Chương 4: Thực nhân hoa
Đầu dây phía bên kia tĩnh lặng một hồi lâu sau đó truyền đến một tiếng cười nhẹ, "Tôi thật muốn chúc mừng cậu. Ngay cả Phùng Ma Tả Xuyên Trạch mà cậu cũng dám trêu vào, a, không đúng...." Hắn tạm dừng một chút, trong giọng nói mang theo ý muốn xem kịch vui, "Cậu và hắn đều nổi tiếng là biến thái, hai người mà đánh nhau mới gọi là kích thích. Không nghĩ tới tôi còn có thể đứng nhìn hai người tôi chết anh sống đấu với nhau. Sống đời này quả nhiên không uổng a, ừm, để tôi đoán xem." Người nọ trầm ngâm một lát rồi cười cười, "Lấy tính cách biến thái của cậu tôi có dự cảm sau khi trở về cậu sẽ liên lạc với một số người để chế tạo một chiếc lồng sắt để nhốt sủng vật. Tôi nói có đúng hay không?"
Tống Triết vẫn ôn nhu cười, "Vẫn là cậu hiểu tôi."
Người nọ giống như không để ý đến lời hắn, tiếp tục hỏi, "Nha, cậu nói xem, giờ cậu chọc tức y như vậy, hiện tại y sẽ đối phó với cậu thế nào đây?"
Tống Triết lướt qua phòng tắm, ôn nhã nói, "Em ấy có vẻ muốn thượng tôi."
Người phía bên kia đầu dây có lẽ đang uống cái gì đó, vừa nghe được câu này thì không kiềm chế được mà phun ra, "Phụt...khụ khụ...Cậu nói cái gì?!" Hắn kêu lên, "Thượng cậu? Ánh mắt y có vấn đề sao? Cậu có cái gì tốt cơ chứ?!"
Tống Triết nhẹ nhàng nói, "Tôi kém cỏi như vậy sao?"
"Tôi cho rằng y muốn trực tiếp chém người......." Người nọ lẩm bẩm, "Quả nhiên tư duy của người biến thái không giống với người thường a." Hắn đột nhiên nhớ ra mình đang gọi điện thoại, vội hỏi, "Y sinh ra hứng thú với cậu?"
"Có lẽ là không." Tống Triết mỉm cười, "Em ấy chắc chỉ muốn trả thù thôi. Ngay từ đầu em ấy đã không có ý muốn làm đến cùng. Hoặc có thể là – " Hắn hơi hơi ngừng lại sau mới chậm rãi nói, "Em ấy muốn tôi không thể chịu nổi mà làm ra hành động thất lễ gì đó. Em ấy hình như không thích biểu tình ôn nhu của tôi."
"A." Người nọ cười một tiếng, "Về điểm này thì tôi đồng ý với y. Tôi cũng không thích vẻ mặt ngụy quân tử của cậu."
"Cậu thích hay không thì liên quan gì đến tôi." Tống Triết cười, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, "Em ấy sắp ra rồi."
"Vậy thì tôi cúp máy." Người nọ cười cười, "Chúc cậu có một đêm tuyệt vời."
Tống Triết đặt điện thoại lại chỗ cũ, sau đó cửa phòng tắm bật mở. Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, như xa như gần khiến hắn phải ngẩng đầu nhìn. Tả Xuyên Trạch cầm một chiếc khăn, cả người xích lõa đi ra. Làn da y dưới ánh đèn ấm áp tỏa ra thủy quang lấp lánh, đôi mắt đen không đáy bị nhiễm một tầng nước mơ hồ lại càng tăng thêm vẻ yêu dã.
Thật sự là xinh đẹp. Đôi mắt hơi xếch của Tống Triết không khỏi lóe lên.
Tả Xuyên Trạch đang lau tóc, cảm nhận được ánh mắt của Tống Triết, nghiêng đầu nhìn qua. Y đem khăn mặt tùy tiện ném sang một bên, tiến lại gần giường, đưa tay ra nắm lấy cằm Tống Triết, áp sát xuống, thấp giọng cười, "Nếu hiện tại cho anh một sợi xích và một cái lồng sắt, anh sẽ làm gì?"
Tống Triết mỉm cười. Bọn họ dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, bởi vậy khi cả hai người đối diện thì họ đều biết rằng không thể lừa gạt đối phương.
Tống Triết ăn ngay nói thật, "Tôi sẽ đem em nhốt vào lồng làm sủng vật, sau đó nghĩ cách làm tan rã thế lực Phùng Ma để miễn trừ hậu họa sau này."
"Thật đáng tiếc." Tả Xuyên Trạch lại cúi xuống thấp hơn, giọng nói mang theo một chút nguy hiểm, "Anh cả thấy sẽ thành công sao? Ân?"
Tống Triết nhếch nhếch khóe miệng, chậm rãi nói, "Không thử thì sao biết được."
Khóe miệng Tả Xuyên Trạch gợi lên một độ cong nguy hiểm, "Nếu Tống đại công tử muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng anh. Không biết người thắng cuối cùng là ai đâu. Anh tốt nhất đừng rơi vào tay tôi. Nếu không tôi sẽ cắt gân chân gân tay rồi bán anh cho bên Tam Giác Vàng. Khuôn mặt này của anh rất hợp khẩu vị của họ đấy."
Ý cười của Tống Triết vẫn không giảm, "Nếu em ở trong tay tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tra tấn em, sẽ dưỡng em, sủng em cả đời."
"Tôi có nên vì thế mà cảm tạ anh không?" Đôi mắt của Tả Xuyên Trạch mị lên.
"Không cần." Tống Triết vẫn không sợ chết mà tiếp tục, "Đây là sở thích của tôi."
Đồng tử đen thẫm của Tả Xuyên Trạch trầm xuống, khí tức yêu dã trở nên cường liệt. Y cứ nhìn chằm chằm Tống Triết một lúc lâu mới từ từ nói, "Tống Triết, anh chọc giận được tôi rồi." Ánh mắt y hơi mị lên, thấp giọng nói, "Đời này, tôi ghét nhất những kẻ muốn nuôi tôi như sủng vật, lại càng chán ghét những kẻ nắm tôi trong tay. Mà anh vừa hay dẫm trúng cả hai hố bom này khiến tôi cực kỳ, cực kỳ khó chịu."
Y nói từng chữ, từng chữ rất chậm rãi lại ôn nhu nhưng sát khí trân người lại tản ra mãnh liệt, cô đặc cả không khí khiến người ta không rét mà run.
Thật là con mồi xinh đẹp mà nguy hiểm. Cả người Tống Triết run lên vì hưng phấn, đang muốn mở miệng ra nói thì Tả Xuyên Trạch đã buông hắn ra, tặng cho hắn ánh mắt lạnh thấu xương rồi xoay người bước ra ngoài.
A, hình như đã chọc giận y rồi, khiến y không muốn ở cùng thêm một giây nào nữa. Thật không tốt a, khiến sủng vật của mình chán ghét không phải là chuyện tốt đẹp gì cả.
Tống Triết mỉm cười đứng lên, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Lúc này, Tả Xuyên Trạch đã ra ngoài. Thấy y đi ra, người của Phùng Ma nhanh chóng theo sau.
Tả Xuyên Trạch thẳng tắp đi về phía trước, không thèm để ý đến mình còn đang xích lõa. Khi y ra khỏi phòng chưa được hai bước thì một phục vụ đang dẫn một gã phú thương tai to mặt lớn đang ôm một thiếu niên xinh đẹp, chuển bị thuê phòng.
Ba người đi tới liền chú ý đến một người xích lõa đang đứng phía trước, sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy gương mặt y nhất thời một tiếng hút khí vang lên. Trên hành lang chỉ còn lại tiếng chuông thanh thúy ngân vang, từng tiếng chậm rãi như đánh vào lòng người khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Khi cự ly được rút ngắn, gã phú thương đã buông người trong lòng ra, hô hấp càng ngày càng nặng, trong mắt đều là dục vọng. Đợi đến khi hai người sắp lướt qua nhau, gã thò tay nắm lấy tay y, một tay còn lại nâng cằm lên, liếm liếm môi, "Vưu vật như vậy, có muốn qua đêm hay không? Em muốn bao nhiêu tiền....." Gã còn chưa nói xong thì thấy trước mặt lóe lên huyết quang, bên tai truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của thiếu niên. Gã chỉ cảm thấy một lực đạo mạnh mẽ kéo một bên tay gã khiến cho cơ thể truyền đến cảm giác tê dại kỳ quái.
Vẻ mặt Tả Xuyên Trạch vẫn không chút thay đổi, cũng không để ý đến người trước mặt nói gì cả. Y đưa tay, nắm lấy cái bàn tay đang nâng cằm mình, ngón tay nắm chặt lại. Chỉ một giây sau, y đã đem cánh tay của một người sống sờ sờ xé xuống, máu tươi nóng bỏng phun vào cơ thể xích lõa của hắn, nhiễm đỏ một mảng lớn.
(Ame: Trân trọng thắp cho tên nào đó một cây nến. A-men~)
Bởi vì tốc độ xé xuống quá nhanh nên gã phú thương sau khi ngốc lăng một hồi mới cảm nhận được đau đớn, nhất thời kêu lên một tiến sợ hãi. Thanh âm kia cực kỳ thảm thiết, tựa như có thể phá vỡ màng nhĩ của mọi người. Người phục vụ bên cạnh sắc mặt trắng bệch, sững sờ, không biết nên làm gì. Thiếu niên xinh đẹp sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, há miệng, lăng lăng nhìn y.
Thủ hạ của Phùng Ma đứng phía sau không dám hó hé, tim cũng nhảy lên tận cổ. Chủ nhân của họ khi tức giận có thể tay không xé xuống đầu của một con hổ Nam Mỹ, mà chỉ khi y tức giận mới dùng thủ pháp tàn nhẫn như vậy. Chỉ nhìn hành động vừa rồi, họ biết, vị này lại trút giận lên đầu kẻ khác rồi.
Tả Xuyên Trạch bóp cổ gã phú thương đang co quắp dưới đất ấn lên tường, đôi đồng tử yêu dã nhìn chằm chằm vào gã, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói, "Hiện tại tâm trạng của tao cực kỳ tệ. Mày tốt nhất nên câm miệng. Nếu không tao sẽ không khách khí thế này nữa đâu, hiểu không?"
Sắc mặt gã phú thương trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn. Gã nuốt vội tiếng kêu của mình vào trong, gật gật đầu.
Lúc này Tả Xuyên Trạch mới buông tay, không quay đầu lại mà tiếp tục đi thẳng. Ngay lập tức gã quản lý chạy đến vẻ mặt tươi cười hỏi, "Tả tiên sinh, ngài có phân phó gì không?"
Tả Xuyên Trạch mặt vô biểu tình. Máu tươi từ trên mặt chảy xuống lại càng tăng thêm một tia diễm lệ. Y chậm rãi mở miệng, "Chuẩn bị một gian phòng."
"Vâng, mời ngài theo tôi."
Tả Xuyên Trạch chậm rãi đi, lưu lại phía sau một loạt dấu chân máu cùng cảng tượng tựa như địa ngục, giống như y căn bản chính là từ địa ngục đi ra.
Máu tươi trên người chảy dần xuống, chiếc lắc chân vẫn phát ra tiếng kêu thanh thúy êm tai, kết hợp cùng với con người vừa nguy hiểm vừa xinh đẹp này tạo thành một bản nhạc Luyện Ngục.
Phục vụ và thiếu niên gắt gao nhìn y đi xa. Bên người bọn họ vẫn còn một gã phú thương đã bị chặt cụt tay nằm run rẩy nhưng ánh mắt lại không thể tự chủ được mà bị người kia hấp dẫn. Cho dù việc y vừa làm thực sự rất tàn nhẫn nhưng cả hai người vẫn cảm thấy người kia.....thật đẹp.
Y giống như một cây thực nhân hoa sinh trưởng tại địa ngục. Rõ ràng mọi người đều biết y nguy hiểm nhưng vẫn nhịn không được muốn tới gần, thậm chí cam tâm tình nguyện .....bị y ăn.
Sau khi Tả Xuyên Trạch và quản lý đi vào một gian phòng khác, y lập tức vào phòng tắm. Y cúi đầu, nhắm mắt, để nước lạnh chảy từ đầu xuống đến chân, hòa tan những vết máu đỏ thẫm trên người từng chút một, từng chút một.
Y hít sâu vài tiếng, cảm thấy máu nóng trong cơ thể rốt cuộc bình tĩnh lại mới hơi hơi mở mắt ra, đồng tử như cái động sâu không đáy vẫn lạnh lẽo không cảm xúc.
Y không nghĩ là chỉ nói chuyện với Tống Triết mấy câu lại khiến y nhớ tới người nam nhân kia, cái người tưởng như thực tốt đã ban cho y hết thảy khiến máu nóng trong cơ thế nhất thời bạo ngược, thiếu chút nữa thất khống.
Tống Triết, Tống Triết....Tôi nhất định khiến anh sống không bằng chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro