Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cậu có thích anh ấy không?


  Hương thơm của lá gỗ nhỏ leo lên một bức tường hoa nhỏ, và những bông hoa trắng vỡ tan dày đặc và rơi xuống vai.
  Ngón tay Koudan của 1 nữ sinh vẽ trên kính cửa sổ, tay khác để bên vai của 1 nữ sinh mặc giáo phục,tóc buộc đuôi ngựa hơi quét xuống cổ áo:"Ai,cậu xem cái kia chính là bảy dặm hương."

Phòng học ở bàn học hàng phía trước phân ra 1 đường đi. Trên lối đi, bóng rổ đập xuống mặt đất,phát ra một tiếng"hoop" rung chuyển không khí xung quanh.Chàng trai cầm quả bóng rổ va vào cô gái vừa nhận được nước nóng ở hàng sau. Chiếc cốc trong tay chạm vào quả bóng rơi xuống đất"phanh" một tiếng bên chân những mạnh pha lê nổ tung thành từng mảnh nhỏ,bắn từng giọt nước làm ướt phía trên mặt giày.
Khương Hân đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy khỏi chỗ ngồi, eo thẳng và đôi mắt cứng đờ. Sau một lúc cứng đờ, ánh sáng chao đảo hai lần, và cô từ từ quét mắt và quay lại nhìn vào môi trường xung quanh.
Vốn tưởng là ác mộng lại bị âm thanh vỡ vụn của chiếc cốc làm bừng tỉnh, trong tiềm thức cảm thấy rằng con mèo Uka của cô lại bị rối tung lên.Kết quả là tỉnh dậy mới phát hiện ra rằng đó là một giấc mơ.
Cùng với bình thường thức dậy không giống nhau.Cô không thức dậy trên giường hay xe lăn, mà thức dậy trong lớp học. Lớp học này đã giữ lại hình ảnh trong trí nhớ của cô, bảng đen rộng và dài, và bục giảng phía trên.
  Ngay cả mái tóc ngắn của các cô gái hàng trước cũng quen thuộc.
  
Ở lối đi nơi chiếc cốc bị đánh nát, cô gái cau mày, chàng trai làm rơi bóng rổ đang ngượng ngùng xin lỗi, đi ra phía sau lớp học nhặt cây chổi lau trong góc để dọn dẹp mớ hỗn độn.

  "Tôi thực sự xin lỗi, tôi sẽ mua lại chiếc cốc khác cho cậu."

Trên bảng đen ở phía sau lớp học,bảng đen với chủ đề Tết Thanh Minh đã được vẽ lên.
  
Khương Hân nhìn chằm chằm vào bảng đen có bốn nhân vật phấn "Nhớ về các vị tử đạo" thật lâu nhìn đến tinh thần ngưng tụ mới thu hồi ánh mắt đụng phải một chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, buông đầu ngón tay xuống.
  
  Những ngón tay trắng và sạch xòe ra, ánh mặt trời chiếu xuống lòng bàn tay.
  Loại cảm giác này ngạc nhiên mĩ diệu đến nỗi lòng gợn lên lòng vui sướng. Khương Hân nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, nắm lên,lại mở ra,lại nắm lại.

  Đôi mắt hơi sáng, và khóe miệng vô thức lan ra với một nụ cười nhẹ.
  
  Cô đã sống trên giường bệnh viện và xe lăn trong nhiều năm kể từ khi bị liệt cao nửa người, và chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như ngón tay và ngón chân của cô có thể được điều khiển bằng não. Ngoại trừ đầu cô, cô ở trong trạng thái bất tỉnh dưới cổ.
  Nó không đau và ngứa như một đống thịt chết, nhưng lại cảm thấy hít thở không thông cùng đau lòng.
  
  Sau nhiều năm đau khổ, suy sụp trong vài năm,muốn chết cho xong việc, nhưng rồi thậm chí tự tử cũng làm không xong.
Cô không bao giờ mơ ước một ngày nào đó cô có thể ngồi lại trong lớp học, đón ánh sáng mặt trời với lòng bàn tay trắng, nắm, nắm và cảm nhận sự ấm áp trong ánh sáng.
  
Khương Hân lại đắm chìm trong trải nghiệm ý thức một lần nữa, và nụ cười trên khóe miệng cô trở nên ngọt ngào và ấm áp hơn.
  Lúc này, bàn và ghế xung quanh đang rung chuyển, chân ghế đẩu phát ra tiếng động mạnh trên mặt đất và có ai đó ngồi xuống cạnh cô.
  
  Cô theo bản năng quay đầu xem,đón nhận khuôn mặt quen thuộc của Diệp Mạn,nụ cười bên khóe miệng bỗng dưng cứng đờ.
Nụ cười ảm đạm ảm đảm dần và cuối cùng biến mất trên môi tuyến.
  
Diệp Mạn không để ý đến phản ứng của cô liếc nhìn cô và nói: " Cậu chơi ánh mặt trời vui hay sao hả?"
  Khương Hân khẽ mím môi, đem bàn tay đang vươn ra để đón ánh mặt trời thu lại,ánh mắt cũng từ khuôn mặt của Diệp Mạn thu lại. Cô không biết mình có đang mơ hay không, và cô lặng lẽ cuộn tròn bàn tay trắng của mình lại và đưa nó lên miệng,há mồm cắn một ngụm.
  
Đau đớn xuất hiện rõ ràng và bên tai truyền đến âm thanh bật cười của Diệp Mạn:"Cậu làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ sao?"
  Khương Hân cũng sợ rằng chính mình là chưa tỉnh ngủ, nhưng hiện tại xem ra, cô hẳn là được nữ thần số mệnh chiếu cố,cô trọng sinh. Thoát khỏi cơ thể dột nát đó và trở về thời điểm không có gì xảy ra.
  
  Nghĩ về những năm sau khi sụp đổ, như thể sống trong địa ngục, Khương Hân không thể không rùng mình.
  Nghĩ đến đây, cô lại càng không muốn cùng Diệp Mạn nói chuyện. Nếu không phải Diệp Mạn, cô sẽ đơn giản trải qua cuộc sống bình thường của mình, tuyệt đối sẽ không gặp quá nhiều bất hạnh và đau khổ như vậy.

Diệp Mạn là bạn cùng lớn lên từ nhỏ có mối quan hệ tốt với cô. Hai người chơi với nhau và chia sẻ đồ chơi và váy đẹp. Cùng nhau đồng ý học cùng trường tiểu học, cùng trường cấp hai, cùng trường cấp ba, và cùng trường đại học. .
  Đến ảnh cưới,kết hôn cũng muốn vào cùng một ngày.
  
  Tuy nhiên, tất cả các thỏa thuận này đã trở thành bong bóng sau năm trung học.
  Số phận của Khương Hân đã thay đổi từ đơn giản thành bình thường và khốn khổ.Không phải chủ quan ý niệm của Diệp Mạn làm hại, nhưng có mối quan hệ trực tiếp nhất với Diệp Mạn. Điểm khởi đầu của số phận bi thảm của cô là - Diệp Mạn và giáo bá trong trường độc đoán xác định mối quan hệ yêu đương.
  
  Khương Hân không thể nhớ ngày chính xác của điểm bắt đầu này thì Diệp Mạn vừa vặn đặt một bản nháp trước mặt cô.Một ánh mắt nhất định khi nhìn thấy những dòng chữ được viết bằng bút màu đen trên các trang giấy lót: Hân Hân, mình đang yêu.
  
  Không cần suy nghĩ,đó là ngày hôm nay, là bây giờ.
  Khương Hân nhìn chằm chằm vào chiếc bút, buồn tẻ đến nỗi không tạo ra được một âm thanh nào. Cô lấy cây bút và viết "Nga" dưới dòng viết của Diệp Mạn, và đem nháp trở lại trên bàn của cô ta, biểu hiện đến mình không có hứng thú .
  
  Ở kiếp trước, cô quá quan tâm và quan tâm đến việc thu hút bản thân, mới cấp chính mình đưa tới vận rủi.

  Trở lại một đời, sẽ không bao giờ nữa.
  
  Bởi vì là người bạn cùng lớn lên rất mến nhau, Khương Hân kiếp trước rất quan tâm đến các vấn đề của Diệp Mạn,đem chuyện của cô ta trở thành chính sự. Sau khi bất ngờ biết được Diệp Mạn đang yêu, cô tự nhiên rất quan tâm. Sau khi biết rằng cô(Diệp Mạn) có mối quan hệ với kẻ hay bắt nạt các bạn học -Lệ Trầm yêu đương về sau, cô im lặng một lúc và hỏi Diệp Mạn: "Cậu có thích anh ta không?"
  
  Câu trả lời của Diệp Mạn lúc đó là: "Cậu không thấy anh ấy rất khốc sao?"
Khương Hân thực sự không thích kẻ hay bắt nạt ở trường học, vì vậy khuyên Diệp Mạn:"Cậu suy xét kỹ,mình có điểm sợ hắn. Không phải đánh nhau thì bắt nạt bạn học,mình không biết là đó ngầu hay xấu."
  
  Diệp Mạn không nghe cô,cô ấy thấy Lệ Trầm thực khốc.
  Trong mắt Diệp Mạn, Lệ Trầm trông rất đẹp trai và được một số nữ sinh ở Vụ Thành công nhận.Vóc dáng cao và có vẻ đúng. Bất kể anh ta làm gì đều mang khí tràng của lão đại, theo sau anh ta là một nhóm em trai, tiểu đệ.
  
  Một người đàn ông đẹp trai như vậy, được phú thương Trình gia nhận nuôi sau khi gia đình anh ta gặp biến cố. Qua một đêm, anh ta đã thay đổi từ một tay xã hội đen lừa đảo thông thường thành một tay xã hội đen thế hệ thứ hai giàu có, và dần trở thành đối tượng yêu của nhiều cô gái.
  
  Số lượng các cô gái muốn yêu anh ta có thể được sắp xếp từ cổng trường thứ ba phía nam đến cổng trường thứ ba phía bắc.
  Chỉ cần có tiền, lớn lên soái,phạm tội đều có thể tha thứ.
  
  Hầu hết các cô gái cũng biết rằng anh ta có một lịch sử tình yêu phong phú, và thay đổi bạn gái như thay quần áo, nhưng điều này cũng không thể ngăn các cô gái nhìn thấy khuôn mặt của anh ta liền không nhịn được hai mắt phấn hồng,muốn cùng hắn có một đoạn tình cảm lãng mạn .
   Thậm chí còn muốn trở thành người phụ nữ khiến hắn vì mình mà quay trở lại, khiến hắn nghiêm túc, bỏ đi bản tính gợn sóng và trở thành một con chó trung thành cho chính mình.
  
   Người khác đều chinh phục không được nam nhân này , cam tâm tình nguyện cúi đầu dưới váy của các nàng, đối người khác đều chỉ là chơi chơi với người khác, nhưng lại điên lên vì cô, giận cô, yêu cô sủng cô và bị cô cô ăn đến gắt gao,phảng phất như một sự kiện kiến người khác ghen tị,hâm mộ.
  
  Diệp Mạn nghĩ vậy.
  
  Trước đây, Khương Hân sẽ thuyết phục cô ta suy nghĩ cẩn thận, vì tình cảm giữa những người bạn cùng lớn , nhưng giờ thì không.
  Từ "Nga" đơn giản và có lệ trong bản nháp, Diệp Mạn ngạc nhiên.
  Cô nhìn Khương Hân và hỏi:"Cậu không muốn biết đó là ai sao?"
  
  Tiếng ồn quen thuộc trong lớp nói với Khương Hân rằng thế giới bây giờ là thật, và cô lắc đầu, "Tôi không muốn biết."
  Diệp Mạn hơi choáng váng, Khương Hân trước kia chưa bao giờ sẽ đối với chuyện của mình có thái độ không hứng thú và không quan tâm như vây.Hai người đã hứa với nhau không giữ bí mật có bí mật gì phải chia sẻ cho nhau.
  
  Mong muốn chia sẻ niềm vui của mình bởi phản ứng của Khương Hân mà bị chặn lại. Diệp Mạn cảm giác như mình bị hất một gáo nước lạnh, trong lòng tức khắc không dễ chịu. Khương Hân trước kia chưa bao giờ đối với mình thái độ như vậy,nàng có điểm tức giận.
  Lặng lẽ xé tờ giấy nháp với những dòng chữ được viết trên đó, và cô(Diệp Mạn) cảm thấy ngón tay có cảm xúc vo tờ giấy thành một cục nhét nó vào ngăn bàn.
  
  Khương Hân thấy rằng Diệp Mạn có chút không vui, nhưng lờ đi. Cô quyết định bắt đầu rời xa Diệp Mạn ngay hôm nay.
  Mối quan hệ giữa cô và Diệp Mạn từ nhỏ đến lớn, so với cuộc sống của chính cô sau tuổi mười bảy, có thể bị bỏ rơi và có thể được coi là không có trọng lượng.
  
  Cô không muốn trải qua tất cả những nỗi đau mà cô đã trải qua.
  Cô cũng không tràn ngập hận thù mà bò về từ địa ngục. Cô cũng không muốn tìm cách trả thù từ bất cứ ai. Cô muốn có một cuộc sống mới. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường nhất - chăm chỉ học tập và làm bài kiểm tra tốt để vào Đại học, tìm một công việc ổn định, kết hôn và sinh con, và sống đến tuổi già.
  
  Buổi tối tan học Khương Hân cũng không có cùng Diệp Mạn cùng nhau đi về. Cô thu thập cặp sách của mình gọn gàng,đeo phía sau lưng liền trực tiếp đi ra ngoài.
  
  Cô hiểu rằng bạn tốt làm không được, muốn làm bạn bè bình thường cũng không có khả năng. Mối quan hệ quá tốt liền sẽ giống như mối quan hệ yêu đương giống nhau,chia tay rồi thì cũng như người lạ thôi.
  
  Khi Diệp Mạn kéo khóa kéo của cặp mình, thì Khương Hân đã bước ra khỏi cửa trước của lớp học.
  Cô nhìn vào tấm lưng mập mạp của Khương Hân, lông mày nhíu lại, và niềm vui thiết lập mối quan hệ với Lệ Trầm. Không có cách nào che đậy thái độ thờ ơ của Khương Hân với cô sau khi cô biết rằng mình đang yêu, khiến cô cảm thấy lạnh.
  
  Ban đầu, cô nghĩ rằng Khương Hân sợ rằng mình yêu đương sẽ vắng vẻ nàng. Đó là lý do cô muốn giải thích với Khương Hân sau giờ học, để cô ấy có thể yên tâm và yên tâm rằng cô sẽ không bao giờ coi thường bạn bè.
  Nhưng ai biết được, Khương Hân đã mang cặp đi học và phớt lờ cô.
  
  **
  
  Khương Hân một lần nữa có thể cảm nhận thế giới như một người bình thường, với sự trân trọng và biết ơn, đi trên con đường mòn trong khuôn viên trường, bước hai bước lại hít sâu 1 lần.
  Hương thơm tinh tế của Từ Đằng hương và bảy dặm hương nồng đậm đều quay quẩn ở chóp mũi .
  
  Tháng tư tươi mới và duyên dáng là mùa tốt nhất trong năm.
  
  Cô đi đến nhà kho để lấy xe. Khi cô ấy sắp đến nhà kho, cô nhìn lên và thấy một vài thanh thiếu niên đứng cách đó không xa. Cô đối với nam sinh cao lớn,cái đầu đầy chiếm ưu thế của nam sinh ấn tượng sâu đậm.
  
  Nhìn đến sườn mặt của Lệ Trầm, trái tim cô run rẩy dữ dội, hơi thở cô thắt lại, bước chân cô cố định và mắt cá chân dường như bị trói bằng đá.
  
  Các thiếu niên chặn một cậu bé đang yêu cầu một cái gì đó. Cô không biết chính xác những gì cậu ta yêu cầu. Cậu bé bị chặn đã lấy ra một gói chín mươi lăm bức tượng từ cặp học sinh và được thả ra.
  
  Lệ Trầm đẩy hộp thuốc lá vàng vào túi quần,xoay người mang theo hai nam sinh hướng Khương Hân đi tới.
  
  Khương Hân như đóng băng tại chỗ, lông mi không nhấp nháy, và hơi thở của cô quá nhẹ để nghe.
  Mãi đến khi Lệ Trầm và hai chàng trai đi ngang qua cô, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hơi thở vẫn đang run rẩy.
  
  Cô cố gắng tìm cảm giác sống.
  Một vài giọt mồ hôi lạnh đã chảy ra từ lưng.
  Đôi mắt hơi ướt, và những ngón tay véo vào quai túi,siết chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro