốt, đặt tại phường thất có thể bán được một vò 50 viên linh thạch hạ phẩm, cũng không thành vấn đề."
Một vò có thể kiếm được 50 viên linh thạch, Sở Dao nghe được con số này hai mắt lập tức sáng lên. Vốn phí gốc cũng chỉ đến 20 viên linh thạch một vỏ, nhưng nếu có thể bán với giá đó nàng phải gọi là bội thu.
Mỹ Nhan Thánh Phẩm của nàng tuy lượng tiêu thụ mạnh nhưng lợi nhuận ít, với lại chỉ nhằm vào nữ tu. Cho nên nguồn thu nhập có phần hạn hẹp.
Nhưng rượu thì khác, bình thường tu sĩ đều sẽ hay mua Đàn Linh Tửu để dự phòng. Còn tu sĩ có điều kiện, lại càng thường xuyên dùng rượu phụ trợ cho việc tu luyện. Đây tuyệt nhiên là một con đường phát tài.
"Phát tài, tỷ đây thật sự sắp phát tài a."
Sở Uy Hải nhìn vẻ mặt vui mừng của Sở Dao, cười nói: "Nhưng Nhị ca có một ý kiến, rượu này của muội tốt nhất không cần đưa cho Sở Mẫn cùng Mặc Lan buôn bán lẻ, giống như Mỹ Nhan Thánh Phẩm kia.
"Giá cả của rượu vô cùng đắt đỏ, tu sĩ hay mua đều có chút tu vi. Mà tu vi của hai người bọn họ còn rất thấp, lại là nữ tu. Buôn bán riêng lẻ dễ xảy ra chuyện, tốt hơn nên đưa cho cửa hàng của gia tộc bán hộ." Sở Uy Hải vỗ ngực hứa hẹn: "Muội cứ yên tâm, ta sẽ nói một tiếng với Trần quản sự, đảm bảo không thu tiền thuế của muội quá đắt."
"Thật tốt, đa tạ Nhị ca." Sở Dao gật đầu tán thành.
"Rượu này của muội tốt thì có tốt, nhưng vị lại quá ngọt. Chỉ thích hợp để cho nữ tu uống." Sở Uy Hải có phần bất mãn nói: "Muội như nào lại hay làm mấy thứ đồ dùng giành cho nữ tu."
"Không thể nào a, rượu chỉ có nữ tu mới uống thôi sao?" Sở Dao hơi thất vọng, nếu chỉ có nữ tu mới uống thì đồng nghĩa với việc nguồn thu nhập của nàng sẽ bị hạn chế.
Ở thế giới tu tiên, nam tu vẫn là xu hướng.
"Cũng không nhất định như vậy." Sở Uy Hải thoáng nghĩ: " Thỉnh thoảng uống đổi khẩu vị cũng không tồi."
"Kiểu người mọt sách giống như Thập Tam ca của muội, có thể cũng sẽ thích uống."
Đây là huynh đang châm chọc Thập Tam ca, lớn lên giống như nữ nhân sao?
Sở Hoằng Văn đi theo một người lão đại như vậy khiến cho Sở Dao cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Chương 53: Gửi Bán.
Sở Dao cầm một vò rượu chưa mở đưa cho Sở Uy Hải nói: "Nhị ca, huynh hãy cầm vò rượu này về mà uống."
"Không cần." Sở Uy Hải vươn tay cần nửa vò rượu uống dở lên: "Như vậy là đủ rồi."
Dứt lời liền đem nửa vò rượu cất vào Càn Khôn Bảo Nang của mình.
Đây là đồ A Ngốc đã uống qua. Sở Dao không còn gì để mà nói, nàng nhịn không được tầm mắt chuyển về phía A Ngốc.
Liền thấy A Ngốc với thân thể to lớn béo trắng kia, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngồi xổm nhìn trời.
"Con ngỗng này trông thật béo a." Sở Uy Hải nhìn theo tầm mắt của nàng, chợt phát hiện ra A Ngốc đang ngồi xổm ở một góc: "Muội mua sao?"
"Vâng." Sở Dao gật đầu nói: "Mua về thay cho việc đi bộ cũng không tồi."
"Linh thú ngốc nghếch, béo mập như vậy mà muội lại nói là không tồi sao?" Sở Uy Hải dùng dáng vẻ không thể tin được chỉ vào A Ngốc lớn giọng nói: "Nhất định là muội đã bị lừa. Mua ở đâu, Nhị ca sẽ dẫn muội đi đổi lại."
Sở Dao bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí nồng đậm từ chỗ của A Ngốc toả ra, có vẻ như lời nói của Sở Uy Hải đã chọc giận tới nó.
"Nhị ca, những thứ mà nữ nhi thích huynh không hiểu được đâu." Sở Dao che đi tầm mắt của hắn nói: "Với cả dáng vẻ của nó chính là kiểu linh thú mà muội thích."
"...." Sở Uy Hải vừa nghe tới vấn đề sở thích của nữ tu ngay tức khắc đầu hàng: "Tốt, là ta không hiểu."
"Nhị ca." Sở Dao sợ A Ngốc nội giận sẽ làm ra chuyện không thễ cứu vãn, bão nổi sẽ tạo thành không thể vãn hồi trường hợp, cho nên nắm chặt vai của Sở Uy Hải đẩy hắn đi về phía ngoài cửa: "Không phải huynh bảo, sẽ giúp muội nói với Trần quản sự một tiếng về chuyện buôn bán linh tửu hay sao? Vậy huynh nhanh đi đi, tốt nhất là buổi chiều có thể gửi bán giúp muội."
"Nha đầu thối, nóng vội muốn kiếm linh thạch đến vậy sao? " Sở Uy Hải không khỏi cười mắng nói một câu, sau đó vỗ bộ ngực bảo đảm: "Chuyện này không thành vấn đề, bây giờ ta liền dẫn muội đi tìm Trần quản sự."
"Khoan, chờ một chút để muội đi cất linh tửu." Sau khi Sở Dao khi cất kỹ rượu xong, liền đi tới bên cạnh A Ngốc. Vỗ nhẹ lên cái đầu mập mạp của nó, ôn hoà nói: "A Ngốc tốt, ngoan ngoãn chờ ta quay trở lại."
A Ngốc không để ý tới Sở Dao, đem cái đầu béo mập của mình để ở phía dưới chiếc cánh. Cuộn thành một cục bắt đầu lim rim ngủ.
Sở Uy Hải trông thấy không khỏi lắc đầu, sủng vật béo phì ngốc nghếch như vậy mà nàng cũng yêu thích nổi. Đúng là nữ nhân luôn khó hiểu.
"Chúng ta đi thôi." Sở Dao kéo Sở Uy Hải cùng ra ngoài.
A Ngốc nhấc cái đầu béo mập từ cánh trong lên, nhìn theo bóng dáng của Sở Uy Hải. Từ đáy mắt của nó hiện lên một tia ánh sáng sắc bén .
Trần quản sự tên đầy đủ là Sở Trần, ở trong Sở gia cũng được coi là bậc nguyên lão. Nghe nói khi hắn còn trẻ cũng là đệ tử ưu tú được gia tộc xem trọng. Nhưng đáng tiếc, trong một lần ngoài ý muốn đã khiến cho kinh mạch của hắn bị tổn thương. Từ đó tu vi liền dừng lại ở tầng Luyện Khí, khó mà tiến thêm được nữa.
Sở Uy Hải dẫn Sở Dao tới tìm Trần quản sự, ngay sau đó nói với ông ta, hãy sắp xếp một vị trí ở trong cửa hàng cho cô để bán Vụ Linh Tửu. Tiền thuê sẽ là ba phần trăm lợi nhuận kiếm được.
Đối mặt với Sở Uy Hải người được xem là tộc trưởng tương lai này, Trần quản sự cũng không nói hai lời liền đáp ứng.
Nàng thầm nghĩ nên đưa cho Trần quản sự một chút lợi lộc, nhưng ở trước mặt Sở Uy Hải làm trò này lại cảm thấy không được tốt mấy.
Đợi tới lúc đi về tách khỏi Sở Uy Hải. Cô liền quay lại tìm Trần quản sự, nở nụ cười nhẹ tặng cho ông ta một vò Vụ Linh Tửu:" Trần quản sự, hy vọng sau này ngài có thể giúp đỡ nhiều hơn."
Trần quản sự mới đầu còn tìm mọi cách để từ chối, nhưng dưới sự kiên trì thỉnh cầu không ngừng của nàng. Cuối cùng ông ta đành đáp ứng.
"Tặng lễ vật cũng là một kỹ năng sống a." Sở Dao đi ra khỏi cửa lớn, cảm khái mười phần lắc đầu.
"Tiếp theo còn phải đưa cho Sở Mẫn cùng Sở Hoằng Văn uống thử."
Sở Dao đổ ra hai chiếc bình ngọc lớn, cũng vì giá cả của linh tửu vô cùng đắt đỏ cho nên Sở Uy Hải mới không lấy nguyên một vò đi. Nếu hiện tại nàng đưa cho Sở Mẫn cùng Sở Hoằng Văn mỗi người một vò, thì lại đại biểu cho việc địa vị của bọn họ cao hơn so với Sở Uy Hải.
Sở Mận nhận được bình Vụ Linh Tửu kia liền vô cùng vui vẻ. Tuy sau khi nàng buôn bán Mỹ Dung Thánh Phẩm của Sở Dao kiếm được một chút lời, nhưng vẫn là không dám tiều xài phung phí mua linh tửu về uống.
Còn Sở Hoằng Văn khi nhận bình rượu Vụ Linh Tửu, biểu tình lại có phần kỳ quái. Hắn hơi chần chờ nhìn nàng, bộ dạng giống như muốn nói rồi lại thôi.
"Thập Tam ca, huynh" Sở Dao thân thiết nói: "Nếu có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng."
"A Dao." Sở Hoằng Văn chợt không được tự nhiên gãi đầu nói: "Bằng hữu phái Linh Hư kia của muội, gần đây còn tới tìm muội không?"
"Huynh nói Mộ Tuyết Oánh sao?" Sở Dao cảm thấy kỳ quái thoáng nhìn Sở Hoằng Văn, chỉ thấy da mặt trắng nõn của hắn vậy mà lại hơi ửng hồng. Ngay đến cả lỗ tai cũng đỏ, thấp giọng đáp: "Ừm."
Bộ dạng thiếu niên si tình này, khiến Sở Dao bỗng nẩy sinh ra một ý nghĩ hết sức nhảm nhí. Chẳng lẽ Sở Hoằng Văn lại thích Mộ Tuyết Oánh?
Sẽ không có khả năng a, hai người bọn họ chưa từng nói chuyện qua. Hắn như thế nào lại đi thích Mộ Tuyết Oánh?
Nhưng chuyện tình cảm thì rất khó nói, không biết chừng là do Sở Hoằng Văn tình cờ gặp Mộ Tuyết Oánh, liền đối với nàng ta động tâm.
Nếu là sự thật, thì khẳng định Sở Hoàng Văn sẽ phải thất tình.
Nhắc tới thân phận của bọn họ, một người là đệ tử của tiểu gia tộc tu tiên, còn một người lại là đệ tử của đại môn phái tu tiên. Chưa nói tới việc tu vi của Sở Hoằng Văn so Mộ Tuyết Oánh còn thấp hơn.
Cho dù hiện tại tu vi của Sở Hoằng Văn có cao hơn Mộ Tuyết Oánh đi chăng nữa, thì lấy hiểu biết của nàng về nàng ta. Mộ Tuyết Oánh này chính là con người tham tiền hám lợi, Sở Hoằng Văn khẳng định không có khả năng lọt vào mắt nàng ta.
Sở Hoằng Văn thật là không có mắt nhìn người, như thế nào lại thích Mộ Tuyết Oánh a.
Trong lòng Sở Dao tuy là nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không tuỳ tiện nói ra phần tình cảm này của Sở Hoàng Văn.
Nàng cho rằng bản thân Sở Hoằng Văn lớn như vậy, cần trưng cầu ý kiến gì thì sẽ đến tìm nàng. Bây giờ mà nàng vạch trần hắn, chỉ khiến cho hắn cảm thấy ngượng ngùng.
"Có khả năng một tháng sau, Mộ Tuyết Oánh sẽ tới đây một chuyến." Sở Dao giả vờ không hiểu, nửa thật nửa đùa nói với hắn: "Huynh hỏi nàng ta có việc gì, chẳng lẽ muốn cùng nàng ta bàn chuyện làm ăn sao?"
"Không phải." Sở Hoằng Văn lắc đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, từ từ nói: "Gần đây dãy núi Thương Mang có không ít tán tu bị mất tích một cách thần bí, muội nên nhắc nhở nàng ta phải cẩn thận một chút."
Sở Dao nhớ lại việc bản thân bị chặn cướp khi từ phường thất Lăng Thiên trở về, liền cảm thấy đồng cảm giống như bản thân mình bị, vì thế gật đầu nói: "Tốt, muội biết rồi, muội sẽ nhắc nhở nàng ta."
Sở Dao trở về tiểu viện của mình, vẫn thấy A Ngốc rúc đầu vào cánh ngủ ở trong góc phòng. Trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm, có vẻ A Ngốc sẽ không rời đi nữa.
Nàng cũng không đi quấy nhiễu nó, mà đi thẳng vào phòng tu luyện.
Buổi sáng ngày hôm sau Sở Dao tới nghe giảng đạo, lại phát hiện ra người vẫn luôn tới sớm như Sở Uy Hải, giờ này còn chưa đến.
Trong Sở gia, trưởng bối lúc giảng đạo sẽ đối với các đệ tử vô cùng nghiêm khắc. Cho nên mọi người phải đến từ sớm để chờ.
Sở Dao nhân lúc tiết học còn chưa bắt đầu, chạy tới bên cạnh Sở Hoằng Văn tò mò hỏi: "Thập Tam ca, như thế nào mà Nhị ca vẫn còn chưa tới?"
"Nhị ca của muội đã xảy ra chuyện." Sở Hoằng Văn lập tức truyền âm cho cô.
Đã xảy ra chuyện sao? Sở Dao nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Hoằng Văn, không cách nào hiểu được câu
"Đã xảy ra chuyện" là có ý gì.
Không thể nào a, Sở Uy Hải là người được chọn làm tộc trưởng tương lai của Sở gia. Nếu thật sự hắn có chuyện gì xảy ra, Sở gia sẽ không có thể nào bình tĩnh được như vậy.
Bây giờ Sở Dao vẫn còn chưa học được cách truyền âm, vì vậy liền ngồi xuống bên cạnh Sở Hoằng Văn, có chút nóng vội nhỏ giọng hỏi: "Sao lại như vậy? Rốt cuộc Nhị ca đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghiêm túc mà nói, Nhị ca không xảy ra chuyện gì. Chỉ là gặp phải rắc rối lớn." Sở Hoằng Văn suy nghĩ một chút, xem như thế nào để nói với Sở Dao.
"Được rồi, huynh đừng có úp úp mở mở nữa." Sở Dao chộp mạnh bả vai của hắn, tức giận nói: "Làm muội nôn nóng muốn chết a."
"Chuyện là thế này." Sở Hoằng Văn không truyền âm, mà nhẹ giọng nói: "Chỗ ở của Nhị ca luôn thủ vệ một cách nghiêm ngặt, bố trí không ít phát trận phòng ngự, có thể xem là nơi an toàn nhất trong Sở gia. Chỉ là đêm qua, sau khi huynh ấy tu luyện xong đột nhiên phát hiện ra Càn Khôn Bảo Nang của mình không cánh mà bay mất."
"Không thể a, sao lại có thể như vậy?" Sở Dao không dám tin: "Hay là huynh ấy làm rơi ở nơi khác mà bản thân không biết, tìm lại thử xem sao?"
"Càn Khôn Bảo Nang là thứ quan trọng nhất đối với tu sĩ, sao có thể làm rơi mất mà không hay biết." Sở Hoằng Văn lắc đầu nhíu mày nói: "Huống hồ bên trong Càn Khôn Bảo Nang của Nhị ca, có rất nhiều vật phẩm quý giá, quan trọng. Ngay đến pháp khí độc nhất Cửu Chuyển Hoả Long Thước gia truyền của Sở gia cũng đặt ở bên trong. Việc này còn làm kinh động tới cả Sở Thiên Hoa trưởng lão, hiện tại vẫn đang ra tìm kiếm a."
"Ta nghe trộm Nhị ca nói, huynh ấy hình như thấy một cái bóng trắng thần bí khó nhận diện, từng xuất hiện ở trong phòng. Nhưng huynh ấy không dám khẳng định."
Bóng trắng thần bí khó nhận diện? Sở Dao đột nhiên nghĩ đến A Ngốc, nó luôn thích giả vờ ngốc nghếch. Ngay cả nàng cũng không biết được, tốc độ thật sự của nó nhanh tới bao nhiêu.
Nhớ lại lúc trước Sở Uy Hải đã từng nói chuyện đắc tội với A Ngốc, cho nên nàng mơ hồ khẳng định chính là do nó giở trò quỷ.
Vào giờ giảng đạo, Sở Uy Hải và Sở Thiên Hoa trưởng lão cùng nhau xuất hiện. Nhưng nhìn sắc mặt của bọn họ, đều đã đen lại giống như cái đít nồi.
Sở Dao mang tâm trạng thấp thỏm bất an cho tới khi kết thúc tiết học, ngay sau đó cô lập tức chạy về trong viện của mình.
"A Ngốc, có phải ngươi đã lấy trộm Càn Khôn Bảo Nang của Nhị ca hay không?" Sở Dao chỉ vào cái đầu béo mập của nó tức giận nói: "Ngươi không cần phải ngụy biện, ta biết nhất định là do ngươi làm. Mau mang đồ vật giao ra đây."
A Ngốc liếc nhìn Sở Dao một cái, một bộ dạng chính là do ta trộm. Ngươi có thể làm gì được ta.
" Càn Khôn Bảo Nang kia rất là quan trọng. Nếu bị người khác phát hiện được, nhất định ta sẽ bị bọn họ xem như là tên trộm mà bắt lấy. Không biết chừng còn tưởng ta là gián điệp, mang đi giết." Sở Dao trừng mắt nhìn vào cặp mắt ti hí của nó nói: "Nếu ta mà chết, thì cả đời này người đừng nghĩ có thể tiếp tục uống Vụ Linh Tửu do ta ủ.
A Ngốc nghe được được câu về sau không có Vụ Linh Tửu để uống, lông ở trên đầu dựng thẳng cả lên. Đôi mắt nhỏ trừng ra thật lớn.
Bây giờ ba bữa ăn của nó đều là lấy linh thú đan thay cơm, Vụ Linh Tửu coi như đồ ăn mà hưởng thụ. Nếu không có Vụ Linh Tửu để uống, đối nó mà nói tuyệt đối là nỗi đau không cách nào chấp nhận được.
A ngốc tức khắc nhấc chiếc mông béo mập, đi tới chỗ ngày thường vẫn nằm, lấy ra một cái túi Càn Khôn.
Nàng cầm lấy Càn Khôn Bảo Nang định dùng thần thức nhìn thử một chút vật phẩm ở bên trong, nhưng lại phát hiện Càn Khôn Bảo Nang này đã được đặt cấm chế, cho nên căn bản cô không phương pháp gì mở ra được.
Đoán rằng cấm chế trên Càn Khôn Bảo Nang này là do Trúc Cơ trưởng lão tạo ra giúp Sở Uy Hải.
"Làm cách nào mới có thể đem đồ vật, trả về chỗ cũ mà không gây ra dấu vết gì?" Sở Dao nhìn Càn Khôn Bảo Nang không khỏi thở dài, không biết nên đưa lại cho Sở Uy Hải như thế nào.
Ngay lúc này, bất chớt vang lên thanh âm...Keng.. Keng..
Đây là tiếng chuông báo động của Sở gia, chỉ lúc nào xảy ra chuyện quan trọng mới có thể đánh.
"Chẳng lẽ chuyện A Ngốc làm đã bị bọn họ phát hiện ra?" Sở Dao nghe thấy tiếng chuông này liền nhíu mày. Nhìn Càn Khôn Bảo Nang ở trên tay, nàng vội đem nó đặt lên cánh của A Ngốc, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Chờ lúc nữa khi tất cả bọn ta đến đại điện tập trung, thì ngươi hãy nhân cơ hội này mang đồ trả về chỗ cũ. Ngàn vạn lần chớ để bị phát hiện ra."
Càn Khôn Bảo Nang này rất quan trọng đối với Sở Uy Hải, cho nên Sở Dao không thể nào hủy bỏ, chỉ còn cách nén trả lại.
A Ngốc nhanh đem Càn Khôn Bảo Nang của Sở Uy Hải giấu xuống dưới cánh của mình, sau đó duỗi cổ kêu hai tiếng. Trông dáng vẻ còn nóng vội hơn so với Sở Dao.
Chương 54: Trưởng Lão
Tiếng chuông thanh thúy không ngừng vang vọng khắp đỉnh núi, khiến bầy chim kinh sợ bay ráo rác. Sở Dao vội chạy về hướng đại điện, tới nơi liền phát hiện ra tất cả người ở trong Sở gia đều đang tập trung ở phía trên đại điện. Ngay đến quản sự của các phòng cũng đã đứng vào vị trí của mình, bọn họ thấy Sở Dao tiến vào chậm trễ, ánh mắt liền đổ dồn lên người nàng.
Đặc biệt là Sở Uy Hải đang đứng ở phía trước, hắn mạnh bạo trừng mắt liếc nhìn Sở Dao một cái.
Thật may là tộc trưởng cùng các trưởng lão còn chưa xuất hiện, nếu không hôm nay nàng liền mất hết cả mặt mũi.
"Bên này." Sở Hoằng Văn lặng lẽ hướng về phía Sở Dao vẫy tay. Nàng hơi cúi đầu, nhanh chân xếp vào hàng, sau đó hạ thấp giọng nói với Sở Hoằng Văn: "Thập Tam ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói trong Sở gia của chúng ta có một vị tiền bối đang ở bên ngoài du ngoạn, sau khi đột phá Trúc Cơ thành công đã quay trở lại." Sở Hoàng Văn thấp giọng trả lời.
Sở Dao nghe thấy vậy, liền nhẹ thở ra một hơi. Thì ra là vị tiền bối đang ở bên ngoài du ngoạn, sau khi đột phá Trúc Cơ thành công đã trở về. Nói vậy việc này đối với Sở gia là một chuyện tốt a.
Chờ tới khi mọi người tập hợp, lúc này tộc trưởng mới đi ra từ sau đại điện.
Đi phía sau tộc trưởng ngoài Sở Thiên Hoa, Sở Thiên Thụy cùng hai vị trưởng lão khác thì còn có thêm một tu sĩ trung niên mặc áo trắng. Không cần phải hoài nghi, người kia chắc hẳn là tu sĩ Trúc Cơ trong Sở gia mới đi du ngoạn trở về.
Trong đại điện ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía của tộc trưởng, yên lặng chờ ông ta lên tiếng.
"Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn công bố một chuyện." Tộc trưởng nhìn mọi người ở xung quanh thêm một lần uy nghiêm nói: "Một vị tu sĩ Trúc Cơ trong Sở gia của chúng ta, ngày hôm qua mới ngao du từ bên ngoài trở về."
"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, hắn ở trong Sở gia của chúng ta sẽ đảm nhận chức vị trưởng lão.
Tộc trưởng sau khi nói xong câu này, đám đệ tử đồng thanh hô lên.: "Vâng."
Sở Hoằng Văn không nghe thấy âm thanh trả lời của Sở Dao, liền cảm thấy kỳ quái quay đầu lại nhìn. Thì kinh ngạc phát hiện ra sắc mặt của nàng trắng bệch, đang nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Kỳ trưởng lão vừa mới tới. Bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ.
Hắn nhịn không được liền lấy khuỷu tay húc nhẹ vào cánh tay nàng. Làm cho nàng bỗng hồi phục lại tinh thần, hốt hoảng nhìn Sở Hoằng Văn sau đó liền hơi cúi đầu.
Sở Hoằng Văn muốn hỏi Sở Dao có phải là có chỗ nào không được thoải mái hay không. Nhưng tộc trưởng đang ở trên nói chuyện vì vậy hắn cảm thấy cũng không tốt khi lên tiếng, chỉ đành đụng nhẹ lên cánh tay của nàng.
Sở Dao ngẩng lên nhìn về hướng Sở Hoằng Văn, sau đó hơi lắc nhẹ đầu. Ý bảo mình không có việc gì cả.
Sở Hoằng Văn nhìn sắc mặt của nàng đã khôi phục lại bình thường, cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhưng hắn lại không biết trong lòng của Sở Dao lúc này đang dậy sóng, trong lòng có một âm thanh không ngừng vang vọng.
"Sao lại có thể là hắn, làm sao lại là hắn..."
Thì ra trưởng lão mới của Sở gia lại là ác nhân áo trắng, ngày hôm đó đuổi giết nàng.
Có đánh chết Sở Dao cũng không thể ngờ được, ác nhân áo trắng vậy mà là người của Sở gia.
Nàng nghĩ đến thủ đoạn giết người của ác nhân áo trắng ngày đó, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Không ngờ Sở gia cũng xuất hiện một người ác độc tàn nhẫn như vậy, nếu ở dãy núi Thiên Sơn có nhiều tu sĩ Trúc cơ giống như Sở Thiên Kỳ thì những tán tu có tu vi thấp, sợ là không còn dám bước chân ra khỏi cửa.
"Chúng đệ tử, mau tiến lên bái kiến Sở Thiên Kỳ trưởng lão."
Tộc trưởng sau khi nói xong, liền muốn nhóm đệ tử thay nhau tiến lên chào hỏi.
Sở Dao nghe tới việc phải tiến lên chào hỏi ác nhân áo trắng, không khỏi kinh hãi đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Xong lại âm thầm nghĩ: "Hắn chắc sẽ không thể nhận ra mình được a. Khi đó tu vi của mình là Luyện Khí tầng thứ tư còn đeo cả mặt nạ da người. So với diện mạo hiện tại, cùng tu vi Luyện Khí tầng thứ hai, tuyệt nhiên là không cùng một người."
Nhóm đệ tử trẻ tuổi của Sở gia xếp thành một hàng tiến lên. Trước là tự báo tên, sau là bái kiến Sở Thiên Kỳ.
Còn Sở Thiên Kỳ thì vẫn luôn nở nụ cười hoà nhã, gật đầu đáp lại bọn họ. Nhìn qua giống như một vị trưởng bối hiền lành, thân thiết.
Cũng chẳng biết có phải do nàng bị ảo giác hay không, mà cảm thấy ánh mắt của Sở Thiên Kỳ tựa như vô tình, dừng lại trên người nữ đệ tử tu vi Luyện Khí tầng thứ tư lâu hơn.
Ở trong Sở gia, nữ đệ tử Luyện Khí tầng thứ tư cũng không nhiều. Chỉ có hai người là tam tỷ Sở Mẫn và thất tỷ Sở Mai. Đến lượt Sở Dao, nàng không khỏi thấp thỏm bất an đi lên. Đứng trước mặt Sở Thiên Kỳ trước người, nhỏ giọng nói: "Đệ tử Sở Dao, bái kiến Thiên Kỳ trưởng lão."
"Ừm." Sở Thiên Kỳ hơi gật đầu, ánh mắt không dừng lại lâu ở trên người nàng.
Nhìn bộ dạng của hắn, hình như không nhận ra nàng.!Trong lòng Sở Dao có chút thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay về đứng trong nhóm đệ tử.
Tộc trưởng nói thêm vài câu, tiếp đến từng người một rời khỏi.
Sở Dao trở về tiểu viện của mình, ngay lập tức A Ngốc liền chạy tới. Dùng đôi cánh múa may, chỉ về hướng căn phòng của Sở Uy Hải. Ý nói nó đã mang Càn Khôn Bảo Nang trả lại chỗ cũ.
"A Ngốc, ngươi làm tốt lắm." Sở Dao như lấy lệ vỗ nhẹ lên đầu của nó.
A Ngốc bất mãn dùng cánh đánh vào tay nàng, rồi vươn cái cổ ra kêu to ám chỉ muốn ăn. Sở Dao lập tức lấy ra một cái chén lớn đựng linh tửu, cùng mấy viên linh thú đan đặt ở trước mặt nó.
A Ngốc hài lòng chu mông lên, vui vẻ ăn uống.
Sở Dao ngây ngốc ngồi xổm xuống bên cạnh nó, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung xem có thể tìm được cách nào tránh khỏi sự chú ý của Sở Thiên Kỳ.
Tuy bây giờ nhìn Sở Thiên Kỳ giống như rất bình thường, nho nhã phong độ. Tính cách thân thiết khiến cho đệ tử trong Sở gia đồng lòng yêu thích.
Nhưng Sở Dao đã gặp qua gương mặt thật của Sở Thiên Kỳ, cho nên không có cách nào tin tưởng được người này.
Sở Dao tin nếu Sở Thiên Kỳ phát hiện nàng chính là tiểu nữ tu mà hắn đuổi giết, thì nhất định hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để xử nàng.
Cho dù nàng có đem gương mặt thật sự của Sở Thiên Kỳ ra nói cho tộc trưởng, cùng trưởng lão biết cũng vô dụng. Một người là đệ tử Luyện Khí tầng thứ hai, còn một người là trưởng lão Trúc Cơ sơ kỳ, lời nói của hai người không cần nghĩ cũng biết tất cả đều sẽ chọn tin tưởng trưởng lão Trúc Cơ.
Kín đáo, phải thật kín đáo. Trong lòng của nàng lập đi lập lại tự cảnh báo mình. Nhất định phải tránh xa Sở Thiên Kỳ ra, để có thể an toàn tiến vào phái Linh Hư.
Nhắc tới phái Linh Hư, Sở Dao nhớ lại Mộ Tuyết Oánh có trả lời, trong khoảng thời gian này nàng ta sẽ không ra khỏi cửa. Mà ở trong môn phái chiếu cố đệ đệ của mình, một tháng mới có thể tới tìm nàng.
Thời gian một tháng dài như vậy, nàng quyết định lúc này sẽ không lấy chiếc bình nhỏ ra tu luyện nữa, đỡ khiến cho bí mật bị phát hiện.
Cũng may nàng vừa mới dùng linh dịch ủ ra Vụ Linh Tửu, nén uống một chút kết hợp cùng với tu luyện chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Sở Dao muốn chờ tới khi bản thân đột phá lên Luyện Khí tầng thứ năm, mới đem tu vi ở bên ngoài của mình biến thàng tầng thứ ba.
Hôm sau Sở Dao đi học, việc đầu tiên nàng làm là chạy tới chỗ của Sở Hoằng Văn. Giả bộ quan tâm hỏi thăm xem Sở Uy Hải đã tìm lại được Càn Khôn Bảo Nang hay chưa.
Sở Hoằng Văn nén nói cho Sở Dao biết, Càn Khôn Bảo Nang của Sở Uy Hải đã tìm thấy rồi. Hoá ra là ở dưới gầm gường, cuối cùng thì bị trưởng lão mắng cho một trận. Bảo hắn tính tình cầu thả, làm việc không cẩn thận.
Vì thế tâm trạng bây giờ của Sở Uy Hải vô cùng kém, bảo nàng ngàn vạn lần đừng chọc đến hắn.
Sở Dao có chút buồn cười gật đầu, quả nhiên thấy Sở Uy Hải đi đến với vẻ mặt buồn bực. Nhưng đợi tới lúc giảng bài, người buồn bực lại đổi thành nàng.
Hôm nay không phải là Thiên Hoa trưởng lão giảng đạo, mà lại thay bằng Sở Thiên Kỳ. Nàng ngồi ở dưới nhìn vẻ mặt văn nhã kia của hắn, liền thấy toàn thân không được tự nhiên.
Nói thật thì Sở Thiên Kỳ giảng đạo cũng không tồi, hắn có thể phân tích từng góc độ, đột phá tu vi như thế nào. Nhóm đệ tử nghe xong về sau đều cảm thấy thấm thía.
Tan học đợi sau khi Sở Thiên Kỳ rời đi, nàng lập tức hỏi Sở Uy Hải: "Nhị ca, Thiên Hoa trưởng lão như thế nào lại không tới giảng đạo?"
"Tộc trưởng nói Thiên Kỳ trưởng lão mới du ngoại trở về nên có rất nhiều tri thức mới có thể truyền thụ cho chúng ta. Vì thế sau này sẽ đều là Thiên Kỳ trưởng lão đến giảng đạo." Sở Uy Hải giải thích xong lại nói: "Nha đầu thối, đã lâu không cùng muội luyện kiếm. Đi nào, chúng ta đi đến Luyện Võ Trường, để ta nhìn xem Liệt Diễm Kiếm quyết của muội luyện tập được tới đâu rồi."
Nghe đến hai từ Liệt Diễm, Sở Dao kinh sợ hận không thể nhảy lên che miệng của Sở Uy Hải lại. Nếu để Sở Thiên Kỳ phát hiện ra Liệt Diễm Kiếm, cho dù hắn không lập tức nhận định người kia chính là nàng, nhưng chắc chắn là sẽ sinh ra hoài nghi.
"Đa tạ Nhị ca, chỉ là ta gần đây muội cảm thấy bản thân sắp đột phá, cho nên muốn giành thời gian nhiều một chút để tu luyện." Sở Dao lập tức cự tuyệt lời đề nghị của Sở Uy Hải. "Hơn nữa dạo này muội ủ Vụ Linh Tửu, ngày càng hiểu hơn cho nên muốn ủ nhiều linh tửu hơn một chút để phối hợp cùng tu luyện, đột phá tu vi."
"Tu luyện chính là cần phải tích lũy, không thể nhìn cái trước mắt." Quả nhiên là sự chú ý của Sở Uy Hải bị rời đi, hắn nghiêm túc giáo huấn nàng một trận: "Linh tửu tuy là thứ tốt, nhưng lấy tu vi hiện tại của muội vẫn không nên uống nhiều. Tránh cho linh khí quá mạnh, làm tổn thương đến kinh mạch."
"Huynh nói rất đúng." Sở Dao khiêm tốn tiếp nhận lời kiến nghị của hắn.
Nhắc tới linh tửu, lại nói Vụ Linh Tửu của Sở Dao vẫn đặt ở trong tiểu điếm của phường thất, đến hiện tại vẫn chưa bán được vò nào.
Một là do Vụ Linh Tửu của nàng không có độ nhận diện, tu sĩ muốn mua linh tửu đều sẽ đến cửa hàng quen thuộc để mua.
Hai là do tiểu điếm này của Sở gia quá bình thường, chỉ bán một ít linh thú cùng linh thú trứng cấp bậc thập. Với cả khách hàng đều là tu sĩ có tu vi không cao, cho nên căn bản họ sẽ chẳng bỏ 50 linh thạch ra để mua Vụ Linh Tửu uống.
Trần quản gia ngoài mặt thì đáp ứng giúp Sở Dao bán linh tửu, nhưng đối việc này lại không để tâm. Vì hắn cho rằng một nữ đệ tử Luyện Khí tầng thứ hai không thể ủ ra thứ linh tửu tốt gì, ngay cả Vụ Linh Tửu kia nàng đưa cho hắn, đến bây giờ hắn vẫn chưa thèm mở ra uống.
Hắn vốn dĩ đáp ứng giúp Sở Dao bán linh tửu, là bởi nể mặt Sở Uy Hải. Nhưng lúc hắn nghe Sở Uy Hải nói giá bán của Vụ Linh Tửu này là 50 linh thạch, trong lòng liền cảm thấy buồn cười. Đoán chắc Vụ Linh Tửu này sẽ không thể bán ra được.
Ánh trăng lạnh như nước hồ, chiếu sáng tiểu viện của Trần quản sự.
"Cố Nguyên Phúc Bản đan chỉ còn lại mười viên, thừa dịp liền mua mới được."
Trần quản sự khoanh chân ngồi tại tĩnh thất, đổ một viên thuốc màu xanh từ trong bình ngọc ra. Đây là Cố Nguyên Phúc Bản đan mà hắn thu thập từ vô số linh thảo luyện chế thành.
Tuy kinh mạch của hắn bị thương tổn, tu vi khó mà đột phá. Nhưng trước nay hắn vẫn không từ bỏ việc tu luyện, luôn thầm lặng thu thập các loại linh đan cùng linh thảo, có thể chữa lành kinh mạch. Dù cho hiệu quả rất thấp nhưng hắn vẫn kiên trì với giấc mộng tu luyện của mình.
Trần quản sự dùng Cố Nguyên Phúc Bản đan, sau đó kết hợp tu luyện cùng Trường Xuân Quyết của gia tộc. Lập tức trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một cái lốc xoáy nhỏ màu đen, linh khí nồng hậu bị lốc xoáy dẫn dắt tới. Tụ thành một cỗ ánh sáng cường đại, truyền vào huyệt Bách Hội, theo kỳ kinh bát mạch lan rộng ra toàn thân.
Chương 55: Sở Trần.
Trần quản sự đưa linh lực tiến vào cơ thể, những kinh mạch bị tổn thương sau khi linh lực quét qua liền bắt đầu cảm thấy ẩm ẩm đau nhức.
Hắn ngay tức khắc thúc hoá hiệu lực của Cố Nguyên Phúc Bản đan, sinh ra một cỗ linh lực ấm áp truyền đến kinh kỳ kinh bát mạch. Khiến cho kinh mạch bị trướng đau được đè nén xuống, đáng tiếc là hiệu lực của Cố Nguyên Phúc Bản đan không kéo dài được bao lâu. Sau năm canh giờ tu luyện, tác dụng dần biến mất, kinh mạch bị thương tổn của Trần qủan sự bắt đầu đau buốt, làm hắn phải dừng lại việc tu luyện.
Tu luyện lần này ở khí hải sinh ra mấy chục tức chân khí, nhưng cùng với nó là kinh mạch đứt từng đoạn, thống khổ vô cùng.
Thật ra Cố Nguyên Phúc Bản đan tựa như thuốc gây tê, tuy có thể trong năm canh giờ áp chế kinh mạch đau buốt. Khiến cho người ta có thể hấp thu linh khí bắt đầu tu luyện, chỉ là sau năm cái canh giờ hiệu lực của linh đan dần mất tác dụng, tới lúc đó kinh mạch sẽ như bị đứt thành từng khúc, thống khổ bội phần.
Trần quản sự nắm chặt hai tay, yên lặng chịu đựng cơn đau quen thuộc kia. Hắn từ nhỏ sinh ra lớn lên ở Sở gia, tư chất ưu tú lại một lòng hướng đạo.
Nhưng từ sau khi kinh mạch bị tổn thương, không thể tu luyện được nữa đã làm hắn đau đớn đến muốn chết. Còn có ý nghĩ buông bỏ bản thân, kết quả là bị phụ thân của hắn tức giận trách mắng cho một trận. Cuối cùng cũng mắng cho hắn tỉnh táo lại.
Từ đây Trần quản sự vì tìm kiếm biện pháp tu luyện mà lao tâm tổn trí, rốt cuộc cũng có được Cố Nguyên Phúc Bản đan, có thể áp chế kinh mạch bị tổn thương.
Nhưng giá cả của Cố Nguyên Phúc Bản đan vô cùng quý giá, cho nên Trần quản sự vì kiếm muốn linh thạch, đã làm quản sự cho Sở gia. Đem sự nghiệp kinh doanh của gia tộc Sở gia sắp xếp một cách ngăn nắp, gọn gàng.
Hắn dùng toàn bộ linh thạch của mình vào việc mua Cố Nguyên Phúc Bản đan, những năm nay tu vi của hắn cũng từ từ có tiến bộ, nhưng tiếc là quá rất thấp.
Nỗi khổ này cũng không đủ để nói với người ngoài.
Trần quản sự nhìn ánh trăng sáng ở ngoài cửa sổ, không hiểu sao trong lòng cảm thấy bi thương, khó chịu.
Ba mươi năm, thống khổ như vậy thật sự đáng giá sao?
Trần quản sự trong lúc bi ai, bỗng nhiên muốn lấy say giải ngàn nỗi sầu. Hắn liền cầm vò Vụ Linh Tửu mà Sở Dao cho, uống một ngụm thật lớn rồi lẩm bẩm nói: "Để linh tửu thấp kém này khiến ta say đi."
"Hử?"
Vụ Linh Tửu vừa vào miệng, liền có vị thơm ngọt. Ngay sau đó Trần quản sự bỗng cảm thấy một cỗ linh lực nồng đậm dâng lên từ đan điền. Hắn còn nghĩ Sở Dao người này, tu vi Luyện Khí tầng thứ hai, ủ ra loại linh tửu cấp thấp, kém cỏi vậy mà lại muốn phân hơn thua với Linh Cốc Tửu năm mươi năm.
"Có vẻ mình đã xem thường nha đầu này. Nếu hiệu quả của Vụ Linh Tửu này, cùng Linh Cốc Tửu 50 năm không phân cao thấp, xem ra vẫn là có thể kinh doanh tốt ở trên thị trường."
Trần quản sự sau khi khen ngợi Vụ Linh Tửu của Sở Dao liền quên đi bi thương. Bắt đầu tính toán xem làm như thế nào để đem Vụ Linh Tửu có thể bán chạy.
"Sao lại như vậy? Kinh mạch của ta."
Trần quản sự hồi phục lại tinh thần liền kinh ngạc phát hiện ra kinh mạch đang đau nhức của mình vậy mà lại có chút giảm bớt, đây là việc mà trước nay chưa từng có.
Bình thường sau khi hắn cường ngạnh tu luyện xong, ít nhất phải chịu sự gày vò khổ sở tựa như kinh mạch đứt thành đoạn trong vòng ba canh giờ. Loại thống khổ này không cách nào giảm bớt, chỉ có thể chịu đựng.
"Chẳng lẽ là nhờ Vụ Linh Tửu này?"
Trần quản sự khó tin nhìn Vụ Linh Tửu ở trong tay, ngay lập tức uống thêm một ngụm to, sau đó bắt đầu ngồi thiền hấp thụ linh lực.
Lần này hắn có thể cảm nhận được rõ linh tửu đang phát huy ở trong cơ thể của mình. Một cỗ linh lực từ đan điền dâng lên toả ra toàn thân, tiếp đến kinh mạnh bị thương tổn của hắn dần cảm thấy dễ chịu.
Loại dễ chịu này so với công dụng của Cố Nguyên Phúc Bản đan có chỗ khác biệt.
Tác dụng của Cố Nguyên Phúc Bản đan tựa như thuốc tê, chỉ có thể khiến kinh mạch tổn thương cùng thống khổ bị áp chế xuống. Còn công dụng của Vụ Linh Tửu này lại khác, nó như nước suối tưới lên vùng đất khô cằn. Căn bản là có thể chữa lành kinh mạch bị tổn hại.
"Thật là tác dụng của linh tửu này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro