Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 :Trịnh Nghệ Đông.

Sau khi sao chép các bước làm tương ớt, Khương Hân đặt bút xuống và quét từ đầu đến cuối. Cô đóng cuốn sổ tay mềm màu xanh lại, ngồi trên bàn nhắm mắt chuẩn bị cho giờ nghỉ trưa.
  
  Trước khi Diệp Mạn và Lệ Trầm gặp nhau, cuộc sống của cô luôn rất đơn giản và hạnh phúc. Có một gia đình bình thường nhưng đầy đủ với một bầu không khí sôi nổi, một cô bạn  xinh đẹp và thân mật, thành tích học tập tốt, có các mối quan hệ tốt ở trường.
  
  Ngoài việc ăn, ngủ và học,buôn chuyện mỗi ngày, không còn gì phải lo lắng nữa.
  Cô thích cuộc sống lúc đó, cũng thích chính mình lúc đó, trẻ trung và tràn đầy sức sống, da thịt rất dễ thương.
  
  Hai tay khép lại,nhắm mắt lại, nghĩ về thời gian hiện tại, Khương Hân hít một hơi dài và mềm mại. Đây không phải là một giấc mơ.Nếu đây là một giấc mơ, cũng mong giấc mơ này có thể kéo dài đến hết quãng đời còn lại.
  
  Khi Khương Hân tỉnh dậy rời khỏi bàn, duỗi thẳng eo, giấc mơ vẫn còn đó. Cô vẫn còn ở tháng tư năm thứ hai của trường cấp ba.
  
  Diệp Mạn dường như chấp nhận sự thật rằng cô đơn phương tuyên bố rằng mối quan hệ giữa hai người đã tan vỡ. Sau khi đổi chỗ, cô ta không chủ động đến gặp lại cô.
  
  Hành vi này của Diệp Mạn khiến Khương Hân nhẹ nhõm, thoải mái vì chính mình hoàn toàn thoát khỏi Diệp Mạn và Lệ Trầm.
  
  Vào thời điểm này, mặc dù tình bạn giữa cô và Diệp Mạn rất bền chặt và sâu sắc, nhưng một trong hai người thực sự muốn từ bỏ, thì cắt đứt chỉ là một phút.
  
  Một lần nữa trở lại năm mười bảy tuổi, Khương Hân thích nghi rất tốt với cuộc sống trong khuôn viên trường. Đối với kiến ​​thức trong sách giáo khoa, cô cũng không có đau đầu . Trong những năm khi cô ngồi trên xe lăn, cô không thể làm bất cứ điều gì. Chỉ một ngón tay cái nhỏ có thể di chuyển,không có việc gì liền dùng cảm ứng máy tính để đọc sách. Cô chưa từng vứt bỏ những điều này.
  
  Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời cô đó là khi cô không tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước, vì vậy cô thường vùi mình vào sách vở. Chỉ với kiến ​​thức về những cuốn sách mà cô quen thuộc nhất trong đời, cô mới có thể cảm thấy rằng mình không tuyệt vọng.
  
  Vào thứ năm, bầu trời quang đãng trong vài ngày rồi những đám mây đen bắt đầu thay thế,lác đác mưa.
  Sau vài ngày làm quen, Khương Hân và Mạnh Húc, bạn cùng bàn mới, đã có một mối quan hệ rất tốt. Cô là cô gái nói giỏi nhất trong lớp, và Mạnh Xu là chàng trai nói tốt nhất trong lớp.
  
  Khương Hân sẽ giảng bài cho Mạnh Húc, Mạnh Húc sẽ cho Khương Hân kẹo ăn.
  Trải qua bi thảm tao ngộ ở kiếp trước, Khương Hân trở thành người tham ăn. Cô thích kẹo, bánh quy, bánh mì, món tráng miệng thịt cá lớn. Miễn là đồ ăn ngon, cô có thể hạnh phúc cả ngày. Cô ăn uống đều tốt cái gì ngon đều ăn, nếu không cũng sẽ không trở thành một tiểu mập mạp như vậy.
  
     Buổi tối tan học, Mạnh Húc thu thập cặp sách thời điểm cùng cô nói: “Nhà mình có nhập khẩu bánh quy, ngày mai mang cho cậu ăn.”
Khương Hân ngượng ngùng, vội vàng nói: “Không cần không cần, nhà mình cũng có bánh quy.”
Mạnh Húc càng muốn mang đưa đi cho cô, “Nhà tôi cái kia thật sự ăn rất ngon.”
   
  Khương Hân không nói với cậu nữa,nhưng vào thứ sáu Mạnh Húc không đi học.
       
        Không biết vì cái gì không có tới, Khương Hân nghĩ khẳng định là sinh bệnh hoặc là trong nhà có sự tình, cũng không có quan tâm nhiều.Về việc có hay không bánh quy nhập khẩu cô cũng không để trong lòng, cúi đầu nghe giảng.
      Buổi tối thứ sáu, Khương Muội lưu tại trường học không có về nhà, thứ bảy ba Khương cùng mẹ Khương đều có việc , liền để lại Khương Hân ở nhà một mình.
      
  
  Cô ở nhà đọc sách học tập,lúc sau thì cảm thấy mệt mỏi, cô lấy ra cuốn sổ đã sao chép các bước làm nước ớt, cầm cuốn sổ đi vào trong bếp làm nước ớt.
  
  Phải mất hơn một tiếng để làm nước ớt. Sau khi nấu ớt và gừng, đặt nó vào một cái bát để nguội.
  Cô sợ rằng nó không đủ cay, nước không cho quá nhiều, ớt được bỏ vào trong rất nhiều, ớt tươi và ớt khô được trộn lẫn với nhau, mùi quả thật hăng, quả thật cay đến cả người đều muốn thăng thiên.
  
 Khương Hân bị cay đến thẳng ho khan, để tô nước ớt vào trong chậu nước đá cho lạnh, đi đến phòng ngủ chính lục soát một vòng, ở ngăn kéo bàn trang điểm của mẹ Khương tìm được một bình xịt nước hoa đã hết.Thân bình không tính cồng kềnh, sử dụng vừa vặn tốt.
  Cô lấy chai nước hoa vào bếp rửa sạch, lau khô bằng khăn giấy và đổ nước ớt lạnh vào đó.
  
  Khi xong việc, cô lấy chai nước ớt trở lại phòng.
  Mặc dù cô đã ngửi thấy mùi khi cô làm nó, cô vẫn muốn thử lại. Nhìn xung quanh, tìm một mảnh giấy trắng A4, nhặt chai nước hoa và xịt nó lên tờ giấy trắng. Sau khi xịt, cô đưa tờ giấy trắng lại gần. Chỉ cần lại gần một chút, đôi mắt cô cảm thấy bỏng rát.
  Cô nhanh chóng ném ra tờ giấy trắng ra xa, A- thật bỏng con mắt mà!
  
  Có vẻ như hiệu quả là tốt, Khương Hân ngồi lại bàn học với sự hài lòng, đặt chai nước hoa sang một bên, tiếp tục đọc sách và làm nghiên cứu để củng cố kiến ​​thức.
  
  Học tập nhập đầu, không biết Khương Muội là khi nào trở về, chờ Khương Muội tới mở cửa phòng cô, cô mới biết được.
Hơi hơi nghiêng đầu nhìn Khương Muội đi vào tới, nghe hỏi: “Ba mẹ đâu?”
Khương Hân nói: “Đều có việc, đi ra ngoài rồi.”
Khương Muội ngửi ngửi cái mũi, “ Ăn cái gì? Mùi cay nồng như vậy?”
Khương Hân quét liếc mắt nơi thùng rác chính mình vứt tờ giây trắng bị chính mình phun nước ớt cay, nhìn về phía Khương Muội, “Không ăn cái gì a.”
Nói xong cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Cô cùng Khương Muội không mấy thân cận, không như cô cùng Diệp Mạn như vậy thân mật. Tỷ muội hai người từ nhỏ liền tính cách không hợp, thường xuyên đánh nhau, bởi vì các loại việc nhỏ.
Đương nhiên, giống nhau đều là Khương Hân bị Khương Muội đánh.
    Với tính cách Khương Hân , nháo mâu thuẫn giống nhau đều là cô bị hại, dưỡng đến béo một chút cũng vô dụng. Ở tính cách thô bạo của  Khương Muội,đa số cô đều bị khi dễ.
Khương Muội tính tình tạc lên, có đôi khi liền mẹ Khương đều sợ.

     Xem Khương Hân bắt đầu học tập, Khương Muội không ở trong phòng cô ngốc, xoay người liền đi ra ngoài. Nhưng còn không có toàn bộ chuyển qua đi, ánh mắt đột nhiên quét tới bình nước hoa bên cạnh chồng sách.
     Biết Khương Hân không có thứ này, cô duỗi tay liền cầm đến trong tay, nhàn nhàn nói: “Trộm dùng nước hoa của mẹ?" 
"
Khương Hân……”

Thời điểm Khương Hân ngẩng đầu lên Khương Muội, nhìn đến Khương Muội làm cái gì về sau,cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn, mà Khương Muội câu có câu không nói  kia “A” âm điệu một đổi, đột nhiên tạc ra tới: “A!!!”
Khương Hân hoảng đến vội vàng từ ghế trên đứng lên, “Không phải nước hoa là  nước ớt cay  a!”
Đại tỷ ngươi hướng trên mặt phun cái gì a?!
Khương Muội bị cay còn ở đó thét chói tai điên cuồng gào thét, đau đến mau nổ mạnh.
Khương Hân một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, vội vàng lôi kéo Khương Muội đến phòng tắm dùng nước sạch thấm lên đôi mắt, lau xong chưa yên tâm. Lập tức đăng ký khoa mắt ở bệnh viện gần nhà, đưa Khương Muội đi ra taxi đang đợi ngoài tiểu khu,đi đến bệnh viện.
Đôi mắt là địa phương phi thường mẫn cảm, Khương Muội chỉ cảm thấy chính mình muốn chết, thống khổ mà hừ hừ một đường.
Đến khoa mắt tìm bác sĩ dùng nước thuốc lại một lần nửa rửa đôi mắt, nói chính mình không thể tuổi còn trẻ mà bị mất mạng, làm Ba Khương cùng mẹ Khương kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên cô muốn nằm viện.
Khương Hân sửa đúng nàng: “Ba ba mẹ tóc còn không có bạc tóc đâu.”
Khương Muội nhịn xuống cảm xúc táo bạo, cắn răng, “Khương! Nhị! Khờ! Đi làm thủ tục nằm viện!”
     Cô, Khương Muội tiếc mệnh, cũng không muốn mù, phải đợi bác sĩ xác định đôi mắt của Khương Muội thật sự không có việc gì, không có nhiễm trùng giác mạc linh tinh, nhưng ở lại bệnh viện.
Khương Hân biết tính tình Khương Muội , toàn nghe cô, chạy tới cho cô  nằm viện thật tốt, lại đỡ cô đi đến giường bệnh nằm.
Kỳ thật tẩy xong đôi mắt lúc sau Khương Muội đã có thể mở, nhưng Khương Hân cũng không phải thực hiểu, sợ hãi thật sự cảm nhiễm, hoặc là tạo thành thương tổn gì đó, cho nên liền nghe Khương Muội.
Đem Khương Muội đỡ đến phòng bệnh nằm, nàng đi toilet.
Dọc theo hành lang đi đến đại sảnh, đột nhiên nhìn đến mấy bạn học cùng lớp. Cô còn chưa kịp mở miệng, kia mấy cái bạn học đã kêu cô,đi lại hỏi cô: “ Cậu tới xem Mạnh Húc sao?”
Khương Hân có điểm ngốc bộ dáng, “Mạnh Húc như thế nào ?”
  
  Khương Hân có vẻ mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. "Có chuyện gì với Mạnh Húc?"
  Có vẻ như cô không biết, một cô gái Nói: "Mạnh Húc đã không đến lớp ngày hôm qua. Cậu ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, đã phẫu thuật ở đây. Chúng mình đến thăm ,cậu không biết sao?"
  
  Khương Hân thực sự không biết.Bất quá rất có duyên phận, làm cô ở chỗ này gặp phải này mấy cái bạn học, vừa vặn liền cùng nhau đi xem Mạnh Húc. Bọn họ xách theo trái cây, thực lễ phép không ầm ĩ mà đi đến phòng bệnh Mạnh Húc nằm, bồi hắn nói chuyện, biểu đạt một chút quan tâm.
Bọn họ ở Mạnh Húc phòng bệnh ngốc không lâu , đưa xong đồ vật biểu đạt xong quan tâm, liền ra phòng bệnh tính toán đi chơi.

Khương Hân bởi vì Khương Muội còn nằm tại đây bệnh viện, tự nhiên không thể đi, tiếp theo đi  WC  xong, sau đó trở về phòng Khương Muội, ngồi vào ghế bên cạnh giường.
Đến buổi tối 7 giờ, ba khương cùng mẹ Khương chạy đến bệnh viện. Biết được Khương Muội nằm viện đều thực khẩn trương, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì. Đến bệnh viện nhìn đến Khương Muội không thương không bệnh, khúc mắc trong lòng cũng liền buông xuống.
        Khương Muội thoạt nhìn không có gì trở ngại, mẹ Khương cũng hỏi lại  chẩn đoán của bác sĩ chính xác đôi mắt xác thật không có bị thương thì tương đối yên tâm,  thụ tục nằm viện đều làm tốt, ở một đêm liền ở một đêm đi.
Khương mẹ hỏi Khương Muội là chuyện như thế nào.
Khương Muội lười nhác mà dựa vào trên chăn  giường bệnh, “Khương Nhị khờ tưởng mưu sát con, kế thừa toàn bộ tài sản nhà chúng ta.”
Khương Hân: “……” Các nhà chúng ta có tài sản gì?
Khương mẹ lại hỏi Khương Hân: “Hân Hân con làm nước ớt cay làm gì?”
Khương Hân tưởng một chút, “Luyện trù nghệ.”
Khương Muội: “……”  Muội muội của cô là thật sự khờ.
Buổi tối Khương Muội không làm ba Khương cùng mẹ Khương ở lại , mà là đem đầu sỏ gây tội Khương Hân giữ lại. Khi mặt của cô không thoải mái,bắt Khương Hân đi tìm bác sĩ hoặc là hộ sĩ tới cấp cô nhìn xem.
Khương Hân đều nghe hết, cho cô bưng trà đổ nước kêu bác sĩ, sau đó khi cô không phân phó gì đi đến phòng Mạnh Húc nhìn Mạnh Húc.
Làm một cuộc phẫu thuật viêm ruột thừa nhỏ, Mạnh Húc không có quá bộ dáng suy yếu.
Khương Hân ngồi ở Mạnh Húc bên cạnh nói với hắn lời nói, đem kiến thức các môn học hôm thứ sáu nói đại khái một lần, sau đó nói: “Không nhiều ít nội dung, cậu không cần lo lắng, chờ tĩnh dưỡng tốt trở lại trường học, mình giúp cậu bổ sung.”
Cô thành tích không kém, chủ yếu từ nhỏ liền lấy Khương Muội làm mục tiêu, học tập vẫn luôn nghiêm túc, cơ sở đáng đánh, lĩnh ngộ năng lực cũng cao, cấp Mạnh Húc bổ điểm khóa vẫn là không thành vấn đề.
Mạnh Húc còn nhớ rõ chính mình đáp ứng bánh quy, đối nàng nói: “Chờ bệnh tốt lên, mình lại đem bánh quy mang cho cậu.”
Khương Hân xua xua tay, “Thật sự không cần.”
Mạnh Húc lại muốn nói lời nói, nhưng lời nói không xuất khẩu, ánh mắt dừng ở cửa phòng bệnh, ra tiếng kêu : “Cậu nhỏ.”
Khương Hân theo tầm mắt của hắn quay đầu lại,đứng lên muốn nhường chỗ, kết quả ánh mắt vừa nhìn thấy người ngoài cửa liền sững sờ, mặt cô trắng bệch, cô quay đầu lại thật nhanh để che giấu ánh mắt.
   Người đàn ông vừa bước từ bên ngoài vào dáng cao lớn và đẹp trai,khí chất lỗi lạc,cô nhận thức. Người giám hộ hợp pháp của Lệ Trầm tại thời điểm này —— Trình Nghệ Đông.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro