Chương 2: Cô thực sự muốn giết người!
Nghe tiếng bước chân của ba thiếu niên hoàn toàn biến mất trong phạm vi, chân của Khương Hân run rẩy.
Cô cắn môi và cúi đầu xuống, nhắm mắt một lúc. Cô lau đi hơi ẩm ướt nơi mắt, mở mắt ra thở một hơi , siết chặt dây đeo cặp của mình đi đến chỗ để xe.
Xe đạp cô đi là chiếc xe màu hồng phấn giành cho nữ, cô vẫn có thể nhớ nơi xe của mình thường đỗ.
Tìm được xe đạp và mở khóa, cô đặt khóa lò xo vào giỏ trước. Cô rút khăn giấy từ túi bên hông cặp sách, rút ra một tờ giấy để lau lòng bàn tay, có một lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay là vừa mới gặp phải nhóm Lệ Trầm bị doạ ra tới. Sợ quá.
Khi Khương Hân đẩy lên xe đạp đi ra ngoài, nghênh diện gặp phải Diệp Mạn đi ngang qua cây nho để đến bến xe.
Mặt đối mặt gặp phải, Khương Hân cũng thấy, cô khẽ gật đầu và đẩy chiếc xe đi thẳng. Sau khi đi được hai bước, cô nghe được Diệp Mạn ở phía sau tức giận chấp vấn: "Khương Hân,cậu như vậy là có ý gì?"
Khương Hân bước chân hơi khựng lại một chút, không trả lời, cũng không quay đầu lại, trực tiếp bỏ đi.
Diệp Mạn đứng tại chỗ cố nén cảm xúc, nhìn bóng lưng Khương Hân đi xa, cắn chặt môi dưới, "Không thể hiểu được! Uống nhầm thuốc à ?" Cô bất quá chỉ muốn chia sẻ chuyện yêu đương có cần như vậy không?
Khương Hân không quan tâm liệu Diệp Mạn sẽ buồn hay tức giận vì thái độ của cô, hay Diệp Mạn sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt như thế nào. Bây giờ cô đã được trọng sinh sống lại, trở về vừa lúc Diệp Mạn và Lệ Trầm xác định mối quan hệ của họ. Cô sẽ không trộn lẫn thêm một chút gì giữa Diệp Mạn và Lệ Trầm. Cô không muốn cuộc sống bất hạnh của mình lại tái diễn nữa.
Ở kiếp trước, cô đã nói với Diệp Mạn rằng cô không thích Lệ Trầm, cô sợ Lệ Trầm, nhưng Diệp Mạn căn bản không để bụng đến cái khuê mật tỏ thái độ như thế nào với Lệ Trầm,nàng quyết định tốt cùng Lệ Trầm ở bên nhau yêu đương.
Khương Hân phản đối cũng không quá mạnh mẽ, và đó cũng trở thành sự tích lũy của sự diệt vong trong kiếp trước.
Trong các quy định của trường trung học cơ sở điều thứ ba quy định không được phép đi xe đạp* vào trường, học sinh và giáo viên đều phải như vậy.
( Lời của edit *: Ở đây không phải là không được đi xe đi học mà là không được đi xe khi ở trong trường phải dắt bộ.Trường mn có vậy không chứ trường mk cũng phải dắt bộ.)
Khương Hân đẩy chiếc xe đạp đi trên con đường trong khuôn viên chính, hai bên là hàng cây thông dày có rễ nằm trong đám cỏ xanh như biếc.
Con đường màu xám nhạt, cùng màu như trong ký ức.
Cô không nghĩ nhiều về việc Diệp Mạn sẽ tức giận và không vui như thế nào.Đi trên con đường xám đôi giày đáy mền không tạo ra âm thanh, trong đầu loé lên hình ảnh Lệ Trầm cùng hai cái nam sinh .
Hai nam sinh, một cái kêu Ngụy Tả, một cái kêu Trịnh Ngụy Phong,cô đều biết.
Nhưng hiện tại, bọn họ đều không quen biết cô.
Cô vừa rồi nhìn đến Lệ Trầm,Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong theo bản năng sợ hãi. Rốt cuộc, bọn họ đã gây ra quá nhiều tổn thương cho cô ở kiếp trước, cô sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của họ.
Ở kiếp trước, cô đã sợ Lệ Trầm ngay từ đầu, và không thích phong cách của hắn ở trường.
Đối với thân thế của hắn ở tam trung không phải là bí mật,cơ bản ai đều biết.
Hắn từ nhỏ đã là tên côn đồ chuyên đánh nhau,thích đánh nhau. Có vẻ như gia đình hắn bận rộn với công việc,không ai quan tâm đến hắn,nên càng ngày càng lưu manh. Học cũng không học,sau khi học xong sơ trung (cấp hai), tốt nghiệp không vào cao trung (cấp ba) cũng bình thường.
Luôn có những học sinh coi thường những kẻ khốn đó, khi nói chuyện với hắn sẽ mang theo châm chọc, có những lời mỉa mai, sẽ lén chế giễu.
Hắn ngưu bức đánh nhau không muốn sống,xem hắn tư thế táo bạo cùng tính cách một cái Vụ Thành tính là gì. Thời điểm không cao hứng hắn có thể cấp 1 lựu đạn để phá hủy mọi thứ.
Lệ Trầm học tại trường trung học được nửa học kỳ sau đó gia đình hắn gặp biến cố. Ngay sau đó, số phận của anh ta quay lại. Anh ta được Trình gia, một gia đình giàu có nổi tiếng ở Vụ Thành nhận nuôi.Hắn lắc mình biến hoá thành " phú nhị đại".
Không ai trong trường biết đến lý do tại sao một người như Trịnh Nghệ Đông lại muốn trở thành người bảo vệ cho Lệ Trầm.Chỉ biết rằng hào quang của Lệ Trầm đã được thêm vào chỉ sau một đêm, và anh ta không còn là tên khốn nhỏ bé không xác định được nữa, và nhiều người nịnh nọt,theo sau anh ta hơn.
Người bảo vệ mình là một doanh nhân giàu có Trịnh Nghệ Đông, vì vậy hắn tự nhiên chuyển từ trường trung học dạy nghề sang trường trung học thứ ba, trường trung học tốt nhất ở Vụ Thành.
Sau khi đến trường cấp ba, bản chất thích đánh nhau khi dễ các bạn học không thay đổi nhiều ít, không bao lâu thì kéo theo nhóm tiểu đệ. Các tiểu đệ của trường trung học dạy nghề không thể phái đi được, vì vậy bọn họ trực tiếp phát triển hạ tuyến ở trường cấp ba.
Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong,chính là hai cái tiểu đệ ở trường trung học số 3, thường gọi hắn là "Trầm ca".
Khuôn mặt của ba chàng trai thấp thoáng trong tâm trí Khương Hân, khiến cô run rẩy và sợ hãi, đồng thời khơi dậy nỗi căm thù dày đặc mà cô không thể nhắc đến,nó từ từ pha loãng trong máu, nghĩ đến bi thảm trải qua ở kiếp trước,liền hô hấp đều đau.
Từ khi trọng sinh ở trong lớp đến nửa ngày sau giờ học, cô chỉ có sự trân trọng và biết ơn đối với những học sinh mới. Cô nghĩ mình có thể gác lại mọi thứ mà cô đã cố quên về kiếp trước, và giống như không có gì xảy ra, chỉ cần bắt đầu lại.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lệ Trầm, cô thấy mình rất sợ,hơn nữa vẫn là hận.
Khương Hân đạp xe của mình dừng lại trước một cửa hàng văn phòng phẩm đồ, đặt xe xuống và mua một con dao tiện ích màu cam sáng.
Con dao tiện ích được đặt trong cặp đi học. Cô không về nhà. Cô đạp xe đến hồ Xian và ngồi xuống bậc thang để đón gió .
Mặt trời lặn trên mặt nước và những con sóng chiếu rọi.
Cô rút con dao tiện ích từ cặp học sinh của mình ra và nhìn đi chỗ khác, nhìn vào một hòn đảo bị cô lập giữa hồ. Ngón tay cái của cô vô thức đẩy lưỡi dao, đẩy nó dài nhất, trượt lại từng cái một, rồi lại đẩy nó ra.
Nghiêm túc mà nói, cô thực sự muốn giết người.
Nhưng giống như sự hận chỉ bỏ trong lòng, nó có lẽ vẫn ở cấp độ ý thức,tư tưởng.
Không biết đã ngồi như thế được bao lâu. Gió hồ thổi tung mái tóc, tóc đuôi ngựa quét qua vai cô. Khóa kéo của cặp học sinh mở và lặng lẽ nằm bên cạnh bắp chân sáng sủa và nữ tính của cô gái.
Một người đàn ông trong bộ vest đen và một người phụ nữ tóc dài trong bộ đồ váy đuôi cá đi dọc bờ hồ đang giơ chân bước.
Hai người nói về công việc của họ, và bầu không khí hài hòa và thoải mái, như thể thứ hai tiếp theo là ký hợp đồng để hợp tác và bắt tay để cùng có lợi và cùng có lợi.
Người đàn ông nhìn lên và thấy cô gái đang ngồi trên bậc thang. Lời nói của anh ta dừng lại, và anh ta vô thức chậm lại.
Người phụ nữ bên cạnh đang đợi anh nói hoàn toàn, nhìn anh đột nhiên dừng lại và phản ứng nhạy bén,liền nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng ngồi ở một đầu của những bậc thang dài.
Cô bé nhìn hòn đạo đến mức xuất thần,vẻ mặt cô đơn, biểu tình cực kì giống như vừa mới bị thất tình,biểu hiện trên khuôn mặt là sự ưu thương .
Liếc nhìn lại, người phụ nữ hỏi người đàn ông: "Biết không?" Người
đàn ông nhìn lại và lắc đầu.
Người phụ nữ nghĩ rằng người đàn ông có thể nhìn vào chiếc váy trắng cô bé này đang mặc, đại khái cũng nhớ tới chính mình thời thiếu niên có mối tình đầu cũng như vậy, giày cao gót tiếp tục đi lên bậc thang , "Kia hẳn là người nào đó mà Trình tổng nhận thức."
Lời nói rất mơ hồ, nam nhân khách khí cười một chút,lơ đãng nói ra đề tài khác, "Phương tổng cảm thấy ý tưởng vừa rồi của tôi như thế nào?"
Nữ nhân thực thức thời, "Tôi cảm thấy nó khá tốt."
Hai người đi đến bậc thang cuối cùng, bước chân đi về một phía hướng đến địa phương nơi để xe .
Thảo luận về hợp tác diễn ra suôn sẻ, tinh thần phụ nữ rất tốt, và người phụ nữ dường như muốn kéo mối quan hệ gần hơn một chút, một lần nữa kéo trở lại chủ đề vừa rồi, mỉm cười và hỏi: "Trình tổng thật sự không biết cái kia tiểu muội muội,"
người đàn ông không nhìn lại , "Không quen biết,nhưng có điểm quen mắt." Người phụ nữ thấy rằng anh ta sẵn sàng nói về các vấn đề cá nhân của mình, tiếp theo lời nói, "Tôi nhìn kỹ một chút,ngũ quan rất xin đẹp, làn da cũng rất trắng,chính là có điểm béo.Nếu có thể gầy xuống hẳn là tiểu mỹ nữ."
Người đàn ông không quan tâm lắm, và vẫn mỉm cười lịch sự, lặp lại câu nói:" Một người béo làm hỏng mọi thứ, phải không? "Người
phụ nữ cười lớn," Vâng, da trắng cũng không cứu được cái béo,con gái vẫn là gầy là đẹp nhất.Bất quá vừa rồi cái kia tiểu muội muội béo cũng thật đáng yêu."
Người đàn ông đối với lời đó cũng không có quá nhiều nghiên cứu,phụ hoạ với nữ nhân thêm vài câu liền lại thay đổi đề tài.
Hai người đi đến bên cạnh xe, mỗi người đều lên xe của mình,trong xe đều có trở lý và tài xế.
Người đàn ông ngồi vào ghế sau người lái xe, dựa vào lưng ghế mới ổn định lại tâm trí, trong đầu liền tự động hiện ra hình ảnh cô gái vừa thấy bên hồ.
Cô gái mặc váy trắng dưới ánh mặt trời lặn, như đang phát sáng.
Anh thực sự không quen biết cô gái nhỏ, lại không biết chính mình vì cái gì liếc mắt một cái tầm mắt liền ở trên người nàng , thậm chí đột nhiên xuất thần không dời mắt được.
Trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ. Anh đưa tay lên để thắt lại cà vạt, điều chỉnh tư thế ngồi. Anh nghĩ thầm: Chính mình thẩm mỹ sẽ không như vậy dị dạng,liếc mắt một cái đối với thiếu nữ trắng trẻo mập mạp chung tình?
Loại ý tưởng này thật là quá biến thái. Anh mở cửa sổ xe để cho gió lùa vào mặt, quét đi những thứ trong đầu và lặng lẽ nhíu mày.
**
Khương Hân ngồi bên hồ Xian cho đến khi mặt trời lặn,đợi tất cả rơi xuống mặt hồ,đứng dậy mang theo cặp sách về nhà.
Con dao tiện ích màu cam sáng đã được bỏ trong cặp học sinh,di chuyển theo con đường ngập nghềnh và theo những cuốn sách nhảy lên. Lưỡi dao như ẩn như hiện trong bóng tối, hấp thụ ánh sáng được chiếu vào từ lỗ hổng của dây kéo, phát ra ánh sáng màu trắng lạnh.
Trở về nhà, vào mở cửa đổi giày, lay động chiếc chìa khoá thời điểm Khương Hân trong lòng khẩn trương. Cô đã lâu không sống ở nhà trong một thời gian dài, và cô đã không bước vào nhà bằng cả hai chân và tay trong một thời gian dài.
Đang thay giày sau cánh cửa lối ra vào,nghe được mẹ Khương câu nói quen thuộc kia: "Đã làm gì? Như thế nào trở về muộn vậy?"
"Nga ......" Khương Hân theo tiếng, không biểu hiện ra chính mình có cái gì dị thường, "giúp bạn học làm trực nhật."
Mẹ Khương không quan tâm lắm đến chuyện đó,"Kêu chị con xuống ăn cơm. "
Khương Hân đi dép vào đặt giày thể thao đã thay đổi vào tủ giày, và tiếp tục," Nga ... "
Chị của cô Khương Muội so với cô lớn hơn hai tuổi,hiện tại đang học đại học năm nhất,khi không có nhiều lớp học, cô ấy không muốn ở trường, cô ấy sẽ về nhà. Khương Hân nhớ tất cả những điều này. Cô trực tiếp đến phòng của Khương Muội gõ cửa để kêu nàng ra ngoài ăn cơm tối.
Không khí ở nhà vẫn giống như ở kiếp trước, không có sự ấm áp mạnh mẽ và giật gân, và không có sự nhẹ nhàng, mọi thứ đều bình thường.
Cha Khương đại khái tăng ca đêm nay không trở về ăn cơm.
Mặc dù cô đã lâu không gặp, Khương Hân cũng không bổ nhào vào lồng ngực của mẹ Khương cùng Khương Muội khóc rống kể lệ,sợ các nàng xem chính mình là bệnh tâm thần.
Sự cằn nhằn lải nhải của mẹ Khương lại vang lên, Khương Muội tính tình thô lỗ, không phải là mục tiêu tốt cho chủ nghĩa giật gân.
Sau khi Khương Hân ăn xong,cô giúp mẹ Khương dọn dẹp chén đũa. Khương Muội trở về phòng ngay khi cô ấy bỏ đũa xuống.
Thu thập xong chén đũa, Khương Hân trở về phòng, rút điện thoại ra, nhấp vào ứng dụng mua sắm và nhập một dòng trong thanh tìm kiếm: Anti-sói phun nước ớt.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôi sao nhỏ: "Trình lão nhân,nghe nói ngươi nói ta béo hủy đi sở hữu."
Trình lão nhân:"Ngỗng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro