Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Tuyệt giao đi.

Giao diện tìm kiếm trống.
  Sau khi thay đổi một vài từ khóa, cô vẫn không thể tìm thấy những gì mình muốn. Vì vậy, cô nghĩ, hoặc tìm kiếm quá trình sản xuất,hoặc là tự mình làm.
  
  Ý tưởng này vẫn chưa giải quyết được. Màn hình điện thoại di động trong tay cô phát sáng hiện lên cuộc gọi với cái tên Mạn Mạn.
  Khương Hân nhìn hai từ này một lúc, mới nhấc điện thoại lên, vẫn im lặng, không nói xin chào hay nói chuyện, như bộ dáng một người bị câm.
  
  Diệp Mạn rõ ràng cảm xúc không xong,âm thanh có chút ủy khuất lẫn sinh khí:"Khương Hân mình ở dưới nhà cậu, cậu xuống đây được không?
  
  Nhà của Khương Hân và Diệp Mạn cùng nằm trong một tiểu khu.Khi còn nhỏ hai người thường ra công viên gần nhà chơi bấp bênh, lại thường xuyên qua lại nên thân, sau cùng nhau lên tiểu học, sơ trung tự nhiên liền thành bạn tốt của nhau.
  
  Mối quan hệ giữa hai người tốt như thân tỷ muội, Khương Hân cùng Khương Muội cũng chưa từng thân như vậy.
  
  Khương Hân biết rằng những thay đổi đột ngột của cô sẽ khiến Diệp Mạn trở nên khó chịu. Rốt cuộc, họ đã ở bên nhau rất nhiều năm và thậm chí không có mâu thuẫn nhỏ. Đột nhiên cô lạnh lùng với Diệp Mạn đến nỗi Diệp Mạn chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được. Cô đối với điện thoại nói một tiếng "Ân" treo điện thoại xuống lầu.
  
  Diệp Mạn đang đứng dưới gốc cây đào, và những chiếc lá đào mảnh khảnh đung đưa trong gió đêm.
  Trong ánh sáng và bóng tối của đèn đường, Diệp Mạn nhìn chằm chằm vào Khương Hân đang đi từng bước đến bên cạnh mình. Cảm giác tận đáy lòng nói với cô rằng Khương Hân đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, nhưng cô không biết lý do cụ thể.
  
  Khi Khương Hân đứng yên trước mặt mình, cô trực tiếp hỏi: "Cậu nói rõ ràng cho mình,làm gì đột nhiên đối với mình như vậy?"
  Ngẫm lại Diệp Mạn cho tới bây giờ chưa làm cái gì ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô, Khương Hân trầm mặc một lát, rồi dùng ngữ khí tương đối bình thản nói:"Chúng ta đừng chơi với nhau nữa!" 
     Diệp Mạn không hiểu,cô biểu tình ủy khuất càng nhiều, cắn môi dưới, " Tại sao đột nhiên như vậy?vì cái gì? Liền vì mình yêu đương sao? Nhưng cậu cũng không biết người mình yêu là ai mà?"
  
  Khương Hân biết, cô không chỉ có biết còn biết người đang thảo luận là ai,còn biết cô ấy cùng Lệ Trầm yêu đương về sau liền oán hận không ngừng. Cô sợ rằng cô ấy buồn vì Lệ Trầm quá vô tâm và thiếu kiên nhẫn. Là bạn bè cùng nhau lớn lên là tỷ muội dùng thân phận khuê mật đối với nàng nói khuyên nàng: "Mạn mạn, chúng lập tức liền cao tam,yêu sớm không tốt,vẫn là chuyên tâm học tập."
  
  Cô sợ Lệ Trầm,cô không dám nói gì xấu về Lệ Trầm. Cô không dám đánh giá Lệ Trầm bằng những lời khó chịu. Tất nhiên, vì Diệp Mạn thích Lệ Trầm, cô bận tâm đến mặt mũi của Diệp Mạn.
  
  Cô nói một cách uyển chuyển, luôn hy vọng rằng Diệp Mạn có thể tự mình tìm ra điều đó đừng làm lãng phí thời gian của mình cho một người như Lệ Trầm, bởi vì nó thực sự không xứng đáng. Nhưng Diệp Mạn hoàn toàn không lắng nghe, nỗi đau buồn của cô chỉ là tạm thời và bắt đầu đối với Lệ Trầm như không tồn tại.
  
  Khương Hân biết đến quá nhiều, cũng biết chính mình cuốn vào sự kiện sẽ đưa đến hậu quả xấu,cho nên sẽ đưa ra lựa chọn này một cách dứt khoát và dứt khoát, mà không nói bất cứ điều gì dư thừa.
  Không nói cô không thích Lệ Trầm, không nói rằng cô sợ Lệ Trầm, càng không cần hỏi nhiều: "Diệp Mạn, cậu có thể hay không không cần yêu sớm?"
  Vì cuộc sống của chính mình, cô đã chọn không hỏi bất cứ điều gì, và cô đã từ bỏ Diệp Mạn một cách dứt khoát và hoàn toàn" tình bạn."
  
  Khương Hân hạ mắt xuống nhìn bàn chân của mình. "Tôi không muốn biết. Chúng ta về sau không cần làm bạn của nhau nữa."
  
  Khương Hân nói rất lạnh lùng và xác định. Diệp Mạn tức giận đến hốc mắt đều ướt, nhìn chằm chằm vào trán cô,giọng nói nghẹn ngào,"Nếu cậu không thích mình yêu đương, mình không nói chuyện không được sao?"
  
  Nghe thấy điều này, con ngươi của Khương Hân hơi giãn ra, đó là dấu hiệu của sự sợ hãi. Cô ấy lắc đầu nhanh chóng, giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh, "Không cần." Thật sự.
  
   Diệp Mạn lần đầu tiên thấy Khương Hân cố chấp như vậy,cô luôn biết rằng Khương Hân là một cô gái thực dễ dàng nói chuyện. Là một cô gái trắng trẻo mập mạp, cười rất dễ thương. Tính cách của côbcũng đẹp như vẻ ngoài của cô.
  Không biết vì cái gì cô ấy đột nhiên rất kỳ lạ, Diệp Mạn chưa bỏ cuộc, "Cho dù chết,cũng phải cho mình biết lí do vì sao chết?"
  
  Khương Hân không muốn nói nhiều hơn, không muốn nói chút lại đến tên Lệ Trầm, đời này cô không cần lại cùng bất luận kẻ nào nhắc tới người này.
  Bởi vì Lệ Trầm, bởi vì Diệp Mạn vô ý thức mang đến tai họa cho cô, cô cũng không cần làm bạn với Diệp Mạn nữa.
  
  Diệp Mạn nhìn Khương Hân trầm mặc không nói. Một bộ dáng đã nghĩ kỹ muốn cùng cô tuyệt giao quan hệ, tức giận đến hốc mắt đều đỏ .
  Cô ghét nhất có bên người người như vậy, có chuyện không nói, giống cái hũ nút, không màng đối phương ý nguyện cùng ý tưởng, ích kỷ bá đạo mà phán định một đoạn quan hệ sinh tử, không cho cô có cơ hội giải thích hay đáp trả, cũng không cho cô có lựa chọn quyền lợi.
  
  Khương Hân trước kia không phải như vậy, không biết vì cái gì đột nhiên như vậy.
  Diệp Mạn không nghĩ càng nhớ tới cảm xúc càng kích động, phảng phất như chỉ có cô quân tâm đến tình bạn của hai người, giống như một kẻ thất bại có trái tim sâu sắc hơn trong tình bạn.
  
  Là đơn phương tình bạn mạnh mẽ bị ném ngược trở lại đã đủ buồn bực đủ thảm. Cô nghĩ rằng mình không thể tiếp tục mà không có tôn nghiêm, vì thế với con mắt đỏ cô hướng Khương Hân mắng : "Bệnh thần kinh!"
  
  Mười bảy năm tình cảm quá sâu sắc, Diệp Mạn và Khương Hân thường được lắng nghe câu chuyện từ người trong nhà nói rằng họ biết nhau trước khi  một tuổi, nằm trong những chiếc xe đẩy bên cạnh nhau dưới ánh sáng mặt trời tốt nhất trong cộng đồng.
  Sau hơn mười năm như hình với bóng, nhiều lần ngủ cùng nhau, như một đứa bé dính liền.
  
  Thời điểm vào buổi tối trước khi ngủ Diệp Mạn còn đang suy nghĩ.Phỏng chừng Khương Hân chỉ nháo một chút thôi. Rốt cuộc,thì hai người cũng là bạn cùng lớn.
  Khương Hân tính cách tốt, sẽ bao dung cô,chưa từng có tức giận lung tung,cùng cô nháo qua.
  Hiếm khi mà như vậy, khiến cho Khương Hân tận tình làm đi. Diệp Mạn cứ như vậy nghĩ.
  
 Ngày hôm sau đi học, Diệp Mạn chờ Khương Hân chủ động hướng cô xin lỗi. Nhưng Khương Hân thái độ làm cô lần thứ hai thất vọng, nói tuyệt giao liền thật tuyệt giao, không cùng cô nói chuyện, làm lơ sự tồn tại của cô, đi WC bắt đầu tìm người khác đi cùng, xếp hàng làm thao thời điểm cùng người khác đổi trạm vị, không ở phía sau cùng cô.
  
  Sau buổi học lớn vào buổi sáng, Diệp Mạn trở lại lớp học ghé vào bàn học khóc một hồi.
  Sau tiết ba, cô đến văn phòng để tìm một giáo viên trong lớp với sự tức giận, và yêu cầu giáo viên lớp cho phép cô thay đổi chỗ ngồi, nói rằng cô  và Khương Hân không thể ngồi cùng một bàn.
  
  Có điều gì đó đang xảy ra giữa các nữ sinh trung học. Giáo viên lớp lười đến quản nói với Diệp Mạn: "Em có thể tìm ai đó để thảo luận về sự thay đổi bàn, có người nguyện ý đổi liền đổi."
  
 Diệp Mạn sấm rền gió cuốn, sau khi trở về liền tìm trong ban nam sinh  tốt nhất để nói chuyện thương lượng đổi chỗ ngồi.
Mạnh Húc đáp ứng rồi, nhưng thời gian hữu hạn, chỉ có thể thời điểm giữa trưa tan học dọn bàn học.
Diệp Mạn khó chịu đến muốn tâm ngạnh, Khương Hân lại đối chuyện này một chút phản ứng đều không có, giữa trưa tan học liền đi rồi, căn bản không quan tâm Diệp Mạn cùng ai đổi chỗ ngồi, về sau ai lại là nàng ngồi cùng bàn.
Chỉ cần không phải Diệp Mạn, đổi ai đều được.
Khương Hân mười bảy tuổi thời điểm béo, cười rộ lên vừa ấm vừa đáng yêu, ở trong ban nhân duyên cực tốt, mặc kệ là nam sinh vẫn là nữ sinh đều quan hệ không tồi. Nữ sinh không có việc gì thích tới niết thịt nơi tay cô chơi, nam sinh mua kẹo cũng đều hướng ngăn bàn của cô bỏ một ít.
Cùng cô ở chung thực thả lỏng không áp lực, cũng sẽ không bị truyền ra nhàn thoại, mọi người đều thích kêu cô là“Tiểu Hân Hân”.
Mà cùng Khương Hân so sánh với, Diệp Mạn nhân duyên liền không như vậy tốt.
Trên người cô có một cổ khí người sống chớ gần sơ đạm hơi thở, tuy rằng học tập thành tích giống nhau, nhưng lớn lên thật xinh đẹp, mặt mày có một cổ che dấu không được ngạo khí, sẽ làm người không tự giác có áp lực.
Sau khi bàn học dọn xong, Mạnh Húc lễ phép mà cùng Diệp Mạn tạm biệt, trong phòng học chỉ còn lại có Diệp Mạn.

Hoàn toàn kiến thức Khương Hân âm tình bất định nói trở mặt liền trở mặt , Diệp Mạn không nghĩ lại làm chính mình vì nàng lãng phí cảm tình, lấy ra cặp sách di động cấp Lệ Trầm gọi điện thoại, “Cậu đang ở đâu a?”
  
  Lệ Trầm đang chơi bài ở trong quán trà sữa gần trường, cắn một điếu thuốc vào miệng, "Như thế nào, nhớ tôi?"
  Diệp Mạn dường như đã tìm thấy được cảm giác an tâm, không có tình bạn, cô vẫn có tình yêu, và nó khiến nhiều người chú ý và ghen tị . Cô ấy cầm điện thoại để bên tai và đứng dậy khỏi ghế. "Em đi tìm anh."
  
  Vài phút sau , cô đi đến góc đường và nhìn vào bức tường rèm bằng kính.Vừa lúc nhìn thấy nhóm Lệ Trầm,Ngụy Tả đang chơi bài. Có thuốc lá trong đó, tất cả đều là trai hư.
  Những người không thích sẽ thấy cà lơ phơ phất thực chán ghét , người thích thì cảm thấy thực khốc.
  Diệp Mạn liền cảm thấy Lệ Trầm thế nào đều khốc, mặt đẹp, hút thuốc thời điểm phun ra sương khói đều là hormone hương vị. Cô không muốn đi ăn cơm trưa, trực tiếp đi vào tiệm trà sữa chọn một ly trà sữa hương dâu,đi đến bên cạnh nhóm Lệ Trầm ngồi xuống.
Vừa mới vừa ngồi ổn, Ngụy Tả liền cười hì hì nói: “Tẩu tử tới rồi, cái kia tiểu mập mạp đâu?”
Bọn họ nhắc tới Khương Hân, Diệp Mạn không cảm thấy ngoài ý muốn. 
  Bởi vì trong trường học chỉ cần nhận thức nàng đồng học, đều biết nàng cùng Khương Hân như hình với bóng, nhìn đến cô bên cạnh không có Khương Hân, hỏi một câu thực bình thường.
Lệ trầm, Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong vài người cũng không biết Khương Hân trông như thế nào, chỉ biết Diệp Mạn bên người vẫn luôn đi theo cái tiểu mập mạp, hiện tại xem ra tiểu mập mạp không có tới, Ngụy Tả liền hỏi một câu như vậy.
Diệp Mạn hút khẩu khí, bày ra thực nhẹ nhàng bộ dáng, “Tuyệt giao.”
  
  Trịnh Hạo Phong cười nhạo, “Bao lớn? Còn chơi đóng vai gia đình đâu? Tuyệt giao? Cười đã chết.”
Diệp Mạn tiếp tục cố tình thả lỏng ngữ khí, “Không làm tốt bằng hữu, chính là tuyệt giao.”
Ngụy Tả tay trái kẹp chặt tàn thuốc, trực tiếp nghiền diệt ở trên mặt bàn, “Vì cái gì a? Bởi vì tẩu cùng Trầm Ca yêu đương a?”
Nghe thế câu nói, Lệ Trầm đôi mắt bỗng chốc hiện lên lãnh quang.
Diệp Mạn không phát hiện Lệ Trầm trên mặt nhỏ biến hóa, đẩy một chút bả vai  Ngụy Tả nói, “Không biết, cái gì cũng chưa nói, thực đột nhiên liền phải cùng tôi tuyệt giao, tôi còn không có tới kịp nói cho cô ta tôi với ai yêu đương đâu.”
Cô cùng Lệ Trầm xác định quan hệ yêu đương phía trước là có một ngày Lệ Trầm ở sân thể dục nhìn thấy cô, sau đó tìm người đi lại muốn số điện thoại của cô, cô cho, sau lại lén hàn huyên vài câu, liền xác định quan hệ.
Quá trình thực đơn giản, Khương Hân căn bản cũng chưa phát hiện quan hệ giữa cô cùng Lệ Trầm.
Lệ Trầm ánh mắt lạnh lẽo toả ra, ném xuống hai lá bài tẩy, đối với các nữ sinh quan hệ tốt xấu không có hứng thú, chủ yếu là đối cái kia tiểu mập mạp cũng không có hứng thú, “ Trà sữa ngon sao.”
Diệp Mạn đứng dậy đi lấy trà sữa, dựa một ly trà sữa giải quyết cơm trưa.
  
  **
  
Khương Hân giữa trưa ở nhà ăn ăn cơm, cùng các bạn học.
  
  Sau một vài năm, và sau đó trở lại thời điểm này, Khương Hân không xa lạ gì với môi trường học đường và những việc cần làm. Sau khi ăn xong, cô đi đến siêu thị nhỏ để mua đồ ăn nhẹ, đi vệ sinh và cuối cùng đi đến lớp học. Ngồi nghỉ trưa.
  
  Mùa xuân tháng tư là buồn ngủ nhất, Khương Hân là người thích ngủ, nhưng hôm nay không buồn ngủ.
  Cô để điện thoại di động lên mặt bàn và dựng một cuốn sách để chặn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ. Cô cẩn thận tìm kiếm phương pháp sản xuất nước xịt chống sắc lang. Sau khi tìm kiếm, cô lấy một cây bút và sao chép nó xuống
  
  1. Rửa sạch ớt tươi và ớt khô với nước rồi làm khô chúng.
  2. Thêm nước vào nồi, rửa gừng, bằm nhỏ, bắc nồi lên bếp và đợi nước sôi. Bỏ ớt vào nồi và nấu trên lửa cao trong khoảng 15 phút. Thay đổi sang lửa vừa và nấu thêm 15 phút nữa.
  3. Sử dụng gạc để lọc ớt và gừng nấu chín, và làm mát nước nấu chín.
  4. Đóng chai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro