Chương 14
Tả Hàng đã từ bỏ!
[Tập này Chu Chí Hâm sẽ xuất hiện rất nhiều.]
Đẩy cửa bước vào nhà, không giống như những ngày thường, đèn trong nhà đều sáng trưng sáng trưng, bố mẹ của cậu hiếm khi không làm thêm giờ, họ nhiệt tình mời Chu Chí Hâm vào nhà. Trương Tả Hàng đang ăn thức ăn nghe thấy tiếng động liền chạy ra cọ cọ vào chân của Tả Hàng.
"Nhà cậu nuôi mèo từ khi nào vậy?"
"Gần đây thôi."-
"Thế nếu cậu chuyển đến nhà tớ thì nó làm phải sao?"
"Bố mẹ tớ khi ra ngoài sẽ để lại nhiều thức ăn, nó rất ngoan, không phá phách gì cả."-
"Nó tên gì?"
"À... Trương Tả Hàng."-
"Hả? Tả Hàng thì tớ hiểu, nhưng tại sao lại là họ Trương?"
"Nói ra thì dài dòng lắm."-
"Lần trước bạn của Tiểu Hàng hình như cũng là người họ Trương gì đó, con mèo này là tụi nó nhặt được ở trường, rồi cùng nhau nuôi."
Người nói là mẹ của Tả Hàng, ánh mắt của Tả Hàng có chút hoang mang nhìn mẹ ra hiệu bà đã nói quá nhiều rồi, nhưng bà dường như không có ý định dừng lại, Tả Hàng vội kéo Chu Chí Hâm vào phòng thu dọn đồ đạc, con mèo cũng theo sau Tả Hàng chạy vào, Chu Chí Hâm nhìn con mèo rồi ôm nó vào lòng cẩn thận ngắm nghía, rồi chậm rãi nói:
"Đây là bí mật của cậu và Trương Cực? Hẳn cũng là lý do Trương Cực gọi cậu là vợ à?"
Tả Hàng dừng tay thu dọn, hít một hơi thật sâu suy nghĩ nên trả lời thế nào, rồi vừa thu dọn vừa đáp, cố gắng tỏ ra không quan tâm:
"Đúng vậy, tớ cũng nghĩ nó có thể cải thiện mối quan hệ của bọn tớ, đúng là đã có cải thiện, nhưng cậu ấy vẫn không thích tớ."-
"Xin lỗi, tớ không nên nhắc đến chuyện này."
"Chuyện đã qua rồi, tớ cũng đã sớm buông bỏ! Nhưng dù sao mèo nhỏ cũng vô tội, vẫn phải chăm sóc nó thật tốt."-
"Chúng ta cùng nhau chăm sóc nhé."
"Được, chẳng phải cô chú nói sẽ nấu thịt kho tàu sao! Giúp tớ thu dọn nhanh đi!"
Nghe giọng điệu của Tả Hàng có vẻ cậu đã thật sự không quan tâm đến chuyện của Trương Cực nữa, Chu Chí Hâm yên tâm, xoa đầu Tả Hàng rồi cùng cậu thu dọn. Khi chuẩn bị rời đi, bố của Tả Hàng định đưa hai người về, nhưng bị Tả Hàng từ chối. Cậu biết bố mẹ vất vả, hiếm khi không làm thêm giờ nên muốn họ nghỉ ngơi thêm một chút.
Nhìn Tả Hàng ngoan ngoãn, hiểu chuyện và chu đáo như vậy, Chu Chí Hâm không hiểu tại sao Trương Cực lại từ chối cậu. Nhưng từ chối cũng tốt, một người tốt như vậy không thể để rơi vào tay người khác.
Ngày thi đại học đang đến gần, từng ngày càng căng thẳng hơn, trong lớp mới có lẽ vì không có ảnh hưởng của Trương Cực nên thành tích của cậu đã cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn không thể vượt qua Trương Cực, Trương Cực mãi là người đứng đầu, còn mình luôn đứng sau hắn, giống như sự thật rằng, cậu vẫn luôn theo sau hắn mà hắn thậm chí không thèm quay đầu nhìn cậu một lần. Tả Hàng gõ nhẹ vào đầu, sao lại nghĩ về người ta nữa rồi, không được! Phải tập trung!
Bên kia, Trương Cực đang chìm đắm trong biển sách để quên đi việc Tả Hàng không thích mình, quên đi sự thật rằng Tả Hàng đã chuyển sang lớp khác. Trước đây, hắn vốn đã ít nói, giờ lại càng thêm xa lạ, mọi người chỉ cho rằng đó là học bá nỗ lực hết mình cho kỳ thi đại học mà thôi.
Hai tuần trước kỳ thi đại học, Chu Chí Hâm nhận được một tin tốt, một trường đại học nước ngoài có thể nhận cậu vào học nhờ thành tích toán học xuất sắc của cậu. Ngôi trường đó là ngôi trường mơ ước của Chu Chí Hâm, nhưng cậu luôn thiếu tự tin rằng mình có thể đỗ nên sớm từ bỏ ý định.
Khi biết tin từ giáo viên, lòng cậu vui sướng vô cùng, vừa định mở miệng đồng ý thì lại nhớ đến Tả Hàng, những lời định nói ra chỉ còn lại câu "để em suy nghĩ thêm". Giáo viên nghĩ rằng đó là vấn đề gia đình, nên bảo cậu về bàn bạc kỹ với bố mẹ. Chu Chí Hâm gật đầu rồi quay lại lớp học.
Trong giờ tự học buổi tối, đầu óc cậu vẫn nghĩ về chuyện này. Đột nhiên có một bài toán, là bài toán trước đây cậu lừa Tả Hàng rằng mình không biết làm, nhưng với Chu Chí Hâm, bài toán này rất đơn giản, không thể nào không biết. Chỉ mất vài giây để giải xong, khi giải xong bài toán, những lo lắng trong đầu cũng tan biến. Ngay khi giờ tự học kết thúc, cậu liền chạy đến lớp 8 để đón Tả Hàng. Tả Hàng nhìn cậu thở hổn hển, cười nói:
"Có chuyện gì vậy? Cô chú lại nấu món cậu thích à? Chạy gấp như vậy."-
"Tả Hàng, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
"Ừm, chuyện gì?"-
"[(x+52.8)×5–3.9343]÷0.5-10x, đáp án là gì?"
"Để tôi nghĩ xem, 520.1314?"-
"Đúng rồi, tớ thích cậu."
Tả Hàng vẫn đang ngồi ở ghế, Chu Chí Hâm đứng ở cửa, cả hai người đều không nói nhỏ, những người chưa rời khỏi lớp đều nghe thấy lời tỏ tình của Chu Chí Hâm. Gần như tất cả đều mở to mắt nhìn, Tả Hàng cũng không ngoại lệ, vội vàng đeo ba lô lên và dùng tay bịt miệng Chu Chí Hâm lại. Chu Chí Hâm thuận thế nắm lấy tay Tả Hàng, đặt lên ngực bên trái của mình.
"Đây không phải là vì chạy mà tim tớ đập nhanh, mà là vì thích cậu mà tim tớ mới đập nhanh như vậy."
"Chu Chí Hâm, cậu cậu cậu nói gì vậy! Nhiều người đang nhìn kìa!"-
"Tả Hàng, cậu còn thích Trương Cực không?"
"Tớ không còn thích cậu ấy lâu rồi"-
"Ở bên tớ được không, tớ thích cậu đã lâu rồi mà cậu vẫn không biết, lúc nào cậu mới nhìn đến tớ đây, đồng ý tớ được không Tả Hàng?"
"Chờ chút, chúng ta ra ngoài nói chuyện."-
Kéo Chu Chí Hâm chạy ra khỏi trường, khuôn mặt Tả Hàng đỏ bừng, nóng hổi như sốt. Bị Chu Chí Hâm bất ngờ tỏ tình khiến cậu lúng túng không biết làm sao, thậm chí còn nghi ngờ đó chỉ là giả.
"Chu Chí Hâm, cậu nói thật chứ?"-
"Thật mà, tớ chưa từng đùa giỡn."
"Tớ..."-
"Tả Hàng, cậu suy nghĩ một chút về tớ được không?"
"Nhưng bây giờ là kỳ thi đại học..."-
"Không ảnh hưởng gì đâu, chỉ là treo cái danh thôi, hãy cứ như bình thường."
"Tớ chỉ luôn coi cậu là bạn..."-
"Tớ biết, chỉ là tớ không thể chịu đựng được nữa, tớ cảm thấy nếu không nói tớ sẽ hối hận."
"Chu Chí Hâm, cậu thật sự thích tớ sao?"-
"Tuyệt đối không thể là giả."
Tả Hàng im lặng, đừng nhìn hành động táo bạo của Chu Chí Hâm từ nãy đến giờ, thực ra cậu rất lo lắng, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi. Phản ứng của Tả Hàng làm cậu thấy lạnh buốt nửa phần, nghĩ rằng nếu bị từ chối cũng tốt, để cậu sớm chết tâm, còn có thể tiếp tục làm bạn.
Đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, giây tiếp theo Tả Hàng mở miệng lại khiến cậu mừng rỡ không thôi.
"Được, vậy chúng ta thử xem sao."-
"Cậu nói gì? Thật sao?"
"Tuy tớ vẫn chỉ coi cậu là anh em, nhưng tớ vẫn sẽ cố gắng thích cậu một chút."-
" Tả Hàng..."
"Sao? Không phải cậu muốn khóc đấy chứ."-
Dưới ánh trăng, nụ cười của cậu thật đẹp, như một thiên thần vậy. Chu Chí Hâm nghĩ, rồi xúc động bước tới ôm chặt thiên thần của mình, ôm chặt như thể sợ rằng giây sau tiểu thiên thần ấy sẽ bay về mặt trăng. Cậu cảm ơn sự dũng cảm của mình, đã dám nói ra những lời giấu trong lòng, bây giờ Tả Hàng thuộc về cậu rồi, không ai có thể cướp đi.
Trên đường về nhà, tay Chu Chí Hâm không ngừng chạm vào tay Tả Hàng, cậu muốn nắm tay, nhưng lại có chút e ngại. Sau đó nhẹ nhàng móc ngón út của bản thân vào ngón út của đối phương, trong lòng liền bùng nổ như pháo hoa. Bị ảnh hưởng bởi bong bóng tình yêu, những việc trước đây là bình thường, đổi sang thân phận mới đều trở nên khác biệt. Móc ngón út đi suốt quãng đường mà không nói gì, cả hai khuôn mặt đỏ bừng không chịu nổi...
————-
Trước khi đi ngủ, Trương Cực nhìn qua điện thoại, phát hiện có một video đang lan truyền trên mạng, vì tò mò mà mở ra xem. Đó chính là video Chu Chí Hâm tỏ tình với Tả Hàng. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tả Hàng trong video, nhìn cậu kéo Chu Chí Hâm chạy đi, sau đó video kết thúc.
Không phải Tả Hàng đã đồng ý rồi chứ? Chu Chí Hâm không phải nói sau kỳ thi đại học mới tỏ tình sao? Hắn hoảng loạn thật rồi, kể từ khi bị Tả Hàng đuổi đi, hắn hoàn toàn không liên lạc được với cậu, Trương Cực không biết mấy ngày nay Chu Chí Hâm và Tả Hàng thế nào, không phải Chu Chí Hâm đã an ủi Tả Hàng thành công rồi sao?
Những suy nghĩ dồn dập tràn ra, đêm đó hắn ngủ không yên, hôm sau mang theo quầng thâm đi học. Vào lớp, thấy nhiều người tụ tập bên cửa sổ, hắn cũng tò mò chen vào, kết quả nhìn thấy Chu Chí Hâm và Tả Hàng nắm tay nhau bước vào cổng trường. Họ không biết Trương Cực ở phía sau. Bản năng thích tám chuyện khiến họ bắt đầu bàn tán:
"Tớ đã nói Chu Chí Hâm đối với Tả Hàng tốt như vậy chắc chắn là có lý do mà."
"Đúng vậy, may mà Tả Hàng đã thông suốt, nếu là tớ, tớ cũng sẽ chọn Chu Chí Hâm."
"Chính xác, nếu là tớ cũng đã sớm từ bỏ Trương Cực rồi."
Khi họ quay đầu lại mới thấy Trương Cực mặt đen như than, mọi người vội vàng chạy tán loạn. Trương Cực lại tiến về phía cửa sổ muốn nhìn rõ hơn, nhưng hai người đã bước vào trường rồi. Đột nhiên sau cửa vang lên tiếng của Tả Hàng, hắn quay lại thấy Chu Chí Hâm đang tạm biệt Tả Hàng, cả hai dính nhau như sam, nụ cười trên mặt Tả Hàng giống hệt khi cậu thích hắn trước đây, tươi sáng và đáng yêu.
Hắn hiểu, họ đã ở bên nhau rồi, Tả Hàng... đã đồng ý với lời tỏ tình của Chu Chí Hâm.
(Còn tiếp)...
———————
Tác giả có lời nhắn: có không giữ mất đi tìm !
Quinnie: Mọi người hết sức bình tĩnh, đội nón thật chặt, phía trước chắc chắn còn rất nhiều khúc cua xe cực gắt khác nữa nhá~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro