Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 17

Tu sĩ áo tro lấy ra một pháp khí phòng ngự màu đen hình khiên, sau khi truyền linh lực vào trong nháy mắt phóng to gấp mấy lần. Chuyển động linh hoạt, chặn trước hai người bọn chúng, tu sĩ áo tro xuất ra pháp khí xoa hình tam giác đỏ.

Tu sĩ áo đen hai tay cầm lấy Liệt Hoả Châu nhỏ.

Xem bộ dạng của hai người giống như muốn liều mạng.

"Bọn họ quả nhiên vẫn còn tuyệt chiêu." Biết tu vi của nàng là Luyện Khí tầng thứ tư, cho nên vừa rồi chúng cũng không có mang hết toàn lực ra đối phó với nàng.

Vì sợ bị ảnh hưởng từ trận đấu, thế nên Sở Dao vẫn luôn đứng nguyên tại chỗ, giữ vững lớp màn bảo vệ của Hồng Ô. Ngay cả Linh Khí Tráo ở trên người cũng không thả lỏng.

"Đúng là không biết tự lượng sức mình." Văn sĩ áo trắng cười lạnh một tiếng, hướng chiếc quạt lông màu sắc rực rỡ về phía hai người kia, khẽ phẩy nhẹ một cái. Trong tức khắc mười mấy đạo ánh sáng hình bán nguyệt màu sắc rực rỡ, từ trên quạt lông bắn ra nhằm vào bọn họ.

Ánh sáng màu sắc rực rỡ va chạm kịch liệt lên tấm khiên màu đen, bắn ra những tia sáng lóng lánh, chờ tới khi tất cả biến mất. Tấm khiên màu đen vốn vô cùng bóng lộn, giờ đây đã xuất hiện nhiều vết chém ngang dọc đan xen. Toàn thân pháp khí hiện đã nứt vỡ.

Sắc mặt của tu sĩ áo tro cùng tu sĩ áo đen đều trở nên vô cùng trắng bệch, tấm khiên màu đen này chính là cực phẩm pháp khí. Cho dù là Liệt Hoả Châu nhỏ cũng không mảy may làm ảnh hưởng.

Tu sĩ áo đen chua xót cất Liệt Hoả Châu nhỏ đi, sau đó trao đổi ánh mắt cùng tu sĩ áo tro. Hai người bọn họ biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, cho nên vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin: "Tiền bối, xin ngài tha mạng cho."

"Tiểu cô nương, ngươi nói bây giờ nên làm như thế nào. Có muốn tha cho bọn họ hay không?"

Văn sĩ áo trắng đột nhiên xoay người lại, hơi mỉm cười nhìn Sở Dao nói. Đôi mắt màu đen kia bỗng hiện lên một tia ánh sáng quỷ dị.

Sau khi Sở Dao đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức cảm thấy đầu choáng nhẹ. Liền muốn nghĩ đem lớp màn bảo vệ của Hồng Ô tháo xuống.

Nhưng thật nhanh Hắc trứng ở trong thức hải của Sở Dao khẽ động, khiến cho nàng lập tức lấy tỉnh táo. Sau đó liền bị cảnh tượng ở trước mắt doạ cho kinh sợ.

Tu sĩ áo tro cùng tu sĩ áo đen tay cầm pháp khí, đâm vào cơ thể của đối phương. Nhìn bộ dạng của bọn họ trông thật dữ tợn, tựa như hai người chính là kẻ thù truyền kiếp của nhau.

"Hử?" Văn sĩ áo trắng không ngờ tới Sở Dao thế mà lại không bị mê hoặc. Hắn liền vung cây quạt lên, một đạo ánh sáng trắng sáng hóa thành một thanh kiếm. Xé rách lớp màn bảo vệ của Hồng Ô, đâm thẳng vào ngực Sở Dao.

Sở Dao chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau nhức, một ngụm máu vọt tới yết hầu lại bị nàng nuốt đi xuống.

Cũng may lực sát thương lớn của đạo ánh sáng trắng này đã bị lớp màn bảo vệ của Hồng Ô cản lại. Mà thân thể của nàng cũng theo bản năng phát ra toàn bộ linh lực, hình thành Linh Khí Tráo để chống trả. Vì thế mới không bị giết chết trong tức khắc.

Sở Dao không do dự cắm cánh lôi điện thi triển pháp lực, trong nháy mắt đã cách xa trăm dặm.

"Tiểu gia hỏa bảo bối trên người thật nhiều." Văn sĩ áo trắng không hoang mang, mà đem túi đựng đồ ở trên người hai cái thi thể kia cất vào túi Càn Khôn của mình. Tiếp đến mới hoá thành một đạo cầu vồng màu trắng đuổi theo hướng của Sở Dao.

Sở Dao chạy một đường, rốt cuộc linh lực cũng cạn kiệt ngã xuống mặt đất. Ánh sánh màu xanh của chiếc cánh lôi điện vô cùng ảm đạm.

Tuy văn sĩ còn chưa đuổi theo, nhưng Sở Dao biết hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Vì thế rất nhanh lấy ra linh dịch nhỏ trong miệng, sau khi nàng khôi phục linh lực liền khởi động cánh lôi điện một lần nữa.

"Hử? Tiểu gia hỏa này trốn nhanh đến như vậy sao?" Lát sau văn sĩ áo trắng đuổi tới, đã không thấy bóng dáng của Sở Dao đâu. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn tiểu nữ tu bất quá tu vi chỉ là Luyện Khí tầng thứ tư. Lấy linh lực của nàng nhiều nhất chỉ có thể sử dụng cánh lôi điện được một lần mới đúng?

Hay là trên người nàng vẫn còn có bảo bối gì có thể chạy trốn? Trong lòng văn sĩ áo trắng tựa như đã đoán ra, hơn phân nửa là nàng có bảo vật giúp nhanh chóng hồi phục lại linh lực.

Văn sĩ áo trắng bỗng nổi lên lòng tò mò đối với Sở Dao, liền lấy tốc độ nhanh hơn biến thành một tia chớp đuổi theo.

Sở Dao tổng cộng nhỏ tới năm giọt linh dịch, cuối cùng cũng liều mạng bay thẳng đến một ngọn núi nhỏ bên cạnh phường thất Thương Mang.

Nàng nhanh tìm nơi hẻo lánh, gỡ mặt nạ da người xuống. Tất cả đồ vật trên người, ngay cả túi đựng đồ cũ cũng đều cất đi. Ẩn giấu tu vi thành Luyện Khí tầng thứ hai, sau đó mới vội vàng chạy vào trong phường thất.

Văn sĩ áo trắng đuổi tới Thương Mang, nhìn về phía phường thất không khỏi nhíu mày. Trong lòng vô cùng tức giận, tiểu gia hỏa khẳng định đã lẩn trốn vào trong phường thất rồi.

Về điểm này có chút khó khăn, tuy hắn là tu sĩ Trúc Cơ nhưng ở trong phường thất của nhà, gióng trống khua chiêng tìm người lại không được tốt. Chẳng qua nhìn bộ dạng của tiểu nữ tu này, bay thẳng tới phường thất khẳng định là tu sĩ của Thương Mang. Không chừng còn là đệ tử của gia tộc tu tiên gần đây.

"Nhóc con, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta." Trong mắt văn sĩ áo trắng phát ra ánh sáng quỷ dị, sau cùng vẫn bỏ đi.

Sở Dao đi trên đường phố nhìn tu sĩ đi qua lại, trong lòng mới cảm thấy yên tâm.

Nàng đang vội vã bước đi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng gọi: "Sở Dao sư tỷ."

Nàng ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện bản thân vậy mà lại đi tới cửa hàng bán linh thú của Sở gia. Người trông coi cửa hàng chính là đệ tử mới của Sở gia, tên Sở Phương. Chỉ là Luyện Khí tầng thứ nhất, thấp hơn một cấp bậc so với Sở Dao. Thấy nàng liền nhiệt tình tiếp đón, mời nàng vào ngồi.

Sở Dao ngồi ở trong tiệm nhưng tâm trạng vẫn còn kinh hãi.

"Hắn sẽ không có khả năng đuổi theo tới đây đi, phường thất này cũng có tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ. Cho dù hắn đuổi tới cũng không dám làm bừa." Sở Dao sờ mặt của mình: "Hơn nữa vừa rồi mình có đeo mặt lạ da người, cho nên hẳn là hắn sẽ không nhận ra."

"Sư tỷ, có chuyện gì ư? Sắc mặt tỷ sao lại trắng như vậy?" Sở Phương nhìn Sở Dao, kinh ngạc nói: "Ai nha, tỷ chảy ra thật nhiều mồ hôi."

Nói nhảm, tỷ đây thiếu chút nữa chết thảm ở nơi hoang vu dã ngoại. Lá gan cũng bị dọa cho hỏng, như thế nào sắc mặt lại không trắng.

"Không có việc gì." Sở Dao miễn cưỡng nở ra nụ cười, rồi đứng dậy nói: "Ta còn muốn đi phường thất mua một chút đồ, nên sẽ đi trước. Ngươi hãy trông coi cửa hàng cho thật tốt."

Sở Dao chào hỏi Sở Phươnng xong liền rời đi.

Chương49: Mua Sắm.

Sở Dao chen vào trong đám người, ác nhân áo trắng vẫn thấy không xuất hiện, cho nên tâm trạng của nàng cũng dần trở nên bình tĩnh. Liền bắt đầu tổng kết lại trải nghiệm của cuộc chiến vừa rồi.

Cuộc thực chiến lần này giúp nàng thu hoạch được rất nhiều, không chỉ lĩnh ngộ sâu sắc về Liệt Diễm Kiếm quyết. Mà còn nhận ra chỗ thiếu của bản thân.

Đầu tiên phòng ngự thật sự rất là quan trọng, nếu không có Hồng Ô bảo vệ thì nàng sẽ không có cơ hội lấy tu sĩ áo đen ra để luyện kiếm, cũng không thể sống sót dưới sự công kích của ác nhân áo trắng.

Nghĩ tới Hồng Ô đã bị hỏng Sở Dao không khỏi đau lòng, thầm nghĩ nhất định phải tìm thêm thật nhiều bảo vật phòng ngự.

Sau cùng, linh dịch tuy tốt nhưng đáng tiếc số lượng lại quá ít. Dùng để bổ sung linh lực có chút lãng phí, còn dễ bị người khác chú ý. Sở Dao quyết định mua một ít linh đan cùng linh tửu có thể bổ sung linh lực để chuẩn bị cho mọi tình huống.

Nàng từng thử qua linh dịch pha loãng với nước, nhưng khi uống vào hiệu quả lại kém xa so với linh dịch tinh chất.

Về sau nàng nghiên cứu liền phát hiện ra, linh dịch chỉ cần pha với nước sẽ không có tác dụng gia tăng linh lực lớn với tu sĩ. Nhưng lại có ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của thực vật.

Điều chế đặc thì thực vật sẽ lớn nhanh hơn một chút. Còn điều chế loãng thì thực vật sẽ từ từ phát triển."

"Trước tiên cần xem qua pháp khí." Sở Dao cảm thấy nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là mua pháp khí phòng ngự. Vì vậy cô liền hướng về phía cửa hàng bán pháp khí lớn nhất "Kỳ Trân Các" mà đến.

Chẳng qua khi vào dạo một vòng, nàng lại cảm thấy thất vọng đi ra.

"Xem ra những thứ tốt chỉ có thể mua ở phường thất lớn." Sở Dao không khỏi cảm thán, vì trong Kỳ Trân Các pháp khí phòng ngự mạnh nhất là "Tinh Cương Hoàn." cũng chỉ có thể ngăn được công kích của tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Hơn nữa giá cả vô cùng đắt, mất đến bảy nghìn linh thạch.

Tuy trên người Sở Dao có bảy nghìn linh thạch nhưng số linh thạch đó dùng để đưa cho Mộ Tuyết Oánh, khiến nàng ta giúp nàng tiến vào phái Linh Hư. Không tới vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không động vào.

Bất quá sau khi nàng chứng kiến uy lực của Hồng Ô thì thật có chút chướng mắt với đồ vật ở trong Kỳ Trân Các. Cuối cùng chỉ bỏ ra năm mươi linh thạch, mua một chiếc túi Càn Khôn có không gian rộng lớn.

Chả trách thế giới Tu chân có câu: Một đường tu luyện, tiền tài, bằng hữu, pháp bảo là không thể thiếu.

Sở Dao cảm khái lắc đầu, nếu bản thân mà có nhiều linh thạch thì đã có thể mua được một số lượng lớn Liệt Hoả Châu của Lệ Khôn. Cũng sẽ không có chuyện hôm nay phải sợ cái tên ác nhân áo trắng kia, chỉ việc lấy Liệt Hoả Châu ra ném qua, làm cho hắn nổ đến chết.

Sở Dao nghĩ tới thập phần hoa mỹ nhưng lại không nghĩ đến việc, làm gì có tu sĩ Trúc Cơ ngu ngốc nào mà đứng yên cho nàng ném Liệt Hoả Châu. Chỉ sợ nàng vừa mới hành động thì hắn đã sớm tránh khỏi, cũng có thể trong tức khắc lấy mạng của nàng.

Sở Dao đi ngang qua một cửa hàng có đề "Danh Tửu Phường", nàng liền ngửi thấy rượu thơm nồng, mắt không khỏi nhìn lâu hơn một chút.

Diện tích bên trong cửa hàng không lớn, những vò rượu đỏ được xếp thành từng hàng.

"Khách quan, mời vào xem thử rượu của bổn quán." Tiểu nhị là tu sĩ Luyện Khí tầng thứ hai, thấy Sở Dao dừng chân trước cửa liền nhiệt tình chào hỏi: "Rượu của bọn ta ở phường thất chính là đứng thứ nhất."

Sở Dao cũng định mua một chút rượu, cho nên đã bước vào trong cửa hàng.

"Xin hỏi khách quan, ngài muốn mua để bản thân uống, hay là để tặng bằng hữu a."

Sở Dao trả lời: "Để tự bản thân uống."

" Vậy mời khách quan đến bên này." Tiểu nhị dẫn Sở Dao tới trước tấm biển dành cho Luyện Khí kỳ rồi nói: "Khách quan mời ngài xem, rượu này thường thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ uống."

Rượu dành cho Luyện Khí kỳ cũng không có nhiều, chỉ có tầm bảy đến tám loại.

"Khách quan, ngài là lần đầu tiên mua rượu phải không?" Tiểu nhị thấy bộ dạng ngó trên nhìn dưới đánh giá rượu của Sở Dao, có chút mạo muội hỏi: "Hay là để ta giới thiệu qua cho ngài một chút?"

"Ừm, ngươi có đề cử gì tốt nói thử xem?" Sở Dao gật đầu nói.

"Tu vi giống như khách quan, uống "Rượu Linh Cốc" là thích hợp nhất. Tiểu nhị chỉ vào tấm bảng dưới kệ đầu tiên, ở dưới bình rượu có giới thiệu tỉ mỉ về nguyên liệu cùng giá cả.

Rượu Linh Cốc, chính là dùng lúa xanh ủ thành linh cốc.

Rượu Linh Cốc cấp thấp nhất là mười năm, thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí tầng thứ nhất hoặc thứ hai dùng, một vò là 15 viên linh thạch hạ phẩm.

Rượu Linh Cốc trung giai ba mươi năm, thích hợp với tu sĩ Luyện Khí từ tầng thứ ba đến tầng thứ sáu, một vò là 30 viên linh thạch hạ phẩm.

Rượu Linh Cốc cao giai năm mươi năm, thích hợp vớ tu sĩ Luyện Khí từ tầng thứ bảy đến tầng thứ chín, một vò là 50 viên linh thạch hạ phẩm.

Rượu Linh Cốc cao giai tám mươi năm, thích hợp với tu sĩ Luyện Khí tầng thứ mười đến tầng thứ mười hai, một vò là 80 linh thạch hạ phẩm.

Những thứ khác như "Rượu trái cây ngũ linh." "Rượu hoa cứu bảy linh." "Rượu diệp chín linh." Đều theo nguyên liệu định giá cả, nguyên liệu càng nhiều cấp bậc càng cao, giá sẽ càng quý.

Sở Dao còn cho rằng Mỹ Dung Thánh Phẩm của mình đã rất kiếm ra linh thạch, nhưng bây giờ nhìn thấy giá cả của những vò rượu này, mới biết được thế nào mới là lợi nhuận to lớn.

Đáng tiếc nàng lại không có phương thức làm linh tửu. Nếu như lấy linh dịch phụ trợ, chắc có thể cho ra một loại rượu không tồi.

Cuối cùng dưới sự đề cử của tiểu nhị, Sở Dao đã mua một vò Rượu Linh Cốc, cấp thấp mười năm.

"Lấy cho ta một cái chén, ta muốn uống thử xem." Sở Dao nhận cái chén nhỏ từ tiểu nhị, bắt đầu uống một ngụm.

Tiểu nhị nhìn bộ dạng uống rượu của nàng có chút đau lòng. Giá cả một vò rượu vô cùng đắt, tu sĩ cấp thấp mua rượu đều dùng để khôi phục là linh lực vào lúc nguy bách. Đâu có xa xỉ giống như nàng, rõ là linh lực vẫn dư thừa vậy mà còn muốn uống thử.

Mùi rượu thơm nồng cùng linh lực mờ nhạt toả ra từ đầu lưỡi, rồi từ từ đi đến kỳ kinh bát mạch. Nàng đoán chừng một ngụm này, chắc có thể hồi phục hai phần trăm linh lực của bản thân. Cho dù là uống hết cả một vò rượu này cũng chỉ có thể khôi phục được một nửa linh lực.

Nhưng loại Rược Linh Cốc cấp thấp mười năm này chỉ tương đối hợp với tu sĩ Luyện Khí đến tầng thứ hai, căn bản hợp thích với tu vi hiện tại của nàng.

Sở Dao thập phần thất vọng, nàng đã quen với việc chỉ cần uống một giọt linh dịch cơ thể sẽ giống như cái giếng phun linh lực. Vì vậy, bây giờ uống loại Rượu Linh Cốc này, quả thật không cảm thấy sảng khoái.

Cuối cùng Sở Dao lại mua thêm một vò Rượu Linh Cốc, trung giai ba mươi năm. Và một vò Rượu Linh Cốc, cao giai năm mươi năm. Để mang về từ từ xem thử hiệu quả.

"Xong, Liệt Diễm Kiếm của mình không thể lại tiếp tục dùng." Sở Dao đột nhiên nghĩ tới một chuyện nghiêm trọng, Liệt Diễm Kiếm của đã bị ác nhân áo trắng nhìn thấy. Tuy bây giờ hắn ta không xuất hiện, nhưng ai biết hắn có đang âm thầm tìm kiếm nàng hay không.

Trong khoảng thời gian ngắn này, ở bên ngoài mình vẫn không nên sử dụng Liệt Diễm Kiếm. Tránh cho ác nhân áo trắng đuổi tới.

Sở Dao tuy có được cánh lôi điện cùng Liệt Hoả Châu nhưng nàng đối với tu sĩ Trúc Cơ vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

Bản thân nàng là tu sĩ Luyện khí tầng thứ tư, nhưng cũng có thể có được nhiều bảo bối đến như vậy. Thì trên người một tu sĩ Trúc Cơ, chắc chắn sẽ có không ít bảo bối rồi.

Nếu lần sau gặp phải ác nhân áo trắng, bản thân chưa chắc sẽ có vận khí tốt như vậy, mà có thể chạy thoát.

Dự đoán của Sở Dao là đúng, vì nàng là Luyện Khí tầng thứ tư nên khiến cho ác nhân áo trắng quá mức khinh địch. Mới không lấy ra pháp khí phi hành của mình, bởi vậy Sở Dao liền may mắn đào thoát.

"Có nên mua pháp khí vận hành hay không a? Bỏ đi, những đồ vật ở Kỳ Trân Các quá đắt." Vừa rồi cô ở  trong Kỳ Trân Các đã nhìn qua những pháp khí phi hành kia, giá cả đắt đỏ lại không hữu dụng, mua cũng lãng phí.

"Tốt nhất nên mua một con linh thú phi hành, sau này còn có thể tăng cấp." Sở Dao nhớ lại năm đó khi còn ở Cực Lạc Cung Ngưng Thúy Các, đã từng ngồi qua linh thú phi hành 'Phi Hạc đầu bạc' của Khâu Chí Khoan, cảm giác thật không tồi.

Hơn nữa sau khi nàng giết chết Khâu Chí Khoan, ở trên người hắn lấy được hai ngọc giản. Một cái là phương phát nuôi linh thú, cái còn lại là cách huấn luyện cùng pháp quyết khống chế linh thú.

Sở Dao sau khi đã quyết định liền đi tới cửa hàng bán linh thú "Bách Thú Trai" lớn nhất trên phường thất.

Cái tên Bách Thú Trai này nghe thì thấy không hay, nhưng cửa hàng lại rất sang trọng. Diện tích lớn, được chia làm hai tầng lâu.

Sở Dao đi vào cửa hàng, liền thấy lồng thú được bày thành từng hàng ở trong đại sảnh rộng lớn. Các linh thú được nhốt theo chủng loại, để khách nhân tuỳ ý lựa chọn. Trên mỗi lồng sắt đều dán có bản giới thiệu.

Tiểu nhị của cửa hàng bán linh thú trang phục đều đồng nhất mặc màu đen, tu vi cũng là Luyện Khí tầng thứ ba trở lên.

"Xin chào khách quan." Một tiểu nhị trong số đó đi tới tiếp đón nàng: "Xin hỏi ngài muốn mua thứ gì?"

"Nữ tu bây giờ thích nhất là linh thú phi hành nào?" Nàng muốn đi theo trào lưu một lần.

"Linh thú phi hành ở trên lầu hai, xin mời đi theo ta." Tiểu nhị dẫn Sở Dao đi lên lầu, vừa đi vừa giải thích: "Linh thú bày ở tầng một cấp bậc tương đối thấp, tất cả tinh phẩm đều đặt ở trên tầng hai."

Tinh phẩm, Sở Dao nghe được hai chữ liền cảm thấy mong chờ, nhưng cũng vì bản thân sắp tốn linh thạch mà thấy đau lòng.

"Khách quan mời nhìn, đây là linh điểu thất sắc." Tiểu nhị dẫn Sở Dao đi vào giữa đại sảnh chỗ một con linh điểu thất sắc, bắt đầu giới thiệu: "Đây là linh thú tam phẩm, vẻ ngoài không chỉ mỹ lệ, mà còn có thể ngày đi nghìn dặm. Sau khi hoả Linh điểu thăng cấp thành thất sắc, miệng có thể phun ra lửa, giúp chủ nhân đối địch. Là linh thú phi hành mà nữ tu thích nhất."

"Ừm." Sở Dao bình thản gật đầu, vừa thấy giá là tám trăm linh thạch liền ngay lập tức lắc đầu: "Thật quá đắt."

"Vậy giá cả dự định của khách nhân là bao nhiều linh thạch?" Tiểu nhị nhìn tu vi cùng thái độ của Sở Dao, liền biết nàng không phải là người giàu linh thạch. Cho nên thái độ dần lạnh nhạt.

"Dự định tầm một trăm linh." Sở Dao tính linh thạch ở trong Càn Khôn Bảo Nang của mình, xong đại khái đưa ra một cái giá.

Bảy nghìn linh thạch không thể động tới, mà lúc trước nàng bán Mỹ Dung Thánh Phẩm cũng chỉ để dành được năm trăn linh thạch. Mới đi dạo trong phường thất một chút đã tiêu hết 145 linh thạch. Bây giờ linh thạch có thể dùng chỉ còn có 350 viên.

Sở Dao nghĩ mua một con linh thú phi hành có thể thay đi bộ, nhưng giá đó thật đắt, lại quá lãnh phí.

"Mời qua bên này." Tiểu nhị liền mang Sở Dao tới hướng khác.

Bên này linh thú rõ là kém hơn rất nhiều, đều là nhất giai.

"Ngài xem thử xem có linh thú nào vừa ý?" Tiểu nhị đứng ở một bên, để Sở Dao tự mình lựa chọn.

Sau khi Sở Dao xem qua xem lại từng con, cùng giá cả xong, liền do dự giữa phi hặc đuôi lam giá 100 linh thạch. Cùng chim hoành oanh lớn giá 90 linh thạch.

"Khách quan, hai con linh thú phi hành này đều thật không tồi." Tiểu nhị nhìn thái độ do dự của Sở Dao liền chủ động giới thiệu: "Phi hạc đuôi lam có sức chịu đựng mạnh, ngày có thể bay trăm dặm. Mà chim hoành oanh lớn sức chịu đựng tuy rằng kém nhưng tính linh hoạt cao hơn."

Vậy thì phi hạc lam đuôi, sau khi Sở Dao quyết định xong liền muốn mở miệng nói với tiểu nhị. Thì đột nhiên nàng cảm thấy thức hải của mình hơi chấn động nhẹ, khiến nàng bị doạ cho nhảy dựng lên.

Chương 50:A Ngốc.

Sở Dao khẩn trương quét mắt nhìn linh thú ở xung quanh một cái, trong lòng nghĩ thầm: Chẳng lẽ là lão quái lại vừa ý linh thú nào đó, muốn mang vào thức hải của nàng để nuôi dưỡng? Nhìn ánh mắt nghi ngờ của tiểu nhị, nàng thấy không ổn khi trước mặt hắn kiểm tra thần thức của mình.

Cũng may những linh thú ở đây đều không có tổn thất gì, không có con linh thú nào bỗng nhiên biến mất. Sở Dao hơi yên tâm, nhưng đối với lựa chọn phi hạc đuôi lam vừa rồi của mình, lại có phần hoài nghi.

"Ta muốn con này." Sở Dao bỗng nhiên quay người chỉ vào một con thiên nga trắng trẻo, béo mập. Nhìn có vẻ ngốc nghếch, giá là 70 linh thạch.

Tiểu nhị mới đầu hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức trên mặt nở nụ cười như hoa. Con thiên nga trắng này bởi vì ánh mắt ngây dại, dáng vẻ béo tròn. Ở trong tiệm luôn là hàng bị ế, không nghĩ tới vậy mà có người không có mắt nhìn lựa trúng nó.

"Khách quan ngài thật là có con mắt tinh tường, chỉ con thiên nga trắng thuần khiết này mới có thể xứng vẻ bề ngoài xinh đẹp cao quý, cùng khí chất xuất trần thoát tục của ngài."

Lời khen ngợi của Tiểu nhị, thật là nhiệt tình một cách giả dối.

Sở Dao không cho là đúng, nàng vốn dĩ chọn thiên nga trắng béo mập này không phải bản thân bị ngốc. Mà bởi vì nàng từng bị hắc trứng của lão quái dọa sợ.

Béo tròn một chút cũng không quan trọng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là tốt.

Tiểu nhị giúp Sở Dao nhốt thiên nga trắng vào, còn tặng miễn phí thêm nàng cô một cái túi linh thú.

Sở Dao mua một chút linh thú đan, sau khi rời khỏi phường thất liền thả ra thiên nga trắng cưỡi đi.

"Về sau ngươi gọi là A Ngốc đi." Sở Dao vỗ nhẹ lên đầu thiên nga trắng, đặt cho nó một cái tên vô cùng thích hợp với hình tượng.

Sở Dao thi triển pháp quyết khống chế linh thú, điều khiển A Ngốc bay về hướng Sở gia.

Trời xanh mây trắng, chỉ thấy một con thiên nga lớn bay chậm chạp, lúc cao lúc thấp, xiêu vẹo bay về phía trước.

"A Ngốc, ngươi cũng thật là ngốc." Sở Dao cả đường xóc nảy, cuối cùng cũng bình an trở về Sở gia. Hai chân vô lực đứng trên mặt đất, vỗ đầu A Ngốc buồn bực nói: "Bay cũng bay không tốt, sau này cần phải thường xuyên tập luyện mới được."

A Ngốc duỗi cái cổ kêu to hai tiếng, miệng lúc khép lúc mở, dáng vẻ giống như muốn ăn.

Sở Dao đút một viên linh thú đan cho nó. A Ngốc nhanh nuốt vào bụng, liền lắc thân thể béo mập đi tới một góc sân. Nó ngồi xổm trên mặt đất, nhét cái đầu xuống phía dưới cánh, bắt đầu ngủ.

Sở Dao bất đắc dĩ lắc đầu trở lại phòng nhỏ của mình, lúc này mới thật sự thả lỏng. Bất tri bất giác Sở gia ở trong lòng nàng đã trở thành một nơi có thể che mưa chắn gió.

Nàng đối Sở gia càng ngày càng có tình cảm, đây cũng không phải là chuyện tốt gì. Sở Dao thở dài, quyết định nhanh tiến vào phái Linh Hư hơn.

Sở Dao lấy truyền âm phù ra, truyền âm cho Mộ Tuyết Oánh. Bảo nàng ta nếu rảnh liền tới đây một chuyến.

Chuẩn bị thật tốt xong, nàng bỗng nhớ ra vừa rồi ở cửa hàng linh thú thần thức đột nhiên hơi chấn động. Cho nên nàng liền chìm vào trong thức hải kiểm tra thử.

Bên trong thức hải, hai mươi tư quả kim trứng chỉnh tề xếp thành hình kim tự tháp. Mỗi một quả Kim trứng đều phát ra ánh sáng vàng rạng rỡ. Hắc trứng thì ở phía trên của Kim trứng, toả ra ánh sáng đen âm u, hình như đã khôi phục rất tốt.

Bình Dương Chi Ngọc Tịnh bay lơ lửng ở trên không, áp chế Hắc trứng.

"Không biết rốt cuộc Hắc trứng này là thứ đồ chơi gì?"

Vừa rồi lúc nàng bị ác nhân áo trắng mê hoặc, là nhờ hắc trứng khiến nàng thanh tỉnh. Vì vậy nàng muốn dùng thần thức cùng hắc trứng tiến hành giao tiếp nhưng lại giống như đá chìm đáy biển.

Sở Dao biết đó là do Hắc trứng kiêu ngạo cho nên không để ý tới nó nữa. Cũng chỉ có một lần duy nhất phát ra tiếng khi bị chiếc bình nhỏ suýt chút nữa đập cho vỡ vụn, sau này cũng không thấy phát lên tiếng.

Sở Dao từ bỏ cùng Hắc trứng giao tiếp, nàng vừa định rời khỏi thức hải thì lại kinh ngạc phát hiện ra <Vô Danh Công Pháp> hơi phát ánh sáng. Vừa thấy nàng lập tức không khỏi vạn phần vui mừng.

Trên <Vô Danh Công Pháp> bỗng nhiên xuất hiện thêm một phần tin tức. Là một phương thức ủ rượu, ghi chú tỉ mỉ những tên linh thảo cần dùng, cùng cách điều chế linh thảo hợp tỉ lệ.

Sở Dao tinh tế phát hiện, phương thức ủ rượu này nguyên liệu cần dụng cũng không mấy phức tạp. Nhiều nhất vẫn là tinh hoa mà nàng dùng để luyện chế Tinh Lộ Hương Tuyết Ngọc, trong đó chỉ có một nguyên liệu tương đối đặc biệt đó là cần tinh hoa của Vụ Linh thảo.

Phương thức ủ rượu thậm chí còn ghi lại một pháp quyết làm cách nào để hấp thu tinh hoa của Vụ Linh thảo, tên là Tụ Linh Quyết.

Trừ cái này ra, chỗ đặc biệt của phương thức ủ rượu này chính là tuy theo linh thảo mà có thể điều chế ra rượu thích hợp với tu vi.

Linh thảo mươi măm, có thể phối chế ra rượu thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng. 50 năm thì thích hợp với Ngừng Mạch Kỳ, 80 năm thích hợp với Trúc Cơ kỳ, 150 năm thích hợp với Dung Hợp Kỳ.

Nói chung chỉ cần linh thảo càng lâu năm thì có thể phối theo tu vi để uống, một cách vạn năng.

Hôm nay Sở Dao vừa muốn tìm một phương thức ủ rượu, ai ngờ lão quái lại trực tiếp đưa tới thức hải cho nàng.

Lão quái thật là một người tốt a. Tỷ nghĩ muốn thứ gì, hắn liền đưa tới thứ đó.

Sở Dao bị ác nhân áo trắng dọa sợ, trong khoảng thời gian ngắn này không nghĩ muốn ra khỏi cửa. Cho nên dựa theo phương thức ủ rượu, liệt kê ra những linh thảo cần dùng ra một danh sách, để Sở Mẫn giúp mua hộ.

"Đều phải phân ra mười năm sao?" Sở mẫn nhìn nhìn tờ danh sách này, hơi kỳ quái hỏi: "Lúc trước muội mua sắm linh thảo đều không cần đặc biệt theo năm a."

"Nga, ta biết rồi." Sở mẫn một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Có phải muội muốn nghiên cứu ra sản phẩm mới không?"

"Tam tỷ thật sáng suất." Sở Dao cười nói: "Nếu nghiên cứu thành công, nhất định sẽ mời tỷ dùng thử."

"Tốt, ta liền chờ tin tức tốt của muội." Sở Mẫn vui vẻ gật đầu, Sở Dao phát minh ra sản phẩm mới đề có giá bán thập phần đắt đỏ. Bảo nàng mua, nàng thật sự tiếc linh thạch nhưng nếu có thể dùng thủ miễn phí thì thật tốt.

Sở Mẫn làm việc thập phần nhanh nhẹn, buổi sáng mới đưa cho nàng danh sách xong, buổi tối nàng ta liền đem linh thảo cần dùng đưa tới sân của Sở Dao.

"Sở Dao, linh thảo đều ở chỗ đây. Đều phân ra mười năm, nhưng những Vụ Linh thảo mới muội muốn đều không có bán, bất quá chủ quán có tặng miễn phí cho ta một đống lớn hạt thảo." Sở Mẫn lấy ra một cái túi căng phồng đưa cho Sở Dao: "Chủ quán có nói, Vụ Linh thảo rất dễ nuôi dưỡng, năng lực sinh sản lại mạnh. Chỉ cần tuỳ tiện tìm đám đất bùn rắc hạt giống lên, vào ban đêm liền mọc ra. Lại còn sinh ra nhiều mật, cho nên nhất định phải khống chế số lượng cho tốt. Không thì Vụ Linh thảo sẽ đem bao phủ kín sân của muội, tới lúc đó lại trở thành cỏ thì thật phiền toái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro